Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

16. Xuân trên đất cằn



(Dịch art: Bảo bảo, hôm này đào được 5kg rau cho anh, đều phải ăn hết đó)



Cố Nhất Dã mở hòm thuốc, lấy dụng cụ khám ra, đầu tiên nghe tim phổi trước, sau đó thở phào một hơi: "Phổi không vấn đề gì." Tiếp đó anh nắm lấy tay Dương Chấn, hỏi: "Có thể cảm nhận được tay tôi không?"

"Thật mềm..." Dương Chấn trở tay nắm lại tay anh, thấp giọng nói: "Tay Tiểu Dã thật mềm."

Cố Nhất Dã bất động thanh sắc rút tay ra, dùng đèn pin cẩn thận kiểm tra hai đồng tử thanh niên, xác nhận phản xạ ánh sáng bình thường, tiện thể đút cho Dương Chấn uống chút nước, cũng cho cậu uống thuốc chống viêm và thuốc giảm đau, cuối cùng mới mở bộ đàm lên, liên lạc với đội công binh bên ngoài, thông báo cho họ biết mình đã tìm thấy người bị thương rồi, yêu cần phải nhanh chóng nghĩ cách tăng tốc độ giải cứu. Đối phương trả lời hiện đang gia cố tòa nhà, đề phòng trong lúc cứu hộ ngôi nhà sẽ bị sập lần thứ hai, sau khi hoàn thành sẽ lập tức phái người xuống tiếp ứng.

"Đã biết, cảm ơn!"

Cố Nhất Dã buông tất cả đồ đạc xuống, bắt đầu di chuyển những đất đá và ván gỗ đang đè trên người Dương Chấn ra.

"Tôi còn tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa cơ." Dương Chấn nói: "Đội trưởng bọn họ... Đều an toàn cả chứ?"

"Đội trưởng Dư bị gãy xương cánh tay, chấn thương vùng đầu, nhưng không xem là nghiêm trọng. Các đội viên còn lại đều chỉ bị thương nhẹ, đừng lo lắng." Cố Nhất Dã vận sức bê tảng bê tông vỡ ra, bổ sung thêm: "Chung Tuệ cũng không sao, tôi có thấy cô ấy."

"Vì sao còn cố ý nhắc đến Chung Tuệ vậy?" Dương Chấn hỏi: "Anh... Hình như rất để ý cô ấy."

"Tôi chỉ là muốn cung cấp thông tin của những người mà cậu để ý cho cậu biết thôi." Cố Nhất Dã đẩy mảng gạch cuối cùng ra, quan sát chân Dương Chấn, chân trái hướng ra ngoài, trạng thái vặn vào trong, mắt cá chân cũng trũng xuống, rõ ràng đã bị biến dạng.

"Trật khớp mắt cá chân trái." Cố Nhất Dã lập tức đưa ra chẩn đoán, sau đó nhéo nhéo chân phải Dương Chấn, hỏi: "Có cảm giác không?"

Dương Chấn gật đầu, anh nhẹ nâng chân phải của thanh niên lên, gập cong đầu gối một chút, mới nói: "Chân phải không sao."

"Anh hình như có hiểu lầm gì đó về quan hệ giữa tôi và Chung Tuệ." Dương Chấn nói: "Chúng tôi chỉ là đồng đội bình thường, không có bất kỳ gì khác. Tay anh bị thương rồi?"

Cố Nhất Dã cúi đầu, thần sắc chăm chú, nhấc cẳng chân trái Dương Chấn lên, một tay giữ bàn chân cậu, tay kia giữ gót chân, nói: "Bây giờ tôi sẽ nắn khớp xương mắt cá chân cậu về lại vị trí cũ, sẽ hơi đau, cậu chịu khó một chút. Tôi đếm đến ba."

Dương Chấn chỉ cười cười: "Thấy anh đến cứu tôi, tôi đã không còn cảm thấy đau đớn gì nữa rồi."

"Một... Hai... Tôi nhìn thấy hai người," Cố Nhất Dã đột nhiên nói: "Ở quảng trường Manaf. Tuy tôi chưa từng yêu đương bao giờ, nhưng cũng biết chỉ có hai người yêu nhau mới có thể ôm nhau như thế."

Dương Chấn trợn mắt há miệng: "Chúng tôi khi đó là đang chấp hành nhiệm vụ, đóng giả làm tình nhân dụ bắt tội phạm xâm hại tình dục!"

Tim Cố Nhất Dã khẽ đập thịch, cuối cùng cũng đón nhận ánh nhìn của đôi mắt mà bản thân suốt thời gian qua ngày nhớ đêm thương kia, trong có chất chứa đầy những nhớ nhung, còn cả hối hận giống như mình.

"Cho nên anh mới không đến tặng vật tư nữa," Dương Chấn nói: "Nhưng vì sao anh lại không hỏi tôi chứ, Tiểu Dã?"

"Cậu đã trữ tinh," Cố Nhất Dã lại gục đầu xuống: "Tôi không nên thích cậu."

"Cái..." Dương Chấn đột nhiên muốn ngồi dậy, nhưng ngay lập tức lại đổ rầm xuống: "Aaaaa....!"

Hai tay anh bẻ mạnh một cái, vặn chân trái thanh niên vào trong, tức khắc về lại vị trí cũ.

Dương Chấn đau đến không ngừng thở hổn hển, vô cùng đáng thương phản đối: "Anh còn chưa đếm đến ba mà..."

"Nghiên cứu chứng minh, báo động trước chỉ càng tăng thêm đau đớn." Cố Nhất Dã nói: "Thế nên tôi mới chuyện phiếm, để phân tán sự chú ý của cậu."

"Chuyện phiếm? Anh vừa rồi mới nói thích tôi. A, không đúng!" Dương Chấn túm lấy cánh tay anh, vui mừng hệt như vừa được tiêm adrenalin: "Anh vừa rồi còn nói anh chưa từng yêu đương! Cho nên anh không có đối tượng sao?"

Cố Nhất Dã cẩn thận đặt cái chân bị thương kia xuống, ngược lại đi kiểm tra vết thương bị cây thép xuyên qua trên vai phải cậu, lạnh giọng hỏi lại: "Ai nói với cậu tôi có đối tượng?"

"Tên khốn Giang Tiểu Dương, tôi bây giờ hy vọng cậu ta nên có chuyện, để bệnh trĩ mãi mãi không rời không bỏ cậu ta, đến răng long đầu bạc!" Dương Chấn nghiến răng nghiến lợi nói: "Còn nói cái gì cả bệnh viện đều biết!"

Động tác trên tay Cố Nhất Dã dừng lại một chút, ngữ khí thật bình tĩnh: "Chuyện tôi come out, quả thật náo loạn rất lớn, vì mẹ tôi khi đó đã gọi điện thoại cho viện trưởng và Chính ủy, bà cảm thấy là do môi trường bộ đội mới biến tôi thành như vậy. Bà không thể chấp nhận được sự thật tôi thích đàn ông, trong logic của bà, điều đó có nghĩa bà là một người mẹ thất bại."

"Sao có thể như vậy được..." Dương Chấn thập phần không đành lòng nhìn anh: "Mẹ anh không phải người làm nghệ thuật sao? Người làm nghệ thuật không phải đều rất cởi mở, tôn trọng sự lãng mạn và tự do sao?"

Cố Nhất Dã cười cười tự giễu: "Điều châm chọc nhất chính là, ở nước ngoài bà ấy còn có một tài khoản xã hội công khai ủng hộ hoạt động chiến dịch cờ Cầu Vồng (biểu tượng của giới LGBT). Nhưng tôi có thể làm như vậy, khiến bà ấy trông có vẻ càng giống nghệ thuật gia ưu tú đi." Anh cởi mấy nút áo sơ mi của Dương Chấn, dùng kéo cắt áo thun bên trong, nói: "Thép xuyên giữa xương quai xanh và xương sườn, vận may của cậu rất tốt."

"Ừm, em đồng ý." Dương Chấn nhìn anh ngây ngô cười: "Em chính là người may mắn nhất thế gian này, vì bác sĩ cố nói thích em."

"Tôi nói là, tôi không nên thích cậu."

"Chữ không thích nghe, em đều nghe không thấy."

Cố Nhất Dã: "....."

"Thực xin lỗi, em không nên đột nhiên... Người nói chuyện điện thoại thảo luận phương án điều trị với anh, cái vị bác sĩ họ Hạ kia, trước khi lên đường em đã trông thấy anh ta đến tiễn anh, em có thể nhìn ra được anh ta thật sự rất thích anh, anh cũng rất tin tưởng anh ta. Hơn nữa thông tin tình báo sai lầm của Giang Tiểu Dương... thế nên em mới cho rằng hai người là một đôi... Mèo mướp nhỏ," Dương Chấn dừng lại hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"

Cố Nhất Dã đã lấy ra một con dao phẫu thuật và một chiếc bật lửa, hơ qua hơ lại trên lưỡi dao sắc bén.

"Tôi sẽ rút cây thép này ra, nếu cứ để như vậy có thể sẽ nhiễm trùng máu, nhưng ở đây không có dao mổ điện cầm máu, vì thế, tôi chỉ có thể dùng mỏ hàn thiếc cầm máu."

"Mò hàn thiếc?"

"Đừng lo lắng, phương pháp này từ thời cổ xưa đã được sử dụng rồi, nhưng hiệu quả không tồi." Anh nhìn sang Dương Chấn, thấp giọng nói: "Có tôi ở đây rồi, sẽ không để cậu xảy ra chuyện."

"Nhưng em đâu có lo lắng, em chỉ là rất sợ đau thôi." Dương Chấn cười nói: "Bác sĩ Cố có thể nói mấy lời em thích nghe chút được không, phân tán sự chú ý của em."

Cố Nhất Dã còn khuya mới mắc lừa, nhưng anh quả thật vẫn tìm chút lời để nói.

"Lão Hạ là bạn học cùng trường quân y với tôi, chúng tôi cùng ra nước ngoài trao đổi, quen biết đã rất nhiều năm rồi. Cậu ấy quả thật thích tôi, cậu ấy là một người thẳng thắn chân thành, tôi không bằng cậu ấy."

Dương Chấn như thể có chút không phục: "Vì sao lại nói thế?"

"Bởi rõ ràng tôi không thích cậu ấy, lại vẫn muốn lợi dụng cậu ấy để come out. Nếu tôi không có đối tượng, chuyện come out sẽ trở thành trò đùa khôi hài, không cách nào khiến ba mẹ tôi tin tưởng được." Cố Nhất Dã thở dài, cực kỳ ảo não: "Chẳng trách người khác hiểu lầm, những người ở bệnh viện tôi quả thật đều cho rằng chúng tôi là quan hệ yêu đương."

"Như thế quả là không tốt." Dương Chấn nói lời thấm thía: "Anh không nên lợi dụng một người chân thành thẳng thắn như vậy, buông tha cho bác sĩ Hạ đi Tiểu Dã, tìm em lợi dụng là được rồi, em không đủ thẳng thắn thành khẩn, đáng bị anh lợi dụng."

Cố Nhất Dã bật cười, nhưng rất nhanh đã thu lại nụ cười, hỏi: "Cậu không thẳng thắn thành khẩn chỗ nào?"

"Em... thích anh, có lẽ là ngay từ cái nhìn đầu tiên khi trông thấy anh em đã thích rồi, nhưng em vẫn luôn ngu ngốc mà che giấu, sau khi dựa trên tình báo nửa giả nửa thật đưa ra phán đoán hoàn toàn sai lầm, em lại chỉ biết trốn tránh. Kỳ thật căn bản trốn không nổi, mỗi ngày em đều muốn được gặp anh, nhưng em không cho phép mình đến bệnh viện, hễ có chút thời gian rảnh rỗi em đều nhớ anh, bởi thế không thể không tìm rất nhiều việc cho mình làm. Thế nên căn bản trốn không nổi, em dường như chỉ biết cố gắng chiến đấu chống chọi với trái tim mình, lại chẳng thể giành nổi một phần thắng." Hai mắt Dương Chấn tỏa sáng ánh lửa rực rỡ, đặt trên khuôn mặt nhuốm đầy máu và bụi đất càng khiến đôi mắt kia trở nên hắc bạch phân minh, trong trẻo đến bức người: "Em rất thích được ở bên cạnh anh, việc này khiến tất cả những chuyện em làm đều trở nên có ý nghĩa, đều có thể mang lại hy vọng cho thế giới này, bất kể bản thân điều đó là thành công hay thất bại. Trước nay em luôn cảm thấy bản thân có năng lực nhưng không có chỗ dùng, giống như một đứa trẻ mãi không chịu lớn, chỉ biết khoe khoang kỹ năng bắn súng và những chiêu thức mới học được, nhưng lúc ở bên anh, em dường như đã trở thành một người lớn xuất sắc, có thể được người khác dựa vào, không cô phụ sự tin tưởng của người khác. Thật đấy, đồng chí Cố Nhất Dã, anh khiến em trở thành một người tốt hơn, là kiểu người mà chính bản thân em cũng cảm thấy kiêu ngạo và tự hào."

Cố Nhất Dã bỏ bật lửa xuống, cố gắng giữ nước mắt không cho rơi khỏi hốc mắt.

"Nhưng em không biết em có thể cho anh được cái gì," Giọng Dương Chấn rất thấp, giống như đang kể một câu chuyện tình đêm khuya: "Em không biết có thể mang lại cảm nhận tương tự cho anh được không, có thể khiến anh cảm thấy, Cố Nhất Dã ở bên Dương Chấn, là Cố Nhất Dã mà anh thích... Á... aaaaa...!"

Anh giữ chặt bả vai Dương Chấn, rút thanh thép kia ra khỏi, tiện thể ấn lưỡi dao đã được hơ nóng lên ngang miệng vết thương, cảm thấy bàn tay Dương Chấn đang nắm canh tay mình đột nhiên siết chặt, không chỉ có tay, toàn bộ thân thể đều khẽ run lên, nhưng lần này Dương Chấn không có hét ra thành tiếng, chỉ cắn chặt hàm răng, cố gắng chịu đựng đau đớn, hơi thở dồn dập phả bên tai anh, tựa như những cây châm vô hình, găm đầy tim anh tạo thành những cơn đau nhói dày đặc.

Vùng đất này không phải đất nước của họ, người dân ở đây không phải đồng bào của họ, hầu hết mọi người đều hiểu, 'Thế giới hòa bình' chỉ là một viễn cảnh tươi đẹp khó có thể thực hiện được, nhưng khi đất nước hiệu triệu, bọn họ vẫn sẵn sàng lên đường, đơn giản chỉ là tuân theo mệnh lệnh, là nghĩa vụ của tất cả các lực lượng có kỷ luật, mà được vì đất nước xông pha nơi chiến trận, là niềm vinh dự mà mỗi một quân nhân hay cảnh sát đều khó có thể cưỡng lại được. Có đáng không? Cố Nhất Dã cũng chưa từng tự mình suy nghĩ đến vấn đề này, thời gian và sức lực đều có hạn, anh phải dùng để giành giật với tử thần, cứu lại từng sinh mạng, hết ca phẫu thuật này đến ca phẫu thuật khác, một ngày nối tiếp một ngày đi khám bệnh, anh không ngờ lại có thể gặp được đồng loại của mình ở đây, là một con cún nhỏ không biết mỏi mệt, như thể đao thương bất nhập, hết lần này đến lần khác thực hiện những nhiệm vụ nguy hiểm, vòng này đến vòng khác giữa mưa bom bão đạn, dùng sự lạc quan và dũng khí khích lệ anh, vì anh mà xua tan cô độc. Là cún con mà anh rất thích, phải, anh thật sự rất thích Dương Chấn, so với chính bản thân mình còn thích cậu nhiều hơn, sâu đậm hơn.

Nếu không vì cái gì anh lại muốn hôn chứ? Giờ này khắc này, trong đống đổ nát của súng cối oanh tạc, trong mịt mờ khói bụi, trong bóng đêm không chút ánh sáng, ở nơi đất khách quê người dường như không bao giờ có thể nhìn thấy hy vọng, trong quan hệ mơ mơ hồ hồ còn chưa xác định, vì cái gì anh lại muốn hôn Dương Chấn đây?

Có lẽ là vì trong tay không có thuốc giảm đau nào tốt hơn, mà anh lại không mong muốn phải chứng kiến Dương Chấn đau đớn như vậy, có lẽ chỉ là một cách để phân tán sự chú ý, cũng có lẽ chỉ là vì chính anh muốn làm như thế, anh đã muốn hôn con cún nhỏ đáng yêu này rất lâu rồi, muốn hôn vị anh hùng soái khí này từ rất lâu, rất lâu rất lâu rồi...

Con dao vẫn còn đang ấn trên miệng vết thương của thanh niên, bàn tay còn lại của Cố Nhất Dã ôm ngang lưng Dương Chấn, khẽ nghiêng đầu ghé đến hôn lên môi đối phương.

Đã bao nhiêu năm như vậy, anh luôn bị mắc kẹt trong sự mong đợi của những người gần gũi nhất, một mặt vừa chống đối, một mặt đón ý nói hùa, tựa hồ bất kể việc gì anh cũng có thể làm được rất tốt, đều mãi mãi không cách nào làm ba mẹ hài lòng, đơn giản vì con đường mà anh chọn không giống với họ, cho nên đã định trước cả đời phải vất vả, cả đời bình phàm. Sau đó anh gặp được Dương Chấn, vì thế lần đầu tiên phát hiện ra, hóa ra bản thân không chỉ là một bác sĩ rất tuyệt vời, còn là một bác sĩ đáng được yêu thương, cũng rất có năng lực, đáng được người khác yêu.

Trước khi trái tim sắp vọt ra khỏi lồng ngực, Cố Nhất Dã đã kết thúc nụ hôn này, anh đang định lui về, lại bị Dương Chấn giữ chặt sau gáy. Gần như không có một chút ánh sáng nào, anh lại có thể thấy được đôi mắt sáng long lanh của cún con, cảm nhận được hơi thở nóng hừng hực của thanh niên, giờ khắc này anh cảm thấy bản thân mới chính là người được cứu, bản thân mới chính là người được một con cún nhỏ đáng yêu tìm được từ trong đống đổ nát, từ trong mảnh đất hoang vu cằn cỗi, dùng miệng cắn lên ống tay áo mình, sau đó kéo ra ngoài.

"Cố Nhất Dã khi ở bên Dương Chấn, có thể thành thật với chính mình, sống như anh vốn thế," Anh thấp giọng khẽ nói đáp án với cún con: "Là Cố Nhất Dã mà anh thích nhất."

Dương Chấn dường như mỉm cười: "Bác sĩ Cố, Cố Tiểu Dã, mèo mướp nhỏ," Thanh niên nói: "Đây chính là thuốc giảm đau hữu hiệu nhất của em, bây giờ em cần thêm một liều nữa."

Sau đó không đợi anh đồng ý, liền chủ động thò đến hôn lên.

Được rồi, Cố Nhất Dã trộm cười giữa nụ hôn nồng nhiệt, cảm giác hôn cún con quả thật không tồi. Ấm áp, nồng nhiệt, ngọt ngào lại hạnh phúc.

Tựa như đang hôn giữa mùa Xuân.


.TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bjyx