23. Mèo con thần tiên
Một quả lựu đạn bắn vào khoảng đất gần chỗ anh, bắn trúng một viên đá làm đất đá văng lên mặt anh, Cố Nhất Dã bị viên đá này văng tỉnh.
Hai tai không ngừng ù ù, anh không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, muốn bò dậy, nhưng thân thể thật nặng, sau đó mới nhận ra có người đang gục trên lưng mình.
Dương Chấn.
Anh cố gắng xoay người lại, thanh niên đang nằm trên lưng cũng theo động tác mà ngã xuống đất, Cố Nhất Dã bò tới, nỗi sợ hãi tột độ khiến anh dừng lại một giây trước khi đưa tay lên kiểm tra động mạch cổ của thanh niên.
Đây có lẽ là nhịp đập khiến anh cảm thấy an tâm nhất kể từ khi trở thành bác sĩ cho tới nay, khiến trái tim anh hạ xuống từ cổ họng, đầu óc trở lại hoạt động bình thường, biết thanh niên có lẽ chỉ là bị chấn động của lựu đạn làm cho hôn mê.
"Dương Chấn!"
Anh gọi lớn, lại không thể nghe thấy giọng mình, tai vẫn chưa hết ù, vì thế anh đành cúi người dán lên bên tai người yêu, cố gắng gào to: "Dương Chấn! Tỉnh dậy đi!"
Có mấy đội viên tỉnh lại gần như cùng lúc với Cố Nhất Dã đã trở lại vị trí phòng thủ lúc trước, tiếp tục đánh trả lên núi, Chu Gia Hiên cũng giãy giụa bò dậy, phun ra ngụm máu trong miệng, gọi tên từng đội viên, xác nhận xem họ có bị thương hay không. Cũng may tất cả bốn con tin đều vẫn ở bên trong, mọi người lần lượt khôi phục ý thức, Dương Chấn cũng ho ra bụi đất trong họng, tỉnh lại rồi.
"Dương Chấn!" Cố Nhất Dã nhanh chóng kiểm tra toàn thân thanh niên: "Em sao rồi? Có bị thương chỗ nào không?"
"Không... Không sao..." Dương Chấn bò dậy nhặt súng trường của mình lên, mặc cho máu và đất cát loang lổ trên mặt, giọng nghèn nghẹt dặn dò anh: "Quay lại về chỗ nấp đi, Tiểu Dã."
"Tiểu Dương!" Chu Gia Hiên gọi cái tên cuối cùng: "Giang Tiểu Dương!"
Giang Tiểu Dương ngã cách chỗ Dương Chấn khoảng một mét, đang nằm nghiêng người còn chưa tỉnh lại, Dương Chấn bò tới, vừa gọi vừa lật người cậu ta lại: "Tiểu dâu tây tỉnh dậy đi! Giang Tiểu..."
Giọng thanh niên đột ngột tắt lịm, tim Cố Nhất Dã trầm xuống, cũng vội vàng bò qua, chỉ thấy Giang Tiểu Dương đang nằm ngửa trên ở đó, cánh tay huyết nhục mơ hồ lộ cả xương cốt, đã gãy lìa, nửa đoạn bên dưới xuyên qua da thịt, sở dĩ vẫn còn dính với bả vai, là vì các cơ ở sau lưng chưa bung ra hoàn toàn.
"Chết tiêt..." Dương Chấn không biết phải làm sao, quỳ xuống bên cạnh đồng đội, tựa hồ muốn lay người tỉnh lại, lại căn bản không dám động vào đối phương.
"Đưa cậu ấy về chỗ ẩn nấp trước đã!" Cố Nhất Dã nói.
Xung quanh đạn vẫn không ngừng bay tới, nằm ở chỗ này bất cứ lúc nào cũng có thể bị đạn lạc bắn trúng, hai người nắm lấy áo chống đạn của Giang Tiểu Dương kéo người mang về phía sau chiếc xe thiết giáp bị lật, trong lúc đó Giang Tiểu Dương thế mà tỉnh lại.
"Chết tiệt...!" Giang Tiểu Dương nhìn chằm chằm cánh tay chẳng khác nào khối thịt thừa đang treo trên vai mình, quay đầu liền ói.
"Không sao, không sao, có bác sĩ Cố ở đây rồi!" Dương Chấn vội vàng an ủi đối phương: "Lần trước cằm tôi bị trật anh ấy cũng nắn lại cho tôi đó, còn cả cái chân của đứa trẻ mà chúng ta cứu về kia, lúc xuất viện đã có thể đi lại được rồi! Cậu thế này không tính là gì!"
"Dương Chấn!" Chu Gia Hiên quay đầu lại gọi to: "Quay về vị trí chiến đấu! Nhanh!"
"Em đi đi, ở đây có anh rồi." Cố Nhất Dã nói.
Dương Chấn nhìn anh, ánh mắt xen lẫn khẩn cầu cùng cảm kích: "Nhờ cả vào anh, Tiểu Dã!"
"Bộ chỉ huy, đây là đội phòng chống bạo động! Chúng tôi bị kẻ địch tập kích, có đồng đội bị thương nặng hôn mê! Xin hãy chi viện gấp! Lặp lại lần nữa, xin hãy chi viện hỏa lực không quân!"
"Đôi phòng chống bạo động, đội phản ứng nhanh còn mười phút nữa sẽ đến hiện trường. Tìm cách rời khỏi vị trí! Hết!"
Chu Gia Hiên buông bộ đàm xuống, đầy mặt tuyệt vọng: "Chúng ta không thể kéo dài nổi mười phút..."
"Đội trưởng Chu! Chúng ta phải hạ cứ điểm hướng ba giờ kia!" Phía trên bên phải sườn núi không ngừng có súng máy nã đạn đến, kẻ địch từ trên cao nhìn xuống, dùng hỏa lực hạng nặng muốn giữ chặt bọn họ ở tại chỗ, Dương Chấn ngữ khí kiên quyết: "Tôi đi!"
"Không được!" Chu Gia Hiên quả quyết từ chối: "Vậy chẳng khác nào tự sát!"
Dương Chấn đang muốn nói tiếp, dư quang thấy Cố Nhất Dã đang cúi người muốn từ bên cạnh nhanh chóng lao ra ngoài, làn đạn lập tức hệt như những con ong vò vẽ hướng phía này bay tới, Dương Chấn đưa tay túm được đai lưng của Cố Nhất Dã, cố gắng túm người kéo về: "Tiểu Dã! Anh định làm gì?!"
"Túi thuốc..." Trấn định như Cố Nhất Dã giờ phút này cũng đã lòng nóng như lửa đốt: "Anh muốn đi lấy túi thuốc!"
Dương Chấn nhìn ra phía trước thì thấy, hóa ra vừa rồi lúc định di chuyển, túi thuốc được Cố Nhất Dã xách trong tay đã bị hỏa tiễn đánh bay, giờ phút này nằm cách chỗ ẩn nấp khoảng mười mét bên ngoài đường đất.
"Em đi lấy!" Dương Chấn nói: "Đội trưởng Chu, bảo mọi người yểm trợ..."
Cậu còn chưa kịp dứt lời, đám phần tử vũ trang trên núi đã lại tập trung hỏa lực, nhắm ngay chỗ túi thuốc càn quét, mấy giây sau bắn tan tành túi thuốc, tất cả số thuốc cấp cứu bên trong đều bị phá hủy.
"Mẹ kiếp! Chó má...!" Dương Chấn buông mấy câu chửi thô tục, lấy một túi thuốc được gói kín từ trong áo chống đạn ra đưa cho Cố Nhất Dã: "Dùng đỡ cái này! Mau đi!"
Đây là túi thuốc cấp cứu cá nhân Dương Chấn tự chuẩn bị mang theo, bên trong có băng gạc kháng khuẩn, thuốc cầm máu, một liều morphin cùng một liều kháng sinh, tuy có chút đơn giản, nhưng vẫn tốt hơn không có. Cố Nhất Dã vội vàng bò đến bên cạnh Giang Tiểu Dương, đầu tiên cầm máu cho cậu ta trước, sau đó mới tiêm morphin, nói: "Tiểu Dương, tôi muốn ráp lại chỗ xương bị gãy của cậu sau đó băng bó, sẽ rất đau, cậu..."
Giang Tiểu Dương xua xua tay phải: "Đau đớn chứng tỏ tôi còn sống," Cậu thở hổn hển nói: "Làm thôi bác sĩ Cố."
Cố Nhất Dã dùng nước sát trùng rửa sạch tay, một tay đè vai trái Giang Tiểu Dương, một tay nắm đoạn xương gãy bên dưới cánh tay, gắn chỗ xương đã bị tróc da này vào đoạn trên, sau đó quấn băng lại, dán băng keo lên. Tất cả các công đoạn này nếu làm trong phòng phẫu thuật đều phải gây tê, Giang Tiểu Dương lại chỉ dựa vào một liều morphin để chống đỡ, nhưng cả quá trình đều không kêu một tiếng, chỉ là thần trí dần có chút hôn mê.
Cố Nhất Dã tìm được một miếng sắt lá bị rời ra từ xe thiết giáp cố định trên cánh tay Giang Tiểu Dương, cuối cùng nhét viên kháng sinh vào miệng cậu, đút cho cậu uống chút nước.
"Nuốt vào đi." Anh cố gắng vỗ vỗ lên mặt Giang Tiểu Dương, ép đối phương duy trì tỉnh táo: "Tiểu Dương, nghe tôi nói, cậu sẽ không sao đâu. Chúng ta đều sẽ không sao, đừng từ bỏ, cậu có nghe được không? Đừng từ bỏ!"
"Được..." Giang Tiểu Dương hơi hé mắt, đột nhiên thân thể bỗng run lên, lại ói ra một đống lớn.
"Thuốc kháng sinh chưa kịp nuốt." Cố Nhất Dã quay lại chỗ Dương Chấn và Chu Gia Hiên, nói với họ: "Đau đớn kịch liệt khiến đại não xuất hiện phản xạ hành não, đồ đút vào miệng đều bị ói ra, vết thương của cậu ấy bị nhiễm bẩn nghiêm trọng, nếu không nhanh chóng tiếp kháng sinh vào người sẽ chết."
"Tôi đi làm con tin." Chu Gia Hiên lấy ra hai băng đạn còn lại bên người ra đưa cho Dương Chấn: "Thật xin lỗi," nam nhân nói: "Lẽ ra tôi nên nghe theo đề nghị của cậu, để mọi người mỗi người đều mang theo một túi thuốc, là tôi hại Tiểu Dương thành như vậy. Tôi đi làm con tin, cậu đưa mọi người rời đi đi."
"Đội trưởng Chu, bây giờ không phải là lúc tự trách hay xử trí theo cảm tính!" Dương Chấn ném hai băng đạn kia lên ngực Chu Gia HIên: "Hơn nữa cho dù anh có ra đầu hàng, đám súc sinh kia cũng không chắc sẽ thả bọn tôi đi! Anh để tôi xử lý cứ điểm kia đi, chúng ta nhất định có thể vượt qua được!"
"Vậy tôi cùng đi với cậu," Chu Gia Hiên nói: "Cậu đi một mình quá nguy hiểm!"
Dương Chấn lắc đầu: "Anh cần phải thủ ở chỗ này, một lần mất đi hai vị trí phòng thủ bọn họ không trụ nổi."
"Tôi đi." Cố Nhất Dã đột nhiên lên tiếng: "Tôi đi cùng Dương Chấn."
Dương Chấn không biết nên khóc hay nên cười: "Đừng làm loạn, anh ngoan ngoãn ở lại đây..."
"Anh biết phóng hỏa lựu," Cố Nhất Dã nói: "Em biết sao?"
Dương Chấn: "....."
"Tấn công từ vị trí bên cạnh đến hướng chín giờ, dùng đạn hỏa tiễn của kẻ địch làm nổ tung cứ điểm ba giờ, việc này so với em một mình một súng trực tiếp tấn công cứ điểm sẽ an toàn hơn nhiều." Cố Nhất Dã kiên định nói: "Chúng ta yểm trợ lẫn nhau, nhất định có thể thành công."
Ánh mắt này chẳng khác nào hôm ấy nhìn thấy cậu dưới đống đổ nát, là sự dịu dàng giữa nhân gian tàn khốc, là gốc cây của hy vọng trên mảnh đất khô cằn, khiến tàn tích huy hoàng và nỗi đau tỏa sáng.
"Được." Dương Chấn đáp: "Chúng ta cùng đi."
"Mọi người tập trung hỏa lực yểm trợ!" Chu Gia Hiên ra lệnh: "Xả súng về hướng ba giờ trên lưng chừng núi!"
"Dương Chấn!" Giang Tiểu Dương ở phía sau gọi: "Ném súng của tôi lại đây!"
Dương Chấn nhặt súng của chiến hữu lên đưa đến trên tay đối phương, cười nói: "Kiềm chế chút, siêu nhân Dâu tây!"
"Bớt nói nhảm! Lão tử con mẹ nó chỉ là bị gãy tay, không phải đã chết..." Giang Tiểu Dương xoay người quỳ xuống đất, một tay vịn lên khẩu súng đặt trên thành xe có lọng che. Bắt đầu bắn về phía trước, nói với cậu: "Bình an trở về!"
Sau khi hai quả bom khói cuối cùng được phóng ra, dưới sự yểm trợ của khói đen Dương Chấn và Cố Nhất Dã chạy như điên theo lộ trình đã định, nhanh chóng vòng đến bên trái sườn núi phía trước, phát hiện địa hình bên này so với sườn núi phía Nam rõ ràng hiểm trở hơn, độ dốc cũng cao hơn, Dương Chấn dựa vào đặc điểm của vách đá, nhanh chóng chọn một lộ tuyến dễ leo hơn.
"Em lên trước, sau đó ném dây thừng xuống dưới rồi anh hãy bò lên."
"Không cần lãng phí thời gian." Cố Nhất Dã lại nói: "Chúng ta cùng nhau lên, hỗ trợ cho nhau, sẽ càng an toàn hơn."
Vách đá cao khoảng ba tầng lầu như vậy, Dương Chấn không yên tâm để Cố Nhất Dã trực tiếp trèo lên, nhưng bác sĩ không đợi cậu cho ý kiến, đã bắt đầu di chuyển tay chân.
Vì thế cậu đành phải cùng leo lên, hai người một phải một trái leo lên từ chân núi, khi một người không tìm thấy điểm đặt chân thích hợp để dẫm lên, người còn lại sẽ ăn ý mà gập chân lại để đối phương mượn lực, cứ như thế mà tiếp sức cho nhau, dẫm lên đùi nhau bước lên núi.
"Bác sĩ Cố thật đúng là một bảo tàng," Dương Chấn giơ súng trường lên làm thành tư thế đề phòng, bây giờ bọn họ phải vòng qua sườn núi phía Nam: "Anh còn có kinh hỉ nào mà em chưa biết nữa không?"
"Rất khó để nói hết trong một lần." Cố Nhất Dã cũng giơ súng lục lên, cảnh giới kẻ địch có thể đến từ phía sau: "Cảnh sát Dương có thể từ từ khai quật."
Trong lùm cây bỗng thấp thoáng bóng dáng một phần tử vũ trang, bị Dương Chấn bắn vỡ đầu, tiếp theo Dương Chấn lại lần lượt xử lý ba tên khác, Cố Nhất Dã tìm được thuốc kháng sinh đường tiêm trong ba lô của tên cuối cùng.
Sau đó bọn họ chuyển đến chính giữa sườn núi phía Nam, lặng yên không tiếng động bắn chết một tên đang thao tác súng bắn lựu, còn có ba quả đạn hỏa tiễn, chỗ ẩn nấp của bọn họ bên dưới hiện ra trước mắt không sót thứ gì.
"Nếu anh không muốn động thủ, có thể dạy em dùng cái này, để em làm." Dương Chấn nói: "Tuy em chưa từng dùng qua, nhưng thoạt nhìn có vẻ cũng không khó lắm."
"Quả nhiên là PRG-7, bọn buôn vũ khí phương Tây đã tìm được con đường kiếm tiền ở Châu Phi rồi." Cố Nhất Dã nhặt ống phóng lên, thuần thục nạp vào quả tên lửa đầu tiên, hỏi lại: "Vì cái gì em nghĩ anh không muốn động thủ?"
"À... bởi anh... là bác sĩ?"
"Trước tiên anh là một quân nhân. Nhân từ với kẻ địch, chính là làm tổn thương đồng bào mình." Cố Nhất Dã vác ống phóng hỏa tiễn lên vai phải, hơi nghiêng đầu, nheo mắt lại nhìn vào ống ngắm, cảm xúc trong giọng nói vẫn nhàn nhạt như thường ngày: "Anh rất muốn động thủ, anh muốn đưa lũ chó đẻ này về Tây Thiên."
Quả tên lửa đầu tiên nổ tung ngọn núi đối diện, ba kẻ địch đang giữ súng máy trực tiếp nổ tung.
Quả thứ hai dừng lại phía sau vị trí của đội phòng chống bạo động, ba phần tử vũ trang đang cầm súng muốn tiếp cận, chuẩn bị tập kích từ bên cạnh, kết quả gặp Thần chết tại chỗ. Chu Gia Hiên quay đầu nhìn lại, lấy bộ đàm cảm ơn Dương Chấn.
"Cảm ơn bác sĩ Cố là được rồi." Dương Chấn nói: "Tôi biết hiện giờ đội trưởng Chu anh nhất định cảm thấy anh ấy chính là mèo con thần tiên không gì không làm được, cảm giác này quả thật không sai, nhưng cần phải tốt bụng nhắc nhở anh một câu, anh ấy là của tôi."
Quả đạn cuối cùng bay đến phía chân núi bên phải đội phòng chống bạo động, các đội viên tìm được lối thoát, đưa bốn con tin cùng Giang Tiểu Dương rời đi.
Đúng lúc này phía cuối con đường xuất hiện hai chiếc bán tải đang lao tới, súng máy trên xe chĩa về phía Dương Chấn và Cố Nhất Dã nã đạn, hai người không thể không nằm xuống đất tránh né.
"Bộ chỉ huy, đây là đội phòng chống bạo động." Dương Chấn mở kênh của mình lên: "Chúng tôi đã bắn hết đạn hỏa tiễn, hết sạch đạn, kẻ địch lại phái hai chiếc bán tải tới, đang muốn biến chúng tôi thành cái sàng. Hết."
"Đội phòng chống bạo động, đội phản ứng nhanh đang ở trên trực thăng sẽ đến trong vòng mười giây nữa, các cậu hãy báo cáo kỹ càng tọa độ của kẻ địch. Hết."
"Không hổ là lực lượng phản ứng nhanh của Liên Hợp Quốc, thật đúng là tốc độ thần tốc mà người Trung Quốc chúng ta chưa từng gặp qua!" Dương Chấn cảm thán mở bản đồ điện tử ra, định vị hai chiếc bán tải dưới chân núi: "Tọa độ của kẻ địch (67330, 38330). Hết."
"Bộ chỉ huy đã nhận. Máy bay trực thăng sẽ tấn công từ phía Tây sang Đông, chú ý tránh đạn lạc. Hết."
Mấy giây sau, tiếng của hai chiếc Wuzhi-19 đến từ Trung Quốc vang đến từ xa, còn hay hơn nữa chính là tiếng súng máy được trang bị trên trực thăng đang nã xuống, khoảnh khắc tiếp theo chân núi phía đối diện bụi đất tung bay mịt mù, ánh lửa ngập tràn bốn phía, máy bay trực thăng bay quanh một vòng, không để giữ lại mạng của bất kỳ kẻ địch nào, sau đó dừng giữa không trung, bộ đội phản ứng nhanh nhảy xuống, chạy về phía đội phòng chống bạo động.
Cố Nhất Dã xoay người nhìn lên bầu trời, cuối cùng thở ra nỗi lo lắng đầu tiên trong suốt nửa giờ, được cứu viện, bọn họ cũng hoàn thành nhiệm vụ, mà tất cả đều còn sống.
Ít nhất tạm thời... Đều còn sống. Anh phải nhanh chóng quay về tiêm thuốc kháng sinh cho Giang Tiểu Dương mới được... Nghĩ lại, nếu lúc ấy mình đeo túi thuốc trên vai thay vì cầm trên tay, có thể có phải đã...
Anh đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên Dương Chấn cúi đầu ghé đến, nhanh chóng in một nụ hôn lên môi anh.
"Bảo bảo giỏi quá!" Thanh niên cười vui vẻ nhìn anh nói: "Cảm ơn anh đã cứu bọn em."
Cố Nhất Dã xấu hổ mặt đỏ bừng, vội vàng bò dậy khỏi mặt đất, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cái gì mà bảo bảo chứ, hôn đầy đất lên miệng anh rồi..."
"Vậy đợi em quay về rửa sạch chút," Dương Chấn theo sau anh chạy xuống chân núi: "Rửa sạch rồi lại có thể hôn!"
"Nhanh chân lên đi, máy bay trực thăng không thể dừng lại lâu!"
"Trong nụ hôn có đất, chứng minh tình yêu của em cực kỳ mộc mạc!"
"Câm miệng...!"
.TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro