Chương 22 - LÀM TÌNH LÀM CHOÁNG LUÔN (H)
Lần đầu tiên Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến, là hôm lễ tang của mẹ cậu Lưu Kiến Anh.
Trời xám xịt, Vương Nhất Bác mới lớp 11 mặc đồ tang quỳ gối trước linh đường.
Chung quanh rất nhiều người phúng viếng.
Vương Nhất Bác thật sự mơ hồ, ngay cả anh họ cũng ở một bên khóc rối tinh rối mù, cậu dùng sức nỗ lực thế nào cũng không khóc ra được.
Lúc này, cậu thấy một nhà ba người, một nam sinh cao cao đẹp trai, đỡ ba mẹ đứng trước linh cữu khóc lóc.
Vương Nhất Bác rất tò mò, bởi vì những người chung quanh đều đeo kính râm đứng ở bên biểu diễn biểu cảm chú mục, chỉ có ba người bọn họ là thật lòng thật dạ khóc lóc.
Hai vợ chồng già khóc không đứng thẳng nổi, cứ khóc suốt, nhìn thật sự thương tâm, so với những người nói vài câu liền đi sang một bên thì cảm động hơn rất nhiều.
Mà chàng trai đỡ bọn họ cũng đỏ mắt rưng rưng lệ, nhìn là biết bị cảm xúc của ba mẹ lây nhiễm.
Hai vợ chồng này Vương Nhất Bác nhìn quen, nhưng không biết tên gì, chàng trai này cậu chưa từng gặp.
Cậu cứ thế nhìn chằm chằm Tiêu Chiến nhìn hắn khóc, đến khi phản ứng được thì chính cậu đã nước mắt đầy mặt.
Vương Nhất Bác đứng ở linh đường rồi lại ra cửa ngồi phát ngốc, lúc này cậu thấy Tiêu Chiến đi ngang qua mặt mình đột nhiên bị vấp một cục đá, Vương Nhất Bác cười thành tiếng, Tiêu Chiến hình như cũng hơi ngượng, đôi mắt sưng đỏ hướng về phía cậu cười cười.
Vương Nhất Bác lúc ấy chẳng biết cái gì gọi là chữa lành, chỉ cảm thấy, Tiêu Chiến cười rộ lên thật đẹp, những muộn phiền đè trong lòng cậu đã tan đi không ít.
Mẹ, con xin lỗi, đã cười trong lễ tang của mẹ.
Một năm sau, hôm trước ngày Vương Nhất Bác thi đại học, ở quốc lộ bên bờ biển lại một lần nữa nhìn thấy Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến hình như càng soái hơn, hắn cưỡi xe máy cùng bằng hữu chạy như bay dọc đường quốc lộ. Người bạn này chính là Chu Tử Hạo.
Tiêu Chiến đuổi chạy từng vòng theo quốc lộ, Vương Nhất Bác cứ thế đứng nhìn.
Kỹ thuật của hắn tựa như không giỏi bằng Chu Tử Hạo, nhưng Vương Nhất Bác nhìn đến là say mê.
Quốc lộ dọc bờ biển chỉ có một cái ghế dài có bóng cây, hai người Tiêu Chiến sẽ ngừng ở đó uống chút nước.
Vương Nhất Bác không nghe rõ hai người nói gì, cậu thấy Tiêu Chiến cười rất vui vẻ, cứ nhìn hắn suốt, trong lòng chậm rãi nảy sinh một ít cảm giác không nói rõ.
Cậu nhìn thân ánh soái khí tự do trên xe của Tiêu Chiến, trong đầu liền hình dung ra bộ dạng mình lúc lái xe, tưởng tượng khoái cảm được cùng Tiêu Chiến đua xe.
Vương Nhất Bác từ nhỏ đã thấy cuộc sống nhàm chán, Vương Nhất Bác thường xuyên mơ hồ, tựa như đã tìm thấy hứng thú, chính là Tiêu Chiến và xe máy.
Vương Nhất Bác có thể vì chán mà chơi Lego học Street Dance học ván trượt học saxophone, nhưng lần này cậu muốn vì hứng thú mà học lái mô-tô, nếu có thể còn muốn quen với Tiêu Chiến một chút.
Thi đại học mất hai ngày, trong đầu Vương Nhất Bác tràn ngập thân ảnh của Tiêu Chiến, cười, khóc, lái xe.
Dường như động lực rất mạnh, Vương Nhất Bác phát huy vượt mức thi đậu trường loại hai.
Trong lòng Vương Nhất Bác đã xem Tiêu Chiến là ngôi sao may mắn của mình.
Thi đại học xong Vương Nhất Bác tìm ông anh họ, hỏi anh họ nhờ tìm cho một người, chỉ biết ba mẹ hình như họ Tiêu, có giao tình với nhà họ Lưu.
Anh họ chuyện chính sự không đáng tin, nhưng mấy chuyện vặt này vẫn rất ổn, Vương Nhất Bác đã biết tất cả thông tin công khai về Tiêu Chiến.
Cả một mùa hè cậu tìm kiếm bóng dáng Tiêu Chiến, điểm chú ý chính là quốc lộ ven biển và phòng thí nghiệm XR, bởi vì cậu đã gặp Tiêu Chiến ở hai chỗ này.
Phòng thí nghiệm của Tiêu Chiến đang xây, Tiêu Chiến cách ngày lại phải đến dòm.
Đôi khi cậu sẽ đi theo Tiêu Chiến, xem Tiêu Chiến đi đâu, cho nên cậu đã biết tiểu khu mà Tiêu Chiến ở.
"Sao em lại biết vị trí cụ thể nhà anh?" Tiêu Chiến hỏi ra một nghi vấn.
"Em chỉ biết tiểu khu, số nhà cụ thể thì sau khi lui tới em ở hầm để xe chờ anh đi lấy chìa khóa xe máy, nhìn thang máy dừng lại ở số tầng nào rồi em đoán." Vương Nhất Bác có tí xấu hổ.
Tiêu Chiến ôm ôm mặt cậu, cái đầu nhỏ này cũng chịu động não lắm.
Cuộc sống của Vương Nhất Bác dường như bắt đầu có mục đích, mục đích chính là quan sát Tiêu Chiến. Thậm chí lúc điền nguyện vọng, cậu cũng chọn trường C gần Tiêu Chiến nhất, báo danh một chuyên ngành tốt nhất.
Mỗi lần Tiêu Chiến xuất hiện đều sẽ làm Vương Nhất Bác cảm thấy ấm áp, thật giống như một người cậu đã quen đã lâu.
Cậu dần dần không còn thỏa mãn khi ngắm nhìn thân ảnh vội vã của Tiêu Chiến nữa, cậu muốn biết càng nhiều.
Vương Nhất Bác theo tên Tiêu Chiến, tìm được các bài đăng về Tiêu Chiến thời cao trung, thời cao trung Tiêu Chiến cực kỳ nổi tiếng, trong các bài đăng nếu không phải là tỏ tình thì chính là cảm thán tài hoa của hắn.
Vương Nhất Bác góp nhặt tất cả ảnh ọt của Tiêu Chiến, có đánh đàn piano hôm kỉ niệm thành lập trường, có đại diện học sinh lên phát biểu.
Còn có bài đăng nói Tiêu Chiến vẽ tranh được triển lãm ở gallery nào đó, ảnh chụp gửi lên, góc phải có viết chữ daytoy.Z. Cái thread này nhiệt độ cực cao, đều nói về mị lực cá nhân của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cũng save lại tấm ảnh chụp bức họa kia.
Vương Nhất Bác cứ thế lục lọi tin tức về Tiêu Chiến, mãi đến khi Lưu Ức chạy tới nói với cậu, Tiêu Chiến hình như là đồng tính luyến ái, còn come out với ba mẹ.
Vương Nhất Bác không để bụng, Lưu Ức kinh hãi hỏi: "Em không thích anh ta đấy chứ?"
"Không nghĩ tới." Vương Nhất Bác đúng sự thực nói, cậu không biết cái này có gọi là thích không, cậu chỉ thật sự rất để ý Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến gay cũng không chả sao, chuyện gì phát sinh trên người Tiêu Chiến cơ hồ đều có thể hiểu được.
Cậu không màng anh họ quỷ khóc sói gào, từ diễn đàn lục soát tin tức thời đại học của Tiêu Chiến, liên tục chiến đấu ở các chiến trường diễn đàn đại học.
Lần này tin tức lục soát được không hay ho như thế, toàn bộ đều quở trách Tiêu Chiến tra nam, tán xong là chạy mất dép, bẻ cong xong bỏ đó.
Vương Nhất Bác đọc mấy cái tin này xong thì rất tức, tức vì chỗ này mấy người đó mắng thật là khó nghe.
"Ca, anh biết không, trên diễn đàn đại học của anh còn có người paste chứng minh thư với số liên lạc của anh lên đó." Vương Nhất Bác hôn Tiêu Chiến một cái rồi nói.
Tiêu Chiến kinh ngạc, thảo nào có một thời gian hắn thường xuyên nhận được spam điện thoại tin nhắn, đổi ba lần số điện thoại cũng không được, hóa ra chứng minh thư bị leak.
Tiêu Chiến vừa muốn tìm điện thoại xem thì Vương Nhất Bác đã ngắt lời: "Lúc phát hiện em đã liên hệ admin xóa rồi."
Diễn đàn thời cường thịnh, quản lý rất loạn, tin tức nặc danh cực nhiều, để phòng ngựa bị block, nhiều người cùng dùng các ký tự kì quái để hiển thị các số điện thoại bị trộm hoặc tiết lộ thông tin riêng tư của người khác.
Có điều người thật sự may mắn hình như không nhiều, bằng không cũng đủ cho Tiêu Chiến ăn đủ.
Vương Nhất Bác từ chỗ Lưu Ức biết được Tiêu Chiến thường xuyên đi bar, muốn đi ngó một tí, kết quả không lần nào thành công.
Gay bar cậu cũng từng đi, trốn tránh những cái nhìn soi mói của mấy người ở đó, tìm thân ảnh Tiêu Chiến, nhưng không thu hoạch được gì.
Tiêu Chiến còn độc thân, Lưu Ức thu thập thông tin về bảo thế, có điều thi thoảng sẽ có nhân tình. Phú nhị đại, cái vòng này chỉ lớn từng đó, một ít tin tức không cần hỏi nhiều cũng sẽ có người biết.
Dục vọng stalking của Vương Nhất Bác đối với Tiêu Chiến đạt đỉnh, cậu ủy thác của Lưu Ức tìm lịch sử thuê phòng của Tiêu Chiến, có thông tin về chứng minh thư cái này rất dễ tìm.
Lịch sử thuê phòng của Tiêu Chiến không có quy luật gì, một tuần một lần rồi cũng có thể một tháng một lần, cũng có khi hai ba tháng không có.
"Chiến ca, em nói cái này, anh có sợ em không?" Vương Nhất Bác ôm ôm Tiêu Chiến.
Nội tâm Tiêu Chiến có chút dao động, nói hoàn toàn không có là nói láo, nhưng nếu là Vương Nhất Bác thì hắn tình nguyện lí giải.
Tiêu Chiến vỗ vỗ lưng cậu, ý bảo cậu nói tiếp.
Những ngo ngoe rục rịch đó, đột ngột im bặt lúc Vương Nhất Bác dùng thông tin liên quan đến daytoy tìm khắp mạng.
"Theo đuổi người khác xong người ta đồng ý bèn lập tức không thích nữa, là lithromantic sao?"
"Lithromantic là bệnh sao?"
"Lithromantic có uống thuốc được không?"
Tất cả các câu hỏi Tiêu Chiến hỏi đều về lithromantic, có thread hắn nghiêm túc mô tả tình huống của bản thân, nhưng người rep lại không dụng tâm, đại bộ phận đều copy paste từ wiki baidu.
Vương Nhất Bác xem hết rồi mới chậm rãi phản ứng được, Tiêu Chiến hình như có chút chướng ngại về tình cảm.
Vương Nhất Bác nhìn mấy cái thread từ mấy năm trước, trong đầu có thể lý giải hành trình tâm lý của Tiêu Chiến, không thể nói là đau lòng hay là cái gì khác.
Chút ngo ngoe rục rịch trong lòng áp chế lại một chút, xét cho cùng chẳng ai muốn tự mình tìm ngược. Đặc biệt là khi nhìn thấy Tiêu Chiến rep người khác, nói người có kế hoạch tiếp cận người khác là đồ ma quỷ này kia, càng khuếch đại sự áy náy Vương Nhất Bác đối với việc rình mò của mình.
Cậu tìm thấy thread của Tiêu Chiến, tìm một hồi đáp thật ấm áp đến trễ nhiều năm, ở bên dưới rep thêm một câu: "Hy vọng chủ lầu có thể nhìn thấy", rồi tạm thời ngủ đông.
Cậu chuyển mục tiêu về phía xe máy, loại vận động này kích thích adrenalin của cậu, giải cứu cậu khỏi sự mê mang.
Vương Nhất Bác bắt đầu tiếp xúc với huấn luyện viên, chuyện này ngay từ đầu là gạt Lưu Kiến Dân, cho nên mới nhờ bạn bè tìm được La Bằng bỏ học cao trung đi chạy xe máy. La Bằng phát hiện Vương Nhất Bác có thiên phú kinh người, càng tình nguyện dạy cậu, hai người xấp xỉ tuổi cũng thành quan hệ vừa bạn vừa thầy, sau lại được Chu Tử Hạo ký vào đoàn xe.
Nhưng mà việc quan sát Tiêu Chiến này, tựa như đã trở thành hứng thú và thói quen của Vương Nhất Bác.
Cậu vẫn không nhịn được đi nhìn Tiêu Chiến, có đôi khi đi sinh hoạt câu lạc bộ, cậu sẽ gọi hội đến trước cửa phòng thí nghiệm chơi trượt ván, tuy rằng chưa một lần đoạt được ánh mắt của Tiêu Chiến.
Cậu cũng mua trộm con Kawasaki H2R đồng khoản với Tiêu Chiến.
"Thảo nào em chỉ thích lái Halley, hóa ra là lái chán rồi." Tiêu Chiến nhéo mặt Vương Nhất Bác nói.
Tiêu Chiến cứ thế thành nơi không người của Vương Nhất Bác, vui vẻ khổ sở, đều muốn đến xem.
Qua hơn một năm, tâm tư ngo ngoe rục rịch gần như đã tắt, Vương Nhất Bác cũng không còn cố tình tìm thân ảnh Tiêu Chiến nữa.
Cứ thế vào một ngày hoạt động câu lạc bộ bình thường, một câu "Rất lợi hại, rất ngầu" của Tiêu Chiến làm trái tim Vương Nhất Bác kinh hoàng, tuy hắn che kín mít nhưng cậu biết đây là Tiêu Chiến thường xuyên xuất hiện trong mộng của cậu, đấy cũng là lần đầu tiên Tiêu Chiến nói chuyện với cậu.
Nghe được tiếng huýt sáo của Tiêu Chiến xong, phản ứng đầu tiên của Vương Nhất Bác là anh đã từng huýt sáo với người khác rồi à?
"Một mình em, chỉ mỗi mình em." Tiêu Chiến nói.
Tâm tư ngo ngoe rục rịch sau khi hai người cùng lái xe về nhà đã hoàn toàn bạo phát.
Cậu thích Tiêu Chiến, đặc biệt thích.
Trái tim cậu kịch liệt nhảy nhót, khiến cậu mất đi năng lực phán đoán nguy hiểm, cậu giơ tay chào Tiêu Chiến xong liền hối hận, Tiêu Chiến sẽ phát hiện mình không bình thường ư? Sao cậu lại biết sẽ tách Tiêu Chiến ra ở ngã rẽ nào chứ?
Rõ ràng không có kế hoạch về trường, nhưng cậu cứ thế chạy thẳng về trường, lúc đi vào ký túc xá rồi mới sực tỉnh, Vương Nhất Bác cả người ngây ngẩn.
Từ rất lâu rồi cậu đã thích một người tên là Tiêu Chiến, chỉ là vừa mới phát hiện mà thôi.
Cậu đã tra cứu rất nhiều nội dung về lithromantic, thậm chí đã xem các sách vở chuyên ngành, không có đầu mối.
Lúc này cậu mới nghĩ đến dòng hồi đáp ấm áp trước kia, cậu mở archive, nhìn lại rất nhiều lần.
Tình yêu có thể chữa lành tất thảy.
Tiêu Chiến tựa như cũng rất thích cậu, đối với cậu rất tốt, làm cậu thậm chí cảm thấy có thể nào Tiêu Chiến đã khỏi rồi không, hoặc Tiêu Chiến căn bản không có vấn đề gì, xét cho cùng mức độ tín nhiệm của thư tịch trên internet cũng đâu có cao gì cho cam.
Lúc cậu thử hỏi ra một câu Tiêu Chiến có thích mình không kia, phản ứng của Tiêu Chiến rất lớn, hơ nữa lại nói ra câu "Tuyệt đối đừng thích anh" kia, làm Vương Nhất Bác tỉnh ra một tẹo.
Vương Nhất Bác đã nhận định chuẩn xác chuyện gì thì sẽ nghiêm túc đi làm, cậu đã sớm biết quá trình khúc khuỷu, tự nhiên cũng sẽ không vì mang tâm lý may mắn mà thất vọng.
Vài lần nguy cơ đều nhờ Vương Nhất Bác dùng các loại tiểu tiết thông minh mà giải quyết êm, nhưng tiểu thông minh vĩnh viễn không giải được nan đề lớn.
Cậu gọi Lộ Đại Quang đến, Lộ Đại Quang ban đầu cứ đánh Thái Cực, mãi đến khi Vương Nhất Bác nói ra sạch sẽ, Lộ Đại Quang mới trầm mặc thật lâu rồi bảo: "Hắn rất thích cậu, nhưng hắn sợ về sau lại phạm phải tật xấu, áp lực tâm lý rất lớn."
Lộ Đại Quang mang tất cả thông tin mình biết nói cho Vương Nhất Bác, sau đó nói với Vương Nhất Bác: "Tôi dính dính nhão nhão đi theo hai thằng gay cầu tình ái, chỉ hy vọng cậu có thể thật sự giúp được Tiêu Chiến, nếu cậu mà không đạt hiệu quả tốt thì Lộ Đại Quang tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho cậu."
"Chiến ca, bạn của anh đối với anh đều rất tốt, em thật sự cảm ơn bọn họ đã bồi anh lâu như vậy, về sau cứ giao cho em đi, em nhất định sẽ bảo hộ anh chu toàn, nếu anh muốn cả đời thì em sẽ cả đời." Vương Nhất Bác hôn lên môi Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến đáp lại cậu.
Tiêu Chiến động tình rồi, lượng tin tức thật quá lớn, nhưng không ảnh hưởng đến hắn tổng kết ra được sự thật về tình yêu mà Vương Nhất Bác dành cho hắn.
Hai người hôn nhau một lát liền giương cung bạt kiếm.
Tiêu Chiến đẩy cậu dậy nói: "Đi tắm."
"Cùng nhau."
Hai người từ phòng ngủ hôn đến phòng tắm, quần áo nửa đường cởi sạch.
Hai người lúc tắm còn xem như đứng đắn, phòng tắm hơi bé, vội vội vàng vàng, muốn nhanh kết thúc để còn lăn lên giường.
Hai người còn đánh răng, tuy cũng không ai chê ai, nhưng lỡ phải dùng miệng làm cái gì, vẫn phải có trách nhiệm với đối phương một chút.
Tiêu Chiến vừa mới đánh răng xong, Vương Nhất Bác đã dán tới, cậu ngậm lấy đôi môi còn ướt của Tiêu Chiến, liếm mút trên dưới.
Muốn đầu lưỡi cơ, Tiêu Chiến không thỏa mãn được khi Vương Nhất Bác liếm mỗi môi, hé miệng đảo khách thành chủ ngậm lấy đầu lưỡi Vương Nhất Bác, hai người phân cao thấp trong khoang miệng. Chỉ một lát sau chân Tiêu Chiến đã mềm, dương vật thì cứng phát đau, chân lại là mềm.
Tiêu Chiến cũng bội phục thuộc tính 0 của bản thân.
Hắn nghĩ đến cái gì đó bèn ôm lấy ôm Vương Nhất Bác.
"Nhãi con, cho anh thao một lần." Tiêu Chiến dụ Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác túm tay hắn xuống. Có hơi ủy khuất mà nhìn Tiêu Chiến, không ngờ đã lâu như thế rồi Tiêu Chiến còn chưa quên chuyện này.
"Em sợ đau." Vương Nhất Bác lại một lần nữa dùng đến tất sát kỹ (kỹ thuật đã chiến là giết).
Tiêu Chiến cười, tựa như không dao động, nói: "Trước kia anh cứ thấy anh bẻ cong em, không đành lòng làm em đau. Thế mà em lại theo dõi lịch sử thuê phòng khách sạn của anh, anh nghĩ không thao em một lần thì phí công anh rồi đó, bạn học Vương Nhất Heo." Tiêu Chiến nắm mặt Vương Nhất Bác, hắn đặc biệt thích nhìn bộ dạng Vương Nhất Bác bĩu môi.
"Cưa, hông đượt." Vương Nhất Bác cau mày, dùng sức lắc lắc đầu (chỗ này raw nói chệch đi vì Bobo đang bị Chiến ca bóp mồm).
Biểu cảm kia sốt ruột như thế bất cứ lúc nào cũng có thể rớt nước mắt bùm bùm.
Tiêu Chiến nổi lên ý muốn ghẹo cậu, lại lấy một cái tay phóng lên mông cậu.
Vương Nhất Bác lần này thật sự rớt nước mắt luôn, cũng không biết là đau hay là gấp.
Tiêu Chiến nhanh chóng buông tay, mặt Vương Nhất Bác hình như đã nổi lên mấy cái dấu ngón tay, sau đó nước mắt như hạt châu mà rớt xuống.
Tiêu Chiến xem như đã hiểu cái gì gọi là vác đá nện chân, lần trước Vương Nhất Bác khóc như vậy mình phải dỗ như nào giờ còn nhớ rõ mồn một đây này.
"Ca ca sai rồi, ca ca không biết tay mình lực lớn như vậy, thít cưng ra dấu rồi nè." Tiêu Chiến nhẹ nhàng xoa mặt Vương Nhất Bác.
Nước mắt có liên quan cũng lau đi.
"Anh không bao giờ nhắc nữa được chưa?" Tiêu Chiến nhìn hạ thể đã ỉu xìu của Vương Nhất Bác, thực sự có tí đau lòng.
Ầy da, tội gì chứ. Đàn ông tội gì phải làm khó đàn ông chứ.
Tiêu Chiến đột nhiên nghĩ tới lần trước đồng ý khẩu giao cho cậu xong mãi đến hôm nay chưa thực hiện, Vương Nhất Bác vẫn chưa hề đề cập đến.
Hắn cúi đầu đột ngột ngậm lấy côn thịt của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác vừa dọn dẹp tâm tình xong đã được ngay một liều mãnh dược, toàn thân run cầm cập theo.
"Chiến ca, không cần, Chiến ca, lát nữa nó lên chừ." Vương Nhất Bác đẩy đầu Tiêu Chiến.
Thật sự quá sướng, nhưng cậu không muốn Tiêu Chiến làm những việc này.
Tiêu Chiến lấy tay cậu ra, đẩy cậu vào cạnh bồn rửa mặt trong phòng tắm, để cậu ngồi lên.
Vừa nãy hai người còn chướng mắt phòng tắm chật, giờ thì gấp đến nỗi không kịp về phòng ngủ.
"Xít, ca, sướng quá, ca." Vương Nhất Bác ôm đầu Tiêu Chiến, cảm thụ khoang miệng ấm áp cùng đầu lưỡi linh hoạt của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến khẩu giao cho mình, hình ảnh này kích thích đến mức Vương Nhất Bác có tí kìm không nổi.
Tiêu Chiến chưa từng làm, nhưng không có nghĩa là không biết làm, mấy cú thâm hầu của hắn làm Vương Nhất Bác sướng đến duỗi chân.
"A, a, Chiến ca, nhẹ chút đi Chiến ca." Vương Nhất Bác rên rỉ.
Thanh âm này, đặc biệt dễ làm Tiêu Chiến ảo tưởng đến một số hình ảnh khác, về sau phỏng chừng cũng chỉ có thể ngẫm ngợi mà thôi, nghĩ vậy bèn thêm hăng hái, thâm hầu vài cái kết hợp dùng sức hút, Vương Nhất Bác không bao lâu liền bắn ra.
Rất nồng, rất nhiều, rất tanh, nhưng Tiêu Chiến vẫn có thể tiếp thu, hắn nuốt xuống.
Vương Nhất Bác vốn đang luống cuống chân tay tìm giấy, Tiêu Chiến lại đã lăn lộn hầu kết một cái nuốt mất rồi.
Nuốt xong còn nhìn Vương Nhất Bác liếm liếm mép, chỗ có chiếc nốt ruồi dưới môi.
Tiêu Chiến cũng không phải định câu dẫn, bởi vì chỗ đó có dính một ít tinh, nhưng một loạt phản ứng này làm Vương Nhất Bác lại hăng tiết lên.
Cậu dùng chân câu Tiêu Chiến đến chỗ côn thịt của mình, ôm cọ hai phát đã hoàn toàn cứng lên.
"Trâu bò." Tiêu Chiến giơ ngón cái.
Vương Nhất Bác đặc biệt thích Tiêu Chiến khích lệ mình ở phương diện này, dù là kiểu gì.
Cậu liền ngồi trên bồn rửa tay ôm lấy Tiêu Chiến, hai côn thịt cọ xát.
Vương Nhất Bác câu lấy đầu lưỡi Tiêu Chiến liếm mút đùa giỡn, hai bàn tay to chà đạp trên mông Tiêu Chiến, cố tình bẻ hai cánh mông làm lộ hậu huyệt ra, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng miết hai cái, lại khép lại.
Lặp lại vài lần Tiêu Chiến đã hoàn toàn động tình, hiện tại hậu huyệt của hắn đã bị khai phá đến mức như có năng lực tự chủ giống côn thịt, giờ ý tưởng muốn bị thọc rút gấp không chờ nổi đã tràn ngập đại não Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác, liếm mút đầu lưỡi của Vương Nhất Bác như một cái côn thịt, miệng rên rỉ theo động tác sờ hậu huyệt của cậu.
"Tiêu Chiến, anh như vậy còn đòi thao em, không sợ chưa bắt đầu cái miệng nhỏ phía dưới đã gấp không chờ nổi mà đòi dương vật hay sao?" Vương Nhất Bác dán lên miệng Tiêu Chiến, nhẹ nhàng nuốt lấy tiếng rên rỉ của hắn.
Ngón tay Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đi vào một ngón, là đã có thể cảm nhận được hậu huyệt của Tiêu Chiến kịch liệt mấp máy, tựa như muốn hút ngón tay của cậu vào trong.
Cậu lại vòng ra ngoài, chậm rãi xoa nắn nếp uốn, xoa hai cái lại không cẩn thận thọc vào trong một chút.
Tràng dịch của Tiêu Chiến vì kịch liệt mấp máy mà bắt đầu phân bổ, dần dần ướt hết hậu huyệt.
"Tiêu Chiến, em còn chưa thọc vào đây, anh đã ướt thành như thế." Vương Nhất Bác hút vành tai Tiêu Chiến nhẹ nhàng nói với hắn.
Tiêu Chiến gần như không đứng nổi, Vương Nhất Bác đối với thân thể hắn rõ như lòng bàn tay, mà hắn bây giờ đã hoàn toàn luân hãm, muốn bị thao.
"Thao anh." Tiêu Chiến cũng hôn tai Vương Nhất Bác nói.
Một câu liền mang toàn bộ trêu chọc của Vương Nhất Bác thành đao thật kiếm thật, cậu mang toàn bộ ngón tay cắm vào khuếch trương, tuy có tràng dịch nhưng vẫn không đủ bôi trơn, cậu thuận tay nhấc ít đồ tẩy rửa trên bồn, bóp ra một chút rồi theo ngón tay cắm vào.
Tiêu Chiến kêu thành tiếng, một ngón tay thôi đã làm hắn thoải mái. Hậu huyệt mẫn cảm co rút, khoái cảm từ ngón tay truyền tới khắp người.
"A, Nhất Bác, ưm, sướng quá, Nhất Bác." Tiêu Chiến hôn tai Vương Nhất Bác rên rỉ.
"Tiêu Chiến, anh gợi cảm quá." Vương Nhất Bác thích bộ dạng Tiêu Chiến treo trên người cậu nằm trên nệm cậu, một bộ chờ thao, ngoan không chịu được.
Ngón tay thêm vào thành ba cái, nhiều ngón thì không được sâu, Tiêu Chiến có chút bất mãn.
Hắn đỉnh mông về phía sau, Vương Nhất Bác tát một cái bốp lên mông hắn.
"Muốn bị ba ba thao đúng không?" Vương Nhất Bác nói bậy giờ đã thành thần.
"Muốn." Tiêu Chiến lại ngậm lấy đầu lưỡi Vương Nhất Bác, đối với những màn dirty talk của cậu vừa yêu vừa hận.
"Gọi đi." Vương Nhất Bác lạnh giọng nói.
Vương Nhất Bác ở trên giường cảm xúc luôn biến chuyển, khóc cũng là cậu, kiêu căng ngạo mạn cũng là cậu.
Tiêu Chiến không nói, hôn đầu lưỡi Vương Nhất Bác ý đồ lừa dối cho qua.
Vương Nhất Bác ở trên giường không dễ gạt, cậu lập tức rút cái tay kia ra, hai tay bẻ cánh mông Tiêu Chiến.
Nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay cọ xát nếp uống, không đi vào.
Nhẫn nại của Tiêu Chiến đã tới cực hạn, hậu huyệt đột nhiên trống rỗng làm hắn càng thèm khát.
"Ba ba thao anh." Tiêu Chiến gần như là run rẩy nói ra những lời này.
Vương Nhất Bác nhìn ánh mắt đã bị tình dục khống chế của Tiêu Chiến, đặc biệt là chỗ đuôi mắt, còn đỏ ửng cả lên. Cả người yêu diễm như thần tình yêu hạ phàm.
Tiêu Chiến thật sự là cực phẩm, Vương Nhất Bác yêu thích không muốn rời tay, cậu nhảy khỏi bồn rửa, đẩy Tiêu Chiến lên tường, vớt một chân lên, còn không quên làm tay Tiêu Chiến chống lên bồn rửa.
Cứ tư thế đó, mặt đối mặt mà đem côn thịt cắm vào hậu huyệt Tiêu Chiến.
"A." Tiêu Chiến thét lên chói tai, rên rỉ một tiếng.
Lại không mang bao, cảm giác da thịt dán sát như thế, quá mỹ diệu.
Vương Nhất Bác hôm nay không định đi đường ôn nhu, vừa vào là cắm ngập, cắm đến mức Tiêu Chiến muốn ngã khuỵu.
"Nhất Bác Nhất Bác, anh muốn đổi chỗ." Tiêu Chiến rên rỉ nói.
Vương Nhất Bác chậm rãi buông chân Tiêu Chiến xuống, buông xuống xong thì cùng lúc đổi hướng, để Tiêu Chiến đưa lưng về phía cậu, toàn bộ quá trình vẫn cắm côn thịt vào trong.
Vương Nhất Bác chậm rãi buông chân Tiêu Chiến xuống, đồng thời đẩy Tiêu Chiến đổi hướng, làm hắn đưa lưng về phía cậu, toàn bộ quá trình vẫn cắm côn thịt vào trong.
Tiêu Chiến dùng tay chống lên bồn rửa mặt, Vương Nhất Bác ra sức ở phía sau thọc vào rút ra.
"Ca, anh nhìn xem anh đẹp chưa này." Vương Nhất Bác dùng tay nâng mặt Tiêu Chiến, bắt hắn nhìn chính mình trong gương.
Trong gương Tiêu Chiến hai mắt mê ly, đôi mắt ửng đỏ, miệng khẽ nhếch đầu lưỡi lấp ló theo động tác của Vương Nhất Bác. Trong miệng hai chiếc răng nhỏ kia cũng lộ ra một chút, vừa ngây thơ vừa sắc tình.
Muốn mệnh, Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến nhìn chính mình tràn ngập tình dục trong gương, tí nữa thì buông súng đầu hàng.
Fuck, đã bắn một lần rồi đấy, vẫn không giữ được hay sao? Vương Nhất Bác dùng sức va chạm mấy cái.
Mông thịt của Tiêu Chiến dưới sự va chạm chà đạp của Vương Nhất Bác hiện ra đủ loại hình dáng, phối hợp với chiếc eo nhỏ đang cong sụp xuống của Tiêu Chiến, lại là một chầu xuân dược.
Vương Nhất Bác tìm đúng vị trí tuyến tiền liệt, chạm một chút lại nghiến một chút, tiếng rên rỉ của Tiêu Chiến lại tăng cao một bậc.
"A, Nhất Bác, em thao anh sướng quá, Nhất Bác." Tiêu Chiến giờ cũng biết dirty talk rồi.
Từ lúc Tiêu Chiến mở ra công năng cắm bắn, Vương Nhất Bác thường sẽ phải dùng một chút, nếu không phải Tiêu Chiến kiên trì về độ nhạy của mình khi cọ xát thì Vương Nhất Bác phỏng chừng sẽ làm chuyện tuốt bắn này biến mất trong vấn đề tình dục của Tiêu Chiến.
Hôm nay có vẻ cũng muốn cắm bắn đây, Tiêu Chiến cũng chờ mong, mỗi lần cắm bắn cái cảm giác phê pháo cao trào kéo dài đó là thứ mà tuốt bắn không có.
"Ca, thao tiểu đi." Vương Nhất Bác lại biến thành cẩu dính người, hôn sau lưng Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến cảm thụ được kích thích từ côn thịt của Vương Nhất Bác, nhất thời không phản ứng được.
"Tiểu?" Tiêu Chiến mơ mơ màng màng rên rỉ một câu.
"Chiến ca, anh có nước tiểu đúng không, từ lúc về còn chưa đi tiểu, uống nhiều bia như vậy, đúng không, cắm tiểu được không?" Vương Nhất Bác dụ dỗ.
"Cút, ông không làm." Tiêu Chiến phản ứng được, đẩy Vương Nhất Bác ra ù té chạy khỏi nhà tắm.
Vương Nhất Bác gần như trong nháy mắt liền túm eo Tiêu Chiến, lực tay mạnh muốn mạng.
"Đau, Vương Nhất Bác!" Tiêu Chiến hô lên.
Vương Nhất Bác không nhúc nhích, cậu hôn sau lưng Tiêu Chiến, dùng côn thịt đẩy liên tiếp lên vị trí tuyến tiền liệt.
"Anh à, sướng lắm, thử đi?" Vương Nhất Bác đỉnh tuyến tiền liệt của Tiêu Chiến không buông.
Tiêu Chiến bị loại thao lộng gần như bạo lực này thuyết phục, "Được, thì tiểu." Tiêu Chiến ứa cả nước mắt, lúc nói chuyện trông đẹp một cách rách nát cỡ nào là miễn bàn.
Tiêu Chiến cũng không thật sự không đồng ý, chẳng qua chỉ là tình thú lúc lên giường. Vương Nhất Bác thích cosplay các loại vai, Tiêu Chiến liền chiều theo cậu.
Vương Nhất Bác ném Tiêu Chiến lên giường, đứng mệt quá, cậu muốn điều động lên toàn bộ dục vọng của Tiêu Chiến.
Lúc Vương Nhất Bác áp xuống từ chính diện, giơ chân Tiêu Chiến qua đỉnh đầu, gần như gập hắn lại làm đôi, Tiêu Chiến không ngờ mình lại dẻo thế.
Nhìn côn thịt của Vương Nhất Bác ra vào ở cự li gần, khoái cảm của hắn cũng chất chồng càng lúc càng nhanh.
Tiêu Chiến rên rỉ, "Ba ba, em xịn quá." Ánh mắt Tiêu Chiến mê ly nhìn Vương Nhất Bác, thở hổn hển theo động tác chọc vào rút ra của cậu.
"Tiêu Chiến, cái miệng nhỏ này của anh cũng thật dễ thao." Vương Nhất Bác cúi đầu hôn lên đầu lưỡi Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến thích hôn môi, đặc biệt thích đầu lưỡi linh hoạt của Vương Nhất Bác. Dưới trạng thái trên dưới giáp công, Tiêu Chiến có ý muốn bắn.
"Nhất Bác, anh muốn bắn." Tiêu Chiến không chỉ muốn bắn, còn thật sự muốn đi tiểu.
Bởi vì động tác này đối với bàng quang áp lực rất lớn, đè ép bàng quang làm ý tiểu ngập tràn.
Ngay cả dương vật của Tiêu Chiến cũng vì buồn tiểu mà cứng dị thường.
Cứng thì phải tuốt, không tuốt bắn không ra.
Vương Nhất Bác nào dễ buông tha hắn thế, nói với Tiêu Chiến: "Chiến ca, nghĩ lại cảm giác buồn tiểu đi, ngẫm lại cảm giác bắn tinh ấy. Nghĩ đến cái sự sướng của chúng ý."
Tiêu Chiến nghi ngờ không biết Vương Nhất Bác học mấy cái trò này ở đâu, chỉ cần đầu óc tưởng tượng theo cậu nói một tí là sẽ lập tức có cảm giác muốn bắn.
Nhưng vẫn thiếu chút nữa.
Tiêu Chiến sợ tè ra giường, có gánh nặng tâm lý, bắn không ra.
Vương Nhất Bác ngồi xuống bên mép giường, giường với tay vịn sô pha có một kẽ hở, vừa khéo có thể ngồi trên mép giường buông chân xuống.
Để Tiêu Chiến đưa lưng về phía mình ngồi lên đùi mình, cậu tìm tới một cái chai nước khoáng lớn, Tiêu Chiến kiểu gì cũng không tiểu đầy được cái chai này.
Tiêu Chiến ngồi lên côn thịt của Vương Nhất Bác, lần này đỉnh cực sâu, Tiêu Chiến gần như là thét lên chói tai mà ngồi xuống.
"Sướng quá!" Tiêu Chiến rên rỉ.
Vương Nhất Bác dẫm chân lên, ấn eo Tiêu Chiến xuống.
Vương Nhất Bác nâng mông Tiêu Chiến lên giộng mạnh xuống một cái, tiếng rên của Tiêu Chiến biến điệu.
Động tác này của Vương Nhất Bác thật sự rất dễ mài, cậu xoay Tiêu Chiến vừa mài vừa đẩy, đầu gối Tiêu Chiến đỉnh đến tay vịn sô pha, chân cũng chấm đất, hắn còn có thể hơi mượn lực để giảm bớt áp lực cho Vương Nhất Bác.
Tư thế hoàn mỹ, Tiêu Chiến sướng khủng khiếp. Nhưng không tiện dùng sức.
Vương Nhất Bác vừa thao Tiêu Chiến vừa đứng dậy, làm Tiêu Chiến đỡ tay vịn sô pha đứng lên, nương vào chỗ tựa lưng của sô pha mà bò ra.
Vương Nhất Bác vươn tay khoanh lấy eo Tiêu Chiến, bắt hắn dẩu mông, như vậy dương vật Tiêu Chiến vừa khéo lướt qua tay vịn nhắm về phía sô pha.
Vương Nhất Bác va chạm nặng nề, tay còn thi thoảng đảo qua bụng nhỏ hơi trướng của Tiêu Chiến, cảm giác muốn bắn cùng ý tiểu đồng thời kích thích Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác cứ va chạm thật sâu hai cái lại xoay vòng mài một cái.
"Chiến ca, tiểu đi, tiểu ra sướng lắm, xem xem tinh dịch ra trước hay nước tiểu ra trước. Nhịn sắp hỏng rồi đúng không? Tè ra là được giải phóng, tè bao lâu cao trào bấy lâu, ca." Vương Nhất Bác dùng đầu lưỡi liếm lưng hắn, nói.
Đại não Tiêu Chiến tiếp nhận sự dẫn dắt của Vương Nhất Bác, bắn đúng vào lúc Vương Nhất Bác nghiền nát tuyến tiền liệt của hắn, lần này là cứng mà bắn.
Tinh khẩu mở ra, ý tiểu cũng đạt cực đại, Tiêu Chiến hô lên cái chai, Vương Nhất Bác lúc Tiêu Chiến bắn liền túm lấy, lúc này nắm lấy dương vật Tiêu Chiến còn đang nảy lên, nhắm ngay miệng chai.
Vương Nhất Bác để Tiêu Chiến tự mình cầm chái bình, sau đó hết sức chuyên chú mà tiếp tục cắm từ phía sau, bởi vì nước tiểu của Tiêu Chiến là cắm vào mà ra, cắm rồi mới ra. Vương Nhất Bác tìm được lạc thú rồi, lại mở cánh cửa vào thế giới mới. Cậu va chạm mạnh một chút là sẽ nghe được tiếng rên rỉ và tiếng nước của Tiêu Chiến.
"Chiến ca, hưởng thụ đi." Vương Nhất Bác va chạm từ phía sau.
Tiêu Chiến gần như tiểu toàn bộ quá trình, Vương Nhất Bác cứ cắm vào một chút nước tiểu lại không chịu khống chế chảy ra một chút. Như một con búp bê cũ bị hỏng.
Nhưng mà thật sự sướng, tiểu như thế so với khoái ý lúc bắn tinh không khác biệt là bao.
Vương Nhất Bác bị loại hình ảnh này kích thích đến mức cuối cùng thả lỏng tinh khẩu, cậu bắn vào Tiêu Chiến, Tiêu Chiến tiểu vào cái chai.
Vương Nhất Bác bắn xong còn thọc vào rút ra hai cái, vẫn đang chảy.
Thật sự Tiêu Chiến cũng không tiểu quá nhiều, đối với nam nhân thành niên nhịn tiểu mà nói thì cũng không nhiều lắm, nhưng mà quá trình cực kỳ gian khổ.
Cuối cùng Tiêu Chiến cảm giác còn có chút nước tiểu, lúc được Vương Nhất Bác đỡ đến phòng vệ sinh, kiểu gì cũng tiểu không ra.
"Anh mẹ nó chắc bị em chơi hỏng rồi." Tiêu Chiến trừng mắt với Vương Nhất Bác.
Thân phận của Vương Nhất Bác lại thoắt cái biến về bạn trai tri kỷ, sau khi giúp Tiêu Chiến rửa sạch lại một lần nữa đứng cạnh hắn ở bên bồn cầu.
Tiêu Chiến bảo Vương Nhất Bác tiểu cho hắn xem, xem hắn có thể bị kích thích ra không.
Vương Nhất Bác móc con chim vừa mới rửa sạch sẽ ra tiểu, lúc nước chảy ra, ý tiểu của Tiêu Chiến cũng tới luôn.
Hai người tiểu xong còn đứng cười với nhau cả buổi, nếu không phải Tiêu Chiến thực sự không thoải mái eo khéo hai đứa còn có thể cười ngây ngốc cả ngày.
Mẹ, làm tình đến choáng váng luôn rồi.
Cuối cùng Tiêu Chiến nằm lên giường, lúc sắp còn mới hỏi Vương Nhất Bác: "Vì sao lần nào phát hiện chuyện gì đó của em cũng lại là anh chịu phạt?"
Vương Nhất Bác cười hôn hắn, hai người dựa sát vào nhau, ngủ mất.
---
Chúc mừng 622, ngày Trọng Hạ của chúng ta. Mai cũng là Tết đoan ngọ, mọi người sẽ ăn bánh ú tro chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro