Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

11. Quan hệ đồng đẳng




Đội trưởng phân đội cảnh vệ nhanh chóng gọi bộ đàm báo cáo tình huống với bộ chỉ huy, chỉ huy trưởng lập tức đề nghị Bộ tư lệnh chiến khu hỗ trợ chi viện rà phá bom mìn, đồng thời ra lệnh cho nhân viên tại hiện trường rút lui ra ngoài ba mươi mét, thiết lập khu cách ly an toàn bằng bao cát. Nhóm binh lính thuộc lực lượng gìn giữ hòa bình Trung Quốc này bao gồm kỹ sư xây dựng, kỹ sư cầu đường. Xây cầu, sửa nhà họ đều là những chuyên gia, nhưng đối với nhiệm vụ của các công binh xử lý bom mìn lại là người ngoài nghề. Cho nên trong tình huống nguy hiểm chưa thể lường trước mức độ như thế này, việc giảm thiểu thương vong đến mức thấp nhất chung quy vẫn là nguyên tắc cơ bản để giải quyết mối đe dọa của chất nổ.

Rất nhanh, Bộ Tư lệnh chiến khu đã phản hồi thông tin: Vì phân đội xử lý bom mìn chiến khu Đông của MINUSMA chưa được sắp xếp thích hợp, trước mắt không có khả năng xử lý bom mìn, đề nghị dựa vào kỹ thuật tự thân và trang thiết bị riêng để xử lý. Với tiền đề đảm bảo an toàn, tiến hành thêm các biện pháp xử lý an toàn khẩn cấp.

"Có ý gì?" Dương Chấn không rảnh lo nghĩ đến thái độ lễ nghi khi nói chuyện với lãnh đạo, phẫn nộ chất vấn: "Ý của bọn họ là bỏ mặc, để chúng ta tự sinh tự diệt à?"

"Ai đang nói chuyện?" Chỉ huy trưởng hỏi trong bộ đàm.

"Báo cáo thủ trưởng, tôi là quyền Đội trưởng đội phòng chống bạo động lực lượng gìn giữ hòa bình Trung Quốc, Dương Chấn." Dương Chấn biết rõ bây giờ có muốn phát tiết cảm xúc cũng vô dụng, nhanh chóng tìm cách gỡ mìn mới là mục tiêu hàng đầu, vì thế kiềm chế nôn nóng, cố gắng để đầu óc khôi phục suy nghĩ: "Nếu không thể trông cậy được vào Bộ Tư lệnh chiến khu Đông, vậy có thể mời chuyên gia gỡ mìn từ các đơn vị khác đến được không?"

"Tôi đã liên hệ một vòng, chuyên gia gỡ mìn ở gần đây nhất là thủ đô Bamako, cách Gao hơn một ngàn kilomet." Chỉ huy trưởng nói: "Tôi đã xin cứu viện khẩn cấp từ Bộ Tư lệnh, đồng thời phái người mang áo chống cháy nổ và dụng cụ xử lý bom mìn đến chỗ các cậu, đề phòng trường hợp khẩn cấp."

"Chỉ huy trưởng," Quyền đội trưởng phân đội cảnh vệ ngữ khí chắc nịch, nói: "Khu vực này hôm qua tôi đích thân dẫn người đến rà mìn. Tôi dám khẳng định đây tuyệt đối không phải địa lôi bình thường!"

"Cho nên mới càng phải cẩn thận! Để tất cả các nhân viên không liên quan rút khỏi hiện trường, di chuyển các bao cát ra xa hơn một chút. Các cậu chờ tôi..."

"Chúng tôi có thể chờ," Dương Chấn chen vào nói: "Nhưng quả địa lôi này chưa chắc có thể chờ được."

"Sao?"

"Thông thường, mìn nổ bằng áp lực có hai lớp bảo hiểm, một cái chốt an toàn, một cái là lớp bảo hiểm bằng kim loại mềm, bác sĩ Cố dẫm lên đã làm đứt chốt an toàn, giờ chỉ còn lại một miếng bảo hiểm kim loại cuối cùng. Bây giờ nhiệt độ bề mặt mặt đất đang khoảng 38 độ, chỉ cần mười đến hai mươi phút, miếng bảo hiểm kim loại mềm kia sẽ bị nung chảy, gãy đi, vì thế cả hai lớp bảo hiểm đều bị loại bỏ, lúc đó nếu có muốn gỡ mìn, gần như trở thành nhiệm vụ bất khả thi." Khẩu khí Dương Chấn thập phần kiên định: "Chúng tôi không chờ được. Để tôi gỡ."

Chỉ huy trưởng khiếp sợ nói: "Cậu đi gỡ?"

"Lúc ở Cục điều tra trinh sát biên giới tôi đã từng học phá gỡ bom mìn, ngài có thể gọi đến đơn vị cũ của tôi kiểm chứng." Dương Chấn nói: "Tuy tôi còn chưa từng gỡ mìn trên chiến trường thật sự, nhưng bây giờ ở đây ngoại trừ tôi không còn ai khác có thể làm chuyện này."

"Cho dù cậu có năng lực này, cũng phải chờ trang phục phòng chống cháy nổ mang đến mới..."

"Thủ trưởng, thời gian không đợi người, nhiều thêm một giây sẽ nhiều thêm một phần nguy hiểm." Dương Chấn tự rà lại các hành động quan trọng cần phải lập tức làm ngay, đồng thời cũng làm thêm một bước nhỏ: "Xin ngài để tôi đến xem xét tình hình của quả địa lôi này trước một chút, tôi đảm bảo trước khi ngài đến hiện trường sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Ngoài ra, xin ngài hãy bố trí xe cẩu của phân đội kỹ thuật đến đây."





Bao xi măng và các bao cát được chất lên tạo thành một khu cách ly cách đó không xa. Những đứa trẻ đang đá bóng cũng đã được đưa ra ngoài, Cố Nhất Dã đứng trong lùm cây, dẫm lên quả địa lôi đáng chết kia, trong lòng vẫn còn ôm quả bóng vừa đi nhặt về, trên bóng có in một hàng chữ tiếng Trung: Vì hòa bình mà đến.

Mồ hôi ướt sũng quân phục, nhưng đã bị gió hong khô, hiệu quả làm khô nhanh của chất liệu rằn ri không phải chỉ là đánh lừa. Sợ hãi lúc ban đầu đã qua đi, Cố Nhất Dã cảm thấy đại não đã dần chấp nhận sự thật này, cũng đưa ra phán đoán về kết quả tồi tệ nhất: anh có thể sẽ chết ở đây, còn là chết không toàn thây.

Dường như cũng không có gì đặc biệt cần dặn dò, với ba mẹ, những lời muốn nói anh đều đã viết trong di thư, có anh trai ở đó, họ hẳn cũng sẽ không đau lòng quá lâu. Về phần những đề tài nghiên cứu còn dang dở, quả thật có chút đáng tiếc, dù sao cũng sắp kết thúc, nhưng cũng không có cách nào, chỉ hy vọng về sau sẽ có những bác sĩ ngoại thần kinh khác sẽ tiếp tục nghiên cứu đề tài này, Cố Nhất Dã nghĩ, nhất định sẽ có.

Nếu như quả địa lôi này không được nhồi lượng thuốc nổ quá lớn, nếu như nhất định có khả năng đó, vậy anh có thể giữ được tính mạng, giữ được nửa thân trên, nếu như đầu và hai tay không bị trọng thương, về sau cũng vẫn có thể làm bác sĩ được, cùng lắm thì ngồi xe lăn lên bàn mổ, cũng không phải chưa từng có tiền lệ. Chỉ là... Anh hẳn là sẽ không có người yêu nữa.

Này cũng không có gì đi, nhiều năm như thế anh vẫn luôn một mình, cũng còn may chưa từng được nếm hương vị ngọt ngào của tình yêu, cho nên cũng sẽ không cảm thấy khao khát. Anh có thể nuôi một con chó nhỏ, một con chó nhỏ đáng yêu, hoạt bát, trung thành và dũng cảm, có đôi mắt sáng ngời, tựa như... đôi mắt kia.

Người đó, đôi mắt đó.

Có người bước qua hàng rào cách ly.

Cố Nhất Dã chớp chớp mắt, tập trung ánh nhìn, nhưng cho dù không cần làm như vậy, anh cũng có thể nhận ra người đến là Dương Chấn, anh chỉ có chút không chắc chắn.

"Cậu đừng đến đây!" Anh kêu: "Ở đây rất nguy hiểm!"

Không chắc chắn vì sao Dương Chấn lại muốn vào đây, chỉ mặc một lớp áo chống đạn bên ngoài áo thun, đội chiếc mũ màu xanh dương bình thường vẫn hay đội, ngay cả trang phục phòng chống cháy nổ cũng không mặc.

"Đừng căng thẳng." Dương Chấn không dừng bước chân, thậm chí còn cười cười với anh: "Không có vấn đề gì lớn, bình ổn hơi thở lại, A Dã."

"Tôi không căng thẳng."

"Vậy anh kêu lớn tiếng như thế làm gì? Tai tôi cũng đâu có điếc."

"Bởi cậu đang làm loạn. Tôi cần phải ngăn cản cậu làm loạn."

Dương Chấn cười nói: "Lúc anh cầm cây kim to dài kia cắm lên lồng ngực đội trưởng chúng tôi, cũng rất giống như đang làm loạn, nhưng tôi vẫn lựa chọn tin tưởng anh."

"Đó là chuyên ngành của tôi, cậu đương nhiên phải tin tưởng tôi."

"Gỡ mìn cũng là một...trong những chuyên ngành của tôi, anh cũng nên tin tưởng tôi." Dương Chấn đã đi đến trước mặt anh, cách anh chưa đầy năm mét, đặt ngón trỏ lên miệng, đáy mắt lấp lánh ánh sáng: "Đừng nói chuyện, để tôi xem xem nó là loại địa lôi nào trước đã."

Sau đó Dương Chấn nằm xuống đất, hệt như một con báo đốm đang nín thở, lặng yên không một tiếng động mà di chuyển đến bên chân anh, thong thả bới cát xung quanh ra, để lộ màu đen của quả địa lôi. Chân phải Cố Nhất Dã vừa vặn đạp lên vị trí bên rìa.

"Là địa lôi PMN kiểu cũ do Liên Xô sản xuất." Dương Chấn ngẩng đầu, nở một nụ cười trấn an anh: "Đừng lo lắng, tôi rất quen thuộc với nó."

Cố Nhất Dã cũng bị cậu chọc cười: "Quen thuộc bao nhiêu?"

"Loại địa lôi PMN chống bộ binh này nặng khoảng sáu trăm gram, vỏ mìn phần lớn được làm bằng nhựa Bakelite, máy dò mìn thông thường nếu bị những đồ kim loại khác ảnh hưởng rất khó có thể dò ra được nó, cho nên hôm qua phân đội cảnh vệ đến đây dò mìn, mới để tiểu hỗn đản này lợi dụng sơ hở." Dương Chấn nói: "Lượng thuốc nổ bên trong nó không lớn, bên trong chỉ có thể chứa tối đa hai trăm gram TNT. Thông thường nếu phải chịu tải trọng từ mười đến ba mươi ký là có thể phát nổ."

(1kg TQ = 500gr)

"Tôi hẳn là vượt xa ba mươi ký rồi."

"Anh dẫm phải rìa ngoài, hơn nữa trọng tâm lại đặt trên chân phải. Cho nên anh tuyệt đối đừng cử động, cũng không thể thay đổi trọng tâm." Dương Chấn tiếp tục dùng ngón tay đào đất: "Không nên gọi nó là 'tiểu hỗn đản', chốt rút an toàn bên hông đã bị ăn mòn, thoạt nhìn chắc cũng đã lâu rồi, hẳn nên gọi nó là 'đại hỗn đản' mới đúng."

"Có khi nào đã già đến mức hư luôn rồi không? Sẽ không phát nổ?"

"Ừm, đương nhiên cũng có khả năng này, chẳng hạn như lớp da chống ẩm bị ăn mòn nghiêm trọng khiến thanh áp lực bị kẹt, hoặc là chốt bắn bị kẹt trong vỏ dẫn đến chất nổ không thể bắn ra hoàn toàn, hoặc lò xo lồi dưới thanh áp lực bị biến dạng bởi chốt chính bị kẹt lâu ngày khiến chốt kích nổ kẹt lại. Những thứ này đều có thể là nguyên nhân khiến nó chưa phát nổ, nhưng trong tương lai nó vẫn có thể phát nổ." Dương Chấn ngữ khí bình tĩnh, như thể chỉ trả lời câu hỏi của giáo viên: "Chính vì không thể biết được trạng thái bên trong, mới càng phải cẩn thận, chỉ cần một chút thay đổi về trọng lượng, đều có khả năng gây nổ bất cứ lúc nào."

Trong lúc nói chuyện, Dương Chấn đã tháo chốt niêm phong bên hông vỏ địa lôi và nắp vặn của ngòi nổ, kiểm tra trạng thái của ngòi nổ và chiều dài của vòng dây thép lộ ra bên ngoài, sau đó rút con dao quân đội từ bên hông ra, chậm rãi luồn xuống dưới lòng bàn chân anh.

"Dương Chấn," Cố Nhất Dã nhẹ giọng hỏi: "Cậu đang làm gì?"

"Nếu thực hiện theo cách thức gỡ mìn thông thường, cần phải gỡ kíp nổ ra khỏi vỏ mìn, để chốt bắn không thể chạm vào kíp nổ kích nổ, đồng thời còn phải đảm bảo phần dây thép lộ ra ở cuối chốt bắn sẽ không bị rút vào thân mìn, phá hủy sự cân bằng và bị mắc kẹt vào chốt bắn. Phương pháp này thực hiện quá khó, rủi ro an toàn tăng lên gấp bội, chỉ trong một giây cả hai chúng ta đều sẽ cùng nhau xong đời."

"Cho nên?"

"Cho nên, tôi quyết định chọn dùng phương pháp 'hoán đổi', đổi vị trí cho anh trước, sau đó lợi dụng độ trễ cân bằng để làm chút..."

"Dương Chấn," Anh bình tĩnh ngắt lời đối phương: "Cậu nghĩ cũng đừng nghĩ. Tôi là quân nhân, cậu không phải."

"Tôi biết gỡ mìn, anh không biết."

"Dương Chấn!"

"Đừng kích động, đừng nóng giận," Thanh niên tựa như đang nói giỡn: "Giận lên trọng lượng cũng tăng thêm hai lạng, vì an toàn của cả hai chúng ta, xin bác sĩ Cố tâm bình khí hòa."

"Được, tôi tâm bình khí hòa." Ngữ khí Cố Nhất Dã mềm lại: "Cậu nghe tôi nói, quả địa lôi này lượng thuốc nổ không lớn, tôi chạy nhanh một chút, cũng chỉ bị thương một chân, nhiều nhất là hai chân, nhưng có giáo sư Phó ở đây, tôi chắc chắn có thể sống sót. Nếu bây giờ cậu thay cho tôi, mà cậu đang ở tư thế nằm, cậu sẽ không toàn mạng! Tôi đã đồng ý với mẹ cậu sẽ chăm sóc cho cậu, không phải hại chết cậu, đừng để tôi phải làm người ác được không? Vốn dĩ chính là tự bản thân tôi không cẩn thận, không liên quan gì đến cậu, cậu đi đi, cậu mau đi đi! Tôi cầu xin cậu, Dương Chấn..."

Thanh niên đưa một bàn tay lên khẽ vỗ vỗ lên chân anh: "Loại mìn này tôi đã từng thực hành gỡ ở trong khóa huấn luyện rất nhiều lần, rất quen thuộc. Chúng ta đều sẽ không sao." Giọng cậu rất thấp, dịu dàng đến không thể tưởng tượng nổi: "Tiểu Dã đừng sợ, anh phải tin tưởng tôi."

Không biết cụ thể là chữ nào, lập tức cắt đứt sợi dây vẫn luôn căng chặt trong người anh, Cố Nhất Dã nhìn Dương Chấn dưới chân mình, ngẩn ngơ rơi nước mắt. Anh đã không còn nhớ rõ, lần trước mình khóc là khi nào, rõ ràng đã rất rất lâu rồi anh chưa từng khóc.

"Đội trưởng Tôn," Dương Chấn mở bộ đàm trên vai, nói: "Xin hỗ trợ chuẩn bị một bao cát, dùng cát tẩm nước, nhưng bên ngoài không thể thấm nước, trọng lượng 40kg, cột thành hình trụ, nếu có thể thì thành trụ đứng là tốt nhất."

"Cho chúng tôi ba phút." Đội trưởng đội cảnh vệ nói.

"Tôi sẽ dùng thân mình thay cho anh trước, sau đó dùng bao cát thay thế cho tôi." Dương Chấn lại lần nữa ngẩng đầu lên, bắt đầu cởi dây giày cho anh, nụ cười trên mặt chưa từng tắt: "Thì ra bác sĩ Cố là túi khóc nhỏ, sao lại đáng yêu như vậy chứ?"

Cố Nhất Dã không dám đưa tay lau nước mắt, chỉ có thể hít hít mũi, nói: "Tôi không phải túi khóc nhỏ."

"Được, túi khóc nhỏ."

Dương Chấn dọn sạch từng chút từng chút đất cát xung quanh địa lôi, tựa hồ muốn chắc chắn quanh nó không có thiết bị đặc biệt nào khác. Ba phút sau, bao cát được đưa đến, chỉ huy trưởng cũng mang theo cần cẩu và trang phục phòng chống cháy nổ vội vàng chạy đến.

Dương Chấn cầm con dao quân bằng cả hai tay, ấn một phần trọng lượng cơ thể lên địa lôi.

"Tiểu Dã, ngón chân đừng nhúc nhích, từ từ rút chân ra, sau đó nhẹ nhàng bước ra khỏi khu vực cách ly."

Cố Nhất Dã cẩn thận rút chân trái ra bên ngoài, mãi cho đến khi rút ra được toàn bộ. Chỉ vài phút ngắn ngủi, cảm giác lâu như đã trải qua hàng thế kỷ. Cố Nhất Dã cả người đầy mồ hôi, thân thể đã cứng còng vì phải đứng quá lâu, chân không còn chút sức lực để mà nhấc lên, được hai chiến sĩ đỡ ra ngoài.





Cố Nhất Dã thành công thoát khỏi nguy hiểm, Dương Chấn cũng thở ra một hơi, tuy bây giờ đổi lại thành mạng sống của chính cậu đang bị treo trên quả địa lôi nho nhỏ này, nhưng cũng chỉ có mình cậu mà thôi, cho nên cậu làm những công việc còn lại một cách trấn định tự nhiên hơn.

Theo yêu cầu của cậu, cần cẩu dùng móc câu mang bao cát từ từ đặt thẳng xuống, chầm chậm đè lên con dao quân trên địa lôi. Mỗi khi hạ xuống một chút, lại thông báo số trọng lượng, Dương Chấn cũng theo đó mà rút bớt một phần sức lực, bảo đảm trọng lượng của mình và bao cát luôn ổn định ở 40kg.

Người phụ trách phối hợp điều khiển với cậu là tinh binh nòng cốt của phân đội kỹ thuật, vẫn thường được đưa đi biểu diễn kỹ thuật dùng cần cẩu mở nắp chai nước ngọt, nhiệm vụ như thế này đối với anh ta mà nói, chỉ là chuyện nhỏ,

"40kg – 39 – 38..." Hai người phối hợp chặt chẽ, không ngừng điều chỉnh tốc độ hạ xuống, cho đến khi bao cát vững vàng đè lên địa lôi, vòng dây thép bên hông địa lôi vẫn hoàn toàn không xảy ra bất kỳ thay đổi nào.

Dương Chấn xác nhận dao quân đã được đè chặt, cậu nín thở, buông tay lui về phía sau, địa lôi cũng vẫn lẳng lặng nằm tại chỗ như cũ.

Cậu thành công hoàn thành hai lần hoán đổi vật đè lên địa lôi.

Rút về khu vực an toàn, các chiến hữu vây xung quanh chờ đợi và dân làng đều ra sức vỗ tay, đội phòng chống bạo động vỗ to nhất, chỉ huy trưởng siết chặt tay cậu, nói: "Tiểu Dương, làm tốt lắm!"

Dương Chấn tạm thời không có thời gian để tận hưởng niềm vui chiến thắng, cậu nói với chỉ huy trưởng: "Thủ trưởng, quả địa lôi kia đã ở trạng thái sẵn sàng, xung quanh khu vực này đều là dân cư, dân làng không đủ điều kiện để chuyển đến nơi khác sinh sống. Tôi muốn hoàn toàn vô hiệu hóa quả địa lôi này, loại trừ hậu hoạ."

"Không được!" Cố Nhất Dã vừa rồi vẫn luôn chỉ nhìn cậu, cũng không hề vỗ tay,  lúc này lại kích động mà xen lời: "Đề nghị Bộ tư lệnh chiến khu Đông điều chuyên gia từ Bamako đến đây gỡ, các thôn dân có thể tạm thời chuyển đến khu vực trại tị nạn, ở đó có đồ ăn miễn phí, có thể đảm bảo nhu cầu cơ bản của họ."

"Trại tị nạn cách nơi này bảy tám kilomet, trong làng còn rất nhiều trẻ con cần phải đến trường, người lớn phải đến thành phố bán hàng, rất không tiện." Dương Chấn nói: "Hơn nữa, Liên Hiệp Quốc xử lý những yêu cầu này cần qua bao nhiêu quy trình phê duyệt, bác sĩ Cố hẳn biết rõ hơn tôi. Nhiệt độ mặt đất dưới ánh mặt trời ở Gao vào giữa trưa lên đến 60 độ, một khi lớp bảo hiểm cuối cùng không còn hiệu lực, cho dù có gửi chuyên gia đến cũng không cách nào xử lý được."

Cố Nhất Dã không có lời nào để nói, bởi anh biết tất cả những điều cậu nói đều là sự thật, căn phản không cách nào phản bác, cho nên chỉ có thể nôn nóng, đau lòng lại bất lực mà nhìn cậu, khóe mắt nhuốm đỏ.

"Yên tâm đi," Cậu cười trấn an bác sĩ: "Lần này tôi sẽ mặc trang phục chống cháy nổ."

"Hôm nay cậu đã giúp chúng tôi một việc rất lớn," Chỉ huy trưởng nói: "Đội trưởng các cậu không có ở đây, tôi không nên để cậu thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm như vậy."

"Cho dù đội trưởng có mặt ở đây, cũng sẽ để tôi đi, bởi chúng tôi chính là vì hòa bình mà đến." Dương Chấn làm một quân lễ tiêu chuẩn, nói: "Xin thủ trưởng yên tâm, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"





Sau khi nghỉ ngơi mười phút, Dương Chấn mặc áo chống cháy nổ vào, một mình mang theo dụng cụ tháo gỡ mìn tiến vào khu vực cách ly. Chiến lược là dùng phương pháp kích nổ thông thường, gỡ kíp nổ của địa lôi trước, khiến nó trở nên vô dụng, sau đó di dời đến khu vực an toàn, chôn thật sâu xuống đất.

Bên kia, các đội viên phân đội cảnh vệ và đội phòng chống bạo động đã nhanh chóng đào một hố sâu cách xa khu vực dân cư, sâu khoảng hai mét rưỡi.

Thời gian trôi qua từng chút một, lần đầu tiên Cố Nhất Dã vô cùng đồng cảm với những người là người nhà của bệnh nhân đang đứng ngồi không yên chờ bên ngoài phòng phẫu thuật. Chờ đợi chính anh xuất hiện và thông báo cho họ biết kết quả phẫu thuật của người nhà, bởi ngoại trừ chờ đợi, bọn họ căn bản không thể làm được gì khác. Trước mắt cũng là như thế, ngoại trừ chờ đợi, bản thân anh dù có nóng ruột thế nào cũng không thể giúp được gì. Anh đứng trước hàng rào cách ly, ánh mắt lướt qua những bao cát, nhìn Dương Chấn vẫn đang nằm bò dưới đất như cũ, chính mình cũng không thể biết bản thân đang suy nghĩ điều gì, chỉ cảm thấy trái tim như đang treo trên cổ họng, lên không được, xuống không xong, chặn đường dưỡng khí, cản trở hô hấp.

Anh nhìn đồng hồ khoảng hai ba mươi lần, nửa tiếng trôi qua, Dương Chấn cuối cùng cũng giơ tay lên, làm một cử chỉ chiến thắng.

Tiếp sau đó, dựa trên khoảng cách an toàn ba mét từ bãi mìn, nhân viên đứng cách xa ba mươi mét, người gỡ mìn vận chuyển các bao cát ra khỏi khu vực cách ly. Dương Chấn thành công mang địa lôi bộ binh kia an toàn dời đến hố sâu lấp lại, cũng dựng một biển báo nguy hiểm ở đó. Đợi sau khi bộ phận rà phá bom mìn của chiến khu Đông đến, có thể nhờ chuyên gia gỡ mìn chuyển đến nơi an toàn và tập trung xử lý kịp nổ.

Sau khi Dương Chấn quay về, mọi người ba chân bốn cẳng chạy đến giúp cậu cởi áo phòng cháy nổ ra, chiếc áo kia vừa dày vừa nặng, giữa mùa Đông mặc vào còn khó chịu, huống chi ở Gao nắng nóng bốn mươi độ? Dương Chấn từ đầu đến chân đều như vừa dội nước, một hơi uống sạch hai chai nước, cuối cùng mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Các chiến hữu thi nhau lại đây bắt tay cậu, khen cậu gặp nguy không loạn, lập được công lớn. Giang Tiểu Dương nói mình đã quay lại toàn bộ quá trình cậu soái ngầu gỡ mìn như nào, đợi về nước sẽ đưa cho lãnh đạo xem, về sau còn có thể đưa cho ba mẹ của đối tượng xem. Kết quả Dương Chấn xem qua cái clip kia của mình chỉ biết cạn lời, khoảng cách ba mươi mét, từ đầu đến cuối chỉ có bóng dáng cậu đang chổng mông quỳ rạp dưới đất, căn bản không nhìn ra là đang gỡ mìn hay đang ngủ.

"Thật sự biết cảm kích," Dương Chấn nói: "Bây giờ cậu ra ngoài ngay đi, tôi sẽ không đánh cậu."

Giang Tiểu Dương đương nhiên không phục, lầm bầm lầu bầu đi ra ngoài. Chung Tuệ giơ ngón cái lên với cậu, không nói câu nào cũng đi ra ngoài. Dương Chấn xoay người, cười cười với Cố Nhất Dã nãy giờ vẫn luôn đứng ở một góc, nói: "Đến đây đi bác sĩ Cố, tôi đã chuẩn bị xong rồi."

Cố Nhất Dã ngẩn ngơ, đôi mắt to chớp đến có chút hoảng loạn: "Sao cơ?"

"Khen ngợi, cảm ơn, không phải muốn nói những lời này với tôi sao?" Dương Chấn cẩn thận quan sát đôi mắt xinh đẹp kia: "Không phải là muốn phê bình tôi thích thể hiện đấy chứ?"

Cố Nhất Dã cúi đầu yên lặng, một lát sau mới nói: "Cảm ơn cậu... đã cứu tôi."

"Bất kể chiến sĩ nào có kinh nghiệm gỡ bom mìn đều sẽ lựa chọn làm như tôi thôi." Dương Chấn cười trả lời: "Cho nên không cần cảm ơn đâu, bác sĩ Cố."

"Cậu có thể gọi tôi là Cố Nhất Dã, hoặc là A Dã."

"Được, Tiểu Dã."

Bác sĩ bất đắc dĩ nói: "Tôi lớn hơn cậu rất nhiều đấy được không?"

"Sáu tuổi sao có thể gọi là 'rất nhiều' được?" Dương Chấn cưỡng từ đoạt lý: "Hơn nữa tôi biết chắc chắn có rất nhiều người gọi anh là A Dã rồi, tôi càng không muốn gọi giống bọn họ."

"Tùy cậu đi." Cố Nhất Dã nhỏ giọng thầm thì: "Cậu lại đây."

Dương Chấn nghe không rõ: "Gì cơ?"

"Cậu lại đây!"

Dương Chấn chần chờ nhích bước: "Làm gì?"

"Lại đây ôm một chút."

"Hả?" Dương Chấn lập tức dừng lại, luống ca luống cuống: "Chỉ là tôi... Bây giờ cả người tôi đều là mồ hôi, chua lắm..."

Cố Nhất Dã bước đến nhẹ nhàng ôm lấy cậu.

Sau đó ngửi ngửi trên cần cổ cậu, nói: "Không có mùi chua mồ hôi."

Dương Chấn cười rộ lên: "Vậy cũng không phải là thơm đâu nhỉ?"

"Vậy cũng không phải." Cố Nhất Dã thật nghiêm túc trả lời, sau đó lại ngửi ngửi một lát, chóp mũi cọ lên mặt cậu, làm cậu có chút ngứa ngáy.

"Là mùi nắng." Bác sĩ nói: "Cậu là một con cún nhỏ."

Cậu ôm lại Cố Nhất Dã, lại lo lắng sẽ mạo phạm nên chỉ dám ôm bằng một cánh tay, thấp giọng hỏi: "Nắng và cún con thì có quan hệ gì?"

"Quan hệ đồng đẳng. Có vài điểm giống nhau."

Dương Chấn vẫn đang chờ, nhưng Cố Nhất Dã đã thả tay ra: "Hôm nay cảm ơn cậu, đã cứu tôi."

"Anh đã nói rồi."

"Ừm."

Cố Nhất Dã cụp mi xuống, muốn rời khỏi phòng, lại bị cậu chặn đường. Dương Chấn hỏi: "Điểm giống nhau là gì?"

Dưới ánh mắt chăm chú không chịu rời đi của cậu, Cố Nhất Dã lại lần nữa nhìn cậu, đôi mắt kia tựa như mặt biển lung linh dưới ánh mặt trời, rong chơi trong tim cậu, lẳng lặng đối diện với cậu.

"Điểm giống nhau của mặt trời và cún con?"

"Ừm."

Cố Nhất Dã yên lặng cong môi: "Đều là những thứ mà tôi rất thích. Đã biết chưa?"

-----

Sự kiện gỡ mìn dựa trên trải nghiệm thực tế của đợt quân lực lượng gìn giữ hòa bình đầu tiên của TQ đã trải qua ở Mali, là cảnh tái hiện hiện trường hoàn toàn chân thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bjyx