Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15





Mong muốn chia sẻ là một thứ gì đó rất riêng tư và cá nhân.

Nó mang ý nghĩa thẳng thắn thành khẩn và tin tưởng chỉ là kết quả một chiều.

Cũng giống như khi Tiêu Chiến hỏi Vương Nhất Bác có muốn đến dự lễ khai trương phòng làm việc của mình không, anh bỗng nhận ra rằng bản thân vừa mới làm ra một chuyện phá vỡ quy tắc của trò chơi.

Anh không suy xét kỹ lưỡng, bởi vì niềm vui chiếm cứ hết tâm trí, trong mấy chục giây im lặng của người ở đầu dây bên kia, anh mới hậu tri hậu giác ý thức được, có phải bản thân đã mang đến sự bối rối cho Vương Nhất Bác rồi không.

Với quan hệ của hai người bọn họ, thoải mái xuất hiện trong cuộc sống riêng tư của nhau, thật sự là một điều rất kỳ lạ.

"Không sao, tôi chỉ tùy tiện nói vậy thôi, không phải thật sự muốn cậu đến." Tiêu Chiến lúng túng giải thích, hai mắt cụp xuống, lại dán vào mũi giày của mình, cố gắng làm cho thanh âm của mình lúc nói ra nghe thật nhẹ nhàng và tự nhiên thoải mái.

Ở đầu bên kia của điện thoại truyền ra tiếng động sột sột soạt soạt, nghe như là Vương Nhất Bác đang di chuyển ghế dựa và thu dọn đồ đạc.

"Tiêu Chiến."

"Ừ?"

"Tôi không nói là không muốn đến."

Tiêu Chiến sửng sốt vài giây, đột nhiên không biết nên trả lời thế nào, anh há miệng thở ra một hơi, một lúc sau mới phát một tiếng 'Ò' rất nhẹ.

"Ò là có ý gì? Vừa rồi thật sự chỉ là khách sáo, không phải là thật lòng muốn mời tôi đến sao?" Ngữ khí của Vương Nhất Bác nghe như đang cười, là nụ cười mang ý trêu chọc mà Tiêu Chiến cực kỳ quen thuộc. Có vẻ như trêu chọc Tiêu Chiến là một điều vô cùng vui vẻ và thú vị đối với Vương Nhất Bác.

"Không có," Tiêu Chiến tự giải thích: "Tôi không có nghĩ như thế. Vậy bây giờ cậu sẽ tới đây sao?"

"Gửi địa chỉ cho tôi."

"Được." Tiêu Chiến mím môi, lại nói: "Biết rồi."

Mãi cho đến khi ngắt điện thoại và gửi địa chỉ phòng làm việc cho Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến mới phục hồi tinh thần sau niềm vui không xác định, anh nghĩ, bản thân thật sự có lẽ là 'có chuyện phát sinh' giống như lời Stella nói ngày hôm đó.



Vương Nhất Bác tùy tiện ăn chút điểm tâm sáng nay hắn đã đặt trước khi thức dậy, được giao đến thời điểm Tiêu Chiến rời giường, bản thân hắn trở lại giường, tiếp tục ngủ.

Bởi vì cả hai bên đều bận rộn, chỉ thỉnh thoảng mới qua đêm với nhau, cũng không có thói quen tự nấu nướng trong nhà, cho nên đồ ăn mang đi là phương thức giải quyết ba bữa trong ngày nhanh gọn nhất.

Bữa sáng giao đến đã lâu có hơi nguội, cũng không ngon lắm, Vương Nhất Bác lười mang hâm nóng lại, cứ thế ăn vài miếng.

Thu dọn bàn ăn xong xuôi, hắn trở lại phòng ngủ thay quần áo chỉnh tề rồi mới ra cửa, lúc mở tủ quần áo nhìn thấy một chiếc áo len trắng nhạt và một chiếc khăn quàng cổ đỏ thẫm được gấp gọn để trong góc. Hắn nhớ hai ngày trước lúc Tiêu Chiến tới đây ngủ đã thay ra, sau đó cũng không lấy đi, có lẽ đã quên mất.

Vương Nhất Bác cũng phát hiện, không biết bắt đầu từ khi nào, những thứ thuộc về Tiêu Chiến dần xuất hiện ở một số góc trong nhà. Áo len, khăn quàng cổ trong tủ quần áo, trái cây mua nhiều không kịp ăn để trong tủ lạnh, góc bàn trà trong phòng khách đặt một chiếc cáp sạc điện thoại Tiêu Chiến mang đến tuần trước, đôi dép lê cùng kiểu khác màu với đôi của hắn ở huyền quan, tuýp kem dưỡng da tay đã dùng một nửa trong phòng tắm...

Kỳ thật, những món đồ của Tiêu Chiến không nhiều và nếu không đặc biệt để ý cũng sẽ không nhìn thấy chúng. Nhưng có lẽ bởi vì Vương Nhất Bác đã quen sống một mình, cho nên rất khó có thể xem nhẹ sự tồn tại của những vật nhỏ này.

Chẳng qua, hình như hắn cũng không hề có ý nghĩ bài xích, như thể việc Tiêu Chiến để lại đồ trong nhà mình là chuyện cực kỳ tự nhiên và rất bình thường.

Thay quần áo xong, Vương Nhất Bác chọn một chiếc đồng hồ để đeo, số điện thoại công việc cùng lúc nhảy vào vài tin nhắn Wechat. Là Từ Vân gửi một tài liệu bản thảo bài phát biểu và thời gian biểu hoạt động của lễ ra mắt một bảo tàng nghệ thuật nào đó ở thành phố Tân Cảng, sau đó là một tin nhắn văn bản.

[Lãnh đạo, đây là bản thảo bài phát biểu ngài xem qua một chút nhé.]

[Ngài định tự lái xe đến buổi lễ ra mắt hay để tôi sắp xếp tài xế đến đón ngài bây giờ ạ?]

Vương Nhất Bác đứng trước gương, ngừng hoạt động trong giây lát, cau mày bấm vào tài liệu thời gian biểu của hoạt động kia, nhìn thấy một hàng chữ lớn được in đậm, mới nhớ ra hôm nay là ngày gì, hắn nhận được lời mời tham dự lễ ra mắt của bảo tàng nghệ thuật này một tuần trước.

Chỉ là một bảo tàng nghệ thuật nhỏ, Vương Nhất Bác có tham dự hay không cũng không có ý nghĩa gì nhiều, nhưng trước đó hắn đã đồng ý nhận lời mời, mà hắn không phải người sẽ đánh mất uy tín trong công việc.

Trước bài phát biểu của buổi lễ ra mắt, có một chuyến tham quan kéo dài khoảng hai mươi phút.

Vương Nhất Bác không nghĩ quá nhiều, chỉ là cảm thấy, hắn cũng không cách nào thất tín với Tiêu Chiến, dù sao hắn cũng đã cho Tiêu Chiến biết hắn sẽ đến đó.

Vì thế, hắn trả lời tin nhắn của Từ Vân.

[Tôi sẽ tự đi, anh liên lạc với bên đó nói trước một câu, tôi có chút việc riêng có lẽ sẽ đến trễ khoảng mười lăm đến hai mươi phút, lịch trình tham quan tôi tạm thời không cách nào có mặt.]

[Được ạ, lãnh đạo.]




Sắp đến cuối năm, Tân Cảng thực sự đã bước vào mùa Đông, người đi lại trên đường cũng đã ít hơn, còn hơn nửa tháng nữa mới tới Giáng Sinh, nhưng các cửa hàng trên phố đã bắt đầu trang hoàng và dán decal chủ đề Giáng Sinh khắp nơi.

Xe chạy ngang qua một hàng hoa, Vương Nhất Bác tấp vào lề và dừng lại.

"Xin chào, xin hỏi ngài cần loại nào ạ?"

"Có lẵng hoa mừng khai trương không?"

"Dạ có." Nhân viên cửa hàng hoa hỏi hắn: "Ngài cần khi nào? Lẵng hoa khai trương không có sẵn, khi khách hàng có yêu cầu chúng tôi mới làm, mất khoảng ba mươi phút."

Trên mặt Vương Nhất Bác không có bất kỳ cảm xúc nào, hắn yên lặng nhìn quanh một vòng khắp cửa hàng hoa: "Tôi hơi vội, phiền giúp tôi chuẩn bị một bó hoa đi."

Nhân viên cửa hàng mỉm cười đáp được, đi đến bên một chiếc bàn cầm một bó hoa lên, hỏi vị khách trước mặt: "Bó này tôi vừa mới làm xong, nhưng có lẽ nó sẽ thích hợp để làm quà tặng cho người yêu hơn là mừng khai trương, không biết ngài có để ý không?"

"Không sao, cứ lấy bó này đi, bao nhiêu vậy?"

Nhân viên cửa hàng báo giá, Vương Nhất Bác nhận lấy bó hoa, quét mã thanh toán, xoay người sải bước ra khỏi cửa hàng hoa, vội đến cũng vội đi.

Lúc này không phải giờ cao điểm, con đường thông suốt không ùn tắc, Vương Nhất Bác rất nhanh đã lái xe đến dưới lầu cao ốc văn phòng của Tiêu Chiến, bởi vì đang vội cho nên hắn không đậu xe trong bãi đậu xe ngầm mà chỉ đậu tạm ở khu vực đậu xe bên ngoài.

Vừa mới dừng xe, điện thoại của Từ Vân lại đến.

"Vương tổng, ngài đang ở đâu vậy?"

"Có chuyện gì?"

"Tôi vừa nói chuyện với các đồng nghiệp ở phòng tranh bên kia, bọn hõ bảo tôi hỏi ngài có thể đến sớm hơn một chút được không, hoặc là cố gắng đến đúng giờ nếu có thể, bởi vì hôm nay sẽ có lãnh đạo Thành phố và lãnh đạo Hiệp hội đến, nếu chúng ta đến trễ, có lẽ không hay lắm."




Lúc Tiêu Chiến nhận được cuộc gọi của Vương Nhất Bác, anh đang thảo luận về chuyện cạnh tranh đấu thầu với Stella.

"Tôi đi nhận điện thoại trước." Tiêu Chiến cắt ngang cuộc trò chuyện, đi đến cửa sổ kính sát đất của văn phòng, nhấn trả lời.

"Cậu tới rồi à?"

"Tôi đang ở dưới lầu."

"Là không lên được sao? A đúng rồi, có lẽ phải có thẻ ra vào, cậu chờ một chút, tôi..."

"Tiêu Chiến," Vương Nhất Bác khẽ cười ngắt lời anh: "Tôi có hơi vội, tạm thời không lên trên đó, anh có thể xuống dưới này không?"

"Hả?" Tiêu Chiến dừng lại một chút, rất nhanh đáp được rồi lập tức đi xuống.

Anh bước ra khỏi văn phòng, cả quá trình chờ thang máy đều cực kỳ thuận lợi, thẳng tới lầu một.

Bước nhanh ra khỏi sảnh tòa nhà, đã thấy Vương Nhất Bác đang đứng đợi dưới gốc cây, mặc một bộ đồ công sở trang trọng.

"Sáng nay cậu có việc bận sao?" Sau khi thấy rõ bộ đồ lịch sự của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến lập tức hiểu ý của Vương Nhất Bác, vẻ mặt có chút áy náy, nhẹ giọng nói: "Cậu có thể đi làm việc của mình trước, không tới cũng không sao cả."

Vương Nhất Bác chăm chú nhìn Tiêu Chiến vài giây, sau đó xoay người lấy một bó hoa được trang trí lộng lẫy từ ghế phụ trên xe đưa cho Tiêu Chiến.

"Chúc mừng anh thành lập phòng làm việc của riêng mình."

Tiêu Chiến ngơ ngác nhận bó hoa thật lớn, lớn đến mức ôm trong tay cũng che mất nửa dưới khuôn mặt vốn đã nhỏ của anh, hương hoa quẩn quanh bên chóp mũi.

Hơn nữa, bó hoa này còn rất nặng, cho nên Tiêu Chiến không thể không giữ nó bằng cả hai tay.

"Sao, sao lại tặng cái này..." Mặt Tiêu Chiến có hơi nóng lên, tuy gió mùa Đông thật lạnh, nhưng ánh mặt trời ấm áp phả hơi ấm lên sau cổ anh: "Cảm ơn!"

"Mau lên đi, tôi còn chút công việc cần giải quyết."

Cho nên, Vương Nhất Bác chỉ đến để tặng hoa và nói lời chúc mừng.

Tiêu Chiến gật đầu, không hỏi thêm những lời không cần thiết, nhưng cũng không xoay người rời đi trước, chỉ đứng tại chỗ, ánh mắt có vẻ như không mang bất kỳ sắc thái tình cảm nào, cứ như vậy mà nhìn Vương Nhất Bác, không phải vì biết ơn, cũng không có chút mong đợi hay tương tự, chỉ đơn giản là nhìn mà thôi.

Anh một lần nữa chắc chắn suy đoán của mình, Vương Nhất Bác thật sự có vẻ là một người rất biết cách yêu, nếu Vương Nhất Bác có một mối tình, hai chữ 'tình yêu' sẽ trở thành một động từ, mà tất cả những hình thức biểu hiện của động từ này, có lẽ chính là những gì Vương Nhất Bác đang làm hiện giờ.

"Ngây ra đó làm gì?" Vương Nhất Bác khẽ cười, búng ngón tay trước mắt Tiêu Chiến, như đang trêu chọc anh.

Tiêu Chiến âm thầm thở dài trong lòng, không hiểu bản thân vì sao lại suy nghĩ lung tung.

"Cậu mau đi làm việc đi." Anh nói với Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cảm thấy TIêu Chiến có chút thất thần. Hắn cúi đầu nhìn xuống, những ngón tay đang ôm bó hoa của Tiêu Chiến đang để trần bên ngoài ống tay áo, đốt ngón tay bị lạnh đến ửng đỏ.

Tiết trời quả thật rất lạnh, Vương Nhất Bác áp lòng bàn tay lên mu bàn tay Tiêu Chiến, đúng như hắn nghĩ, tay Tiêu Chiến cực kỳ lạnh.

Tiêu Chiến chớp chớp mắt, có chút không hiểu ra làm sao, trước khi kịp phản ứng lại, Vương Nhất Bác đã thu tay về. Sau đó Vương Nhất Bác bất đắc dĩ khẽ cười, nói với Tiêu Chiến: "Nếu anh còn không đi lên, tôi thật không cách nào đi công việc đúng giờ được."

"Ò." Tiêu Chiến cuối cùng cũng đáp lời hắn, đầu tiên lui về phía sau một bước nhỏ, ánh mắt dán chặt vào Vương Nhất Bác vài giây, sau đó mới chột dạ mà nhanh chóng thu hồi tầm mắt, không hề do dự xoay người trở lại cao ốc văn phòng.



Vương Nhất Bác trở lại xe, ánh mắt dừng trên lòng bàn tay mình một lúc như thể đang suy tư gì đó, bàn tay nắm lấy hư không, không khí giá lạnh bên ngoài xe và nhiệt độ lạnh lẽo trên mu bàn tay Tiêu Chiến vừa rồi đều tan biến rất nhanh.

Trên ghế phụ có một cánh hoa hồng màu champagne đang nằm, hẳn là vừa rồi không cận thận cọ trúng nên rớt xuống.

Bó hoa kia khá hợp với Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đột nhiên nghĩ như vậy.



Nhiệt độ ấm áp trong văn phòng công ty khiến Tiêu Chiến cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, anh ôm bó hoa đi qua khu vực văn phòng của nhân viên, Stella tinh mắt bắt được bóng dáng của anh, ánh mắt sắc bén, sau đó kinh ngạc phát ra một tiếng "Yo!" không mấy hảo ý.

Leo với tư cách là một nhà đầu tư, hôm nay chỉ là đi ngang qua sân khấu, đúng lúc đang chuẩn bị rời đi, vừa mới nhấc cái chân đang bắt chéo nhau xuống đã bị một tiếng kêu kia của Stella thu hút sự chú ý.

"Gì cơ? Cái gì mà giá cả thị trường hiện tại? Ai tặng hoa thế?" Hắn hoàn toàn không giữ được trạng thái bình thường, hết nhìn Tiêu Chiến lại nhìn Stella.

"Tôi đâu có biết, cái này phải hỏi Tiêu tổng nha."

"Một người bạn tặng." Tiêu Chiến lập tức đi thẳng về phòng làm việc của mình cất bó hoa đi, vừa quay đầu lại đã thấy hai người chặn ở cửa phòng làm việc của mình, khí thế nhất định phải hưng sư vấn tội, nghiêm hình tra tấn bức cung.

"Bạn gì thế?"

"Tôi đã nói anh gần đây có gì đó sai sai mà."

"Tặng hoa còn phải lén lén lút lút, khó trách vừa rồi chạy nhanh như vậy."

"Thành khẩn được khoan hồng."

"Kháng cự nghiêm trị." Leo tiếp lời, hai người kẻ xướng người họa y như hát tuồng.

Tiêu Chiến vậy mà thật sự cẩn thận tự hỏi một lần trong đầu, Vương Nhất Bác rốt cuộc là bạn bè thế nào? Nhưng cuối cùng đáp án được đưa ra cũng không có gì mới mẻ, bởi vì Vương Nhất Bác chỉ từng là bên A của anh, hiện giờ biến thành bạn giường cố định. Không có bất kỳ một ai trong số bạn bè của hai người biết về sự tồn tại của người kia, bọn họ chỉ thường hẹn cùng đi ăn tối ở bên ngoài, và tất cả chỉ xảy ra vào buổi tối.

Tiêu Chiến nghĩ, anh chưa từng ra ngoài ăn cơm cùng Vương Nhất Bác vào ban ngày.

"Không có gì, chỉ là một người bạn bình thường." Anh qua loa chiếu lệ đáp.

"Nhỏ mọn như vậy, nói chút đi mà." Stella đi tới, nghiêng đầu, ghé sát vào Tiêu Chiến hỏi.

Thấy rõ cảm xúc chán nản trên mặt Tiêu Chiến, Stella ngẩn ra một chút, nhạy bén mà nhận ra tâm tình Tiêu Chiến không tốt lắm, bèn quay sang đưa mắt ra hiệu với Leo.

"Ây da, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, nói chuyện công việc đi. Vừa rồi chúng ta nói chuyện bản thảo kia, còn chưa nghĩ xong ý tưởng quảng cáo. Leo tổng nếu anh có việc bận vậy cứ đi trước đi, chúng tôi và Tiêu tổng sẽ mở họp tiếp tục thảo luận vấn đề này."

"Được, vậy tôi đi trước đây, sáng nay phải kiểm tra sổ sách giấy tờ bên quán bar, thật sự rất bận." Leo nói với Tiêu Chiến: "Chiến Chiến, những chuyện còn lại giao cho cậu đấy."

"Ừm." Tiêu Chiến ngồi trên ghế, mắt nhìn máy tính: "Cậu đến quán bar trước đi."



Sau khi Leo rời đi, Tiêu Chiến gọi Stella và Tiểu Lạc đến văn phòng để cùng thảo luận chuyện bản thảo.

Nửa tháng trước Tiểu Lạc đã chủ động liên lạc với anh, nói mình nghe được từ chỗ Stella rằng anh mới lập phòng làm việc, đi thẳng vào vấn đề hỏi Tiêu Chiến có thể để cậu ta gia nhập đoàn đội của anh được không.

Cậu ta nói, hiện giờ bản thân cũng không được phụ trách hạng mục quan trọng nào mà chỉ được giao những công việc linh tinh cho các dự án khác nhau, hoặc sẽ phụ giúp làm chút việc vặt gì đó nếu không đủ người. Kể từ sau khi Tiêu Chiến từ chức rời khỏi công ty cũ, người phụ trách mới không phải thật lòng sẵn sàng giao việc quan trọng cho bọn họ.

Thật ra Thẩm Gia có từng nhắc qua, hỏi Tiểu Lạc có muốn đến đội ngũ của mình không, dù sao cậu ta cũng từng làm dự án của PM với Tiêu Chiến, đối với dự án cũng có sự hiểu biết rõ ràng hơn.

Nhưng Tiểu Lạc không đồng ý, sau khi cân nhắc kỹ càng và nghiêm túc suy xét, cậu ta đề nghị thôi việc.

Cậu chỉ biết về chuyện Tiêu Chiến mở phòng làm việc từ Stella vào ngày thứ ba sau khi rời đi, lúc đó Stella đăng một một bài trên vòng bạn bè, định vị là cao ốc Xn, nội dung: Khởi đầu mới. Tiểu Lạc bình luận trong bài viết của cô, hỏi Stella tỷ đến đâu để bắt đầu vậy?

Stella lúc ấy đang lo lắng về việc tuyển nhân sự, cô đã cùng HR mới phỏng vấn rất nhiều người, có người kinh nghiệm không đủ, có người thẩm mỹ thiết kế không được, cho nên vẫn chưa tìm được người phù hợp.

Đánh bừa lại trúng, cô lập tức liên lạc với Tiểu Lạc, vừa mới hỏi một câu có muốn đến phòng làm việc của Tiêu Chiến không, Tiểu Lạc không nói hai lời liền đồng ý ngay lập tức, còn khoa trương nói, cho dù ông chủ chỉ trả mức lương cơ bản ở Tân Cảng, em cũng sẽ đến.

Trung tuần tháng Mười Hai, tức là một tuần sau, bọn họ có một cuộc đấu thầu dự án, sau đó đầu tháng Giêng năm sau sẽ đấu thầu dự án của PM, bọn họ phải làm bản thảo đấu thầu, bởi vì thời gian eo hẹp nhiệm vụ lại nặng nề, ba người ngồi trong phòng làm việc của Tiêu Chiến mở họp bàn bạc, nói một mạch đến khi trời tối.



Buổi sáng sau khi rời khỏi cao ốc Xn Vương Nhất Bác đã đến tham dự lễ khai trương bảo tàng nghệ thuật nhỏ kia, vừa kịp giờ.

Từ Vân phát hiện Vương Nhất Bác ngày thường vẫn luôn ăn mặc chỉnh tề, hôm nay trên áo lại có một nếp nhăn nhỏ.

"Lãnh đạo Thành phố và lãnh đạo Hiệp hội đã đến chưa?" Vương Nhất Bác vuốt phẳng áo sơ mi, lại chỉnh chỉnh cổ tay áo.

Vừa rồi hắn quả thật có chút vội vàng, bởi vì không hiểu vì sao hắn và Tiêu Chiến lại đứng bên dưới cao ốc Xn ấu trĩ mà muốn đối phương rời đi trước, cho nên mới chậm trễ thời gian một chút.

"Vẫn chưa, bọn họ nói cũng sắp đến rồi."

Vương Nhất Bác bình thản ậm ừ, hắn không thích đối phó với những dịp quá mức trang trọng như thế này, nhưng kỳ thật mỗi lần đều xử lý rất khéo, cho nên mẹ hắn mới có thể giao bảng tàng nghệ thuật PM cho hắn quản lý.

Bởi vì mẹ hắn cho rằng loại công việc này cần phải giao tiếp với các cơ quan chính phủ, mà Vương Nhất Bác lại rất thành thạo, điều này khiến bà rất yên tâm.

Sau khi nghi thức khai mạc bắt đầu, Vương Nhất Bác tiếp xúc với rất nhiều người phụ trách hoặc lãnh đạo khác nhau, tham gia lễ ra mắt còn có Fred, là ông chủ của bên B hiện tại của PM, cũng là ông chủ cũ của Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác chỉ gặp đối phương một lần khi ký Hợp đồng lần đầu, cách đây không lâu mới biết đối phương là cha của Thẩm Gia.

Trong khoảng thời gian tea break, Fred đến chào hỏi hắn và hỏi liệu có thể trực tiếp gia hạn hợp đồng vào năm tới không?

Vương Nhất Bác nở một nụ cười đặc biệt trịnh trọng, lịch sự nói với Fred: "Thẩm tổng, sao ngài còn phải nhọc lòng những chuyện như thế này, trước đây PM hợp tác với công ty của ngài còn không phải bởi vì sự chuyên nghiệp của các ngài sao."

"Thật vậy, quả đúng là như thế, Tiểu Vương tổng tuổi trẻ tài cao, lại điều hành PM tốt đến như vậy, đương nhiên tuyển đối tác càng coi trọng sự chuyên nghiệp hơn, điều này chúng tôi chắc chắn có." Fred lại cùng Vương Nhất Bác trò chuyện vài thứ khác, sau đó tìm cớ nói chuyện với người khác.

Lúc sau liên tục có người đến bắt chuyện, Vương Nhất Bác không thể tránh khỏi phải uống chút rượu.

Cho đến khi kết thúc toàn bộ hoạt động trong ngày, lại không thể tránh khỏi phải tham gia một bữa tiệc tối khác, lúc Vương Nhất Bác rời đi, đã là chín giờ tối.

Tửu lượng của Vương Nhất Bác rất tốt, tuy rằng cực kỳ tỉnh táo, nhưng vẫn phải thuê tài xế lái thay đưa mình về nhà.

Lúc về đến nhà, Tiêu Chiến cũng đang ở đó, anh đang ôm laptop ngồi trên sofa xem tư liệu, hai hàng lông mày hơi nhíu lại với nhau, nghiêm túc lại tập trung, trông rất dễ thương.

Vương Nhất Bác vừa nghĩ như vậy vừa đi vào phòng khách, một thân đầy mùi rượu ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chiến, đột ngột hôn lên mặt Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cười trốn sang một bên, bảo hắn đừng quậy, anh đang bận việc.

"Bận cái gì?" Hơi nóng trong khi nói chuyện của Vương Nhất Bác phả vào tai Tiêu Chiến, khiến Tiêu Chiến có chút ngứa ngáy.

"Làm kế hoạch, chuẩn bị cho đấu thầu." Tiêu Chiến quay đầu lại hôn lên môi Vương Nhất Bác, giống như một hành động chiếu lệ để tống cổ Vương Nhất Bác.

"Ngày mai lại làm, được không?"

Kỳ thật Tiêu Chiến cũng sắp xong rồi, nhưng Vương Nhất Bác không cho anh cơ hội trả lời, đóng máy tính của anh lại đặt lên bên cạnh bàn.

Đây không phải lần đầu tiên bọn họ làm chuyện này trên sofa trong nhà Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến bị hôn đến cả người đều ngả ra sau, bàn tay Vương Nhất Bác luồn vào trong áo chạm lên eo anh lần lên trên, dùng giọng nói thật mơ hồ, thật ái muội, khiến cho người khác phải động tâm, nói với Tiêu Chiến: "Hôm nay thật sự phải đi vội, bây giờ nói lại một lần nữa, chúc mừng anh thành lập phòng làm việc của riêng mình."

Tiêu Chiến bị sờ soạng khiến cả người khẽ run lên, đến tiếng 'ừm' phát ra cũng thay đổi.

"Gần đây anh gầy đi rồi sao?" Vương Nhất Bác hỏi.

Tiêu Chiến hàm hồ nói không có, lung tung cởi áo của Vương Nhất Bác ra, khiến điện thoại của Vương Nhất Bác trượt xuống mặt thảm.

Cả hai ôm nhau thân mật.

Trong căn phòng chỉ có tiếng thở dồn dập và những nụ hôn cuồng nhiệt, đúng lúc này điện thoại của Vương Nhất Bác đột ngột đổ chuông.

Sau hồi chuông đầu tiên, nó tự động cúp máy, kế đó lại tiếp tục đổ chuông lần thứ hai.

Tiêu Chiến đẩy vai Vương Nhất Bác, động tác rất nhẹ: "Cậu trả lời điện thoại trước đi, lỡ như có việc gì."

"Nhanh chút, trả lời điện thoại trước đi."

Vương Nhất Bác nhìn anh vài giây vẻ mặt bất đắc dĩ, cười cười duỗi tay cầm điện thoại dưới đất lên, chuẩn bị nhấn nút trả lời.

Mà ở thời điểm trước khi hắn nhấn nút trả lời, Tiêu Chiến đã kịp nhìn thấy ghi chú trên màn hình điện thoại.

Ghi chú trên điện thoại của Vương Nhất Bác có đầy đủ cả họ lẫn tên, mà người gọi hiển thị chính là Thẩm Gia.

Tiêu Chiến cảm thấy đầu ngón tay mình như tê dại, như thể có một dòng điện chạy qua, trong khoảnh khắc này, cực kỳ, cực kỳ đột ngột, anh lại nhớ tới lời Từ Vân từng nói trước kia.

Từ Vân nói, lãnh đạo của chúng tôi bình thường sẽ không thêm Wechat của đối tác, ngài ấy cơ bản sẽ không lưu số điện thoại của đối tác trong điện thoại của mình.

Trong đầu Tiêu Chiến lại một lẫn nữa hiện lên hình ảnh Vương Nhất Bác và Thẩm Gia hôm đó, đang mặt đối mặt nói chuyện.

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bjyx