Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6. Anh vĩ đại


Trong số sáu bao vật tư, có một nửa là rau củ quả tươi, ba bao còn lại đều là những loại thuốc thường dùng.

"Nước Hoắc Hương Chính Khí, đề phòng cảm nắng. Những chai không có nhãn còn lại đều là dung dịch chống muỗi," Cố Nhất Dã vừa lấy đồ ra vừa giới thiệu: "Nếu cơ thể không có vết thương, trước khi đi ngủ có thể xịt một chút."

"Chúng tôi có tinh dầu." Dư Vệ Đông nói: "Mang theo hai thùng lớn đến đây, nhưng vẫn bị muỗi cắn."

"Tôi nghi ngờ là do các chiến sĩ nhiệm kỳ trước dùng quá nhiều tinh dầu, khiến những con muỗi bên này đều có khả năng kháng thuốc rồi." Chung Tuệ vén tay áo lên: "Tôi mắc mùng cũng chẳng có tác dụng gì, muỗi vẫn chui vào cắn tôi."

Trên cánh tay Chung Tuệ nổi đầy những vết ban đỏ lớn, màu sắc đậm nhạt không đồng đều, gần như không có chỗ nào nguyên vẹn, ngay cả Dư Vệ Đông cũng phải khiếp sợ: "Cô bị cắn thành như vậy sao không nói gì cả thế?"

"Không vấn đề gì, tôi tự bôi chút thuốc là được."

Cố Nhất Dã kéo cánh tay Chung Tuệ tới xem xét, đưa ra phán đoán bước đầu: "Đây là phản ứng dị ứng. Cô bị dị ứng với nọc độc của muỗi, cần phải uống thuốc chống dị ứng."

Nói xong liền tìm kiếm trong hòm thuốc luôn mang theo người, lấy ra một hộp thuốc: "Sáng tối mỗi lần một viên, uống ba ngày, triệu chứng sẽ từ từ biến mất."

"Cảm ơn bác sĩ Cố!" Chung Tuệ vui vẻ nhận hộp thuốc: "Có các anh ở đây thật là quá tốt rồi!"

Vốn đội phòng chống bạo động và phân đội y tế vẫn chưa quen thuộc lắm, ngại nhờ tư vấn y tế ngay tại chỗ, giờ Chung Tuệ đã tạo ra tiền lệ, những người còn lại người nào người nấy liền không chút khách khí mà tới.

"Bác sĩ Cố, mấy ngày nay khẩu vị tôi rất kém, ban ngày cũng mệt rã rời, không biết có phải bị nhiễm virus gì rồi không?"

"Bác sĩ Cố, liên tục hai đêm nay thân nhiệt tôi đều vượt quá 37 độ, có phải bị mắc sốt rét rồi không?"

"Bác sĩ Cố, từ lúc sang đến bên này tôi liên tục bị táo bón, trĩ cũng sa càng nghiêm trọng hơn, có thể dùng chút thuốc gì được không?"

"Này, mấy người..." Dương Chấn xách cổ từng tên lôi về: "Dọn đồ lên trước đi đã, để bác sĩ người ta uống miếng nước đã chứ?"

"Mọi người không cần lo lắng." Cố Nhất Dã thấm mồ hôi trên trán, ngữ khí trước sau vẫn luôn ôn hòa: "Lần này chỉ huy trưởng để chúng tôi tới, ngoại trừ đưa vật tư, cũng là để kiểm tra sức khỏe định kỳ cho mọi người. Các bạn vừa mới đến đây, có hơi không hợp khí hậu cũng là hiện tượng bình thường, mọi khó chịu trong cơ thể đều sẽ dần giảm bớt. Táo bón là vì đường ruột cần chất xơ từ rau củ quả, về sau cứ hai tuần một lần sẽ có người đưa rau dưa tới đây, là do chúng tôi gieo trồng trong vườn rau ở doanh trại của Trung Quốc."

"Các anh còn trồng rau sao?" Dương Chấn cười nói: "Quân nhân Trung Quốc thật là không gì không làm được."

"Ừm. Liên Hợp Quốc không có rau lá xanh để phân phối, chỉ có thể tự mình nghĩ cách." Cố Nhất Dã nói tiếp: "Dung dịch chống muỗi này cũng là phân đội y tế ở trong nước tự nghiên cứu chế tạo, thực tế chứng minh hiệu quả hơn rất nhiều so với tinh dầu. Hơn nữa chúng tôi còn mang theo mùng đặc chế đến đây, mùng bình thường có thể sẽ bị bung ra khi trở mình, cho nên chúng tôi may một khóa kéo ở cửa mùng, tin chắc mọi người có thể ngủ ngon hơn."

Các đội viên quả thực vui vẻ hơn cả đón Tết, mang vác vật tư lên lầu hai, sau đó bắt đầu đổi mùng, kết quả thật không khéo, chiếc mùng Chung Tuệ nhận được lại bị hư, trên đỉnh rách một chỗ rất dài.

Mùng đều là do phân đội y tế mấy ngày nay tranh thủ thời gian nghỉ ngơi cá nhân gấp gáp làm ra, nơi đóng quân bên kia còn chưa đủ để chia, hiển nhiên không mang dư. Chung Tuệ nói không quan trọng, cô dùng mấy cái kẹp kẹp lại là được, Dư Vệ Đông chủ động muốn đổi mùng của mình cho cô, nói mình da dày thịt béo, có bị cắn cũng không cảm thấy gì.

"Anh ngủ giường trên lại ngay cửa sổ, là chỗ hút muỗi nhiều nhất." Dương Chấn nói: "Vẫn nên lấy mùng của tôi đưa cho Chung Tuệ đi. Tôi sẽ không bị cắn đâu, muỗi Mali không yêu tôi."

Mấy đội viên nam đều đồng loạt 'tranh giành' một phen, cuối cùng vẫn là Dương Chấn thắng.

Cố Nhất Dã không nói gì thêm, chỉ cầm chiếc mùng rách đỉnh kia đi.



Lần này có tất cả hai vị bác sĩ cùng ba hộ lý, sử dụng hai phòng ký túc xá của đội phòng chống bạo động kiểm tra sức khỏe định kỳ cho mười bốn cảnh sát phòng chống bạo động. Trong lúc đó, mấy cảnh sát gìn giữ hòa bình của Togo và Nigieria ở lầu dưới cũng đến xem náo nhiệt, phân đội y tế cũng tiện thể kiểm tra sức khỏe, tặng thuốc cho bọn họ. Cố Nhất Dã cho bọn họ số điện thoại của bệnh viện cấp hai lực lượng gìn giữ hòa bình Trung Quốc, nói nếu sức khoẻ có gì không ổn có thể gọi điện thoại đến xin trợ giúp bất cứ lúc nào, kết quả anh kinh ngạc phát hiện ra, mấy vị cảnh sát gìn giữ hòa bình ngoại quốc này thế mà có thể nhuần nhuyễn đọc ra dãy số này.

"Nửa năm trước tôi bị nhiễm sốt rét ác tính, là bác sĩ Trung Quốc ở đó đã cứu tôi." Một cảnh đốc người Nigieria nói như vậy: "Cho nên tôi cũng đã nói với cấp dưới, phải nhớ kỹ số điện thoại này, một lúc nào đó còn hữu dụng hơn gọi số điện thoại của Đại sứ quán, có thể cứu mạng."

"Các anh thật sự đã làm rất nhiều việc tốt." Tiễn bạn bè quốc tế đi rồi, Dương Chấn mới nói: "Các anh thật vĩ đại."

"Là các tiền bối đã làm rất nhiều việc tốt." Cố Nhất Dã sửa lại.

"Các anh cũng đang làm, đây là truyền thống được kế tục." Dương Chấn giúp anh thu dọn dụng cụ khám bệnh, cất ống nghe vào trong hộp: "Hy vọng thế giới hòa bình, không phải chỉ là lời nói suông mà thôi. Nếu không sao người Mỹ không đến chứ? Bởi nơi này không có dầu mỏ, cho nên hòa bình ở nơi này không đáng để bọn họ gìn giữ. Làm chuyện tốt thì nên khen ngợi, các anh quả thực rất vĩ đại."

"Không phải 'các anh'," Cố Nhất Dã nói: "Là 'chúng ta'."

Dương Chấn mỉm cười nhìn anh: "Đúng vậy, là chúng ta. Vậy bác sĩ Cố vĩ đại có muốn đến phòng bếp thể hiện tài năng không?"

Lần thăm hỏi động viên này, ngoại trừ vật tư yêu thương, kiểm tra sức khỏe yêu thương, còn có cơm trưa yêu thương, Cố Nhất Dã vốn định làm món cánh gà Coca, nhưng giờ anh còn có nhiệm vụ khác quan trọng hơn.

"Y tá trưởng Vương rất biết nấu nướng, không cần đến tôi." Anh nói: "Tôi có việc khác cần hoàn thành."

"Việc gì vậy?"

Cố Nhất Dã không trả lời, lại tìm kiếm gì đó trong hòm thuốc, tìm được túi kim chỉ dự phòng và một ít vải vụn.

Anh muốn may lại đỉnh của cái mùng kia.

"Anh còn biết may vá nữa sao?" Dương Chấn cười hỏi: "Bác sĩ Cố vĩ đại."

"Hầu hết các bác sĩ ngoại khoa lần đầu tiên lên bàn giải phẫu, đều bắt đầu từ việc khâu vết mổ. Cho nên đúng thế, tôi biết may vá, hơn nữa còn rất giỏi." Cố Nhất Dã hơi nâng mặt lên: "Cậu đang cười cái gì?"

"Anh thật giống Doreamon."

Cố Nhất Dã cau mày: "Cậu là nói cái con mèo màu xanh mập ú chỉ cần dùng tám hình tròn là có thể vẽ ra được đó hả?"

"Tám hình tròn?"

"Đầu một cái, mình một cái, mắt hai cái, tứ chi chân tay mỗi thứ một cái."

"Ha, thật đúng vậy. Nhưng ý tôi không phải là nói ngoại hình." Dương Chấn cười tươi roi rói: "Là dáng vẻ đào đồ từ hòm thuốc ra của anh, thật giống như Doraemon đào đồ từ cái túi thần kỳ chứa tỷ thứ trên bụng mình ấy, thật đáng yêu."

Từ 'Đáng yêu' này khiến anh chú ý, không phải vì bản thân cụm từ này, mà là vì Dương Chấn nói đến nó quá mức tự nhiên, cho nên Cố Nhất Dã không khỏi nghĩ: Cậu thường xuyên dùng từ này để đánh giá người khác sao?

Ngay cả cái câu 'Là kiểu người mà tôi thích' kia, cũng có nhiều cách hiểu.

"Anh mạng hình mặt trăng sao?" Dương Chấn đột nhiên thò đến: "Trông thật đẹp."

Anh theo bản năng mà lui ra một chút, Dương Chấn lập tức phản ứng lại, lui về chỗ cũ đồng thời xin lỗi: "Ngại quá.... Ở đây quá nóng, tôi cứ ra mồ hôi suốt, chắc là có mùi lạ lắm nhỉ?"

Kỳ thật không phải, đương nhiên không phải, anh chỉ là có chút... căng thẳng, nhưng anh không kịp giải thích, Dương Chấn thật giống một con cún nhỏ tư duy hoạt bát, không thể dừng lại được dù chỉ một lát, miệng nói "Tôi đến phòng bếp xem xem y tá trưởng làm món ngon gì", chân đã chạy ra khỏi cửa.

Chưa được vài giây lại lộn về, bám vào khung cửa chỉ ló ra cái đầu chó con, cười hỏi anh: "Bác sĩ Cố, rau dưa các anh mang sang có tỏi không?"

Cố Nhất Dã nghĩ một chút: "Không có." Anh nói: "Trong vườn không có loại này."

"Ò." Chó con dường như rất thất vọng.

"Cậu thích ăn tỏi?"

"Siêu thích." Dương Chấn nói: "Nhưng không vấn đề gì, tôi có thể tạm thời phong tâm tỏa ái."

Cố Nhất Dã cố nhịn không cười, lại nghe Dương Chấn hỏi tiếp: "Cái mùng này mạng xong là cho tôi sao?"

"Sẽ để lại ở đây, ai cũng có thể dùng."

"Vậy chính là của tôi rồi." Thanh niên ý cười nhẹ nhàng: "Cảm ơn anh nha, Doraemon."

Cố Nhất Dã buông mùng xuống, không thể nhịn được nữa: "Cậu còn nói muốn đến phòng bếp?"

Chó con cuối cùng cũng chạy mất.



Mạng xong một mặt trăng chỉ tốn năm phút, Cố Nhất Dã cất kim chỉ đi, trèo lên giường trên định tháo mùng cũ của Dương Chấn xuống đổi cái mới, đột nhiên nghe thấy 'Đoàng' một tiếng, nếu là ở Trung Quốc, anh sẽ đoán là bên ngoài có sét đánh, nhưng nơi này là Mali, cho nên không phải sét, mà là bom.

Bởi tiếng động này gần trong gang tấc, mà sét đánh cũng sẽ không làm phòng rung chuyển, càng sẽ không phun ra cột khói đen cao mấy chục mét.

Cố Nhất Dã nhanh chóng nhảy xuống giường, vừa lao ra khỏi phòng cũng đồng thời nghe được tiếng chuông báo động, còn cả giọng Dương Chấn gọi tên mình.

"Xuống lầu!" Thanh niên vài bước đã chạy đến chỗ anh, không quên vào ký túc xá lấy hòm thuốc của anh theo, sau đó kéo anh chạy xuống dưới lầu: "Là lựu pháo!"

Nghe thấy tiếng chuông báo động, đội phòng chống bạo loạn đã nhanh chóng kích hoạt kế hoạch chuẩn bị chiến đấu, lúc mọi người chạy đến sân vận động đã trang bị đầy đủ, tránh ở phía sau hai chiếc xe bộ binh. Dư Vệ Đông dùng bộ đàm liên lạc với Cục Cảnh sát, được cho biết tọa độ bị nã pháo nằm gần một sân bóng đá ở phía Đông ký túc xá của cảnh sát gìn giữ hòa bình, cách chưa đầy hai trăm mét, hiện chưa biết thương vong, yêu cầu cảnh sát chống bạo loạn của lượng lực gìn giữ hòa bình Trung Quốc nhanh chóng tiếp cận hiện trường, chi viện cảnh sát địa phương.

"Bác sĩ Cố, các anh về trước đi, ở đây không an toàn." Dư Vệ Đông nói: "Tôi cử hai đội viên hộ tống các anh."

"Không cần đâu." Cố Nhất Dã giơ bộ đàm trên tay lên: "Bệnh viện yêu cầu chúng tôi quay về đợi lệnh."

Bệnh viện cấp hai cách nơi này không xa, Dư Vệ Đông cũng không kiên trì thêm: "Được, chú ý an toàn!"

Cố Nhất Dã vỗ vỗ lên cánh tay Dương Chấn, ý bảo đối phương đừng lo, sau đó nhanh chóng bước vào xe bộ binh.



Thành phố này nhiệt độ ngoài trời vào lúc giữa trưa có thể lên đến 50 độ C, cho dù là dân bản xứ cũng rất ít khi đá bóng giữa trưa, cho nên tập kích ở sân bóng sẽ không gây ra thương vong lớn. Mà độ lệch của lựu pháo nói chung chỉ vài phần nghìn của tầm bắn, không đến mức lệch tới trên hai tăm mét như vậy được. Vậy vì sao lại tấn công sân bóng? Chỉ có một lý do duy nhất để giải thích đó là, phần tử khủng bố cố ý làm như vậy, bọn chúng cũng không phải muốn gây ra thương vong, mà chủ yếu chỉ muốn tập kích quấy rối, đe dọa cảnh sát gìn giữ hòa bình, thông qua cách này phô trương cảm giác tồn tại của mình.

Cố Nhất Dã phân tích như vậy, về đến bệnh viện, đội phòng chống bạo động đã gửi số liệu thương vong đến trước đó: Sáu người bị thương, tạm thời không có người tử vong. Không phát hiện phần tử vũ trang tại hiện trường.

Những người bị thương lần lượt được đưa đến phòng cấp cứu của bệnh viện, phần lớn là chấn thương do va đập và trầy da, không nghiêm trọng lắm, có lẽ là đi ngang qua đúng lúc vụ nổ xảy ra, bị sóng xung kích làm cho bị thương. Cố Nhất Dã cùng các đồng nghiệp thành thạo xử lý các vết thương, mãi cho đến khi có y tá gọi: "Bác sĩ Cố!"

"Không có gãy xương. Rửa sạch bằng nước muối kháng sinh, chụp CT xác định những mảnh vỡ."

Anh nhanh chóng dặn dò xong, vén rèm lên đi ra ngoài, trông thấy Dương Chấn đang ôm một đứa trẻ mất một chân xông thẳng tới.

"Đặt ở đây đi!" Cố Nhất Dã chỉ chiếc giường bên cạnh, giúp Dương Chấn đỡ đứa trẻ nằm xuống, xé chiếc áo loang lổ máu trên người bé ra, nhanh chóng dán các miếng theo dõi điện tâm đồ lên.

"Lúc chúng tôi tìm được, thằng bé đã mất ý thức rồi." Bộ trang phục huấn luyện trên người Dương Chấn đã lấm lem bụi đất, biến thành màu nâu, vẻ mặt đau thương: "Hình như là đứa trẻ đang đá bóng trên sân ..."

"Huyết áp rất thấp, là do mất máu quá nhiều. Truyền bốn đơn vị máu." Cố Nhất Dã phân phó hộ lý đồng thời kiểm tra vết thương: "Vết cắt khá sạch sẽ, cái chân bị đứt đâu?"

"Không tìm thấy ở hiện trường..." Dương Chấn có chút áy náy nói: "Tôi lo thằng bé không thể chịu nổi, liền vội vàng đưa về đây. Tìm được chân đứt có thể nối lại được sao?"

"Còn phải xem tình hình của cái chân bị đứt thế nào." Cố Nhất Dã nhìn sang đứa trẻ gầy yếu, nhìn đôi mắt nhắm chặt cùng hàng lông mi dài mảnh của bé: "Giữa trưa nắng đi đá bóng, còn mặc áo đấu của C. Ronaldo, hẳn là rất thích đi? Nếu thằng bé chỉ còn một chân, trong hoàn cảnh thế này, sao có thể sống sót? Tôi sẽ cố gắng hết sức để giữ được cho nó."

"Vậy tôi quay về tìm!" Dương Chấn không hề nghĩ ngợi: "Thời gian anh có thể cho tôi là bao lâu?"

"Gãy chi tốt nhất nên được nối lại trong vòng sáu đến tám tiếng, ở đây nhiệt độ không khí quá cao, nhiều nhất cũng chỉ có thể chờ năm tiếng."

"Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!" Dương Chấn vừa quay đầu liền biến mất.



Gãy chi có thể chờ năm tiếng đồng hồ, nhưng cơ thể bé trai lại chờ không nổi. Cố Nhất Dã đã cầm màu cho cậu bé, nhưng đến tiếng thứ hai miệng vết thương đã xuất hiện tình trạng chảy máu, huyết áp không thể nào tăng lên được, chờ đến tiếng thứ ba, huyết áp đột nhiên tụt không phanh.

"Không thể chờ thêm được nữa." Anh tìm Dư Vệ Đông nói: "Bảo Dương Chấn quay về đi, bây giờ cần phải khâu vết thương lại ngay lập tức, nếu không đứa trẻ này sẽ chết."

Dư Vệ Đông cũng sốt ruột: "Khu vực xung quanh sân bóng có rất nhiều lùm cây lớn, còn có một triền núi, bọn họ nhất định sẽ nhanh tìm được thôi. Tạm thời buộc chặt mạch máu lại có được không?"

"Như thế sẽ làm tắc mạch máu, tắc nghẽn động mạch cho dù có tìm được cái chân gãy thì cũng vô dụng."

"A... vậy..."

"Bảo Dương Chấn quay về đi."

Bầu trời ngoài cửa sổ vẩn đục, đã sắp hoàng hôn, nhưng ở Gao cũng không có ráng chiều bao la hùng vĩ an bình, chỉ có một mảng rách nát, ban ngày hỗn loạn, chẳng khác nào dẫm lên thi thể của mặt trời, ban đêm tối tăm, tựa như những di hài đang phơi dưới ánh trăng.

Cố Nhất Dã lau mồ hôi trên trán, xoay người định đi đến phòng phẫu thuật.

Phía sau chợt vọng đến tiếng bước chân dồn dập, tiếp cận với tốc độ cực nhanh, Cố Nhất Dã theo bản năng quay đầu lại, Dương Chấn vừa vặn vọt vào phòng cấp cứu, cả khuôn mặt dơ dáy đến mức cứ như vừa mới chui ra từ mỏ than, nhưng hai mắt vẫn sáng long lanh, khiến anh bỗng tin rằng, giữa hỗn loạn và tăm tối còn có âm thanh, giữa thi thể và hài cốt, còn có mùa Xuân tươi tốt.

"Tìm được rồi!" Dương Chân giơ cái chân bị đứt tìm được đang bọc trong túi nilon lên, mồ hôi đầy đầu: "Đến... đến kịp không?"

.TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bjyx