5
Edogawa Ranpo cầm một hộp viên bạch tuộc nóng hầm hập, đẩy cửa lớn của Công ty Thám tử ra.
“Tôi đã trở về ——!”
Lại là một ngày thành phố Yokohama được siêu thám tử hoàn mỹ cứu vớt, phạm nhân bị bắt dễ dàng, bom cũng đều nhờ dị năng 【 Siêu Suy Lý 】 siêu cấp đỉnh cao của hắn nhanh chóng tìm ra, tuy rằng bởi vì tổ phá bom quá vô dụng làm hại hắn chạy tới chạy lui, mệt mỏi một ngày, nhưng mà cảnh sát Yasui bảo đảm sau đó sẽ viết thư khen ngợi gửi đến Công ty Thám tử, cho nên hắn cũng miễn cưỡng nhẫn nại một chút.
Thư khen thưởng của cảnh sát hắn mới không thèm để ý, thân là siêu thám tử, bị một đám ngu ngốc khen ngợi chẳng lẽ lại là việc gì đáng quan tâm sao? Chẳng qua nhận được thư khen ngợi, hắn có thể được xã trưởng khích lệ, cái này vẫn là đáng giá so với sự vất vả của hắn một chút.
“Kunikida, cậu viết báo cáo đi!”
Vừa mới bước vào Công ty Thám tử, hắn lập tức đem chuyện phiền toái ném cho ma mới, vạn sự mặc kệ hướng về phía ghế làm việc xa hoa của mình, thuận tay túm lấy truyện tranh trên bàn mà hắn chưa đọc xong, chuẩn bị cùng bạch tuộc viên mỹ vị xem cốt truyện kế tiếp .
Kunikida bước sau hắn một bước tiến vào, đẩy đẩy mắt kính, có nề nếp mà đáp: “Được, Ranpo-san.”
So với Ranpo chỉ ngồi xe qua lại từ nơi này sang nơi khác, Kunikida không chỉ cùng đi theo cảnh sát, trên đường còn phải làm chân chạy vặt mua đồ ăn cho Ranpo hiển nhiên nhọc hơn hắn nhiều, trên mặt mang theo chút mệt mỏi.
Yosano Akiko ngồi ở bàn làm việc, ngẩng đầu lên khỏi màn hình máy tính, tiếp đón bọn họ một tiếng: “Hoan nghênh trở về, hai người vất vả rồi. Vụ án đã giải quyết xong xuôi rồi sao?”
“Đương nhiên ——” - Ranpo nói, nhét một viên bạch tuộc vào trong miệng, ngao ngao ô ô phát ra mấy âm tiết mơ hồ, nuốt xong viên bạch tuộc mới tùy tiện nói tiếp: “Siêu thám tử đã ra tay, chẳng lẽ còn có vụ gì không giải quyết được sao?”
“Không hổ là Ranpo-san.”
Yosano thuần thục khen ngợi hắn một câu, loại chuyện này là kỹ năng mà mọi xã viên phải trang bị, làm một nhân viên kỳ cựu, nàng đã luyện skill này đến độ thuận buồm xuôi gió không chút trắc trở. Thậm chí là Kunikida vừa tới mấy tháng, sau khi đã chứng kiến “dị năng” xuất thần nhập hóa của Ranpo, cũng vui lòng phục tùng quỳ gối ở dưới loại năng lực phi phàm giống như thần tích này.
“Quả thật, phải có Ranpo-san mới có thể giải quyết vụ án này trong vòng một ngày.” - Trong miệng thiếu niên tính cách nghiêm túc không chút nào bủn xỉn tán dương: “Tài trí siêu việt như Ranpo-san dù tìm khắp thế gian cũng khó có người thứ hai.”
Hắn nói, về tới chỗ ngồi của bản thân, mở máy tính, bắt đầu viết báo cáo ủy thác lần này.
Khu vực làm việc trống trải nhanh chóng an tĩnh, chỉ có tiếng bàn phím đánh lộc cộc, tiếng lật truyện tranh của Ranpo cùng tiếng nhai viên bạch tuộc.
Yosano cũng đem lực chú ý dời về công việc của nàng.
“……”
“Tôi nói này...”
Ngón tay nàng ấn xuống vài phím chữ xuống bàn phím đột nhiên dừng lại.
“Hả?”
“Có vấn đề gì sao?”
Ranpo cùng Kunikida từng người đáp lại nàng.
Yosano đứng lên, ánh mắt nàng xoay hai vòng, sau đó hướng về phía cửa lớn vừa mới bị Kunikida đóng lại, tiếp tục tạm dừng trên gương mặt Kunikida hai giây, cuối cùng đảo mắt một cái, dừng ở trên người Ranpo đang bất động.
“Nanako đi đâu rồi?”
Nàng hỏi.
Hai thiếu niên bị nàng dò hỏi đồng thời chết cứng.
Ngón tay Kunikida ấn bàn phím, hồ sơ trên màn hình phút chốc chạy ra một chuỗi dài ký tự.
Ranpo ngồi ở ghế làm việc, viên bạch tuộc trong miệng nhấm nuốt được một nửa nghẹn ở cổ họng, nuốt không xuống lại phun không ra, một tay cầm truyện tranh bởi vì lực tay giữ gáy sách buông lỏng, trang sách xôn xao lật trở về.
Yosano nhìn biểu tình của bọn họ, trong lòng sinh ra dự cảm không ổn, nàng trầm mặc chớp mắt một cái, gian nan mở miệng nói: “Hai người sẽ không……”
“—— không có!”
Ranpo lập tức cắt ngang lời nói của nàng, tuyệt không thừa nhận sai lầm trọng đại này của mình.
Loại chuyện quên người ta đi mất cũng không biết ném ở đâu này tuyệt đối là không có khả năng xuất hiện trên người siêu thám tử! Tuyệt, đối, không, thể!
Tôn nghiêm của siêu thám tử lung lay sắp đổ, vạn nhất bị xã trưởng phát hiện chuyện này……
Kunikida đã cầm điện thoại trên bàn liên hệ cảnh sát Yasui. Đem truyện tranh cùng nửa xiên bạch tuộc trong tay đều thả lại bàn làm việc, Ranpo ca ca ca chuyển qua phía sau ghế, đẩy lưng ghế về phía Yosano cùng Kunikida, sau đó từ trong túi lấy ra mắt kính của mình.
Hắn cố gắng trấn định đeo kính lên.
【 Dị năng —— Siêu Suy Lý! 】
Đại não siêu phàm thông minh hơn người nhanh chóng hoạt động, tất cả ký ức từ buổi sáng mang Nanako đi đến hiện trường đều kéo ra từ một góc trong đại não, một lần nữa chỉnh hợp, kéo tơ lột kén, chỉ một giây, hắn liền suy luận ra Nanako hiện giờ ở nơi nào.
“Kunikida! Mau chóng đưa tôi đến sở cảnh sát!”
Hắn nhảy xuống ghế, ôm Kunikida còn chưa buông điện thoại đi, chạy ra khỏi Công ty Thám tử, trước khi ra cửa còn không quên quay đầu lại hô một câu với Yosano: “Không được nói cho xã trưởng!”.
“…… Haiz.”
Yosano thở dài một hơi, đỡ trán.
*******
Quên mất Nanako chỉ là do ngoài ý muốn, tuyệt đối là ngoài ý muốn, thật sự chỉ là một cái nho nhỏ ngoài ý muốn, giống như là đường chảy trên bánh donut.
Bởi vì cho tới nay hành sự đều quá mức tùy tâm sở dục, trong nhận thức của Edogawa Ranpo, luôn luôn đều chỉ có “người khác nhân nhượng hắn”, mà toàn không có “hắn phải nhân nhượng người khác”.
Ra cửa công tác cũng là như thế, hắn dựa vào tâm ý của bản thân nơi nơi chạy loạn, người đồng hành cũng chỉ có thể khổ ha ha đi theo sau mông hắn, bằng không chính là hắn khoa tay múa chân sai sử người khác dẫn đường, chỉ có thời điểm như này, hắn mới có thể biến thành người “đi theo sau người khác”, hơn nữa bản chất mà nói, nắm quyền chủ động hết thảy vẫn là hắn.
Nói cách khác, ở trong tiềm thức của hắn, hoàn toàn không có ý thức phải “quay đầu lại đi tìm người”.
Hơn nữa, về phương diện khác, dạo gần đây hắn đều ra cửa cùng Kunikida, sau khi đến hiện trường lại tách Nanako ra cả một ngày, thói quen cho phép, liền không cẩn thận đã quên hôm nay còn mang theo thêm một nhóc con.
Nhưng mặc kệ thế nào, làm “ba ba” của Nanako, quên con gái vứt ra sau đầu không mang về nhà, Edogawa Ranpo vẫn là chột dạ nho nhỏ một chút.
Nếu là trẻ em bình thường, rơi vào thời điểm như này khẳng định sẽ oa oa khóc lớn ở sở cảnh sát, nhưng Ranpo nghĩ, Nanako đại khái sẽ không khóc, rốt cuộc khi nàng nhìn đến thi thể của cha ruột đều một chút phản ứng cũng không có, thanh tra Aoki nói nàng là bị dọa choáng váng, nhưng Edogawa Ranpo biết, chân tướng sự việc căn bản không phải như thế.
Nanako đối với cha ruột hoàn toàn không có 【 tình cảm 】.
Đây là một việc mà Ranpo thực dễ dàng là có thể suy đoán, đều không phải là bởi vì cha ruột không phải một người cha tốt cho nên đơn thuần không thể khiến con gái yêu thương, trong mắt Nanako ngay cả “chán ghét”, “hận ý”, “phẫn nộ” mấy cái mặt trái cảm xúc linh tinh cũng không có.
Nàng chỉ là “không hề có tình cảm”, thật giống như đối mặt chính là một người xa lạ.
Cho nên Edogawa Ranpo cũng không phải rất muốn làm “ba ba” của nàng, rốt cuộc đứa con gái này vừa không đáng yêu, cảm tình lại thực đạm bạc, tuy rằng đột nhiên giữ chặt muốn hắn làm ba ba vượt qua dự tính của hắn, nhưng là Edogawa Ranpo cũng cũng không có tính toán bị “lợi dụng”.
Giống như lúc trước hắn cùng đường bí lối lại gặp phải xã trưởng, hắn chẳng qua là muốn ăn vạ một người thành thật, giải quyết nguy cơ sắp chết đói vì không có công việc. Nanako vươn tay bắt được áo choàng của hắn cũng bất quá là muốn ăn vạ một kẻ coi tiền như rác, giải quyết nguy cơ phải đi viện phúc lợi vì không có người giám hộ, chỉ thế mà thôi.
Edogawa Ranpo cũng không cảm thấy nàng thiệt sự muốn hắn trở thành “ba ba”.
Một đường đánh xe thẳng đến sở cảnh sát, khi bọn họ đứng dưới cảnh huy rực rỡ lấp lánh kia đã là hoàng hôn.
Người dân ở phụ cận đều đã về nhà, từ cửa sổ bay ra mùi đồ ăn, những người chuẩn bị về nhà vội vàng đi đi lại lại bên đường phố, đám học sinh cõng cặp sách, vui cười đùa giỡn chạy qua bên cạnh hai người.
Mặt trời đã lặn, ánh tà tà của hoàng hôn chiếu vàng óng từng con đường trong thành phố, những chú chim về tổ cùng nhau bay xẹt qua phía chân trời, vài con quạ màu đen đậu lại trên cột điện, phát ra những tiếng kêu nghẹn ngào khó nghe.
Ranpo chạy nhanh vào sở cảnh sát, hắn đã tới nơi này không ít lần, ngựa quen đường cũ đi vào cửa, Kunikida đi theo phía sau hắn, sắc mặt vẫn nghiêm túc và cứng nhắc như cũ, nhưng trong nội tâm đã bắt đầu tự kiểm điểm sâu sắc.
Quên mất Nanako, làm một người cẩn thận chặt chẽ không chút cẩu thả, loại sai lầm cấp thấp này vốn là không nên xuất hiện trên người hắn, nếu nói trong chuyện này sai lầm của Ranpo chiếm ba phần, như vậy hắn tự nhận bản thân phải chiếm đến bảy phần, rốt cuộc phá án mới là nhiệm vụ của Ranpo, những việc vặt này đó đều là do hậu bối như hắn phụ trách.
Duỗi tay đẩy cửa kính ra, ánh mắt Ranpo đảo quanh đại sảnh trống trải an tĩnh, vào giờ này đại bộ phận nhân viên đều đã đi ăn cơm, cũng không có ai tới làm việc.
Những hàng ghế chờ đã trống không, chỉ có một bóng người nho nhỏ ngồi ở trong góc xa nhất kia, cái đầu lùn lùn, gần như bị những ghế dựa khác chắn cả người, không cẩn thận là sẽ không thấy được.
“Nanako!”
Hắn kêu một tiếng, đánh vỡ sự yên tĩnh trong sảnh.
Nanako dựa vào lưng ghế, ngửa đầu nhìn đồng hồ treo tường, mê man sắp ngủ đến nơi rồi đột nhiên bị tiếng vang của hắn doạ tới mức run lên một chút, cơn buồn ngủ tức khắc bị cưỡng chế tan đi.
Nàng buông bánh kem xuống, xoay người nắm lấy lưng ghế, quỳ gối trên ghế ngồi thẳng dậy, nhìn nhìn phía cửa, rốt cuộc thấy Ranpo tới đón nàng.
“Ba ba!”
Nàng kêu một tiếng, chân tay vụng về bò xuống ghế dựa, lại bế bánh kem lên, chạy ra cửa lớn, dừng chân ở trước mặt Ranpo, ngửa đầu nhìn hắn.
“Ba ba, bánh kem.”
Nàng giơ bánh kem ôm trong lòng ngực lên cho Ranpo xem.
Bánh kem ở cạnh nàng suốt một ngày, lủng lẳng và đã hơi xẹp xuống, kem bơ màu trắng dính loang lổ trên thành hộp trong suốt, chocolate tinh xảo trang trí chìm vào lớp kem, phôi bánh cũng nghiêng hẳn sang một bên.
Ngồi ở sở cảnh sát một ngày, đủ loại người tới tới lui lui bên cạnh, cho dù cái gì cũng không phải làm, nhưng thân thể vẫn là một đứa bé khiến Nanako không chịu nổi, trên khuôn mặt luôn là không có biểu tình hiện ra một chút mệt mỏi, thoạt nhìn như là muốn ngủ.
Nhưng là nàng không có khóc, cũng không có nháo, chỉ là nỗ lực giơ bánh kem đưa cho Ranpo, đồng tử đen nhánh không có sinh cơ, không chớp mắt nhìn chằm chằm Ranpo, không có một chút thần thái, thậm chí có điểm ngốc ngốc.
Edogawa Ranpo nhìn nàng, nghĩ tới buổi sáng mình nói —— “Có bánh kem ba mới làm ba ba con”.
【……】
【 Một chút cũng không đáng yêu. 】
Hắn nghĩ như vậy, nhưng lại vươn tay, lấy đi bánh kem trong tay nàng, sau đó một tay ôm Nanako lên, lớn tiếng nói:
“Được rồi, về nhà đi!”
Tác giả có lời muốn nói:
Phong thuỷ xoay chuyển
【 Xã trưởng bốn năm trước 】
Vừa mới bắt đầu: Đứa nhỏ này thật phiền toái, phải nghĩ biện pháp vứt bỏ
Kết quả:…… Bỏ đi, hắn vẫn là một đứa trẻ
【 Ranpo bốn năm sau 】
Vừa mới bắt đầu: Đứa con gái này một chút cũng không đáng yêu, phải nghĩ biện pháp vứt bỏ
Kết quả:…… Bỏ đi, coi như nể mặt bánh kem
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro