Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 44

Sáng hôm sau, người nào người nấy đem theo cái balo nặng trịch mà phải leo lên núi cao mò mẫm đường.

Trong lúc đang đi, họ gặp 1 bà lão đang khổ sở với túi đồ leo lên. Họ nhiệt tình bước đến và giúp bà cụ cầm đồ.

-Cảm ơn các cháu, nhà bà ở trên kia, có các cháu giúp thật tốt quá.

-Cụ đi đâu mà phải xuống núi đấy ạ? - Tiffany vừa dìu bà cụ đi vừa hỏi.

-Bà đi thăm con dâu...May mà gặp được nó rồi...Nó sống xa quá...

-Ê các cậu, đi đường này là đến đó - Hyerin và Solji gọi với lại, 2 cô đứng chờ ở đường đối diện với nơi bà cụ định đi.

-Các cháu có việc thì cứ đi đi. Bà tự đi đoạn này được.

Bà lão nói rồi lấy lại túi đồ từ tay LE. Với cương vị là 1 bác sĩ, cô đã dặn dò bà cụ vài thứ rồi mới đi.

Hani là người rời đi cuối cùng. Cô cứ nhìn theo bóng lưng bà cụ ấy mãi.

Có gì đó hơi lạ?

Hình như đây vẫn là khu vực tư nhân của trường cũ cô cơ mà? Tại sao bà cụ đó sống ở đây được?

Nghĩ ngợi 1 lúc, cô phẩy tay rồi đuổi theo 5 người kia. Chắc là do cô suy nghĩ nhiều rồi.

Đến nơi, ai cũng ngỡ ngàng, ngay cả Hyerin. Đó không phải là cái hố nhỏ, mà bây giờ là 1 hồ nước lớn.

Jeonghwa với tay múc 1 ngụm nước lên, thực sự không có gì bất thường. Bây giờ cũng sắp 12h trưa rồi.

Các cô ngồi canh đồng hồ, đúng 12h trưa, đám mây lớn từ đâu đến che khuất ánh mặt trời chói lọi, mặt hồ nước trở nên trong suốt...

Như một tấm kính!

6 người cùng ngồi xuống, đặt tay vào "tấm kính". Không biết tại sao lại tự dưng làm như vậy, chỉ là, họ biết nếu không làm, họ sẽ day dứt mãi khoảnh khắc này.

Như có lực hút, tất cả bọn họ bị hút vào "tấm kính" kia.
...

Hani mở mắt, khó nhọc ngồi dậy. Bên cạnh cô, những người khác cũng đã đứng lên cả. Cô nheo mắt để tiếp cận với ánh sáng.

Có lẽ đây là Wonderland. Vì đây là nơi mà các cô đã rời đi, tàn tích của một cung điện cũ.

-Tớ nghĩ bọn mình nên đi vào thành phố, có lẽ nó ở gần đây thôi - Hyerin đề xuất.

Không ai phản đối, vậy là họ đã tiến vào thành phố. Không ngờ sau 7 năm mà lại có thể thay đổi nhiều như thế. 6 người họ cứ đi ngắm quanh thành phố. Dù thành phố hiện đại, khang trang và đẹp đẽ gấp bội ngày trước, nhưng tại sao người dân lại lạnh lùng đến vậy?

Trước đây, Wonderland đâu có lạnh tình người như vậy? Điều này giống như 1 "trái đất" khác vậy.

Bỗng nhiên có tiếng vó ngựa, 1 đoàn người chạy qua, tiếng tù và vang lên, bao nhiêu người, dù là đang làm gì, cũng phải dạt ra hết.

Duy chỉ một em bé vẫn đứng giữa đường, hoảng sợ khóc rất to.

Tiếng vó ngựa vẫn dồn dập, mặc kệ tiếng khóc đó.

-Đứa bé sẽ bị giẫm chết mất, nếu họ cứ phi nhanh như vậy! - Hyerin mở to mắt, giật giật tay áo Tiffany.

Các cô ai cũng lo lắng, nhưng tại sao? Không 1 ai đứng ra? Không 1 ai lo lắng?

Họ chỉ thờ ơ đứng xem, hoặc làm việc riêng.

Solji nắm chặt đấm tay, uất ức vô cùng nhìn đám người dân. Họ không ra cứu thì cô ra!

Nghĩ là làm, cô liều mạng xông ra trước dỗ em bé đó, ngựa đã rất tới gần, nhìn thấy bóng dáng cô lao ra thì bất ngờ phanh lại. Vó ngựa hạ xuống trước mặt cô và đứa bé trong gang tấc.

Người đàn ông ngồi trên ngựa nom có vẻ tức giận, ông ta quát tháo:

-Ngươi! Tránh đường cho ta! Còn dám ngáng đường người của Vua, muốn chết hả?

Solji có chút bất mãn, mày nhăn lại. Từ khi về thế giới sức mạnh của các cô đã không còn, nhưng ở Wonderland lại khác, cô có thể cảm thấy từng mạch máu của mình như đang tuần hoàn mạnh mẽ trong cơ thể, 1 luồng khí đầy phi phàm đang chảy trong người mình.

Cô ngẩng mặt lên, nhìn khuôn mặt của tên hống hách kia thì có chút bất ngờ, sau đó cười lạnh:

-Có vẻ ngươi đã quên ân nhân của ngươi rồi nhỉ? Nhìn cho rõ, nói ta là ai?

Tên mặt mày băm trợn đó hơi ngạc nhiên, sau đó là tức giận, dám bất kính với tướng quân? Hắn giương kiếm, toan chém cô thì đột nhiên bắt gặp ánh mắt lạnh băng. Lúc này, sống lưng hắn như có một luồng điện chạy xẹt qua. Ánh mắt này...thực giống con quái vật đó!

Hắn đánh rơi kiếm, sợ tới mức xanh mặt, vội xuống ngựa quỳ xuống:

-Tiểu thư... thần xin lỗi...

Năm đó, ngoài chiến trường, 1 nữ nhân tay không tiêu diệt cả đoàn quân của nhà Vua Đen. May mắn sao, cô ta thương hại tha cho hắn, để bây giờ hắn sống mà phục vụ cho vị vua hiện tại.

Lúc đó, hắn không nhìn rõ mặt cô, nhưng ánh mắt tàn nhẫn và lạnh băng đã khắc sâu vào tâm trí hắn.

Solji không nói gì thêm ngoài việc ra lệnh cho hắn đưa bọn cô đến cung điện. Tên tướng quân gật đầu như bổ củi, 3 chân 4 cẳng chuẩn bị xe ngựa cùng sai người báo cho hoàng đế.

Hoàng đế nghe tin xong trong con ngươi hổ phách có chút lay động. Nhưng sau đó lại quay về vẻ băng lãnh.

-Có thể nào..? Là bọn họ sao? - Người bên cạnh vị vua trẻ tuổi lên tiếng, trong đôi mắt tràn đầy hi vọng.

Đã 7 năm, cuối cùng cũng thấy tin tức. Người ngồi trên ngai vàng vẻ mặt tuy vẫn bình thản, nhưng tay đã nắm chặt, túa mồ hôi.

-Đưa họ đến đây!
...

6 cô gái ngồi trong xe ngựa không ngừng ngó ra ngoài, cảnh vật thực sự thay đổi rất nhiều. Thậm chí xuất hiện nhiều vật mới lạ mà thế giới các cô không có.

Xe ngựa cũng được thiết kế lại. Rộng hơn, 6 người ngồi vẫn không chật chội, rất thoải mái. Ghế ngồi được lót thêm cái đệm.

Cuối cùng cũng đến cung điện sau cả chuyến đi dài. Cung điện được sơn lại, tông màu chủ yếu vẫn là trắng nhưng có xen thêm màu vàng chanh. Cung điện cũng khang trang và rộng hơn rất nhiều. Cổng được mở, mọi người cứ thế tiến vào mà không gặp chút trở ngại nào.

LE lúc đi qua có để ý, trong cung trồng thêm hoa bảy màu. Loài hoa này rất hiếm, lại khó trồng. Lúc trước cô rất thích hoa này.

Họ được gọi vào hẳn bên trong để diện kiến vua tối cao. Nghe nói Nữ Hoàng thoái vị, con trai bà đường đường chính chính bước lên ngôi vị. Từ khi hắn lên, Wonderland đã phát triển biết chừng nào, nhưng lại lạnh đi tình người.

Nơi này cứ như từng bước một trở thành giống như thế giới của các cô vậy. Càng lúc càng cô quạnh.

Fany nhìn chằm vào cánh cửa sắp sửa mở ra kia. Liệu có phải vị vua ấy chính là...hắn?

Cánh cửa to lớn chậm rãi mở ra, khi nó mở hẳn, người ở 2 phía đều nhìn thấy nhau. Người ngồi trên ngai vàng kia, đúng là Jimin, còn người quân thần bên cạnh hắn chính là Suga.

Jimin vẫn giữ thái độ lãnh đạm, Suga nhìn thấy dáng người nhỏ bé của LE, chỉ mỉm cười.

Đúng là không sai, Tiffany thu tia nhìn lại, đã lủi xuống hàng cuối cùng đứng nhưng vẫn cảm thấy ánh mắt của hắn đang chiếu thẳng vào cô.

-Các ngươi quay lại?

-Bệ hạ, thần nữ có thể hỏi tại sao cánh cửa không gian có thể mở ra không? Bệ hạ đang dự tính chuyện gì? - Không kiêng nệ, Jeonghwa liền hỏi thẳng.

Cô vẫn cung kính cúi người, nhưng lời nói có phần hơi khó chịu. Jimin cười lạnh nhìn Jeonghwa, quả là đại Quân sư trong trận chiến năm ấy. Thảo nào phe ta thắng dù lực lượng thật chêch lệch.

-Quân sư nói rất đúng. Triều đình cùng sứ giả J-Hope đã lên kế hoạch này từ rất lâu về trước. Kiếm đủ nguyên liệu và vật liệu để làm 1 chiếc cổng không gian rất khó khăn. Không ngờ thứ ta không ngờ tới là phải có sức mạnh của các cô nữa mới mở được. J-Hope đã phải lao tâm khổ cực lắm mới gọi cô đến được đấy, Hyerin.

Từng lời từng chữ hắn nói ra đều lạnh như băng. Tiffany hoàn toàn cảm thấy khó tin, thời gian đã khiến hắn thay đổi ư? Hay là địa vị, hay là ngai vàng đó?

-Haha, cướp ngôi của Nữ Hoàng rồi giả như người thoái vị ở ẩn. Giờ là mưu tính cướp người ư? Đừng nói người định thống nhất Wonderland 1 lần nữa chứ? - Hani nhếch môi cười, cô cũng chẳng thèm cúi đầu cung kính nữa.

Cô không muốn cúi đầu trước 1 người vua như vậy. Cảm giác thật giống lần đầu tiên cô gặp Vua Đen. Trong mắt ông ta tựa như không có gì, ngoại trừ dã tâm. Suy cho cùng là cha nào con nấy thôi.

Wonderland, từ khi Jimin lên ngôi đã xảy ra rất nhiều biến cố và tranh chấp. Khiến cho nhiều nước nhỏ độc lập ra đời, không lưu thuộc vào vương quốc Wonderland. Mà họ có tên riêng, chủ quyền riêng và lãnh thổ riêng.

Nhưng cái khiến mọi người bất ngờ, nhất là Tiffany. Chính là tin tức Đại hoàng tử cướp ngôi của mẹ mình. Ai có thể ngờ được, không biết Hani đã nghe chuyện này ở đâu nữa?

-Tiểu thư nói thật đúng, có vẻ như tiểu thư đã nhìn thấy một vài chuyện của quá khứ từ khi vào đây.

Đó chính là sự thật, thời gian trong đầu cô bỗng nhiên tua ngược lại khi cô bước vào căn phòng này, 1 thước phim đẫm máu đã hiện lên. Cô cũng không thể ngờ, Đại hoàng tử này có thể đi xa đến vậy.

-Thống nhất Wonderland đã định rồi, các cô không thể về được đâu trừ khi sứ giả chịu hợp sức và mở cổng. Trừ Tiffany, tất cả hãy lui ra hết đi, ta mệt rồi!

Jeonghwa định nói thêm vài câu nhưng liền bị lính hoàng gia áp giải đi. Các cô bị đuổi ra ngoài đại sảnh lớn.

Từ đầu chí cuối, Hyerin chẳng nói câu nào. Tuy hơi ích kỉ, nhưng ngay lúc này cô chỉ muốn đi tìm anh. Rồi hỏi anh có khoẻ không? Có ăn uống đầy đủ không? Có nữ nhân nào khác không? Anh có hạnh phúc không?
Chỉ cần anh vui vẻ bên người ta, thì cô cũng nguyện từ bỏ. Đối với cô, chỉ cần đứng từ xa nhìn là đủ rồi.

Cuối cùng, mọi người thống nhất với nhau sẽ gặp tại trung tâm thủ đô. Hiện giờ tạm thời chia ra. Jeonghwa, Hyerin mỗi người đi 1 đường. Solji, Hani thì đi chung đường. Còn Fany, LE chỉ ở lại cung điện.
...

Trong sảnh rộng lớn, 1 cô gái xinh đẹp đứng đối diện với vị vua.

-Miyoung... - Jimin khẽ gọi.

Từ lúc lên ngôi vua, hắn không nạp phi, không nạp thê thiếp, tất cũng để chờ ngày này, ngày mà đường đường chính chính cô có thể trở thành Nữ Hoàng.

Vậy mà Fany lại lạnh lùng:

-Bệ hạ, ta rất mệt, có thể chuẩn bị phòng cho ta nghỉ ngơi chứ?

Giọng điệu cô rất xa cách làm ai đó hụt hẫng. Hắn cười, 1 cách vô hồn. Hắn hiểu mà, chắc chắn là cô rất chán ghét hắn.

-Vậy nàng hãy nghỉ ngơi đi, ta sai người chuẩn bị phòng.

---------------------
Solji cùng Hani sánh vai đi đến 1 nơi. Cũng đã 7 năm, liệu còn nhớ 2 cô chứ? Hay bên cạnh hắn giờ là 1 nữ nhân khác?

Dinh tư vẫn ở đó, sửa sang ít nhiều nên to hơn, khang trang hơn nhưng các cô vẫn nhận ra. Trước kia Solji nghịch ngợm viết bậy vài chữ lên bảng địa chỉ. Đến giờ vẫn còn, lạ thật...

Hani bấm chuông, rồi lại nhìn sang Solji nắm tay cô bạn an ủi:

-Dù kết quả thế nào cũng đừng buồn. Là chúng ta đã chọn, chúng ta sẽ tự gánh.

Solji cảm thấy lòng ấm áp thêm phần nào. Cô gượng cười đáp lại Hani.

Ra mở cửa là 1 người phụ nữ xinh đẹp. Tuy đã 7 năm nhưng các cô vẫn nhận ra, đó chính là bà Sooyoung.

Bà nhìn các cô thì mắt trợn to, rồi sau đó có thái độ hơi ngượng ngập, khó xử:

-Các con...các con trở về ư..?

Nhìn thấy vậy, 2 cô đều đoán được phần nào hoàn cảnh hiện giờ.

-Phiền phu nhân, bọn con có thể gặp con trai của cô không? - Giọng điệu của Solji có phần xa cách, cô tự ý thức được, người này cũng không còn là "mẹ chồng" của cô nữa rồi.

-Các con...

-Mẹ, ai vậy?

Đằng sau các cô vang lên 1 tông giọng trầm khàn, Hani giật mình, liền quay lại. Chất giọng này cả đời cô cũng không quên được. Solji cũng quay lại, 4 người, mặt đối mặt, nhìn nhau...

|Aigoo...không biết 'tình chàng ý thiếp' còn không nữa =((( Với cả bà cụ ở đầu Chap thấy nghi ngờ sao ý :>|

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro