Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6 - Năm hạn xui xẻo

Editor: Líng Yuán

Beta: Ruǎn Fāng

-----

Sau khi gọi Khương Từ dừng lại, Quý Dung Khanh hướng về phía nhân viên đang nối đuôi nhau đi ra từ phía sau, nói: "Các cậu ở chỗ này để ý chuyện tiếp quản công việc. Tôi có chút chuyện cần nói với cô ấy."

Bọn họ gật đầu, chia nhau đi đến từng bộ phận của công ty.

Khương Từ nhìn mà đầu đầy hoang mang, những tinh anh được Quý Dung Khanh mang đến này hóa ra không hiểu phép tắc như vậy, ở trong công ty của người khác lại đi lung ta lung tung khắp nơi?

Quý Dung Khanh đi đến trước mặt Khương Từ, "Tôi còn có chỗ phải đi, muốn nói chuyện hủy bỏ hợp đồng, cô theo tôi xuống lầu."

Anh trời sinh đã tự mang trên người lực áp bức, vừa nói có việc, Khương Từ lập tức ngơ ngác mà đi theo anh vào thang máy. Sau khi đứng trong thang máy thì mới nhớ ra một vấn đề quan trọng: "Tại sao tôi phải nói chuyện hủy hợp đồng với anh?"

"Bây giờ ông chủ của Giải trí Nhất Minh là tôi."

Khương Từ: "..."

Thời gian ngắn như vậy, đã đổi ông chủ?

Trận chiến đầu tiên giữa bọn họ, Quý Dung Khanh thắng?

Cũng phải thôi, anh là sống lại mà, hiểu rõ hết tất cả âm mưu của tra nam chủ, vậy muốn chỉnh hắn còn không phải giống như là đang đùa giỡn sao?

Một tay Quý Dung Khanh bỏ vào trong túi quần, giọng điệu rõ ràng và bình tĩnh: "Là vì ​​muốn tránh xa hắn ta, nên mới đề cập đến hủy bỏ hợp đồng à?"

Khương Từ nghiêm túc gật đầu, "Đúng vậy."

"Tôi sẽ không cho phép hắn lại xuất hiện ở Công ty Nhất Minh nữa, cô có thể tiếp tục ở lại đây."

Khương Từ: "..."

Nhân vật phản diện là anh, tôi cũng muốn tránh xa đó!

Thấy cô không tỏ thái độ, Quý Dung Khanh nhíu mày: "Còn có lý do khác làm muốn hủy bỏ hợp đồng?"

Khương Từ, "Việc đó, tôi..."

Cô còn đang cố gắng biên soạn lý do có lợi nhất cho mình, anh lại ném một vấn đề khác qua: "Hay là có ý kiến về công ty?"

Khương Từ chớp mắt, hiện tại công ty đã là của anh, chung quy không thể làm trò nói rằng công ty không tốt ở trước mặt ông chủ mới, đúng không? Vì vậy, cô lắc đầu.

"Đối với ông chủ mới là tôi có ý kiến?"

"Không, không, không, tuyệt đối không có. Anh đại nhân đại lượng[1], tôi làm sao có thể đối với anh có ý kiến, haha."

[1] Đại nhân đại lượng (Tục ngữ Trung Quốc): Chỉ người có lòng bao dung, dễ dàng tha thứ, không chấp nhặt người khác.

Ngay cả thời gian giảm xóc cũng không cho cô, anh lại "sợ thiên hạ không loạn" mà ném ra câu hỏi thứ ba, "Hay là, cô vẫn chưa thể buông bỏ được hắn, tính muốn sau khi hủy bỏ hợp đồng lại trở về bên cạnh hắn?"

Khương Từ trợn to hai mắt, xua tay, "Không có! Tuyệt đối không có! Tống Mặc tâm tư đen tối lại không từ thủ đoạn. Tôi đã suýt đi sai đường, may mà còn biết quay đầu. Từ nay về sau, ngay cả chuyện sống chết, tôi với hắn cũng không liên quan tới nhau!"

Đùa chứ, lúc này mà còn dám tự trói mình và tên cặn bã đó vào một sợi dây, chẳng phải là tự tìm đường chết sao!

Quý Dung Khanh lặng lẽ nhìn cô chăm chú, vẻ mặt thâm thúy, biểu cảm khó đoán, càng làm cho người khác khó nắm bắt được suy nghĩ.

Một đường bị ép buộc đến tận mép vực, lùi cũng không thể lùi, Khương Từ cắn chặt răng: "Tôi sẽ không hủy bỏ..."

"Được!"

Cứ như thể lời nói đã chuẩn bị sẵn từ sớm, dường như chỉ chờ cô nữa mà thôi.

Khương Từ: "..."

Cô chỉ là đang khách sáo một chút, lấy cái này để chứng minh mình thật sự cùng tên cặn bã họ Tống kia đã vạch rõ ranh giới, nhưng sao ông chủ mới có thể đồng ý cho cô ở lại một cách qua loa như vậy? Không phải là nên đem cô đuổi đi thật xa sao?

Nghe nói cho tới bây giờ, giới giải trí vẫn luôn là nơi không có thuốc súng, nhưng so với chiến trường thì càng nguy hiểm hơn. Cuộc chiến giành chỗ đứng giữa các nghệ sĩ hoàn toàn có thể so với cung đấu[2], cực kỳ tàn khốc và đáng sợ.

[2] Cung đấu: Cuộc đấu đá, âm mưu tính toán lẫn nhau giữa các nhân vật trong hoàng cung thời phong kiến.

Cô chỉ là muốn làm một tiểu trong suốt[3], không có lý tưởng lớn thế đấy. Nhiều nhất cũng chỉ là muốn tùy tiện sống trường thọ mà thôi, không muốn trở thành ngôi sao lớn gì cả.

[3] Tiểu trong suốt: Diễn viên, nghệ sĩ nhỏ, không được người khác biết đến, mờ nhạt.

"Làm sao vậy?"

"Hả?" Đối diện với ánh mắt xem xét kỹ lưỡng của Quý Dung Khanh, Khương Từ vô thức che cái cổ nhỏ của chính mình, cười mà như khóc, "Không có gì, tôi chỉ là vui quá, có thể làm nhân viên của một ông chủ tốt như Quý tổng, tôi cảm thấy thật vinh hạnh, haha."

Được rồi, tiếp tục đảm nhiệm chức nghệ sĩ vô danh thôi mà.

Chỉ cần cô không tranh không giành, các nghệ sĩ khác cũng sẽ không đánh tới trên đầu cô. Cô cũng sẽ không có việc làm, không cần làm việc, mỗi tháng nằm nhận bốn nghìn tệ lương cơ bản, còn đầy đủ hết các loại phúc lợi.

Thật ra, xem như là độ sung sướng cũng không chênh lệch lắm. Dù sao hủy hợp đồng xong, cũng phải đi ra ngoài kiếm công việc để nuôi sống bản thân, cứ tiếp tục tùy tiện ở lại công ty cũng tốt.

Thấy cô ngoài mặt có vẻ thoải mái nhưng sắc mặt đầy vẻ không tình nguyện, Quý Dung Khanh nhớ tới, cô gái này lúc trước ở dưới trướng Tống Mặc, Tống Mặc vừa ý chính là vẻ ngoài của cô, muốn dùng cô làm mồi nhử, cho nên cũng chưa bao giờ bố trí tài nguyên cho cô.

Giờ phút này, muốn cô ở lại công ty, đoán chừng là cô cũng không lạc quan lắm về tương lai của chính mình, không tình nguyện cũng có hiểu được.

Nét mặt anh dịu đi một chút, lấy điện thoại ra, mở mã QR WeChat của mình ra, "Thêm WeChat của tôi."

Nếu đã là quan hệ cấp trên cấp dưới, thêm WeChat là một quy trình làm việc tất yếu.

Khương Từ ngoan ngoãn lấy điện thoại từ trong túi ra, thêm tài khoản WeChat của anh.

Trong lúc hai tay đang cầm điện thoại, vùi đầu vào tập trung gửi yêu cầu, giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông từ đỉnh đầu truyền xuống, "Bạn tôi đang đầu tư một bộ phim truyền hình, chiều nay tập trung tuyển chọn mấy vai nữ. Tôi gửi địa chỉ cho cô, cô tranh thủ qua đó thử xem."

Mới ở trong lòng vui vẻ về quyết định làm một con cá mặn chỉ lấy lương cơ bản, Khương Từ: "..."

Chỉ với một nội dung, làm trong đầu cô bỗng dưng dần hiện lên một kịch bản cung đấu, đấu tranh kịch liệt "không phải cô chết chính là tôi mất mạng". Trái tim nhỏ bé của cô co rúm lại một chút theo bản năng.

Ngón tay của cô không ngừng di chuyển trên vỏ điện thoại, quyết định vẫn vì ước mơ nằm hưởng lương cơ bản của chính mình cố gắng tranh thủ một chút, "Cái đó, ông chủ, tôi lo lắng tôi làm không được, đến lúc đó còn làm anh uổng phí mắc nợ bạn anh một cái ân huệ..."

Ông chủ, không cần phiền phức như vậy, chỉ lấy bốn nghìn tệ lương cơ bản, cô cũng có thể sống tùy tiện đến khi công ty đóng cửa mà...

Vẻ mặt "thụ sủng nhược kinh"[4] của cô gái này khiến trong lòng Quý Dung Khanh mềm nhũn, các góc cạnh cứng rắn cũng mềm đi. Anh cúi đầu thông qua yêu cầu thêm bạn tốt của cô, gửi cho cô một cái địa chỉ, "Đừng tạo cho mình áp lực quá lớn, cô cứ cố hết sức đi tranh, bất kể lần này có thành công hay không, sau này tôi đều sẽ bố trí càng nhiều tài nguyên cho cô."

[4] Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương khiến vừa mừng vừa lo.

Kiếp trước, cô rất ngoan cường, chỉ là toàn bộ tâm tư đều lãng phí trên người Tống Mặc. Kiếp này, anh giúp cô quay về chính đạo, chờ cô đặt hết tâm trí vào trên sự nghiệp. Sau khi bận rộn, tầm nhìn cũng sẽ không thiển cận[5] đến mức trong mắt chỉ nhìn thấy một người đàn ông, đến cuối cùng tính mạng cũng uổng phí.

[5] Thiển cận: (cách nghĩ, cách nhìn) nông cạn, hời hợt, chỉ nhìn thấy cái gần, cái trước mắt, mà không biết nhìn xa trông rộng.

Khương Từ: "..."

Còn cố hết sức? Cô không tính tranh giành, cô thực sự một chút cũng không muốn tranh!

May mắn là đã tới tầng trệt, sợ anh lại sắp xếp càng nhiều kịch bản cung đấu thực tế cho mình, Khương Từ nhanh chóng bước tới cửa, nịnh nọt lùi về một bên, nhường lối ra, làm động tác mời: "Tôi đã hiểu, buổi chiều tôi sẽ đi, cám ơn ông chủ, anh đi thong thả!"

Quý Dung Khanh để lại cho cô một bóng lưng, nhanh chóng rời đi.

Chưa hề trải qua chuyện như này phát sinh trước đây, Khương Từ thở dài bước ra khỏi thang máy.

Đinh, thang máy bên cạnh cũng mở ra, Tống Mặc mặt mày xanh mét đi ra.

Trong đầu Khương Từ hiện ra một từ - "năm hạn xui xẻo"[6].

[6] Nguyên văn: 流年不利 - "lưu niên bất lợi": Ám chỉ chuyện xui xẻo.

Mới bị người khác cướp công ty, hiện tại nam chủ chính là một ngọn núi lửa di động, bàn chân Khương Từ như bôi dầu, nhanh chóng chuồn đi.

-----

#Miyuki: Tuần này, mọi người có ai đi chơi Trung thu không thế? Hôm đó, bọn mình cũng có đi lượn vài nơi đấy. 

#Ruby: Trung thu là Tết Đoàn viên. Dù hơi muộn, nhưng chúc mọi người "Trung thu vui vẻ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro