Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23




Đêm thành phố Tân Cảng tĩnh lặng tựa như màn sương mù dày đặc không cách nào hòa tan, những cao ốc sừng sững san sát nối tiếp nhau, chỉ có vài ngọn đèn lẻ tẻ tỏa ra những tia sáng mỏng manh mờ ảo

Cơn buồn ngủ của Tiêu Chiến không còn nặng nề như vừa rồi nữa, sau khi tỉnh táo cũng không đi ngủ mà dựa vào đầu giường lướt xem các buổi livestream của các blogger tự phát trên mạng một lúc. Chỉ có vài hình ảnh của Vương Nhất Bác được bắt vào trong khung hình, hầu như đều là vội vàng lướt qua.

Blogger cho biết, tình hình sóng biển hôm nay rất tốt, có rất nhiều tuyển thủ cấp đại thần từ nhiều quốc gia đến tranh tài, Tiêu Chiến chỉ biết Vương Nhất Bác có chứng chỉ, nhưng thật sự không biết Vương Nhất Bác rốt cuộc lợi hại đến mức nào.

Cuối tháng Giêng, thời tiết ở Hawaii rất hợp lòng người, ở phía xa xa những tuyển thủ thi đấu chính thức đang thuần thục cưỡi sóng, Blogger livestream bằng điện thoại di động không cách nào thấy rõ ai là ai, Tiêu Chiến thoát ra, trong topic lại thấy được một video ngắn do người khác đăng lên, được quay bằng camera chuyên nghiệp, một con sóng dâng cao trùm lên cả nhóm người. Lúc những con sóng thật lớn nhào tới, dù cách một màn hình nhưng Tiêu Chiến vẫn căng thẳng đến gần như ngừng thở, anh chỉ dám xem video này một lần sau đó thoát khỏi giao diện.

Tin nhắn trả lời của Vương Nhất Bác vẫn chưa tới, Tiêu Chiến không biết thời gian biểu cụ thể của hắn - hắn đã bắt đầu thi đấu hay chưa, có thắng hay không, tất cả đều không biết.

Nhưng có một người biết rất rõ ràng, người này đang ở Hawaii, bởi vì căn bản không ai biết quan hệ của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, cho nên đối phương không phải muốn khoe khoang mà chỉ đơn thuần là đăng lên một số chứng cứ chứng tỏ dư tình chưa dứt.

Chỉ có người trong cuộc tự mình hụt hẫng, không phải Tiêu Chiến chưa từng yêu đương, nhưng yêu đương thuở sinh viên và khi đã trưởng thành hoàn toàn không giống nhau, một khi lo lắng quá mức cả người sẽ có cảm giác như bị bó tay bó chân.

Khi đang trong một mối quan hệ, rõ ràng là thành phố nơi mình sống đổ mưa tầm tã, người kia thì đang ở một đất nước xa xôi thời tiết đẹp như vậy, thế nhưng mình lại vẫn vì lo lắng quan tâm liệu người đó có mang theo dù hay không mà suy nghĩ miên man, làm chuyện dư thừa.



Sau đó Tiêu Chiến chờ không được Wechat của Vương Nhất Bác mà buồn ngủ quá nên ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Lúc thức dậy, phát hiện có rất nhiều tin nhắn mình chưa kịp đọc trên Wechat, tất cả đều là Vương Nhất Bác gửi.

Có video, có ảnh chụp, có huy chương, có ván lướt sóng và cả ảnh tự sướng, vận động cả một thời gian dài như vậy, giành được huy chương vàng đầu tiên, người đầu tiên muốn chia sẻ chính là Tiêu Chiến.

Vì chênh lệch múi giờ, Vương Nhất Bác đoán hẳn là Tiêu Chiến sẽ không trả lời tin nhắn của hắn, cũng không gấp gáp, gửi Wechat xong thì thu dọn đồ đạc quay về khu vực nghỉ ngơi.

Thẩm Gia chỉ liếc mắt đã có thể tìm được hắn trong đám đông, đi tới nói chuyện với hắn, hỏi Vương Nhất Bác những gì hắn nói hôm đó có phải là nghiêm túc không, bản thân có phải thật sự không còn cơ hội nào nữa không?

Có lẽ là ở nơi thi đấu ồn ào khiến lòng người dễ xúc động, Thẩm Gia tựa như bất chấp tất cả, lại nói: "Không phải anh cảm thấy em không quan tâm anh có sở thích hay hứng thú với thứ gì hay sao? Bây giờ em đã ở đây rồi, về sau cũng có thể tới xem anh, Vương Nhất Bác, anh không thể chỉ vì một lần em nói lời chia tay liền phán án tử mà hoàn toàn cắt đứt với em. Tại sao người khác yêu đương cãi nhau xong đều có thể làm lành mà đến lượt anh lại không thể? Đối với anh mà nói, cho em thêm một cơ hội khó khăn đến vậy sao?"

Có đôi khi Thẩm Gia cũng nghĩ mình làm những việc này có ý nghĩa gì, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì cả, chỉ là hối hận mà thôi, chính là dư tình chưa dứt nên muốn làm lành, những thứ như tình cảm này vốn dĩ không thể nói rõ ràng được.

Hai mắt Vương Nhất Bác bị ánh mặt trời chói chang khiến cho hơi nheo lại, hắn cau mày, biểu tình không tốt lắm, trên người vẫn đang mặc bộ đồ lướt sóng, tóc cũng còn ướt rũ xuống trước trán, tùy tiện dùng tay vuốt ngược ra sau đầu, nhìn Thẩm Gia.

"Tôi không phải người thích dây dưa không dứt, Thẩm tổng, hảo tụ hảo tán đi."

"Vương Nhất Bác, em hỏi lại anh một lần nữa, anh thật sự có đối tượng mới rồi sao?"

"Ừm."

Thẩm Gia như thể có chút mỉa mai mà bật cười: "Vậy người đó có chịu nổi tính tình của anh không? Chịu đựng nổi những thứ mà anh gọi là nguyên tắc đó không? Lần này anh định kết giao với người đó bao lâu thì chia tay?"

Vương Nhất Bác lạnh lùng nhìn y.

Thẩm Gia chưa bao giờ nghi ngờ sự quyết tuyệt của Vương Nhất Bác, tất cả những chuyện y làm hôm nay đơn giản chỉ là được ăn cả ngã về không. Sự thật chứng minh đây chẳng qua chỉ là một canh bạc tuyệt vọng, thì ra y không cách nào lay chuyển được Vương Nhất Bác, không thể khiến hắn dao động chút nào.

Sau khi Thẩm Gia rời đi, Vương Nhất Bác mới trở về thay quần áo. Trong lúc chờ Tiêu Chiến trả lời Wechat, hắn nhớ lại những gì Thẩm Gia đã nói, Vương Nhất Bác ngược dòng suy nghĩ trở về rất lâu trước đó, nhớ xem mình và Tiêu Chiến quen biết như thế nào, lại quyết định ở bên nhau ra sao.

Dường như cũng không có lý do gì đặc biệt, hết thảy đều là thuận lý thành chương, tự nhiên như vốn nó phải thế.

Vương Nhất Bác là một người hướng nội, thẳng thắn nhưng vẫn hướng nội, nghe thì có vẻ rất kỳ quặc nhưng đó lại là sự thật. Những tình cảm và cảm xúc mà hắn muốn thể hiện, tất cả đều dùng hành động để chứng minh.

Điều duy nhất hắn biết rõ là đêm đó, ngay cả khi hắn nói với Tiêu Chiến 'thử ở bên nhau', Vương Nhất Bác cũng chưa từng có ý nghĩ muốn kết thúc với Tiêu Chiến. Bởi vì Tiêu Chiến không giống những người khác, chỉ khi ở bên Tiêu Chiến, tuy không thể nói rõ cụ thể là gì, nhưng Vương Nhất Bác biết, đó mới là cảm giác tìm được đúng người.



Tiêu Chiến thức dậy khá muộn, vì thế buổi sáng anh không đến công ty nữa.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, anh nằm dài trên sofa đọc những Wechat mà Vương Nhất Bác gửi đến, nghiêm nghiêm túc túc đọc kỹ từng cái từng cái, những bức ảnh và video đều chọn file gốc, sau đó lưu vào điện thoại của mình.

Anh gọi video cho Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác gần như lập tức nhận cuộc gọi, màn hình rung lắc vài cái mới đối diện với anh.

"Xem chưa?"

"Xem rồi." Tiêu Chiến khẽ cười: "Huy chương vàng, thật lợi hại nha."

"Chờ em về, nhớ chúc mừng em."

"Còn cần em phải nói à?" Tiêu Chiến nhỏ giọng oán giận, hỏi Vương Nhất Bác: "Khi nào thì em về?"

"Vài ngày nữa sẽ về."

"Được."

"Vẫn đang ở nhà à?"

"Ừm, buổi chiều mới đến văn phòng."

"Tối hôm qua đợi em nên ngủ muộn sao?" Vương Nhất Bác vừa đi vừa nói chuyện, khung cảnh sau lưng thoạt trông giống như khách sạn trong khu nghỉ dưỡng, lúc nói chuyện với Tiêu Chiến trên mặt luôn mang ý cười không rõ ràng, chỉ có Tiêu Chiến mới có thể nhìn ra.

"Ừm, nhớ em."

Người trên màn hình điện thoại đột nhiên nói một câu như vậy, Vương Nhất Bác không thể khống chế được mat cười càng vui vẻ hơn, nói mình đang đi gặp mấy người bạn, giải quyết xong chuyện trước mắt sẽ quay về ngay.

Tiêu Chiến 'ừm ừm' hai tiếng đáp lời hắn, có chút thất thần, Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến gần đây công việc quá bận rộn không thể phân tâm, cho nên chỉ trò chuyện cùng anh thêm vài câu, nhắc nhở Tiêu Chiến chú ý nghỉ ngơi xong hai người kết thúc cuộc gọi.



Mấy ngày tiếp theo cũng không thường xuyên liên lạc lắm, đợi đến ngày Vương Nhất Bác về nước, Tiêu Chiến vừa tan làm đã sốt sắng không thể chờ thêm giây phút nào nữa, Stella từ bên ngoài trở về hỏi anh có chuyện gì mà vội vàng vậy.

Tiêu Chiến chỉ buông một câu, ra sân bay đón người rồi rời đi.

Vẫn còn một khoảng thời gian nữa chuyến bay của Vương Nhất Bác mới hạ cánh, Tiêu Chiến đi thẳng ra sân bay, lúc đến nơi còn phải đợi thêm khoảng một giờ nữa. Dù là ban đêm, sân bay vẫn ồn ào náo nhiệt, người đến người đi không ít, vài nhóm hành khách đi ra từ ga quốc tế, nhưng vẫn chưa thấy Vương Nhất Bác đâu.

Tiêu Chiến lui về phía sau nhóm người, đột nhiên ai đó vỗ vỗ lên lưng anh, quay đầu lại đã thấy Vương Nhất Bác đứng ở phía sau mình.

Thương nhớ mấy ngày, đột nhiên nhìn thấy người thế mà lại thật bình tĩnh, chỉ nhẹ giọng nói một câu: "Về rồi."

"Ừm, đi thôi." Vương Nhất Bác mỉm cười, dùng bàn tay hơi lạnh nhéo nhéo lên mặt Tiêu Chiến.



Trên đường đi, Tiêu Chiến cũng không nói gì nhiều, sau khi lên xe Vương Nhất Bác nheo mắt một hồi. Hai người không về thẳng nhà, bởi vì hơi muộn nên Vương Nhất Bác nói mình đói bụng, Tiêu Chiến liền lái xe đưa hắn đến quán sữa đậu nành khuya kia. Khách tuy vẫn rất đông nhưng không cần phải xếp hàng, đúng lúc có một bàn còn trống.

Cuối tháng Giêng, thời tiết ở Tân Cảng vẫn còn khá lạnh, phải mất hơn một tháng nữa mới đến mùa Xuân ấm áp.

Tiêu Chiến rất thích mặc áo len cổ lọ, rút cằm vào bên trong cổ áo, hệt như một đứa trẻ chỉ lộ ra đôi mắt to tròn sáng ngời, anh cúi cầu uống vài ngụm sữa đậu nành nóng, nhân viên phục vụ mang lên thêm vài đĩa điểm tâm.

Anh ăn gì cũng đều nhai kỹ nuốt chậm, không hiểu vì sao lại bị sặc, liên tục ho mấy cái, Vương Nhất Bác lấy khăn giấy lau khóe miệng cho anh.

Bất kỳ hành động nào cũng đều trở thành thói quen, Vương Nhất Bác chưa bao giờ quan tâm đến ánh mắt của người khác, Tiêu Chiến ở trong công ty là một tiểu lãnh đạo thông minh và tài năng, nhưng khi ở trong không gian chỉ có hai người họ, hắn lúc nào cũng bất động thanh sắc mà chăm sóc Tiêu Chiến tỉ mỉ từng li từng tí.

Cả buổi tối từ lúc xuống máy bay cho đến khi ngồi trên xe của Tiêu Chiến, anh cũng chưa nói được với hắn câu nào ngọt ngào, Vương Nhất Bác cũng không rõ mình đã làm sai chuyện gì chọc cho người ta không vui, nhưng cũng không hỏi, tính tình của Tiêu Chiến, hắn hiểu rất rõ.

Người khác đều nói Vương Nhất Bác khó đoán, nhưng kỳ thực, Tiêu Chiến mới là người như vậy, đối với bất kỳ ai anh cũng có thể cười nói ôn hòa, nhưng thật ra trong lòng lại che giấu rất nhiều chuyện. Hắn khẽ thở dài trong lòng, chuyển chiếc ghế nhựa sang ngồi bên cạnh Tiêu Chiến, quán ăn nhỏ nửa đêm từ trong ra ngoài đều là thực khách, tiếng nói chuyện huyên náo ồn ào.

Tiêu Chiến liếc mắt nhìn Vương Nhất Bác.

"Ăn chậm thôi." Vương Nhất Bác nói với anh, lại đưa tay giúp anh kéo cổ áo len đang che trên cằm xuống một chút.

Tiêu Chiến một mình rầu rĩ không vui nửa ngày, lúc này mới mềm lòng, nhỏ giọng lầm bầm nói biết rồi.

Thức ăn trong quán nhỏ rất ngon, Tiêu Chiến đã ăn nhiều năm nhưng không phải là đi cùng người khác, anh cảm thấy uống sữa đậu nành bên đường giữa đêm mùa Đông giống như rảnh rỗi không có chuyện gì làm, nhưng Vương Nhất Bác cũng không để ý những thứ này, ngay lần hẹn đầu tiên, Tiêu Chiến đã đưa Vương Nhất Bác tới đây.

Bây giờ nhớ lại, tính từ khi bắt đầu quen nhau là đầu Thu, hai người họ đã quen biết năm tháng, nói dài không dài, nói ngắn cũng không phải là ngắn.

Năm tháng ấy, đủ để từ quan hệ bạn giường biến thành một cặp tình nhân sớm chiều chung đụng.

Ăn khuya xong, Tiêu Chiến nói không muốn về nhà ngay, muốn đi dạo một chút cho tiêu thực, Vương Nhất Bác nói được, nắm lấy tay anh nhét vào túi áo khoác của mình giữ chặt, Tiêu Chiến cũng không trốn, ngoan ngoãn để người ta nắm.

Càng đi về phía bên kia đường người càng ít, lúc này đã quá muộn, trên đường hầu như chỉ còn vài người. Cứ lặng lẽ đi như vậy khoảng mười phút, Vương Nhất Bác mới lên tiếng trước, phá vỡ không khí không tự nhiên này.

Vương Nhất Bác dừng bước, Tiêu Chiến cũng dừng lại theo.

Tiêu Chiến ngơ ngác nhìn Vương Nhất Bác, sau đó nghe Vương Nhất Bác nhẹ giọng nói với mình: "Anh nói đi."

"Sao cơ?"

"Nói chút xem tâm trạng vì sao không tốt, để xem em có thể giúp gì được cho anh không." Vương Nhất Bác vuốt ve bàn tay Tiêu Chiến đang để trong túi áo mình, muốn trấn an anh.

Ánh mắt Tiêu Chiến né tránh một chút, nhỏ giọng nói không có gì.

"Vì công việc sao?" Vương Nhất Bác không thể nghĩ ra lý do gì khác, chỉ có thể đoán rằng do công việc. Tiêu Chiến không phủ nhận, nương theo lời Vương Nhất Bác nói phải, nhưng biểu tình rõ ràng là không muốn cùng Vương Nhất Bác thảo luận vấn đề công việc gì đó, cho nên Vương Nhất Bác cũng không hỏi lại.

Trên đường trở về, Vương Nhất Bác vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, hắn luôn cảm thấy Tiêu Chiến không đơn thuần chỉ vì công việc mà còn vì chuyện gì đó khác nữa, nhưng Tiêu Chiến không muốn nói, hắn cũng không cách nào biết được.

Về đến nhà, Vương Nhất bác đổi giày xong thì đẩy chiếc vali mà bản thân mang theo khi ra nước ngoài vào nhà, muốn sắp xếp lại trước rồi mới đi tắm, sau đó sẽ nói chuyện với Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến đi ở sau lưng hắn, chậm chạp thay giày, bước từng bước nhỏ chậm rì rì đi vào. Suốt dọc đường không ai nói lời nào, vừa rồi ở ngoài đường tản bộ còn nắm tay nhau, đến lúc lên xe liền buông ra, đến lúc vào thang máy lên nhà cũng chưa từng nắm lại.

Vương Nhất Bác cất ba lô và vali, đi vào phòng tắm tắm rửa, xong xuôi thì ra phòng khách ngồi xuống trả lời cuộc gọi của Từ Vân, bật máy tính lên trả lời email.

Tiêu Chiến vốn đã ngồi trên sofa đến phát ngốc, đợi Vương Nhất Bác bận việc xong, tựa như đã làm xong công việc chuẩn bị tâm lý từ lâu, từng chút từng chút dịch người đến bên cạnh Vương Nhất Bác.

"Vương Nhất Bác..."

"Ừm?" Vương Nhất Bác nhướng mày, quay đầu lại nhìn Tiêu Chiến cả buổi tối không nói được mấy lời với mình, chỉ sau khi về nhà mới có dấu hiệu dịu lại.

Hắn có đủ kiên nhẫn đợi Tiêu Chiến tự tiêu hóa cảm xúc của bản thân, chờ Tiêu Chiến nguyện ý chủ động nói chuyện với mình, vốn dĩ nghĩ ít nhất cũng phải mất một đêm, không ngờ Tiêu Chiến nhanh như vậy đã nghĩ xong, muốn thẳng thắn thành thật với mình.

"Anh thấy Thẩm Gia đi Hawaii." Tiêu Chiến thật sự không muốn Vương Nhất Bác nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của mình, anh vừa xấu hổ lại ngượng ngùng, vùi mặt sau lưng Vương Nhất Bác, nghiêng đầu áp trán lên lưng Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác muốn quay đầu lại, nhưng Tiêu Chiến nhất định không cho, hai tay từ phía sau quấn quanh eo Vương Nhất Bác ôm chặt, giọng nói càng lúc càng nhỏ: "Em đừng nhìn anh."

Vương Nhất Bác không có biện pháp bắt người, cho nên chỉ đơn giản là ngồi im không nhúc nhích. Tiêu Chiến dán vào sau lưng hắn, nhiệt độ cơ thể ấm áp giao hòa, hai tay Tiêu Chiến đang ôm chặt eo hắn bất giác siết chặt hơn một chút, giống như phải mất rất nhiều sức lực mới có thể thẳng thắn bày tỏ tâm tư nhỏ trong lòng mình.

"Em cũng không bảo anh đi."

"Tuy rằng anh không kịp chuẩn bị hồ sơ xin visa, nhưng em cũng chưa từng bảo anh cùng đi với em."

"Vì sao Thẩm Gia lại đi Hawaii, dù sao cũng chẳng phải là cậu ta đi thi đấu."

"Cậu ta chỉ là muốn đi xem em."

"Của anh."

Vương Nhất Bác lẳng lặng lắng nghe, nghe Tiêu Chiến tựa như một tiểu yêu tinh phiền phức đang từng câu từng câu chất vấn mình, kỳ thật một chút cũng không cảm thấy phiền, lòng bàn tay rộng lớn ấm áp phủ lên bàn tay Tiêu Chiến đang ôm mình, nhè nhẹ vuốt ve.

Nghe thấy hai chữ cuối cùng, Vương Nhất Bác nhất thời không hiểu ý tứ nên chỉ ừ một tiếng, sau đó hỏi Tiêu Chiến: "Gì cơ?"

"Người của anh, cậu ta xem cái gì mà xem."

Giọng Tiêu Chiến rầu rĩ, vùi vào vai Vương Nhất Bác mà nói, hơi thở ấm nóng xuyên qua lớp áo truyền đến trên người Vương Nhất Bác.

Lời thành thật lại chỉ nói một nửa, để lộ sự ích kỷ lạ lùng và ấu trĩ, nửa còn lại kia chính là sự thành thục trưởng thành, không nhắc đến bản thân mấy ngày qua vẫn luôn mang theo cảm giác ghen tị mà chờ Vương Nhất Bác trở về, buổi tối trước khi đi ngủ suy nghĩ lung tung, có một đêm còn nằm mơ, mơ thấy Vương Nhất Bác và Thẩm Gia tái hợp, cho nên mới hờn dỗi.

Hoàn toàn không thèm quan tâm đó chỉ là giả, chỉ là một giấc mộng, nhưng cũng không quá để ý, chỉ cảm thấy mình và Vương Nhất Bác vẫn chưa đủ thân thiết, là loại thân thiết không phải chỉ bằng vài lần lên giường là có thể có được, là hai bên tựa như vẫn luôn có quá nhiều ranh giới trong một số vấn đề thuộc về nguyên tắc và vẫn thiếu chút gắn kết.

Những chuyện không vui đó, là những chuyện mà Tiêu Chiến không quá giỏi yêu đương và Vương Nhất Bác không quá giỏi yêu đương đều phải đối mặt, phải giải quyết, mỗi lần đều phải có một người bước lên trước một bước.

Cả hai đều là những người trưởng thành chín chắn và lý trí, có chuyện đều muốn phải thẳng thắn, ở trước mặt người yêu phô trương chỉ là thùng rỗng kêu to, không thể giả vờ được bất cứ thứ gì.

Lần trước là Vương Nhất Bác, lần này Tiêu Chiến mặt dày trả bất cứ giá nào, khiến hai tai đỏ bừng không dám để Vương Nhất Bác nhìn mình, chỉ biết ôm chặt người, nói Vương Nhất Bác là của mình, không muốn cho bất kỳ ai nhìn.

Nhưng những lời này đã thành công khiến trái tim nhăn nheo cáu kỉnh của Vương Nhất Bác từ lúc vừa trở về hoàn toàn được xoa dịu, trở nên mềm mại và hoàn toàn bị khuất phục.

Vương Nhất Bác không thể nhịn được nữa, khi nghe những lời này hắn thấp giọng bật cười, lần này dễ dàng gỡ tay Tiêu Chiến ra, Tiêu Chiến không nói lời nào khẽ dịch sang bên cạnh một chút, không dán lên người hắn nữa, đôi mắt chậm rãi chớp chớp, nhìn thẳng vào Vương Nhất Bác.

Sau lưng Vương Nhất Bác đều là hơi ấm, là hơi ấm vừa rồi Tiêu Chiến ôm hắn toả ra. Hắn dựa lưng vào ghế sofa, khẽ cong khóe miệng lên cười, vỗ vỗ lên đùi mình.

Tiêu Chiến chỉ do dự chưa đến ba giây, sau đó liền dịch tới, vắt ngang hai chân ngồi lên đùi Vương Nhất Bác, hai bàn tay cách lớp áo đặt trên vai Vương Nhất Bác.

"Giả vờ giỏi như vậy." Vương Nhất Bác cười cười nói anh, dáng vẻ có chút bất lực, vươn một ngón tay đến dí nhẹ lên trán Tiêu Chiến.

Lúc Tiêu Chiến ngoan ngoãn nghe lời dáng vẻ rất mềm mại, khiến người ta không thể tức giận nổi, Vương Nhất Bác ấn ấn ngón tay, cả người anh liền ngả ra sau, nắm lấy ngón tay của Vương Nhất Bác, được một tấc lại tiến thêm một thước mà giữ chặt lấy.

"Vốn đang nghĩ có phải anh vì công việc mà phiền muộn hay không, thì ra là đang chờ ở đây để nắm tóc em."

"Anh không có." Tiêu Chiến phủ nhận, trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác không chút uy hiếp: "Vương tổng ngày qua ngày sống tiêu sái đến như vậy, bạn trai cũ cũng đuổi theo đến tận Hawaii, em hẳn là cảm thấy rất đắc ý."

Tiêu Chiến cố ý nói những lời tức giận, nghe vào tai lại giống như đang làm nũng, Vương Nhất Bác cũng không cảm thấy anh vô cớ gây sự, dù sao cũng đã quen với điệu bộ này của anh, ngược lại biểu tình thập phần nghiêm túc, trịnh trọng nói với Tiêu Chiến: "Không đắc ý, em đắc ý cái gì chứ."

Tiêu Chiến có chút không chịu nổi dáng vẻ Vương Nhất Bác mỗi lần nói chuyện nghiêm túc như vậy, quá chân thành, là sự chân thành dễ khiến cho người ta phải động tâm. Anh cảm thấy mọi tham vọng của mình đều bị Vương Nhất Bác bào mòn, vì thế lại ôm cổ hắn, vùi mặt vào hõm vai hắn, hàm hàm hồ hồ nói: "Ai biết em đắc ý cái gì."

Vương Nhất Bác vuốt ve chút tóc mọc dài ra sau gáy Tiêu Chiến, cười nhạo anh không ra dáng lãnh đạo, dính người như vậy làm sao có thể quản lý được ai a, một lát sau mới không trêu chọc Tiêu Chiến nữa.

Hắn còn tưởng Tiêu Chiến không biết giận, sẽ luôn bình tĩnh, cư xử lễ độ chừng mực, nhưng xem ra không chỉ biết giận, lúc gây rối cũng có chút vụng về, khiến hắn không cách nào làm gì được.

Lúc trước không nói là bởi vì hắn vốn quen với cảm giác hòa hợp có ranh giới, hơn nữa hắn cảm thấy, hai người yêu nhau cho dù có thân mật đến đâu thì cũng cần không gian riêng tư.

Trong nhận thức của hắn, một người không liên quan thì không nên trở thành chủ đề mà hắn và Tiêu Chiến cần phải nhắc đến trong cuộc sống hai người của họ, Thẩm Gia có đi Hawaii hay không, hắn không thèm để ý.

Thêm vào đó sự nghiệp của Tiêu Chiến vừa mới bắt đầu, hắn quả thật không nghĩ tới việc muốn Tiêu Chiến bỏ lại tất cả công việc cùng hắn đi Hawaii xem hắn thi đấu, xem một thứ mà không biết liệu Tiêu Chiến có quan tâm hay có hứng thú hay không như vậy.

Nhưng sau khi nghĩ lại, không phải là hắn không từng hỏi, về điểm này, Vương Nhất Bác nhất định phải biện hộ cho chính mình.

Hiện giờ hắn biết Tiêu Chiến để ý, vì thế thành thật thú nhận: "Lúc trước Thẩm Gia quả thật có nói với em sẽ đi, nhưng em đã không còn bất kỳ quan hệ gì với cậu ta nữa, cho nên em cũng không quan tâm chuyện cậu ta có đi hay không, cũng không nói với anh, bởi vì em cho rằng không cần thiết, anh có hiểu không?"

Tiêu Chiến hờn dỗi 'ừm' một tiếng.

"Cũng không phải em không hỏi anh có muốn đi cùng em không." Bàn tay Vương Nhất Bác trượt trên eo Tiêu Chiến vỗ nhẹ hai cái, lại nói tiếp: "Tối hôm đó em đã hỏi anh, nhưng anh không nghe rõ."

Tiêu Chiến sửng sốt một lúc, vẻ mặt nghi ngờ rời khỏi hõm vai Vương Nhất Bác, nâng nửa thân trên lên, nhìn Vương Nhất Bác hỏi: "Hôm đó là hôm nào?"

Vương Nhất Bác không nói lời nào, vẻ mặt như cười như không. Tiêu Chiến ngây người hồi lâu cuối cùng cũng nhớ ra ngày hôm đó khi ngủ cùng Vương Nhất Bác, anh quả thật có nghe Vương Nhất Bác nói gì đó, nhưng anh thật sự quá buồn ngủ cho nên không nghe rõ, lúc hỏi lại Vương Nhất Bác để xác nhận thì Vương Nhất Bác lại nói anh bị làm đến ngốc luôn rồi.

Thì ra anh không ngốc, chỉ là không nghe rõ, Vương Nhất Bác quả thật có nói chuyện với anh. Nhưng anh không rõ hắn đã nói gì, bây giờ hỏi lại, Vương Nhất Bác cũng không đáp, để anh tự mình phỏng đoán.

Đã qua nhiều ngày như vậy rồi, nào có dễ đoán như vậy, Tiêu Chiến nghiêng người đến gần hôn lên môi Vương Nhất Bác, hỏi Vương Nhất Bác rốt cuộc đã nói gì.

Vừa rồi không phải có người làm mình làm mẩy trên đường, bản lĩnh nói lời khách sáo nói đến liền đến đấy sao, nhưng Vương Nhất Bác không để anh thành công thực hiện ý đồ, giữ chặt sau gáy anh kéo lại, làm sâu thêm nụ hôn này.

Hôn qua hôn lại hôn đến quần áo cũng cởi ra vứt đầy đất, Tiêu Chiến ngồi trên người Vương Nhất Bác vừa rên rỉ vừa thở hổn hển, cả người mồ hôi đầm đìa, không biết Vương Nhất Bác lấy đâu ra mà bất kể lúc nào cũng nhiều tinh lực như vậy, ở trên sofa cũng có thể thay đổi đủ loại tư thế, giày vò đến mức hai chân anh run rẩy cả lên.

Ngày hôm sau đi làm, đùi anh đau đến mức có cảm giác như đã chạy marathon leo mấy chục tầng cầu thang, Vương Nhất Bác lái xe đưa anh đến dưới lầu công ty, hỏi anh có muốn mình bế anh lên không, Tiêu Chiến đỏ mặt trừng mắt nhìn đối phương.

Cuối cùng Tiêu Chiến đành cam chịu, buổi tối hôm đó Vương Nhất Bác rốt cuộc đã nói gì, anh trước sau đều không hỏi được, chẳng qua cũng không còn quan trọng như vậy nữa, không cần phải hỏi thêm.



PM có một triển lãm nghệ thuật quốc tế dành cho giới trẻ vào tháng Hai, Tiêu Chiến từ lúc ký hợp đồng đã bận rộn lên phương án cho việc này, bởi vì thời gian gấp rút, anh bận đến sứt đầu mẻ trán.

Vương Nhất Bác mỗi ngày thấy anh thức đêm giải quyết công việc thì không khỏi hoài nghi bản thân có phải chính là cái loại bên A vô đạo đức bóc lột sức lao động của bên B hay không.

Tiêu Chiến bị những lời này của hắn khiến cho vô cùng thích thú mà cười đến không ngừng, nói vậy em bảo tài vụ bên em mỗi tháng nhớ đúng hạn thanh toán phí hợp đồng thì anh đã cảm thấy cực kỳ mãn nguyện rồi.

Vương Nhất Bác cười nhạo anh không có tiền đồ, lãnh đạo bên A cũng đã là người của anh rồi vậy mà trong mắt anh lại chỉ nhớ thương đến phí Hợp đồng.

Vương Nhất Bác dùng đúng những lời mà lần trước Tiêu Chiến nói để chọc anh, Tiêu Chiến không đáp trả được, tức giận đến đỏ mặt tía tai, dùng khuỷu tay huých lên người hắn.

Tiêu Chiến ngồi khoanh chân, trên người khoác một tấm khăn nhỏ, Vương Nhất Bác cầm trái cây đã rửa sạch cắt nhỏ đút cho anh ăn, nói là bù đắp cho anh phải tăng ca.

Vương Nhất Bác kéo ghế đến ngồi bên cạnh, thật sự làm bên A phiền toái kia, đích thân chỉ cho Tiêu Chiến những hình ảnh nào chưa phù hợp, câu nào trong khẩu hiệu tuyên truyền cần phải sửa lại.

Trước kia không có tác dụng gì nhiều, nhưng sau khi ký hợp đồng thì không giống nhau, chỉ cần có chỗ nào chưa phù hợp đều trực tiếp đề cập với Tiêu Chiến, giúp hiệu quả công việc cao hơn rất nhiều.

Tiêu Chiến tháo kính xuống xoa xoa mắt, miệng lẩm bẩm: "Nếu có thể nâng cao hiệu quả công việc, anh cảm thấy những quy định cấm yêu đương nơi công sở đều có thể miễn."

Vương Nhất Bác xiên một miếng táo nhỏ đưa lên miệng anh, nói: "Đối tượng tham chiếu sai rồi, chúng ta là bên A và bên B, không thuộc về tình yêu công sở."

Hai người vừa nói chuyện vừa nhìn nhau, đều bật cười.



Triển lãm nghệ thuật quốc tế dành cho giới trẻ đã được đưa vào chương trình nghị sự, Vương Nhất Bác tranh thủ về nhà, có một số người muốn tham gia triển lãm là học sinh cũ của mẹ hắn, hỏi hắn liệu có thể làm một phòng triển lãm lớn hơn được không.

Vương Nhất Bác chậm chạp uống canh, nói không được, địa điểm quy hoạch đã sớm sắp đặt xong từ trước, nếu phải sắp xếp lại sẽ tiêu hao thêm nhiều nhân lực và vật lực.

"Chỉ cần con nói một tiếng là được rồi."

"Mẹ, nếu mẹ đã giao PM cho con quản lý, có thể đừng lúc nào cũng can thiệp loạn vào vấn đề quản lý được không?"

"Mẹ can thiệp loạn lúc nào?" Lý phu nhân thở dài một tiếng: "Mẹ đây không phải muốn như vậy, chỉ là muốn thuận tay cho người ta chút nhân tình, cha mẹ mấy đứa nhỏ đó làm việc trong cục, chúng ta chỉ là một bảo tàng tư nhân, sau này nếu cần một chút nguồn lực của Chính phủ cũng sẽ thuận tiện hơn."

"Hiện giờ cũng khá ổn rồi, mẹ, con tự biết phải làm gì."

"Tự biết tự biết, con lúc nào cũng nói tự biết phải làm gì, việc sa thải Phương Bồi cuối năm ngoái khiến cho dì út của con đến bây giờ vẫn chẳng thèm nói lời nào với mẹ." Lý phu nhân đặt đũa xuống, Vương Vu Phi thấy thế thì lời cằn nhằn này của mẹ hẳn sẽ không dừng ngay được, nếu còn tiếp tục chỉ sợ lửa cũng sẽ cháy đến người cô mất thôi.

Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

"Chuyện Phương Bồi, mẹ cũng không nói với con nữa, dù sao dì út con cũng nói với mẹ không ít chuyện."

"Trong lòng con biết rõ, mẹ không thể chuyện gì cũng không quản con được, lúc con đi du học mẹ không quản được, không quản chuyện con chơi những môn thể thảo đáng sợ đó, đừng tưởng mẹ không biết con đã đến Hawaii mấy ngày trước, trước kia lúc con ở nước ngoài, cái cậu trai là đối tượng của con kia... mẹ cũng không thể quản được. Nhưng hiện giờ thì khác, con đã trở về, đã quản lý PM, đã trưởng thành, tốt hơn hết là hãy chú ý đến những chuyện lớn trong cuộc đời mình, quên đi những chuyện trước kia. Mẹ sẽ coi như lúc trước con tuổi nhỏ còn ham chơi, trong lòng con biết rõ ư, chỉ cần con có thể cùng một cô gái nói chuyện tìm hiểu, sau đó kết hôn và ổn định cuộc sống, an gia lập nghiệp, như thế mới gọi là biết rõ."

"Mẹ!" Vương Vu Phi không nghe nổi nữa liền ngăn lại.

Lý phu nhân nói xong một tràng, hơi thở cũng có chút khó khăn, nhưng vẫn có thể nhìn ra đâu là sự thật, ba của Vương Nhất Bác vừa nghe đến chuyện đối tượng yêu đương lập tức đen mặt rời khỏi bàn ăn đi lên lầu hai.

Ngược lại bản thân Vương Nhất Bác không biểu hiện bất kỳ thái độ nào, cũng không dao động, nên thì ăn, nên uống thì uống, lúc đặt đũa xuống mới nhìn sang mẹ mình.

"Quản không nổi."

"Làm sao lại quản không nổi!"

"Con không thể thay đổi xu hướng tính dục của mình."

"Em bớt cãi chút đi." Vương Vu Phi thấp giọng nhắc nhở, thầm nghĩ tối nay lẽ ra không nên về nhà ăn cơm.



Bữa tối không vui mà tan, lúc Vương Nhất Bác rời đi còn nhân tiện đưa Vương Vu Phi về. Vương Vu Phi ngồi lên xe rồi mới thở ra một hơi.

"Chuyện này về sau đừng nhắc tới trước mặt ba mẹ, dù sao cũng phải để cho họ từ từ làm quen."

Chuyện Vương Nhất Bác come out là sau khi ra nước ngoài du học mới xảy ra, mấy năm vừa qua, ba mẹ hắn vẫn luôn mắt nhắm mắt mở làm ngơ, cả hai vẫn ôm tâm lý may mắn.

Vương Nhất Bác không nói gì, tiễn Vương Vu Phi đến cửa tiểu khu xong thì lái xe thẳng đến dưới lầu cao ốc Xn, gọi điện thoại cho Tiêu Chiến, hỏi Tiêu Chiến khi nào tan làm.

Tiêu Chiến liếc nhìn thời gian ở góc dưới bên phải màn hình máy tính, đã gần chín giờ, bên ngoài văn phòng vẫn còn vài nhân viên chưa tan làm.

"Có lẽ phải mất một lúc nữa, khoảng ba bốn mươi phút."

"Em đến đón anh nhé?"

"Không cần đâu, sáng nay anh lái xe tới mà, anh có nói cho em biết mà, em quên rồi sao?" Giọng Tiêu Chiến rất nhẹ, vừa nghe anh vừa cười thật ngoan, khiến tâm tình người ta dễ dàng trở nên tốt hơn.

Vương Nhất Bác thật sự quên mất, nhắm mắt lại dựa người ra sau, thấp giọng cười một tiếng. Có lẽ là do Tiêu Chiến quá tinh tế, rõ ràng Vương Nhất Bác gì cũng chưa nói, chỉ một tiếng cười rất khẽ anh vậy mà lại nghe ra tâm tình Vương Nhất Bác không tốt, hình như rất mệt mỏi.

"Làm sao vậy?" Tiêu Chiến đứng dậy định đóng cửa phòng làm việc lại, nghe thấy Vương Nhất Bác nói không sao, sau đó lại nghe thấy tiếng còi xe rất lớn của một chiếc ô tô đồng thời vang lên trong điện thoại và ngoài đường dưới lầu công ty.

"Em đang ở dưới lầu sao?" Tiêu Chiến nhanh chóng nhận ra, chạy đến bên cửa sổ sát đất nhìn xuống.

Vương Nhất Bác cũng không định nói dối, vì vậy 'ừm' một tiếng, nói với Tiêu Chiến: "Không sao, anh cứ làm việc đi, em ở trong xe chờ anh, đừng lo lắng."

Nếu là bình thường, Tiêu Chiến chắc chắn sẽ không lo lắng, nhưng hôm nay anh cảm thấy Vương Nhất Bác có chút khác lạ. Chỉ là công việc trong tay anh cũng chưa xử lý xong, giao cho người khác lại không an tâm, bản thân là ông chủ lại phủi tay bỏ đi, vậy thì có vẻ vị lãnh đạo này không đáng tin cậy lắm.

"Tiêu Chiến."

"Ơi?"

Tiêu Chiến ngẩn người đứng trước cửa sổ sát đất hồi lâu, có chút ngượng ngùng hắng giọng nói.

"Vương Nhất Bác, anh hơi đói rồi, em có thể đến tiệm sushi trong nhà hàng Nhật Bản ở lầu hai trung tâm thương mại mua cho anh một ít được không?"

TBC.

Một chương bằng hai chương bình thường, tg đọc lại để sửa lần cuối trước khi đăng thôi cũng mất hơn nửa tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bjyx