Chương 25
Tân Cảng là một thành phố ven biển ở phương Nam, mùa Đông không có tuyết rơi, không khí ẩm ướt và lạnh lẽo kéo dài phảng phất như có thể xuyên qua lớp áo khoác và khăn quàng cổ thật dày mà chui vào trong thân thể người ta.
Tiêu Chiến dừng lại trước một tác phẩm trong phòng triển lãm ở lầu hai, lẳng lặng đứng đó hồi lâu, bên cạnh tác phẩm có một lời giải thích chi tiết, đó là tác phẩm được một nghệ sĩ trẻ nhặt ra từ trong đám đồ bỏ đi, trải qua chế tác và thiết kế lại mà tạo thành tác phẩm này, một bên là trời băng đất tuyết, một bên là sườn núi với những thảm cỏ xanh non mát mắt, ở giữa có một đoàn tàu đang chạy.
Tên của tác phẩm rất dài, như thể chỉ được tùy tiện đặt.
Tình yêu là con tàu hướng đến mùa Xuân.
Tiêu Chiến thậm chí còn cảm thấy đây là câu nói mà ở bất kỳ nơi nào cũng có thể thấy được, nhưng tác giả lại dùng nó làm tên cho tác phẩm.
Không gian phòng triển lãm vang lên bản piano êm dịu không giống như thường ngày, thường ngày vẫn luôn là không khí tĩnh lặng, khiến cho mọi người luôn phải tận lực kiềm chế bước chân và cả hơi thở khi đi ngang qua.
Những người xem triển lãm ở bên cạnh đang thấp giọng nói chuyện với nhau, thảo luận xem tác phẩm nào đặc sắc hơn và hỏi nhân viên công tác về giá cả những tác phẩm mà họ quan tâm.
Tiêu Chiến dịch bước chân, không muốn cản trở tầm nhìn của người khác, cũng thật sự không muốn ở lại trong bảo tàng chờ đợi thêm nữa.
Có lẽ là do anh đã đứng ở đây khá lâu, khiến cho người khác hiểu lầm anh có hứng thú đối với tác phẩm kia. Một thanh niên trẻ bước đến đứng bên cạnh anh, nhỏ giọng hỏi: "Anh thích tác phẩm vừa rồi kia sao?"
Tiêu Chiến liếc mắt nhìn đối phương, cũng không cảm thấy phản cảm, cho nên trả lời đối phương: "Không có, chỉ là tò mò mà thôi."
"Tò mò gì vậy?"
"Tên của tác phẩm, có cảm giác thật sự rất tùy ý."
"Đúng là được đặt một cách tùy ý đó ạ." Chàng trai kia trả lời, đồng thời lộ ra nụ cười đắc ý, nói với Tiêu Chiến: "Đó là tác phẩm của tôi, đây là lần đầu tiên tôi trưng bày tác phẩm của mình trong một phòng triển lãm lớn như vậy, cực kỳ căng thẳng."
"Nhìn không ra."
"Nhìn không ra tôi căng thẳng sao? Thật ra, tôi đã đứng ở đây từ rất lâu rồi, phát hiện đa số mọi người đều chỉ dừng lại trước tác phẩm của tôi một chút rồi rời đi, chỉ có anh là đứng đây xem rất lâu."
Tiêu Chiến rất muốn nói, kỳ thật anh chỉ vừa vặn đứng ở chỗ này mà suy nghĩ về những chuyện khác mà thôi, nhưng bởi vì vẻ mặt của đối phương quá chân thành, cho nên anh vẫn không nói ra sự thật, chỉ hỏi đối phương: "Vì sao cậu lại chọn cái tên này?"
"Tình yêu là con tàu hướng đến mùa Xuân sao? Anh không cảm thấy nó rất phù hợp với tác phẩm của tôi à? Trước khi đến được với mùa Xuân, sẽ phải trải qua mùa Đông giá rét, cực kỳ có chiều sâu, anh có cảm thấy vậy không?"
Tiêu Chiến cảm thấy lời giải thích này của đối phương có chút miễn cưỡng, nhưng cũng không phải không có lý, thế nên gật đầu đồng ý.
"Tôi là Dư Yến, cảm ơn anh đã thích tác phẩm của tôi."
Tiêu Chiến khẽ sửng sốt, ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo, vì thế mỉm cười khách sáo hỏi chàng nghệ thuật gia tên gọi Dư Yến kia: "Tác phẩm này của cậu giá bao nhiêu?"
"Hả? Ồ, anh thật sự cho rằng tôi đứng đây nói chuyện với anh nãy giờ là vì muốn bán tác phẩm sao?" Dư Yến lắc đầu: "Tôi là thật lòng cảm ơn anh đã thích nó, aiz, nghiêm túc mà nói, nếu anh thật sự thích nó, tôi có thể tặng nó cho anh. Tình yêu là con tàu hướng đến mùa Xuân, rất mới mẻ, cũng rất có ý nghĩa."
Lần này Tiêu Chiến thật sự bật cười, hai mắt khẽ nheo lại, nói cảm ơn, còn nói xin nhận ý tốt này. Có điều, tác phẩm anh không thể nhận, anh có thể nhìn ra được bản thân Dư Yến cực kỳ yêu thích tác phẩm này.
Không biết có phải là vì đầu óc lộn xộn mà nhận được cái gọi là ý tốt từ trên trời rơi xuống hay không, tóm lại sau khi Tiêu Chiến chào tạm biệt Dư Yến rời đi, tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều.
Anh ngồi ở khu vực nghỉ ngơi bên ngoài Parallel, nhắm mắt lại không nghĩ ngợi bất kỳ chuyện gì, chỉ yên lặng mà ngồi như thế thật lâu, mãi cho đến khi Vương Nhất Bác gọi điện thoại đến.
"Đang ở đâu vậy? Em không thấy anh ở lầu hai?"
"Đang ở khu nghỉ của Parallel."
"Em qua tìm anh."
"Được." Tiêu Chiến đã quen khẽ gật đầu lúc nói chuyện với Vương Nhất Bác, dáng vẻ thật ngoan ngoãn cũng rất dễ nói chuyện.
Thời gian đã trôi qua một tuần kể từ hôm Vương Nhất Bác rời nhà ngày hôm đó, Lý phu nhân biết hôm nay là buổi khai mạc của triển lãm nghệ thuật quốc tế dành cho giới trẻ, nửa tháng trước Vương Nhất Bác đã nói với bà.
Lý phu nhân từ nhỏ đến lớn cho đến tận khi kết hôn và sinh con đẻ cái, luôn là người có tính cách muốn làm chuyện gì thì phải làm chuyện đó, có đôi khi nóng giận lúc nói chuyện với Vương Nhất Bác cũng sẽ không lựa lời. Trước kia chỉ bởi vì một câu của hai vợ chồng bà mà Vương Nhất Bác không nói hai lời liền ra nước ngoài, giờ thật vất vả mới mang được người trở về, còn ở lại Tân Cảng, bà không muốn chỉ vì cãi vã mà đẩy con trai mình ra xa.
Rào cản tâm lý chưa bao giờ là thứ có thể dễ dàng vượt qua như vậy, cũng may chỉ cần không ai nhắc đến, thì có thể xem như không cần phải đối mặt với sự thật vốn là kết cục đã định này nữa.
Bà ngồi trong phòng làm việc của Vương Nhất Bác một hồi lâu, nói chuyện về kế hoạch cho triển lãm lần này, chủ đề và bố cục tại bảo tàng cũng như nội dung quảng bá cho chủ đề tiếp theo, hình thức mới mẻ độc đáo nhưng cũng rất có trình tự, bà biết PM đã đổi một công ty giám tuyển mới, không tiếc lời khen ngợi đối tác mới này.
Vương Nhất Bác ngồi nói chuyện với bà, nói rằng việc quảng bá và khai mạc lần này hiệu quả rất cao, Chính phủ cũng rất chú ý và xem trọng, buổi chiều còn sắp xếp một cuộc phỏng vấn.
Khi không nhắc đến chủ đề mà cả hai người đều hiểu rõ trong lòng kia, hai mẹ con vẫn rất hòa hợp. Lý phu nhân một mặt thật sự muốn dùng PM để giữ chân con trai mình ở lại trong nước, mặt khác quả thật không hề đặt trọng tâm ở công việc, bà tin tưởng Vương Nhất Bác có đủ năng lực điều hành tốt PM cho nên mới giao cho hắn.
Có con trai và con gái đều giỏi giang, bà không cần phải lo lắng chút nào về công việc, thế nhưng mọi lo lắng lại đều nằm ở những việc lớn trong đời khiến bà buồn rầu. Có đôi khi Lý phu nhân cảm thấy tính tình của hai đứa con giống mình mười phần, quá có chính kiến riêng của bản thân, bất kể người khác nói thế nào cũng không bị ảnh hưởng.
Trước khi rời khỏi phòng làm việc của Vương Nhất Bác, bà không hề nhắc câu nào về mâu thuẫn ngày hôm đó, chỉ dặn dò Vương Nhất Bác chú ý nghỉ ngơi, cho dù có quá bận rộn với công việc cũng phải nhớ ăn đủ ba bữa một ngày.
Vương Nhất Bác đáp được, sau khi Lý phu nhân rời đi, hắn trả lời vài tin nhắn công việc rồi đi xuống phòng triển lãm ở lầu hai tìm Tiêu Chiến. Tìm kiếm xung quanh lại không thấy bóng dáng Tiêu Chiến đâu, mới đi đến cầu thang bộ gọi điện thoại cho Tiêu Chiến.
Đến khu vực nghỉ ngơi bên ngoài tầng một Parallel, Vương Nhất Bác tìm được Tiêu Chiến, anh đang lơ đãng nhìn xung quanh, lúc thấy Vương Nhất Bác thì vẫy tay ý bảo hắn tới.
"Xem xong triển lãm rồi?"
"Vẫn chưa." Tiêu Chiến vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, ý bảo Vương Nhất Bác cùng ngồi xuống: "Dù sao thời gian của triển lãm này cũng kéo dài rất lâu, lần sau lại xem là được."
Vương Nhất Bác khẽ cười: "Anh đến xem không cần vé vào cửa."
"Anh biết nha." Hôm nay nhiệt độ không khí rất thấp, Tiêu Chiến thu tay vào trong tay áo khoác, Vương Nhất Bác không biết đang suy nghĩ chuyện gì, đột nhiên duỗi tay luồn vào trong ống tay áo bên phải của Tiêu Chiến, hướng lên trên nắm lấy tay Tiêu Chiến, ngón cái khẽ cào thật nhẹ lên mu bàn tay Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến rõ ràng bị dọa giật mình, ngạc nhiên nhìn Vương Nhất Bác, thử cố gắng rút tay ra nhưng không có tác dụng.
"Làm gì vậy? Đang ở bên ngoài đó." Anh từ bỏ đấu tranh, nhỏ giọng hỏi Vương Nhất Bác. Tuy anh rất ngạc nhiên, nhưng vẫn có chút vui sướng trong lòng vì hành động này của Vương Nhất Bác.
"Để yên một lúc đi, đừng nhúc nhích."
"Được a." Tiêu Chiến mím môi cười.
Vương Nhất Bác bảo để yên một chút, thật sự chỉ duy trì năm phút, Tưởng Tuyên gửi wechat đến, nói tuần trước mình đi công tác một chuyến vừa mới trở về, muốn hẹn mấy người bạn tối nay cùng ăn cơm, hỏi Vương Nhất Bác có muốn đến không?
Cuối cùng, còn bổ sung thêm một câu, nhớ đưa theo người mà cậu kim ốc tàng kiều lần trước nữa nhé, thật ra những lời này hoàn toàn chỉ là muốn trêu chọc Vương Nhất Bác mà thôi.
Nhưng Vương Nhất Bác lại rất nghiêm túc đưa mắt nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến biết hắn đây là đang muốn hỏi ý kiến của anh, gần như không chút do dự mà gật đầu nói có thể, vì thế Vương Nhất Bác rất nhanh trả lời Tưởng Tuyên, nói tối nay nhất định sẽ đến.
Cứ như thể sợ rằng chỉ chậm một giây thôi thì Tiêu Chiến sẽ đổi ý vậy.
Ngồi chưa bao lâu, người phụ trách bộ phận kỹ thuật đã tìm Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác giải thích với Tiêu Chiến vài câu, nói tối nay cùng đi ăn cơm với mấy người bạn rồi rời đi.
Lúc Thẩm Gia xuất hiện, Tiêu Chiến thật sự muốn bước ra khỏi đại sảnh, đến quán café trong khuôn viên ngồi một lúc.
Hôm nay là lễ khai mạc triển lãm nghệ thuật quốc tế dành cho giới trẻ của PM, người trong ngành về cơ bản đều sẽ đến xem, Thẩm Gia đã có mặt ở đó hơn một tiếng đồng hồ, xem xong cả hai khu vực triển lãm ở lầu một và lầu hai, định xuống dưới hít thở không khí, thật trùng hợp đúng lúc trông thấy Vương Nhất Bác khẽ chạm vào tóc Tiêu Chiến, sau đó vừa nghe điện thoại vừa vội vàng rời đi.
Y biết Vương Nhất Bác sẽ không bao giờ có cử chỉ thân mật như vậy với người ngoài, cũng căn bản không cần phải đoán già đoán non chút nào đã có thể xác định được quan hệ giữa Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác là không bình thường.
Ban đầu, Tiêu Chiến còn cho rằng Thẩm Gia chỉ là đơn thuần đến chào hỏi mình, nhưng hiển nhiên cũng giống như lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, Thẩm Gia mang theo mục đích mà đến. Y đứng trước mặt anh, hỏi anh: "Anh đang hẹn hò với Vương Nhất Bác sao?"
Mặc dù câu hỏi này của y rất thẳng thắn, nhưng giọng điệu lại không mang theo chút công kích nào như trong tưởng tượng, Tiêu Chiến mỉm cười nhìn y, phóng khoáng xác nhận mình quả thật đang hẹn hò với Vương Nhất Bác.
"Trước kia tôi cũng từng hẹn hò với Vương Nhất Bác." Thẩm Gia nhìn Tiêu Chiến nói.
"Tôi biết."
"Anh ấy nói cho anh biết sao?"
"Ừm."
"Vương Nhất Bác vậy mà thật sự nói cho anh biết chuyện như thế này ư." Thẩm Gia nhún vai, nói tiếp: "Đừng để mình lún quá sâu, Tiêu Chiến."
Tiêu Chiến cau mày, thoạt trông có vẻ có chút không kiên nhẫn, bởi vì anh cảm thấy lời khuyên thừa thãi này của Thẩm Gia đang xúc phạm mình.
"Yên tâm đi, tôi không phải muốn giành người của anh, chỉ là muốn nhắc nhở anh một chút, Vương Nhất Bác quá lý trí, quá tỉnh táo, nếu lún sâu rồi, có lẽ cuối cùng cũng chẳng thể thu hoạch được thứ gì."
"Giống như cậu sao?" Tiêu Chiến lạnh nhạt hỏi lại, ngay sau đó liền ý thức được mình có chút thất thố, anh không nên thảo luận vấn đề này cùng Thẩm Gia, cũng không muốn thảo luận.
"Đúng thế, cũng như tôi vậy, không thể níu giữ được bất cứ thứ gì." Thẩm Gia thẳng thắn nói: "Ở bên một người không hề đặt anh vào kế hoạch cuộc sống tương lai của mình, rất không có cảm giác an toàn. Tôi vậy mà còn đến tận Hawaii xem anh ta thi đấu, bây giờ nghĩ lại cảm thấy mình thật ấu trĩ."
Tiêu Chiến không muốn phải tiếp tục ở đây nghe Thẩm Gia nói nhảm nữa, vì thế nhấc chân đi ra khỏi đại sảnh.
Thẩm Gia cũng theo anh ra ngoài, nói xin lỗi Tiêu Chiến về sự việc trước đó: "Chuyện anh từ chức khỏi công ty, tôi còn nợ anh một lời xin lỗi. Nếu lúc đó tôi biết anh và Vương Nhất Bác đã ở bên nhau, nhất định sẽ không làm loại chuyện rẻ tiền như vậy. Tôi vẫn luôn cho rằng anh ta chỉ là qua loa chiếu lệ với tôi mà thôi, lần đó ở Hawaii nghe anh ta nói mới biết được sự thật."
"Lúc đó hai chúng tôi còn chưa ở bên nhau." Tiêu Chiến không còn kiên nhẫn để nghe thêm nữa, anh và Thẩm Gia cũng không phải quan hệ hữu hảo đến mức bản thân mình là người yêu đương nhiệm lại có thể cùng người cũ của người yêu mình bàn luận về những chuyện như thế này, anh nhìn Thẩm Gia, nói: "Những chuyện thế này, cậu không cần phải nói với tôi, cậu cũng không cần phải xin lỗi gì cả, tôi không quan tâm."
"Được thôi, tính tình của anh thật ra rất giống anh ta." Thẩm Gia tỏ vẻ thật sự không sao cả, chỉ ngừng lại vài giây, sau đó tò mò hỏi Tiêu Chiến: "Người nhà Vương Nhất Bác có đồng ý để hai người ở bên nhau không?"
Tiêu Chiến im lặng bước về phía trước, coi lời y nói như gió thổi qua tai.
"Chắc hẳn là vẫn chưa được chấp thuận, đúng không?" Thẩm Gia vừa tự mình lảm nhảm vừa đi theo phía sau: "Lúc Vương Nhất Bác ở Los Angeles đã come out với gia đình, nhiều năm như vậy rồi nhưng có lẽ gia đình anh ấy vẫn chưa thể tiếp thu được chuyện này, lúc ấy tôi còn tưởng rằng người trong nhà anh ta gọi anh ta về nước là vì đã nghĩ thông suốt rồi cơ."
Tiêu Chiến đột ngột dừng bước, sửng sốt hồi lâu, thật thông minh mà nhớ đến những chuyện xảy ra trong văn phòng của Vương Nhất Bác khi nãy, nhận ra Vương Nhất Bác xuất phát từ nguyên nhân nào mới bảo anh đi trước, cũng rõ ràng vì sao vừa rồi Vương Nhất Bác lại nắm tay anh ở nơi công cộng, còn bày tỏ hy vọng muốn anh cùng hắn tham dự bữa tối mà Tưởng Tuyên mời.
Mà Thẩm Gia cũng hậu tri hậu giác mà phản ứng lại, những gì mình nói có lẽ Tiêu Chiến còn chưa biết, y hiếm thấy mà bày ra vẻ mặt thật sự có lỗi: "Tôi không biết Vương Nhất Bác còn chưa nói với anh chuyện này, tôi tưởng..."
Tiêu Chiến trầm mặc hồi lâu, sau đó lắc lắc đầu, dáng vẻ mệt mỏi, nói cảm ơn Thẩm Gia.
Lời cảm ơn của anh khiến Thẩm Gia không hiểu ra làm sao, y không thể phủ nhận mục đích ban đầu của mình quả thật không đơn thuần, y muốn khiêu khích Tiêu Chiến, nói vài lời không dễ nghe khiến Tiêu Chiến tức giận, nhưng hiện giờ y lại cảm thấy bản thân có chút tự ti vô vị, đồng thời cũng hiểu ra vì sao Vương Nhất Bác nói trong thời gian ngắn không có ý định kết thúc mối quan hệ thân mật này, bởi vì Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác quá giống nhau, phảng phất như vốn dĩ chính là hai mảnh ghép phải ở bên nhau mới có thể khiến tác phẩm được hoàn chỉnh, và ở trong mắt bất kỳ ai cũng đều rất đẹp đôi, không chút chênh vênh.
Tiêu Chiến về công ty trước, hôm nay có một thông cáo báo chí cần phải đẩy, anh xem bản phỏng vấn chưa qua chỉnh sửa ban đầu mà Từ Vân gửi đến, Vương Nhất Bác lưu loát trả lời mọi câu hỏi của phóng viên một cách thành thục, điều này khiến Tiêu Chiến nhớ đến lần bọn họ mới thêm Wechat, Vương Nhất Bác đã nói đùa rằng ảnh đại diện của tài khoản công việc của hắn thoạt trông có vẻ giống một Doanh nhân thành đạt.
Vương Nhất Bác thật sự là một Doanh nhân ưu tú thành đạt, Tiêu Chiến nghĩ, nhưng Vương Nhất Bác không phải là một người tình thành công cho lắm.
Bởi vì Vương Nhất Bác cũng sẽ gặp phải những vấn đề gai góc không thể giải quyết được, mà hắn cũng sẽ không chủ động tìm kiếm sự giúp đỡ từ Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến thế mà lại phải tìm kiếm manh mối từ những lời của người ngoài mới biết rằng thì ra Vương Nhất Bác không giống mình. Kể từ khi xác định quan hệ trở về sau, Tiêu Chiến sẽ luôn chủ động để cho Vương Nhất Bác biết anh cần Vương Nhất Bác, nhưng Vương Nhất Bác thì không.
Tiêu Chiến nặng nề thở ra một hơi, cảm thấy dạ dày lại bắt đầu có chút khó chịu, giống như đang lôi kéo các dây thần kinh của anh, anh nằm dài trên bàn làm việc nhắm mắt mười phút, buộc bản thân phải tập trung trở lại vào công việc.
Chỉ cần bận rộn, sẽ không bị những chuyện lung tung rối rắm kia làm phân tâm suy nghĩ nữa, kết thúc công việc xong cầm đến điện thoại mới phát hiện, Vương Nhất Bác gửi cho anh một cái Wechat, nói mình đang ở dưới lầu công ty, chẳng qua, thời gian đã là nửa giờ trước.
Tiêu Chiến dọn dẹp bàn làm việc, cầm điện thoại đi xuống lầu.
"Sao em không lên chỗ anh?"
"Nghĩ anh sẽ xong sớm thôi," Vương Nhất Bác cười đáp: "Em cũng ở trong nhóm, bản thảo hôm nay không phải đều đã phát đi rồi sao?"
Nhưng Tiêu Chiến không cười, anh ngồi vào xe, quay đầu qua nhìn Vương Nhất Bác, quan sát hắn thật lâu, cho đến tận khi Vương Nhất Bác phát hiện có gì đó không ổn, mới lo lắng hỏi anh: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Tiêu Chiến thong thả chớp mắt, giọng điệu có chút không được tự nhiên, giống như đã phải xây dựng tâm lý rất lâu rồi mới hỏi Vương Nhất Bác: "Người hôm nay đến văn phòng tìm em đó, là mẹ em sao?"
Vương Nhất Bác sửng sốt một lát, sau đó gật đầu xác nhận.
"Lần trước em nói có mâu thuẫn với người trong nhà, là vì lý do gì vậy?" Tiêu Chiến cảm thấy rất ngột ngạt, muốn mở cửa sổ cho thoáng khí, nhưng cuối cùng anh cũng không làm thế, chỉ vẫn luôn nhìn Vương Nhất Bác.
"Vương Nhất Bác, là vì sao vậy? Có phải đó chính là lý do em bảo anh rời khỏi phòng làm việc của em hôm nay không?"
Vương Nhất Bác hiếm khi cảm thấy khẩn trương lo lắng như thế này, hắn cầm tay Tiêu Chiến, trấn an nói: "Tiêu Chiến, đừng lo lắng, em sẽ xử lý tốt mọi chuyện."
Vương Nhất Bác lý trí, Vương Nhất Bác thông minh nhạy bén, ân cần lại chu đáo, sẽ không dây dưa không dứt, làm việc rất có nguyên tắc, Tiêu Chiến cho rằng đây hẳn là lý do khiến anh thích Vương Nhất Bác, chỉ là khi yêu người ta không bao giờ biết đủ, khi yêu, con người ta luôn khát khao mong cầu càng nhiều hơn.
Hốc mũi chua xót, anh hít sâu một hơi, lồng ngực phập phồng lên xuống: "Vương Nhất Bác, đây cũng là nguyên tắc của em sao?"
"Tiêu Chiến," Vương Nhất Bác có lẽ thật sự không giỏi xử lý những tình huống như thế này, hắn thích Tiêu Chiến nhiều hơn rất nhiều so với tưởng tượng, bởi thế mới muốn tự mình giải quyết tất cả những khó khăn, những vấn đề gai góc trước mắt, sau đó mới đưa Tiêu Chiến đến giới thiệu với cha mẹ mình.
Nhưng bây giờ, xem ra quyết định này là không chính xác. Hắn nhìn Tiêu Chiến, có rất nhiều lời muốn nói với anh, cũng là lần đầu tiên muốn giải thích thật rõ ràng một chuyện với người khác, nhưng còn chưa kịp sắp xếp xong câu chữ, Tiêu Chiến đã giành nói trước.
Tiêu Chiến khẽ nói: "Em chỉ là không cần anh mà thôi, Vương Nhất Bác."
"Em có mâu thuẫn với người trong nhà, lại chỉ muốn tự mình giải quyết, em không muốn anh phải phân tâm suy nghĩ, anh đều có thể hiểu được. Nhưng mà, chỉ cần em nói những chuyện này với anh, sau đó bảo anh không phải lo lắng, cứ giao cho em giải quyết thì anh cũng nhất định sẽ làm theo, em biết anh sẽ nghe theo em."
"Nhưng Vương Nhất Bác, em thậm chí còn không nghĩ đến chuyện sẽ nói cho anh biết, em để anh phải giống như một thám tử tự mình tìm kiếm manh mối, khiến anh phải tự hỏi mình có phải quá đạo đức giả, đòi hỏi quá nhiều, quá không biết đủ hay không? Nhưng bây giờ thì anh đã hiểu rồi, kỳ thật em chỉ là không cần anh, chuyện này không hề liên quan gì đến vấn đề nguyên tắc cả, chúng ta đang yêu đương, nhưng anh không cảm thấy mình được cần đến chút nào."
Tiêu Chiến cảm thấy hai mắt mình đều rất đau, có lẽ là vì gió thổi, anh cảm thấy bản thân ở đây nói với Vương Nhất Bác những chuyện yêu đương kiểu này, về mối quan hệ này, tựa như đang ở trong ranh giới giữa hiện thực và ảo ảnh.
Anh biết rõ bản thân khi ở bên Vương Nhất Bác vẫn luôn có cảm giác an toàn, vậy vì sao lại có ảo giác mình không thể giữ nổi Vương Nhất Bác như vậy?
Bây giờ suy nghĩ cẩn thận lại, Vương Nhất Bác đối với anh không hoàn toàn giao hết ra mà vẫn còn giữ lại một chút, không phải giữ lại bất kỳ bí mật gì, mà là giữ lại cảm xúc. Anh không tò mò bất kỳ bí mật nào của Vương Nhất Bác, nhưng lại thật sự để ý chuyện Vương Nhất Bác trước nay ở trước mặt mình luôn thể hiện những cảm xúc tốt đẹp, mà chưa từng muốn chia sẻ với anh những mặt không tốt kia.
Anh không cảm thấy mình được cần đến.
Thế nên, anh nhìn Vương Nhất Bác, mặc dù hai mắt rất đau, lồng ngực căng trướng, nhưng vẫn dùng ngữ khí thật bình tĩnh nói với Vương Nhất Bác: "Em không cần anh, anh cũng chỉ giống như những người khác, căn bản không có gì khác biệt cả."
TBC.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro