Chương 13
Một người đã từ chức, một người là ông chủ của chính mình, không bị tiếng đồng hồ báo thức quấy rầy vào buổi sáng, không có lý do gì để phải dậy sớm.
Giấc ngủ này đủ dài, dài đến tận lúc mặt trời đã lên cao, chứng cảm mạo của Tiêu Chiến cũng đã tốt hơn rất nhiều. Dù sao anh nằm trong vòng tay Vương Nhất Bác cả đêm, lại cùng đắp chung một tấm chăn với hắn, cả người đều là mồ hôi.
Lúc anh xoay người xuống giường, Vương Nhất Bác dường như cũng mơ mơ màng màng nhận ra, mò mẫm bắt được cổ tay anh, dùng giọng nói mơ hồ không quá tỉnh táo hỏi Tiêu Chiến đi đâu.
Tiêu Chiến nhét tay Vương Nhất Bác trở lại trong chăn, bảo hắn ngủ tiếp đi, anh ra nhiều mồ hôi nên muốn đi tắm trước.
Vương Nhất Bác mơ màng ậm ừ, vẫn duy trì tư thế ban đầu, thoạt nhìn giống như lại ngủ rồi.
Rời khỏi phòng ngủ, Tiêu Chiến cũng không đi tắm ngay, nhiệt độ ban ngày ở Tân Cảng vẫn khá dễ chịu, ánh nắng rực rỡ chiếu vào nhà, mang nhiệt độ ấm áp đến mọi ngóc ngách.
Anh mở hết cửa sổ trong nhà để thông gió, ra ban công tưới vài chậu cây nhỏ mình trồng, mồ hôi dính ướt trên người gần như đã được hong khô, sau đó mới xoay người đi vào phòng tắm.
Vừa mới tắm rửa xong ra tới nơi, Vương Nhất Bác cũng đã tỉnh giấc, hai mắt mở hờ, thanh âm trầm thấp, nói chào buổi sáng với anh.
Tiêu Chiến đợi người bước vào phòng tắm rồi mới ghé vào cạnh cửa nói với Vương Nhất Bác: "Đó là đồ dùng vệ sinh cá nhân dùng một lần, cho cậu dùng."
Vương Nhất Bác nhìn những món đồ đặt trên bồn rửa, sau đó lại nhìn Tiêu Chiến, không có biểu tình gì, như thể đầu óc vẫn đang khởi động, chậm chạp trong việc xử lý thông tin, vì thế chỉ gật gật đầu.
Lúc đồ ăn được giao đến, Tiêu Chiến đang ngẩn người đứng trước máy pha café, chậm rãi đi ra cửa mang đồ ăn vào, mùi café tỏa ra không gian không lớn lắm trong nhà.
Vương Nhất Bác tắm rửa xong đi ra gần như tỉnh táo hoàn toàn, bước đến bên bàn ăn đã thấy hai tách café đặt trên đó.
"Bệnh cảm đỡ hơn rồi sao?"
Tiêu Chiến đang mở túi đồ ăn, nghe vậy liền ngốc nghếch mà a một tiếng, ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác nói: "Đỡ rồi."
Trong lòng lại nghĩ, cậu ôm tôi cả đêm trong chăn, mồ hôi đầy người, có thể không đỡ được sao. Nhưng sau khi cân nhắc cẩn thận, lại cảm thấy logic có chút hỗn loạn, dường như chính anh mới là người xoay lại ôm người ta ngủ.
Cho nên Tiêu Chiến cũng không tiếp tục nói ra những lời này, chỉ chỉ vào bữa sáng trên bàn, có cháo, còn có điểm tâm, hỏi Vương Nhất Bác: "Tôi không quen tự làm bữa sáng, cho nên gọi đồ ăn mang đi, tùy tiện ăn chút nhé."
Vương Nhất Bác nhìn ly cà phê trước mặt vẫn còn bốc hơi nghi ngút, hương thơm êm dịu nồng đậm: "Thêm đường rồi sao?"
"Không có, cậu muốn thêm à? Có đường viên đó."
"Không sao, tôi tự lấy." Vương Nhất Bác đi tới ấn nhẹ lên vai Tiêu Chiến, ý bảo Tiêu Chiến tiếp tục ngồi lại ăn sáng: "Để ở đâu?"
"Ngăn chứa đồ bên cạnh máy pha cà phê, ngăn thứ ba, có không?"
Vương Nhất Bác nhìn lướt qua nhưng không tìm thấy thứ mình cần trong tầm nhìn.
"Không có à?" Tiêu Chiến lại hỏi một câu.
"Ừm, hẳn là hết rồi."
Tiêu Chiến nghi hoặc mà aiz một tiếng, đẩy ghế ra đứng lên, bước đến nhìn xem: "Tôi nhớ hình như còn khoảng hai ba viên mà, loại gói nhỏ, hết rồi sao..."
Anh lầm bầm tự nói một mình, nửa chống lên mặt bàn, tay mở từng ngăn chứa đồ, phát hiện thật sự không còn.
Anh ở rất gần Vương Nhất Bác, lúc cúi xuống giúp tìm viên đường, Vương Nhất Bác có thể ngửi thấy mùi sữa tắm mà Tiêu Chiến vừa tắm trên người anh, ngắm nhìn cần cổ thon thả mảnh khảnh lộ ra trong bộ đồ mặc nhà của Tiêu Chiến.
"Không sao, không cần tìm nữa."
"Vậy cậu uống tạm đi, lần sau tôi pha cho cậu một ly Latte."
Vương Nhất Bác không hề chào hỏi liền tiến lên một bước, hai tay chống hai bên người Tiêu Chiến, đặt trên mép bàn, khiến Tiêu Chiến đang xoay người chuẩn bị về bàn ăn khẽ giật mình, thiếu chút nữa đụng vào trán Vương Nhất Bác.
"Cậu đừng có dọa người ta."
"Sữa tắm gì vậy?"
"Hả?" Tiêu Chiến ngơ ngác nhìn Vương Nhất Bác, nói tên một loại sữa tắm: "Làm gì?"
"Thật thơm."
Tiêu Chiến lập tức tỉnh táo lại, như cười như không, dáng vẻ câu người, giọng điệu cũng học theo vẻ không đứng đắn, lát sau mới biết rõ còn cố hỏi: "Giờ là đến thời gian tinh trùng thượng não rồi?"
"Có thể được không?" Vương Nhất Bác có trí nhớ rất tốt, bởi vì tối hôm qua Tiêu Chiên lên án nói hắn thích đánh lén, cho nên nghiêm túc đứng đắn mà hỏi.
Khiến cho kungfu mèo cào ba chân mà Tiêu Chiến muốn học để trêu chọc người ta không chút hữu dụng, cho nên không nói lời nào, cũng không tránh né, cứ vậy mà nhìn thẳng vào Vương Nhất Bác ở đối diện.
Hai người cùng nhìn đối phương, nụ hôn trở thành chuyện thuận lý thành chương.
Sau một nụ hôn ngắn ngủi, Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác ôm nửa người đặt ngồi trên pantry, anh cúi đầu, tầm mắt theo chuyển động của của cánh tay Vương Nhất Bác dời đến lưng quần, nuốt nước miếng.
Có chút khẩn trương, nhưng vẫn tự nhiên mà ngầm tiếp nhận những gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Cả quần và quần lót đều bị Vương Nhất Bác kéo xuống, tay Tiêu Chiến túm lấy vạt áo, làm động tác kéo xuống dưa thừa, cố gắng ngăn chặn động tác của Vương Nhất Bác.
Lúc trước vì sao có thể không chút xấu hổ mà làm, bởi vì khi đó là buổi tối, đèn trong khách sạn mờ mờ ảo ảo, bầu không khí ấm áp không đúng chỗ, cho dù mặt đỏ tai hồng cũng không bị người ta thấy rõ ràng, làm xong một lần liền tắt đèn đi ngủ, cho nên không có hoảng loạn giống như bây giờ.
Hiện giờ là thanh thiên bạch nhật, cả căn nhà đều được ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi, thân thể có bất kỳ phản ứng nào cũng đều bị người ta nhìn đến rõ ràng.
Bất kể là gương mặt đỏ bừng vì bị Vương Nhất Bác nhìn, dương vật vì bị hôn mà nửa cương cứng, hay là đôi môi hồng nhuận ẩm ướt, đều bị người ta nhìn không sót thứ gì.
Bàn tay Tiêu Chiến vẫn đang kéo vạt áo, trông có chút ngượng ngùng không biết phải làm sao.
Lúc này lại còn làm ra vẻ ngượng ngùng quả thật có chút làm ra vẻ, Tiêu Chiến cũng không phải muốn như vậy, anh chỉ là bị Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm đến không chịu nổi, thế nên thấp giọng hỏi: "Cậu rốt cuộc có làm không a?"
Vương Nhất Bác nói: "Há miệng ra."
Tiêu Chiến dừng lại một chút, cũng không hỏi lý do, chỉ ngoan ngoãn há miệng ra, đầu lưỡi mềm mại áp vào môi dưới, như ẩn như hiện.
Ngay giây tiếp theo, anh liền biết Vương Nhất Bác rốt cuộc muốn làm gì. Vương Nhất Bác cái gì cũng không làm, chỉ là đưa ngón tay cái vào trong miệng anh, đè đầu lưỡi anh xuống, hổ khẩu giữ chặt cằm khiến anh muốn trốn cũng không thoát.
"Ngậm vào."
Như thể có một luồng điện chạy dọc sống lưng, trước khi hắn thật sự làm ra chuyện gì, cả người Tiêu Chiến không hiểu vì sao bỗng run lên, trong miệng ngậm ngón tay của Vương Nhất Bác, khóe mắt ướt sũng nhìn Vương Nhất Bác cố gắng thăm dò, chờ Vương Nhất Bác ra lệnh tiếp theo phải làm gì.
Nhưng Vương Nhất Bác chỉ im lặng nhìn anh, đôi mắt dừng ở ngón tay đang nằm trong khoang miệng ẩm ướt của Tiêu Chiến, đang được anh vừa liếm vừa mút, khiến bụng dưới căng trướng.
Như thể đang thực hiện một cuộc giao hợp đặc biệt, Tiêu Chiến rũ mi, mí mắt không được tự nhiên mà run rẩy.
Lúc dương vật bên dưới bị Vương Nhất Bác ôm lấy, Tiêu Chiến phát ra tiếng thở dốc dồn dập, tay cũng không tự chủ được mà nắm lấy cánh tay Vương Nhất Bác.
Không thể phân biệt được là do hành động liếm mút ngón tay của Vương Nhất Bác tục tĩu, hay là giữa ban ngày ban mặt ở trong bếp lau súng cướp cò lại càng tục tĩu hơn, tóm lại, Tiêu Chiến ngay lần đầu tiên bị Vương Nhất Bác nắm lấy, dưới sự kích thích kép của sinh lý và tâm lý, rất nhanh đã bắn ra.
Lúc bắn ra, cả người đều run rẩy, hàm răng không khống chế được mà cắn lên ngón tay của Vương Nhất Bác, mãi cho đến khi bắn tinh xong mới chịu buông ra.
Vương Nhất Bác rút ngón tay ra, thấp giọng cười khẽ, không biết là đang tự mình lẩm bẩm cái gì, từ bên cạnh rút ra mấy tờ khăn giấy lau sạch tinh dịch trên tay.
Có lẽ cũng không phải tự mình lẩm bẩm cái gì, chỉ là Tiêu Chiến vẫn còn trong trạng thái ngây ngốc sau khi bắn tinh xong, cho nên mới nghe không rõ.
Vì thế anh đờ đẫn chớp chớp mắt, hỏi Vương Nhất Bác: "Cậu nói gì vậy?"
"Nói anh quá mẫn cảm."
Mặt Tiêu Chiến lại nóng bừng, hai chân vẫn còn mềm nhũn đặt ở bên mép bàn, Vương Nhất Bác đứng ở giữa, khiến anh dù muốn cũng không cách nào khép lại được, vì thế chỉ đành để mặc bản thân bày ra trước mắt Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác dán đến áp lên cánh môi hồng nhuận ướt át của Tiêu Chiến khẽ mút vài cái sau đó lui lại một chút, chóp mũi đặt lên chóp mũi Tiêu Chiến, thấp giọng hỏi Tiêu Chiến: "Bôi trơn để ở đâu?"
"Phòng, phòng tắm." Tiêu Chiến khẽ nuốt nước miếng: "Trong ngăn tủ bên trái tấm gương, mở ra sẽ thấy."
"Chờ tôi." Vương Nhất Bác vỗ vỗ lên mặt Tiêu Chiến, động tác rất nhẹ, thậm chí còn có chút thân mật, giọng nói dường như cũng có ma lực, đóng đinh người tại chỗ.
Tiêu Chiến thật sự không nhúc nhích ngồi im chờ Vương Nhất Bác lấy bôi trơn trở về, lại lần nữa đứng trước mặt anh, không vội vàng bước vào chủ đề chính mà như muốn trấn an, nhéo nhéo cằm anh, lại cùng anh nhão nhão dính dính mà tiếp tục một nụ hôn thật dài.
Cho đến khi Tiêu Chiến cảm thấy dương vật của mình lại cứng lên, đứng thẳng dậy, cách lớp đồ ngủ của Vương Nhất Bác cố ý vô tình cọ cọ lên người hắn.
Cà phê trên bàn đã không còn bốc lên hơi nóng, nhưng ánh nắng chiều vào căn phòng lại sáng hơn một chút.
Chiếc áo duy nhất còn sót lại trên người bị Vương Nhất Bác đẩy lên, Tiêu Chiến bị động ngả người ra sau, hai tay chống lên mép bàn, như thể muốn cong người về phía trước, đích thân dâng mình cho Vương Nhất Bác.
Bàn tay Vương Nhất Bác cũng rất nóng, đỡ sau eo Tiêu Chiến giữ chặt lại, sau đó nghiêng người hôn lên thân thể gầy gò của Tiêu Chiến, hôn lên xương sườn của Tiêu Chiến, sau đó mới hướng lên trên, liếm láp đầu vú của Tiêu Chiến. Hắn nhớ nơi này cũng rất mẫn cảm, chỉ mút vài cái sẽ lập tức đỏ hơn, người dưới thân cũng sẽ run rẩy mà phát ra tiếng rên rỉ.
Hắn cứ như vậy hôn hôn lại mút mút, Tiêu Chiến quả nhiên bắt đầu phát ra những tiếng thở gấp gáp, hai tay yếu ớt ấn lên mặt bàn siết chặt thành nắm đấm, sau đó lại thả ra.
"Đau..."
Một hồi lâu sau, Tiêu Chiến mới nhỏ giọng mở miệng, một tay đẩy vai Vương Nhất Bác ra, anh cảm thấy ngực mình bị Vương Nhất Bác hôn đến phát đau, nhất định cũng sưng đỏ cả rồi.
Vương Nhất Bác lại tiến lên trước một chút, hôn lên môi Tiêu Chiến, hắn tựa hồ đặc biệt thích hôn Tiêu Chiến khi muốn xoa dịu anh.
Bởi vì khi Tiêu Chiến khao khát được xoa dịu, khi rơi vào dục vọng, cả người đều mềm mại và ngoan ngoãn.
Quá trình khuếch trương diễn ra suôn sẻ, thân thể Tiêu Chiến không còn quá căng thẳng, hoàn toàn mở ra nghênh đón Vương Nhất Bác, bao dung và tiếp nhận.
Những ngón tay của Vương Nhất Bác thon dài và rất đẹp, khớp xương rõ ràng, thâm nhập đi vào, từng chút từng chút thăm dò, muốn tìm xem điểm nhạy cảm của Tiêu Chiến nằm ở nơi nào.
Lúc thâm nhập đến một điểm nào đó khẽ ấn vào, Tiêu Chiến tựa như bị điện giật mà rên lên, nắm lấy cánh tay còn lại của Vương Nhất Bác đang đỡ dưới eo mình, bởi vì anh cần một sức mạnh nào đó có thể che chở mình, cánh tay của Vương Nhất Bác ở trong trạng thái căng cứng, mơ hồ có thể chạm đến cơ bắp đẹp đẽ.
Tiêu Chiến nói không nên lời, bởi vì Vương Nhất Bác vẫn đang mài vào điểm nhạy cảm kia, khiến khoái cảm liên tục ập tới, lên men, mềm nhũn, mất đi ý chí, hai chân càng mở rộng, khao khát nhiều hơn nữa.
Anh không ngừng nhỏ giọng rên rỉ, đè nén lại rất câu người, ỷ vào có Vương Nhất Bác đỡ, sẽ không ngã xuống, hai tay liền quờ quạng lung tung, chuyển đến thắt lưng quần của Vương Nhất Bác, móc xuống kéo một cái.
Dùng giọng mũi như đang nũng nịu mà nói với Vương Nhất Bác: "Cậu rốt cuộc có vào không vậy?"
Vương Nhất Bác quá lớn, lúc hắn cắm vào Tiêu Chiến liền cau mày, đôi mắt ngậm nước giao triền cùng ánh mắt Vương Nhất Bác, một khắc cũng không rời, tựa như thật sự nghiêm túc cảm thụ sự cứng rắn to lớn của thứ đồ mà Vương Nhất Bác đang cắm vào trong thân thể mình.
Cho đến khi nguyên cây cắm vào, Tiêu Chiến mới nhắm mắt thật chặt, sau đó lại mở mắt ra, lông mi ướt sũng.
Anh hôn lên cằm, lên môi, lên chóp mũi Vương Nhất Bác, hệt như một chú mèo con, kêu Vương Nhất Bác động đi, lại đòi Vương Nhất Bác nhanh lên một chút.
Hơi thở của Vương Nhất Bác cứng lại, ánh mắt tối đi vài phần, hai tay ôm mông Tiêu Chiến ra sức cắm vào thật mạnh, thật mạnh, đưa mình vào sâu hết nấc, sau đó rút ra, cảm nhận hậu huyệt nóng ẩm của Tiêu Chiến đang mãnh liệt co rút, xoắn chặt mà ngậm lấy hắn, sau đó lại đỉnh vào đến tận cùng.
Nghe tiếng rên rỉ kìm nén không ngừng thoát ra khỏi cổ họng của Tiêu Chiến khi bị hắn đâm, không biết anh đạt cực khoái từ khi nào, hai tay gắt gao ôm lấy cổ Vương Nhất Bác vùi mặt vào hõm vai hắn, không màng đến dáng vẻ mà run rẩy.
Tinh dịch bắn ở giữa thân thể hai người, dương vật đã xuất tinh vẫn ửng đỏ và càng trở nên mẫn cảm hơn.
Anh cảm thấy Vương Nhất Bác dường như cũng đã bắn một lần, lúc hắn rút ra khỏi thân thể anh, tháo ra chiếc bao cao su chứa đầy tinh dịch, chuẩn bị lấy một cái mới, Tiêu Chiến liền không đầu không cuối nắm lấy tay Vương Nhất Bác, dưới ánh mắt dò xét của Vương Nhất Bác liền buông tay ra, chuyển sang nắm lấy dương vật vẫn còn đang cứng rắn của Vương Nhất Bác, thật sự quá lớn, Tiêu Chiến nghĩ thầm, bản thân vậy mà có thể ăn được toàn bộ, vừa nghĩ vừa nắm lấy cây hàng kia ve vuốt vài lần, nói với Vương Nhất Bác: "Vào như thế này đi."
"Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác nặng nề hít sâu một hơi, gọi tên anh.
"Ừm?" Tiêu Chiến cúi đầu không dám nhìn Vương Nhất Bác, nói: "Đừng mang bao cao su, trực tiếp làm đi, không được sao?"
Vương Nhất Bác im lặng vài giây, cười cười rồi dán đến, liếm láp vành tai đỏ thấu nóng bỏng của Tiêu Chiến, nói: "Tôi rất khỏe mạnh."
Tiêu Chiến rụt vai lại, bị hơi thở của Vương Nhất Bác khiến cho nhột nhạt phát ngứa, giọng nói nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy: "Tôi cũng rất khỏe mạnh, tôi muốn cậu không mang bao."
"Ừm."
Vương Nhất Bác vỗ vỗ mông Tiêu Chiến, nửa dỗ dành nửa ép buộc, ôm Tiêu Chiến xuống, để Tiêu Chiến quay lưng lại với mình hai tay vịn lên bàn, từ phía sau lần nữa tiến vào bên trong Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác rất thích nhìn biểu tình của Tiêu Chiến lúc cực khoái, cho nên nâng cằm Tiêu Chiến để anh quay mặt lại cùng mình hôn môi, hạ thân lại thao càng mãnh liệt hơn, vừa nhanh vừa mạnh, xương hông đập vào cặp mông tròn đầy của Tiêu Chiến phát ra những âm thanh dâm mỹ.
Không biết cứ thao như vậy bao lâu, Tiêu Chiến kêu đến khàn cả giọng, cổ họng không cách nào phát ra được âm thanh tròn đầy, chỉ còn những tiếng nức nở nghẹn ngào, hai chân run rẩy đến mức không thể đứng vững, Vương Nhất Bác một tay vòng ra phía trước tuốt cho anh, tốc độ bơm bên dưới cũng không chậm đi chút nào.
Tiêu Chiến lại lần nữa lên đỉnh, hai chân kẹp chặt, cả người muốn trượt xuống, lại được Vương Nhất Bác ôm chặt giữ lại, ấn về phía trước, áp vào quầy nước mát lạnh.
Đầu óc trống rỗng, trong tai chỉ còn tiếng ù ù, Tiêu Chiến vẫn còn co giật mất hết sức lực, để mặc Vương Nhất Bác ra vào bên trong mình, Vương Nhất Bác vẫn còn chưa bắn, gọi anh: "Bảo bảo."
Tiêu Chiến vừa khóc lóc nói hắn đừng như vậy, bảo hắn cậu mau ra ngoài đi, nhưng trong lúc anh còn dư vị sau cao trào, Vương Nhất Bác chưa rút ra khỏi hậu huyệt của anh, lại mãnh liệt thọc vào rút ra một hồi lâu, khoái cảm ngập đầu gần như nuốt chửng Tiêu Chiến, rõ ràng vẫn còn trong cao trào, run rẩy và mẫn cảm đến mức tựa như bất kỳ lúc nào cũng có thể ngất đi, mà Vương Nhất Bác vẫn không ngừng thao anh. Không biết qua bao lâu sau, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng bắn ra.
Cả người Tiêu Chiến đã mềm nhũn, rối tinh rối mù. Không còn bất kỳ khả năng suy nghĩ nào nữa, vừa khẽ chạm vào liền run rẩy, không biết làm sao rời khỏi nhà bếp, cũng không biết mình được vệ sinh sạch sẽ như thế nào.
Chỉ biết cuối cùng khi đã khôi phục thần trí, đã thấy mình được Vương Nhất Bác đang ôm nửa nằm trên sofa.
Anh muốn gọi Vương Nhất Bác, nhưng vừa mở miệng liền phát hiện giọng nói của mình bởi vì kêu rên lúc làm tình mà đã trở nên khàn đục.
"Cậu điên rồi." Anh ngẩng đầu, hữu khí vô lực mà buộc tội Vương Nhất Bác.
Lại cảm thấy giống như đang nói chính mình, quả thực quá điên rồi, mới sáng sớm tinh mơ đã làm ra chuyện điên rồ như vậy.
Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt ngập ý cười, đường cong sống mũi cũng đẹp đến câu người, cơn giận của Tiêu Chiến âm thầm không tiếng động lập tức biến mất, trong lòng anh mắng Vương Nhất Bác nhân mô cẩu dạng, hệt như một con chó đực động dục, khuôn mặt bình thường nghiêm túc lãnh đạm, vừa cười lên một cái chính là muốn gieo rắc tai họa.
Hai chân bủn rủn như thể đã leo trăm bậc cầu thang, anh nghi ngờ có lẽ bản thân lúc bước đi sẽ không có sức mà phải quỳ xuống mất.
Mà nam nhân gây họa cho anh lúc này đang không chút để ý mà ôm anh, đột nhiên nhéo nhéo tai anh.
"Tiêu Chiến."
"Hả?"
"Trong tai anh có mấy nốt ruồi này." Vương Nhất Bác dùng ngữ khí trần thuật nói.
"Tôi biết."
"Rất hấp dẫn người khác."
Tiêu Chiến khó hiểu nhìn hắn một cái, lẩm bẩm, cái này thì có gì mà hấp dẫn. Hai người cũng không nói chuyện nữa, thật sự nghỉ ngơi một lát.
Nằm hơn mười phút, bụng Tiêu Chiến bởi vì bụng rỗng lại vận động kịch liệt mà phát ra tín hiệu phản kháng, anh nghỉ ngơi đủ rồi, lúc từ trên người Vương Nhất Bác đứng dậy tư thế có chút kỳ quặc, thiếu chút nữa ngồi quỳ lên người Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác cười cười đỡ anh đứng vững, thản nhiên lấy một chiếc gối ôm mềm đi đến bên bàn ăn, đặt lên trên ghế.
"Ngồi đi, tôi hâm nóng bữa sáng rồi ăn."
Tiêu Chiến trừng mắt nhìn hắn, mắng hắn lưu mạnh, nhưng vẫn đúng tình hợp lý bước đến ngồi xuống, chờ bữa sáng muộn được phục vụ.
Hai người bọn họ, một người không cần đi làm, người kia không cần thiết phải đi làm, không có chút khái niệm nào về việc có đủ thời gian hay không. Sau khi hoàn thành bữa ăn không biết là ăn sáng hay ăn trưa, họ xem một bộ phim thời lượng hai giờ.
Hôm nay là ngày phải làm việc, ba giờ chiều Vương Nhất Bác mới nhìn đến tin nhắn trong nhóm công việc trên Wechat, Từ Vân đã gửi đến một bản kế hoạch, nói rằng đó là kế hoạch khung cho triển lãm nghệ thuật vào đầu năm sau do bên B gửi đến, nếu như phương hướng chung không có vấn đề gì thì sẽ tiếp tục cho làm chi tiết, thứ Hai tuần sau hoặc thứ Sáu tuần này mở họp, hỏi Vương Nhất Bác có thể định thời gian như vậy được không?
"Tôi có thể mượn máy tính của anh một lúc không?"
Tiêu Chiến lại bắt đầu buồn ngủ, chậm rì rì nhìn hắn một cái, chỉ chỉ vào phòng ngủ: "Ở trong phòng, trên bàn, cậu có thể trực tiếp dùng, không có mật khẩu."
"Được," Vương Nhất Bác đứng dậy rời khỏi sofa, xoa xoa đầu Tiêu Chiến.
Phòng ngủ rất yên tĩnh, ngoại trừ thỉnh thoảng có âm thanh khe khẽ lúc gõ bàn phím của Vương Nhất Bác thì không còn bất kỳ âm thanh nào khác, mặt trời buổi chiều trở nên ấm áp hơn, Tiêu Chiến ngáp dài, cầm điện thoại rót đầy một tách trà nóng ra ban công ngồi.
Sau khi trời vào Thu, buổi chiều luôn là thời điểm dễ chịu nhất để chợp mắt, Tiêu Chiến xem điện thoại một lúc, nói với Stella về việc tự gầy dựng sự nghiệp mình có thể thử một lần, kế hoạch cụ thể như thế nào, cần chuẩn bị những gì, hẹn cô buổi tối ăn cơm sẽ bàn bạc kỹ hơn.
Tiêu Chiến gửi cho Stella một định vị địa điểm sẽ ăn tối xong thì ném điện thoại sang một bên, mí mắt càng lúc càng nặng, co ro nằm trên chiếc ghế bập bênh có lót nệm, không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Tầng lầu anh ở không cao lắm, thỉnh thoảng vẫn có thể nghe thấy tiếng trẻ nô đùa dưới sân chơi trong tiểu khu, từ dưới lầu vọng lên cũng đã nhỏ đi, không quá ồn ào, cơ hồ không gây ra ảnh hưởng gì, cho nên Tiêu Chiến cũng không bị đánh thức.
Trong phòng ngủ, Vương Nhất Bác sắc mặt không vui xem xong bản kế hoạch mới do bên B gửi sang, muốn đề xuất sửa đổi nhưng không biết phải bắt đầu từ chỗ nào, từ ý tưởng cho đến lúc thực hiện, phương hướng chung hoàn toàn trái ngược với triết lý kinh doanh của bảo tàng nghệ thuật PM.
Hắn ngả đầu ra sau, nhắm mắt lại, dùng hai ngón tay xoa xoa mi tâm, trông có chút cáu kỉnh.
Vài phút sau, Vương Nhất Bác ngồi dậy và gửi cho Từ Vân một tin nhắn.
[Nếu không hiểu về PM, vậy bảo bọn họ hãy đọc kỹ trang web chính thức của PM để hiểu cho rõ. Nếu như kế hoạch bên B đưa ra chỉ có thể dừng lại ở cái gọi là quảng bá cho bảo tàng nghệ thuật, thì cho dù tôi chọn bất kỳ ai cũng đều như nhau cả.]
Từ Vân ngồi trong văn phòng, gần như có thể tưởng tượng ra khuôn mặt lãnh đạm vô cảm của Vương Nhất Bác, hắn ta đã sớm nghĩ đến, kế hoạch này nhất định sẽ bị Vương Nhất Bác cho là rác rưởi.
Hắn ta làm quản lý cho hoạt động của PM đã hai năm, và anh ta quá hiểu Vương Nhất Bác đối với công việc hà khắc và nghiêm cẩn cỡ nào, nếu không phải vì vấn đề nguyên tắc liên quan đến năng lực chuyên môn, Vương Nhất Bác sẽ không nói những điều như yêu cầu bên B xem trang web chính thức của PM.
Điều này có nghĩa là khung kế hoạch do bên B đưa ra thậm chí còn không nắm được các thông tin cơ bản của PM.
Hắn ta nhanh chóng trả lời Vương Nhất Bác: [Được ạ, lãnh đạo, tôi sẽ báo với họ liền.]
Vương Nhất Bác thoát khỏi Wechat, tắt máy tính, xoay tròn khớp cổ thư giãn gân cốt, trong lúc vô tình nhìn thấy một số tài liệu được Tiêu Chiến đặt trên bàn để máy tính.
Có bản sao chứng minh thư và một số tài liệu giấy tờ, thoạt trông có vẻ liên quan đến việc đăng ký mở một công ty, mọi thứ rất lộn xộn không có trật tự, hẳn là Tiêu Chiến vẫn đang cân nhắc những thứ này.
Hắn nhíu mày suy nghĩ một hồi, Tiêu Chiến đã từ chức khỏi công ty ban đầu, nếu anh dự định tự mình thành lập một công ty, xem ra cũng hợp tình hợp lý, có thể đoán được.
Vương Nhất Bác không có hứng thú xen vào chuyện riêng tư của người khác, cũng không xem những tài liệu đó, rời khỏi phòng ngủ lại phát hiện trong phòng khách không có ai, quay đầu nhìn ra ban công, phát hiện Tiêu Chiến vậy mà đang ngủ trên ghế bập bênh.
Một người đàn ông cao gầy, lúc này cuộn lại như một đứa trẻ, hai má đỏ hồng vì ánh mặt trời chiếu lên.
Hắn nghĩ sai rồi, Tiêu Chiến không phải chỉ có vài nốt ruồi trên tai khiến người ta bị thu hút, cả người Tiêu Chiến đều khiến cho người ta không thể cầm lòng được mà muốn đến gần, nếu không hút người, hắn cũng không đến mức vừa về nước được vài ngày đã cùng Tiêu Chiến dây dưa.
Tiêu Chiến đang ngủ ngon lành, nằm mơ một giấc mộng ngắn ngủi, lung tung lộn xộn, lúc thì là chuyện anh trúng số, con số trăm ngàn hiện lên trong đầu anh, ít hơn nhiều so với số tiền tiết kiệm của anh, nhưng bởi vì là lần đầu tiên kể từ khi lớn lên đến giờ mới trúng được số tiền lớn như vậy, cho nên ở trong mộng anh cũng vẫn rất đắc ý.
Một lúc sau lại mơ thấy mình đang đi trong một hành lang rất dài không thấy điểm cuối, càng đi càng tối, bốn phía đều tối đen như mực.
Tiêu Chiến trong giấc ngủ mơ màng đạp mạnh một cái, giật mình bừng tỉnh đã thấy Vương Nhất Bác đang ngồi trên chiếc ghế thấp bên cạnh, che chắn ánh nắng cho anh.
"Xong việc rồi sao?" Giọng điệu ngái ngủ có chút dính nhão, anh hỏi Vương Nhất Bác.
"Ừm."
Vương Nhất Bác hỏi: "Buổi tối có sắp xếp gì không?"
"Hẹn một người bạn."
Lại là một mảnh im lặng.
Hai người cứ như vậy qua hết một ngày, sau khi trời tối, Vương Nhất Bác rời khỏi nhà TIêu Chiến, cùng anh ra ngoài.
Vương Nhất Bác thuận miệng hỏi Tiêu Chiến hẹn bạn ở đâu, Tiêu Chiến nói ra một địa điểm.
"Đúng lúc trên đường về nhà tôi cũng đi ngang qua đó, để tôi lái xe đưa anh qua nhé?"
Tiêu Chiến phồng má suy nghĩ một chút, vừa vặn anh cũng không muốn tự lái xe, vì thế gật đầu nói được, lên xe rồi mới nhớ chưa trả cho Vương Nhất Bác chiếc áo khoác lần trước.
"Tôi quên trả lại áo cho cậu rồi."
"Áo gì?"
"Áo khoác lần trước cậu cho tôi mượn."
Vương Nhất Bác mím môi, liếc nhìn Tiêu Chiến rồi thu hồi ánh mắt, chậm rãi lái xe ra khỏi tiểu khu, một lúc sau mới nhớ tới, ừm một tiếng: "Lần sau lại lấy."
"Ừm."
Đến nơi đã hẹn, Vương Nhất Bác dừng xe ở khu vực đậu xe tạm thời, bước theo anh xuống xe, nói muốn hút một điếu thuốc.
Tiêu Chiến nói: "Vậy tôi vào trong trước."
Vương Nhất Bác ậm ừ, châm một điếu thuốc, nhìn theo hướng Tiêu Chiến đang đi về tòa nhà phía trước mặt.
Hắn không nghĩ đến mình tiện đường đưa Tiêu Chiến đi một chuyến, xuống xe hút một điếu thuốc, lại sẽ gặp Thẩm Gia.
Chẳng qua, cũng không có gì bất bình thường, nơi này là trung tâm thành phố, tòa nhà này có một số nhà hàng nổi tiếng mà người dân địa phương khi tiếp khách thường tới.
Thẩm Gia do dự rồi đi tới, cho rằng mình nhận lầm người, lúc đến gần mới phát hiện vậy mà thật sự là Vương Nhất Bác.
Vì thế cậu ta bước đến phía trước chào hỏi Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến đi đến cửa lớn đột nhiên dừng lại, chỉ đơn thuần muốn xem Vương Nhất Bác đã đi chưa, nhưng khi quay đầu lại liền thấy xe của Vương Nhất Bác vẫn đậu ở đó, mơ hồ nhận ra Vương Nhất Bác đang nói chuyện với một người, Tiêu Chiến khẽ ngẩn người, ngây ngốc đứng tại chỗ.
Ở phía xa kia, Vương Nhất Bác và Thẩm Gia đang đứng đối mặt, không biết cả hai đang nói chuyện gì, nhưng dường như không có vẻ gì là xa lạ.
TBC.
-----
Tôi phát hiện ra cứ chương H là các bà Au viết dài hay sao ấy, sau 2 chương 5.5-6k chữ đợt trước thì chương này cũng cỡ hơn 5.5k, hehe.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro