1. Đồng loại
Lúc trưởng khoa Cao của bệnh viện Bộ Chính trị gọi điện thoại đến, đã là ngày thứ năm sau khi Cố Nhất Dã nộp đơn.
"Danh sách các nhân viên tham gia chiến dịch gìn giữ hòa bình về cơ bản đã được xác định, trong đó có cậu." Trưởng khoa Cao nói: "Thứ hai tuần sau bắt đầu tập trung để huấn luyện, cậu nhanh chóng bàn giao công việc cho xong, tiện thể giải thích với người nhà một tiếng đi."
Cố Nhất Dã chỉ đáp một tiếng: "Được."
Trưởng khoa Cao cười: "Tôi thông báo cho người khác, bọn họ ai cũng đều hỏi sao lại nhanh như vậy, chỉ có mình cậu là bình tĩnh nhất, không hổ là người đầu tiên của bệnh viện chúng ta nộp đơn. Cậu từng du học ở Mỹ, qua bên kia còn có thể giúp phiên dịch một chút, tôi sẽ giới thiệu cậu đến nhân viên liên lạc của đội Y tế."
Cố Nhất Dã vui vẻ đáp ứng, sau khi nói lời cảm tạ thì cúp điện thoại, sau đó gọi cho Hạ Tây Chinh, hẹn đối phương tối nay gặp mặt.
"Tôi sắp đi Mali tham gia giữ gìn hòa bình, ngày mốt bắt đầu tập trung để huấn luyện, ba tháng sau chính thức lên đường."
Món ăn thứ nhất được mang lên, Cố Nhất Dã đã nói xong câu đầu tiên thông báo mục đích của buổi hẹn tối nay, Hạ Tây Chinh ngẩn ra: "Sao cậu không đợi đến lúc đến Mali rồi hãy báo luôn cho tôi một thể?"
Cố Nhất Dã rất thành thật đáp: "Nghe nói cước điện thoại gọi từ bên kia về rất đắt."
Hạ Tây Chinh phì cười: "Câu vừa rồi của tôi là mỉa mai."
"Nghe ra được." Cố Nhất Dã nhàn nhạt nói: "Trong số những người nộp đơn bọn tôi sẽ có khoảng một nửa bị loại, có nói trước với cậu cũng không có ý nghĩa gì, nếu cuối cùng không thành, không phải là vô duyên vô cớ lãng phí thời gian và tình cảm sao."
"Wow," Hạ Tây Chinh cười cảm thán: "Thế mà tôi lại chẳng thể get được sự săn sóc chu đáo này của bác sĩ Cố đấy."
"Câu này cũng là mỉa mai."
Hạ Tây Chinh hiển nhiên bị anh đánh bại, cười lắc lắc đầu hỏi: "Ba mẹ cậu đã biết chưa?"
"Đã gọi điện thoại cho ba mẹ tôi rồi." Cố Nhất Dã nói, cảm thấy hẳn là nên nhanh chóng hoàn thành việc thông báo mục đích thứ hai, vì thế nói tiếp: "Thời hạn nhiệm vụ là một năm, bên kia rất lạc hậu, không tiện liên lạc, vì thế tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên chia tay thì hơn."
"Chia tay?" Hạ Tây Chinh bày ra vẻ mặt vừa nghi hoặc vừa buồn cười: "Chúng ta đang yêu đương sao?"
"Thật ra cũng không cần phải câu nào cũng mỉa mai đâu."
"Này không phải mỉa mai, là câu hỏi chân thành," Hạ Tây Chinh cười nói: "Làm ơn đi, chúng ta đều rõ ràng cậu chấp nhận tôi chỉ là vì tôi come out với người trong nhà, lần này kết thúc chắc chắn sẽ không ngừng sắp xếp xem mắt."
Cố Nhất Dã hiếm khi có chút áy náy: "Xin lỗi," Anh nói: "Tôi thật sự đã cố gắng thử... Chỉ là..."
"Xin hãy dừng lại việc tổn thương tôi lần nữa đi." Hạ Tây Chinh cười phản đối: "Phải nỗ lực mới có thể yêu chắc chắn có thể khẳng định là không đúng. Aiz, xem như tôi hoàn toàn bị loại rồi."
"Không đúng?" Cố Nhất Dã cảm thấy kỳ quái hỏi: "Cái gì không đúng?"
"Gặp được đúng người, yêu NGƯỜI ĐÓ là chuyện cực kỳ tự nhiên, căn bản không cần phải nỗ lực, quên NGƯỜI ĐÓ mới cần phải nỗ lực." Hạ Tây Chinh nói: "Hơn nữa, rất có thể cho dù có nỗ lực thế nào cũng không thể quên được."
"Cái gì gọi là đúng người?"
"Đúng người chính là..." Hạ Tây Chinh đột nhiên vươn tay, khẽ che mắt anh lại: "Không cần phải nhìn cũng lập tức nhảy xuống, bởi biết rằng NGƯỜI ĐÓ nhất định sẽ đón được."
Cố Nhất Dã bán tín bán nghi: "Là vậy sao?"
Hạ Tây Chinh thu tay về, hỏi lại: "Không phải như vậy sao?"
"Tôi không tin cái gọi là vận mệnh sắp đặt kia." Cố Nhất Dã nói: "Người đồng điệu với nhau có rất nhiều, tâm giao tri kỷ cũng không phải duy nhất. Phần lớn những người thay đổi một đối tượng cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến cảm giác hạnh phúc, trong đó khoảng 50% số người thay bạn lữ mới chất lượng cuộc sống sẽ càng cao hơn. Chỉ là mọi người thường rối rắm với những tổn thất chìm mà từ chối chuyện thay đổi."
"Lời này nghe thật tiêu sái, nhưng thực chất là bi quan." Hạ Tây Chinh cười nói: "Cậu không tin bản thân sẽ gặp được một người mà bất kỳ ai khác cũng không thể thay thế được sao?"
"Không ai có thể thay thế được." Cố Nhất Dã không có ý định tranh luận về chủ đề này, chỉ nói: "Bất kể thế nào, hại cậu vì tôi mà bị ép phải thay đổi công việc, tôi thật sự rất áy náy. Tôi nợ cậu một ân tình."
"Tôi không có bị ép," Hạ Tây Chinh sửa lại lời anh, nói: "Tôi đã sớm nghĩ thông rồi. Ở trong đó quá nhiều hạn chế, giờ lương tôi một năm gấp năm lần trước kia."
Cố Nhất Dã diễn giải: "Cho nên cậu chuyển việc... chỉ là vì tiền lương sao?"
"Tiền cực kỳ quan trọng, nó liên quan đến chất lượng cuộc sống, mà chất lượng cuộc sống quyết định thái độ làm việc." Hạ Tây Chinh nhìn anh cười cười: "Đương nhiên, quan điểm này đối với người gia cảnh khá giả không hề có áp lực gì về kinh tế giống như cậu mà nói, chỉ e khó có thể đồng cảm."
"Tôi không cho rằng chuyện này thì có liên quan gì đến gia cảnh." Cố Nhất Dã nói.
Hạ Tây Chinh chỉ cười cười, đợi đồ ăn được mang lên hết rồi, mới lại lên tiếng.
"Tuy rằng chúng ta cùng học trường quân y, cùng đi du học, cùng trở về Trung Quốc làm bác sĩ, nhưng chúng ta không phải đồng loại."
Cố Nhất Dã lấy đũa ra, hỏi: "Định nghĩa về đồng loại là...?"
Hạ Tây Chinh không trả lời, chỉ giơ chén trà lên, nụ cười chân thành mà cô đơn: "Chúc cậu sớm ngày gặp được đồng loại của chính mình, A Dã."
Là đặc cảnh duy nhất của Quân đoàn Biên phòng Công an thành phố Kinh Hải được chọn tham gia sứ mệnh giữ gìn hòa bình lần này, sau khi nhận được danh sách cuối cùng, Dương Chấn kích động đến mức cả đêm không ngủ được. Vào hôm khảo sát đánh giá kỹ năng đó, cậu bị viêm gân tay tái phát, có một phát súng chỉ bắn trúng vào vòng tròn thứ chín, không thể đạt được điểm tối đa, tưởng rằng không có cơ hội nữa, kết quả Chính ủy nói với cậu, tổng số điểm của cậu vẫn cao nhất toàn trường, hơn nữa tố chất cơ thể vượt trội, thành công trúng tuyển, trở thành một trong số mười bốn sĩ quan cảnh sát của lực lượng giữ gìn hòa bình Trung Quốc đợt này, nếu không có gì bất ngờ, cậu sẽ được sắp xếp vào đội phòng chống bạo động SWAT, làm tay súng bắn tỉa.
Dương Chấn báo tin vui cho ba mẹ đầu tiên, ba thật sự rất cao hứng, mẹ ngược lại có kinh ngạc nhưng không mấy vui vẻ, ôm điện thoại tra tình hình ở Mali một hồi, biết nơi này thời tiết nóng nực khô hạn, rất nhiều dịch bệnh, chiến loạn không ngừng, lại càng lo lắng sốt ruột hơn. Dương Chấn kiên nhẫn an ủi bà, nói ở Mali có rất nhiều cảnh sát của nhiều quốc gia được phái tới giữ gìn hòa bình, mọi người cùng nhau làm việc cũng sẽ chăm sóc bảo vệ lẫn nhau, hơn nữa lần này đi còn có lực lượng gìn giữ hòa bình Trung Quốc, ước chừng khoảng một trăm bảy mươi người.
"Có quân giải phóng ở đó còn lo gì nữa?" Dương Chấn ngồi trên sofa, ôm vai mẹ trấn an bà, nói: "Nếu gặp phải chuyện gì nguy hiểm, bọn con chạy về chỗ đóng quân của quân Trung Quốc trốn là xong việc, họ sẽ bảo vệ bọn con."
Mẹ nghe nói bên bộ đội cũng có người đi, hơn nữa còn rất nhiều, quả nhiên cũng cảm thấy an tâm hơn: "Có quân giải phóng ở đó, vậy cũng ổn hơn một chút, ít nhất có đồng minh, người nước ngoài mẹ không dám trông cậy."
"Đúng thế đúng thế, không có ghê gớm đáng sợ như trên mạng nói đâu." Dương Chấn cười pha trò: "Hơn nữa Mali còn có rất nhiều vàng nữa đấy!"
Mẹ Dương tức giận: "Cái đó thì có liên quan gì đến con?"
"Nói không chừng, chúng con chấp hành tốt nhiệm vụ, khiến Chính phủ địa phương cao hứng, dùng vàng làm phần thưởng cho bọn con thì sao, ha... Ây da!"
Còn chưa kịp 'ha' xong đã bị mẹ cốc một cái lên đầu: "Ném hết cho mẹ! Mẹ chỉ cầu con được bình bình an an trở về, chỉ cần như thế là được, so với bất cứ thứ gì đều đáng giá hơn, vàng cái gì mà vàng!"
"Ra ngoài nhìn ngắm thế giới cũng rất tốt," Ba xen lời: "Hơn nữa, đây là vì vinh quang của đất nước, chúng ta nên ủng hộ con trai. Vả lại, Mali cũng đâu tệ đến thế."
"Đúng là ba của con." Dương Chấn liên mồm cảm thán: "Có thể sinh ra thanh niên tài tuấn như con đây quả nhiên không phải phàm nhân, giác ngộ vô cùng cao!"
Mẹ Dương không thuận theo không buông tha, hỏi: "Vậy ông nói xem, Mali không tệ chỗ nào? Là ăn ngon ở tốt hay là xã hội ổn định phồn vinh?"
"Mali ư, quả thật là một đất nước chiến loạn nghèo đói, tôi là..." Ba Dương lí nhí nói.
Dương Chấn lòng đầy mong đợi nhìn ba, chỉ nghe lão nhân gia nói: "Đội bóng đá nam người ta từng đánh bại đội Trung Quốc tỉ số 3-1 đấy, vẫn rất có thực lực nha."
Dương Chấn: "....."
Sáng sớm ngày thứ ba, Dương Chấn đeo ba lô hành lý đúng giờ có mặt ở địa điểm tập kết tạm thời, cùng gặp mặt các đồng đội trước khi lên đường đi Mali chấp hành nhiệm vụ. Cậu được xếp vào tiểu đội cảnh sát phòng chống bạo động của lực lượng gìn giữ hòa bình Trung Quốc, nhiệm vụ chủ yếu là hỗ trợ và đào tạo cảnh sát địa phương, hỗ trợ cho hành động của lực lượng gìn giữ hòa bình và bảo vệ an toàn cũng như giữ gìn trật tự trị an trong thành phố.
Trong số nhân viên của lực lượng tham gia giữ gìn hòa bình xuất chinh lần này, có quân nhân, có cảnh sát, quân đội và cảnh sát thuộc các ban ngành khác nhau, khi đến nơi trách nhiệm và nhiệm vụ cũng rất khác nhau, lại là lần đầu tiên cùng đồng thời xuất phát đến cùng một địa điểm, bởi vậy mà địa điểm tập kết cũng được sắp xếp ở cùng một chỗ. Trong rất nhiều hạng mục của nhiệm vụ cần được chuẩn bị, tỷ như giáo dục tư tưởng, đào tạo ngoại ngữ, tiêm vắc xin... cũng đều được thực hiện cùng nhau.
Dựa trên "Biên bản ghi nhớ" được ký kết giữa Liên Hiệp Quốc và các quốc gia cùng xuất binh, tất cả các công tác đều được tiến hành đâu vào đấy, tốc độ học tập và rèn luyện mỗi ngày đều rất nhanh. Huấn luyện thể năng và kỹ năng đều không phải nội dung mà Dương Chấn cần phải lo lắng, cậu khẩn trương đối với chương trình học ngoại ngữ hơn, dựa theo quy định, bọn họ cần phải thành thạo một trăm câu giao tiếp của mỗi ngôn ngữ tiếng Anh, tiếng Pháp và tiếng Bambaga – ngôn ngữ địa phương được dùng ở Mali, trong phòng ký túc xá dán đầy những miếng giấy note ghi chi chít những từ đơn, ngay cả lúc đi toilet tắm rửa cũng đều học thuộc lòng.
Ngoại trừ những nhiệm vụ được quy định này, còn có không ít những nhiệm vụ không thể đoán trước được, có chút tương đối nặng nề, tỷ như viết huyết thư, viết di thư.
Huyết thư chính là in một dấu vân tay máu lên thư xin đi chiến đấu, di thư, đúng như tên gọi, đề phòng trường hợp xảy ra bất trắc, để lại cho người nhà chút an ủi cuối cùng.
Đương nhiên, cũng có một số người mới cá biệt.
Hôm đó vừa kết thúc giờ nghỉ trưa, đội trưởng đội phòng chống bạo động Dư Vệ Đông đến các ký túc xá thông báo, nói có buổi tọa đàm về y học và sức khỏe được tổ chức ở phòng họp lớn dưới lầu, yêu cầu tất cả các đội viên nam đều phải có mặt.
"Ngày đầu tiên tập kết không phải đã có tọa đàm về y học rồi sao?"
"Đúng vậy. Hơn nữa vì cái gì chỉ yêu cầu đội viên nam có mặt?"
"Không phải là tọa đàm về nam khoa đấy chứ?"
"Cảm ơn tôi không có vấn đề nam khoa gì cả."
Các đội viên tuy rằng đến từ tứ hồ ngũ hải, mấy ngày nay cùng ăn cùng ở cùng huấn luyện, sớm đã lập thành hữu nghị tình thâm, cùng nhau cười đùa kết bạn cùng đi xuống lầu. Toàn đội phòng chống bạo động chỉ có sĩ quan liên lạc Quan Chung Tuệ là nữ, không cần tham gia.
Ký túc xá họ ở cách tòa nhà bệnh xá xa nhất, là những người cuối cùng bước vào phòng họp, bởi vậy chỉ còn lại những hàng ghế phía sau, Dương Chấn liền theo Dư Vệ Đông ngồi xuống hàng ghế thứ ba từ dưới lên.
Sau khi các đội trưởng từng phân đội đã điểm danh xong, chỉ huy trưởng ra hiệu có thể bắt đầu buổi tọa đàm rồi. Dương Chấn để ý thấy, có một đội viên của phân đội y tế ngồi bên cạnh cửa sổ bước ra, nhìn huân chương là quân hàm thiếu tá, dáng người thật cao, khá gầy, anh tuấn đĩnh bạt, nước da trắng hơn rất nhiều so với phần lớn quân nhân có mặt ở đây, tuổi tác không quá ba mươi.
Kỳ thật diện mạo rất đẹp, Dương Chấn tự nhiên thầm nghĩ, chỉ là khí chất có hơi lạnh lùng, không có biểu tình gì, cũng không nhiều cảm xúc, có vẻ không mấy hoạt bát, phảng phất không có lúc nào là không cự người ngàn dặm.
Vị bác sĩ bước lên bục, làm một động tác chào kiểu quân đội, tự giới thiệu, nói: "Xin chào mọi người, tôi là bác sĩ của phân đội quân y cùng tham gia giữ gìn hòa bình đợt này, tôi tên Cố Nhất Dã."
Tiếp theo, Cố Nhất Dã thực hiện một bài tuyên truyền giáo dục ngắn gọn cho các đội viên, chủ đề là trữ đông tinh trùng.
"Tình hình ở Mali căng thẳng, chuyến đi này không ai có thể đảm bảo bản thân nhất định không xảy ra chuyện, vì thế việc trữ tinh này là để đề phòng vạn nhất. Các đồng chí đã có con cái có thể không cần, còn lại bất kể đã lập gia đình hay chưa, đều nên trữ." Cố Nhất Dã nói: "Nhưng quyết định cuối cùng vẫn là do mọi người đưa ra."
Cả phòng họp trở nên yên lặng, hiển nhiên đối với nhiệm vụ này, mọi người đều có phần bối rối. Người hướng nội cân nhắc trong lòng, người hướng ngoại giơ tay lên hỏi: "Trữ tinh thì có ý nghĩa gì? Nếu tôi không thể trở về, không lẽ để vợ mang thai bằng thụ tinh ống nghiệm, sau đó một mình nuôi con sao?"
"Tôi cũng muốn hỏi." Dư Vệ Đông nhỏ giọng nói với cậu: "Người còn chưa có đối tượng giống như tôi đây, trữ thì có ích gì? Chẳng lẽ đến lúc đó để mẹ tôi mang nòng nọc nhỏ của tôi đi tìm con dâu ư?"
Dương Chấn: "....."
Cố Nhất Dã giơ một quyển sách trong tay lên, thị lực Dương Chấn rất tốt, trông thấy trên bìa sách có mấy chữ "Ngân hàng tinh trùng quân nhân".
"Đợi lát nữa mọi người được phát cuốn sổ tay hướng dẫn này, sau khi đọc xong sẽ hiểu." Cố Nhất Dã nói: "Trữ tinh cũng không phải nhằm vào mục đích nghe cực kỳ cực đoan 'Không thể quay về'. Chiến tranh hiện đại sử dụng khoa học kỹ thuật tân tiến, khái niệm vũ khí hạt nhân mới tạo thành bức xạ hạt nhân, bức xạ điện từ cùng các chất độc sinh học, hóa học, có thể sẽ gây ra những tổn thương khó có thể lường trước được cũng không thể khắc phục được cho con người. Chất độc sinh học và hóa học, sản phẩm nổ, bom uranium nghèo chống tăng, bức xạ ion hóa và bức xạ điện từ, đều sẽ gây ảnh hưởng xấu đến chức năng sinh sản của người lính trên chiến trường, nhẹ thì khả năng sinh sản giảm, các bất thường về nhiễm sắc thể ở tinh trùng và trứng sẽ gây vô sinh. Mục đích của trữ tinh là để có một sự bảo hiểm dành cho cán bộ, chiến sĩ sắp ra trận."
Mọi người có mặt trong hội trường bừng tỉnh đại ngộ: "Vậy tôi phải trữ lại một phần." Dư Vệ Đông lập tức nói: "Lỡ như..."
Dương Chấn chưa từng suy xét đến vấn đề trữ tinh này, cậu nhìn không chớp vào Cố Nhất Dã đang đứng trên bục, rõ ràng không phải dáng vẻ yếu ớt, vòng eo được phác họa dưới chiếc đai lưng thon gầy đến thế, nhưng cũng không khiến người ta liên tưởng đến con gái. Giọng nói thật dễ nghe, ngữ tốc vừa phải, phát âm tiêu chuẩn, âm lượng không cao, lại sang sảng vang vọng, cho nên mỗi câu mỗi chữ nghe đều rất có sức mạnh.
Sách tuyên truyền được phát xuống, Dư Vệ Đông giơ tay lên, sau khi được đồng ý thì lên tiếng hỏi: "Cảnh sát chúng tôi cũng có thể trữ sao?"
Cố Nhất Dã quay đầu nhìn chỉ huy trưởng đang đứng ở cửa quan sát, người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi cười đáp: "Có thể, chi phí sẽ do Bộ Công an của các cậu đài thọ toàn bộ."
"Cảm ơn thủ trưởng!" Dư Vệ Đông vui vẻ ngồi xuống.
"Mọi người ở đây có có câu hỏi nào khác nữa không?" Cố Nhất Dã vừa hỏi như vậy vừa nhìn quanh hội trường một lượt, cuối cùng xuyên qua mấy hàng ghế, chạm mắt với cậu.
Mặt Dương Chấn bỗng nóng bừng, lại không biết lấy dũng khí từ đâu ra, hoàn toàn không rời mắt đi. Hai người cứ nhìn nhau như vậy, Cố Nhất Dã khẽ nhướng mày.
Sau đó nhìn cậu nói: "Nếu đồng chí nào ngại phải hỏi trước mặt mọi người, vậy lát nữa đến phòng khám bên cạnh ký tên có thể một mình gặp tôi nói chuyện."
Dư Vệ Đông đang nghiên cứu sách tuyên truyền ở bên cạnh cười nói: "Ngại hỏi trước mặt mọi người..." Cậu ta khịt khịt mũi hừ một tiếng: "Hừ, thật đáng thương, đồng chí đáng thương nào đó chắc có bệnh nam khoa."
-----
Lại một bánh răng khác bắt đầu quay, truyện này chủ yếu để chữa lành, hy vọng mọi người thích. Nhớ để lại nhiều bình luận nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro