Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 13 - ĐỪNG LO, CÓ BA BA ĐÂY




Buổi tối, Tiêu Chiến đang cùng staff ở phòng hành chính khách sạn mở họp thì điện thoại vang lên.

Ngày thường mà gặp tình huống này Tiêu Chiến sẽ trực tiếp ngắt điện thoại, sau đó tiếp tục họp.

Hôm nay hắn không hề do dự, nhận điện đi sang luôn phòng ngủ bên cạnh, để lại một đám nhân viên ngơ ngác nhìn nhau.

"Đến khách sạn rồi à?" Tiêu Chiến hỏi.

"Đến rồi, khách sạn này nhiều tay đua quá này. Mới nãy em nhìn thấy mấy gương mặt quen." Vương Nhất Bác ngữ khí có chút kích động.

Tiêu Chiến cười cười. Giờ là mùa ế hàng của thi đấu quốc tế, mùa giải mới mấy tháng nữa mới bắt đầu, đúng thời kỳ giáp hạt, loại giải đấu lớn với tiền thưởng kếch xù này tự nhiên sẽ hấp dẫn rất nhiều người đến.

"Đừng ăn gì ở ngoài biết chưa? Phải chú ý bảo vệ bản thân, đừng thiếu cảnh giác. Đề phòng người khác nhiều hơn một chút đối với em không có gì không tốt đâu."

Thi đấu quốc tế rất chính quy, nhiều quy tắc, bao gồm kiểm tra chất kích thích, lo Vương Nhất Bác không cẩn thận ăn nhầm cái gì, hắn dặn đi dặn lại rồi lải nhải rất nhiều. Hắn nói Vương Nhất Bác cứ há mồm ra cười mà nghe.

Những lời này buổi chiều đại khái Tiêu Chiến đều đã nói qua một lần, hắn vẫn có chút không yên tâm.

Hắn rất để ý chuyện Triệu Phong, cứ có cảm giác bất an.

"Nghỉ sớm chút, sáng sớm anh lại qua." Tiêu Chiến sợ mình bất an lại ảnh hưởng đến Vương Nhất Bác, cố nén ham muốn tiếp tục lải nhải.

"Chiến ca, ngủ ngon." Vương Nhất Bác nhẹ giọng nói, ngữ khí thực dịu dàng.

"Nhất Bác, ngủ ngon."

Ngày hôm sau, Tiêu Chiến sáng sớm liền đến bên tổ chức an bài phòng nghỉ cho đoàn xe, buổi chiều bốn giờ mới thi đấu, giờ đoàn xe còn ở phòng nghỉ tiến hành những bước chuẩn bị cuối cùng.

Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác ngồi đó nghiêm túc nghe huấn luyện viên nói, đúng là thắt thêm cái khăn quàng đỏ là có thể đi làm đội học tập danh dự.

Tiêu Chiến đi theo nhân viên công tác duyệt lại nội dung phỏng vấn một lần, lúc về thấy Vương Nhất Bác đang ngửa đầu xem TV ở phòng nghỉ, trong đó thay phiên phát tin về các tuyển thủ dự thi cũng như các đoạn clip ngắn kinh điển về các trận thi đấu lớn.

"Ca, anh xem người này, đây là quán quân motoGP năm nay tại Nhật đấy, em đệch, sao ảnh cũng tới!" Vương Nhất Bác hưng phấn túm lấy tay Tiêu Chiến.

Tuy rằng cuộc thi này nói là giải Đông Nam Á, nhưng thật sự là cho phép bất kỳ tuyển thủ châu Á nào đến báo danh. Tiền thưởng cao là mục đích của các đại lão kia, đây cũng là hạng mục mà Tiêu Chiến sau khi biết bối cảnh thi đấu thì cực lực ủng hộ, danh tiếng càng lớn hiệu quả càng cao.

Vương Nhất Bác lại lôi Tiêu Chiến nói rất nhiều chuyện về các cuộc thi đấu phong thần của các tuyển thủ, càng nói càng kích động.

Tiêu Chiến Vương Nhất Bác kích động mà vành tai đỏ cả lên, cảm thấy dù kết quả thế nào thì mình tài trợ trận này cũng đáng.

Truyền thông do XR sắp xếp phải tiến hành phỏng vấn trước giai đoạn thi đấu, sau khi phỏng vấn huấn luyện viên thì đến lượt các tay đua, Tiêu Chiến kêu dừng, hủy bỏ đoạn phỏng vấn tay đua.

Hắn không muốn Vương Nhất Bác cõng nhiệm vụ chính trị đến đàm luận việc đua xe. Cho Vương Nhất Bác một mảnh tịnh thổ, để cậu tự do phát huy ý nghĩa cuộc đời mình.

Sau khi phỏng vấn kết thúc, Tiểu Hà vội vội vàng vàng chạy tới.

Tiêu Chiến thấy biểu cảm của Tiểu Hà, không khỏi nhíu mày.

"Tiêu tổng, xe dự phòng bị hải quan Singapore giữ lại. Lý do là nghi ngờ có liên quan đến buôn lậu, đơn xin cỡ xe là R lớn mà lại viết thành r nhỏ." Tiểu Hà nhíu chặt mày nói.

Trước khi các tay đua đến Singapore, xe bọn họ dùng chủ yếu đều đã tới rồi. Bởi vì toàn bộ quá trình tương đối dài, cho nên xe dự phòng được để lại ở quốc nội cho tay đua luyện tập, tính khoảng bắt đầu thi đấu mới tiến hành gửi cho bên vận chuyển.

Đây là một quy trình rất bình thường, Chu Tử Hạo đã mời cố vấn thi đấu quốc tế đến sắp xếp.

Đừng nói chuyện cấp phép hải quan nghiền ngẫm từng chữ một này, trong các loại xe thì R lớn và r nhỏ đại diện cho hai dòng xe hoàn toàn khác nhau.

Tiêu Chiến theo bản năng mà nhìn thoáng qua Triệu Phong đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh.

Nếu xe dự phòng không qua được hải quan, Triệu Phong cũng sẽ bị ảnh hưởng.

"Xe của Vương Nhất Bác có tình huống gì không?" Tiêu Chiến hỏi.

"Trước khi tôi tới đã đi tìm hiểu một chút rồi, xe đã đến sân đấu, bên duy tu nói xe bình thường."

"Cô cử vài người đến nhìn chằm chằm cái xe kia, không được để xảy ra bất cứ sai sót gì."

"Còn nữa, cô nhanh chóng chạy đi dặn staff và huấn luyện viên, không được hé răng về tình huống của xe dự phòng." Đầu Tiêu Chiến chuyển nhanh nhoay nhoáy.

Tiểu Hà liên tục gật đầu, nhanh chóng chạy đi chuẩn bị.

Tiêu Chiến liếc Vương Nhất Bác một cái, tên ngốc tử kia còn đang hớn hở xem TV.

Hắn nhanh chóng ra khỏi phòng họp, gọi thư ký Trương đến.

"Giúp tôi liên hệ đoàn đội luật sư trong nước, có một yêu cầu gấp cần bọn họ hỗ trợ." Tiêu Chiến nói đại khái tình huống với thư ký Trương.

Thư ký Trương vội vàng đi rồi, Tiêu Chiến lại gọi cho Chu Tử Hạo, Chu Tử Hạo bên kia cũng đã nghe được tin, đang kịch liệt xử lý.

Hải quan Singapore vẫn xem là công minh, nếu chứng cứ cho thấy không có ác ý hẳn sẽ rất nhanh cho xe đi.

Trước mỗi trận thi đấu mỗi đoàn xe chỉ cho phép đăng ký một chiếc xe dự phòng, phòng ngừa lúc bắt đầu thi đấu xe chính gặp vấn đề. Đại khái là sẽ không dùng đến, hắn nghĩ đến Triệu Phong, mới lo sẽ xảy ra sự kiện xác suất nhỏ. Hơn nữa xe dự phòng trừ bỏ ứng biến khi gặp vấn đề, còn phải ứng đối với các loại tình huống ngoài sân có thể phát sinh, ai mà biết được có thể xảy ra chuyện bất ngờ gì. Trước kia từng đọc được tin, xe chính của tay đua còn bị sét đánh.

May quá, hôm nay chỉ là đấu tập.

Tiêu Chiến trấn tĩnh lại, đi đến bên cạnh Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác đã xong cơn hưng phấn, giờ lại bắt đầu căng thẳng, dù sao cũng là lần đầu tiên thi đấu quốc tế trong đời, huống hồ còn có rất nhiều thần tượng ở đây.

Tiêu Chiến thấy cậu lại chuẩn bị cắn ngón tay, liền tóm lấy tay cậu, nhân lúc không ai chú ý lôi đến một phòng họp nhỏ bên cạnh.

"Chiến ca, em căng thẳng, so với lần thi chung kết kia còn căng thẳng hơn." Sắc mặt Vương Nhất Bác đã trắng cả ra.

Tiêu Chiến ôm lấy cậu, chậm rãi vỗ lưng cậu, nói: "Đừng lo, có ba ba đây."

Vương Nhất Bác đấm Tiêu Chiến một chút sau lưng, lại thuận tay ôm lấy hắn.

Hai người không nói gì, cứ thế ôm nhau, dựa vào nhau.

Lúc Vương Nhất Bác ngẩng lên, sắc mặt đã khá hơn rất nhiều.

"Chiến ca chính là linh đan diệu dược." Vương Nhất Bác nói xong liền nở nụ cười.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác tươi cười, cảm khái trên đời thật sự tồn tại người đáng yêu như vậy sao?

Tối chiều thì bắt đầu đấu tập, áp lực ập vào trước mặt, làm Tiêu Chiến nhìn mà không khỏi căng thẳng.

Các loại tuyển thủ thuộc đủ mọi quốc tịch đứng đợi ra sân làm các động tác, người thì giãn cơ, người thì nhắm mắt dưỡng thần, có người nghe nhạc, tất cả đều cực kỳ nghiêm túc.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, hiện giờ cậu vẫn khá ổn, cứ nhìn đông nhìn tây.

Đột nhiên, cậu chạm chạm tay Tiêu Chiến nói: "Chiến ca, chính là hắn chính là hắn, hắn chính là quán quân Nhật Bản đấy, không ngờ người thật nhìn còn dữ hơn."

Tiêu Chiến theo ánh mắt Vương Nhất Bác nhìn qua, thấy một tay đua đang bắt chéo chân nhắm mắt dưỡng thần.

"Hắn nhắm mắt rồi em còn nhìn ra người ta dữ?" Tiêu Chiến có chút khó hiểu, trong mắt hắn chính là một đại ca tương đối cơ bắp và cũng hơi cứng tuổi.

"Khí chất tay đua anh không hiểu." Vương Nhất Bác lắc đầu đi về phía trước.

Chậc.

Thi đấu sắp bắt đầu rồi, trước khi Vương Nhất Bác đi vào thông đạo dành cho tay đua, Tiêu Chiến giơ ngón cái với cậu.

Thi đấu quốc tế vẫn rất khác, nơi nơi đều là truyền hình cáp, các loại góc độ các kiểu màn ảnh, Tiêu Chiến ở trong phòng pit gióng cổ tìm thân ảnh Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cứ tưởng nhìn thấy đại thần xong sẽ càng căng thẳng, không ngờ chỉ một cái hô hấp liền vứt hết các cảm xúc vô dụng kia, nhìn người khác thì có ích gì, làm cho người khác nhìn mình mới là mục đích của tham gia thi đấu.

Vương Nhất Bác hít sâu mấy hơi, nắm chặt tay lái.

Thi đấu bắt đầu rồi, màn ảnh quay đến các tay đua, Tiêu Chiến thoáng nhìn đã nhận ra Vương Nhất Bác.

Để tăng lượng view, màn ảnh lớn chủ yếu quay mấy tay đua gạo cội, mà một Vương Nhất Bác không có danh tiếng gì trên trường quốc tế, đương nhiên chỉ có thể xuất hiện ngang qua màn hình như một người qua đường Giáp.

Lần này lái tập một tiếng, trong vòng một tiếng, Tiêu Chiến không hề chuyển đầu đi một lần nào, cứ thế nhìn chằm chằm màn hình.

Máy quay bắt đầu chậm rãi chia hình cho Vương Nhất Bác, người giải thích nói tiếng Anh tại hiện trường cũng gọi tên cậu và đội xe của cậu vài lần. Không có nguyên nhân gì khác, chính là tốc độ vòng của cậu càng lúc càng nhanh, một giờ sau, được vị trí số hai.

Tuy mục đích chủ yếu của đấu tập là để quen đường, nhưng quy định về tốc độ vòng không được vượt quá 105% vòng nhanh nhất cũng đã loại không ít tuyển thủ chỉ định đến xem náo nhiệt.

Thứ tự của Triệu Phong tương đối tụt về phía sau, suýt soát tiến được vào thi đấu xếp hạng ngày mai.

Nhóm huấn luyện viên và nhân viên công tác, kể cả nhân viên XR cũng đều hoan hô theo, đấu tập tuy không quá thể hiện được năng lực, nhưng Vương Nhất Bác đến cái tên còn chưa nghe nói đã lấy được vị trí số hai cũng rất làm người khác bất ngờ.

Tiêu Chiến thật ra rất bình tĩnh, phỏng chừng cũng đã luyện ra nhờ Vương Nhất Bác.

Lúc hai người trở về sắc mặt Triệu Phong đen muốn dọa người, lúc mọi người vây quanh bọn họ chúc mừng, gã chả nói câu nào cứ đứng đó xụ mặt. Vương Nhất Bác cũng không nói gì, cứ liên tiếp gật đầu nói cảm ơn.

Tiêu Chiến cười, từ xa hướng cậu dựng ngón tay cái.


Buổi tối mọi người ăn cơm với nhau, cơm văn phòng đơn giản, Tiêu Chiến vẫn luôn quan sát phản ứng của Triệu Phong, nhìn không ra cái gì, vẫn có chút bất an đè nặng trong lòng.

Cơm nước xong, Tiêu Chiến dặn dò Vương Nhất Bác một chút, rồi mang người về phòng họp của phòng suite.

"Giờ xe đang ở đâu?" Tiêu Chiến hỏi Tiểu Hà.

Tiêu Chiến hỏi chính là xe mà tay đua dùng, "Ở nhà kho của đoàn xe thuê, chúng tôi đã cử người trông."

"Đừng buông lỏng cảnh giác," Tiêu Chiến nói.

Lại hỏi tiến độ bên hải quan, đại khái là trước trận chung kết có thể thả xe. Tiêu Chiến nghe khái niệm thời gian mơ hồ này rất muốn phát cáu, nhưng hắn biết đây không phải là chuyện mình hay staff định đoạt được. Ít nhất hắn không có cái năng lực buộc hải quan lập tức thông quan.

Bực bội.

Tiêu Chiến cố vực dậy tinh thần sắp xếp sự tình, trận đấu này đối với XR mà nói chỉ là một trong các cách thức tuyên truyền mà thôi, còn chưa phải là thứ quan trọng nhất.

Còn một đống việc cần hoàn thành, phải vực dậy tinh thần thôi. Tiêu Chiến tự cổ vũ bản thân.

Buổi sáng hôm sau, theo lệ thường lại hỏi tình huống bên hải quan, được hồi đáp giống đêm hôm qua.

Tiêu Chiến hy vọng tất thảy đều là do mình quá căng thẳng mà ra.

Hôm nay mọi người sau khi trải qua ngày hôm qua thì không khí đã khoan khoái hơn rất nhiều, lúc nhân viên công tác hỏi có thể phỏng vấn vị trí số hai hôm qua chút không, thêm tư liệu sống cho tuyên truyền phía sau, Tiêu Chiến vẫn lắc đầu.

Lại một lần nữa vào sân đấu, lúc thấy tay quán quân người Nhật ngày hôm qua, Vương Nhất Bác còn chào hỏi với người ta.

"Năng lực xã giao này." Tiêu Chiến cười nói.

"Nếu có thần tượng của anh ở trước mặt, anh có thể nhịn không chào sao?" Vương Nhất Bác vẻ mặt vui sướng nói.

"Đáng tiếc, thần tượng của anh đã ở bên cạnh anh rồi, không cần nhịn." Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác nói.

Vương Nhất Bác phản ứng lại, cười càng tít.

Quy tắc đấu loại giống hôm qua, bất quá thời gian từ 1 tiếng biến thành 40 phút, đối với những tuyển thủ không thể nhanh chóng thích nghi với tiết tấu, ít đi 20 phút thời gian giằng co thật sự không còn nghi ngờ gì nữa chính là rất tàn khốc.

Lần này bắt đầu thi đấu, tốc độ vòng của Vương Nhất Bác vẫn đều như trước, ổn định vững chắc mà luân chuyển giữa số hai và số ba.

Lần này Vương Nhất Bác được không ít thời lượng trên màn hình, đại thần thi đấu rất quan trọng, nhưng hắc mã cũng đáng để làm đề tài trung tâm.

Người giải thích nói Vương Nhất Bác lần nào bị vượt qua đẩy về số ba cũng đều có thể vượt lại để ngay vòng tiếp theo về vị trí số hai.

Kết thúc toàn bộ thi đấu, Vương Nhất Bác lại bắt được vị trí số hai.

Lúc trước Tiêu Chiến còn tưởng Vương Nhất Bác có gắn bó keo sơn gì với cái số hai này, hiện tại hắn mới hiểu, Vương Nhất Bác là đang nắm quyền chủ động, nhìn thì như đang đành giằng co, thực chất là đang tập thích ứng với tiết tấu của đối thủ.

Trâu bò nha Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến không khỏi cảm thán.

XR tuy xuất toàn lực marketing để tài trợ cuộc thi đấu này, nhưng mọi người đều không quá để kết quả trong lòng, ngay cả việc đoạt danh hiệu hay xếp hạng cũng không đưa vào chi tiết trong chương trình nghị sự. Bởi vì các tay đua quốc nội có điều kiện tự nhiên không được tốt, tiến hành bồi dưỡng trong hoàn cảnh chung không tốt như thế, đạt thành tích trong thi đấu quốc tế là một chuyện chẳng dễ dàng gì.

Thi đấu xếp hạng tốc độ vòng cũng vẫn không thể hiện được toàn bộ năng lực, nhưng cũng không thể ngăn mọi người trong lòng dâng lên một tia mong chờ.

Trừ Triệu Phong, mặt hắn tiếp tục đen đến cực điểm, đến cả mọi người chúc mừng cũng không thèm nghe, trực tiếp bỏ đi.

Triệu Phong như cũ vẫn là treo đuôi xe mà vào chung kết (suýt soát). Điều này đối với mục tiêu cơ bản của đoàn xe cũng xem là đã hoàn thành nhiệm vụ, ngay cả Triệu Phong cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đạt thứ tự gì, dù sao kim chủ ba ba đã ra tiền, xem như cho mình thiếp vàng rồi, lại có thêm một cái title vào được chung kết một giải quốc tế nữa.

Buổi tối, nỗi bất an của Tiêu Chiến đã lên đến cực hạn, hắn mở họp với đoàn luật sư trong nước thảo luận tiến độ, được nghe hứa mai sẽ cho thông quan mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

Chu Tử Hạo an ủi hắn nói, hai trận này đấu xong vốn không việc gì không phải sao, Tiêu Chiến nói: "66% so với 100% thì kém rất nhiều." Chu Tử Hạo nghe xong cũng trầm mặc, chỉ nói sẽ theo sát.

Tiêu Chiến là người đã gặp qua sóng to gió lớn, lúc trước theo ba Tiêu tổ chức đưa công ty ra thị trường, tình huống đột xuất gì cũng từng gặp. Hắn cũng biết với lợi ích trước mặt, nhược điểm của nhân tính sẽ triển lộ không thể nghi ngờ.

Nếu mà hướng về bản thân mình, hắn sẽ chẳng để ý như thế, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, nhưng mà Vương Nhất Bác thì không được, Vương Nhất Bác thuần khiết như một viên kim cương vậy, hắn không thể để viên kim cương này cho người khác tính tiền.

Tiêu Chiến báo staff làm tốt việc chuẩn bị phỏng vấn nhận giải và các công việc tiếp theo, nhóm người này nghe xong cũng hoan hô một lúc. Sau đó hắn lại nói, làm tốt tất cả phương án dự phòng cho các tình huống đột phát. Tất cả các phương án này trước kia đều đã làm, nhưng lúc này hắn nói ra, cũng truyền đến một loại tin tức, đó là ngày mai khả năng sẽ không thái bình.


Buổi sáng hôm sau Tiêu Chiến như lệ thường vào nơi nghỉ của đoàn xe.

Nhìn thấy Vương Nhất Bác ngồi đó cúi đầu, như sương dội vào cà tím (aka: héo).

"Đây là làm sao đây?" Tiêu Chiến đi qua hỏi.

"Chiến ca, anh đến rồi ạ, em sắp căng thẳng muốn chết rồi, cần thuốc gấp." Vương Nhất Bác ngẩng đầu thấy Tiêu Chiến chạy tới định ôm.

Tiêu Chiến kịp thời túm tay cậu một cái, nhìn staff xung quanh, tuy rằng không ai chú ý, nhưng hắn vẫn hơi ngại.

Hai người một trước một sau đi đến phòng họp hôm đó, tới ôm sạc điện một cái.

Một lát sau, Tiêu Chiến buông tay ra, nhìn Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác ngẩng đầu nói: "Chiến ca, lần này có hơi nghiêm trọng, anh lại ôm em thêm một chút."

Tiêu Chiến cười, vừa định ôm cậu, Tiểu Hà đã vội vội vàng vàng đẩy cửa ra.

Cô thấy tình cảnh này, há mồm thở dốc.

Tiêu Chiến nhìn cô như thế, đã biết, nhanh chóng chạy qua, ý bảo Tiểu Hà ra ngoài hẵng nói.

Tiểu Hà cúi đầu nói nhỏ với Tiêu Chiến một câu.

Chân Tiêu Chiến đang dợm bước thì dừng, hắn cúi đầu sửng sốt mười mấy giây. Quay đầu vẻ mặt nghiêm túc nhìn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác thấy biểu cảm của Tiêu Chiến, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu cũng có dự cảm chẳng lành.

"Vương Nhất Bác em nghe anh nói, dù thế nào, anh cũng sẽ đưa em lên sân thi đấu, biết chưa?" Tiêu Chiến mở miệng nói.

Vương Nhất Bác ngẩn ra rồi gật gật đầu.

"Động cơ xe của em hỏng rồi, nguyên nhân chưa biết, không thể đánh lửa." Tiêu Chiến cố hết sức làm giọng mình không hề hoảng loạn, bằng phẳng nói.

Vương Nhất Bác nghe xong, không cảm thấy vấn đề có bao lớn, cậu cười nói: "Không phải còn có xe dự phòng sao? Mỗi trận sẽ đăng ký xe một lần nữa, hôm nay với hôm qua lái không cùng một xe cũng không sao." Cậu tưởng Tiêu Chiến không rõ quy tắc.

"Xe dự phòng còn chưa tới." Tiêu Chiến cau mày nhìn Vương Nhất Bác nói.

Vương Nhất Bác lập tức mở lớn mắt, vẻ không thể tin nổi, mặt trắng bệch ra.

"Hôm qua và hôm trước đều không có xe dự phòng á?" Giọng Vương Nhất Bác có hơi gấp.

"Hải quan có chút vấn đề, vẫn luôn không tới, không nói với bọn em." Tiêu Chiến trấn an Vương Nhất Bác, nói.

Vương Nhất Bác hoàn toàn hiểu, từ lúc đấu tập đã không có xe dự phòng rồi, là sợ lúc mình thi đấu biết không có xe dự phòng sẽ xuất hiện dao động trong lòng, rốt cuộc không có đường lui cũng là một dạng sợ hãi.

"Thế làm sao bây giờ đây Chiến ca, thế làm sao bây giờ?" Giọng Vương Nhất Bác có hơi run.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác cúi đầu nhắc mãi làm sao bây giờ, chậm rãi quay người đi, cúi đầu cắn ngón tay.

Tan nát cõi lòng là cảm giác gì? Cùng lắm là thế này! Trước giờ Tiêu Chiến chưa bao giờ nhìn thấy Vương Nhất Bác thể hiện bộ dạng hoảng loạn như thế, lửa giận hắn kiên cường đè ép lập tức vọt lên đỉnh đầu.

Hắn kéo Vương Nhất Bác xoay người, đè tay cậu lại, tiến tới hôn lên môi cậu.

Tiêu Chiến dùng răng tinh tế cọ môi Vương Nhất Bác, vươn đầu lưỡi liếm láp hàm răng Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác chậm rãi mở răng dùng đầu lưỡi đáp lại.

Tiêu Chiến hôn một lát, rồi buông cậu ra.

"Nhất Bác, nhìn anh." Tiêu Chiến nhẹ giọng nói.

Vương Nhất Bác nghe lời mà nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chiến.

"Anh bảo đảm, anh nhất định sẽ cho em ra sân thi đấu chung kết, anh sẽ dùng tất cả mọi biện pháp, tin anh, được không?" Tiêu Chiến vuốt ve mặt Vương Nhất Bác, nói.

Vương Nhất Bác gật gật đầu, cơn hoảng loạn mới rồi đã chậm rãi chìm xuống. Cậu đột nhiên cảm thấy, tất cả đều không sao cả.

Tiêu Chiến ôm chặt cậu, dùng sức mà ôm, sau đó buông ra. Đi tới cửa, mới thấy TIểu Hà đang đứng ngó ra ngoài.

Không sao cả, lúc này chẳng có gì quan trọng hết.

Chung quanh có người chạy tới, mở cửa phòng họp, hô to: "Tìm được cậu rồi, Vương Nhất Bác, cậu trốn ở đâu làm gì, đã xảy ra chuyện rồi biết không...."

Tiêu Chiến bước nhanh ra ngoài, hắn biết loại vấn đề này đã không còn giấu được lái xe, hắn trấn an trước rồi, tin rằng Vương Nhất Bác có thể chịu đựng, cũng tin mình nhất định có thể giải quyết vấn đề này.

Cùng lắm thì liên hệ xưởng xe bản địa, cùng làm thì dùng tiền giá cao mua xe cùng xưởng hoặc thuê. Hắn nhất định sẽ không để viên kim cương này mai một.

Hắn đi đến cửa phòng nghỉ, nhìn thấy Triệu Phong đang nhắm hai mắt ngồi một bên vui sướng nhìn người gặp họa.

Vui đi, rồi có ngày mày sẽ khóc.





Vương Nhất Bác nhìn đồng hồ, 1 giờ 45 phút, còn 15 phút nữa phải vào đăng ký. Giờ cậu đã chấp nhận bất kỳ kết quả nào, vẻ mặt lại bình tĩnh, nghĩ sau khi kết thúc sẽ đi đâu dạo với Tiêu Chiến.

Lúc này cậu nghe thấy tiếng huấn luyện viên Vương kích động gào lên: "Vương Nhất Bác! Vương Nhất Bác! Xe dự phòng đến rồi! Tôi đệch tôi đệch, tôi mẹ nó khóc đây!"

Vương Nhất Bác ngẩng đầu, nhìn xe dự phòng của đoàn mình được lục tục đẩy tới, tổng cộng ba chiếc.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến đi theo sau, Tiêu Chiến vẫn thế, ngọc thụ lâm phong, chẳng qua bước chân bước dài hơn, Tiểu Hà đi đằng sau chân muốn đảo thành phong hỏa luân.

Vương Nhất Bác cười, người đàn ông này, không gì không làm được.

"sợ bóng sợ gió một hồi, hải quan vốn dĩ cũng phải cho đi, chỉ là qua lấy xe về thôi." Tiêu Chiến đi đến bên Vương Nhất Bác thở hổn hển nói.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến da môi đã bong, thực sự đơn giản vậy sao?

Cậu cầm một bình nước đã uống một nửa ở bên cạnh, đưa cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cười nhận lấy, uống hết một hơi.

Vào sân đăng ký, Vương Nhất Bác trở nên rất trầm mặc, thậm chí không phản ứng kịp với lời chào hỏi từ vị quán quân người Nhật.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, rất muốn nói gì đó, nhưng cậu ngậm miệng.

Tiêu Chiến nhìn sắc mặt Vương Nhất Bác, giờ vẫn đeo kính râm, mặc đồng phục đua, ngồi trên ghế lái nghỉ ngơi, hai tay ôm cánh tay.

Giờ hắn đã cảm nhận được cái khí chất tay đua mà Vương Nhất Bác nói là gì, chính là coi rẻ tất thảy.

Tiêu Chiến hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra.

Truyền thông bên mình sắp xếp còn chưa tới phỏng vấn Vương Nhất Bác, truyền thông bên sân thi đấu của chính phủ đã đến.

Tiêu Chiến vốn định gọi phiên dịch qua, nhưng lúc nghe được Vương Nhất Bác nói một tràng tiếng Anh lưu loát, liền nhướng mày dừng.

"Xin hỏi cậu có mong đợi gì với trận chung kết này không?" Phóng viên hỏi.

Vương Nhất Bác quay đầu nhìn Tiêu Chiến, nói với máy quay phim: "Ông chủ tôi không có bất kỳ mong đợi gì, chỉ bảo tôi chú ý an toàn, nhưng tôi vẫn muốn lấy về cho anh ấy chút danh hiệu."

Vương Nhất Bác nói xong phóng viên cười, máy quay cũng chuyển đến vị trí của Tiêu Chiến, ghi lại kịp lúc biểu cảm mỉm cười của hắn.

Phóng viên lại nói, Vương Nhất Bác đều trả lời theo kiểu lời ít ý nhiều.

Hiệu quả không tệ, sau khi phóng viên đi, Vương Nhất Bác quay đầu nhìn Tiêu Chiến, nhếch môi cười với hắn.

Thật ngầu.

Mới rồi phóng viên kia là nữ, trước khi đi còn nhỏ giọng nói thầm, Tiêu Chiến nghe được, nói là, thật ngầu, thật đẹp trai, thật giống minh tinh.

—-
Chúc mừng Tiêu Xuân Sinh lên sóng ngày 1/6/2023. Hôm qua nghỉ dịch cày 3 tập, hôm nay dịch bù hai chương, gõ hẹp tay 10k chữ. Tốc độ type của tôi đã đến mức xuất thần nhập hóa các cô ạ. Rầm rầm rầm rầm rầm. Tội con MacBook của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bjyx#zsww