Chương 1 - Một trăm khuyết điểm của việc ép duyên
Lần cuối hạ cánh chiếc J-15, Tiêu Chiến không ngờ lại đuổi kịp một ngày gió to.
Anh ngồi trong cabin, hết sức chăm chú thao tác cho con Cá mập bay hạ cánh dần dần từng chút một. Gió lớn và tiếng ồn đánh vào màng nhĩ, luồng khí dao động ở đuôi máy bay, bản thân con tàu cũng không ngừng lắc lư trong sóng biển, chấn động sáu hướng: trước, sau, trái, phải, trên, dưới. Tất cả gây trở ngại cho việc nhìn thấy đèn, không nhìn thấy tín hiệu hạ cánh đồng nghĩa với việc máy bay không thể nhắm ngay giữa cuộn dây trên đường băng boong tàu, dẫn tới hậu quả nhẹ thì phải bay lại, nặng thì đụng phải kiến trúc trên boong hoặc các phi cơ đang đậu khác, tạo thành sự cố hạ cánh.
Trong tai nghe truyền đến tiếng của chỉ huy Toàn Vĩnh Lượng: "Cố lên, căn theo chiều dọc."
Đại khái trên hạm sẽ cảm nhận được càng rõ cảm giác lắc lư, Toàn Vĩnh Lượng lại nói: "Căn không chuẩn thì bay lại."
"Yên tâm."
Tiêu Chiến trả lời hai chữ, đẩy lút chân ga, như mọi khi, mục tiêu của anh là dây hãm số 2 hoặc số 3.
Boong phi hành của hàng không mẫu hạm được gọi là "4.5 mẫu Anh nguy hiểm nhất thế giới". Khó ở chỗ, tốc độ hạ cánh của máy bay trên tàu sân bay có thể đạt tới 300km/h, mà chiều dài của bãi đáp nghiêng hình cung của tàu sân bay chỉ có tầm 100m. Nếu muốn đáp an toàn trong một khoảng không hoạt động ngắn như thế, tốc độ của máy bay cần giảm về 0 trong vòng 3s. Phi cơ chạy trên tàu sân bay nặng hơn 20 tấn, chỉ dựa hoàn toàn vào hệ thống phanh thì không thể hoàn thành quá trình này, cần phải chủ động câu lấy hệ thống dây hãm của tàu sân bay, để dây hãm kéo dừng phi cơ. Tuy rằng boong phi hành của tàu to bằng 3 cái sân bóng, nhưng phi công trên trời cao nhìn xuống chỉ như một cái tem nhỏ, phải điều khiển một chiếc máy bay trọng lượng 20 tấn đang gia tốc câu được một sợi dây thừng tinh tế trên cái tem kia, khó khăn là có thể tưởng tượng.
Tiêu Chiến nhắm chuẩn đèn tín hiệu và dây trung tuyến, hạ độ cao cộng với hạ càng, tiếp đó buông móc câu.
Đôi cánh lớn của con Cá mập bay đảo qua boong tàu, cuốn lên một dòng khí mạnh mẽ, lốp xe mài ra một dấu ấn màu đen ở khu tiếp đất, đuôi móc câu chặt chẽ móc được dây hãm số 2, trong vòng mấy giây, chiếc chiến đấu cơ Cá mập bay nặng 20 tấn dưới phản lực bị nhanh chóng giữ chặt lấy, giảm tốc, cuối cùng vững vàng ngừng ở phía xa boong tàu.
Trên boong vang lên tiếng vỗ tay lác đác, Tiêu Chiến xuống máy bay, Toàn Vĩnh Lượng vừa kịp chào đón, dựng ngón tay cái với anh: "Vẫn vững vàng trước sau như một, dấu chấm câu này vẽ thật vẹn tròn."
Tiêu Chiến biết hôm nay tình hình biển không tốt, trước mình đã có ba chiếc phải bay lại, Toàn Vĩnh Lượng đại khái cũng đã tính để anh bay lại, có điều ở đây anh luôn thể hiện một cách xuất sắc, lần hạ cánh cuối cùng, anh không muốn để lại cho mình bất kỳ điều gì nuối tiếc.
"Vẫn ổn," anh cởi mũ, giọng nhẹ nhàng nói, "Ban đêm biển động như thế này cháu cũng từng bay rồi, ban ngày vẫn dễ hơn một chút."
Toàn Vĩnh Lượng vỗ vỗ vai anh, "Giữa trưa cùng ăn cơm đi, thực hiện lời hứa với cháu."
"Xin lỗi nhé sư phụ, bên kia vừa đổi chuyến bay, chờ lát nữa cháu phải đến chào hỏi chính ủy rồi đi luôn." Sắp đến giờ chia tay, Tiêu Chiến cũng lưu luyến không nỡ rời, "Chờ chú lên bờ đi vậy, đồ đệ mời chú uống rượu, Mao Đài có được không?"
"Uống không quen vị đó," Toàn Vĩnh Lượng chép miệng, "Nhị Oa Đầu sao đỏ là được."
(*) Mao Đài, Nhị Oa Đầu: những loại rượu trắng mạnh nổi tiếng của Trung Quốc, Mao Đài đắt hơn nhiều.
Tiêu Chiến nghe thế cười cười, "Ba cháu cũng thích uống cái đó, thật sự không hiểu được mấy người già và trung niên các chú."
Toàn Vĩnh Lượng cúi đầu, ý cười chậm rãi tan trên mặt, "Tiểu Chiến."
"Cháu không việc gì." Tiêu Chiến cười nói, "Chú yên tâm, cháu đến đại đội bay thử, cũng sẽ không làm chú mất mặt."
Toàn Vĩnh Lượng lúc trẻ cũng là phi công bay thử nghiệm, chỉ tiếc sau đó tai bị bay hỏng mất, không thể thực hiện các thao tác cơ động vượt xa mức người thường của phi công nữa, liền được điều đến tàu sân bay làm sĩ quan chỉ huy, kiêm huấn luyện bay. Đối với Tiêu Chiến mà nói, ông vừa là chiến hữu của ba, lại dạy mình 5 năm, như thầy như cha, vừa là sư phụ vừa là bạn, trừ mẹ anh thì đấy chính là người anh tín nhiệm nhất trên đời này.
"Ta có gì không yên tâm chứ," Toàn Vĩnh Lượng nói, "Lấy tư chất của cháu, đến cục bay thử nghiệm cũng sẽ không kém bất kỳ ai. Chỉ tiếc cái đấy chỉ là một đơn vị cấp trung đoàn, khả năng thăng tiến có hạn, cháu...."
"Sư phụ tốt của cháu," Tiêu Chiến cười ngắt lời đối phương, "Cháu lại không phải vì cái đó mà đi."
"Được được được, dù sao chú cũng không giữ được cháu." Toàn Vĩnh Lượng tức chụp trán anh, "Phi công bay thử với phi công chiến đấu cơ không giống nhau, mỗi người đều là phi công mũi nhọn, cháu tới bên đó rồi, nhớ lấy phải nói ít học nhiều, tính tình tranh cường háo thắng thu liễm lại một chút."
"Cháu biết rồi." Tiêu Chiến vội nói: "Nghe nói Trương Đĩnh trước cũng là học trò của chú, người đó tính cách thế nào?"
Trương Đĩnh là đại đội trưởng đại đội bay thử nghiệm máy bay tiêm kích mà anh sắp đến nhậm chức, từng cùng cha anh tham gia đội hình bay thử nghiệm J-15, nhưng không như các phi công bay thử vương bài khác, Trương Đĩnh không nhận phỏng vấn, càng không xuất hiện trước màn hình, chỉ vì mấy năm gần đây các hạng mục bay thử người này tham dự đều có độ bảo mật cao, cho nên đối với ngoại giới mà nói cái tên này tương đối xa lạ.
"Trước kia cũng là một kẻ tâm cao khí ngạo hỏa khí lớn, giờ đã thành thục đi không ít, cháu theo cậu ta chắc chắn có thể học được người thật việc thật, đương nhiên," Toàn Vĩnh Lượng nói, "Bị ăn đòn cũng không thể thiếu."
"Không sao cả, cháu da dày thịt béo." Tiêu Chiến chẳng hề để ý, lại hỏi: "Thế những người khác thì sao? Vương Nhất Bác thì sao?"
Toàn Vĩnh Lượng giật mình, tựa như không quá chắc chắn mục đích chân chính của câu hỏi này, nhưng Tiêu Chiến kiên trì chờ đáp án, ông mới nói: "Nó không phải xuất thân chính quy, nhưng năng lực tự học rất mạnh, cực kỳ có đầu óc, tố chất thân thể lại càng kinh người. Ba cháu nói với ta, nó là phi công bay thử trời sinh. Ta quen ba cháu nhiều năm như vậy, có thể khiến ông ấy đánh giá như thế, chỉ có Vương Nhất Bác."
Tiêu Chiến trong lòng rất không phục, trên mặt lại không thể hiện, chỉ nói: "Cháu đây so với hắn thế nào?"
Toàn Vĩnh Lượng không nhịn được cười một tiếng, có chút chiếu cố đến lòng tự trọng của anh, nói: "Kỹ thuật bay của hai đứa hẳn là không phân cao thấp. Nếu nó có thể thắng cháu, nhất định là thắng về tố chất thân thể."
"Hắn là Hulk hay sao?" Tiêu Chiến hỏi, "Hay là Iron Man đốt lửa dưới mông là bay được? Chú đừng cười vội, nói rõ trước đã, thể trắc hàng tháng của cháu đều đạt loại ưu, sao tố chất thân thể lại không bằng hắn?"
"Ta nói tiêu chuẩn của phi công bay thử với phi công là không giống nhau mà." Toàn Vĩnh Lượng xoa nhẹ đầu anh một phen, "Còn lại phải chờ cháu tự mình đi thể hội thôi."
Bọn họ tiến vào cabin, nơi đó có một bức tường danh dự của phi công trên mẫu hạm, với các bức ảnh của những phi công từng hạ cánh thành công từ 50 lần đến 500 lần được dán bên trên. Ảnh Tiêu Chiến nằm ở phía trên 400 lần, chính xác mà nói, số lần hạ cánh thành công của anh là 483, vốn anh định dùng thời gian một tháng bước đến cửa lớn số 500, nhưng bây giờ con số này sắp vĩnh viễn dừng ở đó.
Anh sẽ rời chiếc tàu sân bay tráng lệ tuyệt vời này, rời chiếc chiến đấu cơ J-15 linh hoạt hung mãnh kia, rời đoàn đội "Dũng sĩ cá mập bay" đáng yêu đó, từ vịnh Bột Hải bay đến phía Tây Nam của tổ quốc, mang theo chí hướng chưa thành của phụ thân, mở ra một đoạn lữ trình khác trong nhân sinh của mình.
Trong văn phòng đại đội bay thử nghiệm máy bay tiêm kích số một, Trương Đĩnh ngồi một bên, chờ chính ủy xem xong lá thư kia.
Mười tám trang, tốc độ đọc của y xem như rất nhanh, cũng đọc mất bảy tám phút rồi, đọc xong mắt ướt nhòe, nhưng chuyện lớn như thế y không thể làm chủ, cần chính ủy hoặc là trung đoàn trưởng gật mới được.
Chính ủy buông thư, gỡ kính, nói: "Đứa nhỏ này ý nguyện ở lại trong đội rất mãnh liệt. Bác sĩ nói sao?"
Trương Đĩnh rất nhanh trả lời: "Nó vốn bị thương cũng không nặng, bệnh viện quân khu Côn Minh nói trừ trầy da, thân thể không có gì trở ngại, cũng không cần trị liệu tâm lý. Mấy tháng nghỉ ở nhà, mỗi ngày đều kiên trì rèn luyện."
"Không chỉ kiên trì rèn luyện, còn kiên trì viết thư. Viết hay như thế, tình cảm dạt dào, cấu tứ chu đáo chặt chẽ từ ngữ tỉ mỉ, phỏng chừng mất không ít thời gian."
Trương Đĩnh cười: "Em cũng không ngờ, tiểu tử thúi ngày thường ít nói như thế, lại rất biết cách viết."
Chính ủy lại không cười, đột nhiên hỏi: "Tuần sau Tiêu Chiến tới báo cáo, cậu biết đúng không?"
"Biết." Trương Đĩnh nói, "Chính vì Tiêu Chiếu sắp tới, nên em mới càng kiến nghị để Vương Nhất Bác ở lại tiếp tục bay."
Chính ủy nhìn y một cái, "Ra chuyện lớn như thế, đối với phi công mà nói là một đòn đánh sâu vào tâm lý, dựa theo các trường hợp trong quá khứ, phi công cần phải ngừng bay, hơn nữa còn phải vĩnh viễn rời đội ngũ bay. Nhưng nếu nó không có gì uể oải hay sợ hãi, khát vọng tiếp tục bay mãnh liệt như thế, tôi cảm thấy cũng nên cho nó cơ hội."
"Đúng, em cũng nghĩ thế."
"Đi nói chuyện với Vương Nhất Bác đi, nếu có thể bay, thì tiếp tục bay." Chính ủy nói, "Đã trải qua chuyện lớn như vậy còn nguyện ý bay, tôi tin nó là một hạt giống tốt, bay được."
"Em tìm cậu ấy nói chuyện ngay đây." Trương Đĩnh dường như còn cao hứng hơn chính con trai mình thi được giải nhất, "Cảm ơn chính ủy!"
Tiêu Chiến ở nhà với mẹ mấy ngày mới đến báo cáo nhận nhiệm vụ ở đại đội. Ký túc xá anh ở là một tòa nhà mới xây chưa bao lâu---mấy năm trước anh đến đây thăm ba, còn chưa có tòa nhà này—anh được xếp vào phòng 303, bên trong đặt hai bộ giường kèm bàn làm việc, trên chiếc giường tựa vào ban công chăn gối đã thấy gấp gọn.
Xem ra bạn cùng phòng mới đã tới rồi. Tiêu Chiến đặt vali cạnh cửa, đi đến bên bàn làm việc của người ta, thấy trên kệ sách xếp sách của ba loại ngôn ngữ Trung, Anh, Nga, đều là tài liệu dạy về lý thuyết bay và nguyên lý dịch chuyển động cơ, có mấy quyển anh đã bắt gặp lúc sửa sang lại thư phòng của ba.
Chạng vạng sẽ có buổi gặp gỡ lần đầu của tổ đội, Tiêu Chiến không dám chậm trễ, nhanh chóng sắp xếp hành lý, sửa sang lại giường đệm, rồi chạy tới phòng họp của tòa huấn luyện.
Mọi người cơ bản đều đã tới, có một hai gương mặt quen thuộc, chắc là bạn học cùng trường hồi đại học của anh, nhưng Tiêu Chiến không nhớ được tên. Thế mà còn có một học viên nữ, tóc ngắn vén gọn sau tai, dáng người trung bình, diện mạo thanh tú ưa nhìn. Mọi người ngồi theo nhóm hai người, Tiêu Chiến đang định đến ngồi cạnh nữ sinh, Trương Đĩnh dùng ánh mắt chào hỏi anh, cũng chỉ chỗ ngồi cho anh, hàng đầu tiên.
Anh đành phải đến hàng đầu, ngay lúc ngồi xuống đã quan sát xong mục tiêu bên cạnh.
Tuổi rất trẻ, không quá 25, sườn mặt có thể nói là hoàn mỹ, chỉ kém mình một tẹo, nhưng biểu cảm nghiêm túc mà nặng nề, mơ hồ mang theo một chút dáng vẻ thơ ngây.
Phỏng chừng là phi công tay mơ mới tốt nghiệp chưa lâu, Tiêu Chiến vừa muốn cùng đồng đội mới bắt chuyện tạo cảm tình thì chính ủy vào.
Mọi người lập tức đứng dậy cúi chào, chính ủy đáp lễ xong, ý bảo mọi người an tọa.
"Chào mừng mọi người tham gia đại đội bay thử nghiệm." Chính ủy nói, "Trước tiên là chúc mừng mọi người, bởi vì có thể trở thành những phi công bước vào cánh cổng lớn này, trong số các vị đã có vài người là phi công bậc một, cảm tạ các vị tình nguyện tiếp nhận lời mời, tới địa phương chưa nói tới phồn hoa, thậm chí còn hơi hoang vắng này, chúng ta cùng nhau chiến đấu."
Mọi người ở dưới vỗ tay, chờ tan tiếng vỗ, chính ủy mới tiếp tục nói: "Tôi xuất thân công tác chính trị, lúc trước từng lăn lộn trong bộ đội nhảy dù nên biết nhảy dù, nhưng ở cục bay thử nghiệm ngần ấy năm, vẫn không học được cách lái máy bay."
Dưới đài ồn ào cười, chính ủy cũng cười nói: "Cho nên phi công và phi công bay thử nghiệm có cái gì khác nhau, để đại đội trưởng của các cậu đến nói đi."
"Tôi đã từng là một phi công," Trương Đĩnh thân hình cao lớn đĩnh đạc giơ tay ra hiệu mọi người ngừng vỗ, "Khi đó tôi cũng không hiểu kết cấu cụ thể của máy bay, tôi mặc định máy bay là hoàn hảo, một khi ở trên không gặp tình huống đặc thù, chỉ cần dựa theo các quy tắc trên sổ tay mà tiến hành xử lí, nếu không thể xử lí thì bắn ra bung dù thoát thân. Đấy là phi công. Mà phi công bay thử nghiệm, phải phụ trách việc viết ra cái sổ tay đó. Mọi người đều xem sổ tay phi hành rồi đấy, chỗ đó ghi lại từng số liệu cực hạn của mỗi loại máy bay, mà những số liệu đó, đều là các phi công bay thử dùng học phí trả bằng máu để đổi lấy. Có người so sánh bay thử nghiệm với sờ vào mạch điện hở, biết rõ có điện vẫn phải sờ, sờ mãi cho đến vừa lúc sắp bị điện giật chết, không thể sờ được nữa mới thôi. Đấy là bay thử nghiệm."
Trong phòng lặng ngắt như tờ, Trương Đĩnh còn nói thêm: "Trước khi mọi người chính thức tham gia khóa bay thử nghiệm, cần tiến hành giai đoạn huấn luyện ban đầu, điều chỉnh trạng thái cơ thể đến mức tốt nhất, chứng minh cho tôi thấy mọi người có thể trở thành một phi công bay thử đủ tư cách. Cho nên tôi kiến nghị, bất luận chư vị trước kia từng có bao nhiêu thành tựu, quên hết đi, ở chỗ này, yêu cầu mọi người bắt đầu từ con số 0."
"Bay thử đương nhiên sẽ có những rủi ro lường được cũng như không thể lường trước, nhưng cũng xin mọi người tin tưởng, bay thử nghiệm là một môn khoa học, chúng ta có một loạt các biện pháp hiệu quả để đảm bảo an toàn cho mọi người ở một mức độ nhất định, bởi vậy không cần hoảng sợ quá mức, những đội viên như thế không cần tôi phải nhiều lời, ở chỗ này cũng không được bao lâu đâu, tự mình sẽ rời đi. Một khi cảm giác tâm lý hoặc cơ thể sắp đến cực hạn, không thể tiếp thu thêm, mọi người có thể xin rời đi bất cứ lúc nào, mà những người quyết định ở lại sẽ là các đồng chí cùng nhau bay," Trương Đĩnh lộ ra nụ cười, "Tôi đại diện cho đại đội máy bay tiêm kích số một, hoan nghênh các vị tham gia."
Tiếp theo là phân đoạn tự giới thiệu, mọi người theo trình tự từng người đứng dậy lên tiếng, nhưng Trương Đĩnh bỏ qua người ngồi cùng bàn với Tiêu Chiến, trực tiếp gọi đến tên anh, Tiêu Chiến chưa kịp cảm thấy kỳ quái, đứng dậy cúi đầu, báo cáo tên họ tuổi tác và đơn vị lúc trước, nói: "Tôi cũng giống như mọi người, đến đây, một là không làm quan, hai là không cầu tài, chỉ muốn bay ra càng nhiều những chiếc máy bay chiến đấu do nước ta tự thiết kế và sản xuất. Ba tôi trước kia từng nói, bay thử chiến cơ mới giống như thò đầu vào xem yết hầu trong miệng sư tử, tôi khâm phục lòng can đảm của phi công bay thử, nguyện cùng chư vị trở thành những người thuần phục mãnh thú trên không, sờ yết hầu của từng con sư tử."
Tất cả học viên giới thiệu xong, thanh niên ngồi cạnh anh vẫn chưa đứng lên, lúc này Trương Đĩnh lại một lần nữa bước lên bục, cuối cùng nói: "Tiếp theo, mọi người sẽ tham gia khóa huấn luyện thích ứng kéo dài 40 ngày, cũng có thể gọi là "đào tạo nghề", khảo hạch đạt chuẩn mới có thể chính thức gia nhập cục bay thử. Toàn bộ hành trình huấn luyện do tôi phụ trách sắp xếp và chấm điểm, mặt khác tôi còn tìm cho mọi người một vị trợ lý huấn luyện viên. Nhất Bác!"
Tiêu Chiến nao nao, thanh niên bên cạnh đã nhanh chóng đứng dậy, giọng nói trầm thấp đôn hậu: "Phi công bay thử cục bay thử 082 Vương Nhất Bác, báo cáo!"
Hóa ra hắn chính là Vương Nhất Bác.... Tiêu Chiến không khỏi dùng dư quang liếc hai cái, trong lòng nghĩ, bình bình vô kỳ sao (*).
(*) Bình bình vô kỳ: 平平无奇, một thuật ngữ mạng, chỉ những người xuất sắc nhưng được mô tả là rất bình thường, tạo ra một sự tương phản thú vị, ví dụ: Jack Ma không làm nên trò trống gì, Châu Kiệt Luân đi học nhạc, Địch Lệ Nhiệt Ba béo, Châu Tinh Trì không biết diễn xuất.
Trương Đĩnh vẫy tay bảo thanh niên ngồi xuống, nói: "Nhất Bác đã có kinh nghiệm bay thử nhất định, lần này sẽ phụ giúp tôi quan sát tố chất bay của các bạn, cậu ấy cũng sẽ tham dự khảo hạch và huấn luyện cùng mọi người. Mọi người có thể nhìn xem người ngồi cùng bàn với mình, đó là cộng sự bay và bạn cùng phòng ký túc xá của các bạn trong 40 ngay tới, đồng chí ngồi bên phải sẽ phụ trách chỉ đạo và dẫn dắt đồng chí ngồi bên trái, bởi vì kinh nghiệm bay phong phú hơn."
Trong vài giây ngắn ngủi, đỉnh đầu Tiêu Chiến liên tục nhảy ra các dấu chấm hỏi.
--- mình và Vương Nhất Bác cùng bay?
--- mình và Vương Nhất Bác cùng phòng?
--- mình lại còn phải chỉ đạo và dẫn dắt hắn?
--- ấy không đúng, ai ngồi bên trái ai?
Trương Đĩnh hỏi: "Mọi người có câu hỏi gì không?"
"Báo cáo đại đội trưởng!" Tiêu Chiến đứng dậy nói, "Tôi có câu hỏi."
"Nói."
"Vừa rồi ngài nói, các đồng chí có kinh nghiệm bay phong phú phụ trách chỉ đạo và dẫn dắt cộng sự. Tôi có 6 năm kinh nghiệm bay, trong đó hai năm rưỡi đều ở hàng không mẫu hạm, tôi muốn biết cộng sự phụ trách chỉ đạo tôi đã bay mấy năm."
Trương Đĩnh trầm mặc một lát, trả lời: "Đồng chí Vương Nhất Bác chỉ bay ba năm, nhưng ba năm này đều ở trong cục bay thử, cậu ấy đã bay tất cả các hạng mục bay thử, bao gồm ba loại bay thử nguy hiểm bậc một, là một phi công bay thử có kinh nghiệm nhất định."
Tiêu Chiến lơ đãng hơi cong khóe môi, "Hóa ra mấy cái sự cố bay đó, cũng xem như kinh nghiệm của cậu ta sao?"
Yên lặng hít thở không thông.
Ý cười trên mặt Trương Đĩnh mắt thường cũng có thể thấy đã biến mất, biểu cảm trở nên trầm trọng, nghiêm túc, cặp mắt như chim ưng kia nhìn anh chằm chằm, "Tiêu Chiến," nam nhân hỏi, "Cậu muốn đổi cộng sự sao?"
"Đúng vậy." Anh nói, "Tôi muốn đổi cộng sự."
"Nhưng chỗ này không phải do cậu định đoạt." Trương Đĩnh trầm giọng đáp, "Phục tùng mệnh lệnh hoặc là chạy lấy người, cậu không có lựa chọn khác."
Người anh cứng đờ tại chỗ, căng ra vài giây, cuối cùng ngồi xuống.
"Còn câu hỏi khác không?" Trương Đĩnh cao giọng nói.
Không ai lên tiếng.
"Không có câu hỏi thì đến phòng thay quần áo, thay xong tập hợp ở sân ngoài." Trương Đĩnh nói, "Cho tôi xem bản lĩnh của các cậu."
Mới đến, các học viên đều tỏ ra câu nệ, trong phòng thay quần áo cũng không có ai nói chuyện phiếm gì cả. Tiêu Chiến kinh ngạc phát hiện đến cái tủ quần áo của mình cũng ở sát bên Vương Nhất Bác, chỉ có thể vừa chửi thầm ép duyên một trăm tật xấu, vừa tức giận mặc quần áo chống sốc, Vương Nhất Bác cũng cúi đầu bận phần mình không để ý đến anh, cái này làm cho Tiêu Chiến càng thêm khó chịu.
Mọi người thay xong quần áo liền lục tục đi ra ngoài, Tiêu Chiến cầm mũ bảo hiểm trong tay nghịch nghịch, nói: "Tôi nghe rất nhiều người nói, cậu là thiên tài phi công."
Vương Nhất Bác nghiêng mặt nhìn về phía anh, như thể đang xác nhận anh đang nói chuyện với mình, sau đó trả lời: "Tôi không phải."
"Xuất thân phi chính quy mà có thể làm phi công bay thử nghiệm, quả thực khá hiếm gặp." Tiêu Chiến nói, "Chi bằng đợi lát nữa tỷ thí chút?"
Vương Nhất Bác kéo cái khóa kéo cuối cùng, lấy mũ bảo hiểm bay ra, khép tủ quần áo, nói: "Hôm nay lần đầu tiên huấn luyện là để giúp mọi người tìm cảm giác và thích ứng với hoàn cảnh, vì lí do an toàn, không thích hợp làm các động tác cơ động phi thường quy."
Tiêu Chiến cười nhạo một tiếng, "Cậu không dám à?"
Thanh niên cũng không tiếp lời, lướt qua anh đi ra ngoài, đồng thời nói: "Ở căn cứ bay thử, an toàn là nguyên tắc hàng đầu."
"An toàn?" Anh nhìn bóng dáng Vương Nhất Bác, phút chốc trong ngực bốc lên hận ý mãnh liệt: "Cậu mà xứng nói hai chữ này à?"
Thanh niên dừng bước, chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh, "Anh có ý gì?"
"Cậu rất rõ ý tôi, tôi nói cậu không xứng."
Ầm một tiếng, Tiêu Chiến dùng sức đóng sầm cánh cửa sắt tủ quần áo lại, lúc đi ngang qua người Vương Nhất Bác còn hung hăng đâm vào bả vai đối phương, không ngờ lại bị tên kia trở tay dộng vào ngăn tủ một cái, lại ầm một tiếng.
"Tiêu Chiến," thanh niên lạnh lùng nhìn anh, "Anh có ý kiến với tôi, có thể chạy lấy người bất cứ lúc nào."
Anh hất cánh tay đang đè bả vai mình ra, "Cậu ước tôi biến cho nhanh đúng không?" Anh nhếch mép, "Tôi càng không đi."
"Không đi thì phục tùng mệnh lệnh, nghiêm túc huấn luyện."
"Tôi huấn luyện nghiêm túc cỡ nào, không cần cậu dạy. Nhưng muốn tôi yểm trợ bay cho cậu, muốn tôi ngồi sau khoang máy bay của cậu, đời này nghĩ cũng đừng nghĩ." Anh hung dữ nói, "Tôi tuyệt đối sẽ không đem mạng mình giao cho một kẻ tham sống sợ chết như cậu."
Anh dùng sức đẩy đối phương ra, Vương Nhất Bác lại theo sát đẩy ngược anh về, "Anh có gan anh lặp lại lần nữa."
Đã có các học viên khác nghe động tĩnh vòng vào, Tiêu Chiến mới không sợ bị người khác nghe thấy, toàn thế giới phải nghe được mới tốt, anh cao giọng lặp lại: "Tôi nói cậu, đồ tham sống sợ chết."
Vương Nhất Bác nâng cánh tay định đấm anh, Tiêu Chiến không chịu yếu thế cũng định ra tay, đáng tiếc chưa ai đánh được ai, quần chúng vây xem lập tức kéo bọn họ ra, kêu gọi khuyên nhủ, động tĩnh lớn đến mức trực tiếp đến tai lãnh đạo.
"Loạn cái gì hai đứa này!" Trương Đĩnh giận mắng, "Sức lực không có chỗ dùng đúng không? Cút ra hít đất một trăm cái."
Hai phút sau, anh với Vương Nhất Bác cởi đồng phục chống sốc, mặc áo huấn luyện ngắn tay ở ngoài sân song song hít đất. Phía sau là một loạt chiến đấu cơ J-10C, phía trước là tám học viên khác, bên trái là hoàng hôn đang thong thả buông, bên phải là Trương Đĩnh đang đếm cho hai người.
"... 53, 54, 55... Mông kẹp chặt vào eo đừng có sà xuống! 56, 57..."
Một bụng hỏa không có chỗ phát tiết, anh hít đất cực kỳ hăng say, dư quang thấy có tầm mắt nhìn qua, thế là quay mặt đi, thấp giọng phun: "Nhìn cái rắm ấy à!"
"Anh muốn tỷ thí với tôi đúng không? Được." Mặc dù đang hít đất, mặt thanh niên vẫn trước sau không có biểu cảm, "Tôi cho anh mang theo một máy bay yểm trợ, hai đánh một."
"Tôi không thèm mang máy bay yểm trợ." Anh cắn chặt hàm sau, gằn từng chữ: "Vương Nhất Bác, một chọi một, tôi đấu với cậu."
----
Đọc thêm:
1. J-15 là máy bay mẫu hạm, chuyên khởi hành từ tàu sân bay, ngoại hiệu "Cá mập bay", trên đuôi có hình một con cá mập, trông rất ngầu.
2. Hạ cánh trên hàng không mẫu hạm: trên boong tàu sân bay nào cũng trang bị bốn sợi dây hãm, phi cơ hạ cánh cần phải thả một cái móc, câu được ít nhất một trong bốn cái dây đó mới có thể phanh lại được (bị kéo dừng). Nếu phi cơ không câu được dây hãm, cần phải cất cánh một lần nữa, thử hạ cánh lại, bằng không sẽ vọt xuống biển. Cho nên khi hạ cánh phi công chẳng những không giảm tốc độ mà còn tăng tốc. Nói như thế, câu được dây hãm số 2 hoặc số 3 (hai dây ở giữa) là tốt nhất, nếu câu dây hãm số một, có nghĩa là hạ cánh quá nhanh, có nguy cơ va vào boong tàu. Mà nếu câu dây số 4, nghĩa là khoảng cách còn lại để dừng hẳn quá ngắn, có nguy cơ rớt xuống biển. Cho nên Tiêu Tiêu trong truyện chọn câu dây hãm số 2 hoặc số 3 (các bạn có thể lên YouTube xem chi tiết, khá hay).
3. Trang phục chống sốc: Phi công mặc một loại áo bảo hộ, có thể giúp hỗ trợ chống lại các phản ứng bất lợi của cơ thể trong trạng thái siêu trọng lực và không trọng lực, ngăn máu chảy xuống nửa người dưới quá nhiều, làm não thiếu máu mà mờ mắt. Nhất Bác mặc chính là cái áo chống sốc này.
——
Chúc mừng các chị em Bách Hương Quả nhân ngày 8/3. Quà của chị em đây. 5000 chữ dịch lòi mắt quá trời thuật ngữ hàng không.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro