Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

17. Phụng chỉ yêu sớm

Tiêu Dĩ Hằng nói một câu, đáp lại là một nắm đấm vừa nhanh vừa tàn nhẫn.

Anh bị Lệ Chanh đấm vào mặt, không kịp tránh, răng cắn phải khóe miệng, đầu lưỡi nếm được mùi máu.

Rõ ràng là Lệ Chanh phát điên đánh người, nhưng Lệ Chanh lại ủy khuất như bị đánh vậy. Cậu dùng đôi mắt vừa tròn vừa sáng hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Dĩ Hằng, ngực phập phồng dữ dội, nắm đấm vỗ bồm bộp vào nhau.

"Tiêu Dĩ Hằng!" Lệ Chanh nghiến răng nghiến lợi, "Tất cả những người dám đùa giỡn với tôi đều bị tôi đưa đi làm thái giám!"

"Tôi nói sai sao?" Tiêu Dĩ Hằng lau đi vết máu trên khóe miệng, "Cậu phóng tin tức tố ra ngoài, nhưng bản thân lại không ý thức được, đây rõ ràng là biểu hiện của kỳ bùng nổ omega sắp tới. Kỳ bùng nổ còn được gọi là kỳ phát tình, omega vì để hấp dẫn bạn tình, tin tức tố trong cơ thể được tiết ra gấp đôi, ảnh hưởng đến sinh lý và tâm lý - đây là bài học đầu tiên của môn "giáo dục sức khỏe quốc gia", cậu không biết sao?"

Vừa nói xong câu đó, Tiêu Dĩ Hằng liền nhận ra, Lệ Chanh chỉ sợ là không biết thật.

Dù sao trong phòng làm việc của hiệu trưởng, Lệ Chanh đã yêu cầu hiệu trưởng miễn học môn giáo dục sức khỏe, nhưng hiệu trưởng không đồng ý.

Với tính cách của Lệ Chanh, ngay cả môn chính cậu còn dám trốn, trốn thêm mấy tiết giáo dục sức khỏe là chuyện rất bình thường.

Quả nhiên, Lệ Chanh bị đoán là trốn tiết, không kìm được sắc mặt.

"Anh... Anh đánh rắm! "Làn da màu lúa mạch không che được ửng hồng trên mặt cậu, "Kỳ phát tình một năm hai lần, cái này tôi vẫn biết! Kỳ phát tình trước đó của tôi mới trôi qua không lâu, không thể có một lần nữa."

Trời ạ, sao cậu lại thảo luận vấn đề khi nào kỳ phát tình của mình mới đến cùng một tên alpha?

Còn cố tình là alpha cậu ghét nhất!

Tiêu Dĩ Hằng dùng ánh mắt nhìn người thiểu năng trí tuệ nhìn cậu: "... Cậu đã bao giờ nghe đến 'kỳ phát tình trước dự định' chưa?"

"......"

"......"

"......"

Lệ Chanh: "Mẹ kiếp!"

Cậu quay người chạy đi, leo lên thang trở lại trường học. Cậu ngay cả một chữ dư thừa cũng không để lại cho Tiêu Dĩ Hằng, chỉ có một bóng lưng hốt hoảng chạy trốn.

Tiêu Dĩ Hằng bị cậu đấm một phát, mắt thường có thể thấy được khóe môi đang trở nên xanh tím.

Anh giơ tay chạm vào khóe miệng, không nhanh không chậm lấy điện thoại chụp lại thang gỗ ở góc tường.

Gửi đến - Hiệu trưởng Từ Vạn Lý.

Không quá một phút sau, hiệu trưởng Từ gọi lại.

Tiêu Dĩ Hằng nghe điện thoại, giọng nói bình tĩnh.

"Chào hiệu trưởng. Vâng, phải, em tìm thấy trong một con hẻm bên ngoài trường. Em nhìn qua thấy có dấu chân trên đó, chắc là mới được sử dụng. ...... Phải, em cũng lo lắng có trộm. ...... Được rồi, em đang chờ bảo vệ dọn cái thang đi."

Hiệu trưởng ở đầu dây bên kia nói gì đó.

Khóe miệng Tiêu Dĩ Hằng khẽ nhếch lên, nhẹ giọng nói: "Chỉ sợ là tăng cường an ninh là không đủ, nơi này là điểm mù, hôm nay chuyển thang đi, ngày mai bọn họ có thể mang tới thang mới."

Thiếu niên nhìn bức tường cao của trường học.

Gạch đỏ ngói đen phủ đầy cây dây leo, trên tường vẫn còn một dấu chân lớn màu xám.

"Em đề nghị," Đôi mắt của anh lóe lên, "Tốt nhất là nên kéo hàng rào gai thép lên với lắp thêm camera đi." 

......

Lệ Chanh như bị lửa thiêu đốt mông, chạy vọt về ký túc xá.

Trong ký túc xá không có ai, cậu đóng cửa lại, không kịp bình phục nhịp tim, lập tức gọi điện thoại cho cô Vương phòng y tế.

Cô Vương là một omega, cô không chỉ là một bác sĩ của đội bơi lội trường học mà còn là vợ của huấn luyện viên Ngô, hai người phối hợp, lần lượt tiễn các thành viên ưu tú của đội.

Điện thoại vừa kết nối, giọng nói dịu dàng của cô Vương truyền tới.

"Tiểu Lệ, làm sao vậy?"

Lệ Chanh yết hầu lăn lộn, lắp bắp nói: "Cô ơi, em, hình như kỳ phát tình của em đến trước dự định."

Đầu dây bên kia lập tức vang lên tiếng lật xem tài liệu.

"Em có chắc không?" Cô Vương nói, "Theo hồ sơ của cô, kỳ phát tình trước đó của em là hơn ba tháng trước, như thường lệ thì em còn hai tháng nữa mới đến kỳ phát tình tiếp theo."

"Em... Em cũng không chắc lắm." Lệ Chanh khẩn trương nói, "Nhưng hôm nay khi em huấn luyện thể lực có chút không theo kịp; gần đây em còn dễ tức giận —— đương nhiên bình thường em cũng rất dễ tức giận; chủ yếu là, vừa rồi em có gặp một alpha, anh ấy nói ngửi thấy mùi tin tức tố trên người em, nhưng bản thân em lại không có cảm giác."

"Nhạy cảm, dễ cáu kỉnh, mệt mỏi, hơn nữa còn có 'vô thức phát tán tin tức tố'." Cô Vương ghi lại đủ loại triệu chứng của cậu, đầu bút lướt qua trên giấy, "Như vậy xem ra rất giống triệu chứng trước khi kỳ phát tình đến."

Điều khó khăn nhất đối với omega là kỳ phát tình. Mỗi omega có thể chế khác nhau, một năm sẽ có hai hoặc ba kỳ phát tình, một lần kéo dài ba đến mười ngày, kỳ phát tình đến đại diện cho sự trưởng thành của cơ thể, mức độ tiết ra tin tức tố omega sẽ tăng lên đáng kể trong một khoảng thời gian ngắn.

Khi kỳ phát tình sắp đến, omega không được an ủi sẽ dễ cáu kỉnh hơn, nhạy cảm, đa nghi, giảm thể lực, một số người có thể kèm theo hiện tượng sốt nhẹ liên tục và hành vi làm tổ.

"Cô ơi, em phải làm sao bây giờ!" Lệ Chanh sắp phát điên rồi, "Hôm nay huấn luyện viên nói với em, đầu tháng sau có một trận đấu cấp tỉnh cực kỳ quan trọng! Nếu em có thể giành chức quán quân em có thể đến đội tuyển quốc gia để tập huấn! Nhưng nếu nó cùng lúc với kỳ phát tình..."

Lệ Chanh là một tuyển thủ toàn năng, nhưng giỏi nhất là hạng mục bơi tự do. Sức bật của cậu lớn nhưng sức chịu đựng lại không đủ, vì vậy cậu chuyên về các cuộc đua tầm ngắn. 50 mét, 100 mét, 200 mét cộng với một hạng mục cá nhân toàn năng bơi hỗn hợp, cậu có tổng cộng bốn hạng mục muốn tham gia!

Nhưng điều kiện tiên quyết cho trận đấu bình thường là cậu tuyệt đối không thể ở trong kỳ phát tình.

"Tiểu Lệ, em đừng lo lắng." Cô Vương trấn an cậu, "Ngày mai em không cần đến lớp, trực tiếp đến phòng y tế, trước tiên cô làm kiểm tra cho em, nếu xác định là kỳ phát tình của em đến sớm thì chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp."

......

Đêm đó Lệ Chanh ngủ không yên giấc, ngày hôm sau chuông báo thức vừa vang lên, cậu liền lộc cộc một tiếng ngồi dậy, dọa ba người bạn cùng phòng của cậu giật nảy mình.

"Lệ Chanh, sao cậu dậy sớm vậy?"

"Mặt trời mọc đằng Tây sao?"

"Dậy sớm như vậy, chắc sẽ không đi học sớm đâu ha?"

Lệ Chanh cười cười: "Nghe nói hôm nay căng tin có đường tam giác, số lượng có hạn, tôi muốn đi đoạt lấy."

"Đường tam giác?" Nhóc mập nước miếng chảy đầy đất, "Vậy tôi cũng phải đi sớm một chút!"

Lệ Chanh cùng bọn họ ra khỏi ký túc xá, thừa dịp ba người bạn cùng phòng chạy đến căng tin xếp hàng, cậu lập tức rẽ vào phòng y tế.

Trong phòng y tế, cô Vương và huấn luyện viên Ngô đều ở đây, hai người nhìn thấy cậu đến đồng thời vây quanh cậu.

Huấn luyện viên Ngô hít hít mũi: "Lệ Chanh, em đừng nghi thần nghi quỷ nữa, tôi có ngửi thấy mùi tin tức tố trên người em đâu?"

Cô Vương vỗ vai hắn: "Anh là một beta, không nhạy cảm với tin tức tố như AO. Hơn nữa, kiểu kỳ phát tình đến sớm này, sự phân tán không ổn định của tin tức tố cũng có thể xảy ra. Tất cả những điều này trước hết cần kiểm tra để xác định đã."

Lệ Chanh lập tức xắn tay áo lên, lộ ra bắp tay căng phồng, khẩn trương nói: "Mau lấy máu, mau lấy máu."

Cô Vương rút một ống máu, bỏ vào thiết bị chuyên dùng để phát hiện kỳ phát tình, không quá mười phút đã có kết quả.

"Mức độ tiết tin tức tố thực sự tăng lên." Cô Vương vẻ mặt ngưng trọng nói, "Hơn nữa, thoạt nhìn kiểu tăng lên này chỉ là khúc dạo đầu, hậu kỳ sẽ bộc phát, dự kiến thời kỳ đỉnh cao của kyf phát tình hẳn là vào đầu tháng sau."

Không may, nó trùng với ngày thi đấu.

Điều này quá khủng khiếp.

Huấn luyện viên Ngô Húc nhìn trò cưng của mình, thở dài nói: "Lệ Chanh, lần này không kịp, vậy thì em..."

"Không có lần sau!" Lệ Chanh bướng bỉnh nói, "Đại hội thể thao học sinh thế giới bốn năm mới tổ chức một lần, nếu em không kịp lần này, sẽ không có lần sau nữa!"

"Vậy cũng không sao." Ngô Húc an ủi cậu, "Không có đại hội thể thao của học sinh trung học thì vẫn còn đại hội thể thao sinh viên. Chờ em học đại học, với năng lực của em khẳng định có cơ hội xuất chinh cho quốc gia."

"Cái này không giống." Thiếu niên bình tĩnh người thầy mà mình mang ơn, "Đến lúc đó em đi dự thi, em đại diện cho một trường học khác; khi em cầm huy chương đứng trên bục nhận giải, bọn họ sẽ không nói —— 'Nhìn kìa, Ngô Húc mang theo học trò đoạt chức vô địch thế giới!'"

Huấn luyện viên Ngô chưa bao giờ nghĩ Lệ Chanh lại nói ra một câu như vậy.

Thiếu niên xấu tính hay đùa cợt, luôn tự hào làm huấn luyện viên tức đến tăng huyết áp tăng này thật ra có một trái tim mềm mại mà chân thành.

Cậu không coi thành tích mình đạt được là thứ độc nhất thuộc về mình, tất cả thành tựu cậu đạt được cũng thuộc về người thầy đã bồi dưỡng mình như con ruột.

Đại ca Lệ Chanh không chỉ có thù tất báo, còn có ân tất báo!

"Cô ơi," Lệ Chanh suy nghĩ một chút rồi hỏi, "Em nghe nói có một số vận động viên nếu thi đấu trong kỳ phát tình có thể tiêm một loại thuốc kiềm chế kỳ phát tình? Em cũng muốn tiêm cái đó!"

Cô Vương lập tức hiểu những gì cậu nói: "Ý em là thuốc ức chế tin tức tố có thể trì hoãn kỳ phát tình?" 

Kỳ phát tình của omega ảnh hưởng rất nhiều đến cuộc sống bình thường, công việc, học tập, cho dù đó là bản thân omega hay alpha xung quanh họ cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi tin tức tố. Vì vậy, nhiều thập kỷ trước, các chất ức chế đã được phát triển và thay đổi thế giới.

Trước khi kỳ phát tình đến, việc sử dụng thuốc ức chế có thể trì hoãn hoàn toàn kỳ phát tình. Đối với các ngành nghề như binh lính omega, vận động viên omega, việc phát minh ra chất ức chế làm giảm đáng kể gánh nặng sinh lý của họ và cho phép họ cống hiến hết mình cho công việc của bản thân.

Cô Vương nói: "Tiểu Lệ, thứ đó không thể tùy tiện dùng, em phân hóa muộn, thể chất nhạy cảm cao, hơn nữa còn chưa trưởng thành, nếu dùng thuốc ức chế sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến thân thể."

Lệ Chanh lại giống như một con trâu nhỏ: "Chỉ cần em có thể thi đấu bình thường, ảnh hưởng gì em cũng chịu!"

Huấn luyện viên Ngô tức giận muốn đánh cậu: "Lệ Chanh, tỉnh táo chút đi! Tôi hiểu tâm trạng của em muốn đạt được thành tích, nhưng em không thể đánh cược sức khỏe thể chất trong tương lai, tuổi thọ nghề nghiệp để đổi lấy huy hoàng ngắn ngủi hiện tại!"

Đối mặt với công kích liên thủ của huấn luyện viên và cô giáo, Lệ Chanh dừng lại hồi lâu, cười khổ.

"Huấn luyện viên, cô giáo, em là omega. Kể từ ngày đầu tiên em tham gia thi đấu, đã có người nói với em rằng hồ bơi 50 mét này không chứa omega.

Tất cả mọi người đều nói omega thể lực kém, cơ bắp ít phát triển, trời sinh không chiếm ưu thế trong cuộc đua tốc độ này, thậm chí còn có người đề nghị em chuyển sang luyện bơi nghệ thuật, hoặc sang đội lặn vốn không chú trọng giới tính.

...... Nhưng không có cách nào khác, em chỉ thích bơi tốc độ, em chỉ muốn đạt thành tích, em chỉ muốn sử dụng nỗ lực của mình để nói với những alpha và beta khinh thường em - 'Nếu nói rằng sân đấu không chứa cái gì, thì đó chỉ có thể không đủ nỗ lực'."

Sau khi nói xong, huấn luyện viên Ngô im lặng.

Lúc trước huấn luyện viên Ngô mặc kệ lời đàm tiếu đưa Lệ Chanh vào đội bơi lội. Cậu không phải là tuyển thủ omega đầu tiên mà hắn từng mang theo, nhưng như Lệ Chanh đã nói, omega phải trả giá nhiều hơn alpha và beta trên con đường bơi ldẫn đến chức vô địch này.

Một số người không thể chịu đựng được nên thay đổi nghề nghiệp, còn có những người thậm chí rời khỏi hồ bơi mãi mãi.

Chỉ có Lệ Chanh là kiên trì.

Thiếu niên omega cứng rắn, phô trương và chưa từng có này giống như một đám lửa không bao giờ tắt cháy dưới đáy nước.

Ai cũng sẽ hy vọng ngọn lửa này có thể cháy nhiệt liệt hơn một chút, bá đạo hơn một chút.

Hai vợ chồng liếc nhìn nhau, huấn luyện viên Ngô khẽ gật đầu với vợ.

Qua hồi lâu, cô mới mở miệng: "Tiểu Lệ, em rất muốn thi đấu, thầy cô đều cảm nhận được. Lão Ngô là huấn luyện viên của em, anh ấy ủng hộ sự lựa chọn của em, nhưng cô là một bác sĩ trong đội bơi lội của trường, cô không đồng ý cho em dùng thuốc ức chế."

Lông mày Lệ Chanh đáng thương vặn thành một đoàn.

Cậu thò tay nhéo chân mình một cái, đang định rặn ra hai giọt nước mắt thì bỗng nhiên cô lại mở miệng.

"Tuy nhiên còn có một cách khác, an toàn và hiệu quả mà không có tác dụng phụ, cô khuyên em nên sử dụng nó" Cô Vương nói. 

Lệ Chanh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, cảm giác giống như đi tàu lượn siêu tốc: "Cô nói đi! Cô nói đi cô! Chỉ cần có thể khiến em có thể thi đấu bình thường, cách gì em cũng dùng!"

Cô Vương nói: "Còn nửa tháng nữa là đến trận đấu, em mau tìm alpha tình đầu ý hợp đánh dấu tạm thời cho em, việc này so với thuốc ức chế có tác dụng nhiều hơn."

Lệ Chanh: "... Hả?"

Cô Vương vỗ vai cậu, hiền từ hỏi: "Phụng chỉ yêu sớm, có phải em rất cảm động không?" 

Editor: Bé Chanh nhận phụng chỉ yêu sớm, nhưng yêu sớm với ai thì... Hú bro Tiêu! (Đọc thì nhanh thôi chứ edit lâu thấy bà luôn ấy :(( muốn gớt nước mắt)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro