10
10
Mẹ Vương là một kiểu phụ nữ điển hình của công việc, vợ chồng bà bắt đầu từ hai bàn tay trắng, gây dựng sự nghiệp từ khi còn trẻ, trên thương trường không có một người đàn ông nào dám coi thường bà chỉ vì bà ấy là phụ nữ.
Ngay cả việc sinh con trai này cũng không ảnh hưởng gì đến việc bà cưỡi gió xuân tiếp tục sự nghiệp, đứa bé giao cho ông bà và tài xế bảo mẫu, vai trò chủ yếu trong cuộc sống của bà vẫn là bà chủ được mọi người kính trọng ở công ty.
Làm mẹ, cảm giác đó chỉ là một phần nhỏ của cuộc sống của bà, bà chỉ làm mẹ vào mỗi sáng và tối, khi ra khỏi nhà, bà quay lại với vai trò quen thuộc của mình.
Chờ công việc kinh doanh đạt được quy mô nhất định, bà cũng mệt mỏi, quay đầu lại nhìn mới giật mình nhận ra đứa bé năm nào mỗi sáng còn ôm đùi không muốn bà ra ngoài, không muốn bị ông bà nội ôm đi còn oa oa khóc lớn đã lớn lên không còn muốn nói chuyện với mình nữa.
Cả hai vợ chồng đều vắng mặt trong suốt quá trình trưởng thành của con trai, vì vậy bà hoàn toàn không hiểu được tâm tư của con, chỉ biết bù đắp về điều kiện vật chất càng nhiều càng tốt.
May mắn thay, đứa nhỏ lớn lên không trở thành một phú nhị đại ngu dốt. Cậu không chỉ nhanh chóng cao lớn, bờ vai rộng dày hơn cha, mà còn có rất nhiều sở thích, mỗi ngày đều có chuyện nguyện ý dành thời gian trải nghiệm, rất là phong phú.
Cùng lắm, cậu mỗi ngày mặt càng lạnh, cũng không nói gì nhiều với bà.
Biết đủ sẽ đủ.
Bà cảm thấy cả đời này ông trời đối đãi với mình rất tốt, nửa trước của cuộc đời tuy có vất vả nhưng cũng đạt được thành quả, hiện giờ đến lúc muốn nghỉ ngơi, thật đúng là có thể thoải mái nghỉ ngơi.
Mẹ Vương rất hài lòng với ngôi nhà mới chuyển đến của mình, bãi cỏ lớn xanh tươi ở sân sau tràn ngập không khí mùa xuân, bà khá hài lòng chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè, cũng âm thầm dự định sau này sẽ tập một bài dưỡng sinh vào mỗi buổi sáng ở đây.
"Con trai, lại đây." mẹ Vương vui vẻ gọi con trai lại, "Con cầm điện thoại giúp cho mẹ, mẹ muốn quay một đoạn TikTok."
Vương Nhất Bác cũng không từ chối, thành thành thật thật giơ điện thoại lên, quay cho bà một video "Nữ nhân thướttha uống trà trên bãi cỏ.mp4", trả lại điện thoại cho mẹ cậu liền định rời đi.
Mẹ Vương gọi cậu lại, "Sao vậy con trai? Tâm trạng không tốt à?"
Nói xong, bà bước chân sang một bên, giơ tay lên, "Nào, cùng mẹ học một đoạn Bát Đoạn Cẩm đi, mùa xuân đánh Bát Đoạn Cẩm sẽ sinh ra dương khí, xoa dịu gan, điều hoà khí..."
Vương Nhất Bác liếc nhìn bà một cái, không biết nói gì, "... Mẹ xem video được chưa? Nếu không được thì quay lại buổi chiều tập, lúc này đang bị ngược sáng rồi."
Mẹ Vương mở video xem thật đúng là quá tối, chờ quay đầu lại mới phát hiện cậu con trai đã chuồn mất.
Bà khẽ thở dài.
Còn cứng miệng bảo biết đủ sẽ đủ, nhưng chung quy vẫn cảm thấy không nói chuyện được với đứa con trai này.
Tốt xấu gì bà cũng ở trên thương trường nhiều năm, dù gì cũng nhìn ra được đứa con trai bà tâm tình đang sa sút nhưng không có cách nào có được đáp án, thật sự muốn giúp thằng bé.
Mẹ Vương trở về phòng làm việc tìm chồng, "Có phải Vương Nhất Bác không muốn ở cùng chúng ta không? Rốt cuộc đã trưởng thành rồi sao?"
"Không phải tự nó nói chuyển tới đây sao?" Ba Vương cảm thấy bà suy nghĩ nhiều, "Hơn nữa, căn nhà này cũng quá lớn, đôi muốn tìm nó tôi phải gọi WeChat, thằng bé rất miễn cưỡng khi gặp chúng ta."
Mẹ Vương lại một lần nữa thở dài, đây cũng là điều bà không hiểu.
Thời điểm sắp Tết, Vương Nhất Bác về nhà, từ hôm đầu tiên về đến nhà đã mặt ủ mày chau. Bà chỉ nghĩ con trai mình mệt mỏi do bay đường dài, kết quả là hai ngày sau đó khuôn mặt này thậm chí còn thối hơn.
Mẹ Vương hoài nghi có phải cậu với bạn cùng nhà quan hệ không tốt hay không, mở WeChat tìm Yvonne Trương, "Người thuê nhà của cô có dễ sống chung không vậy?"
Yvonne không biết đang ở đâu trên thế giới, giọng nói mang theo tiếng ồn lớn, phải mất rất lâu mẹ Vương mới nghe rõ những gì cô nói.
"Rất tốt! Đặc biệt tốt! Nếu ai không thể hoà hợp với Chiến Chiến, khẳng định người đó có vấn đề... Mà có chuyện gì vậy, con trai chị cãi nhau với nó à?"
Ẩn ý chỉ đơn giản là nếu có điều gì không ổn thì đó là lỗi của con trai chị.
Bà Vương tuyệt đối không tin con trai mình là người có năng lực thấp, sẽ không quan hệ tốt với người khác, liên tục nói không có không có, giữ sự việc tiếp tục mơ hồ.
Tết nguyên đán, bà nhét một bao lì xì lớn cho con trai, lại dặn dò con trai muốn làm gì thì làm, mẹ đều ủng hộ, cần tiền thì cứ nói. Đây là lời khích lệ lớn nhất mà bà có thể nghĩ ra để nói với đứa con trai.
Vương Nhất Bác có vẻ vui vẻ hơn một chút, cậu nói với bà chuyện cậu muốn làm, cũng tham khảo ý kiến của bà. Mẹ Vương vốn tưởng rằng con trai mình đang lo lắng về chuyện này, vỗ ngực nói tiền không phải là vấn đề, con trai cứ yên tâm khởi nghiệp!
Tưởng rằng đã giải quyết xong, kết quả sau bữa cơm tất niên, bà lại thấy con trai cầm điện thoại cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, dáng vẻ như đang suy nghĩ rất nhiều. Nó hoàn toàn khác với cách cậu vừa nói về kế hoạch kinh doanh của mình vô cùng rõ ràng và có căn cứ, như thể đang vắt óc suy nghĩ vậy.
Vào bữa trưa ngày hôm sau, mẹ Vương đề cập đến kế hoạch cho tuổi già của mình.
"Nhất Bác, ba mẹ dự định đến mùa hè cũng ra nước ngoài, nhà cửa thì ba mẹ đã tìm trung gian xem, con xem ở vị trí này. Ai nha căn nhà đó, lúc bán tất cả nội ngoại thất đều có sẵn, chỉ cần mua thêm chút đồ đạc là vào ở được, đến lúc đó con có thể chuyển đến đây từ chỗ dì Trương, người một nhà chúng ta..."
"Không."
Chưa nói hết câu, Vương Nhất Bác đã dứt khoát từ chối, hơn nữa từ chối chỉ dùng một chữ, mẹ Vương nhất thời không nhận ra đứa trẻ này có phải là con bà không, nhưng vẫn nhịn không được hỏi, "... Tại sao?"
Lần này Vương Nhất Bác suy nghĩ thật lâu mới trả lời, "... Quá phiền phức, đến lúc đó nói sau."
Ba Vương bên cạnh nhíu mày, "Có gì đâu mà phiền, ở nhà người khác mới phiền, con nghĩ thế nào..."
Mẹ Vương vội vàng kéo tay áo ông, ra hiệu cho ông im lặng, sau khi ăn xong mới nhỏ giọng nói, "Ông không nhìn sao? Thằng bé là đang kiếm cớ!! Nó không muốn chuyển đi."
Năm mới chưa qua, mùng năm Vương Nhất Bác liền đổi vé máy bay bay đi trước, nói là ở trường có việc. Bà Vương cũng không hiểu, chỉ có thể nói được, không bao lâu sau nhận được điện thoại của con trai, "Khi nào mẹ và ba đến đây?"
"Ừm, khoảng tháng Tư, sao vậy con?"
"Không có gì." Vương Nhất Bác dừng lại, "Chờ hai người đến, con sẽ chuyển qua."
Mẹ Vương lại bối rối, không hiểu sao cảm thấy lời nói này của con trai rất mất mát, vì thế khuyên nhủ, "Không việc gì, con muốn ở đâu cũng được, không cần miễn cưỡng."
"Không miễn cưỡng." Vương Nhất Bác nói, "Cứ vậy đi, cúp máy."
Sau đó, bà tìm chồng mình để hỏi, "Con trai chúng ta bây giờ đang tuổi dậy thì đúng không?"
"Đang tuổi dậy thì?" Ba Vương sửng sốt không nói nên lời, "Con nhà ai 18, 19 tuổi còn dậy thì? Tuổi dậy thì là lúc nómới mọc yết hầu với bể giọng đó."
Mẹ Vương càng cảm thấy mình quá lơ là bổn phận làm mẹ, ngay cả con trai lúc nào là tuổi dậy thì cũng không biết, lại hỏi, "Vậy tại sao nó... Tôi cảm thấy như thể thằng bé có chút biểu hiện của tuổi dậy thì vậy?"
"Ví dụ?" Ba Vương hỏi, "Nó không nghe lời bà à?"
"Không có, cảm giác thấy nó suốt ngày cứ lơ lửng, hỏi thì thằng bé không chịu nói."
Ba Vương lão thần đang ở đây, "À, đó không phải là tuổi dậy thì, mà là tuổi biết yêu đấy."
Ở phía bên kia thành phố, Tiêu Chiến đang chỉnh lại hình dáng của cẩm tú cầu.
Sau mùa xuân, những nụ hoa ngủ đông trên cành dần dần nở ra, nhưng có một vài nụ không nở được vì không chịu nổi một mùa đông bị gió lạnh hút khô.
Anh hơi luyến tiếc khi phải cắt đi, nghĩ ngộ nhỡ chúng nó chưa chết mà cắt bỏ đi thì có phải năm nay sẽ mất đi mấy đóa hoa không? Cuối cùng vẫn là hạ quyết tâm, cắt đi hết mấy cành có nụ im lìm này.
Khi anh đưa tay cầm lấy, nhìn thấy chỗ mặt cắt lộ ra đều đã là màu trắng, quả thật là đã chết.
Thật vất vả mới xong thì Jonah gọi điện thoại tới, ầm ĩ thúc giục anh đến cửa hàng VR, nói là có một số chi tiết muốn thương lượng với Từ Lãng.
Tiêu Chiến ném mấy cành đã cắt kia đi, định gội đầu cho tỉnh táo rồi mới ra ngoài.
Vương Nhất Bác dọn đi đã hơn nửa tháng, từ đầu xuân đến nay đống hoa này lại trở về một mình anh chăm sóc. Chuyện này cũng chẳng sao, dù sao trước kia cũng chỉ có mình anh chăm sóc.
Nhưng hiện tại vào các ngày trong tuần thì anh bận rộn với công việc chính, ngày nghỉ thì lo giải quyết các công việc phụ, cửa hàng VR muốn khai trương chậm nhất vào tháng Năm, đến lúc đó phải đẩy đoạn phim tuyên truyền đó lên nhiều nền tảng, đồng thời việc trang trí địa điểm lại liên tục xảy ra vấn đề, sửa phương án, dẫn đến tiến độ quay phim và kịch bản phải không ngừng điều chỉnh theo.
Tuy nhiên, Jonah gọi đó là "phát triển bền vững", mỗi ngày vỗ mông ngựa Từ Lãng, thật đúng đã thành công. Bây giờ thỉnh thoảng Từ Lãng lại để Jonah đưa ra một vài 'lời khuyên từ góc độ nghệ thuật', Jonah cư nhiên cũng thật sự đưa ra.
Vốn chuyện đơn giản càng làm càng phức tạp, nhiều lần Tiêu Chiến phải lấy hợp đồng ra xem, an ủi mình tuy rằng đồng đội ngốc nghếch nhưng ít nhất tiền đã vào túi.
Dù sao, việc chăm sóc hoa bỗng nhiên từ một hoạt động thư giãn nhàn nhã sau giờ làm việc, biến thành trăm cân.
Nghĩ ở góc độ tích cực thì một ngày 24 giờ của anh đã được lấp đầy, căn bản không rảnh để nghĩ đến chuyện tình yêu tình báo, càng không rảnh nghĩ đến tiểu tử thối chỉ biết gọi "anh" khi đói hay khi làm ra chuyện sai trái.
Tiêu Chiến dừng xe trước cửa hàng, phát hiện lúc lái xe có ba tin nhắn WeChat của Jonah, "Mẹ kiếp, cậu sắp tới chưa?"
"Đối tác của Từ Lãng siêu đẹp trai."
Cách mười phút lại gửi tới một tin nhắn.
"Nhưng rất hung dữ."
Lần này đến đây, tấm kính lớn bên cạnh cửa hàng VR đã dán các quảng cáo trước khi khai trương, phía trên cửa treo một chữ N và một chữ R lớn màu đen nền màu xanh lá cây rất dễ thấy.
Tuy nhiên, khoảng cách giữa hai chữ cái rất lớn, giống như chừa ra để gắn thêm chữ hoặc hình ảnh khác.
Lúc này Jonah đang đứng ở cửa gọi điện thoại, thấy Tiêu Chiến đến lập tức vẫy tay với anh, kéo Tiêu Chiến sang một bên, "Mẹ kiếp, cuối cùng cậu cũng tới."
"Làm gì?" Tiêu Chiến vừa nhìn thấy hành vi của Jonah đã cảm thấy buồn cười: "Không phải nói có người đẹp trai quá sao? Có chuyện gì vậy? Chịu không nỗi nữa à?"
Không đợi Jonah trả lời, anh cười nói, "Cũng đáng đời cậu, cửa hàng là của người ta, tâm huyết cũng là của người ta, cậu đưa ra mấy ý tưởng tào lao cho Từ Lãng rồi làm rối loạn tiến độ của người ta, thế nào? Còn định can thiệp vào phần công nghệ à?"
"Mẹ kiếp!" Jonah chấn động, "Sao ngay cả lời nói của cậu cũng giống lời cậu ta nói vậy!"
Nói xong anh ta lắc đầu, "Vừa rồi Stephanie và Từ Lãng đi đến khu văn phòng phía sau, lúc chỉ còn lại hai chúng tôi cậu ấy cũng hỏi tôi như vậy, hỏi tôi nghĩ ra nhiều chủ ý như vậy có phải là dự định góp vốn bằng kỹ thuật hay không, bị cậu ấy làm cho bối rối, lúc này mới ra ngoài phơi nắng, bây giờ còn cảm thấy ớn lạnh..."
Tiêu Chiến một tay gõ lên đầu Jonah một cái, một tay đẩy cửa tiệm ra, "Không phải cậu có tật giật mình sao?"
Lời còn chưa dứt, anh đã nhìn thấy Vương Nhất Bác mặc quần đen áo đen ngồi xổm trên mặt đất, đầu đội mũ lưỡi trai, đang ngẩng đầu lên, ánh mắt dưới vành nón nhìn thấy Tiêu Chiến có vẻ như bị kinh ngạc.
Bốn mắt nhìn nhau, luồng không khí dường như bị đình trệ.
"Để tôi giới thiệu một chút, đây là những gì anh Từ nói, ở giai đoạn chuẩn bị của NR đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, vị đối tác đặc biệt trẻ tuổi tài cao, có tài năng, phẩm chất xuất sắc, Nhất Bác."
Jonah không biết khi nào đã đổi lại một khuôn mặt tươi cười, hồn nhiên đứng ở giữa hai người.
"Còn đây là một trụ cột kỹ thuật khác của nhóm chúng tôi, một người bạn tốt, người đặc biệt hiểu rõ các ý tưởng sáng tạo và các khái niệm của tôi, Tiêu Chiến."
Nói xong anh ta còn quay mặt lại nhìn hai người, chờ bọn họ như trong dự kiến của mình vươn tay hữu hảo bắt, nói "Rất vui được gặp bạn", chờ khoảng ba mươi giây, Jonah mới phản ứng lại, chớp chớp mắt.
"Quen biết à?"
Buổi tối Tiêu Chiến đưa Stephanie về, nhưng dọc đường anh hơi lơ đãng. Nhất là khi đến gần nhà Stephanie, Tiêu Chiến không cẩn thận vượt đèn đỏ khi nhớ tới con đường trước kia anh cùng Vương Nhất Bác đưa cô về.
Stephanie hoảng hốt ôm ngực, "Anh không sao chứ, có thể lái xe nghiêm túc một chút được không, tôi cảm giác hìnhnhư anh vừa vượt đèn đỏ."
"Làm gì có." Tiêu Chiến liếc cô một cái, liền chối.
Trong đầu anh vẫn là biểu cảm của Vương Nhất Bác trong nhà hàng vừa rồi.
Chính xác mà nói, cả buổi chiều biểu tình của Vương Nhất Bác cũng không tốt lắm, đến buổi tối Từ Lãng nói thật vất vả mới mở cửa hàng, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, đặt một phòng riêng, Vương Nhất Bác ngồi đối diện anh, cả buổi mặt đều như băng sương.
Trong lòng Tiêu Chiến cũng đang kìm nén cơn tức, nghĩ thầm mình không làm gì cả, sao phải xấu hổ trước mặt nhiều người như vậy? Mẹ nó tôi bị cậu lợi dụng tình cảm rồi phát hiện cậu không thích tôi, tôi còn chưa làm gì đâu.
"Bạn cùng nhà của anh, à không, bạn cùng nhà cũ." Stephanie hỏi, "Cậu ấy chuyển đi khi nào vậy? Tôi thậm chí cònkhông biết cậu ấy đã chuyển đi."
Không đợi Tiêu Chiến trả lời, cô lại che mặt: "Đi cũng được, yêu nhau giết nhau càng tốt, rốt cuộc anh làm gì vậy? Anh thậm chí còn không biết hôm nay cậu ta nhìn anh... Chậc chậc thật phức tạp thật sâu sắc, tôi thực sự sắp thành gà trống biết gáy rồi!!"
"Cô mà gáy doạ chết được tôi thì cô cũng sẽ không yên đâu, lợi bất cập hại đó." Tiêu Chiến hiện tại rất phiền, vội vàng bảo nàng dừng lại, "Sắp tới rồi, chờ cô về đến nhà muốn gáy tiếng gì thì tha hồ gáy."
"Hây da, Chiến Chiến, anh xem, tuy rằng hai người không còn là bạn cùng nhà nhưng kết quả cậu ấy lại trở thành khách hàng của anh, đây chính là định mệnh, là thiên phú lương duyên trong truyền thuyết đó!"
Kể từ khi Từ Lãng mang đến cho cô công việc kinh doanh đầu tiên trong đời với số tiền rất khả quan, Stephanie đối với vị đại sư kết luận năm nay cô phát tài kia rất tin tưởng, hàng ngày đều vào vòng bạn bè của đại sư trò chuyện, thỉnh thoảng lẩm bẩm cái gì mà số mệnh.
Tiêu Chiến không có ý kiến gì với lý thuyết về số mệnh này của cô, nhưng anh thật sự xem thường khi đem chuyện này áp cho mình và Vương Nhất Bác.
Anh cảm thấy nếu anh nói với Stephanie những gì đã xảy ra vào đêm giao thừa, cô nàng sẽ đồng ý với mình.
Bất quá nhìn biểu hiện và thái độ của Vương Nhất Bác đối với anh hôm nay, còn cần phải giải thích cái gì nữa?
Tiêu Chiến nhịn không được trợn mắt với Stephanie, điều này anh nuốt không vô.
"À đúng rồi." Trước khi xuống xe Stephanie lấy quyển sổ nhỏ mang theo bên người ra, lại lấy bút ra viết viết vẽ vẽ, "Đây là mấy trọng điểm mà hôm nay anh Từ đề cập đến, anh ấy hy vọng sẽ làm được, anh cầm đi, lúc cần chỉnh sửa kịch bản thì có cái để tham khảo."
"Cô gửi qua điện thoại là được không phải sao?"
"Ôi, quyển sổ và cây bút này đều là tôi nhờ đại sư khai bút đó." Stephanie cầm lấy bút lắc lắc, "Đại sư nói, dùng quyển sổ và cây bút này sẽ giúp tôi thắng lợi, hơn nữa tỷ lệ thành công gấp trăm lần, anh mang quyển sổ này về đi, sẽ giúp anh thêm cảm hứng khi làm việc."
"Hả?"
Tiêu Chiến kinh ngạc, quyển sổ sinh mệnh của người ta, anh mở ra dùng được à? Đây không phải là một trò bịp sao? Trong lòng anh nghĩ vậy nhưng tốt xấu gì cũng không nói ra tránh làm tổn thương Stephanie.
Stephanie viết xong xuống xe, đặt quyển sổ trên ghế phụ rồi dặn dò, "Lần sau gặp nhớ trả cho tôi đó."
"Biết rồi", Tiêu Chiến trịnh trọng hứa, "Tuyệt đối không biển thủ sổ tay của cô."
Đến khi trở về nhà chuẩn bị xuống xe, Tiêu Chiến mới phát hiện Stephanie cũng để lại cây bút thần của cô trên xe, một cây bút tối màu, hình dáng cổ điển.
Hơn nữa lúc cầm lên mới thấy, gần nắp bút thực sự in một chữ "Duyên".
Cái quỷ gì vậy, không biết chừng cây bút được mua từ Chợ hàng hoá Nghĩa Ô rồi nghĩ như thế nào làm ra loại bút vừa thô sơ vừa huyền bí kỳ lạ này, Tiêu Chiến nhếch khoé miệng không nói nên lời.
Anh nghĩ thầm, món này nếu có thể có tác dụng thì anh sẽ không vướng mắc gì, cũng không cần đoán tới đoán lui, sẽ đi đến phòng trước kia Vương Nhất Bác ngủ tìm một sợi tóc, xem đại sư có thể làm được gì hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro