Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

29. Chín phút



"Em đương nhiên muốn ở lại," Dương Chấn nói: "Cho dù có về nhà em cũng ngủ không được."

"Vì sao về nhà ngủ không được?" Cố Nhất Dã hỏi.

"Nhớ anh ngủ không được."

"Nhớ anh làm gì? Hai chúng ta khách sáo gì chứ?"

Dương Chấn: "....."

"Mau mang rác vứt đi đã." Cố Nhất Dã chỉ đạo: "Ở chung cư có cửa hàng tiện lợi, cảnh sát Dương muốn định kết bái anh em đúng không, nhớ mua một cái lư hương mang lên."



Cửa hàng tiện lợi đương nhiên phải đi, nhưng không phải mua lư hương gì đó, dù sao chỉ là nhìn cậu thật thà chất phác, cũng chẳng phải thật sự ngốc. Dương Chấn ngân nga khúc hát, tung ta tung tăng xuống lầu bỏ rác, gọi điện thoại về nhà báo tối nay ở lại nhà bạn không về, mẹ Dương hỏi: "Bạn nào vậy?"

Dương Chấn ăn ngay nói thật: "Cố Nhất Dã."

Bên kia điện thoại yên tĩnh vài giây, nhưng rất nhanh mẹ đã lại nói: "Vậy con đừng có làm ồn ào quá, gây phiền cho người ta. Gửi lời hỏi thăm của mẹ đến bác sĩ Cố."

Dương Chấn đáp vâng sau đó vui vẻ cúp điện thoại. Hiện giờ cậu tin tưởng tám phần rằng ba mẹ cơ bản đã chấp nhận chuyện cậu và Cố Nhất Dã rồi. Vì thế tiếp tục ngân nga, lúc hát đến câu 'Sức mạnh này là sắt, sức mạnh này là thép', chân đã bước vào cửa hàng tiện lợi.

Lấy hộp bao size lớn nhất và một tuýp bôi trơn, trên kệ hàng còn bày bán một số sex toy hoa hòe hoa sói dùng để trợ hứng, nhưng Dương Chấn nghĩ cậu và Cố Nhất Dã hẳn còn chưa cần đến mấy thứ đồ trợ hứng bên ngoài này, bởi vậy tạm thời chưa nghĩ đến mua.

"Cứng hơn sắt, mạnh hơn thép." Dương Chấn đặt đồ lên quầy thu ngân tính tiền, tạm dừng không hát nữa: "Xin chào, tính tiền dùm."

Nhân viên thu ngân là một chàng trai trẻ, nhìn cậu vẻ mặt có chút phức tạp, nếu là trước kia, có lẽ Dương Chấn sẽ lạnh như băng mà nhìn chằm chằm lại, biến ba chữ 'cậu nhìn gì' tàng hình thành thể hiện qua ánh mắt, nhưng hôm nay tâm trạng cậu cực vui, lựa chọn nở một nụ cười tươi như hoa với chàng trai thu ngân, nói: "Sắp tan làm rồi, cậu nên vui vẻ mới đúng."

Vẻ mặt chàng trai thu ngân càng phức tạp hơn: "À, tôi làm ca đêm, vừa mới lên ca...."

"Ồ ồ, vậy chúc cậu ca đêm vui vẻ!" Dương Chấn quét mã trả tiền xong, lấy đồ nhanh chân rời khỏi.



Cố Nhất Dã không chỉ ghi dấu vân tay cậu vào ổ khóa, còn đưa cho cậu một chiếc thẻ ra vào, vì thế Dương Chấn có thể tự do ra vào cửa đơn nguyên và sử dụng thang máy, tay vừa đặt lên ổ khóa một cái đã có thể vào nhà, những điều này không khỏi cho cậu ảo giác hạnh phúc: Nơi này không chỉ là nhà của một mình Cố Nhất Dã, mà còn là tổ ấm nhỏ của hai người.

Nếu có thể chính thức nghênh ngang dọn vào ở, thì quá tốt rồi. Dương Chấn nghĩ, nếu Cố Nhất Dã không chê cậu phiền, cậu thật nguyện ý ngày ngày đều dính chặt lấy mèo con không rời.

Trong phòng không có ai, phòng tắm lại vọng ra tiếng nước, trên sofa đặt một bộ đồ ngủ tơ tằm màu xanh đen cùng một chiếc quần lót, có lẽ là Cố Nhất Dã chuẩn bị cho cậu. Chẳng qua, đặt ở đây thật sự không phải ám chỉ cậu tự mình lấy sau đó cùng vào tắm chung với anh sao? Dương Chấn cân nhắc, có chút đoán không ra, dù sao dựa vào giá trị vũ lực của Cố Nhất Dã, nếu tùy tiện đi vào, sẽ bị anh một cước đá văng ra ngoài cũng không phải không có khả năng...

Cũng may không bao lâu sau Cố Nhất Dã đã tắm xong ra ngoài, mặc một bộ đồ ngủ màu xám hẳn là đồng khoản với bộ dành cho cậu.

"Mua lư hương rồi sao?" Bác sĩ dù bận vẫn ung dung nhìn cậu hỏi.

Mèo con vừa mới tắm xong cả người vẫn được bọc trong hơi ẩm, tán ra mùi hương thơm mát, làn da trắng nõn sạch sẽ, đôi mắt long lanh tựa mặt hồ Thu gợn sóng, đuôi mắt nhuốm chút màu hồng nhạt, chẳng khác nào người từ trong tranh bước ra. Không biết vì sao, trông thấy anh như thế Dương Chấn bỗng đỏ mặt, lúc trước cậu nói mình da mặt mỏng, đến cả cha mẹ ruột cũng đều không tin, thật sự nên để họ trông thấy dáng vẻ dễ dàng ngượng ngùng này của mình!

"Dựa vào nguyên lý quản gia cần kiệm," Dương Chấn nói: "Cần mua đều phải mua, thứ không nên mua vậy không mua."

Cố Nhất Dã như bị cậu chọc cười, chỉ chỉ sofa, nói: "Quần áo đó cho em mặc. Bàn chải đánh răng khăn mặt đều đã để ở bên trong."

"Cảm ơn!" Cậu thấp giọng nói: "Anh thật tốt."

Cố Nhất Dã cười nhìn cậu một cái, sau đó cầm máy sấy đi vào phòng ngủ.

Từ từ, Dương Chấn đột nhiên nghĩ, có phải mình hiểu sai ý rồi không? Có khi nào Cố Nhất Dã thật sự định để mình ngủ ở phòng dành cho khách không? Ôi mẹ ơi, những thứ trong căn phòng đó chính là những thứ mà tên Hạ gì đó kia từng dùng: giường hắn từng nằm, chăn hắn từng đắp, không khí hắn từng hít thở, cậu còn lâu mới vào đó ở! Cậu chính là bạn trai đương nhiệm tôn quý nha! Tên Hạ gì đó kia vừa là người cũ vừa là giả, hoàn toàn không cùng cấp bậc với cậu, hoàn toàn không thể so sánh với cậu!



Vừa suy nghĩ lung tung vừa tắm rửa xong, Dương Chấn quyết định hôm nay cho dù có phải ăn vạ cũng nhất định phải nằm lên chiếc giường trong phòng ngủ chính. Cậu mặc quần áo xong, dọn dẹp sạch sẽ phòng tắm, không quên mở cửa thông gió, sau đó mới tắt đèn đi đến cửa phòng ngủ chính, cảm thấy mình cực kỳ giống cung tần mới vào cung lần đầu được thị tẩm không đoán được thánh ý.

Cố Nhất Dã đã sấy khô tóc, đang đứng cạnh giường xem điện thoại, ngẩng đầu lên thấy cậu, liền cười vẫy tay, nói: "Lại đây."

Dương Chấn ngoan ngoãn bước đến, nhìn Cố Nhất Dã lại lần nữa cầm máy sấy lên, mặt đối mặt sấy tóc cho cậu, vừa sấy vừa nói: "Sao đột nhiên em lại khúm núm như vậy hả?"

"Hả?" Dương Chấn chột dạ: "Em có sao?"

"Có a, cứ như đổi thành một người khác vậy." Cố Nhất Dã đứng cách cậu thật gần, đôi mắt lấp lánh ánh nước gần như ở ngay tầm mắt cậu: "Là không thích anh sao?"

"Sao có thể!" Dương Chấn lập tức phủ định: "Đừng suy nghĩ vớ vẩn!"

"Vậy vì cớ gì? Chú dì gây áp lực cho em phải không?" Cố Nhất Dã thấp giọng hỏi: "Em có thể nói cho anh biết, hai chúng ta cùng nhau giải quyết."

Cậu cảm nhận được hơi thở của bác sĩ quét qua mặt, nhìn đôi môi màu hồng nhạt đang đóng đóng mở mở của người trong lòng, còn cả nốt ruồi nhỏ không an phận kia cứ liên tục nhảy lên nhảy xuống trong tầm mắt, khiêu khích cậu, dụ dỗ cậu, khiến cậu không thể nghe lọt rốt cuộc Cố Nhất Dã đang nói gì, có lẽ cũng nghe thấy nhưng chỉ giây lát sau đã quên mất, chỉ theo bản năng dán tới, hôn lên đôi môi mềm mại kia, tóm được nốt ruồi nhỏ nghịch ngợm kia, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp, liếm đến khi bản thân nóng lên.

Chất liệu tơ tằm của bộ đồ ngủ căn bản không thể che giấu được dấu vết động tình của cậu, Dương Chấn có chút e thẹn mà lùi ra sau một chút, cố gắng giải thích: "Em, em lo mình quá lỗ mãng, sẽ khiến anh không vui, thế nên..."

"Thế nên em mới chơi bài an toàn, đẩy quyền lựa chọn cho anh?" Cố Nhất Dã bỏ máy sấy xuống, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nói: "Kỳ thật vừa rồi anh cũng nghĩ mãi đến một vấn đề."

Xong rồi, Dương Chấn trong lòng chợt lạnh, anh hối hận rồi.

"Vấn đề gì...?"

"Anh nghĩ..." Mèo con nhướng mày: "Rốt cuộc em có phải là 1 hay không?"

Dương Chấn: "....."

Một câu tự biện còn chưa kịp nói, cằm đã bị Cố Nhất Dã nắm lấy: "Nếu em không được ấy," Bác sĩ nói: "Vậy anh cũng có hứng thú thử chút xem sao."

Đôi mắt tựa như một món thần khí nạm hai viên đá quý vừa lấp lánh vừa xinh đẹp, đáng yêu lại nghịch ngợm cùng nụ cười quyến rũ như một chỉnh thể hoàn hảo hòa quyện với nhau, cậu chưa từng gặp qua đôi mắt nào đẹp đến thế, cũng chưa từng rơi vào mối tình mỗi một bước đi đều phải cẩn thận chỉ sợ bước nhầm mà làm hỏng việc, nhưng đồng thời cậu cũng biết, khi người trong lòng đã cấp cho tấm giấy thông hành, bản thân cũng nên bước về phía trước, không lùi bước, không do dự.

Trong lúc nghĩ những thứ này, cậu đã giữ chặt eo Cố Nhất Dã, bàn tay còn lại giữ sau gáy bác sĩ, cưỡng ép đối phương hơi ngẩng đầu lên, hé môi ra, để mình có thể trực tiếp hôn vào, càn quét, cướp đoạt trong miệng người thương, hôn càng lúc càng sâu, hoàn toàn không cho đối phương không gian để thở, một khi nhận thấy manh mối bác sĩ muốn trốn chạy, liền cuốn lấy chiếc lưỡi đang phản kháng của đối phương chậm rãi mút, cho đến khi đối phương tước vũ khí đầu hàng, mềm nhũn dựa trong ngực cậu, chủ động dâng đầu lưỡi lên cho cậu, bao dung cậu, mời mọc cậu.

"Muốn kiểm duyệt em không...?" Hạnh phúc tâm ý tương thông khiến Dương Chấn ý loạn tình mê, cậu nắm cổ tay Cố Nhất Dã chạm đến hạ thân mình, môi đặt trên môi người yêu giọng khàn khàn: "Bây giờ kiểm duyệt em đi, bảo bảo."

Cố Nhất Dã bị cậu hôn đến thở không nổi, chỉ có thể dựa vào người cậu, bất lực thở dốc, đôi hàng lông mi dài mảnh chớp loạn, chẳng khác nào một con bướm thẹn thùng, đáp xuống lòng bàn tay cậu. Dương Chấn càng nhìn càng thích, cậu tin rằng mặt này Cố Nhất Dã chưa từng thể hiện ra trước mặt người ngoài, mà dưới sự dung túng của Cố Nhất Dã bản thân đã khai quật ra mặt này, thế nên nụ hôn nồng nhiệt, những cái vuốt ve, tóc mai quấn quanh... đều không phải chỉ mình cậu một bên tình nguyện, mà chính là một điệu nhảy ba lê hai người cùng biểu diễn.

"Bảo bảo..." Cách hai lớp vải, Dương Chấn vẫn cảm thấy không dễ chịu, theo bản năng đỉnh đỉnh lên tay người yêu, ngậm môi người ta làm nũng: "Anh có đồng ý kiểm duyệt không?"

Cố Nhất Dã lại không trả lời, chỉ luồn bàn tay vào trong quần cậu, không còn bất kỳ trở ngại nào mà nhẹ nhàng nắm lấy, nhỏ giọng thầm thì: "Nóng..."

Khoảnh khắc được bàn tay chuyên cầm dao phẫu thuật có chút lạnh nắm lấy, Dương Chấn lập tức cảm thấy mình sắp điên luôn rồi, cậu ôm eo bác sĩ, kéo người nằm xuống giường, cúi xuống hôn anh. Nụ hôn lần này vừa gấp gáp vừa hung hăng, hận không thể ăn sạch mèo con nuốt vào bụng, Cố Nhất Dã bị cậu làm cho không thể hít thở cũng không thể khép miệng được, nước miếng theo khóe miệng chảy ra, lại được Dương Chấn từng chút từng chút liếm sạch.

Cố Nhất Dã chưa từng biết hôn môi lại là như thế này, một người thế mà chỉ vì một nụ hôn có thể khiến cho thân thể sinh ra những triệu chứng như đầu váng mắt hoa, thân thể nóng rực, tim đập hỗn loạn, này thật sự không thể dùng tri thức y học để giải thích được. Chỉ cảm thấy nóng, anh định điều chỉnh nhiệt độ của điều hòa, lại bị chó con nắm eo giữ chặt không thể động đậy, sức lực Dương Chấn thật sự rất lớn, đặc biệt là sau khi từ chó con biến thân thành chó săn, cơ hồ đóng đinh anh trong lòng. Nút áo ngủ không biết từ lúc nào đã bị cởi bỏ, đợi đến khi anh phát hiện, đôi môi nóng bỏng của Dương Chấn đã theo sườn cổ du tẩu xuống dưới, trượt đến trước ngực lại chỉ khẽ hôn qua lớp áo, cánh môi thỉnh thoảng lướt qua đầu vú. Đầu óc Cố Nhất Dã nóng bừng, quay mặt đi muốn chạy trốn, lại bị chó con kéo áo ngủ ra, hé miệng ngậm một bên đầu vú vào.

"A...!" Khoái cảm xa lạ khiến Cố Nhất Dã nhịn không được mà rên rỉ, hệt như tiếng meo meo của mèo con, hoàn toàn không giống giọng nói thường ngày của anh, nhưng Dương Chấn hiển nhiên bị thanh âm này thiêu đốt, phảng phất một em bé tìm được món đồ chơi thú vị, bền lòng kiên trì thăm dò khắp nơi một lần, từng vòng từng vòng liếm láp, mãi cho đến khi đầu vú cố tình bị bỏ rơi bên kia hơi hếch lên, mới đại phát từ bi mà ngậm lấy nó, đầu lưỡi trên dưới quét qua.

"Ưm... Dương Chấn..." Cố Nhất Dã vặn người muốn tránh, nhưng eo đã bị ép chặt, đành phải đưa tay đẩy cái đầu bù xù của chó con ra, chẳng qua đẩy không nổi, anh bị cậu làm cho cả người đều nhũn ra, không thể dùng được chút sức lực nào, chỉ có thể thấp giọng xin tha: "Đừng..."

Dương Chấn thế mà thật sự buông tha cho anh, ngược lại rướn lên ăn miệng anh, ngữ khí có chút đáng thương, lại như thể thật sốt ruột: "Bảo bảo, đừng lên tiếng..."

Lúc đầu Cố Nhất Dã không hiểu, nhưng đến khi anh lại lần nữa bị tính khí dựng đứng của Dương Chấn đỉnh lên bụng dưới, lúc duỗi tay sờ đến có thể cảm nhận được mạch máu sưng trướng đang nảy lên, liền hiểu rõ tám phần. Trong lòng có hơi buồn cười, không biết vì sao lại nổi lên tâm tư muốn trêu chọc, bàn tay nắm chặt bắt đầu vuốt vuốt lên xuống, ngón cái xoa nắn trên phần đỉnh, móng tay đã cắt sạch thỉnh thoảng cọ qua, hài lòng thu hoạch tiếng thở thô nặng của chó con.

"Cảnh sát Dương..." Cố Nhất Dã trầm giọng, thì thầm bên tai Dương Chấn: "Anh phục vụ có tốt không?"

Bàn tay Dương Chấn đang nắm trên eo anh càng siết chặt, giống như muốn cho hả giận mà liếm cắn vành tai anh: "Yêu tinh...!"

"Ừm..." Một dòng điện từ đỉnh đầu Cố Nhất Dã dọc theo cột sống len lỏi đến tận hông khiến toàn thân anh tê dại, nhỏ giọng rên rỉ: "Đừng hôn vào tai..."

Anh càng bảo đừng, Dương Chấn càng ra sức hôn, nụ hôn cũng càng trở nên sắc tính hơn, chẳng khác nào một con sư tử đực nhanh chóng giành lại quyền chủ động, môi răng nồng nhiệt quấn quýt, thỉnh thoảng làm chậm tiết tấu, cũng chỉ là đang ngắm nghía con mồi, Cố Nhất Dã không cách nào chống cự một Dương Chấn như thế, chỉ có thể ngửa đầu lên mặc cho cậu đốt lửa trên thân mình, mặc cho cậu đùng răng ngậm lấy đầu vú mình, nhẹ nhàng lôi kéo, khiến nơi đó vừa tê vừa đau, bên dưới cũng run run rẩy rẩy đứng thẳng lên, vô cùng đáng thương mà rỉ nước.

"Bảo bảo... Rất thích được em hôn phải không?" Dương Chấn kéo quần anh xuống, đỉnh lên vị trí đáy chậu, giọng nói xen chút đắc ý: "Anh cứng rồi."

Dục vọng thắng bại từ trong xương tủy khiến Cố Nhất Dã không cam lòng yếu thế, anh thấp giọng 'Ưm' một tiếng, chân dài nâng lên quấn lên eo Dương Chấn, để dương vật hai người dán bên nhau, sau đó đồng thời nắm lấy, trên dưới thong thả tuốt lộng.

"Thích em..." Anh dùng giọng điệu giống như mèo con mà anh biết rõ Dương Chấn sẽ không chịu nổi, nói: "Thích em khi dễ anh..."

Hơi thở Dương Chấn tức khắc thắt lại, vì thế Cố Nhất Dã biết, quyền chủ động lại lần nữa rơi vào tay mình rồi.

Anh hôn lên môi lên cằm Dương Chấn, dụ dỗ chó con ngẩng đầu lên, phô ra hầu kết hình dáng rõ ràng mà mình yêu chết, vươn đầu lưỡi khẽ liếm một chút, sau đó lại liếm chút nữa, động tác trên tay cũng phối hợp mà đẩy nhanh tốc độ...

"Ưm... quá lớn rồi... Làm sao bây giờ...?" Cố Nhất dã nhỏ giọng nỉ non, đôi mắt ngập nước nhìn Dương Chấn chớp chớp: "Anh có lẽ ăn không vô..."

Mặt Dương Chấn thoáng chốc đỏ bừng, có muốn bịt miệng anh cũng không kịp nữa rồi, cơ eo và cơ bụng căng chặt, thế mà cứ như vậy trực tiếp bắn ra trong tay anh.

Cố Nhất Dã nín cười, rút khăn giấy trên đầu giường lau khô tay, ra vẻ nghiêm túc nói: "Kiểm duyệt kết thúc, tổng thời gian..." Anh duỗi cổ nhìn đồng hồ: "Chín phút mười ba giây, bốn bỏ lên năm làm tròn thành chín phút, ngày mai sẽ ra báo cáo chính thức."

Dương Chấn bị đả kích không nhỏ, hai tay chống giường hoài nghi nhân sinh, nửa ngày cũng chưa thể hòa hoãn lại được, Cố Nhất Dã nhìn dáng vẻ ngốc nghếch này của chó con cảm thấy thật sự đáng yêu, nhịn không được lại thò đến gần hôn đối phương, như thể cực miễn cưỡng, nói: "Không thì về sau để anh ở trên đi, anh cảm thấy anh sẽ không chỉ dừng ở chín phút đâu.... Này!"

Lúc đang nói Dương Chấn đã giơ cả hai tay lên, thanh niên một bàn tay đã có thể giữ chặt hai cổ tay anh, cúi người tới ngậm lấy môi anh ác liệt hôn lên, bàn tay còn lại xoa nắn đầu vú đáng thương đã sưng to của anh, từ từ trượt xuống dưới, xoa đến hõm eo, lại đến cánh mông, xoa đến cả người anh đều nóng lên, mới lần nữa nắm lấy anh, đầu ngón tay quét chút dịch dính nhớp tràn ra trên đỉnh bôi lên đầu vú anh, cúi đầu vươn lưỡi cuốn vào miệng.

"Bảo bảo thật xấu, biết em sẽ có phản ứng với giọng nói của anh, còn cố ý muốn dụ dỗ em." Dương Chấn bình luận, nhấc một chân anh đặt lên khuỷu tay mình, dương vật nhanh chóng khôi phục sức sống cọ xát dưới kẽ mông anh: "Ngoan ngoãn để chồng ăn đi, không cho phép có suy nghĩ khác."

Mỗi lần thứ đồ kia cọ qua huyệt khẩu, đều khiến da đầu anh tê dại, tiếng rên rỉ nhịn không được tràn ra, trước giờ anh chưa từng cảm thấy bản thân là người có nhiều ham muốn đến vậy, nhưng phản ứng thân thể lại thành thật đến thế, khiến anh nhận ra cũng không phải mình đang phối hợp với Dương Chấn, mà là anh hy vọng Dương Chấn có thể phối hợp với mình, bởi anh muốn cùng người yêu hòa thành làm một, làm chuyện tư mật nhất, mắc cỡ nhất. Bởi anh muốn Dương Chấn, muốn đến sắp điên luôn rồi.

"Ưm..." Cố Nhất Dã quấn cái chân còn lại lên vòng eo thon chắc của bạn trai, khó nhịn mà thúc giục cậu: "Nhanh chút..."

Dương Chấn càng không cho anh, ôm eo bế anh đặt ngồi lên đùi mình, dương vật nóng bỏng cọ từ đáy chậu đến huyệt khẩu, mà đồ vật của anh cũng cọ qua cơ bụng săn chắc của Dương Chấn, cảm giác tê dại khiến Cố Nhất Dã ngẩng đầu lên rùng mình rên rỉ, Dương Chấn thấy thế hôn lên cần cổ anh, thật giống một con chó nhỏ đang ngậm khúc thịt mềm gặm nhấm.

"Vừa rồi mới chỉ là làm nóng người mà thôi, mèo con xấu xa." Dương Chấn chuyển tay đặt lên mông anh, làm càn mà xoa nắn khiến hai cánh mông tràn ra, giọng nói trầm thấp gợi cảm, phảng phất dụ hoặc: "Bảo bảo sẽ bị em thao bắn, để anh xem xem chồng anh rốt cuộc được bao nhiêu phút."

.TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bjyx