Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5



Sẽ không có khách nào đi qua lối đi dành riêng cho nhân viên, nhưng nhịp tim của Tiêu Chiến vẫn điên cuồng kích động theo nhịp điệu mạnh mẽ của âm nhạc, nỗi hoảng loạn không có nơi nào để trốn và lo lắng bị người khác bắt gặp khiến cả người anh rơi vào trạng thái căng thẳng.

Tay anh có chút bất an mà áp vào bức tường lạnh lẽo ở phía sau, khi phản ứng lại liền vội vàng đưa hai tay đặt giữa hai người bọn họ, đồng thời cắn thật mạnh lên môi đối phương.

Vương Nhất Bác nhanh chóng nới lỏng gông cùm xiềng xích trên người Tiêu Chiến, cảm thấy ảo não vì sự xúc động nhất thời của mình, hắn hít sâu một hơi, hiển nhiên là trên môi vẫn còn chút cảm giác đau đớn, nhưng ánh mắt lại vô thức rơi trên đôi môi ướt át đỏ ửng của anh.

Tiêu Chiến kinh ngạc trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác, có lẽ còn tức giận, nhưng anh vậy mà lại không thể nói được một câu để trút giận, chỉ dùng mu bàn tay như đang giận dỗi mà xoa xoa lên môi mình, muốn xóa tan đi cảm xúc ướt át nóng bỏng còn sót lại.

"Xin lỗi." Vương Nhất Bác lùi lại một chút, cuối cùng cũng để cho bầu không khí đặc quánh xung quanh Tiêu Chiến dần dễ thở hơn một chút.

Tiêu Chiến vẫn cau mày, không nói lời nào.

"Xin lỗi, có lẽ tôi đã uống quá nhiều."

Chuyện đã đến nước này, Tiêu Chiến cũng không muốn tranh luận đúng sai, anh cảm thấy ngay từ đầu mình đã có thể ngăn chặn chuyện này xảy ra.

Có lẽ anh không nên hỏi mượn thuốc lá của đối phương, và anh thậm chí cũng không nên bước vào cùng thang máy với người này vào lúc chạng vạng hôm qua.

Vậy thì, tất cả những chuyện không thể dự đoán sau đó đều sẽ không xảy ra.

"Nhìn không ra cậu uống nhiều rồi lại có thể tùy tùy tiện tiện như vậy đấy. Chắc hẳn đã nhiều lần làm chuyện như vậy với người khác rồi nhỉ." Cuối cùng Tiêu Chiến cũng bình tĩnh lại, phủi ống tay áo và chỉnh lại cổ áo, ngữ khí có chút hung dữ, dùng câu trần thuật mà chế nhạo hắn.

Vương Nhất Bác cực kỳ từ tốn chớp chớp mắt, lộ ra vẻ mặt khó hiểu, nụ hôn vừa rồi quả thực quá đường đột, khiến cho ác ý của Tiêu Chiến không chút che giấu lộ ra rõ ràng.

Chẳng qua, Vương Nhất Bác cũng không ngu ngốc đến mức dành quá nhiều thời gian để lý giải suy nghĩ của mình, nghe thấy sự chế giễu có chủ ý của Tiêu Chiến, hắn cũng không cảm thấy bị xúc phạm, ngược lại còn muốn đưa ra chiêu bài của mình... Đương nhiên, chỉ giới hạn đối với Tiêu Chiến mà thôi, dù sao hai ngày qua, Tiêu Chiến cũng đã nhìn thấy biểu tình như vậy trên mặt hắn mấy lần, chiêu bài đó chính là, nụ cười bất lực.

Như thể những gì Tiêu Chiến nói, đối với hắn là chuyện gì đó cực kỳ thú vị.

"Một lần nữa, tôi xin lỗi vì những lời linh tinh vừa rồi đã nói với anh." Vương Nhất Bác nhìn vào mắt Tiêu Chiến, nói rất chân thành: "Tôi cũng hy vọng anh đừng hiểu lầm tôi quá nhiều."

Sự bất mãn của Tiêu Chiến hoàn toàn được đối phương tiếp nhận, hơn nữa, hắn còn không đáp trả lời nào với anh.

Anh sững sờ tiếp thu ý tứ trong lời nói của Vương Nhất Bác, tiêu hóa thật nhanh trong đầu, một lúc sau, hai má có chút nóng lên, thầm nghĩ tất cả những chuyện xảy ra đêm nay, những lời anh đã nói, đều khiến anh cảm thấy quá xấu hổ.

Qua một hồi lâu, anh khẽ mấp máy môi nhưng lại không nói được tiếng nào, chỉ có chút không được tự nhiên mà ừ một tiếng.

"Hơn nữa, kỳ thật anh thoạt trông không giống người như vậy, là tôi nói bậy trước." Vương Nhất Bác lại nói, ánh mắt không chút kiêng dè nhìn thẳng vào Tiêu Chiến, khiến anh không thể né tránh.

Người như vậy là người như thế nào, những lời này nếu dừng lại ở bề mặt sẽ mang một nghĩa, nếu suy nghĩ sâu hơn, lại hoàn toàn mang ý nghĩa khác.

Nếu không phải đối phương thẳng thắn như vậy, còn dùng ánh mắt mang tính công kích nhìn mình, Tiêu Chiến sẽ không nghĩ nhiều.

Nhưng bởi vì ánh mắt quá mức thẳng thắn của đối phương, anh cảm thấy nhịp tim vừa rồi thật vất vả mới có thể ổn định lại, trong nháy mắt lại bắt đầu không thèm nói đạo lý mà lập tức loạn nhịp. Vì thế chỉ đành vội vàng rời ánh mắt sang nơi khác, nhỏ giọng nói: "Ồ, không sao, vậy cậu..." Tiêu Chiến dừng một chút: "Vậy cậu, tối nay vui vẻ nhé."

Anh bước một bước nhỏ sang bên cạnh, định quay lại phòng dành riêng cho nhân viên để lấy áo khoác của mình, sau đó theo dự định mà đi thẳng về nhà.


Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến đi về phía cửa phòng dành cho nhân viên kia, nhanh chóng xây dựng tâm lý, cho rằng mình nên nắm bắt cơ hội này. Bởi vì hắn cảm thấy Tiêu Chiến quả thật rất ưa nhìn, rất hợp gu hắn, theo nhiều ý nghĩa khác nhau.

Nếu như lý trí hơn một chút, hẳn là hắn không nên có bất kỳ sự liên hệ nào ngoài công việc với đối tác của mình, đặc biệt là khi Tiêu Chiến còn chưa biết hắn là ai.

Nhưng sự thật là, Vương Nhất Bác phát hiện, ở trước mặt đối tượng mình muốn phát sinh tình một đêm, việc báo cáo danh tính trước khi lên giường nghe càng có vẻ hoang đường hơn.

Vì thế hắn ngăn Tiêu Chiến lại.

Khẽ ho nhẹ một tiếng thu hút sự chú ý của Tiêu Chiến, vào lúc Tiêu Chiến xoay người sang một bên để nhìn lại, Vương Nhất Bác hơi cúi xuống, như thể thuận miệng liền hỏi tới: "Anh có muốn uống một ly không?"

Cứ như thể với những lời lẽ và hành vi mà hắn làm ra trước đó, hắn đưa ra lời mời như vậy đối với Tiêu Chiến, sẽ không quá mức đường đột vậy.

Tiêu Chiến yên lặng nhìn đối phương một lúc, tâm tình ấy vậy mà cũng không tệ lắm.

"Một giây trước vừa nói tôi thoạt trông không giống loại người đó, một giây sau lại cảm thấy tôi chính là người muốn hút thuốc và uống rượu ở nơi riêng tư nên mới đến đây?" Tiêu Chiến nói những lời này cùng với một nụ cười có chút tinh nghịch, anh thường nghe Stella nói về những meme trên internet này, nhưng không ngờ lại có thể áp dụng những gì đã học trong một dịp như ngày hôm nay.

Vương Nhất Bác mất ba giây để phản ứng lại, nhướng mày, ngay sau đó thật sảng khoái mà bật cười.

Câu nói đùa này của Tiêu Chiến dường như đã đạt hiệu quả phá tan tảng băng vô hình tồn tại giữa hai người.

Vương Nhất Bác có thể nhận ra, Tiêu Chiến không còn giống như vừa rồi, giương cung bạt kiếm với mình nữa, cho nên cũng phụ họa cười nói: "Địch ý của anh đối với tôi thật lớn."

"Cậu cũng chẳng kém." Bàn tay Tiêu Chiến vẫn còn đặt trên tay nắm cửa phòng dành cho nhân viên, nghiêng người nói chuyện cùng đối phương, có vẻ anh vẫn có chút căng thẳng, bất quá, vì muốn tận lực khiến cho mình trông cí vẻ tự nhiên và thoải mái nhất có thể, cho nên câu được câu chăng mà tiếp chuyện với đối phương một lát.

"Vậy cùng nhau uống nhé?" Vương Nhất Bác tâm tình rất tốt, nắm bắt cơ hội, tiếp tục hỏi.

"Kỳ thực tôi... không uống rượu, tửu lượng và tửu phẩm của tôi đều chẳng ra gì."

Người trưởng thành muốn cự tuyệt lời mời của người khác thường có hai cách, một là không chút lưu tình trực tiếp cự tuyệt, hai là tìm một cái cớ nào đó khéo léo từ chối.

Vương Nhất Bác cân nhắc những lời của Tiêu Chiến, trong lòng hiểu rõ, đối phương là đang muốn dùng một cái cớ đàng hoàng khéo léo từ chối mình. Hắn gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.


Hắn rời khỏi khu ghế lô đã quá lâu, Tưởng Tuyên có lẽ đã quét một vòng trong khắp quán bar nhưng không tìm được, cho nên mới trực tiếp gọi điện thoại tới. Vừa nhấn nút trả lời, gã đã hỏi Vương Nhất Bác có phải không màng võ đức mà vội trốn khỏi hiện trường hay không.

"Toilet."

"Thận của cậu không tốt à? Đi vệ sinh mà cũng đi lâu như vậy? Hay là có diễm ngộ?" Tưởng Tuyên ở đầu dây bên kia trêu chọc hắn, thúc giục hắn mau quay lại.

"Tôi phải đi đây, đau đầu."

"Không phải chứ, cậu mới chỉ uống có nửa ly thôi."

Vương Nhất Bác nhìn qua hướng Tiêu Chiến, cảm thấy đêm nay cũng nên kết thúc rồi, hắn vừa mới bị lịch sự từ chối, vốn cũng không phải vì hứng thú mà đến quán bar, cho nên hắn định về nhà.

Hắn nói với Tưởng Tuyên: "Các cậu từ từ chơi đi."

Nói xong liền cúp điện thoại, vẫy tay với Tiêu Chiến, chỉ về hướng đi ngược lại: "Vậy tôi, đi trước nhé."

Vương Nhất Bác vừa nói vừa nhìn Tiêu Chiến không chớp mắt, dùng một tư thế có chút buồn cười đi lùi lại phía sau, bước đi rất chậm, dáng vẻ lưu luyến không rời.

Điều này khiến Tiêu Chiến lại nhớ đến những gì Stella đã nói trong một lần chuyện phiếm, Stella xem một bộ phim tình cảm cẩu huyết nhưng rất lãng mạn, hơn nữa còn đắm chìm vào bộ phim, trong một buổi trà chiều, cô đã nói với Tiêu Chiến: "Anh không biết đâu, nhân vật nam chính thật sự siêu biết cách*."

(*) Raw là 超会 - Siêu hội, nhưng từ này khá khó hiểu, giải nghĩa ở bên dưới Stella có nhắc đến nên tôi không giải thích nữa.

Tiêu Chiến hỏi cô: "Siêu biết cách nghĩa là gì?"

"Chính là rất 'biết cách' a."

"Biết cách là một khái niệm à?"

Stella nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tiêu Chiến, người này đích thực là không hiểu rõ bản thân, cô thở dài nói: "Chính là rất biết câu dẫn người khác, có thể đối phương không phải cố ý, nhưng chỉ cần giơ tay nhấc chân đã mang đến cho anh một loại cảm giác bị hấp dẫn đến mê người, hơn nữa, còn không khiến cho anh cảm thấy phản cảm. Giống như vị nam chính này, làm ơn đi, mỗi lần anh ấy cười với người mình thích, tôi đều hoài nghi liệu có phải anh ta cũng đã hạ cổ cho tôi rồi không? Chính là quá 'biết cách' rồi, như này ai mà không động tâm kia chứ!"

Sau khi nghe cô nói những lời này, Tiêu Chiến khẽ híp mắt mỉm cười, anh cảm thấy biểu cảm và ngữ khí của Stella rất thú vị.

Stella lập tức giơ tay lên, vô vọng ngăn lại ánh mắt của Tiêu Chiến, nói một cách đặc biệt khoa trương: "Trời ơi, làm ơn đừng có cười với tôi nữa, anh như vậy chính là được gọi là rất 'biết cách' đó. Đó là lý do vì sao tôi nói anh không quá hiểu biết về bản thân mình, nhưng điều đó hoàn toàn có thể tha thứ được. Thành thật mà nói, nếu như không phải tôi biết rõ xu hướng tính dục của anh, tôi thật sự sẽ động lòng với anh đó, được không!"

Tiêu Chiến gạt tay Stella ra, bình tĩnh gật đầu, nghiêm túc nói: "Ồ, tôi như vậy được gọi là quyến rũ cô hả."

"Quả là một đòn trúng mục tiêu!" Stella biểu tình phong phú nói: "Quá 'biết cách' luôn!"


Mà lúc này, trước mặt Tiêu Chiến lại có một người như vậy, khiến cho anh không hiểu sao lại cảm thấy cụm từ 'siêu biết cách' này có thể dùng trên người đối phương.

Hôm nay mới chỉ là ngày thứ hai gặp mặt, anh còn chưa biết tên của đối phương, đã từng có vài lần đấu khẩu ấu trĩ và một lần thể nghiệm nụ hôn tương đối vội vã, nhưng trực giác của Tiêu Chiến có thể thập phần rõ ràng mà nói cho anh biết, đối phương là cùng một loại người với mình, hơn nữa còn có thể được xếp vào hạng thượng phẩm.

Một điểm khác nữa, bất kể là lời xin lỗi kịp thời của đối phương, lời mời dừng lại đúng lúc hay hình ảnh hắn mỉm cười đi lùi lại nói mình đi trước đây, đều khiến Tiêu Chiến hiểu được một luận chứng, Stella không hề phóng đại.

Người trước mặt này, thật sự rất 'biết cách'.

"A..." Tiêu Chiến sau khi do dự vài giây, vẫn là đi theo tiếng gọi của con tim, cất tiếng gọi Vương Nhất Bác đang gần như sắp lùi đến khúc cua của hành lang.

Giống như một người máy nhận được chỉ thị, Vương Nhất Bác lập tức dừng lại hành động rời đi của mình, kiên nhẫn chờ Tiêu Chiến đưa ra chỉ thị tiếp theo.

"Có muốn đi uống sữa đậu nành không?"

"Hả?" Lần này, đến lượt Vương Nhất Bác sững sờ, như thể hoài nghi bản thân mình nghe lầm, không tự chủ mà lộ ra vẻ nghi ngờ: "Uống gì cơ?"

Trong bầu không khí sôi động của quán bar về đêm cả nam và nữ đều dễ kích động, hắn nghe thấy người mới vài phút trước cự tuyệt lời mời của mình, hỏi mình có muốn cùng đi uống sữa đậu nành không?

Vương Nhất Bác không biết nên diễn tả tâm trạng hiện giờ của mình như thế nào, hắn chỉ cảm thấy Tiêu Chiến thật sự có chút đáng yêu, là kiểu đáng yêu sẽ hỏi Bartender một ly sữa nóng ở quầy bar trong hộp đêm.

Tiêu Chiến bị đối phương nhìn đến có chút không được tự nhiên, theo thói quen dùng ngón trỏ khẩy khẩy trên mũi, đây là động tác nhỏ anh thường làm mỗi khi xấu hổ.

Cố gắng giả vờ bình tĩnh nói tiếp: "Tôi biết có một quán sữa đậu nành phục vụ ban đêm, là một nhà bán đã lâu đời, khá ngon."


Lúc từ FIRST rời đi đã hơn mười một giờ đêm, nơi này là khu thương mại sầm uất nhất ở trung tâm thành phố, không giống nơi sẽ có một quán sữa đậu nành lâu đời phục vụ lúc nửa đêm.

Vương Nhất Bác theo Tiêu Chiến ra khỏi quán bar, bên đường có rất nhiều người đang dựa vào thân cây tán gẫu hoặc hút thuốc, Tiêu Chiến bảo hắn chờ một chút, anh đi lấy xe trước.

Tiêu Chiến tựa hồ vẫn có chút khẩn trương, tốc độ nói rất nhanh, tốc độ đi lấy xe cũng thật nhanh, như là không thể dừng lại thêm một giây nào nữa.

Một lúc sau, Tiêu Chiến lái xe đến, Vương Nhất Bác nghĩ đến chiếc xe của mình vẫn còn đậu trong bãi xe ở tầng một, xem ra hôm nay hắn không thể lái xe về nhà rồi.

Dàn âm thanh trên xe dang phát một bài hát trong list nhạc thường nghe của Tiêu Chiến, giai điệu nhẹ nhàng, chậm chạp, không giống với thể loại nhạc mà Vương Nhất Bác thích, loại nhạc mà Vương Nhất Bác thích nghe, theo lời mẹ hắn, là thứ âm thanh ồn ào nghe vào cả đầu liền ong ong.

Giai điệu của bài hát đang phát rất chậm, Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh Tiêu Chiến, cảm thấy ca khúc này khá hay, khẽ nghiêng người về phía trước muốn xem tên của ca khúc là gì, sau đó tự nhiên như không mà đọc tên bài hát: "Can't help falling in love..."

"Bài này nghe rất hay." Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến sửng sốt, ậm ừ trả lời, lại tiếp tục chăm chú lái xe.


Quán sữa đậu nành lâu đời phục vụ đêm khuya quả thật rất náo nhiệt, đã hơn nửa đêm nhưng mấy chiếc bàn nhỏ bày bên ngoài cũng đã chật kín, có mấy cái đã được đặt trước.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác lấy số - là một mảnh bìa cứng viết tay của ông chủ, sau khi gọi món liền đứng sang một bên, đợi những vị khách khác ăn uống xong rời đi nhường chỗ cho mình.

Gió đêm đầu thu rất mát mẻ, Tiêu Chiến vòng tay ôm trước ngực, không biết là cố ý hay vô tình, đứng rất gần bên Vương Nhất Bác.

"Đông khách thật, quán nhà họ lúc nào cũng đông, lần nào tôi đến cũng phải xếp hàng chờ một hai lượt mới có bàn."

Vương Nhất Bác mỉm cười hỏi: "Không phải sữa đậu nành đều giống nhau sao?"

"Không giống nhau a, giống chỗ nào chứ." Lúc nói chuyện, đôi mắt Tiêu Chiến sẽ rất nghiêm túc mà nhìn chăm chú vào Vương Nhất Bác, ngữ khí thật mềm mại, hoàn toàn không có chút khí thế phô trương thanh thế như vừa rồi ở quán bar khi nói với Vương Nhất Bác, cũng hoàn toàn khác với giọng điệu phàn nàn với đồng nghiệp về vị lãnh đạo không đáng tin cậy cũng như năng lực của nhân viên bên A qua điện thoại.

Vương Nhất Bác chạm vào ánh mắt của Tiêu Chiến vài giây, chợt có thôi thúc muốn đưa tay sờ sờ lên má Tiêu Chiến, bởi vì hắn cảm thấy đêm nay hơi lạnh, không biết khi chạm vào má Tiêu Chiến có lạnh không.

Bà chủ dọn dẹp bàn ghế sau khi vị khách trước đó rời đi, vẫy tay gọi Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ngồi xuống, không bao lâu sau đã mang tới hai ly sữa đậu nành nóng.

Tiêu Chiến dùng khăn giấy lau sạch hai chiếc muỗng dùng một lần, hỏi người ngồi kế bên: "Cậu có muốn ăn thứ gì khác nữa không?"

"Không cần." Vương Nhất Bác lắc đầu.

Trong hơi ấm chầm chậm bốc lên của sữa đậu nành, Vương Nhất Bác ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của sữa, cũng như hơi ẩm mát lạnh của cơn gió đêm đầu Thu, mặt Tiêu Chiến hơi đỏ lên vì uống sữa đậu nành nóng.

Vương Nhất Bác kìm lòng không đậu, cuối cùng không nhịn được mà vươn tay ra, dùng mu bàn tay chạm nhẹ lên mặt Tiêu Chiến, tựa như chuồn chuồn lướt nước: "Anh lạnh không?"

Tiêu Chiến ngẩn người một lúc vì hành động đột ngột của hắn, có chút kinh ngạc, lại có chút ngây ngốc, chiếc muỗng dừng lại giữa không trung, chầm chậm chớp mắt, khẽ nuốt một cái rồi mới nói: "Có hơi."

"Vậy uống sữa đậu nành xong thì đi thôi."

Tiêu Chiến buột miệng nói: "Đi đâu?"

Hỏi ra miệng xong, Tiêu Chiến lại cảm thấy hai má càng lúc càng nóng hơn, suy nghĩ hỗn loạn lộn xộn, hoàn toàn quên mất lời mời cuối cùng là do mình đưa ra.

Bọn họ đã sớm qua tuổi phải lên kế hoạch trước khi phát sinh một mối quan hệ, ở một mức độ nào đó, Tiêu Chiến tin rằng hết thảy những chuyện xảy ra tối nay và sắp xảy ra, đều được hình thành dựa trên sự ngầm đồng ý của anh.

Chỉ có điều, Tiêu Chiến còn chưa chuẩn bị đủ để đưa đối tượng tình một đêm tình cờ gặp gỡ về nhà, bình tĩnh suy nghĩ lại một chút, lúc nghe Vương Nhất Bác hỏi đến nhà anh hay nhà tôi, anh chỉ liếm liếm môi mà không có bất kỳ gợi ý nào, sau đó lắc đầu.

Dùng âm lượng rất nhỏ, rất nhẹ, nói: "Khách sạn."


TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bjyx