Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[200515] Tổng giám đốc của tôi không đứng đắn chút nào!

Author: iryanew

Link gốc: https://iryanew.loftercom/post/1ecbb25c_efc5479a

Trans: QT, gg,..

Editor: Ace

----------

00

Hôm nay hình như Tổng giám đốc đã thay đổi mùi hương nước xả vải.

Son Seungwan ngón tay mâm mê cốc cà phê, ánh mắt nhìn chằm chằm vào máy tính, kỳ thật lại lơ đãng nhớ về vị Tổng giám đốc vừa đi qua cạnh bàn, tiến thẳng vào văn phòng.

Hơn nữa hôm nay cô trông cũng thật giỏi giang lại cấm dục trong chiếc áo sơ mi cùng quần âu.

A........Quả nhiên là Tổng giám đốc đại nhân..........

01

【 Seungwan unnie, chị thấy Tổng giám đốc là người thế nào? 】

Son Seungwan tay run lên một chút, đầu tiên là rất nhanh đè xuống chấn động, vội vã tắt điện thoại, sau đó bất chấp nhìn thẳng vào ánh mắt của Tổng giám đốc.

Một giây, hai giây....Son Seungwan bị ánh mắt thản nhiên của cô nhìn mà da đầu run lên; nhưng mà còn hơn cả "Tức giận", tầm mắt bất động của Tổng giám đốc kéo dài một cách kì lạ.

Giống như là....ngẩn người rồi?

"Tổng giám đốc...."

Phó giám đốc ngồi bên cạnh dựa vào nhẹ giọng kêu một câu-------trên mặt Tổng giám đốc một chút gợn sóng đều không có, giây tiếp theo tựa như không có gì phát sinh mà quay đầu đi:

"Tổ trưởng Son, họp xong đến văn phòng tôi một chút."

.........

"....Tốt lắm, tan họp thôi." Bae Joohyun vỗ vỗ cái bàn, sau đó mọi người liền đứng dậy. Cô đút một bàn tay vào túi áo, đí đến sau tổ trưởng Son vỗ vai nàng.

"Đồ vật này nọ lát nữa thu, theo tôi đến văn phòng một chút."

"À để tôi lấy báo cáo-------"

"-----đã" Bae Joohyun bắt lấy cổ tay nàng. "Đi theo tôi đến văn phòng một chút, nghe rõ rồi chứ?"

"À....Vâng........."

Bae Joohyun buông tay nàng ra, đầu cũng không ngoái lại mà đi thẳng về phía văn phòng------không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng được ra, có nàng sóc chuột nào đó đang cúi đầu nhắm mắt mà theo đuôi mình rồi.

Vào văn phòng, Bae Joohyun đóng cửa lại.

"Ngồi đi, muốn uống chút gì không?"

".......Dạ?"

Son Seungwan hai bàn tay nắm chặt sau lưng, tập trung cao độ chuẩn bị nhận khiển trách lại sửng sốt một giây, rồi mới mở to hai mắt ngẩng đầu lên.

Bae Joohyun nhìn thấy nàng trừng mắt lớn------ lông mi thanh tú tựa như chú bướm lướt qua không khí-----cảm giác trong lồng ngực đều ngứa ngáy khó chịu.

Cô đưa tay lên sờ sờ cổ, khụ một tiếng sau đó từ tủ lạnh nhỏ bên cạnh lấy ra một----hộp sữa dây tây?

"......Cô uống cái này đi."

Son Seungwan nhận lấy hộp sữa lạnh cô đưa qua, tuy rằng bây giờ vẻ mặt còn đờ đẫn nhưng tầm mắt cũng không tự giác mà dừng lại ở trên mu bàn tay trắng nõn mảnh khảnh của cô-----nhìn qua còn muốn lạnh hơn hộp sữa đang tỏa hơi này. Sờ lên chắc hẳn thoải mái lắm đi?

Bae Joohyun xoay người ngồi vào chiếc ghế lớn, chống hai tay lên bàn đồng thời đan mười ngón tay lại, sau đó cứ như vậy nhìn chằm chằm Son Seungwan.

Son Seungwan phục hồi lại tinh thần, hai tay mất tự nhiên mà gắt gao cầm chặt hộp sữa, hơi nước tạo thành giọt rơi xuống từ kẽ tay nàng-------bị cô nhìn như vậy, thật sự là không biết hành xử thế nào.

"Sao lại không uống? Cô không thích à........"

"À, h-hiện tại uống được không?"

Tuy rằng bình thường Tổng giám đốc sẽ cùng nàng tán gẫu một hai câu, thậm chí còn có một ít tiếp xúc chân tay vô cùng thân thiết.......

Nhưng mà hôm nay có điểm kỳ quái.....

Nàng hắng giọng một chút, nhưng nhìn vào ánh mắt đen láy chăm chú lại không giống như đang đùa giỡn của Tổng giám đốc-----nàng lại có chút do dự cắm ống hút, sau đó dùng miệng nhỏ hút sữa-----thật sự cảm thấy thẹn thùng mà.

Bae Joohyun nhìn nàng cúi đầu, vành tai dưới mái tóc đen lộ ra chút điểm hồng, mím môi nói.

"Tối nay.......có rảnh không?"

02

Trở lại văn phòng nhỏ của mình, Son Seungwan ngây ngốc cầm điện thoại vừa nhận được tin nhắn, sau đó nhìn thấy là tin nhắn từ Kim Yerim, ma xui quỷ khiến mà hồi đáp một câu:

【 Tổng giám đốc giống như có chút không đứng đắn. . . . . . 】

Qua vài giây, trên màn hình lại ting một tiếng có tin nhắn mới:

【 Em biết mà!!!! 】

【 Unnie chị không biết hôm qua em nhìn thấy cái gì đâu! 】

【 Tổng giám đốc lôi Seulgi unnie vào phòng trà đó! 】

【 Còn áp nàng vào tường!! 】

【 Sợ quá đi! 】

À....À ra là thế.....

Là vì thế sao? Cơ hồ mỗi lần nàng vất vả muốn tán gẫu vài chuyện ngoài công việc, thì đều là cùng Seulgi.....

Son Seungwan không biết vì cái gì đột nhiên thở dài một hơi----ngay cả chính mình cũng bị dọa một chút. Nàng vô thức cắn ngón tay, cũng không thể làm dịu đi cảm giác khó chịu trong lồng ngực.

Nàng úp mặt điện thoạt xuống bàn, sau đó mở ra báo cáo. Qua vài phút, nàng lại nhanh chóng cầm lên điện thoại:

【 Cho nên nói Tổng giám đốc thích Seulgi sao? 】

Bên kia giống như một mực chờ nàng phát biểu ý kiến, cơ hồ một giây liền hồi đáp:

【 Em! Mời chị tự tìm hiểu! 】

Son Seungwan nhéo nhéo ngón tay.

【 Kim Yerim tổ viên. Chăm chỉ làm việc đi. Đừng trốn nữa. 】

03

【 Tan tầm chờ tôi một chút 】

Thời điểm điện thoại vang lên thông báo, Son Seungwan còn tưởng là từ Kim Yerim. Duỗi thân một chút do ngồi cả chiều gây đau nhức, lại nhìn chằm chằm vào con sóc chuật trên ốp điện thoại vài giây trước khi cầm lên.

Nói thật, nàng có chút muốn trốn tránh.

Việc này......vì theo đuổi được người mình thích mà làm thân với bạn bè của người ấy, không phải rất xấu hổ sao?

Nhưng bên kia lại giống như đoán được suy nghĩ của nàng, nhắn đến một câu:

【 Nhà hàng đã đặt trước rồi. 】

Vì thế nàng đành phải trả lời cô: 【 Vâng thưa Tổng giám đốc 】

04

Thẳng một đường đến bãi đỗ xe, Son Seungwan đều xẩu hổ cùng Tổng giám đốc hỏi một câu đáp một câu.

Thời điểm lên xe, Son Seungwan do dự đi đến cửa sau------Tổng giám đốc lại ở ghế lái quay đầu nói:

"Ngồi bên cạnh tôi đi."

Sau đó-----tuy rằng thanh âm rất nhỏ nhưng nàng vẫn nghe được:

"Cũng không muốn gần gũi với tôi sao......."

Chiếc xe vững vàng lăn bánh, tuy rằng không nói chuyện nhưng Son Seungwan ngồi ở vị trí phó lái lại dường như cảm thấy thư giãn một cách nào đó.

Trong xe là mùi hương nhẹ nhàng nàng ưa chuộng, bọc ghế cũng là kiểu dáng làm cho nàng thoải mái, thậm chí ngay cả âm nhạc chậm rãi êm dịu cũng là kiểu nàng thích-----sau một ngày làm việc vất vả, có thể tựa lưng vào ghế liền ngủ thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, trước người truyền đến một cỗ hương hơi lành lạnh. Son Seungwan run rẩy, mê man mở mắt liền nhìn thẳng vào một đôi mắt trầm tĩnh đen láy. Cơ hồ chóp mũi các nàng sắp chạm nhau---Son Seungwan không tự giác mở to hai mắt, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại; nàng nhìn thấy được hình phản chiếu nho nhỏ của chính mình trong đôi mắt ấy thế nhưng trong nháy mắt liền cảm thấy choáng váng.

Bae Joohyun lông mi run rẩy, rốt cuộc lui lại; trên tay cũng giúp Son Seungwan tháo xong dây an toàn, mở miệng lại là thanh âm bình thản trong trẻo lại lạnh lùng, nhưng nàng nhận thấy  một tia dịu dàng ẩn giấu bên trong-----không biết có phải ảo giác hay không.

"......Mệt mỏi à? Xuống xe ăn cơm đã."

So với thái độ có chút mệt mỏi lúc mới tan tầm, nhìn ánh mắt Bae Joohyun dịu xuống, Son Seungwan cũng bất giác cả người đều thoải mái lên rất nhiều. Vì thế thuận theo định xuống xe-----Bae Joohyun lại đi tới trước măt nàng, đặt tay trên đỉnh cửa xe, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Son Seungwan liền giương lên khóe môi, nhẹ nhàng cười.

05

Bae Joohyun đặt một căn phòng nhỏ yên tĩnh.

Ánh đèn mờ ấm áp có chút mơ hồ-----làm Son Seungwan nghĩ cơ hồ chính mình là người có thể làm cho vị Tổng giám đốc cấm dục lúc nào cũng lạnh lùng này cảm thấy hứng thú.

Nhưng mà thật ra ít nhiều cơ hồ này có vẻ được tạo ra từ bầu không khí mờ ảo, Son Seungwan ngược lại khắc sâu nhiệm vụ của chính mình------thậm chí xem nhẹ thanh âm kháng nghị yếu ớt trong lòng, nghĩ rằng Tổng giám đốc đã cất công như vậy, nói gì cũng phải giúp đem bạn tốt dâng đến trước mặt cô đi.

Vì thế ngay sau khi món chính được phục vụ, Son Seungwan chọn một thời điểm coi như phù hợp để mở miệng:

"Seulgi thường cùng tôi nói về Tổng giám đốc.....Xem ra hẳn là rất thích chị."

Đinh-----

Bae Joohyun dừng một chút, giơ lên con dao đụng vào chén đĩa:

"Thật xin lỗi, em nói tiếp đi."

------có thể cảm thấy được, khóe miệng Tổng giám đốc có chút cứng nhắc mất tự nhiên.

Son Seungwan do dự một chút:

"Tổng giám đốc, có phải--------"

"Không thể.......gọi tôi bằng tên sao?" Bae Joohyun ngẩng đầu lên, "......Lúc này cũng đừng nhắc đến người khác."

"Tôi muốn nghe một chút chuyện của em."

...........Hả?

Không phải..........Kịch bản gì đây.....

Son Seungwan lập tức đầu óc mơ hồ còn ngốc nghếch nói:

"À không sao, tuy rằng----tuy rằng tình yêu văn phòng tôi không có kinh nghiệm lắm......"

"Nhưng mà trợ giúp một chút, tôi cũng có thể làm được...."

Bae Joohyun đan mười ngón tay lại, lông mày bên phải vô ý nâng lên một chút, thoạt nhìn bộ dáng có chút buồn rầu.

"Tôi không có." Cô nghiêng người về phía trước, lại có chút bất đắc dĩ dịu dàng nói, "Người tôi thích là em."

06

"Ơ, ừm......"

Son Seungwan ậm ờ hai tiếng, đột nhiên nói:

"Sao chị biết tôi thích sữa dâu tây?"

Bae Joohyun sửng sốt một chút, sau đó sắc mặt không đổi nhìn nàng.

"Bởi vì thích em."

"Chị tại sao lại...."

"------bởi vì thích em."

Đúng là thiếu nhạy bén, được tỏ tình thẳng thắn ba lượt cũng nên phản ứng lại chứ.

Son Seungwan chầm chậm vỗ lên khuôn mặt đã đỏ bừng, trái tim trong lồng ngực đập "Kung" "Kung" mãnh liệt;--------bởi vì thích em......cái cái gì cơ, vậy cũng được sao?

"Hơn nữa....Em cũng thích tôi đúng không?"

Bae Joohyun đứng lên sau đó cúi thấp người, vươn một tay vuốt ve gò má hồng phấn mê người của nàng.

"Em luôn nhìn tôi đến ngây người----luôn nhìn vào ánh mắt của tôi, nhìn vào tay của tôi, cũng có lúc có nhìn vào bả vai nữa, tôi biết....."

".....Em rất muốn chạm vào tôi đúng không?"

Bae Joohyun dựa vào ngày càng gần, chóp mũi lành lạnh chạm vào chóp mũi của nàng; thậm chí đôi môi mọng nước chỉ cách môi nàng vài cm, mở miệng nói:

"Không vấn đề, bởi vì tôi cũng vậy......Nên em nhất định cũng thích tôi đúng không?"

Lúc này cô không cho nàng có cơ hội trả lời, chỉ thoáng dùng sức vươn tay, khoảng cách ở giữa hai người liền biến mất. Đầu tiên là một nụ hôn dịu dàng, sau đó cô cắn lấy môi dưới của nàng, đầu lưỡi theo đó cạy mở khớp hàm của nàng tham tiến vào khoang miệng mềm mại; thậm chí buộc đầu lưỡi ngượng ngùng trốn tránh của nàng cùng nhau nhảy múa----mãi đến khi nàng thở không nổi mà nghẹn ngào, ngay cả khóe mắt cũng đỏ au, cô mới từ bi buông nàng ra.

Son Seungwan hai tay không biết từ bao giờ đã đặt lên bả vai của cô, cả người giống như bánh bao nhỏ vừa hấp xong, không chỉ mềm mạị mà còn nóng bỏng cùng mọng nước, tỏa hương thơm ngào ngạt làm người ta không thể không cắn---nghĩ như vậy, Bae Joohyun nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, liếm môi dưới, ánh mắt quyến rũ phóng túng, còn muốn cắn thêm một miếng.

Bánh bao nhỏ này rụt lại một chút, nhắm mắt lại quát lớn:

"Chị là đồ gạt người! Chị ngày hôm qua còn cùng Seulgi ở phòng trà!"

"Chị là cái đồ xấu xa!"

Bae Joohyun rốt cục nghiêm mặt một chút, sau đó trên mặt xuất hiện biểu tình ảo não cùng cẩn thận:

"Thực xin lỗi......Chị.....Bởi vì mỗi lần cùng em nói chuyện, em đều nhắc đến Seulgi, không thèm nói tới chuyện của mình."

"Thật sự muốn biết hết tất cả về em nên đành phải đi hỏi........"

"Yerim còn nói chị đem người ta áp lên tường! Thế là thế nào....."

Bae Joohyun sờ sờ cái mũi: "Chị, cảnh cáo nàng tránh xa người của chị một chút...."

Sau đó cô lại áp bên tai nàng:

"Em đồng ý làm bạn gái chị thì sẽ không có chuyện như vậy phát sinh nữa, nhé?"

"....."

Son Seungwan rốt cục mở mắt, đột nhiên lại có điểm sợ hãi: "Nữ, bạn gái á?"

"Chính là loại này.......chỉ thích em, chỉ nhìn em...." Bae Joohyun giống như đang dỗ dành mà ở bên tai nàng thủ thỉ, "Làm người bạn gái muốn cái gì có cái đó..."

"....." Bánh bao nhỏ vừa mới nguội đi giờ lại bắt đầu nổi nhiệt nóng hổi, "Vậy chị không nói sớm! Hại em.....mỗi ngày chỉ có thể nhìn chị.....Thực vất vả..."

"Cho nên từ bây giờ.........không phải khổ như vậy nữa nhé?"

Son Seungwan đem mặt vùi vào lòng cô:

"Là chị nói đó, không được đổi ý......."

07

"Nghe nói.......hai hôm trước chị cùng Tổng giám đốc ở trong này.......làm chuyện mờ ám?"

Phó giám đốc dùng sức luồn ngón tay vào dưới cạp quần bò của Tổ trưởng tổ Thiết kế, ngón tay vẽ vòng tròn theo từng câu chữ.

Kang Seulgi một tay gắt gao che miệng, một tay đáng thương nắm lấy góc áo của Phó giám đốc, đôi mắt đỏ bừng nức nở.

"Không, không có------Sooyoung à....."

08

Tan làm, Son Seungwan lại cùng Kang Seulgi đánh lẻ ------lúc ăn cơm còn vui vẻ đút cho nhau.

Tổng giám đốc và Phó giám đốc không hẹn mà cùng bị bỏ rơi, ghét bỏ hừ một tiếng:

"Có thể quản vợ nhà chị/em tránh xa vợ em/chị một chút được không?"

09

"A.....Hoàn mỹ." Kim Yerim tháo kính xuống, vừa lòng nhìn lại văn bản mình vừa gõ xong, thoải mái hít một tiếng rồi ngả xuống sofa, "Quả nhiên........mọi người trong công ty là nguồn suối cảm hứng của mình."

"Không uổng công mình hóng hớt nhiều như vậy, hihi....."


-Hoàn-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro