Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

15. Mèo mướp nhỏ




"Vì sao nhiệm vụ đã kết thúc rồi vẫn còn muốn tôi phải lấy thuốc cho cậu nữa vậy?" Quay về trong xe, Chung Tuệ mới bắt đầu hậu tri hậu giác cảm thấy có chút không đúng, không phải cô không chịu trợ giúp đồng đội, chỉ là không ngờ sẽ gặp phải Cố Nhất Dã, mà vẻ mặt của Cố Nhất Dã khiến cô có cảm giác không tốt lắm: "Có phải bác sĩ Cố giận rồi không?"

Ngồi trên ghế phụ, Dương Chấn rất không kiên nhẫn: "Sao chị cứ luôn cảm thấy anh ấy đang tức giận thế? Tôi đã nói với chị rồi, tính tình bác sĩ Cố rất tốt, chị đã thấy anh ấy nổi giận với ai bao giờ chưa?"

Hai người ở gần khu vực quảng trường Manaf khoe ân khoe ái suốt năm ngày, mới có thể dụ được băng nhóm tấn công tình dục cắn câu, bắt được ba người ngay tại chỗ, mấy ngày sau đó dựa theo khẩu cung trực tiếp đột nhập hang ổ, không chỉ bắt được hai kẻ đầu sỏ, còn ngoài dự kiến thu hoạch được mấy kilogam ma túy. Nhiệm vụ thắng lợi hoàn toàn.

Nhưng Chung Tuệ nhìn ra được, Dương Chấn không quá vui mừng, chó con hiếu thắng lúc trước hở chút liền khoe khoang bỗng trở nên héo rũ, hơn nữa cô vẫn nhớ trước kia Dương Chấn rất thích chạy đến bệnh viện cấp hai, hiện giờ vết thương nhiễm trùng cũng không muốn tới, chuyện không bình thường tất có yêu ma.

"Được rồi, có lẽ bác sĩ Cố không tức giận." Chung Tuệ sửa miệng: "Nhưng tôi chắc chắn cậu đang tức giận."

Dương Chấn hai mắt nhìn thẳng, cằm căng chặt bạnh ra: "Tôi không tức giận."

"Cậu tức giận là vì cậu rất nhớ anh ấy, nhưng lại không có cách nào đi gặp anh ấy."

Dương Chấn: "....."

"Nhưng vì sao chứ?" Chung Tuệ hỏi: "Cậu không cảm thấy bác sĩ Cố đối với cậu rất tốt à?"

"Bác sĩ Cố đối với tất cả mọi người đều rất tốt." Dương Chấn trả lời: "Đối với tôi có chút đặc biệt hơn cũng chỉ là vì lúc anh ấy dẫm phải mìn, là tôi đã cứu anh ấy mà thôi."

Chung Tuệ khó hiểu, nói: "Anh ấy nói vậy?"

"Anh ấy không cần phải nói ra." Dương Chấn mím môi, giọng nói lí nhí: "Anh ấy đã có bạn trai rồi."

"Ai nói thế?" Chung Tuệ đột nhiên nghĩ ra: "Hôm đó Giang Tiểu Dương kéo cậu xuống dưới thầm thầm thì thì chính là nói chuyện này sao? Bạn gái cậu ta là dược sĩ, là cậu ta nói với cậu? Vậy cậu có kiếm chứng lại chưa?"

"Không phải như chị nghĩ đâu," Dương Chấn có chút bất đắc dĩ giải thích: "Không phải cậu ta nói cái gì tôi liền tin cái đó, mà là tôi vốn đã có cảm giác như vậy, lời cậu ta đúng lúc xác nhận cảm giác của tôi thôi, chị có hiểu không?"

Chung Tuệ bĩu môi đầu hàng: "Không thể hiểu nổi tư duy của giống đực các cậu."

Dương Chấn: "....."

"Cho nên cậu định cứ thế bỏ cuộc? Sau đó tự mình tức giận với chính mình? Chẳng khác nào con đà điểu rúc đầu vào đất, giả vờ hết thảy đều rất ổn?"

"Tôi chỉ muốn để bản thân bình tĩnh lại một chút."

"Ồ, đã gần một tháng rồi, không phải cậu cảm thấy hiệu quả của sự bình tĩnh này rất tuyệt đấy chứ?"

Dương Chấn bị nói đến không cách nào phản bác, chỉ có thể chịu thua: "Vậy có thể phiền chị chia sẻ một chút tư duy của giống cái bọn chị được không?"

"Ngại quá, không phải là có ý mạo phạm đâu, nhưng tư duy giống cái bọn tôi tiệm cận với những người có chỉ số thông minh cao, việc đầu tiên cần làm sau khi nhận được tin xấu là phải kiểm chứng, nếu không tiện để trực tiếp kiểm chứng, vậy ít nhất cũng nên thử xác minh ở xung quanh. Ví dụ như nếu nhận được một cuộc điện thoại nói đây là bệnh viện nào đó, người thân của tôi bị tai nạn xe cộ, cần phải lập tức chuyển hai vạn tiền thuốc men đến một số tài khoản nào đó, vậy tôi sẽ gọi điện thoại cho người thân trước sau đó lại gọi đến bệnh viện, chứ không phải trực tiếp liên lạc với nhà tang lễ."

Dương Chấn: "....."

"Chỉ là lấy ví dụ, chứ tất cả người thân của tôi đều sống lâu trăm tuổi, a di đà phật."

Dương Chân bật cười một tiếng: "Chị nên sờ cột gỗ đi."

Chung Tuệ rất bất ngờ: "Ồ. Cái này mà cậu cũng biết nữa à?"

"Là bác sĩ Cố nói cho tôi biết." Nói xong câu này, nụ cười trên mặt Dương Chấn lại biến mất: "Anh ấy đã cho tôi rất nhiều... thứ tốt, nhưng tôi không biết mình có thể cho anh ấy được cái gì."

"Vậy đầu tiên cậu cần phải biết anh ấy cần gì," Chung Tuệ nói: "Không phải thứ mà cậu cho rằng anh ấy cần, mà là thứ anh ấy thật sự cần là gì."

Dương Chấn nghe thế thì như suy tư gì đó, một lát sau lại hỏi: "Vì sao chị lại cảm thấy, anh ấy đang tức giận?"

"Bởi vì... trực giác giống cái đi?"

Dương Chấn: "....."

"Đương nhiên cũng có phán đoán logic."

"...Nói nghe chút đi."

"Tôi chỉ cảm thấy là, nếu bác sĩ Cố không yêu người khác giới, vậy khi anh ấy nảy sinh hảo cảm đối với một người, điều mà anh ấy lo lắng nhất hẳn là người kia có giống như mình không, cho nên tuy rằng tất cả các cậu đều không xem tôi là con gái, nhưng trong mắt bác sĩ Cố, tôi chính là con gái. Tôi cứ luôn quá thân cận với cậu sẽ khiến anh ấy suy nghĩ, một khi anh ấy cho rằng người mình có tình cảm là người sẽ yêu đương khác giới, vậy anh ấy càng không dám thể hiện ra ngoài, bởi anh ấy không muốn bị coi là... người không bình thường."

Dương Chấn bán tín bán nghi: "Tôi quá thân cận với chị sao? Là chuyện xảy ra lúc nào vậy?"

"Đại ca," Chung Tuệ cực kỳ cạn lời: "Lúc mọi người làm nhiệm cùng ra cùng vào là chuyện thường xảy ra, cậu đã quen rồi nên không cảm thấy gì, nhưng bác sĩ Cố không phải người trong đội chúng ta, anh ấy nhìn thấy một lần sẽ không vui một lần, số lần không vui càng nhiều, tâm sẽ như tro tàn."

Dương Chấn lại lần nữa rơi vào trầm tư, hiển nhiên trước kia cậu chưa từng suy xét đến vấn đề này.

"Cho nên ấy," Chung Tuệ tổng kết lại: "Đợi đến khi cậu cảm thấy bản thân bình tĩnh lại rồi, vậy nên gặp anh ấy nói chuyện thẳng thắn một lần."

Dương Chấn quay mặt sang: "Nếu kết quả rất khó coi thì sao?"

Chung Tuệ cười cười dang tay: "Ít nhất cậu cũng đã thử rồi."



Hai ngày sau, các cán bộ chiến sĩ quân đội như thường lệ lại đưa rau quả tới cho bọn họ. Các thửa ruộng trồng rau ở nơi đóng quân càng lúc càng đa dạng, sản lượng cũng nhiều lên, vì thế tần suất tặng rau đổi từ hai tuần một lần thành một tuần một lần, nhưng có một chuyện không đổi chính là, Cố Nhất Dã vẫn không hề xuất hiện.

Dương Chấn cảm thấy bản thân đã quen với thất vọng rồi, nhưng sau đó lại vẫn tiếp tục chờ mong lần tiếp theo, chờ mong Cố Nhất Dã sẽ đến, muốn bản thân nói chút chuyện gì đó với anh, có cơ hội nào để cho anh biết những tâm ý nông cạn của mình mà không khiến anh phải khó xử hay không, mỗi lần cậu đều nghĩ rất lâu, ngày hôm sau khi trông thấy những cán bộ chiến sĩ khác đến, cậu lại lần nữa thất vọng.

Cậu nghe theo đề nghị của Dư Vệ Đông, để bản thân bình tĩnh một thời gian, nhưng Chung Tuệ nói đúng, đã qua một tháng rồi, kết quả của sự bình tĩnh này chỉ là vô dụng. Cậu vẫn không thể buông bỏ Cố Nhất Dã được, ngoại trừ lúc ngủ và chấp hành nhiệm vụ bên ngoài, mỗi thời mỗi khắc cậu đều nhớ Cố Nhất Dã, nhưng Cố Nhất Dã lại không hề xuất hiện, chuyện này thật sự có chút kỳ lạ, cứ như thể Cố Nhất Dã đã biết trước cậu có kế hoạch rút lui nên mới phối hợp với cậu vậy.

Một chuyện kỳ lạ khác nữa chính là, lần này rau dưa đưa tới không có cọng tỏi non.

"Bác sĩ Lưu," Dương Chấn chạy tới hỏi bác sĩ phân đội y tế phụ trách đưa vật tư an ủi đến: "Cọng tỏi non tôi thích ăn nhất sao hôm nay lại không có vậy ạ?"

"Xin lỗi nha Tiểu Dương, bác sĩ Cố nói cậu ấy không trồng nữa."

Dương Chấn lập tức ngây ngốc: "Bác sĩ Cố? Anh nói chính là... Cố Nhất Dã sao?"

"Phân đội chúng tôi cũng chỉ có mình anh ấy là họ Cố thôi nhỉ?" Bác sĩ Lưu cười cười: "Đúng vậy, cọng tỏi non là do cậu ấy trồng trong ký túc xá, lấy đất ở vườn rau bỏ vào hai cái thùng gỗ trồng. Lần trước cắt xong bụi cuối cùng, cậu ấy bảo không định trồng tiếp nữa, bận rộn quá không chăm được. Hóa ra là vì trồng cho cậu à? Tôi còn đang thắc mắc, trước giờ chưa từng thấy cậu ấy ăn tỏi, tuần trước nữa lúc tôi đi chợ lồng mua thức ăn, cậu ấy còn nhờ tôi mua một ít tỏi."

"Wow!" Chung Tuệ đứng một bên làm ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ: "Hóa ra túi tỏi mà lần trước giáo sư Phó mang đến, là bác sĩ Cố nhờ bác sĩ Lưu mua cho ạ!"

"Đúng vậy," bác sĩ Lưu cười ha ha nói: "Đội các cô có nhiều người thích ăn tỏi à?"

"Không có nhiều lắm, chỉ có mình vị này thôi." Chung Tuệ đưa tay vỗ lên vai Dương Chấn một cái: "Lão đệ Hà Nam."

"Vậy để tôi nói với cậu, từ cửa chợ lồng bước vào, sạp thứ tư bên phía tay trái có bán tỏi, lần sau cậu có thể tự mình đến mua được."

Trong lòng Dương Chấn đã sớm có một cơn sóng gió mãnh liệt ập đến, nào còn tâm trí đâu mà để ý đến sạp tỏi? Chỉ hỏi: "Vậy vì sao bác sĩ Cố lại không trồng tỏi nữa ạ?"

"Gần đây cậu ấy thật sự rất bận." Bác sĩ Lưu nói: "Thường xuyên làm phẫu thuật đến rạng sáng, không thể kịp đón xe về nơi đóng quân cũng chỉ có thể ngủ lại ở văn phòng trong bệnh viện, tôi thấy cậu ấy đến ăn cũng ít, mấy hôm trước còn té xỉu trong phòng thay quần áo."

"Hả?" Tim Dương Chấn như bị ai siết chặt, vội hỏi: "Anh ấy không sao chứ ạ?"

"Không việc gì, chỉ là bị tụt huyết áp, ăn hai thanh chocolate là lại ổn rồi." Bác sĩ Lưu nói: "Có điều tôi cũng đã nhắc nhở cậu ấy, cho dù tuổi còn trẻ cũng đừng phung phí sức khỏe như vậy, quá tổn thương cơ thể."

--- Chẳng trách lại gầy đến thế, nhưng vì cái gì còn muốn gạt mình, nói rất khỏe chứ? Này thật một chút cũng không khỏe.

"Bác sĩ Lưu," Dương Chấn hỏi: "Anh có biết hôm nay bác sĩ Cố có đến bệnh viện không?"

--- Đến gặp anh ấy đi, nói với anh ấy mình rất nhớ anh ấy. Cho dù không thể làm bạn trai của Cố Nhất Dã, vậy cũng muốn làm bạn của Cố Nhất Dã, bởi gia hỏa tên Cố Nhất Dã này, thật khiến người khác phải nhọc lòng.

"Hôm nay cậu ấy không đến bệnh viện, đang trực ban ở nơi đóng quân." Bác sĩ Lưu nói: "Ngày mai cậu ấy sẽ đến bệnh viện."

Dương Chấn gật đầu: "Vâng, cảm ơn anh."

--- Vậy ngày mai sẽ đến gặp anh ấy!

Bác sĩ Lưu vỗ vỗ vai cậu, nói: "Hôm nay đến lượt tôi trổ tài nấu nướng phục vụ đội phòng chống bạo loạn các cậu, các cậu đừng ai đến giúp, để tôi mang đến cho các cậu một kinh hỉ!"

Các đội viên đồng loạt hoan hô, bác sĩ Lưu cầm hai túi đồ ăn đi thẳng đến phòng bếp, Dư Vệ Đông lại từ bên ngoài bước vào, nói: "Ngại quá bác sĩ Lưu, hôm khác lại nếm thử tay nghề của anh vậy, chúng tôi vừa nhận được nhiệm vụ khẩn cấp, phải lập tức xuất phát."



Đến gần chập tối, Cố Nhất Dã cùng một vị đồng nghiệp khác đang kiểm tra tình trạng sức khỏe của các chiến sĩ đội cảnh vệ, gần đây ở nơi đóng quân bắt đầu phát hiện hai trường hợp mắc sốt rét, chỉ huy trưởng rất chú ý, yêu cầu phân đội y tế phải thực hiện tốt các biện pháp phòng ngừa, tránh để phát sinh tình huống không chiến đấu cũng thiệt hại.

Lúc kiểm tra tình trạng của một lính gác cuối cùng, tiếng còi tập hợp khẩn cấp của phân đội y tế vang lên, Cố Nhất Dã và đồng nghiệp vội vàng chạy về văn phòng, giáo sư Phó Văn Liên sắc mặt ngưng trọng, báo với mọi có một ngôi nhà hai tầng ở khu dân cư phía Nam thành phố Gao bị đánh bom, có đội viên của lực lượng gìn giữ hòa bình bị thương, bị mắc kẹt, yêu cầu phân đội công binh cùng y tế đến hiện trường tiến hành cứu hộ khẩn cấp.

"Trợ lý y tế Cố Nhất Dã đưa một đội y tế đến tiền trạm tăng cường lực lượng cứu chữa. Đội sơ tán hộ tống hàng không chuẩn bị sẵn sàng, các hành động cụ thể căn cứ theo quyết định của trợ lý y tế từ tình hình thực tế tại hiện trường, nếu có người bị trọng thương cần phải chuyển đi, các cậu lập tức xuất phát. Chương Lỗi trực ban thay Cố Nhất Dã." Phó Văn Liên nhanh chóng bố trí nhiệm vụ, dặn dò: "Mọi người có vấn đề gì không?"

Đương nhiên không có vấn đề, hai phút sau, Cố Nhất Dã đưa đội y tế tiền trạm ngồi lên ba chiếc xe cứu thương chạy đến hiện trường, băng qua những con đường bao quanh khu vực núi non gập ghềnh với tốc độ cực nhanh, chỉ bốn mươi phút sau, đã đến được hiện trường.

Một ngôi nhà hai tầng nhìn không ra hình dạng ban đầu đứng lẻ loi trong bóng đêm, biến thành một đống đổ nát với hơn một nửa số phòng đã bị đánh sập, chỉ còn lại một nửa cửa ra vào và một cái cửa sổ, lung la lung lay trong gió đêm.

Đội công binh đến trước đã lái máy xúc dọn dẹp gạch đá, có mấy chiến sĩ đội mũ nồi xanh đứng ven đường, Cố Nhất Dã vừa liếc mắt một cái đã lập tức luống cuống, tất cả bọn họ đều mặc chế phục màu đen, rõ ràng không phải binh lính, mà là cảnh sát gìn giữ hòa bình!

Xe còn chưa dừng hẳn, Cố Nhất Dã đã vội xách hòm thuốc nhảy xuống khỏi xe, chạy tới nơi liền thấy, quả nhiên là Dư Vệ Đông.

Trên mặt người đàn ông đều là máu, cánh tay phải không thể cử động, bên cạnh là Chung Tuệ đang đứng, Giang Tiểu Dương và mấy đội viên khác của đội phòng chống bạo động, ai nấy đều thương tích đầy mình, dính đầy đất cát, trước mặt có một người nước ngoài đang nằm, thống khổ rên rỉ.

"Bác sĩ Cố!" Dư Vệ Đông chào anh, như thể thở ra một hơi, lại giống như đang khẩn trương: "Cuối cùng các anh cũng tới rồi, xem giúp tình hình của nhân chứng trước một chút, anh ta bị giá sách đè lên chân, có lẽ đã gãy xương."

"Dương Chấn đâu?" Cố Nhất Dã ngồi xuống, kiểm tra thương thế của người nước ngoài kia, không nghe thấy câu trả lời.

"Chấn thương phần ngoài đầu, ngực phải, vai; đùi trái gãy xương. Thương tích tương đối nghiêm trọng, cần được hộ tống bằng hàng không." Cố Nhất Dã lấy bộ đàm gọi về phòng chỉ huy, báo cáo tình hình với giáo sư Phó, giáo sư Phó nói sẽ lập tức xin máy bay trực thăng cứu hộ từ Bộ tư lệnh, cũng sẽ phái tổ chi viện hàng không.

"Các cậu thế nào rồi?" Cố Nhất Dã buông bộ đàm xuống, lại vội vã hỏi: "Dương Chấn đâu rồi? Cậu ấy không tới đây phải không?"

"Bác sĩ Cố đừng sốt ruột," Các bác sĩ và y tá đã có mặt để kiểm tra vết thương cho các đội viên đội phòng chống bạo động, Dư Vệ Đông đau đến nhe răng trợn mắt, vẫn không quên an ủi anh: "Chúng tôi cần phải hộ tống nhân chứng về Cục Cảnh sát thành phố Gao trước, vừa rồi lúc tìm người, căn nhà này đã bị đánh bom, lúc ấy Dương Chấn đang ở tầng hầm, đường đã bị bịt kín rồi, bây giờ tôi không thể xuống dưới được, bọn họ đang tìm cách di chuyển đồ đạc, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ cứu Dương Chấn về."

Cố Nhất Dã ngây người một lúc, mới nhận ra lời này nghĩa là gì: "Ý cậu là, Dương Chấn... Đang bị vùi dưới đống đổ nát này sao?"

"Anh tuyệt đối đừng nóng vội, cậu ấy sẽ không..."

"Tôi đi cứu cậu ấy." Cố Nhất Dã đeo hòm thuốc lên đi về phía ngôi nhà, lại bị chiến sĩ của phân đội cảnh vệ ngăn cản: "Bác sĩ Cố khoan đừng vào, chúng tôi cần phải gia cố bức tường trước." Đối phương nói: "Tầng này có thể sẽ sập bất cứ lúc nào, rất nguy hiểm."

Cố Nhất Dã lòng nóng như lửa đốt, đành phải quay lại hỏi Dư Vệ Đông: "Có bản vẽ mặt bằng của ngôi nhà này không?"

Cánh tay phải của Dư Vệ Đông đã được cố định lại, tay trái lấy ra tờ giấy đưa cho anh, Cố Nhất Dã nương theo ánh đèn xe, nhìn rõ vị trí tương đối của cửa vào căn nhà và tầng hầm. Vị chiến sĩ vừa rồi ngăn cản không biết đã đi đâu, mọi người ai nấy đều có việc bận cần phải xử lý, trước cửa không còn ai nữa, Cố Nhất Dã lặng lẽ đi tới, thấy xung quanh không có ai chú ý đến nơi này, bèn nhanh chóng chui vào trong nhà.

Lối vào tầng hầm đã bị bít lại hoàn toàn bởi một đống xi măng gạch đá đổ nát, không cách nào vào trong, Cố Nhất Dã giơ đèn pin xem xét xung quanh, ra sức dời đi hai tấm gỗ dày nặng nề, cuối cùng cùng tìm được một khoảng hở đủ rộng ở sau tường, bên trong tối om, rọi đèn pin vào, cũng chỉ thấy đủ loại ván gỗ và gạch đá, anh gọi tên Dương Chấn hai lần, không ai trả lời.

Cố Nhất Dã kiểm tra độ rộng của khoảng hở kia, đoán mình có thể chui qua được, vì thế ném hòm thuốc vào trong trước, sau đó lại cẩn thận chui qua khoảng hở, vừa di chuyển gạch đá vụn trong tầm tay, vừa chầm chậm bò vào bên trong, cũng may anh đủ gầy, vì thế không bị kẹt lại giữa chừng. Nhưng rất nhanh đã không còn đường, chỉ có một đống sắt thép và gạch đá chắn ngang.

Không dám chắc chắn đường đi của mình có chính xác hay không, lại lo lắng đi sai đường, không những không cứu được Dương Chấn, ngược lại bản thân cũng bị kẹt lại ở chỗ này, vì thế quyết định không tùy tiện tiến tới nữa, chỉ lấy chiếc còi bằng ngọc trong túi ra thử thổi vài tiếng.

Là một âm thanh rất đặc biệt, uyển chuyển nhẹ nhàng, linh hoạt kỳ ảo, anh thổi hai tiếng, lại gọi tên Dương Chấn một lần, cứ như thế lặp đi lặp lại mấy lần, rốt cuộc nghe được tiếng đáp yếu ớt. cùng với tiếng còi vọng đến, như thể ở ngay phía say mảng tường.

"Dương Chấn!"

Cố Nhất Dã tiếp tục bò về phía trước, ngón tay bị thanh thép cào xước nhuộm máu.

Dùng tay áo quấn lại xong, anh tiếp tục moi móc những cục đá và ván gỗ ra, bức tường rất lớn gần như dán ngay trên đỉnh đầu anh, chỉ cần có một chấn động rất nhẹ, có thể sẽ đè chặt anh ngay tại chỗ này không thể nhúc nhích, nhưng anh tự nhủ với chính mình không thể sợ hãi, không thể dừng lại, bởi có một con cún nhỏ vẫn đang chờ anh, có lẽ, cũng không phải đang chờ anh, nhưng anh muốn đi cứu cún con, cún con tốt nhất thế giới.

Cuối cùng, khi anh chui qua lối đi nhỏ hẹp do chính tay mình tự đào ra, cảm nhận được mặt sau của bộ đồng phục rằn ri chắc chắn đã bị cạnh thép hay cạnh gạch đá sắc nhọn nào đó cào rách, xoạc một tiếng.

Sau đó, anh rốt cuộc cũng tìm được Dương Chấn.

Hai chân thanh niên đang bị đè dưới một tấm ván gỗ, không thể nhúc nhích được, bị một cây thép cắm vào vai phải, trên mặt nửa dính máu nửa dính bùn đất, nhưng đôi mắt nhìn anh vẫn sáng ngời như thế, dịu dàng như thế, ngập tràn vui mừng.

"Không ngờ cái còi mẹ tôi đưa cho còn rất hữu dụng..." Dương Chấn giơ chiếc còi bằng ngọc đang cầm trong tay trái lên, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ, giọng nói khàn khàn: "Bác sĩ Cố... Giờ trông anh thật giống một con mèo mướp nhỏ."

.TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bjyx