Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 29

"Các người câm miệng hết cho tôi!" Tưởng Chấn lúc này mới đột nhiên gầm lên giận dữ, thành công làm cho hội trường lập tức tĩnh lặng. Tưởng Chấn dù sao vẫn là gia chủ của Tưởng gia, lăn lộn ở thương trường nhiều năm như vậy cũng không phải là người đơn giản. Nếu không vì Viên Cương cùng Bùi Tiểu Cầm đột ngột xuất hiện làm không kịp trở tay, thì cũng không đến mức để hai kẻ này có thể làm loạn thành ra như vậy.

Ông ta hiện tại đã tỉnh táo, hiển nhiên sẽ không để đôi lưu manh đầu đường này tiếp tục ở đây quậy phá khó coi, đối phó với hạng người như vậy Tưởng Chấn căn bản không cần phải đích thân ra tay, lúc này Tưởng Chấn chỉ hừ lạnh, nói về hướng anh em Hầu, "An ninh của Hàn Giang hội sở từ bao giờ là tệ hại như vậy? Tuỳ tiện để một đám lưu manh làm loạn nơi này, xem ra cái danh hội sở số một thành phố B cũng chỉ là cái hư danh!"

Viên Cương cùng Bùi Tiểu Cầm thấy Tưởng Chấn đột nhiên trở nên đáng sợ, nói cho cùng hai người họ là phường tiểu nhân, giỏi bắt nạt kẻ yếu hơn mình, ban đầu vì nghĩ có Giang Du chống lưng, thứ hai vì nghĩ vợ chồng Tưởng Chấn lẫn Bùi Tiểu Cầm là dạng dễ bắt nạt, nên lúc này khi thấy Tưởng Chấn toả ra khí áp suất thấp quanh người như vậy quá đáng sợ, bọn họ bị doạ sợ đến nổi động tác khóc lóc la lối cũng đông cứng tại chỗ.

Tưởng Kỳ một bên bị Bùi Tiểu Cầm lôi kéo lúc này mới tránh được, vết thương trên vai rách ra, thấm đỏ một mảng máu, mặt y lúc này trắng như một tờ giấy, Tưởng Kỳ môi hôi lạnh chảy ròng ròng, nhưng y vẫn cố gắng chống đỡ lí trí, không để bản thân ngất xỉu lúc này, khoé mắt ửng đỏ liếc nhìn Tưởng Chấn, trong ánh mắt ẩn ẩn tia hoang mang không biết làm sao. Thấy đôi mắt mờ mịt cùng ỷ lại của Tưởng Kỳ nhìn mình, lồng ngực Tưởng Chấn lúc này đau xót bùng thêm lửa giận, ánh mắt nhìn cặp tiểu nhân Viên Cương cùng Bùi Tiểu Cầm càng thêm lạnh lẽo.

Mắt thấy Tưởng Chấn sắp khống chế được tình hình, Giang Du hướng Hầu Chí Viễn lúc này đang 'ra sức' níu kéo Bùi Tiểu Cầm một ánh mắt ra hiệu, Hầu Chí Viễn hiểu ý, dùng thêm sức kéo ả lên, cố tình chọc lên người ả ta ra hiệu.

Bùi Tiểu Cầm thấy ám hiệu, lập tức như được lên dây cót, một lần nữa tiếp tục giãy dụa, gào khóc, "Tưởng gia các người đúng là cái loại không ra gì, dạy dỗ con tôi cái kiểu gì? Giờ ngay cả mẹ của nó mà nó cũng không nhận, đạo lí bây giờ ra thể thống gì? Tưởng Chấn ông không được chết tử tế đâu!"

Bùi Tiểu Cầm bên này hành động, dĩ nhiên Viên Cương cũng được Hầu Chí Cương ra ám hiệu, ông ta vung nắm đấm thẳng vào mặt Tưởng Chấn, còn có ý định xông lên cho Tưởng Chấn thêm một đấm, lần này Hầu Chí Cương bên cạnh nhanh tay lẹ mắt ra tay cản lại, Viên Cương không ra tay nữa mà chuyển sang mắng chửi, "Họ Tưởng kia, bố nói cho mày biết, hôm nay con tao nhất định phải theo tao về, mày còn dám uy hiếp tao? Mày có tin không, hôm nay mày dám ngăn tay đón con, ngày mai tao lập tức tố cáo với truyền thông. Có tiền thì to à? Có tiền là có thể một tay che trời? Cướp con người khác à?'

Tưởng Chấn bên này á khẩu, tay ông ta đưa lên chỉ vào mặt Viên Cương, miệng lẩm bẩm các nguời các người nửa ngày cũng không phát ra được câu nào, máu giận dồn lên, ông ta trực tiếp ôm ngực thở dốc. Cả hội trường thấy cảnh này lập tức nháo nhào sợ hãi, Đường Tiêu Tiêu chạy đến bên cạnh chồng, hét to, "A Chấn, chồng ơi! đừng làm em sợ, người đâu. Người đâu gọi cứu thương!"

Tưởng Kỳ một bên bất lực rèn sắt không thành thép, một lão già vô dụng, tý việc cũng không chịu nổi! Chẳng trách đời trước y chỉ mới trêu tý đã đã tức chết, đúng là vô dụng. Tưởng Kỳ nghĩ vậy nhưng ngoài mặt vẫn là bộ dáng nôn nóng, lao về phía Tưởng Chấn.

Nhưng Viên Cương cùng Bùi Tiểu Cầm không phải người ăn chay, thấy xung quanh hỗn loạn, một trước một sau túm lấy tay Tưởng Kỳ, lôi y về phía cửa.

Như còn ngại hiện trường chưa đủ loạn, không biết từ đâu bên ngoài phóng viên như ong vỡ tổ ùa vào hội trường sự kiện, nện bước mạnh mẽ lao về phía Tưởng Chấn, ánh đèn camera chĩa về phía ông ta dồn dập, từng cái microphone cố nhét vào tay, như sống chết hôm nay nhất định phải moi được thông tin gì từ ông mới yên lòng.

Hôm nay là đại thọ 50 của Tưởng Chấn, bên ngoài sân sớm đã trật ních phóng viên trực sẵn, nhưng Hàn Giang hội sở trước nay nghiêm ngặt, không có thư mời không được vào bên trong, vì vậy dù cho đám phóng viên như kiến bò trên chảo nóng, muốn lập tức thám thính bát quái cũng chỉ có thể đứng bên ngoài.

Mà ngay từ đầu Tưởng Chấn không phải hoàn toàn cấm truyền thông, thậm chí vì sự kiện ra mắt cho Viên Nhất Dương, mà ông ta đã mời hai bên nhà báo thân cận, ai mà ngờ, giữa đường tin tức con nuôi lại là con ruột, tiếp theo là Viên Cương cùng Bùi Tiểu Cầm quậy phá, đám phóng viên trực tại sảnh như ngửi thấy mùi máu tươi, sớm đã điên cuồng.

Hai bên truyền thông như tâm ý tương thông, sớm đã đem tin chấn động này truyền ra bên ngoài, ai cũng muốn được là nhà đầu tiên tiếc lộ góc khuất của gia tộc hào môn này. Tin tức vừa mới truyền ra, đám phóng viên bên ngoài lập tức nhận được tin báo, bất cứ giá nào cũng phải moi được thêm tin nóng hổi này, làm trang đề độc nhất vô nhị trong đêm nay!

Cho nên khoảng khắc có phóng viên lọt được vào sảnh như vớ được vàng, đừng nhìn bọn họ mạnh mẽ vậy mà lầm, Hàn Giang hội sở từ trước đến nay lực lượng bảo an vô cùng khủng bố, công tác bảo mật nổi danh số một thành phố B, hôm nay bọn họ tìm đường tiến vào, vốn chỉ muốn thử vận may, muốn cho phía trên xem bọn họ cũng nỗ lực săn tin, chứ không nghĩ có thể lọt được, nhưng sao hiện tại lại vào được rồi? Mà hình như cũng không khó khăn như họ vẫn nghĩ.

Nhưng đám truyền thông hiện tại không rảnh mà suy nghĩ đến nó, hiện tại đám người này như được tiêm máu gà, microphone hướng về phía trước, từng câu từng câu bám riết con mồi.

"Tưởng tiên sinh, chúng tôi nhận được thông tin thiếu niên ngài muốn nhận nuôi thật ra là con ruột của ngài và Tưởng phu nhân, là thật hay giả?"

"Đường nữ sinh, nếu Viên Nhất Dương là con ruột của bà, vậy đại thiếu gia Tưởng Kỳ hiện tại có thân phận thế nào với gia đình bà?"

"Cặp vợ chồng vừa rồi làm loạn luôn miệng nói là mẹ ruột của đại thiếu gia là thế nào? Ngài thật sự đã cướp con của hai người họ à, phiền các vị giải thích một chút?"

"Tiên sinh, tại sao ban đầu các người công bố chỉ là con nuôi, giữa đường là sửa là con ruột vậy? Do các vị cảm thấy Tưởng đại thiếu gia ưu tú hơn con ruột thất lạc của hai người à?"

"Nghe nói con ruột Viên Nhất Dương của hai người lớn lên ở khu ổ chuột, ngài khinh thường xuất thân của cậu ta à?"

"...."

Giang Du lúc nãy ở bên cạnh giúp Tưởng Chấn bình tĩnh hô hấp trở lại, nhưng đám phóng viên một câu tiếp một câu như vết dao bén nhọn đâm tới làm Tưởng Chấn một lần nữa thở gấp, sắc mặt ông ta lúc này đã trắng bệch, Giang Du lúc này thầm ra hiệu, đi phía sau che chở cho Đường Tiêu Tiêu và Tưởng chấn, theo sau có sự bảo vệ của vệ sĩ mà rời đi.

Ba nhân vật chủ chốt của câu chuyện đã đi, các phóng viên lại hướng móng vuốt về phía nhân vật còn lại Tưởng Kỳ cùng vợ chồng Viên Cương, đem hoả lực dồn hết về phía đó.

Âm thanh bên tai ồn ào khiến Tưởng Kỳ sắp hỏng mất, nhưng Viên Cương bên cạnh cứ siết lấy cánh tay y. Viên Cương Bùi Tiểu cầm có được ánh đèn truyền thông thì vô cùng hưng phấn, bọn họ sống trong nghèo khổ, trước giờ loại được săn đón như vậy chỉ có trên TV, mà bọn họ cũng muốn được lên TV.

Bùi Tiểu Cầm hưng phấn cũng không quên lấy tay vuốt tóc, sửa lại dáng vẻ của mình mới bắt đầu khóc lóc kể lể, "Tưởng Kỳ không phải con ruột của Tưởng gia, nó là do chúng tôi sinh, tôi cùng lão Viên nhà tôi đã cùng đi xét nghiệm ADN rồi, các người mau nhìn mà xem cho rõ!"

Viên Cương cũng phụ hoạ, thô giọng mà nói với microphone, "Chúng tôi một tay nuôi lớn con của Tưởng gia, kết quả người nhà bọn họ không nói không rằng đem con đi mất. Tôi nhiều lần tìm đến cửa nhưng bị Tưởng Chấn ngăn không cho gặp, một câu ôm nhầm con giải quyết qua loa! Được, các người nói ôm nhầm, vậy cho chúng tôi gặp mặt con ruột của mình đi, cho chúng tôi một câu nói công bằng! Nhưng bọn họ nhất quyết không để chúng ta gặp con, Viên gia chúng tôi cũng chỉ có duy nhất một đứa con này, không biết Tưởng Chấn đã tẩy não Kỳ Kỳ thế nào, mà ngay cả người thân của nó nó cũng không nhận!"

Căn bản không cần biết có bằng chứng hay không, Viên Cường cùng Bùi Tiểu Cầm ở đây diễn một màn khóc lóc ở đây, thành công đem sự kiện ly miêu tráo thái tử thêm mắm thêm muối, kết luận lại là, Tưởng Chấn là loại bất nhân, Tưởng Kỳ là con sói mắt trắng không nhận cha mẹ, Tưởng Chấn ỷ quyền thế bức ép người khác, cướp con của người ta.

Thấy hai người diễn đến nghiện, Tưởng Kỳ nhiều lần muốn mở miệng giải thích nhưng không được, y nghẹn trọng miệng một búng máu. Cũng không thể trách truyền thông không để ý đến Tưởng Kỳ, bọn họ thật ra vẫn muốn hướng ống kính về phía y, nhưng khổ nổi vừa chuyển hướng, vợ chồng Viên Cương lại nói ra thêm tin tức sốt dẻo hơn.

Tóm lại, ngày hôm đó sau khi kết thúc phỏng vấn, các nhà truyền thông vô cùng hài lòng với thu hoạch của bản thân.

Tưởng Kỳ vào lúc trở về Tưởng gia, chưa bao giờ thấy không khí xung quanh nhà lại yên tĩnh đến vậy, y nhiều lần muốn lên thăm Tưởng Chấn, nhưng đều bị Đường Tiêu Tiêu mặt lạnh lẽo ngăn lại bên ngoài, tâm trạng Tưởng Kỳ lập tức rớt xuống đáy cốc.

Sáng sớm hôm sau, tin tức được tuyên truyền, toàn bộ thành phố B ai cũng biết đến sự tình của Tưởng gia. Tưởng Kỳ quý công tử số một giờ đây rớt xuống thần đàn, vào điểm nhạy cảm rối ren, video tấu khúc 《Tinh Quang》của Viên Nhất Dương và Tưởng Kỳ được tung ra ngoài.

Hai người bọn họ đối lập, một cao một thấp tấu đàn. Đặc biệt sự kiện phát sinh ngày hôm đó, cuộc sống khốn khổ của Viên Nhất Dương lẫn thân phận thật của Tưởng Kỳ, đều được truyền thông tổng hợp lại truyền ra ngoài, lập tức bung nổ tin tức.

Trong thời gian ngắn, chuyện của Tưởng gia bị người khác lấy làm đề tài trà dư tửu hậu, đặc biệt là Tưởng Kỳ, người từ nhỏ lớn lên kim chi ngọc thực, lại bị một đứa con lớn lên trong khu ổ chuột là Viên Nhất Dương đánh bại, đúng là làm người ta cười đến rụng cả răng.

Cùng lúc đó, cổ phiếu của Tưởng gia liên tục rớt giá, đối thủ của Tưởng Chấn đương nhiên không để cơ hội này vụt mất, liên tiếp ở trong tối chèn ép Tưởng gia.

Tưởng Chấn vì vậy mà ngày đêm tìm cách ngăn chặn, mồm miệng giải thích với bên ngoài đến độ như muốn bỏng rộp, nhưng vẫn không thể cứu vãn bao nhiêu.

Đúng lúc naỳ, Tưởng Kỳ cầm một bản kế hoạch thật dày gõ cửa phòng Tưởng Chấn. 

-----

Tác giả có lời muốn nói: Vốn dĩ tưởng nhiều mã điểm, kết quả hôm nay buổi tối thật sự là quá náo nhiệt, trầm mê xoát bát quái liền hhhhhhhh

Các ngươi khẳng định lại muốn nói ta ngắn nhỏ 【 che mặt độn 】

Cảm tạ tiểu khả ái lôi cùng dinh dưỡng dịch moah moah ww

A thuyền ném 1 cái địa lôi

Nhĩ ném 1 cái địa lôi

Lỗ tai nhỏ ~ ném 1 cái địa lôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro