Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9 - Bỗng vang lên tiếng than khóc khắp nơi

Editor: Líng Yuán

Beta: Ruǎn Fāng

-----

Khương Từ quay đầu nhìn theo cánh tay nhỏ, đối mặt với một khuôn mặt nhỏ nhắn mắt xinh mày đẹp[1].

[1] Nguyên văn: 眉清目秀 - "Mi thanh mục tú" (Thành ngữ Trung Quốc): Mi thanh có nghĩa là đường nét lông mày rõ ràng, còn mục tú để nói đến đôi mắt sáng và thanh tú. Ý chỉ diện mạo xinh đẹp.

Cô gái nhỏ thanh tú lộ vẻ sốt ruột: "Chị gái nhỏ, chị gái nhỏ, nhà em đột nhiên có chuyện gấp, có thể cho em đi vào trước được không ạ? Chị cho em đi vào trước, em cho chị 100 tệ!"

Cô gái là người dứt khoát, nói xong liền rút từ trong túi ra một tờ tiền màu đỏ, mạnh mẽ nhét vào trong tay Khương Từ, đồng thời đứng lên: "Vậy em đi vào trước đây, cảm ơn chị gái nhỏ nha!"

Khương Từ - trong tay vô duyên vô cớ nhiều thêm một tờ tiền 100 tệ màu đỏ: "..."

Cô nhìn ra được rõ ràng cô gái này dùng "chiến thuật" chen hàng, bởi vì cô gái này vừa duỗi tay vào trong túi thì liền rút được đúng 100 tệ, mà lại vừa vặn là một tờ, rõ ràng là đã sớm chuẩn bị tốt, không phải "chiến thuật" thì là gì?

Nhưng mà "chiến thuật" thần tiên siêu cấp đáng yêu như vậy, ai có thể chống lại được chứ? Đến một vạn cái Khương Từ cũng nguyện ý gặp chiêu nào tiếp chiêu đó!

Thử vai tính là cái gì chứ? Có thể có tiền thơm như thế này sao? Không thể nha!

Nhìn thấy Khương Từ vẻ mặt "ngốc nghếch", thật sự nhường cho cô gái phía sau đi vào trước.

Cô gái kế bên liền tức giận, đem mông dịch qua bên cạnh Khương Từ.

Cô gái này so với cô gái thanh tú lúc nãy còn súc tích hơn: "Chị gái nhỏ, hôm nay "bà dì" của em đến, trong người có hơi khó chịu, nghĩ muốn thử vai xong sớm chừng nào thì được về nghỉ ngơi sớm chừng đó, chị có thể cho em lên trước được không? Em cũng có thể gửi cho chị một ít tiền ăn nhẹ—"

Cô gái nhanh chóng lấy điện thoại từ trong túi ra: "Xin lỗi, em không mang theo tiền mặt, em có thể gửi qua Wechat cho chị, không thì Alipay cũng được."

Thêm một người khác xem Khương Từ cô như kẻ ngốc mà xuất chiêu.

Trong lòng Khương Từ vui vẻ nở hoa, vẻ mặt ngốc nghếch lấy điện thoại của mình ra, mở mã thanh toán WeChat, tỏ vẻ miễn cưỡng nói: "Được thôi, vậy cô đi trước đi."

"Cám ơn, cám ơn! Chị thật tốt bụng!" Cô gái nhanh chóng quét mã chuyển 100 tệ cho Khương Từ.

Khương Từ: "Haha, haha."

Ánh mắt lại liếc về phía số dư WeChat, thật sự nhiều thêm 100 tệ.

Có hai tiền lệ phía trước thành công, các cô gái phía sau cũng chen lấn bắt chước làm theo.

"Chị gái nhỏ ơi, con trai Husky của em bị ốm. Em cũng muốn thử vai xong sẽ về sớm..."

"Chị gái nhỏ ơi, mẹ em đang chờ em về ăn cơm..."

"Chị gái nhỏ ơi, bạn trai của em đang đợi em ở dưới lầu, em theo đuổi ba tháng thật vất vả mới đuổi được đến tay, không dám để cho anh ấy đợi lâu..."

Vì vậy, Khương Từ lần lượt lại nhường thêm năm người đi vào trước mình.

Cô còn cho rằng xếp sau chắc là không có giá thị trường gì, ai ngờ vẫn còn hết người này đến người khác đưa lên tới cửa.

Thu được liên tục 500 tệ Khương Từ thấy nên nương tay một chút, liền tự mình chủ động đề nghị hạ giá, chen ngang một lượt là 50 tệ.

Sáu cô gái còn thiếu 50 tệ cảm động đến mức hai mắt hồng hồng, nắm chặt tay Khương Từ lắc mạnh: "Chị gái nhỏ, chị chính là nàng tiên không có cánh!"

Khương Từ: "Haha, haha."

Những cô gái hôm nay tới thử vai hình như đều không hợp mắt nhóm đạo diễn, một đám tràn đầy hy vọng đi vào, sau đó từng người thất vọng bước ra.

Vẫn không tìm được người thích hợp, nhân viên công tác lại đi ra gọi điện, giống như thu xếp thêm người đến đây thử vai.

Không bao lâu sau, trong thang máy lại bắt đầu có cô gái đi ra.

Khương Từ đã hoàn thành xong 5 đơn với giá 50 tệ.

Nhìn thấy chỗ Khương Từ cho chen hàng, một đám các cô gái không cam lòng lạc hậu đều đem tiền đến chen, giống như được tiêm máu gà vậy.

Tựa như ai không trả tiền chen hàng, sẽ không mở ra chính xác cách thức tham gia của buổi thử vai ngày hôm nay!

Tuy rằng đều là các cô ấy tự nguyện, thậm chí là cầu xin.

Nhìn thấy tiền càng ngày càng nhiều, Khương Từ từ trước đến nay chưa bao giờ làm qua vụ làm ăn không cần vốn kiểu này, liền cảm thấy chột dạ.

Vì thế cô tiếp tục chủ động hạ giá, tự mình di chuyển lần lượt ra vị trí phía sau, từng bước từng bước đổi cho các cô gái vị trí phía trước.

40, 30, 20 và phá giá 10 tệ thêm 3 vị trí.

Vốn dĩ đến khi thu giá còn 20 tệ, Khương Từ cũng không định tiếp tục lấy tiền, chính mình chủ động ngồi ở vị trí cuối cùng đi.

Nhưng những cô gái này một hai đều phải nhét tiền vào trong tay cô, tất cả đều là tờ 10 tệ.

Cuối cùng là một cô nhóc tóc ngắn nhìn qua chỉ có 17, 18 tuổi cũng ném một tờ 10 tệ qua.

Khương Từ thấy cô còn nhỏ, thực sự không đành lòng, vì thế đem tiền đẩy trở về cho cô: "Không cần, chị nhường chỗ cho em, chị ngồi cuối cùng."

Cô gái nhỏ trừng mắt: "Chị có ý gì? Mấy người đằng trước đều lấy, cố tình đến chỗ tôi lại không lấy, coi thường tôi?!"

Khương Từ: "..."

Vì vậy, cô lại yên lặng nhận lấy 10 tệ.

Chung quy cũng không thể thật sự làm cho cô gái nhỏ nghĩ rằng cô bắt nạt và coi thường cô bé được.

Làm xong hết thảy việc buôn bán, Khương Từ vinh quang nhảy từ vị trí đầu tiên đến vị trí cuối cùng.

Khương Từ lo lắng Quý Dung Khanh nói tên của mình cho bạn bè của anh, sợ nếu rời đi trước thì sau khi xong việc lại bị gọi hỏi tội, đành kiên nhẫn chờ đợi.

Dù sao hôm nay cũng không đến vô ích, trong túi với điện thoại tổng cộng kiếm được vài trăm tệ, có khi diễn quần chúng một ngày cũng chưa chắc kiếm được nhiều vậy.

Phía trước còn hai mươi ba mươi người nữa, còn lâu mới đến lượt cô.

Khương Từ mở app đọc truyện trên điện thoại, dựa vào tường, hai chân bắt chéo, bày ra tư thế thoải mái dễ chịu nhất, bắt đầu đọc tiểu thuyết.

Cô không kén truyện, ngọt ngược đứng đắn không đứng đắn đều đọc.

Hơn nữa đặc biệt dễ dàng mê mẩn, cho nên khi cô đọc truyện, người thân cô cũng không nhận, thầy cô cũng phải chịu thua.

Buổi thử vai hôm nay không được thuận lợi, chữ xuyên "川" giữa trán đạo diễn Lưu Hoán Đông có thể kẹp được cả con muỗi.

Trong kịch bản, cảnh diễn sụp đổ của nữ ba là bước ngoặt trọng yếu, bởi vậy Lưu Hoán Đông muốn tìm một diễn viên am hiểu việc diễn cảnh khóc.

Lúc bắt đầu, Lưu Hoán Đông còn có thể kiên nhẫn để cho những người đến thử vai tự giới thiệu một lát rồi mới bắt đầu diễn thử.

Mười đến hai mươi người sau ông đã có chút không kiên nhẫn, trực tiếp yêu cầu các cô vào lập tức diễn thử.

Vì để cho các cô thêm chút cơ hội, có mấy người ông còn đặc biệt bố trí thêm một vài cảnh để cho các cô thử sức, nhưng vẫn đều không gặp được người hợp ý.

Đến lúc này, Lưu Hoán Đông không còn hơi sức để đặt câu hỏi, vừa bước vào một cái đã để mấy cô khóc.

Nhất thời trong phòng thử vai bỗng vang lên tiếng than khóc khắp nơi[2].

[2] Nguyên văn: 哀鸿遍野 - "Ai hồng biến dã" (Thành ngữ Trung Quốc): có nghĩa là "những con chim hồng kêu thương khắp nơi ngoài đồng nội", dùng để hình dung khắp nơi là tiếng than khóc, cảnh tượng người dân đói khổ, lang thang trong loạn lạc.

- Thành ngữ này có xuất xứ từ thiên Hồng nhạn trong phần Tiểu Nhã của Kinh Thi (诗 - 小雅 - 鸿雁), trong đó có câu:

"鸿雁于飞

哀鸣嗷嗷"

"Hồng nhạn vu phi

Ai minh ngao ngao"

"Chim hồng chim nhạn cất cánh bay

Cất tiếng kêu ai oán bi thương"

(Theo chú giải của Chu Hy thì chim hồng là chim lớn, chim nhạn là chim nhỏ).

Thử vài lần, Lưu Hoán Đông bị đủ các loại gào khóc của các cô làm cho đau cả đầu. Ông đứng dậy đi ra khỏi phòng thử vai, dự định tìm một nơi yên tĩnh để hút thuốc.

Ở bên ngoài còn hơn mười mấy cô gái đang xếp hàng, Lưu Hoán Đông đi hết một vòng, tất cả đều là những khuôn mặt đắp đầy đồ trang điểm, đi hết một vòng đến một người ông cũng không nhớ được.

Từ lúc ông bước ra, tất cả các cô gái đều trông mong nhìn ông, mỉm cười, phóng ánh mắt, cắn môi.

Lúc này đây trong một đám các cô gái giống như hoa hướng dương đang hướng về phía ông, ở trên ghế cuối cùng cách hơn chục ghế trống, một cô gái tóc lam đang ôm hai chân nhìn điện thoại có vẻ đặc biệt dễ khiến người khác chú ý.

Lưu Hoán Đông chậm rãi bước qua từ từ.

Cô gái mặc áo trắng chữ T đơn giản thêm chiếc quần jean rách, đôi chân dài thu hết lên trên ghế, đôi tay cầm điện thoại vòng qua cẳng chân dựng thẳng, cằm gác giữa hai đầu gối, đang vùi đầu nhìn vào màn hình điện thoại, khóc.

(Tưởng tượng như chúng mình đang ngồi bó gối đọc truyện á mọi người :))))

Đúng vậy, chính là đang khóc.

Một tay cô đặt ở trên môi, khẽ cắn đầu ngón trỏ, nhìn chằm chằm vào màn hình không chớp mắt, hốc mắt hồng hồng, trên lông mi đều là nước mắt trong suốt.

Cô vẫn đang rơi nước mắt, cảm xúc không nhìn thấy bất kỳ sự dao động nào.

Lưu Hoán Đông đứng ở phía trước cách cô không xa nhìn cô.

Cô gái tóc ngắn gần đó định đứng dậy, đi qua nhắc nhở cô gái đang xem điện thoại, đều bị Lưu Hoán Đông dùng tay ra hiệu ngăn lại.

Lưu Hoán Đông cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn.

Vài phút sau, bàn tay ở trên môi cô gái nắm lại, cơ thể hơi run lên, một giọt nước mắt lăn dài trên mặt.

Ngay sau đó, giọt thứ hai, giọt thứ ba, một giọt lại một giọt, lần lượt lướt qua má cô, lại lướt qua đôi môi hồng nhạt của cô, rồi sau đó hoàn toàn đi vào chiếc cổ tinh tế thon dài của cô.

Cô dùng nắm tay ép chặt môi, âm thanh nghẹn ngào tràn ra từ cổ họng, đó là một sự kiềm chế bi thương tột độ.

Nhưng nỗi đau đã tới cực hạn, khiến cô không khống chế được phải dùng nước mắt để trút ra nỗi bi thương này.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo khóc đến biến dạng, làn da non mềm như đậu phụ đỏ bừng một mảng.

Lưu Hoán Đông bị lây nhiễm, đường đường là một người đàn ông sắt thép trong mắt lại có một chút ươn ướt.

Cô gái này, sợ là có chuyện buồn lớn đây.

Ông nhịn không được mà bước tới, thương tiếc mà nhìn vào màn hình điện thoại của cô.

Cứ tưởng rằng cô nhận được tin buồn gì đó linh tinh các loại, ông đều đã soạn sẵn trong lòng vài câu nói để an ủi cô. Kết quả là—

Ông, ở trên màn hình điện thoại trên tay cô, nhìn thấy hoàn chỉnh toàn bộ trang truyện.

Có mục lục, có tác giả, trên giao diện chính hiện rõ giờ phút này cô đang đọc Chương 20.

Cô gái này, cô ấy đang-đọc-truyện!

Ngồi đọc truyện giữa đám đông, còn khóc đến mức khiến ông là một người trưởng thành cũng suýt chút nữa rơi nước mắt theo!!!

-----

#Ruby: Có một số nhân vật mình không rõ tuổi nên mình sẽ edit xưng hô theo trực giác của mình nhé. Nếu sau này rõ ràng thì mình sẽ chỉnh sửa lại.

#Miyuki: Xin lỗi mọi người vì việc rất lâu thế này mới có một chương mới nhưng mà bọn mình đều phải tập trung khá nhiều việc nên không thể chăm chút cho sở thích này được. Bọn mình hứa sẽ hoàn bộ này nhưng kéo đến khi nào thì lại không dám hứa. Mong mọi người thông cảm :<

Lời cuối, hôm nay xin kính chúc tất cả thầy cô nói chung cũng như những bạn đọc đã, đang và sẽ làm nghề giáo Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11 vui vẻ, hạnh phúc, giữ gìn sức khỏe thật tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro