Chương 5
Đem tên đồ đệ mới thu nhận sang một bên giúp đỡ tạo tuyết, cách thời gian quy định cả một canh giờ, những bông tuyết trắng mới chậm rãi bay lả tả xuống.
Tiểu Tuyết Hoa thì lại quay lưng về phía đối phương, yên lặng cuộn tròn lại ngồi ở một góc nhỏ cạnh đó.
Cậu vừa dùng tay che khuôn mặt đỏ bừng nóng hầm hập, vừa hoài nghi nhân sinh.
Ôi...Không phải chứ?
Thiếu niên dùng ánh mắt khiển trách, hung dữ trừng mắt nhìn ngực trái: Ngươi đập nhanh như thế làm gì?
Rõ ràng người ta trông như thế nào cũng chẳng biết.
Thật là buồn cười.
Thế mà lại vì một chiếc nhẫn băng không đáng một đồng tiền mà động lòng...Y chang mấy đứa nhóc con học tiểu học, bị lừa gạt chỉ vì một cái kẹo mút !
Từ bé đến giờ chưa bao giờ yêu đương, Tiểu Tuyết Hoa hiện tại bị sự 'giá rẻ' của bản thân dọa sợ.
Càng nghĩ càng rối bời, cậu không nhịn được lén liếc mắt nhìn phía sau.
Kết quả là nhìn lén đến lần thứ ba, đối phương tựa như là mọc thêm một con mắt thứ ba ở sau lưng, cực kỳ chính xác mà bắt được tầm mắt của cậu: "Làm sao vậy?"
Âm thầm cổ vũ cho chính mình ở trong lòng, Tiểu Tuyết Hoa giữ vững biểu cảm, bình tĩnh đứng lên đi tới: "Ngươi...Tại sao phải đeo mặt nạ?"
--dù gì, mới gặp mặt có hai giờ, mặt cũng chưa nhìn thấy đã tỏ tình, không có lý nào đi?
Đại Băng Khối hình như không nghĩ tới cậu sẽ đột nhiên hỏi câu này, nhất trời trầm ngâm, không trả lời ngay.
Thấy thế, Tiểu Tuyết Hoa đột nhiên bừng tỉnh, buột miệng thốt ra:
"Chẳng lẽ là bởi vì xấu?"
"......"
Vừa mới nói xong, Tiểu Tuyết Hoa liền hối hận.
Cậu sao lại nói trắng ra như thế được? Nhỡ đâu đúng là vì nguyên nhân này, vậy khác nào xát muối vào vết thương của người ta?
Lại nhìn lại người này vẫn luôn im lặng, có lẽ ở đằng sau lớp mặt nạ, hắn đang bị câu nói của cậu làm cho buồn bã, Tiểu Tuyết Hoa bắt đầu luống cuống chân tay.
Từ nhỏ đến lớn, người bị dỗ luôn là cậu, cậu lại không am hiểu cách an ủi người khác, lúc này chỉ có thể khó khăn nghẹn ra từng chữ một.
"Thực ra...nhìn đẹp nữa cũng không thể lấy mặt ăn cơm được...với lại...hai người yêu nhau chỉ cần có một người đẹp là được rồi, ngươi phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, chuyện xinh đẹp như hoa thì cứ giao cho –"
Mấy chữ "Giao cho ta là được rồi" suýt nữa nói ra, cậu nhanh chóng nuốt trở lại, thiếu chút nữa thì nghẹn cả họng.
Đồng chí Đại Băng Khối nhìn hắn không chớp mắt, trong mắt có một chút ý cười khó có thể phát hiện, lời nói ra như là đang sợ dọa mất con mồi nhỏ đang chậm rãi tới gần bẫy săn, giọng nói vô cùng mềm nhẹ mà hỏi ngược lại:
"Cái gì?"
Thiếu niên lắc đầu như trống bỏi, dùng giọng nói lớn để che giấu sự chột dạ:
"Không có gì!"
Cậu đột ngột hô lên một tiếng như vậy, sau đó trầm mặc mấy giây, sự xấu hổ vắt ngang giữa hai người.
Càng im lặng lâu, Tiểu Tuyết Hoa càng thêm cảm thấy tâm phiền ý loạn, cả người đều không thoải mái, đặc biệt là ngón tay, ngứa...
Một lúc lâu sau, cậu cuối cùng cũng không chịu được nữa giương mắt nhìn qua, nhỏ giọng: "...Có thể cho ta xem một lần không?" Nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm một câu, "Ta chắc chắn sẽ không cười nhạo ngươi."
Đối với yêu cầu này của cậu, đối phương không đồng ý, cũng chẳng từ chối, chỉ là bình tĩnh im lặng nhìn cậu.
Bị đôi mắt bạc an tĩnh lãnh triệt đó nhìn chăm chú, Tiểu Tuyết Hoa bỗng có một liên tưởng kỳ quái – như là ánh trăng đêm đem tuyết bao phủ, ôn nhu mà bao dung – trái tim đang loạn nhịp đều theo đó mà yên ổn.
Thiếu niên lặng lẽ nắm chặt ngón tay, lại buông ra, sau đó rốt cuộc nâng cánh tay lên, đưa về hướng chiếc mặt nạ bạc
Mãi cho tới khi đầu ngón tay truyền đến cảm giác lành lạnh của mặt nạ, đối phương vẫn không tránh đi, thậm chí cuối cùng còn cúi đầu xuống, hơi khép mi, cả người trông cực kỳ ngoan ngoãn.
Ngón tay đã chạm tới rìa ngoài, đúng lúc này, trong lòng Tiểu Tuyết Hoa lần thứ hai sinh ra cảm giác là lạ, bất tri bất giác lẩm bẩm ra tiếng:
"Giống như là kéo khăn trùm đầu cho cô dâu vậy –"
Cậu vừa dứt lời, hàng mi dài buông xuống của người trước mắt lập tức nhướn lên, ánh mắt vốn dĩ lạnh băng trong chớp mắt đó bỗng nóng rực khiếp người, lời nói ra sắc bén như cây đao ra khỏi vỏ:
"Sao?"
Tay Tiểu Tuyết Hoa vốn đang nắm mặt lạ, lúc này như là bị nóng, rụt phắt lại. Cậu bày ra vẻ mặt như đưa đám, giấu tay về phía sau lưng.
A a a ôi trời ơi -----
Cậu bị sao vậy!
Lấy cái so sánh quỷ quái gì!
Cậu đang uể oải ảo não, vì thế mà không nghe được tiếng thở dài nhẹ đến không thể nghe thấy của người trước mặt.
Sự sắc bén trong đôi mắt bạc đã thu lại hoàn toàn, lại dịu dàng như ánh trăng.
Hắn nhìn thiếu niên ủ rũ cụp đuôi trước mặt, bản thân cũng không rõ cảm xúc trong lòng mình là gì, tiếc nuối hay là gì khác.
Hắn giống như là đang vỗ về một con mèo con sợ người lạ, chờ mãi mới đến lúc nó lấy hết can đảm vươn móng vuốt tới chỗ mình, vừa nháy mắt lại thẹn thùng lùi về.
Sau khi suy tư một lúc lâu, hắn lại thả xuống mồi câu mới: "Thực ra, đây không phải một cái mặt nạ bình thường."
Tiểu Tuyết Hoa trộm dựng tai lên nghe, liếc nhìn hắn một cái: "Cái gì?"
Tiếng nói trầm thấp truyền ra từ mặt nạ, nghe càng thêm trầm ổn làm người tin cậy: "Ta từ nhỏ đã bất hạnh chỉ có một mình, cuộc sống nhiều chông gai, mãi đến nhiều năm trước được một vị cao nhân chỉ dạy, hắn nói vận mệnh của ta vốn dĩ phải cô đơn, phải che mặt mới có thể tránh thoát tai họa, sau đó ban cho ta chiếc mặt nạ này, lại dặn dò cẩn thận, từ nay không được tùy ý tháo xuống."
Tiểu Tuyết Hoa nghe hắn nói có bài có bản, sửng sốt sửng sốt: "Sao ngươi không nói sớm? Ta thiếu chút nữa đã tháo xuống rồi!"
Đối với chất vấn của cậu, đối phương hơi hơi lắc đầu: "Vị cao nhân kia nói, cũng không hẳn phải đeo mặt nạ cả đời. Nhưng chỉ có người có duyên, cũng chính là người yêu định mệnh của ta mới có thể tháo mặt nạ xuống, đồng thời cũng sẽ xóa đi tất cả tai họa trong vận mệnh của ta."
Hắn nói tới đây thì dừng lại một chút, cuối cùng nhẹ giọng bổ sung nói: "Theo nhắc nhở của cao nhân, ta sẽ gặp được người yêu định mệnh của mình ở thành phố C...Cho nên nhiều năm trôi qua, ta vẫn luôn ở đây không rời đi."
Tiểu Tuyết Hoa nghe vậy chớp chớp mắt, biểu tình nghiêm túc tiêu hóa thông tin này vài lần, cuối cùng yên lặng gật gật đầu:
"À, thì ra là như vậy."
Giây tiếp theo, cậu đột nhiên lảo đảo, cả người thẳng tắp ngã xuống lồng ngực của người trước mặt, hai tay lại vừa vặn đảo qua mặt nạ trên mặt đối phương, nháy mắt chuẩn xác xem nó xốc xuống.
Mặt nạ bạc bay trong tuyết lớn, cuối cùng rơi xuống đất cùng với những bông tuyết, chỉ có âm thanh nhỏ bé truyền lại.
Tiểu Tuyết Hoa đỡ bả vai của đối phương, lại đứng thẳng người lên, rụt rè mà lùi về phía sau một bước, giọng nói mười phần ung dung bình tĩnh:
"Ai da, không cẩn thận trượt tay."
"......"
"......"
"......"
"......"
"......"
Sự trầm mặc dường như là vô tận.
Trong bầu không khí im lặng này, Tiểu Tuyết Hoa không thể cố giả vờ bình tĩnh thong dong được nữa, khuôn mặt đỏ lên mắt thường cũng có thể nhận ra được. Ánh mắt của cậu hơi mơ hồ, nhìn trời nhìn đất nhìn tuyết nhìn đèn, chỉ không nhìn người trước mắt, khi mở miệng ra lần nữa giọng nói có chút yếu ớt:
"...Vậy bây giờ, có phải ngươi sẽ yêu đương với ta không?"
Vừa mới nói xong một câu, cậu nghe thấy hắn đột nhiên hít sâu một hơi, như là đang cố gắng nhẫn nại điều gì đó.
Âm thanh kia làm cậu càng chột dạ hơn, lặng lẽ lùi về sau thêm một bước.
Nhưng cũng chỉ kịp lùi một bước.
Bởi vì ở giây kế tiếp, cả người cậu đã bị người kéo qua.
"Ô ----" nỗ lực nhìn xuống tiếng kêu thảm thiết, Tiểu Tuyết Hoa nhắm chặt mắt lại.
Nhưng mà nắm đấm cũng không rơi xuống mặt như dự đoán của cậu, hai má bị hai bàn tay nóng rực che lại, ngay sau đó là một cái hôn thật mạnh, hơi thở dồn dập dừng lại trên trán cậu:
"Ngươi định dùng đáng yêu để giết chết ta sao?"
"...Ôi?"
Lông mi đen dài vẫn đang rung nhè nhẹ, thiếu niên vẫn đang do dự không dám mở mắt: "...Không phải muốn đánh ta?"
"Ai nỡ đánh ngươi chứ?"
Cùng với lời đáp lại trầm thấp, hơi thở chạm vào da thịt, những nụ hôn chạy dài theo mắt, mũi, gương mặt.
"Đây, đây là ngươi tỏ tình với ta nhé?"
Bị hôn liên tục, Tiểu Tuyết Hoa lại đỏ mặt, cậu nhấp nhấp môi, thật cẩn thận mà mở mắt ra, "...Thế ta đành đồng ý vậy."
Đập vào mắt là khuôn mặt gần trong gang tấc của đối phương.
Tiểu Tuyết Hoa nhìn đến hơi hơi sững sờ.
Không những khác với tưởng tượng của cậu lúc trước rằng có chút "xấu", gương mặt này dùng từ "đẹp" cũng chưa đủ để diễn tả.
Nước da trắng như tuyết, trắng đến mức có chút diễm lệ, nhưng kết hợp với ngũ quan có đường cong sắc nét, sự diễm lệ này lại lộ ra sự lạnh băng sắc bén, cả khuôn mặt tinh tế hơn cả tượng khắc băng, nhìn từ khoảng cách gần, vừa nguy hiểm vừa mê người.
Thiếu niên Tiểu Tuyết Hoa nghiêm túc nhìn gương mặt họa thủy của bạn trai mình, thật lâu sau mới lại nghiêm túc mở miệng nói: "Nói thật cho ngươi biết nha, bởi vì ta thích mặt của ngươi ta mới đồng ý yêu ngươi, không liên quan gì tới cái nhẫn băng lúc trước."
Nghe vậy, khóe môi Đại Băng Khối hơi nhếch lên, trong mắt tràn đầy ý cười:
"Được được được..."
Mặc kệ các độc giả có tin hay không, dù sao hắn tin.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro