Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5. Kiểu người mà tôi thích


Sau khi máy bay cất cánh, dừng lại ở Ürümqi tiếp nhiên liệu, lại bay thẳng đến thủ đô Bamako của Mali, toàn bộ hành trình hơn hai mươi tiếng đồng hồ. Hãng hàng không cung cấp bốn bữa chính, đều là cơm thịt bò nhạt nhẽo, hơn nữa không gian chật hẹp không tiện di chuyển, cộng thêm tình trạng rối loạn do lệch múi giờ xảy ra trong lúc bay, đến bữa thứ ba, Cố Nhất Dã đã có vẻ ăn không nổi nữa.

Phân đội y tế ngồi ở khu vực giữa của khoang máy bay, đầu và cuối khoang có hai phòng vệ sinh, lần trước anh đã đi khoang trước rồi, lần này lựa chọn đi ở khoang sau, quả nhiên, mấy người của đội phòng chống bạo loạn đều ở ngồi ở cuối khoang.

Chỗ ngồi của Dương Chấn ở sát lối đi, thanh niên tay phải đang múc cơm, tay trái cầm nửa quả dưa leo, tiếng gặm răng rắc răng rắc, tiếng nhai lách cách vui tai, mùi vị cũng tươi mát dễ ngửi, Cố Nhất Dã quyết định lừa lấy một nửa còn lại. Đi đến trước mặt rồi mới phát hiện Chung Tuệ ngồi ở bên trong, mà vừa vặn đúng lúc Dương Chấn đưa nửa trái dưa leo còn lại cho đối phương.

"Bác sĩ Cố!" Bàn tay cầm nửa trái dưa leo của Chung Tuệ vẫy vẫy anh, rất là nhiệt tình, trên bàn ăn nhỏ trước mặt cũng không có khay đồ ăn hay đồ ăn gì.

Cố Nhất Dã gật đầu với cô gái, hỏi: "Cô không ăn cơm sao?"

"Tôi ăn không nổi." Chung Tuệ nói: "Vừa rồi bị rung lắc khi đi vào vùng thời tiết xấu còn mắc ói."

"Ở chỗ tôi có thuốc say máy bay, cô có cần không?"

"Không cần đâu, tôi ăn chút này là được rồi." Chung Tuệ lắc lắc trái dưa leo cười với anh: "Cảm ơn bác sĩ Cố."

"Dưa leo ở đâu vậy?"

"Mẹ tôi chuẩn bị cho tôi." Dương Chấn nói xong liền lục túi: "Anh muốn ăn không? Ở đây vẫn còn một trái."

"Không cần." Cố Nhất Dã nói: "Tôi không ăn dưa leo."

"Ở đây còn có cả cà chua bi nữa."

Cố Nhất Dã lựa chọn làm lơ mấy trái cà chua bi đỏ rực trong tay Dương Chấn kia, lại dặn dò Chung Tuệ: "Nếu vẫn mắc ói, vậy gọi tiếp viên hàng không đến phía trước lấy thuốc."

Chung Tuệ lại lần nữa nói lời cảm ơn.

Hai phút sau, Cố Nhất Dã phát hiện nước ở phòng vệ sinh cuối khoang nước chảy quá nhỏ, quyết định lần sau nếu muốn đi vệ sinh, vậy vẫn đi phòng đầu khoang thì hơn.



Máy bay đáp xuống Bamako vào lúc hơn mười giờ ba mươi sáng giờ địa phương, Đại sứ Trung Quốc tại Mali, Chỉ huy Phái bộ Ổn định Tích hợp Đa chiều Liên Hợp Quốc tại Mali (MINUSMA), Tổng Thư ký Bộ Quốc phòng Mali và một số bạn bè đưa tin truyền thông một số nước đã đến, chờ ở sân bay rất lâu. Sau khi toàn bộ phái đoàn xuống xe, một buổi lễ chào đón ngắn gọn đã được tổ chức.

Nhưng Bamako chỉ là trạm trung chuyển, điểm đến cuối cùng của chuyến đi này là Gao, một thành phố cách đây một ngàn hai trăm kilomet, mọi người còn phải chia thành từng nhóm ngồi trên những chiếc máy bay chở khách loại nhỏ sức chứa bốn mươi tám người bay đến.

Đội phòng chống bạo loạn là nhóm thứ hai bay, quân phục huấn luyện toàn màu đen của họ khác biệt hoàn toàn so với quân phục rằn ri của những đội khác, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể phân biệt được. Cố Nhất Dã chia một ít thuốc say máy bay, say tàu xe các loại mà mình theo ra, chạy tới đưa cho Dư Vệ Đông.

"Máy bay nhỏ rung lắc rất mạnh, còn phải bay hai giờ nữa. Mấy loại thuốc này cầm theo để đề phòng đi."

"Cảm ơn bác sĩ Cố nhé!" Dư Vệ Đông vỗ mạnh lên cánh tay anh: "Bảo trọng!"

"Các cậu cũng vậy, chú ý an toàn." Cố Nhất Dã nói, nhìn ra sau lưng Dư Vệ Đông, chạm phải ánh mắt Dương Chấn, nhận được một nụ cười thật nồng nhiệt từ đối phương, như thể đó là điểm dừng duy nhất trong một bức tranh đang chuyển động.

Vì thế anh cũng mỉm cười đáp lại Dương Chấn, chỉ là rất nhanh đã rời mắt đi, nói một câu 'Bảo trọng' mà ngay cả bản thân anh cũng không biết là đang nói với ai, sau đó lập tức vội vàng chạy về hàng ngũ.



Năm tiếng đồng hồ trôi qua, phân đội y tế của Cố Nhất Dã đã đến Gao.

Vừa bước ra khỏi khoang máy bay, một làn sóng nhiệt đã lập tức ập vào mặt, ở vùng khí sa mạc nhiệt đới của Gao, dưới cái nắng nóng gay gắt khó có thể chịu nổi, nhưng các thành viên đội tuần tra vẫn phải mặc áo chống đạn vừa dày vừa nặng nề. Sân bay được canh phòng nghiêm ngặt với nhiều cảnh vệ có vũ trang hạng nặng, súng máy luôn vác trên vai, đạn luôn được lên nòng. Mọi người lên ba chiếc xe về nơi đóng quân. Phân đội cảnh vệ của lực lượng gìn giữ hòa bình chịu trách nhiệm đảm bảo an toàn, hai chiếc xe tăng bộ binh chạy trước dẫn đường, một chiếc phía sau. Trên mặt đường nhựa thỉnh thoảng lại trông thấy ổ gà sâu, hiển nhiên là kiệt tác của bom mìn, hai bên đường là những lùm cây và sa mạc, gần như cứ vài chục mét lại có một biển báo: Khu vực này có thể có địa lôi.

Cố Nhất Dã biết, trong các số liệu về những vụ đánh bom tập kích ven đường, có hơn một nửa đều xảy ra ở khu vực Gao, nhiều năm chiến loạn đã khiến vô số bom mìn không thể đếm được bị chôn vùi dưới lòng đất ở thành phố này, bởi vậy người điều khiển xe ở bên này, bất kể khoảng cách bao xa, tốc độ nhanh chậm, đều sẽ cố gắng tối đa không để lại vệt bánh xe, tránh xảy ra khả năng chạm phải các mối họa ngầm.

Bên đường rải rác có thể trông thấy những đứa trẻ ăn xin, tất cả đều gầy dơ xương, khó có thể phân biệt giới tính, trước ngực chúng đều đeo một chiếc chậu sắt, dùng để đựng thức ăn xin được và chia cho những đứa trẻ khác. Bạn nhỏ bảy tám tuổi, ở trong nước đúng vào độ tuổi bắt đầu đến trường, phần lớn đều được ăn ngon mặc đẹp, được cả nhà nâng trong lòng bàn tay mà cưng chiều; mà ở nơi này, bọn chúng lại phải vì một chút thức ăn mà đứng cả ngày ở ven đường, nơi bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra xung đột vũ trang.

Khoảng hai mươi phút sau, bọn họ đến nơi đóng quân của quân Trung Quốc, chỗ này lúc đầu là một khu đất trống rộng hơn năm ngàn mét vuông, được quây tường xung quanh, mấy năm nay, trải qua mấy lần sửa chữa xây dựng của lực lượng gìn giữ hòa bình Trung Quốc, cuối cùng đã trở thành một doanh trại tiêu chuẩn được phòng thủ nghiêm mật, có thể đáp ứng cuộc sống sinh hoạt bình thường của quân doanh. Phân đội công binh được bố trí ở khu vực phía Tây có diện tích lớn nhất, thuận tiện cho việc đậu xe và tiếp cận các loại máy móc thiết bị hạng nặng ra vào. Phân đội cảnh vệ ở phía Đông, gần đường, tiện cho việc tiếp viện cơ động. Cố Nhất Dã và các đồng sự của phân đội y tế được sắp xếp ở khu vực trong cùng, tương đối an toàn, được phòng thủ bởi các tòa nhà kiên cố.

Các cán bộ, sĩ quan và binh lính sống trong những container được cải tạo thành ký túc xá, trang bị máy điều hòa và mạng wifi, tuy rằng đơn giản, nhưng Cố Nhất Dã đã rất hài lòng, vốn anh còn tưởng thời gian ở nơi này sẽ bị ngăn cách với thế giới vì tình trạng không có mạng internet.

"Đã tốt hơn rất nhiều so với khi vợ tôi ở đây." Phó giáo thụ ở phòng bên cạnh anh nói: "Các cô ấy là nhóm đầu tiên, lúc đến chỉ có thể ở trong căn phòng bằng gạch mộc, chỗ nào cũng có lỗ đạn, ban đêm dơi còn bay tới bay lui trên đầu."

Cố Nhất Dã chấn động: "Hóa ra giáo sư Trần cũng từng tới Mali sao ạ?"

"Mười năm trước, lúc đó cô ấy làm việc ở bệnh viện cấp hai của Trung Quốc ở Mali. Sau này chúng ta cũng phải qua bên đó, tiêm phòng cho cậu trước, người dân ở đây không quen với điều hòa, căn bản không chịu nổi, cho nên lúc phẫu thuật cho dân địa phương sẽ không mở điều hòa, phẫu thuật xong sàn nhà ướt đẫm toàn là mồ hôi, chảy xuống từ trang phục phẫu thuật."

Cố Nhất Dã cười cười: "Xem như giảm béo giảm tích nước đi."

"Không tồi," Phó giáo thụ cười nới: "Tâm thái tốt xem như đã thành công một nửa rồi."

Cố Nhất Dã đơn giản sắp xếp lại hành lý của mình, sau đó liền đến sân hỗ trợ dỡ vật tư, thấy lãnh đạo đi ngang qua, anh hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn chạy tới hỏi: "Chỉ huy trường, những vật tư này chỉ dành cho chúng ta thôi sao? Vật tư của đội phòng chống bạo loạn có phải cũng ở đây luôn không?"

"Vật tư của bọn họ đã được đưa sang chỗ ở trước rồi, chỉ có hai thùng." Chỉ huy trưởng nói: "Đội phòng chống bạo loạn ở gần Cục Cảnh sát ở nội thành, chỗ ở nhỏ, nhiều đồ căn bản không có chỗ để."

Cố Nhất Dã 'Ồ' một tiếng, cũng không nói gì thêm, chỉ huy trưởng lại hiểu rõ, an ủi nói: "Đừng lo lắng, đợi hai bên đều ổn định rồi, chúng ta lại gửi chút ấm áp sang cho họ!"

"Tôi không lo lắng, chỉ là nghĩ nếu vật tư của họ cũng ở trong đó, vậy tìm lấy ra trước..."

"Được, không sao không sao, yên tâm đi!" Chỉ huy trưởng làm gì có thời gian nghe anh giải thích? Vội vã chạy đến phòng chỉ huy: "Tôi phải mở họp bây giờ, cậu cứ bận việc trước đi, đừng lo lắng gì cả!"

"Tôi không lo..."

Chỉ huy trưởng đã không thấy bóng dáng.



Ngồi trên máy bay nhỏ xóc nảy đến đầu váng mắt hoa, đáp xuống lại ngồi xe nửa tiếng đồng hồ trong khí trời oi bức, Dương Chấn rốt cuộc cũng có thể hình dung ra cuộc sống tương lai trong vòng một năm này của mình cùng các chiến hữu ở nơi đây.

Một tòa nhà hai tầng đổ nát ở khu dân cư, là Cục cảnh sát thành phố Gao, thậm chí còn không thể so sánh với một đồn công an huyện ở trong nước.

Bên cạnh có một sân thể dục nhỏ, bị bốn chiếc xe tăng chiếm hết chỗ trống. Một bên là cột bóng rổ đứng lẻ loi, không có lưới rổ, bên kia cũng là một tòa nhà hai tầng khác.

"Là ký túc xá của cảnh sát gìn giữ hòa bình." Sau khi liên lạc với cảnh sát địa phương, Chung Tuệ thông báo với bọn họ: "Lầu một đã full, chúng ta chỉ có thể chọn phòng ở lầu hai."

Một phòng ký túc xá có sáu giường, là giường tầng, tuy có lắp điều hòa, nhưng hiệu quả làm lạnh chẳng ra gì, cho nên nằm ở giường trên, đặc biệt là chiếc giường cạnh cửa sổ kia, nóng thế nào thì không cần phải nghĩ cũng biết.

Ai cũng không muốn ngủ ở giường trên, dựa theo nguyên tắc công bằng, Dư Vệ Đông quyết định thi vật tay, thắng được chọn trước.

Vòng thứ nhất Dương Chấn đấu với đội viên Giang Tiểu Dương, hai người giằng co nửa phút, Dương Chấn muốn đánh nhanh thắng nhanh, nhớ đến trong thời gian huấn luyện, Giang Tiểu Dương vừa mới thoát khỏi kiếp FA, còn đầy mặt xuân sắc mà nói với mọi người, bạn gái cậu ta đặt cho cậu một cái nickname, gọi là 'Tiểu Dâu tây', lập tức linh cơ chợt động, lớn tiếng khiêu khích: "Thêm lực chút đi Tiểu Dâu tây!"

Quần chúng vây xem ồn ào cười to, Giang Tiểu Dương cũng đỏ mặt, cánh tay lập tức không chịu nổi, bị Dương Chấn đột ngột đè xuống.

Dương Chấn nhảy một cái lên bàn, dùng ngón cái và ngón trỏ làm thành một hình trái tim, giơ lên với Giang Tiểu Dương, đắc ý cười xấu xa: "A ha, người trong nhà quá dễ cắn rồi."

Vòng thứ hai đấu với Dư Vệ Đông, vẫn không phân cao thấp như cũ, hai người đều nhìn chằm chằm vào đối phương, tròng mắt như thể cũng đang vận sức. Dương Chấn vắt óc suy nghĩ tìm chiêu cân não hạ knock out đối phương, đáng tiếc Dư Vệ Đông không có bạn gái, trong lúc giằng co chỉ thấy Dư Vệ Đông đột nhiên nhìn ra sau lưng mình, vẻ mặt tươi cười: "Bác sĩ Cố, sao anh lại đến đây?"

Tim Dương Chấn chợt thịch một cái, lập tức quay đầu lại, nhưng làm gì có bác sĩ Cố ở đây? Nhận ra bị lừa cũng đã quá muộn, tư thế thay đổi cùng lực chú ý bị phân tán khiến cậu lập tức rơi vào thế hạ phong, không còn đường cứu vãn.

Quần chúng vây xem một nửa ồn ào, nửa còn lại đang hỏi bác sĩ Cố là ai, Dư Vệ Đông thỏa mãn đắc ý đứng lên, hai tay vòng thành một trái tim lớn trên đầu, cười còn xấu xa gấp vạn lần cậu vừa rồi: "A ha, quá là dễ cắn nha! Người! Trong! Nhà!"

Dương Chấn: "....."



Dư Vệ Đông thắng tất cả, chọn chiếc giường trên bên cạnh cửa sổ, Dương Chấn cảm thấy mình vẫn có thể chịu nóng được, vì thế cũng chọn giường trên, những người khác đều không hẹn mà cùng nhường cho đồng đội mình, cuối cùng ngược lại thành viên không thắng trận nào 'bị ép' phải chọn chiếc giường dưới mát mẻ thoải mái nhất.

So với ẩm thực ở nơi này, điều kiện sống gian khổ chẳng tính là gì. Do chất lượng nước ở địa phương, kiểm dịch và các vấn đề khác, Liên Hợp Quốc hạn chế nghiêm ngặt các đội viên của lực lượng gìn giữ hòa bình ăn trái cây và rau củ quả trồng ở địa phương, mỗi tuần đều sẽ phân phối thực phẩm và rau trái xuống cho các nơi, nhưng những loại rau xanh mà người Trung Quốc thích ăn hầu như không có, rau dưa phần lớn là khoai tây và hành tây, thỉnh thoảng có ít cà rốt, chủ yếu vẫn là thịt đông lạnh cùng với thịt hộp cá hộp. Còn lại những thứ dễ hư thối như chuối, cà chua linh tinh, yêu cầu điều kiện vận chuyển khắt khe, càng trở thành hàng xa xỉ hiếm có, thời tiết nóng bức, đường xá xa xôi, chuyển được đến nơi đã hư thối hơn một nửa, lại phân chia đến tay các đội viên, gần như không còn được bao nhiêu.

Liên tục một tuần Dương Chấn không được ăn rau xanh, mặc dù mỗi ngày đều uống vitamin bổ sung, nhưng trong miệng vẫn bị vài vết loét. Chung Tuệ vốn quen thức ăn nhiều chất xơ lại càng đáng thương hơn, hai bên khóe miệng đều lở.

Những cảnh sát của lực lượng hòa bình các quốc gia khác giới thiệu cho bọn họ một người bán trái cây nhỏ, tên là Nadol, nhiều người cũng xác nhận trái cây bán ở tiệm này hoàn toàn không độc hại, vì thế một ngày nọ, sau khi kết thúc tuần tra thường quy, Dư Vệ Đông và Dương Chấn cùng đến nơi đó, tiêu ba mươi đô la mua một túi táo, ai ngờ còn chưa kịp bước lên xe, một bé trai bất ngờ nhảy đến, cướp lấy túi táo nhanh chân chạy mất, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

Hai kẻ ngốc nghếch đần mặt nhìn nhau.

"Chết tiệt," Dư Vệ Đông cảm thán: "Người da đen quả nhiên trời sinh chạy trốn rất nhanh."

"Có đuổi theo không?" Dương Chấn hỏi: "Thằng bé hẳn là đói đến mức không thể chịu nổi mới dám cướp đồ của cảnh sát."

"Bỏ đi bỏ đi, mua thêm túi khác."

Hai người đều hiểu rõ, cho dù có đuổi theo, nếu đối phương kiên trì không trả bọn họ cũng chẳng có cách nào, cảnh sát gìn giữ hòa bình trừ phi làm nhiệm vụ hoặc tự vệ, nếu không nhất định không được phép sử dụng vũ lực với dân địa phương.

Quay lại mua lần thứ hai, Nadol từng chứng kiến nhiều vụ cướp bóc, chỉ thu của bọn họ mười lăm đô la.

"Các cậu là người lương thiện," Anh ta dùng khẩu âm thật nặng nói bằng tiếng Anh: "Người Trung Quốc ở đây đều thật tốt bụng."



Chiến loạn kéo dài nhiều năm làm hư hại hệ thống cấp điện và nước của khu vực nội thành Gao, đang tắm cúp nước, nửa đêm tỉnh giấc vì cúp điện là chuyện thường xuyên xảy ra, tín hiệu internet đứt quãng, mỗi ngày có thể thuận lợi video call với người nhà đã khiến họ cảm thấy rất thỏa mãn rồi. Không có bất kỳ trò tiêu khiển nào khác, buổi tối đánh bóng rổ trên sân thể dục, ngày nghỉ ở trong phòng ký túc xá đọc sách chơi cờ, chỉ thế mà thôi.

Dương Chấn nhớ đến Cố Nhất Dã, muốn biết nơi đóng quân của lực lượng gìn giữ hòa bình Trung Quốc sắp xếp thế nào, Cố Nhất Dã có bị sắp xếp đến bệnh viện cấp hai làm việc không, hoặc bận rộn đi chữa bệnh từ thiện ở các thôn xóm không... Cậu không có ai để hỏi, chỉ có thể hỏi Dư Vệ Đông, nhưng Dư Vệ Đông cũng không rõ tình huống cụ thể lắm, chỉ biết lực lượng gìn giữ hòa bình đợt trước đã chia làm hai lượt, lần lượt rút khỏi Mali, bình an về nước. Những điều này đều là Chung Tuệ nghe báo cáo từ cảnh sát địa phương nói cho mọi người biết.

"Cậu nhớ người ta, người ta chưa chắc đã nhớ đến cậu." Chủ nhật là ngày nghỉ, Dương Chấn và Dư Vệ Đông ở ký túc xá chơi cờ tướng giết thời gian, Dư Vệ Đông nói: "Tôi cảm thấy anh ta rất kiêu ngạo, đẹp thì đẹp thật, nhưng thiếu chút cảm giác thân thiện."

Dương Chấn không tán đồng: "Anh ấy không phải cao ngạo, chỉ là không hiểu cách thể hiện mà thôi. Anh ấy có cơ chế tự bảo vệ mình."

"Đó là cái gì?"

"Không để người khác ôm kỳ vọng với anh ấy, như thế sẽ không sinh ra thất vọng với anh ấy. Nhưng đồng thời lại rất muốn chứng minh bản thân phù hợp với kỳ vọng của người ta."

Dư Vệ Đông nghi hoặc nói: "Này không phải là mâu thuẫn sao?"

"Mỗi người đều là tổng hòa của những sự mâu thuẫn." Dương Chấn nói: "Chỉ là có rất nhiều lúc không thể tự mình cảm thấy."

"Chiếu tướng." Dư Vệ Động di chuyển quân cờ, nói: "Cậu quá đơn thuần, rất dễ bị người cao tay bắt chẹt, ý tôi là về phương diện tình cảm."

Dương Chấn mang 'Xe' lên ngăn cản 'Mã' của đối phương, thuận thế ăn luôn 'Tượng' của đối phương.

"Bác sĩ Cố không phải loại người đó." Cậu nói.

Dư Vệ Đông đột nhiên giơ tay lên vẫy vẫy, nhìn ra sau lưng cậu: "A, là bác sĩ Cố sao!"

Dương Chấn khinh thường nhìn lại: "Anh cảm thấy tôi sẽ ngã hai lần ở cùng một chỗ sao?"

Dư Vệ Đông nhìn cậu cười như ngỗng: "Ồ." Dư Vệ Đông nói: "Vậy cậu cảm thấy bác sĩ Cố là kiểu người thế nào?"

"Là kiểu người mà tôi thích." Dương Chấn lại lần nữa di chuyển 'Xe': "Chiếu tướng!"

"Quay đầu lại." Dư Vệ Đông nói.

"Sau đó anh cướp cờ của tôi à." Dương Chấn từ chối thẳng thừng, nhưng xung quanh quá mức yên tĩnh, cửa ký túc xá hẳn là đã mở, có tiếng gió rất nhỏ, không khí vẫn oi bức như thế, nhưng lại có chút không giống thường ngày, một luồng khí thanh ngọt, giống như mùi quả chín rục đầu cành.

Cậu chầm chầm quay đầu lại.

Bác sĩ đang đứng ở cạnh cửa, thân hình cao gầy che khuất ánh mặt trời chói mắt, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt như thường, đôi mắt đang nhìn cậu lấp lánh những vì sao.

"Chúng tôi mang theo vật tư an ủi đến đây." Cố Nhất Dã nói: "Xuống lầu giúp một tay tháo dỡ đi."

.TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bjyx