Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9





Nếu nói cuộc gặp hôm nay cũng là một cuộc gặp gỡ tình cờ, Vương Nhất Bác không biết liệu Tiêu Chiến có tin không, nhưng hôm nay hắn đích thật không ôm bất kỳ ý định muốn gặp ai mà đến quán sữa đậu nành này.

Chuyện là một giờ trước, hắn và vài người bạn trong đó có Tưởng Tuyên, tụ tập ở nhà Tưởng Tuyên ăn uống để chúc mừng bảo bối của Tưởng Tuyên thi đậu kỳ thi học lên thạc sĩ.

Vương Nhất Bác chế giễu Tưởng công tử, một năm 365 ngày bất kể chuyện lớn chuyện nhỏ ngày nào cũng đều có thể ăn mừng như vậy. Lần trước Tưởng công tử mời mọi người đến nhà ăn tối, là bởi vì bảo bối của gã nhặt được một con chó đi lạc, Tưởng công tử muốn ăn mừng để chào đón thành viên mới trong nhà.

"Cậu không hiểu, quan trọng không phải chuyện này lớn thế nào, quan trọng là tấm lòng, phải để cho người mình thích cảm nhận được tâm ý của mình, hiểu không?" Tưởng công tử mở một khóa đào tạo cấp tốc về tình cảm dành cho học sinh Vương Nhất Bác: "Quên đi, cảm xúc của cậu quá ổn định, đối với ai cũng đều như nhau cả, đối xử với đối tượng của mình không phải như vậy, bây giờ cô đơn lẻ bóng thế này thật chẳng oan chút nào."

Vương Nhất Bác ậm ừ đối phó qua loa, quay lại chơi với chú chó nhỏ đi lạc mà Tưởng công tử nuôi. Tưởng công tử trịnh trọng sửa lời Vương Nhất Bác, nói chú chó này hiện giờ đã được nuôi trong nhà, chính là một chú chó quý giá.

Quả nhiên quý giá, tên của tiểu cẩu được đặt theo nhũ danh hồi nhỏ của gã là Tiểu Giang, lần đầu tiên nghe được, Vương Nhất Bác cười đến mức miếng sườn đang gắp trên đũa cũng run lên, khi được hỏi, Tưởng công tử nói đây là do bảo bối của gã đặt, gã không cách nào phản bác.

Tối nay, mấy người bạn cùng nhau tụ tập ăn uống, chơi vài ván game, chơi đến mức say mê, lúc dừng lại cũng đã hơi muộn, không biết là ai trong lúc hỗn loạn nhắc đến, nói có muốn đến hộp đêm FIRST mới khai trương uống vài ly không.

Tưởng công tử lắc đầu từ chối, ngày mai gã còn phải đi gặp khách hàng, cùng đám bạn này uống rượu căn bản không thể khống chế được.

Trong lúc chọn trò chơi trên màn hình, gã nói: "Trước kia trên mạng không phải có một câu nói, gì nhỉ, 'rượu mạnh lúc rạng sáng không bằng sữa đậu nành lúc nửa đêm' sao, tôi thật sự muốn ăn một bát, này, để xem có thể gọi đặt giao tới không."

Trên phần mềm đặt đồ ăn giao tới có một quán sữa đậu nành, nhưng đánh giá không tốt lắm, vừa rồi Vương Nhất Bác đang tập trung xem điện thoại nên không để ý tới cuộc đối thoại của bọn họ, sau đó lại nghe có người nhắc tới, sữa đậu nành uống chỗ nào mà chẳng như nhau, có nhất thiết phải nửa đêm đặt đồ ăn mang tới không.

Hắn từ từ ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: "Lúc trước từng đến một quán kia, buôn bán rất tốt, nhưng hình như không có dịch vụ giao hàng."

"Vậy quên đi, chọn đại đi."

Vương Nhất Bác vỗ vỗ ống quần, đứng lên, nói: "Không sao, tôi sẽ đi mua, không xa lắm, tôi lái xe đến đó."



Hắn thuận miệng đưa ra đề nghị chính mình sẽ đi mua, trên đường đi cũng không nghĩ tới những thứ khác, chẳng hạn như có thể gặp Tiêu Chiến không, hắn biết không thể có nhiều sự trùng hợp như vậy được.

Hắn chỉ là nghĩ đến hai cuộc điện thoại khi nãy mình gọi đi, lúc bọn Tưởng công tử đang mải chơi game, hắn cúi đầu nghịch điện thoại, yêu cầu Từ Vân gửi thông tin liên lạc của người phụ trách bên B cho mình. Muộn như vậy còn muốn lấy phương thức liên lạc, khiến cơn buồn ngủ của Từ Vân lập tức biến mất không còn chút dấu vết, hỏi có phải triển lãm nghệ thuật có sai sót gì không?

Vương Nhất Bác trả lời không có, chỉ là có chút linh cảm nên muốn thảo luận với bên B về triển lãm tiếp theo, nghe hắn nói vậy, Từ Vân lập tức thở phào nhẹ nhõm, gửi thông tin liên lạc của đội ngũ phụ trách bên B cho hắn, cuối cùng còn khách sáo một câu, Vương tổng nghỉ ngơi sớm một chút.

Số điện thoại trong mục thông tin liên lạc của Tiêu Chiến hẳn là không sai, nhưng Vương Nhất Bác đã gọi hai cuộc cũng không có ai trả lời.

Hắn không ngờ lúc xuống xe vào quán sữa đậu nành lại gặp được Tiêu Chiến.

Chào hỏi xong, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cứ như vậy mà xếp hàng, không ai nói tiếng nào.

Hàng khách chầm chậm tiến về phía trước, những vị khách đứng phía sau họ sốt ruột nghển cổ ra nhìn hàng người đằng trước, Vương Nhất Bác có lẽ đã nhận ra, cực kỳ tự nhiên khẽ vỗ lên sau eo Tiêu Chiến một cái, ý bảo Tiêu Chiến tiến lên phía trước một chút.

Tiêu Chiến hậu tri hậu giác nhận ra mình lẽ ra không nên có thái độ thân thiện như vậy, cho nên anh lại lạnh mặt, cho dù khuôn mặt của Vương Nhất Bác với anh mà nói cực kỳ đẹp mắt, nhưng đối với những việc hắn đã làm, đều không dễ bỏ qua.

Anh vốn cho rằng bản thân chỉ là cùng một người trông đẹp mắt ngủ một đêm, không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, cho nên nghĩ rằng không cần phải biết tên tuổi của đối phương.

Nhưng tiền đề là chuyện này phải dựa vào thực tế cả hai người đều là người xa lạ.

Sự thật là, chỉ có anh không quen biết Vương Nhất Bác, mà Vương Nhất Bác lại biết tên anh, biết tường tận về công việc của anh. Điều đó có nghĩa là trên thực tế, quyền chủ động làm sáng tỏ nằm trong tay Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác đã có rất nhiều cơ hội để dừng lại và nói cho anh biết, nhưng hắn đã không làm như vậy.

Tiêu Chiến nhìn thoáng qua phía trước, có khoảng bảy tám người đang xếp hàng, đột nhiên mất kiên nhẫn, xoay người rời khỏi hàng người sau khi đã xếp hàng một lúc lâu.

Rời khỏi nơi đông người, gió đêm càng mát mẻ hơn, Tiêu Chiến vòng tay ôm trước người, lang thang không mục đích.

Còn chưa đến tháng Mười, sương Thu đã dày nặng.

Tiêu Chiến không để ý Vương Nhất Bác cũng đã rời khỏi hàng đi theo anh, giữ cùng tốc độ với anh, cũng không có bất kỳ động thái nào khác.

Thành phố này có rất ít người đi bộ trên đường, phần lớn mọi người thường dùng xe cá nhân tự lái khi cần di chuyển, hoặc dùng các phương tiện giao thông công cộng, lúc bọn họ đi đến vạch dừng đèn đỏ, cảm giác hiện diện của Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng rõ rệt hơn.

"Cậu đừng đi theo tôi, có được không?" Ngữ điệu của Tiêu Chiến đều đều, không nghe ra chút cảm xúc nào.

Vương Nhất Bác hỏi một đằng trả lời một nẻo, nghiêm túc hỏi anh: "Tôi phải làm gì mới có thể khiến anh nguôi giận?"

"Tôi đã nói tôi không có tức giận."

"Anh đừng hiểu lầm, tôi tới quán này không phải vì muốn cố ý đợi anh. Tối nay tôi cùng với mấy người bạn tụ tập ăn tối, bây giờ ra ngoài mua bữa khuya." Vương Nhất Bác giải thích về cuộc gặp tình cờ đêm nay, nói tiếp: "Tôi quả thật đã sớm biết anh là ai từ lâu, hôm đó ở khu vực chờ trong nhà hàng trên lầu sáu của khách sạn, lúc đang đợi chị tôi, không cẩn thận nghe được cuộc nói chuyện của anh và đồng nghiệp, đoán được anh là người của bên B."

Sắc mặt của Tiêu Chiến trở nên khó coi, nhớ lại những gì mình nói ngày hôm đó cũng chẳng có mấy lời khen ngợi, anh biểu hiện sự bất mãn sau lưng bên A, lại còn nói lớn đến mức để người ta nghe được.

Anh cau mày, nhìn đèn giao thông, không quá thân thiện nói: "Cho nên cậu mới cố ý chơi đùa tôi, muốn tôi khó xử?"

Ngoại trừ lý do này, anh thật sự không thể nghĩ ra bất kỳ lý do nào khác khiến Vương Nhất Bác làm như vậy.

Vương Nhất Bác cười bất lực, tự biết mình đuối lý, chẳng qua lập trường kiên định mà phủ nhận lời kết tội của Tiêu Chiến dành cho mình: "Không có chơi đùa anh, sau khi biết anh là ai, tôi đã nghĩ đến chuyện nói rõ với anh, nhưng anh lại không muốn biết tên tôi. Đương nhiên, tôi biết nói như thế này càng giống chống chế, nhưng bất kể thế nào tôi cũng là người biết sự tình, tôi xin lỗi anh."

Tín hiệu giao thông chuyển sang đèn xanh, Tiêu Chiến nhìn thẳng, bước về phía trước.

Vương Nhất Bác cùng theo anh qua đường, đi trên vỉa hè trong vành đai xanh dành cho người đi bộ.

"Tôi định sẽ nói chuyện với anh vào ngày hôm sau, nhưng lúc tỉnh dậy anh đã đi rồi, hơn nữa còn không để lại bất kỳ phương thức liên lạc nào. Bất kể nói như thế nào, chuyện này quả thật là lỗi của tôi, tôi xin lỗi."

Tiêu Chiến lúc này mới bước chậm lại, quay đầu liếc nhìn Vương Nhất Bác, môi vẫn mím chặt, thầm nghĩ Vương Nhất Bác nói cũng không sai, nhưng anh tính tình bướng bỉnh, da mặt lại mỏng, mọi chuyện sóng sau xô sóng trước, anh thật giống như đã bị Vương Nhất Bác nhìn thấu.

Trước mặt có lẽ là một bậc thang, nhưng bậc thang này cũng không đủ rõ ràng, anh không muốn làm ra bất cứ chuyện gì mất mặt thêm nữa.

Hai người đi được một đoạn ngắn, Tiêu Chiến nhìn biển báo giao thông ở ngã tư, ngẩn người hồi lâu. Anh ảo não phát hiện vừa rồi bởi vì Vương Nhất Bác đi theo, bản thân không tự chủ được mà bị Vương Nhất Bác hút hết sự chú ý, khiến anh đi về hướng ngược lại với nhà mình.

Tiêu Chiến ngây ngốc giằng co tư tưởng một lúc, lại không muốn thể hiện quá rõ ràng, vì vậy dợm chân xoay người chậm rãi bước về hướng ngược lại.

Vương Nhất Bác không rõ lý do cũng theo Tiêu Chiến quay trở lại, tự lý giải thành TIêu Chiến không muốn tiếp nhận lời xin lỗi của hắn, thấp giọng hỏi: "Tức giận đến vậy sao? Xin lỗi cũng không có tác dụng?"

Tiêu Chiến muốn nói mình đã gần như không còn giận gì nữa, anh là người trưởng thành, không cần phải vì một chuyện không đáng mà tức giận lâu đến vậy, huống hồ, anh cũng chẳng vì vậy mà phải chịu bất kỳ tổn thất gì.

"Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác lại gọi anh một tiếng, hắn hy vọng bất kể có tức giận hay không, Tiêu Chiến cũng có thể trò chuyện với hắn.

Bởi vì Vương Nhất Bác không biết cách đối phó với những tình huống chiến tranh lạnh kiểu này.

Như thể nghe ra sự kiên nhẫn của Vương Nhất Bác có lẽ đã cạn kiệt, Tiêu Chiến cuối cùng cũng lên tiếng, nói: "Không có."

"Gì cơ?" Bởi vì tự nhiên anh thốt ra một câu không đầu không cuối, Vương Nhất Bác có chút nghi hoặc.

Giọng Tiêu Chiến rất nhỏ, lẩm bẩm: "Không có tức giận."

Vương Nhất Bác nghe được những gì Tiêu Chiến nói, rốt cuộc cũng thở ra một hơi, mỉm cười nói với Tiêu Chiến: "Vậy anh cũng đừng trốn tránh tôi nữa."

Thấy Tiêu Chiến không trả lời, Vương Nhất Bác nói tiếp: "Nếu không muốn tôi đi theo, anh cũng có thể nói thẳng."

Hai câu liên tiếp đều là hiểu lầm vô căn cứ, Tiêu Chiến cuối cùng cũng không còn kiên nhẫn nữa, không thèm để ý đến chuyện da mặt mỏng gì đó, ngữ khí có chút khẩn trương giải thích: "Tôi đi ngược với hướng về nhà!"

Nói xong, hai tai đỏ ửng lên, cũng may vì đang là buổi tối, không ai có thể nhìn rõ.

Anh vội vàng nói những lời này, mặc dù đã kiềm chế để không cao giọng, nhưng lọt vào tai Vương Nhất Bác, lại rõ ràng là đang oán giận, còn có chút nũng nịu.

Vương Nhất Bác im lặng vài giây, muốn nhịn xuống, nhưng vẫn không thể kìm được, rũ mắt xuống khóe miệng cong lên bật cười.

Vốn hắn cũng không muốn để Tiêu Chiến thấy mình cười, nhưng xung quanh không có người, chỉ có tiếng gió vui đùa xào xạc trên cây.

Cho nên, Tiêu Chiến không cách nào không chú ý đến Vương Nhất Bác, biết Vương Nhất Bác đang cười nhạo mình, anh lại tiếp tục làm mặt lạnh: "Cười cái gì."

"Tôi lái xe, đưa anh về nhà trước nhé?"

"Không cần."

"Gió lạnh quá, bây giờ cũng muộn rồi." Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến: "Chỉ mặc một bộ đồ mỏng manh như vậy đi ra ngoài, không sợ lạnh sao?"

Tiêu Chiến lắc đầu, muốn nói không sao, nhưng thân thể lại thành thành thật thật mà rùng mình một cái, sau đó khẽ hắt hơi.

"Tôi đưa anh về nhà trước." Lần này Vương Nhất Bác không dùng bất kỳ câu hỏi nào, biểu tình thoạt nhìn rất nghiêm túc, Tiêu Chiến nhớ tới Vương Nhất Bác trong cuộc họp ban ngày, lúc làm việc hắn cũng có biểu cảm như vậy, ít nói ít cười.

Anh cũng không khách sáo với Vương Nhất Bác nữa, đồng ý để hắn đưa mình về.

Điện thoại di động của Vương Nhất Bác đột nhiên reo lên, Tưởng công tử gọi, hỏi hắn đi mua đồ ăn khuya thôi mà sao lại đi lâu như vậy, ở lại quán sữa đậu nành luôn rồi?

"Gặp một người bạn, hàn huyên vài câu."

Tưởng công tử giục hắn mau quay về.

"Còn giục nữa thì không có gì để ăn đâu."



Vừa rồi hai người không đi xa, rất nhanh đã đi bộ trở lại quán sữa đậu nành, lúc này không còn ai xếp hàng nữa.

Vương Nhất Bác cúp điện thoại, Tiêu Chiến liếc hắn một cái, nói: "Bạn cậu vẫn đang đợi cậu, hay là cậu cứ về trước đi, không cần đưa tôi về."

"Không ảnh hưởng gì," Vương Nhất Bác thản nhiên dùng mu bàn tay chạm nhẹ vào má Tiêu Chiến, dường như không hề cảm thấy hành động này đường đột thế nào: "Trong xe tôi có áo khoác, đợi lát nữa đưa cho anh mặc thêm."

Tiêu Chiên đột nhiên không kịp đề phòng bị chạm vào như vậy, cả người cũng không kịp có phản ứng, chỉ có thể ngơ ngác gật gật đầu.

Vương Nhất Bác bảo anh đứng đợi, nhanh chân đi vào trong tiệm, đóng gói mấy phần thức ăn mang về. Lúc trở ra đưa một túi riêng cho Tiêu Chiến, bên trong có sữa đậu nành và một ít đồ ăn vặt mà lần trước Tiêu Chiến đã gọi.

"Cầm lấy đi."

"Hả? Không cần."

"Ngoan ngoãn cầm đi."

Tiêu Chiến luôn cảm thấy thái độ của Vương Nhất Bác như vậy có chút vi diệu và kỳ quặc, nhưng lại không thể nói được kỳ lạ ở chỗ nào, chỉ có thể đón lấy, nói cảm ơn với Vương Nhất Bác.



Đi bộ về nhà chỉ mất mười mấy hai mươi phút, lái xe càng nhanh hơn, chưa tới mười phút đã đến cổng tiểu khu của Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác lấy áo khoác của mình đưa cho anh, dùng ngữ khí không cho phép từ chối, nói với Tiêu Chiến: "Mặc vào đi, nhiệt độ càng lúc càng giảm sâu rồi."

Tiêu Chiến do dự vài giây, nhưng vẫn mặc chiếc áo khoác kia vào rồi xuống xe, lần nữa khách sáo nói lời cảm ơn với Vương Nhất Bác, đi thẳng vào trong tiểu khu, không hề nhìn lại.

Vương Nhất Bác kéo cửa kính xuống, chăm chú nhìn theo bóng lưng Tiêu Chiến càng lúc càng xa, lắc đầu mỉm cười.



Về đến nhà, Tiêu Chiến suy nghĩ cả đêm, kết quả là ngủ không ngon lắm, ngày hôm sau đến công ty mua một ly Iced Americano trước, lúc đợi thang máy dưới sảnh công ty gặp Stella.

Stella đùa đùa: "Sao lại không mua đồ uống cho tôi?"

"Hả?" Bởi vì ngủ không ngon, trông Tiêu Chiến có chút uể oải, ngáp một cái nói: "Buổi chiều mời cô uống."

"Đùa thôi, có chuyện gì vậy? Mất ngủ sao?"

"Suy nghĩ vài chuyện."

"Bởi vì hôm qua Thẩm Gia tìm anh?"

Thang máy đến, hai người cùng nhau bước vào, Tiêu Chiến theo thói quen gỡ kính xuống: "Cũng có một phần nguyên nhân là như vậy, xem như sau khi cậu ta đến tìm tôi, tôi cũng đã nghĩ thông vài chuyện."

Stella nhìn anh hỏi: "Nói xem nào?"

"Tôi sẽ từ chức."

Stella bình tĩnh gật đầu, không cảm thấy quá ngạc nhiên: "Tôi ủng hộ, nhưng anh đã tìm được chỗ nào thích hợp chưa?"

Tiêu Chiến khẽ cười: "Chưa, còn chưa nghĩ đến chuyện này, từ khi làm người lớn đến giờ, lần đầu tiên muốn làm càn một chút."

"Không tệ, trạng thái rất tốt."



Sau khi đưa ra quyết định, Tiêu Chiến không dễ bị tác động nữa. Sáng hôm đó chờ Fred tới công ty, anh liền đến thẳng văn phòng của Fred đệ đơn từ chức.

Fred sắc mặt không vui muốn anh nghiêm túc suy nghĩ lại, vị trí và mức lương hiện tại ông ta trả cho anh đã ở mức cao nhất trong ngành, nếu rời khỏi đây cũng không dễ tìm được một nơi có đãi ngộ tốt hơn bây giờ.

Tiêu Chiến tâm ý đã quyết, ngoài mặt vẫn duy trì lễ độ lịch sự, nói cảm ơn Fred đã ưu ái cho anh cơ hội tham gia đấu thầu hạng mục, sau đó lại nói mình năng lực có hạn, cũng cần phải suy nghĩ thật kỹ về phương hướng phát triển sự nghiệp sau này của mình.

Nói đến nước này Fred cũng không thể không nghe ra ý của Tiêu Chiến, bất kể ông ta có cân nhắc thế nào, giữa con trai ruột và nhân viên, ông ta đương nhiên sẽ vì con trai ruột mà tính toán trước.

Cuộc trò chuyện giữa hai người kết thúc khá hài hòa, Fred nói ông ta sẽ nhanh chóng chiêu mộ một người mới tiếp quản chức vị Giám tổng, để Tiêu Chiến có thể bàn giao công việc và đồng ý cho Tiêu Chiến nghỉ việc sau một tháng.

Một tháng, tức là cuối tháng sau khi cuộc triển lãm tháng Mười của Parallel Museum kết thúc.



Khai mạc triển lãm nghệ thuật, Tiêu Chiến và Stella đều nhận được vé vào cửa bằng QR code do Từ Vân gửi, Từ Vân bảo bọn họ trực tiếp đến triển lãm.

Bảo tàng nghệ thuật có một khu vực truyền thông nhỏ khép kín, là địa điểm khai mạc triển lãm nghệ thuật thẩm mỹ quốc tế lần này.

Tiêu Chiến với tư cách là bên B, bình thường sẽ không được mời ngồi trong khu vực truyền thông, nhưng Từ Vân đã đặc biệt gửi một tin nhắn Wechat cho anh, báo vị trí với anh, cho anh biết là do Vương tổng đặc biệt yêu cầu.

Tiêu Chiến không đi sâu tìm hiểu lý do, lúc đến khu vực truyền thông rồi mới phát hiện, vị trí của mình nằm ở chính giữa hàng thứ hai, hàng ghế đầu phần lớn đều dành cho giới truyền thông chính thống, hàng thứ hai có một số nghệ thuật gia quen mặt.

Người chủ trì phụ trách mở màn, giới thiệu chủ đề của triển lãm nghệ thuật lần này, sau đó mời một số nghệ thuật gia đại diện phát biểu, cuối cùng mới là đại diện của Parallel Museum, Vương tổng Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác ăn mặc chỉnh tề trên sân khấu, tính ra đã một tuần kể từ hôm Vương Nhất Bác đưa anh về nhà.

Cả tuần nay hai bên không có nhu cầu đặc biệt nào cần tiếp xúc trong công việc, hai người tự nhiên cũng không có lý do gì để gặp mặt.

Tiêu Chiến muốn cố gắng hết sức không đặt sự chú ý lên người Vương Nhất Bác, nhưng sự thật chứng minh, càng cố tình càng khó thực hiện được.

Vương Nhất Bác đứng trên sân khấu, khác với mọi cuộc gặp gỡ thường ngày, ăn mặc trang trọng, nói về ý nghĩa của triển lãm nghệ thuật này.

Có một khoảnh khắc, Tiêu Chiến cảm thấy ánh mắt mình và Vương Nhất Bác chạm vào nhau, nhưng anh nghĩ có thể đó chỉ là ảo giác của anh mà thôi.

Sự thật là trong toàn bộ quá trình Vương Nhất Bác đều không nhìn anh, bình tĩnh trả lời các câu hỏi của phóng viên truyền thông.

Tiêu Chiến có chút mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác, không muốn mình lại để ý đến Vương Nhất Bác nữa.

Đồng thời thầm nghĩ, Vương Nhất Bác thoạt trông như một vị quan chức đặc biệt, biết làm thế nào để công tư phân minh.

Sau bài phát biểu khai mạc, Tiêu Chiến và Stella thong dong thưởng thức những tác phẩm trưng bày trong bảo tàng, giữa chừng Stella nhận được cuộc gọi từ một khách hàng, chào tạm biệt Tiêu Chiến và tạm thời rời đi trước.

Tiêu Chiến một mình dạo quanh phòng trưng bày ở lầu một lên đến lầu hai, bởi vì có một vài vị nghệ thuật gia đang tổ chức một diễn đàn bàn tròn ở lầu hai, cho nên nơi này có một nhóm người đang tụ lại. Tiêu Chiến kỳ thật không quá thích những nơi đông người như vậy, cho nên định lên lầu ba xem trước.

Vừa đến phòng trưng bày ở lầu ba, bỗng thấy Vương Nhất Bác đang đứng trước cửa sổ trả lời điện thoại.

Ngay lúc Tiêu Chiến đang chần chừ có bước vào hay không, Vương Nhất Bác đang nghe điện thoại xoay người lại, thấy Tiêu Chiến đứng cách đó không xa.

Vương Nhất Bác sửng sốt một chút, sau đó không chút nghĩ ngợi, rút bàn tay đang đút túi quần ra vẫy vẫy Tiêu Chiến.

Hôm nay Tiêu Chiến đeo kính, thị lực đặc biệt tốt, có thể nhìn rõ động tác của Vương Nhất Bác, đó là ngụ ý muốn anh lại gần mình.

Anh biết mình thật sự có thể làm như không nhìn thấy, tiếp tục xem các tác phẩm trưng bày, hoặc quay đầu rời đi. Nhưng anh đã không làm vậy, Vương Nhất Bác vẫn đứng tại chỗ, điện thoại còn chưa nói xong, cứ như vậy mà nhìn anh chằm chằm.

Tiêu Chiến nghĩ, có lẽ bởi vì Vương Nhất Bác như vậy, có vẻ như nhất định muốn đợi anh bước đến, cho nên anh mới đi tới chỗ hắn.

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bjyx