Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1

Nguồn: Wikidich
Tác giả: An Dĩ Lí Sương
Editor: sweetiedeborah

Tác giả có lời muốn nói:

①【 Truyện phi logic 】+ tình tiết thiên hướng hằng ngày + bánh ngọt nhỏ ấm áp, mạch não nữ chính【 không bình thường 】, tam quan cùng logic khác hẳn với người bình thường, nhớ đừng học theo

② Chủ đề chính:【 Tình cha con 】

③【 Liên kết 】: Shugo Chara √ Cardcaptor Sakura √ KHR √ JJK √ Hoàng tử Tennis √ Hanako √ Bleach √……

.
.
.

Chết đột ngột.

Chết đột ngột rồi xuyên đến.

Chết đột ngột rồi xuyên đến biến thành đứa nhóc con.

Chết đột ngột rồi xuyên đến biến thành đứa nhóc con mà trước mắt còn nằm hai thi thể.

Chết đột ngột rồi xuyên đến biến thành đứa nhóc con mà trước mắt còn nằm hai thi thể, hơn nữa trong đó có một cái thi thể hư hư thực thực là cha ruột nguyên thân.

Quá nhiều chuyện đập vào mặt, Lâm Nại Nại mười sáu tuổi - sau khi xuyên qua co lại chỉ còn có sáu tuổi - ngồi ở góc tường, trợn mắt nhìn trước nhìn sau cảnh tượng này, lâm vào suy nghĩ sâu xa.

Đây là nơi nào?

Nàng hiện tại là ai?

Thi thể là từ đâu tới?

Trong đầu chỉ có một vài ký ức cực kỳ mơ hồ mà rách nát, tuy rằng nói như vậy nghe giống như là đang mắng người ta, nhưng khách quan mà nói, Lâm Nại Nại có lý do hoài nghi chủ nhân của thân thể này - một đứa bé ước chừng chỉ có năm sáu tuổi, sinh thời tựa hồ là đồ ngốc.

Trong thân thể tàn lưu những mảnh ký ức vừa không chút logic vừa không có thường thức bình thường đều đã chứng minh điểm này, bé gái này đã năm sáu tuổi, nhưng trong đầu lại không nhớ nổi bất cứ chuyện gì quan trọng.

Lâm Nại Nại dựa vào vách tường lạnh băng cứng rắn, lại cảm thấy phía sau lưng truyền đến từng cơn đau đớn, thân thể cũng tựa hồ một xíu sức lực cũng không có, tay chân đau nhức như tan ra.

Nàng nhìn xung quanh, đánh giá phòng khách chật hẹp mà lại tối tăm một vòng, cuối cùng tầm mắt vẫn dừng ở trên hai cỗ thi thể nằm lung tung lộn xộn giữa phòng.

【…… Hình như cần hủy thi diệt tích trước? 】

Nhìn hai cỗ thi thể còn đang chậm rãi chảy ra máu tươi đỏ sậm, Lâm Nại Nại thập phần đương nhiên mà ở trong lòng đưa ra cái quyết định.

Nàng cố sức mà nâng cánh tay, đỡ vách tường, muốn đứng lên, nhưng không đợi nàng sử dụng hai cái chân ngắn nhỏ khởi động thân thể đứa bé cực kỳ suy yếu này,

—— phanh!

Cửa phòng vốn lung lay sắp đổ bị người từ bên ngoài một chân đá văng, chị gái cảnh sát giơ súng, mang theo một đội nhân mã phá cửa mà vào, tiếng động chính nghĩa lẫm nhiên giống như mặt đất bằng phẳng chợt hứng chịu một đợt sấm sét:

“Không được nhúc nhích! Toàn bộ buông vũ khí ôm đầu ngồi xổm xuống!!”

Một chuỗi âm tiết lưu loát, nói năng có khí phách, theo đó chính là một đám người mặc cảnh phục chen vào, nháy mắt liền chen đầy phòng khách nhỏ hẹp, mọi ánh mắt cùng súng đều chỉ hướng về phía người sống duy nhất trong phòng.

Lâm · 6 tuổi · Nại Nại: “……”

Một đám cảnh sát vừa xông vào cửa: “……”

Trước mắt bao người, trước một đám ánh mắt sắc bén như dao, trong một góc phòng khách, Lâm Nại Nại nhỏ gầy, ít tuổi, lại còn không cao nổi đến đùi người ta đỡ tường, chậm rì rì bò lên, sau đó ôm đầu, sau đó lại tự giác mười phần mà ngồi xổm xuống ở góc tường.

Giống như là cây củ cải vừa được nhổ lên lại đem chính mình chôn vào trong đất.

Củ cải đang ở tự hỏi một chuyện nhân sinh đại sự vừa nghiêm túc vừa quan trọng.

【—— sao bọn họ lại toàn nói tiếng Nhật???? 】

Khuôn mặt nhỏ của Lâm Nại Nại đen như than, nội tâm chính là động đất một trăm năm.

【 hơn nữa vì cái gì nàng thế nhưng còn nghe hiểu được???? 】

*

Nại Nại ngồi trên bồn hoa ở cửa chung cư, nhìn trước mắt một đám nhân viên kiểm tra đi đi lại lại.

Trên người khoác cái chăn lông, trong tay là một túi sữa bò ấm áp, đều là một anh trai cảnh sát chạy tới cửa hàng tiện lợi gần đây mua cho nàng.

Pháp y cùng người trong tổ điều tra bị chị gái thanh tra gọi tới vô cùng vội vàng, xách theo bao lớn bao nhỏ đầy dụng cụ ra vào như con kiến. Đây hình như là một vụ án thực phiền toái, thế cho nên không ai có tinh lực bận tâm nàng, ngay cả cảnh sát nhỏ mua sữa bò cùng chăn cho nàng cũng lại bị kêu đi làm việc.

Chỉ còn lại một mình Nại Nại 6 tuổi ngồi ở chỗ này, như một đứa bé ngoan ngoãn, lại như là đứa ngốc không chịu nhúc nhích, sữa bò trong tay đã lạnh cũng không mở ra uống một ngụm.

Nại Nại mặt không cảm xúc nhìn mọi việc phát sinh trước mắt, không có bất kỳ động tác gì, nhưng lỗ tai lại đang nỗ lực bắt giữ mọi từ ngữ mà chính mình có khả năng nghe được.

【 cường đạo 】

Cướp bóc.

【 ngân hàng 】

Ngân hàng.

【 một trăm triệu yên 】

Một trăm triệu yên Nhật.

【 nội luân もめ】

Nội chiến.

【 trọng gian を sát した】

Đồng lõa giết hại nhau.

……

Có lẽ là bởi vì có chút từ ngữ đối với một đứa trẻ mà nói quá mức tối nghĩa, Nại Nại nghe cũng không hiểu lắm, nàng cảm thấy chính mình thật giống như đang làm bài nghe tiếng Anh, yêu cầu vô cùng gian nan, phải từ một chuỗi mã số mã chữ phân biệt những từ ngữ đã học ra, sau đó lại đoán mò mà điền bừa những chỗ không nghe hiểu, mới có thể lý giải sương sương nghĩa của câu.

Mở miệng nói chuyện cũng là như thế, nàng chỉ có thể nói từng từ một từng từ một linh tinh loạn xạ, căn bản không biết ngữ pháp gì, phát âm cũng như là đứa nhỏ mới vừa học nói, hàm hồ lại quái dị, bởi vậy lúc bị hỏi chuyện, nàng sau chỉ biết ngậm miệng, nghe hiểu liền gật đầu lắc đầu, nghe không hiểu liền một câu đều không nói, ngơ ngác mà đứng ở nơi đó.

Các cảnh sát chỉ nghĩ nàng bị dọa đến choáng váng, không hề bắt nàng nhất định phải trả lời, để nàng ngồi đần thối mặt ở bên ngoài chung cư.

—— dù sao cũng là một đứa bé vừa mới mất “cha”.

Nhưng là nội tâm Lâm Nại Nại lại vô cùng bình tĩnh.

Chết thì chết thôi, dù sao người kia cũng không phải cha “nàng”, hơn nữa nghe qua, người đàn ông kia chết rồi còn tốt hơn, dù sao cũng là kẻ đã “cướp ngân hàng một trăm triệu yên Nhật”, nếu không phải bởi vì đồng lõa xung đột rồi đâm chết nhau, cuộc sống sau này chỉ sợ sẽ có nhiều phiền toái.

Nghĩ vậy, Nại Nại rốt cuộc có động tác.

Nàng cúi đầu, dùng hàm răng cắn mở vỏ túi sữa, đem ống hút cắm vào, cắn ống hút, bắt đầu chậm rì rì uống sữa bò.

【…… Có hơi đói bụng. 】

Cô bé bẹp bẹp bụng, phát ra một tiếng rên rỉ.

Thân thể này hình như đã thật lâu không được ăn cơm, tay chân gầy như nhánh cây nhỏ, như kiểu chỉ cần nhẹ nhàng dùng một chút lực là có thể bị bẻ gãy, mắt thường có thể thấy được thiếu dinh dưỡng trầm trọng.

Nàng chậm rãi uống sữa bò, cảm thụ được cơn đói khát trong bụng bị vuốt phẳng xuống một chút, thân thể suy yếu dần dần cũng có một chút sức lực.

Mới là đứa bé 6 tuổi mà thôi, chỉ cần uống nửa túi sữa bò cũng đủ cung cấp năng lượng cơ bản để thân thể hoạt động, một túi sữa bò thậm chí sẽ làm nàng cảm thấy có điểm căng bụng.

Nàng thực mau liền uống xong sữa bò, trong bụng có xíu cảm giác thỏa mãn, lúc bò xuống bồn hoa còn nấc một cái.

Đem túi sữa bò trống rỗng ném vào thùng rác, Nại Nại nhìn nhìn bốn phía, nơi nơi đều là cảnh sắc xa lạ, tới cả biển quảng cáo cũng là tiếng Nhật mà nàng xem không hiểu, vì thế nàng nghĩ nghĩ, chạy về cạnh bồn hoa, gấp chăn nhỏ ngay ngắn, rồi lại chạy vào chung cư, bò lên trên tầng 4, ở hàng hiên ngó đầu nhìn lén bên trong.

Cửa gian chung cư 412 kia mở to, chăng đầy dây cảnh giới, chỉ có nhân viên điều tra cùng cảnh sát ra ra vào vào, Nại Nại trước đó chính là bị ôm từ căn chung cư này ra ngoài.

“Nhóc đang làm gì?”

Phía sau đột nhiên vang lên một thanh âm.

Dựa gần lỗ tai nàng, giữa cổ đến gương mặt Nại Nại thậm chí cảm giác được một cỗ hơi thở đột nhiên thò tới, nàng đứng tại chỗ, vẫn là một khuôn mặt không quan tâm sự đời như cũ, nhưng là cả người giống như là mèo con run lập cập, bị người phía sau doạ hoảng sợ.

Nàng bám góc tường, cứng đờ mà quay đầu, mặt vô biểu tình nhìn về phía sau.

Một thiếu niên mặc áo sơmi cùng quần ống rộng ngồi xổm phía sau nàng, vai khoác áo choàng nhỏ màu nâu, vẻ mặt tò mò híp mắt nhìn về hướng nàng vừa xem, một đầu tóc ngắn màu đen rối tung như là buổi sáng rời giường không chải vậy.

Thấy Nại Nại không trả lời, thiếu niên dùng khuỷu tay chọc chọc nàng thúc giục, lại hỏi một lần.

“Này, nhóc đang làm gì?"

Hắn ngồi xổm lùn một chút so với Nại Nại đang đứng, khi nói chuyện thoáng ngẩng đầu lên nhìn nàng, một gương mặt oa oa trắng nõn bởi vì hành động này càng có vẻ trẻ con, bộ dáng đơn thuần lại thiên chân.

Nại Nại nghĩ nghĩ, dùng tiếng Nhật mới lạ mà khô cằn mà trả lời hắn: “Bên kia, đi qua.”

Nàng vươn đầu ngón tay, chỉ vào phòng 412 bị dán dây cảnh giới, phát âm kỳ quái, như là âm thanh máy móc vẫn chưa điều chỉnh, giữa mỗi một âm tiết đều phải dừng một chút.

“Nhóc muốn đi vào sao?” - Thiếu niên hỏi nàng.

Nại Nại gật đầu một cái: “Ừm”

“Ôi ~~~~ sao lại muốn vào kia?” - Thiếu niên kéo dài âm điệu, như là vô cùng không hiểu hỏi nàng: “Nhóc muốn đi vào xem thi thể ba ba sao?”

【 chết thể 】

Từ này Nại Nại không nghe hiểu, nhưng những từ khác thì có, thiếu niên này hình như là đang hỏi nàng có phải hay không muốn đi vào xem “ba ba” của “nàng”.

【 nếu trả lời “đúng vậy” thì sẽ không mang mình đi vào đúng không? 】

Nại Nại nghĩ như vậy, bất quá nàng chỉ là tưởng đi vào nghe lén mà thôi, cái gọi là “ba ba” gì đó, đối với nàng mà nói căn bản không quan trọng.

Cho nên nàng tìm cái cớ sứt sẹo mà nói: “Đồ vật, ném, ở bên trong.”

“Phải không?” - Thiếu niên giống như hoàn toàn không có nghi ngờ lời nàng nói, đứng lên, duỗi tay xách cổ áo nàng, tựa hồ lại là cảm thấy như vậy không tiện, vì thế sửa lại thành dắt tay nhỏ. “Ok! Vậy tôi mang nhóc đi vào thôi!”

【…… Hình như thực dễ lừa. 】

Nại Nại ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại cúi đầu, một bên cắn ngón tay tự hỏi, một bên nỗ lực mà bước chân ngắn nhỏ, đuổi kịp thiếu niên.

【 Chắc là bị ngốc rồi. 】

Thiếu niên mang theo nàng tùy tiện mà đi tới trước dây cảnh giới màu vàng đen, cảnh sát trông cửa thoạt nhìn cùng hắn rất quen thuộc, khẩn trương mà “Bang” một tiếng cúi đầu chào hắn, trung khí mười phần.

“Ranpo tiên sinh!”

“Ồ ~ vất vả rồi~” - Thiếu niên cười tủm tỉm mà trả lời người cảnh sát: “Tuy rằng ngu ngốc nhưng cũng cố gắng làm việc đi! Ít nhất cũng muốn đạt tới level tinh tinh —— mà, tuy rằng cho dù là như vậy cuối cùng cũng phải dựa dẫm Siêu thám tử này là được!”

“Vâng! Mọi sự đều trông cậy vào ngài! Vạn phần cảm tạ!”

Một đoạn đối thoại có hơi phức tạp, lấy lượng từ ngữ mà thân thể này lưu lại, Nại Nại căn bản là không nghe hiểu bọn họ nói gì.

Hình như là nói cảnh sát tiên sinh “ngu ngốc”? Nhưng là cảnh sát tiên sinh thoạt nhìn cũng không có sinh khí còn thực cung kính, hẳn là chỉ là phát âm tương tự nên nghe lầm đi.

“ゴリラ” là “tinh tinh”  sao? Từ này là phiên âm từ tiếng Anh thành tiếng Nhật thì phải, Nại Nại đối với từ này hơi có một chút ấn tượng.

Nhưng mà, “level tinh tinh” nghĩa là gì? Là hy vọng thân thủ anh trai cảnh sát này linh hoạt như tinh tinh sao? Gì vậy? Ca dao tục ngữ Nhật Bản?

“Danh trinh thám” lại là chỉ cái gì? Phát âm từ “trinh thám” khiến nàng liên tưởng đến “thám tử”, cũng là đề tài thường thấy. Rốt cuộc trinh thám vẫn luôn là đề tài đặc sắc nhất của văn học Nhật Bản, “Akechi Kogoro”, “Câu lạc bộ thám tử nhí”, “Ác ma hai mươi mặt” gì gì đó của Edogawa Ranpo, cho dù nàng không thật sự xem qua mấy quyển, cũng nghe nhiều nên thuộc.

Nhưng là ngoài đời thực cảnh sát làm sao lại để thám tử tham gia án kiện được, chứ đừng nói là một vụ án mạng, đây lại không phải truyện tranh.

Nại Nại đối với đoạn đối thoại này hoàn toàn đoán không ra ý tứ, chỉ biết thiếu niên tên đại khái là “Ranpo tiên sinh”, tiểu cảnh sát đối hắn thực cung kính…… Ước chừng là con trai của cấp trên? Quan nhị đại gì đó.

Thiếu niên —— “Ranpo tiên sinh”, trực tiếp mang theo Nại Nại chui qua dây cảnh giới, tùy tiện đi vào phòng, không có bất luận kẻ nào ngăn lại hành động vô lễ của hắn, cũng không có người cảm thấy hắn mang theo đứa nhóc như Nại Nại chạy vào hiện trường án mạng có gì đáng lo ngại.

Bọn họ đứng ở cửa chính nhỏ hẹp, nhìn phòng khách một mảnh lộn xộn, thi thể còn không có bị chở đi, nhân viên điều tra đang kiểm tra hiện trường, nơi nơi đều là đồ vật lung tung rối loạn.

Vị thanh tra trước đó mang đội vọt vào trong phòng đang đứng ở phòng bếp nói chuyện điện thoại, không phát hiện bọn họ đã đi vào.

Ranpo tiên sinh nhìn hai cỗ thi thể trong phòng khách, lại cúi đầu nhìn nhìn Nại Nại đang không có phản ứng, đột nhiên phun ra một câu.

“Ba ba của nhóc chết mất rồi.”

Hắn nói với Nại Nại, trong giọng nói mang theo một loại hờ hững không chút để ý.

Hắn nhéo nhéo tay nhỏ của Nại Nại, mềm mại, thực nhỏ gầy, có thể bị hắn nắm chặt toàn bộ. Người lớn vẫn nói trẻ nhỏ đều là cái bếp lò di động, tay chân đều ấm hô hô, nhưng tay Nại Nại lại lạnh như băng, một chút độ ấm đều không có, như là cục đá nho nhỏ.

Nại Nại ngẩng đầu nhìn nhìn thi thể trong phòng khách, lại ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Ranpo một cái, cuối cùng chậm rì rì mà đáp một câu: “…… Ồ.”

Câu hỏi này còn không phải vô nghĩa sao, nàng lại không mù.

“……Chẳng lẽ nhóc không có gì muốn nói sao?”

Ranpo truy vấn, Nại Nại nghe ra một chút bất mãn, nhưng nàng không có hiểu Ranpo vì sao lại bất mãn.

Vì thế nàng cúi đầu, nghiêm túc mà tự hỏi trong chốc lát, mới ngẩng đầu, nỗ lực dùng tiếng Nhật gà mờ của mình, nghẹn ra một câu trả lời rơi rớt tan tác:

“…… Chết,…… Rất tốt?”

Ranpo:……

Hắn lần đầu nhìn thấy có đứa con gái của tội phạm mà tư tưởng giác ngộ lại cao như thế.

.
.
.

Edogawa Ranpo sáng sớm đã bị kéo lên từ trong ổ chăn ở ký túc xá.

Hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của hắn, bởi vậy hắn có thể nghỉ một ngày, ngủ đến giữa trưa, lại đi Công ty Thám tử ăn bánh kem sinh nhật, buổi chiều dự định đi công viên giải trí chơi.

Ngày hôm qua lúc mua vé, hắn còn cố ý nhắc nhở Yosano muốn mua vé nhà ma trước, như vậy hắn liền có thể chiêm ngưỡng bộ dạng thực tập sinh mới tới - Kunikida bị quỷ doạ tới mức sắc mặt trắng bệch, hai chân run rẩy không đi nổi.

Còn lại buổi tối thì muốn đi phố Trung Hoa ăn sủi cảo, có cả bánh trôi hạt mè mà hắn thích ăn.

Hắn đem sinh nhật của bản thân sắp xếp rõ ràng, nhưng cái kế hoạch này còn chưa bắt đầu, đã bị một cuộc điện thoại của cảnh sát phá hủy.

Đêm ngày hôm qua, ngân hàng trung tâm thành phố bị người ta cầm súng xông vào, phạm nhân giết hại một con tin, lấy đi một trăm triệu yên Nhật tiền mặt, sau đó trốn vô tung vô ảnh. Các cảnh sát bó tay không có biện pháp, sau một đêm không có tiến triển đành ủy thác cho Công ty Thám tử nhờ giúp đỡ.

Vì thế sinh nhật 18 tuổi của Edogawa Ranpo từ “được nghỉ khoẻ ăn chơi xả láng” biến thành “trở về tăng ca”.

Lần này người đồng hành cùng hắn là thực tập sinh mới tới Công ty Thám tử hai tháng trước, tên là Kunikida Doppo, một thiếu niên mười bốn tuổi, bởi vì thành tích học tập “không tồi”, đã được cử đi học tại Đại học Tokyo, trước mắt không cần đi trường học, chờ sang năm khai giảng đại học trực tiếp đi làm thủ tục nhập học, bởi vậy có thể giống như các xã viên khác làm công tác ở bên ngoài.

Edogawa Ranpo vừa rửa mặt vừa nghe tình báo từ trong điện thoại.

Lúc thay quần áo thì đã suy luận xong nơi tội phạm lẩn trốn rồi nói cho cảnh sát ở đầu bên kia điện thoại.

Ở thời điểm bò lên trên chiếc taxi ngừng ở trước ký túc xá thì nghĩ nghĩ một trăm triệu yên Nhật bị giấu ở nơi nào.

Sau đó ở trên taxi ngủ suốt một đường, đang ngáp ngắn ngáp dài bị Kunikida kéo xuống xe, mơ mơ màng màng muốn chết, sau khi xuống xe lại đi nhầm đường, bị Kunikida cản lại, ngồi xổm ở ven đường hứng gió lạnh mười phút mới rốt cuộc hoàn toàn tỉnh táo, tiện thể phát hiện mình quên đội mũ, cùng lúc đó, bụng cũng kêu lên ục ục.

“—— tôi muốn ăn sandwich ở cửa hàng tiện lợi 711! Người mới, cậu mau đi mua đi, nhanh lên!”

Ran • vừa tỉnh táo liền lập tức cảm giác được cái bụng đang đói • po không chút do dự sai sử Kunikida đi làm chân chạy vặt.

Kunikida đối với năng lực nhớ đường của tiền bối Ranpo là mười phần lo lắng, một đường đem Ranpo đưa tới dưới chung cư là hiện trường vụ án mới rời đi đi đến 711 mua sandwich.

Nhưng tuy là như thế, Ranpo vẫn là đi nhầm tới tầng 3, bị đại thúc say rượu ở phòng 314 mắng cho một trận, mới bò tới được tầng 4.

Ở cửa thang máy tầng 4, hắn thấy một củ cải nhỏ lén lén lút lút ngồi xổm góc tường.

Edogawa Ranpo vận dụng một chút xíu đại não thông minh tuyệt đỉnh của bản thân, thậm chí liền mắt kính để phát động dị năng【 Siêu Suy Lý 】mà xã trưởng cho cũng không cần, hắn đã nhìn ra thân phận của củ cải nhỏ —— là con gái của phạm nhân ở tại tòa chung cư này.

Nhìn ra được củ cải nhỏ cũng không được “ba ba” chăm sóc tốt, dinh dưỡng không đủ, thân thể nhỏ yếu, quần áo cũ nát, càng không có hoạt bát hiếu động như mấy đứa nhóc cùng tuổi.

Ranpo lập tức thả chậm bước chân, rón ra rón rén mà đi đến sau lưng củ cải nhỏ ngồi xổm xuống.

“—— nhóc đang làm gì?”

Hắn cố ý bất thình lình mở miệng nói.

Củ cải nhỏ như là mèo con bị giật mình, cả người run lên.

*******

Edogawa Ranpo ngồi xổm bên cạnh bồn hoa dưới chung cư.

Ở bên cạnh hắn, còn ngồi xổm một củ cải nhỏ thoạt nhìn có điểm ngốc ngốc.

Năm phút trước, hắn mang theo cái củ cải nhỏ này vào hiện trường án mạng, muốn nhìn xem củ cải nhỏ nhìn có vẻ lớn trước tuổi này khi nhìn thấy cha mình chết sẽ có phản ứng gì.

Kết quả thực nhàm chán, phản ứng của củ cải nhỏ chính là không có phản ứng, bị truy vấn mới dường như rất khó xử nghẹn ra một câu “Chết rất tốt”, vẫn là một câu nghi vấn, phảng phất nằm trước mắt không phải thi thể cha ruột, thậm chí không phải một cái thi thể, mà là một bộ phim hoạt hình đang phát sóng trên TV.

Sau đó bọn họ đã bị thanh tra Aoki vừa nói chuyện điện thoại xong phát hiện, nhìn thấy Ranpo mang theo trẻ con tới hiện trường án mạng, thanh tra Aoki rất là phẫn nộ, đem hai người đóng gói cùng nhau ném tới dưới tầng, hơn nữa nói với Ranpo phải phản ánh với xã trưởng một chút về vấn đề tư tưởng của xã viên —— cũng chính là muốn tìm xã trưởng báo cáo phải kiểm điểm lại Ranpo.

Chân trước mới phát hiện liền là trẻ em cũng có giác ngộ tư tưởng cao như thế, đối mặt thi thể cha ruột đều có thể nói ra câu “Chết rất tốt”, chân sau đã bị thanh tra nói phải phản ánh xã trưởng về “tư tưởng” của mình, Edogawa Ranpo ủ rũ cụp đuôi ngồi xổm ven đường, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Nại Nại ngồi xổm bên cạnh nhìn hắn một cái, cảm giác hắn giống như rất là bận, vì thế cũng tiếp tục ngồi xổm, cắn ngón tay bắt đầu tự hỏi nhân sinh của chính mình.

Sau khi chạy đến tận phố Sanjou mới mua được sandwich 711, thời điểm Kunikida trở về, liền nhìn thấy hai cái củ cải một lớn một nhỏ ngồi xổm ven đường nghênh đón hắn.

À không, có lẽ không phải nghênh đón hắn.

Nhìn thấy ánh mắt của Ranpo “vừa mới mới còn nhớ tới còn có người này”, cùng với Nại Nại là “đại ca anh là ai vậy”, hắn ý thức được hai cái củ cải này đại khái chỉ là đơn thuần ngồi xổm ven đường thôi.

“Củ cải lớn…… Khụ, Ranpo-san, sandwich của anh.” - Kunikida đem sandwich vừa mua đưa cho Ranpo: “Tình huống vụ án thế nào rồi?”

Hắn cũng không ôm hy vọng được trả lời, hỏi theo hình thức.

Rốt cuộc tuy rằng mới đến Công ty Thám tử làm hai tháng, nhưng hắn cũng đã rõ ràng tính cách của Ranpo “Trừ bỏ phá án cái gì cũng mặc kệ”, hỏi thăm cảnh sát luôn luôn đều là người đồng hành tới phụ trách.

Đã làm tốt chuẩn bị nghe thấy Ranpo trả lời “Loại chuyện này cậu tự mình đi giải quyết đi”, Kunikida tâm bình khí hòa mà đẩy đẩy mắt kính, sau đó không ngoài dự liệu mà nghe thấy Ranpo không có nhiệt tình gì nói:

“Bị khiếu nại.”

Kunikida: “Vâng……Vâng???”

“…… Chỉ là đem đứa quỷ nhỏ này đưa tới hiện trường mà thôi, thanh tra Aoki liền nói muốn đi tìm xã trưởng khiếu nại tôi!” - Ý thức được có người nghe mình oán giận, Ranpo lập tức cất cao âm lượng, bất mãn huy động đôi tay, mang theo áo choàng ở đầu vai đều tung lên: “Cái gì mà ‘ tư tưởng có vấn đề ’…… Cái gì gì đó, Siêu thám tử chỉ cần phụ trách giải quyết án mạng không phải được rồi sao! Loại việc nhỏ không đáng kể này căn bản không sao cả mà!”

“Đứa quỷ nhỏ này”……?

Kunikida đem tầm mắt chuyển qua củ cải nhỏ bên cạnh Ranpo.

Nại Nại cũng ngẩng đầu nhỏ, mặt vô biểu tình nhìn hắn.

【…… Đứa bé này chỉ mới học mẫu giáo thì phải? 】

Kunikida hoài nghi ở trong lòng.

“Sao anh lại mang đứa bé này đi hiện trường……?” - Hắn cẩn thận mà hỏi thêm một câu.

“Hả?” - Ranpo dừng lải nhải oán giận, đương nhiên trả lời hắn: “Mang nó đi xem ba ba chứ còn gì nữa.”

Kunikida: “Vậy ba ba của cô bé là?”

“À, chính là một trong hai tên cướp đã chết. Tôi mang nó vào xem thi thể ba ba mình.” - Ranpo phảng phất hoàn toàn không cảm thấy có gì không đúng, một bên lấy ra sandwich còn nóng trong túi giấy, một bên nói: “Nói tóm lại, Kunikida, tôi muốn ăn kem, cậu có nhìn thấy nơi nào có bán kem không?”

Kunikida: “……”

Hắn đại khái đã hiểu vì sao thanh tra Aoki muốn khiếu nại.

Hắn tốn chút thời gian, cuối cùng thuyết phục Ranpo từ bỏ ý định bụng rỗng mà ăn kem. Tuần trước Ranpo nửa đêm lén uống Coca lạnh, kết quả đau bụng suốt hai ngày hắn vẫn còn nhớ rõ ràng, người chú trọng ăn uống khỏe mạnh như Kunikida cũng không muốn nhìn đến lịch sử tái hiện thêm một lần.

Giải quyết xong Ranpo, Kunikida mới nhìn thoáng qua Nại Nại vẫn luôn ngồi xổm trên mặt đất, đại khái là bởi vì ngồi xổm bị mỏi chân, Nại Nại lảo đảo lắc lư đứng lên, dậm dậm chân, sau đó xoay người lay tay ngắn nhỏ chân ngắn nhỏ, muốn bò lên trên bồn hoa.

Động tác của nàng nhìn thật sự rất là gian khổ, vì thế Kunikida duỗi tay vớt lấy nàng, giúp nàng ngồi lên bồn hoa.

Nại Nại nhặt chăn nhỏ lúc trước đặt ở bồn hoa lên, đem chính mình bọc kín mít, ngẩng khuôn mặt nhỏ không có biểu tình, khô cằn mà nói một câu “Cảm ơn” phát âm không hề chuẩn với Kunikida.

“…… Không cần khách sáo.”

Kunikida nhìn Nại Nại đã được chính mình lo liệu tốt, lại nhìn nhìn Ranpo ở một bên bởi vì có sandwich liền đem mọi phiền lòng ném ra sau đầu, tâm tình phức tạp.

****

“Kunikida-kun phải không?” - Thanh tra Aoki nhìn thoáng qua danh thiếp, bắt tay với thiếu niên lần đầu gặp mặt.

Nàng không phải lần đầu tiên hợp tác với Ranpo, nhưng bình thường đi cùng Ranpo phần lớn là cô gái mang kẹp tóc con bướm, Kunikida Doppo vẫn là lần đầu tiên nàng gặp mặt.

Tuy rằng tuổi không lớn, nhưng thoạt nhìn là người làm việc nghiêm túc.

Aoki đánh giá ấn tượng đầu tiên ở trong lòng.

Hai người đơn giản nói chuyện với nhau về vụ án, tiền thì cảnh sát cũng đã dựa vào suy luận của Ranpo tìm về, thân phận kẻ cướp cùng nguyên nhân chết cũng đã minh xác, chỉ chờ kết quả kiểm thi liền có thể chuẩn bị tuyên cáo phạm nhân tử vong, tiền bị cướp đã tìm được, xử lý kết án.

Nhưng hiện tại có duy nhất một vấn đề lưu lại là……

“Đứa bé kia……” - Aoki nhìn thoáng qua Nại Nại ngồi ở phía bồn hoa.

Ranpo chia một khối sandwich nhỏ cho nàng, hai người xếp hàng ngồi ở trên bồn hoa, một người khoác áo choàng nhỏ, một người bọc chăn lông, cùng nhau cầm sandwich, miệng bị sandwich nhét phình phình, động tác nhấm nuốt cũng như nhau.

Kunikida sửng sốt: “Có vấn đề gì sao?”

Theo lý mà nói, cảnh sát hẳn là sẽ liên hệ người giám hộ khác tới đón nàng.

“Chúng tôi đã điều tra quan hệ họ hàng của cô bé, cha hiện giờ đã chết, mẹ cũng đã tử vong, là chưa kết hôn đã có thai sau đó chết vì khó sinh, không có chứng minh thân phận, không tra ra họ hàng bên ngoại, còn phía bên nội nhưng thật ra có một người chú, nhưng quan hệ cũng không thân thuộc.”

“…… Gởi nuôi ở bên kia, chỉ sợ sẽ không tốt lắm.” - Aoki đè thấp âm lượng, thấp giọng nói: “Nhưng không qua bên kia, cũng chỉ có thể đi viện phúc lợi.”

Mấy năm gần đây kinh tế Nhật Bản tình thế không tốt lắm, đi viện phúc lợi sẽ có cuộc sống như thế nào nghĩ một chút là biết.

Chẳng qua là【 đáp án xấu A】cùng【 đáp án xấu B】mà thôi.

Không khí ngưng trọng của bọn họ nói chuyện với nhau cũng không ảnh hưởng đến hai người cách đó mấy mét đang ăn sandwich. Tuy rằng đã uống một túi sữa bò, nhưng bánh mì cùng trứng gà mang đến cảm giác no bụng là mọi loại chất lỏng không thể so sánh được, Nại Nại hết sức chuyên chú vùi đầu ăn hết khối sandwich nhỏ Ranpo cho nàng, thật sự chỉ có một khối nhỏ, chỉ bằng nửa bàn tay nàng, to bằng hai đốt ngón tay của Ranpo, trứng gà cũng chỉ có một chút xíu lòng trắng.

Nhưng mà hiện tại có ăn là được, nàng cũng không dám bắt bẻ. Nàng vỗ vỗ bụng nhỏ, ăn no, phồng lên như một quả dưa hấu nhỏ tròn vo.

Ranpo cũng đem sandwich trong tay  ăn hết, hắn nhàm chán mà nhìn đông ngó tây, chú ý tới đang ở cách đó không xa thanh tra Aoki cùng Kunikida thấp giọng nói chuyện, tuy rằng hắn không thể nghe được bọn họ nói cái gì, nhưng làm một Siêu thám tử, hắn cũng không cần “nghe” cũng có thể biết được nội dung.

Hắn liếc liếc mắt một cái nhìn cô bé an an tĩnh tĩnh bọc chăn, ngồi ở bên người hắn, trên mặt không chút biểu tình, như là khối gỗ không có cảm xúc.

Nhìn thấy thi thể cha mình cũng là như thế này, một chút dao động đều không có, giống như đang xem một vở kịch nhàm chán, không phàn nàn, nhưng cũng lười cổ vũ, chỉ đơn giản là một khuôn mặt nhìn khô khan như nhánh cây.

Là họ hàng xa quan hệ không tốt, hay là viện phúc lợi túng quẫn đây?

Ranpo ở trong lòng suy đoán Nại Nại sau đó sẽ bị đưa đi nơi nào, nhưng hắn cũng biết, hai lựa chọn này kỳ thật đều không phải chỗ gì tốt để sống.

Đối với một đứa trẻ mà nói, “chỗ ở tốt nhất” trên thế giới, chính là “gia đình” có cha có mẹ, trừ nơi này ra đều sẽ không biết đi đâu về đâu.

Ranpo so bất luận kẻ nào đều rõ ràng điểm này, chẳng phải ba ba hắn trước khi chết đem hắn phó thác cho người quen ở trường cảnh sát, hắn cuối cùng không phải vẫn là bởi vì đắc tội quản lý ký túc xá rồi bị đuổi đi sao?

Trên thế giới này, có thể vô điều kiện bao dung một người, chỉ có cha mẹ người đó mà thôi, ngoại trừ họ, thì dù là bất kỳ nơi đâu ở bên ngoài, đều phải cúi đầu, hạ lưng, quỳ gối, mài đi góc cạnh, mới có thể cầu được một chỗ dung thân.

Mà đối với Nại Nại mà nói, ngay cả “cha mẹ sẽ vĩnh viễn đều sẽ bao dung chính mình” nàng đều chưa từng có.

Chẳng qua là từ một “ngôi nhà xấu”, đi sang một “ngôi nhà xấu” khác mà thôi.

Aoki cùng Kunikida kết thúc trò chuyện, cùng nhau đi tới.

Thanh tra tiểu thư trong mắt cất giấu thương hại, lại vẫn là chỉ có thể nói với cô bé nhỏ gầy gầy trước mắt: “Nanako, sau này em không thể sống cùng ba ba, nhưng mà ba ba còn có một người em trai…… Chính là chú của em, nếu nhà họ đồng ý, em có thể sống cùng gia đình chú, chỉ là nhà của chú ấy còn có anh trai chị gái, cho nên chú sẽ không thể chỉ quan tâm một mình em giống ba ba, hoặc là Nanako cũng có thể đi viện phúc lợi, nơi đó có rất nhiều bạn nhỏ giống Nanako, không ở cùng cha mẹ, ở nơi đó, Nanako sau này cũng có thể sẽ có cha mẹ mới, nhưng mà Nanako phải chú ý, không thể cãi nhau với các bạn nhỏ khác.”

“Nanako muốn đi nơi nào?”

Aoki tận lực dùng những từ ngữ thật đơn giản miêu tả cuộc sống của Nại Nại nếu đến nhà người chú kia cùng đi viện phúc lợi, nhưng ngay cả như vậy, nàng cũng nghe đến mức đầu óc choáng váng.

Thật nhiều 【 ba ba 】.

Thật nhiều 【 thúc thúc 】.

Thật nhiều 【 tiểu bằng hữu 】.

Nại Nại bị mấy cái từ tiếng Nhật này làm mê mang, nàng thậm chí hy vọng thanh tra tiểu thư có thể sử dụng tiếng Anh nói chuyện, nàng có lẽ còn có thể hiểu một chút.

Nàng chỉ nghe được có một chuyện.

【 Ồ, thì ra mình tên là Nanako. 】

Nanako rốt cuộc biết được tên hiện tại của bản thân là gì, bừng tỉnh đại ngộ.

Tiện đà lại lập tức lâm vào suy nghĩ sâu xa.

【…… Cái gì mà thúc thúc? 】

【 phúc lợi thi thiết…… Hình như là cô nhi viện đúng không? 】

Nàng gian nan mà điền vào chỗ trống.

【 chờ một chút, nói vậy mình là đứa trẻ không mẹ sao? 】

Nanako chậm chạp mà ý thức được một sự kiện —— nàng hiện tại là cô nhi.

Cha mẹ đều mất, không xe không nhà, hoặc là ăn nhờ ở đậu hoặc là bị đưa vào cô nhi viện, nhân sinh như một phó bản hard đã chuẩn bị mở ra trước mặt nàng, Cinderella còn có tiên đỡ đầu cùng phép thuật đêm khuya 12 giờ, nhưng Nanako chỉ có một người “Cha” phạm tội lưu lại cục diện rối rắm cho nàng.

“Nanako?”

Aoki ôn nhu mà gọi nàng một tiếng.

Nanako phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu liền thấy ánh mắt thương hại mà lại tràn ngập tinh thần trọng nghĩa của cô, làm cho Nanako nhịn không được run lập cập, càng quấn chặt chăn nhỏ trên người.

Hai cái bùa đòi mạng ở trước mặt, là muốn lựa chọn 【 đáp án xấu A】? Vẫn là 【 đáp án xấu B】?

Người khác xuyên không đều là đến dị thế giới sống một cuộc đời tốt đẹp, nhưng nàng lại là mở đầu very hard so với hell cũng chỉ tốt hơn một chút.

Vì cuộc sống sau này, thoạt nhìn chỉ có một con đường.

Nanako quyết đoán vươn tay, bám lấy áo choàng của thiếu niên thoạt nhìn đơn thuần lại rất dễ lừa bên cạnh, hô lên một câu tiếng Nhật tiêu chuẩn nhất của bản thân sau khi xuyên qua :

“—— ba ba!”

*

Nói tóm lại trước hết đổi cha cái đã.

.
.
.

Hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của Edogawa Ranpo.

Cũng tức là, từ hôm nay trở đi, hắn là một thiếu niên mới vừa bước sang tuổi 18, hơn nữa còn là một cẩu độc thân 18 tuổi chuyên tâm ăn nhậu chơi bời, tính cách ấu trĩ tùy hứng, trừ bỏ phá án thì một chút kỹ năng sống cũng không có, một người ăn no không đói chết cả nhà.

Bởi vậy khi bị đứa nhóc Nanako mới vừa gặp mặt không đến một giờ bắt lấy áo choàng kêu ba ba, hắn phản ứng đầu tiên chính là kháng cự mà nhảy lên hô to: “Ai là ba ba nhóc chứ!”

Hắn mới không cần nuôi trẻ con! Quá khủng bố! Tuy rằng hắn thích nhân lúc trên đường đi làm chạy tới công viên phụ cận tìm đám học sinh tiểu học chơi, nhưng là hắn một chút đều không nghĩ muốn nuôi một đứa!

Nhóc con sẽ đoạt đồ ăn vặt của hắn, đoạt nước ngọt có ga, đoạt kỳ truyện tranh mới nhất, còn sẽ ăn vạ nằm trên mặt đất oa oa khóc lớn, làm hại hắn bị xã trưởng mắng, nhóc con đều là ngu ngốc! Hắn mới không cần nuôi!

Tuyệt! Đối! Không! Muốn!

Edogawa Ranpo chỉ kém đem mấy chữ này viết to ở trên mặt.

Nanako nhìn hắn nhảy dựng lên, trên mặt cũng không hề phản ứng, vẫn như cũ dùng một đôi mắt đen không có thần thái, không chớp mắt nhìn chằm chằm Ranpo.

“Ba ba.” - Nàng lại kêu một tiếng, ngữ điệu cứng nhắc, khô cằn đến như là khối bánh mì bị mất nước cả một đêm, hai cái tay nhỏ cùng nhau bắt được áo choàng của Ranpo.

“Tôi không phải ba ba nhóc.”

“Ba ba.”

“Tôi không phải ba ba nhóc ——”

“Ba ba ——”

“Tôi không phải ba ba nhóc!”

“Ba ba!”

“…… Kunikida!!!” - Edogawa Ranpo tức đến dậm chân.

Làm một hậu bối đủ tư cách, Kunikida Doppo lập tức tiến lên, giải cứu áo choàng của Ranpo từ trong tay Nanako. Hắn đem củ cải nhỏ từ bồn hoa nâng lên rồi đặt xuống dưới, thần sắc nghiêm túc đè lại bả vai nàng.

“Ranpo-san không phải cha của em, chúng tôi chỉ tới nơi này để làm việc mà thôi. Không cần ở bên ngoài nhận cha linh tinh, đây là một việc thực nghiêm túc, bạn nhỏ.” - Kunikida có nề nếp giáo dục cô bé trước mắt.

Nanako ngậm miệng, trên mặt nhìn không ra một tia cảm tình, nàng cùng Kunikida hiện tại cũng mới mười bốn tuổi nhìn nhau trong chốc lát, sau đó nghiêng đầu suy nghĩ.

【 người này quá trẻ, không thể làm ba ba. 】

【 hơn nữa hình như cũng không dễ lừa. 】

Tuy rằng Ranpo thoạt nhìn cũng thực trẻ con, nhưng hẳn là so với một thân khí chất học sinh như Kunikida còn trông trưởng thành hơn chút, hơn nữa so với Kunikida quy quy củ củ, vẫn là Ranpo thoạt nhìn càng dễ lừa.

Nàng nghĩ như vậy, sau đó tiếp tục ngửa đầu nhìn Ranpo kêu:

“Ba ba.”

Kunikida bị làm lơ: “……”

Nỗ lực làm chính mình bình tĩnh lại, mặc niệm không cần so đo với trẻ con, Kunikida đè lại bả vai Nanako, ngữ khí nghiêm túc nói: “Bạn nhỏ, thế giới của người lớn không đơn giản như em nghĩ, không phải tùy tiện bắt lấy một người kêu ba ba, hắn liền sẽ trở thành ba ba của em. Em có cha của mình, Ranpo-san cũng không có lý do gì sẽ làm ba ba của em, không được tùy hứng.”

Tốc độ nói của hắn có chút nhanh, Nanako nỗ lực tiêu hóa một chuỗi tiếng Nhật này.

【….Nghe không hiểu lắm. 】

Ranpo đứng ở một bên bồn hoa tinh thần chấn động, lập tức từ trong lời nói của Kunikida tìm được lý do thoát khỏi cái “phiền toái nhỏ” này.

Đôi tay chống nạnh, hắn từ trên cao nhìn xuống mà nói với Nanako: “Không sai! Chính là như vậy! Không có lý do gì, tôi sẽ không trở thành ba ba nhóc!”

Nanako nhìn hắn, chớp chớp mắt.

Cái này nàng nghe hiểu.

Một đoạn tiếng Nhật ngắn gọn, cũng không có phức tạp từ ngữ cùng ngữ pháp, giống như là cách nói chuyện của mấy đứa trẻ con với nhau, làm Nanako chỉ có vốn từ ngữ như nhi đồng 6 tuổi lý giải được những lời Ranpo nói.

【 muốn một cái lý do mới chịu làm ba ba. 】

Nàng nghĩ nghĩ, nhớ tới mười lăm phút trước Ranpo muốn ăn kem kết quả bị vô tình cự tuyệt.

“Trở thành, ba ba, thỉnh ăn, băng...kem.”

Nàng dùng tiếng Nhật gập ghềnh mà nói với Ranpo, phát âm thực đông cứng, nhưng là Kunikida cũng lý giải được ý tứ.

Kunikida lâm vào trầm mặc ngắn ngủi.

Cho rằng chỉ cần có kem, là có thể làm Ranpo tiên sinh trở thành ba ba nàng sao? Thật sự là quá mức thiên chân…… Nhưng có lẽ đối với đứa bé có tuổi thơ u ám như này mà nói, một cái kem nho nhỏ, cũng đã là một vật trao đổi thực trân quý đi.

Đối mặt một đứa trẻ đơn thuần như vậy, lại nghĩ đến thân thế thê thảm của nàng, Kunikida thở dài trong lòng, ngữ khí mềm mại, tận lực ôn hòa mà nói: “Bạn nhỏ, đây không phải vấn đề trao đổi được hay không, cho dù là dùng kem, Ranpo-san cũng không có khả năng trở thành ba ——”

“Xã trưởng! Tôi có thể mang một đứa con gái trở về không!”

Đứng ở trên bồn hoa, Ranpo giơ điện thoại, cao hứng phấn chấn mà đánh gãy lời Kunikida, hỏi người ở đầu dây bên kia.

Kunikida Doppo:???

Nhìn Ranpo đứng ở trên bồn hoa gọi điện thoại, Nanako chậm chạp mà chớp chớp mắt, ở trong lòng xác định một việc.

【 thật sự rất dễ lừa. 】

Nàng dán cái nhãn như vậy lên Ranpo.

Cho nên vấn đề hiện tại là, như thế nào mới có một cây kem đây.

Sờ sờ túi áo trống rỗng, Nanako không xu dính túi lại lần nữa đem ánh mắt hướng về phía Kunikida.

Nàng vươn tay ngắn nhỏ, túm chặt tay áo Kunikida: “…… Kem.”

Kunikida vốn đang muốn đi khuyên Ranpo động tác cứng đờ.

“Kem.” - Nanako nhìn chằm chằm hắn, trên mặt một chút biểu tình cũng không có.

Kunikida: “……”

“Kem.”

“Không, tôi sẽ không……”

“Kem.”

“Mặc kệ em nói như thế nào tôi cũng……”

“Kem.”

“……”

“Kem.”

“……”

“Kem.”

“Kem.”

“Kem.”

Kunikida Doppo trầm mặc, hắn phát hiện chính mình khó có thể chống đỡ Nanako mặt vô biểu tình mà công kích.

Nhìn bóng dáng Kunikida suy sút đi ra xa mua kem, Nanako nâng tay nhỏ, đặt ở vị trí ngực, cảm thụ được tiếng tim đập nho nhỏ, nàng bỗng nhiên lĩnh ngộ được sự thuận tiện của việc làm cái máy đọc lại.

Nàng lại nhìn về phía Ranpo.

“Ba ba.”

“Làm sao ~!” - Nghĩ đến lập tức là có thể ăn kem, Ranpo rốt cuộc thực vui sướng mà đáp lại nàng một tiếng.

Nanako không nói chuyện, nàng chỉ là lại một lần vụng về mà bò lên trên bồn hoa, ngồi ở bên người Ranpo, tiếp tục cắn ngón tay tự hỏi nhân sinh.

Thanh tra Aoki bị coi như phông nền nhìn bọn họ, có điểm không thể tiêu hóa tình thế trước mắt.

*******

Ba giờ sau ——

Nanako ngồi ở trên ghế sofa trong phòng khách Công ty Thám tử, an tĩnh ngoan ngoãn đến có vẻ có chút ngốc nhìn người đàn ông tóc bạc ở đối diện, một đôi mắt đen như mực không có một chút ánh sáng, giống như là vật chết không hề linh động sinh cơ.

Nàng còn đang cân nhắc đây là nơi nào.

Bảng hiệu ở cửa mới tinh viết 【 Công ty Thám tử vũ trang 】 mấy chữ Kanji, cho dù bản thân nửa điểm tiếng Nhật cũng không hiểu, Nanako cũng có thể trắng ra mà lý giải ý nghĩa của mấy chữ này.

Công ty Thám tử vũ trang.

Đại khái chính là cái gọi là nơi công tác của nhóm “trinh thám”, nhưng vấn đề liền ở chỗ —— vậy ra ở Nhật Bản thì thám tử là công việc bình thường hợp pháp sao?

Ấn tượng của Nanako với từ 【 trinh thám 】 chỉ dừng lại ở “Holmes”, “Akechi Kogoro”, “Câu lạc bộ thám tử nhí”, vậy nên khi biết nghề thám tử của Nhật Bản thế nhưng đã phát triển đến trình độ có thể hợp tác cùng cảnh sát, Nanako có điểm ngoài ý muốn.

Nàng còn tưởng rằng trong hiện thực thám tử đều là tìm kiếm tiểu tam, giúp cố chủ sưu tập chứng cứ kiện tụng ly hôn các thứ.

Nhưng mà 【 võ trang 】 lại là có ý tứ gì? Là nàng lý giải cái 【 võ trang 】 kia sao? Hợp pháp trang bị vũ khí? Ở Nhật Bản quản chế súng ống cũng rời rạc đến loại tình trạng này sao? Một cái công ty bình thường cũng có thể sử dụng súng?

Nàng còn chưa cân nhắc ra nguyên cớ, Fukuzawa Yukichi ở sofa đối diện liền mở miệng.

“…… Cháu tên là gì?”

Vị ngân lang kiếm khách bề ngoài dọa người đến có thể ngăn em bé khóc đêm cố gắng hết mình làm thần sắc bản thân có vẻ hòa ái chút, tốt nhất đừng dọa đến củ cải nhỏ giày không chạm nổi đất, đầu chỉ mới cao đến đùi hắn ngồi trên sofa đối diện này, nhưng thói quen nghiêm mặt trong suốt nhiều năm khó có thể thay đổi, nỗ lực này của hắn cũng không có hiệu quả gì, trên mặt vẫn là biểu tình hung thần ác sát như môn thần.

Yosano Akiko đứng ở phía sau hắn trong lòng bất đắc dĩ mà thở dài.

Nanako ngồi ở trên sofa cũng không có phản ứng gì trước khí thế uy nghiêm của hắn, nàng chỉ thong thả chớp mắt, chậm rì rì mà mở miệng nói: “nai……na…… Nana…… ko.”

Vẫn là có điểm không quen phát âm tiếng Nhật.

Nghe thật là kỳ cục.

Biến thành trẻ nhỏ, làm cái gì cũng lạ lẫm, ngồi ở trên sô pha dẫm không đến sàn nhà, sô pha lại mềm mụp làm nàng ngồi cũng không xong.

Fukuzawa Yukichi cũng không ý thức được Nanako ngồi không quen, hắn hơi hơi gật đầu một cái, tỏ vẻ chính mình đã biết, liền xụ mặt nghiêm túc bắt đầu tự giới thiệu.

“Tôi là xã trưởng của Công ty Thám tử vũ trang, Fukuzawa Yukichi, cũng chính là cấp trên của Ranpo.”

【 xã trưởng…… Hình như là chủ tịch á hả? 】

【fu, fuku…… Fukuzawa cái gì nữa? Thật khó đọc, tên người Nhật sao mà đều dài như vậy. 】

【じょうし ( joshi )…… Có ý gì?…… Nghe tới giống như có điểm giống giáo viên……? 】

Nanako nỗ lực mà lý giải hai câu ngắn ngủn này của Fukuzawa Yukichi, đoán mò, tựa như người mù sờ voi.

Nhưng trên mặt nàng vẫn là một chút phản ứng đều không có, nhìn như là đang nghiêm túc mà nghe Fukuzawa Yukichi nói chuyện.

“Nghe Kunikida nói, cháu muốn nhận Ranpo làm cha, đây không phải việc nhỏ, cũng không phải tùy ý làm nũng là có thể bị đồng ý, huống hồ Ranpo cũng mới 18 tuổi, hai người —— Ranpo, không được dùng tay không cầm bánh kem.”

Thoáng nhìn Ranpo bên cạnh thừa dịp không ai chú ý liền duỗi tay trực tiếp cầm bánh kem vừa cắt xong trên bàn, Fukuzawa Yukichi theo bản năng mà quát lớn một câu.

“Đã ~ biết ~~” - Thiếu niên bị răn dạy tính tình trẻ con bĩu môi, cố ý kéo dài âm tiết đáp lại người giám hộ dong dài, nhưng vẫn là thành thành thật thật chạy đi lấy nĩa.

Căn bản chính là tính cách của trẻ nhỏ bảy tám tuổi, làm sao có thể trở thành cha của một đứa trẻ khác được.

Fukuzawa Yukichi nhíu chặt mày, ở trong lòng lo lắng mà nghĩ đến.

Ranpo liền chính mình đều chiếu cố không tốt, để hắn trở thành cha của Nanako, Fukuzawa Yukichi thật sự không thể không lo lắng hắn sẽ đem đứa nhỏ này nuôi đến xảy ra chuyện.

Hắn lại lần nữa đem tầm mắt thả lại đến trên người Nanako, hai người một lớn một nhỏ, một già một trẻ, cách một cái bàn lùn, mặt vô biểu tình mà nhìn nhau.

Fukuzawa Yukichi: “……”

Nanako: “……”

【…… Cái không khí này là như thế nào đây? 】

Yosano Akiko nín thở không nói gì, không dám mở miệng đánh vỡ không khí yên tĩnh trong phòng khách.

Ma cũ lựa chọn ngậm miệng không nói, nhưng ma mới Kunikida ngay thẳng dũng cảm mở miệng.

“Xã trưởng, thứ lỗi cho tôi nhiều lời.” - Năm ấy mười bốn tuổi cũng đã một bộ dạng ông cụ non, Kunikida ngồi nghiêm chỉnh, khung kính vuông hiện lên một đạo ánh sáng sắc bén: “Công ty Thám tử trước mắt còn ở giai đoạn đầu, Ranpo tiên sinh cũng…… Tạm thời cũng không rất thích hợp đảm đương chức trách của một người cha, chúng ta cũng không có nhiều tinh lực cùng kinh phí để nuôi nấng một đứa trẻ. Hơn nữa đứa nhỏ này —— Nanako vẫn là có……”

Hắn vốn định nói Nanako vẫn là có họ hàng xa, nhưng là nghĩ đến thanh tra Aoki miêu tả cái “Họ hàng xa” kia, hắn vẫn là không lại nói tiếp, sửa lời nói: “…… Không, không có gì.”

Đôi tay khoanh lại ở trong tay áo, Fukuzawa Yukichi liễm mục tĩnh khí, suy nghĩ sâu xa một lát, mới mở miệng nói: “…… Cậu nói cũng đúng, giáo dục một đứa trẻ không phải là chuyện dễ, Công ty Thám tử trước mắt xác thật là không có dư lực ——”

“Ông nội.” - Nanako thình lình mở miệng nói.

Fukuzawa Yukichi: “……?”

“Ông, nội.” - Nàng lại mở miệng, một đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Fukuzawa Yukichi, đọc từng chữ so với vừa rồi càng rõ ràng một chút.

Fukuzawa Yukichi im lặng không nói.

“…… Ông, nội.”

Lúc này đây nàng phát âm xem như rất rõ ràng, khẩu âm chỉ hơi kỳ cục chút, hàm hàm hồ hồ, như là trẻ con mới vừa học nói.

Bả vai Yosano Akiko nhịn không được run rẩy, nghẹn cười thực vất vả.

Xã trưởng Công ty Thám tử vũ trang —— Fukuzawa Yukichi. Năm nay cũng mới không đến 40 tuổi mà thôi, chỉ là một đầu tóc bạc của hắn là trời sinh, khuôn mặt lại nghiêm túc cứng nhắc như sàn nhà, cho nên mới sẽ có vẻ so với người cùng tuổi càng già dặn uy nghiêm một ít.

【 Nhưng mà ông nội…… Phụt. 】

Yosano xoay đầu, che lại khoé miệng chính mình nhịn cười không được mà nhếch lên.

【 Cơ mà nếu Ranpo tiên sinh là “ba ba”, vậy xã trưởng là “ông nội” cũng là theo lẽ thường…… Phụt, không được, không thể cười. 】

Yosano Akiko 17 tuổi nhất thời cũng không có nhớ tới, nàng so với Ranpo cũng chỉ kém một tuổi mà thôi.

Nanako chân tay vụng về từ trên sô pha bò xuống dưới, lảo đảo lắc lư như vịt con vòng qua bàn lùn, đi đến bên cạnh Fukuzawa Yukichi, đối diện với gương mặt hung ác như Diêm Vương, cùng ánh mắt sắc bén như lưỡi dao kia, vươn tay ngắn nhỏ, nhéo tay áo kimono to rộng rũ xuống.

“Ông nội.”

Nàng mở to đôi mắt, kêu lên với Fukuzawa Yukichi.

Dáng người đồ sộ sừng sững của ngài Ngân lang lắc lư nhỏ đến khó phát hiện một chút.

“Ông nội.”

“……”

“Ông nội.”

“……”

【……】

【 Mình thật giống như hồ lô oa. 】

Nanako nghĩ thầm trong lòng, sau đó tiếp tục kiên trì không ngừng mà kêu:

“Ông nội.”

Fukuzawa Yukichi bỗng nhiên đứng lên. Tay áo trong tay đột nhiên bị rút ra, Nanako nhất thời không đứng vững, thiếu chút nữa liền đặt mông ngã trên mặt đất.

Nhưng là Fukuzawa Yukichi vươn tay, ở sau lưng đỡ được nàng, tay áo lớn cơ hồ muốn đem nửa người nàng đều che khuất.

“Tạm thời chiếu cố mấy ngày vẫn là có thể.”

Ném xuống những lời này, hắn liền bay nhanh bước chân mà đi rồi.

Kunikida: “…… A?”

Yosano Akiko rốt cuộc che miệng nhỏ giọng bật cười, cười đủ rồi, nàng ôm lấy Nanako từ sau sô pha, sờ sờ đầu nhỏ: “Chị là Yosano Akiko, Aki —— ko —— nhớ phải gọi là chị gái đó.”

Nàng tri kỷ mà đem tên mình tách ra thành từng âm tiết, thả chậm ngữ tốc, làm Nanako có thể nghe rõ.

“Aki……Akiko……” - Một cái tên cực kỳ đơn giản dễ đọc, Nanako nói hai lần cũng đã có thể đủ lưu loát mà kêu ra tên nàng: “Akiko…… nee-chan.”

“Đứa bé ngoan ~ Đứa bé ngoan ~” - Yosano cười xoa bóp nàng gương mặt: “Có biết tên của ba ba là gì không?”

Nanako nghĩ nghĩ: “Ran…… Ranpo.”

“Đúng rồi.” - Yosano bế nàng lên, ngồi ở trên sô pha: “Là ‘ Ranpo ’, Edogawa Ranpo.”

Nàng lấy điện thoại ra từ trong túi, đánh chữ cho Nanako xem.

“えどがわ, chính là 【 Edogawa 】; らんぽ, chính là 【 Ranpo 】.”

“Kết hợp nhau tới chính là 【 Edogawa Ranpo 】, Ranpo-san là Siêu thám tử của Công ty Thám tử nhà chúng ta, em đã tìm cho chính mình tìm một người ba ba thật lợi hại đó.”

Trên màn hình điện thoại nắp gập kiểu cũ, con trỏ đánh chữ còn đang chợt lóe chợt lóe, Nanako không cẩn thận nghe Yosano nói mấy câu phía sau, chỉ nhìn chằm chằm năm chữ Kanji tiếng Nhật trên màn hình di động.

【 Edogawa Ranpo 】

【 Edogawa Ranpo 】

So với tên vị tác giả Nhật Bản kia một chữ cũng không lầm, liền ngay cả Nanako đối với Nhật Bản không phải thực hiểu biết, nhưng thường thức bạc nhược của bản thân cũng nói cho nàng, bất luận là dòng họ “Edogawa” này, vẫn là cái tên hai chữ Kanji “Ranpo” này, đều không phải thường thấy.

Loại lý do như “vừa vặn trùng tên” là đã không thể giải thích.

Nội tâm Nanako chịu chấn động.

【 Cha mẹ người này phải tâm đắc lớn đến mức nào, mới có thể lấy tên của tiểu thuyết gia nổi tiếng thế giới này đặt cho con trai mình như vậy! 】

Kiến thức kỳ quặc đã được tiếp thu.

Tác giả có lời muốn nói:

————

Thứ nhất: về Kunikida

( 1 ) Trước mắt nguyên tác chỉ có:
① Kunikida là người thứ ba gia nhập trụ sở
② Kunikida ở 20 tuổi là đã gia nhập Công ty Thám tử một thời gian
③ Trước khi gia nhập Công ty Thám tử thì Kunikida còn làm giáo viên dạy toán, sau khi gia nhập Công ty Thám tử thì kiêm chức giáo viên

( 2 ) Bởi vậy giả thiết như sau: Kunikida 14 tuổi đã thực tập ở Công ty Thám tử, sau đó nhảy lớp học đại học, tốt nghiệp đại học rồi mới kiêm chức làm giáo viên ở Viện Shin-Tsuruya, cuối cùng sau vụ Lam Vương thì từ chức ở Viện, toàn tâm toàn lực cống hiến cho Công ty Thám tử.

( 3 ) Giả thiết như vậy chủ yếu là bởi vì nếu Kunikida 18, 19 tuổi gia nhập Công ty Thám tử, như vậy Công ty Thám tử sẽ có gần mười năm chỉ có hai người Ranpo và Yosano cô đơn lẻ loi, cho nên Kunikida được kéo tới để bổ sung nhân sự, dù sao 14 tuổi nghe cũng hợp lý.

Thứ hai: Về Nanako

Nanako nhận thức được các tác gia cũng tương đương với người bình thường biết đến mấy minh tinh: Tác phẩm không xem quá mấy bộ, toàn dựa vào hot search ( báo chí linh tinh ) mới biết đến những người này

Hơn nữa nàng thực thích xem mấy bài viết kiểu như "chuyện chưa kể về Edogawa Ranpo" chẳng hạn.

——

Nói cách khác

Tuy rằng nàng chưa xem qua 《 Thằn Lằn Đen 》, 《 Ác ma hai mươi mặt 》, 《 Chiếc ghế đa tình 》, nhưng nàng biết người viết những bộ tiểu thuyết này - Edogawa Ranpo là người hướng nội, chán ghét giao tiếp, bút danh lấy cảm hứng từ Allan Poe, là một vị tác gia thần kỳ, không viết được bản thảo sẽ phát cáu nhưng vợ gọi một tiếng là lúng túng, mua đồ chơi xe lửa cho con trai kết quả sau khi về đến nhà chính mình lại cướp đi chơi.

——

#tuy rằng tôi chưa từng đọc sách mọi người viết, nhưng tôi lại nắm rõ lịch sử đen của mọi người trong lòng bàn tay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro