04
Trượt tuyết vào cuối tuần phải lên cửa trên cùng, vì vậy bọn họ xuất phát từ sáng sớm để đón Lục Hạo và bạn gái hắn.
Thanh niên này bề ngoài mồm mép nhưng không ngờ lại rất đúng giờ.
Khi còn cách chỗ ở của Lục Hạo một dãy nhà, Vương Nhất Bác nhờ Tiêu Chiến dùng điện thoại của cậu nhắn WeChat cho Lục Hạo bảo hắn chuẩn bị xuống, xe vừa rẽ vào cổng liền thấy một đôi nam nữ đang cầm ván trượt tuyết đứng chờ.
Hai người một người màu đỏ một người màu xanh lá cây, trông không khác gì một cặp chú hề vô cùng ăn ý.
Vương Nhất Bác mở cốp xe sau đó xuống xe giúp bọn họ cất đồ, nhịn không được bèn trêu, "Hai người ăn mặc thật hợp nhau."
"Cậu thì biết cái gì." Lục Hạo chắc miệng, "Mặc đồ nổi cho dễ nhận ra, lỡ xui bị kẹt trong tuyết người ta còn thấy mà cứu, chứ mặc đồ xám đồ trắng không ai thấy đâu."
"Là tôi không hiểu," Vương Nhất Bác bất đắc dĩ, "Trình độ của cậu cao lắm cũng chỉ trượt trên đường xanh, đi đâu mà bị kẹt trong tuyết."
"Phòng bệnh hơn chữa bệnh mà."
Bạn gái của Lục Hạo tên là Corina, Tiêu Chiến đã gặp hai lần, nhưng cũng không tính là quen biết.
Cũng may Corina không ngại người lạ, nhìn hai thanh niên còn ở phía sau cất đồ, tự cô đã lên ghế sau chào hỏi Tiêu Chiến, cởi mũ lại nhờ anh mở đèn trong xe.
"Haiza, còn chưa bắt đầu mà tóc tôi đã rối rồi."
Cô quay mặt ra cửa sổ xe kéo chặt bím tóc lại, hỏi Tiêu Chiến, "Anh nhìn giúp tôi phía sau có rối lắm không? Hôm nay tôi muốn quay vlog."
"Không việc gì", Tiêu Chiến ngẫm lại nói, "Hơn nữa lát nữa cô đội mũ bảo hiểm nên nhìn không ra đâu."
"Cũng đúng... Để tôi nói Lục Hạo cũng mua một chiếc Range Rover, hữu ích quá trời."
Mặc dù đã nói dù sao cũng phải đội mũ bảo hiểm nhưng Corina vẫn tiếp tục chỉnh lại đầu tóc, vừa chỉnh vừa càm ràm.
"Không phải Range Rover cũng không sao, SUV cũng được, anh xem chiếc xe kia của anh ta, tuyết rơi là không dùng được, đừng nói lên núi, ngày nào tuyết lớn một chút đã không chạy được rồi."
Hai người phía sau lúc này thu dọn đồ vào cốp xe xong cũng lên xe. Ván trượt tuyết quá dài nên chỉ có thể đặt thẳng đứng, còn phải gập lại hàng ghế sau, Lục Hạo vừa lên liền ngồi sát bên cạnh Corina.
"Vợ à, sao có thể nói như vậy chứ?"
Anh giơ một tay lên ôm bạn gái, "Anh mua một chiếc SUV cũng không thành vấn đề, nhưng nếu không lái chiếc thể thao cỡ nhỏ kia thì có theo đuổi được đại mỹ nhân em không?"
"Cút," Corina vòng qua cánh tay anh, lại cười, "Anh cũng biết vậy à?"
Nói xong cô nàng bĩu môi, "Visual của anh mà được như hai người ngồi đằng trước kia thử đi, anh có kéo xe lừa em cũng theo."
Lục Hạo biết cô nói đùa, cũng không tức giận còn hi hi ha ha, "Vợ à, em chưa từng nghe trên mạng bảo trai đẹp bọn họ yêu nhau hết rồi sao."
Tiêu Chiến giật nảy mình, thấy Vương Nhất Bác vẫn tập trung lái xe không nói gì, vì thế bèn nhắm mắt giả vờ ngủ, dù sao lên núi còn phải hai ba tiếng nữa mới đến.
Không ngờ vừa ngủ đã trực tiếp lên đến núi, Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác đánh thức, người còn mơ mơ màng màng, chỉ thấy rõ hiện tại mình đang ở trong một bãi đậu xe, trong tay được nhét vào một cái túi McDonald's.
"Ăn một chút đi, thịt thăn trứng, hiện tại chỉ còn món này."
Vương Nhất Bác cuối cùng cũng rảnh tay nhìn điện thoại, không ai nói gì nữa, trong xe rất im lặng. Tiêu Chiến quay đầu lại nhìn, Lục Hạo và Corina ngồi phía sau cũng đang ngủ thiếp đi.
"Cậu ăn chưa?" Tiêu Chiến hỏi, "Có phải cậu mới lái xe đến đây không?"
"Bọn họ ăn rồi, lúc dừng xe ở McDonald's bọn họ xuống ăn rồi, anh vẫn đang ngủ." Vương Nhất Bác nói.
Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, câu này vẫn chưa trả lời đúng câu hỏi của anh, lại hỏi, "Còn cậu thì sao?"
"Sau đó kẹt xe khoảng nửa tiếng, dù sao cũng không di chuyển nhiều nên tôi ăn lúc đó rồi."
Nghe xong lời này, Tiêu Chiến chớp chớp mắt, cúi đầu gặm hamburger.
Ăn được vài miếng, người phía sau cũng tỉnh lại, xuống xe bắt đầu trang bị đồ truợt tuyết. Corina tinh mắt, trên tay không ngừng xoay chiếc BOA, ngẩng đầu lên nói chuyện với Vương Nhất Bác đang đội mũ bảo hiểm, "Đôi này có dễ đi không?"
"Hửm?" Vương Nhất Bác nhất thời không kịp phản ứng: "Đôi nào?"
"Đôi của hai người á," Corina chỉ chỉ Tiêu Chiến vừa mang giày xong, "Màu sắc không giống nhau nhưng của hai người là cùng kiểu phải không?"
Nói xong không biết cố ý hay vô tình cô cười khẽ, "Dễ mang? Hay là đồ đôi?"
Tiêu Chiến ho khan hai cái, "Hôm qua đi mua lúc cửa hàng sắp đóng cửa, hơi sốt ruột nên tiện tay chọn đôi này thôi."
Cáp treo xếp hàng không bao lâu, mọi người hẹn gặp ở phía trên, hôm nay "hai thầy trò" chỉ ở khu dành cho người mới tập trước.
Tiêu Chiến ngồi trong tuyết, nhìn Vương Nhất Bác bước lên ván trượt của mình, bắt đầu dạy anh từ cách cố định ván.
Trong lòng anh có chút băn khoăn, lại có chút tình cảm khác.
Biết rõ bản thân không có nền tảng thì vẫn nên tìm một huấn luyện viên vì có rất nhiều điều phải dành thời gian để dạy.
Hơn nữa, anh có vẻ hơi căng thẳng, cảm giác bây giờ Vương Nhất Bác nói gì, anh cũng nghe không được bao nhiêu.
"Nào, giờ anh làm lại một lần nữa như tôi nói, rồi tôi sẽ hướng dẫn tiếp."
Vương Nhất Bác chỉ xỏ một chân, giải thích những kiến thức cơ bản, sau đó một tay kéo Tiêu Chiến đứng lên.
Tuy đã đứng lên nhưng anh không đứng vững được, vì thế Vương Nhất Bác vẫn giữ chặt cả hai tay Tiêu Chiến. Hai người biến thành mặt đối mặt giữ tay nhau, khoảng cách chỉ bằng một cánh tay.
Vương Nhất Bác bất giác nuốt nước miếng, không biết là nói cho Tiêu Chiến nghe hay cho chính mình nghe: "Đừng căng thẳng, con dốc này không đáng sợ lắm đâu."
Tiêu Chiến gật gật đầu, thầm cảm ơn vì mình đang đeo kính trượt tuyết, người khác sẽ không nhìn thấy đôi mắt anh lúc này, "Tôi không có căng thẳng."
"Tôi sẽ kéo anh, sau đó anh làm theo những gì tôi đã nói, khuỵ xuống một chút, lưỡi ván sẽ nâng lên một chút, được không, sau đó chúng ta sẽ đẩy một đoạn dốc, anh thử xem."
Tiêu Chiến ngẫm lại tư thế bây giờ của hai người, có chút do dự: "Cứ nắm hai tay như vậy sao?"
"Đúng, tôi sẽ giữ anh, anh chỉ cần lo trượt là được, sẽ không ngã đâu, đợi anh trượt ổn rồi tôi sẽ buông tay."
Vương Nhất Bác nhẹ nhàng bắt lấy tay Tiêu Chiến, đôi tay đã bị nắm lấy hai lần.
"Anh xem, chúng ta không cần dùng sức, anh đừng đặt trọng tâm lên người tôi, chỉ cần nghĩ dù trượt đến đâu thì tôi cũng sẽ giữ được anh là được."
Trong lòng Tiêu Chiến nhảy dựng lên, sau đó gật gật đầu, theo lời cậu thử từ từ trượt xuống.
Hai người mặt đối mặt, khoảng cách rất gần, hai tay xếp chồng lên nhau trong lòng bàn tay đối phương nhưng không cách nào kéo lại gần, như gần như xa. Cứ như vậy bình ổn vững vàng trượt đến cuối con dốc, lại đi lên làm lạimột lần nữa.
Lần này lúc Tiêu Chiến buộc dây, Vương Nhất Bác ngồi xổm bên cạnh tháo kính trượt tuyết ra, trong ánh mắt mang theo nụ cười, "Anh rất thông minh, lát nữa chúng ta lại lên một lần nữa, sau đó chúng ta đổi lưỡi phía trước."
"Vậy sao, chỉ cần biết cách đẩy bằng đầu ngón chân?"
Tiêu Chiến không biết làm sao cảm giác không có cách nào nhìn lại, chỉ nhìn chằm chằm tay mình ấn cố định, trong lòng đột nhiên có chút mất mát.
Dễ học vậy sao? Sao không thể học lâu hơn một chút?
"Không phải, ít nhất anh cũng phải biết cách thay đổi lưỡi mới xem như là biết đi, chứ không phải chỉ cần đẩy dốc thôi là được."
Vương Nhất Bác sờ sờ cằm suy nghĩ một chút: "Tôi nghĩ phải đến hai lần nữa để tập thêm, sau này cuối tuần chúng ta có thể đến, không cần ở lại, chỉ cần xuất phát sớm đi về trong ngày là được."
"Ồ, vậy thì tốt", Tiêu Chiến nghe đến đây cảm giác trong lòng bắt đầu nhảy nhót, không phát hiện ra giọng điệu của mình cũng phấn khởi hơn, "Lần sau để tôi lái xe, cậu vất vả quá."
Cứ như vậy qua lại mấy lần, khi đã luyện đủ mới bắt đầu đẩy lưỡi phía trước, hai người đổi vị trí ngược lại, Vương Nhất Bác đứng trên sườn dốc, "Anh đừng nhìn chân, nhìn vào con dốc hoặc nhìn vào tôi cũng được."
"Nhìn cậu sao?"
"Ừm, anh có thể nhìn vào kính hoặc mũ bảo hiểm của tôi cũng được. Nếu anh nhìn tôi thì phần trên cơ thể mới đứng được, còn nếu anh nhìn xuống đất thì sai tư thế rồi."
Nói xong cậu hơi thả lỏng bàn tay một chút, ý bảo Tiêu Chiến có thể từ từ đẩy xuống, đồng thời nhắc nhở, "Không phải tôi vừa nói muốn ngã thì ngồi xuống sao? Bây giờ nếu anh cảm thấy muốn ngã thì chỉ cần ngã về phía trước."
Giọng điệu của cậu rất nhẹ, Tiêu Chiến hơi do dự, "Nếu tôi ngã về phía trước không phải sẽ ngã lên người cậu sao?"
"Đúng, không sao, tôi có thể đứng yên, anh cứ việc đè lên người tôi..."
Nói xong Vương Nhất Bác cảm thấy từ ngữ của mình hơi có vấn đề, cậu suy nghĩ về hình ảnh kia, cảm giác tim đập nhanh hơn, bèn hắng giọng rồi tiếp tục nói, "Ý là nhào về phía trước... Anh phải quen với việc như vậy, nếu lúc anh đang đi về phía trước mà ngã về phía sau thì có thể anh sẽ bị lật cả người. Cú ngã kẹt lưỡi là cú ngã nghiêm trọng nhất và đau nhất, cho nên anh cứ nhào về phía trước."
Lúc này Tiêu Chiến còn không phân biệt được cái gì gọi là kẹt lưỡi, chỉ mơ mơ màng màng gật gật đầu, theo lời chậm rãi đẩy xuống.
Ai ngờ tốc độ tăng lên không bao lâu thì lưỡi ván đầu tiên bị kẹt, đang cảm giác sắp bị ngã người ra sau thì được Vương Nhất Bác ở phía trước đưa tay dùng sức kéo lại.
Vương Nhất Bác đứng lại, tuy hai người không ngã nhưng Tiêu Chiến đã bị mất thăng bằng, đập mạnh vào người Vương Nhất Bác với lưỡi trước bị kẹt.
Anh nhanh chóng nhận ra mình đang trong hoàn cảnh gì.
Hai tay vẫn bị Vương Nhất Bác nắm chặt, nhưng theo quán tính, khoảng cách giữa hai người đã được rút ngắn rất nhiều, suýt nữa anh đã ấn tay vào ngực người trước mặt.
Tiêu Chiến cảm giác mình nhất thời không thể hoàn hồn, không phải bởi vì mém tí té ngã như vừa rồi đáng sợ đến mức nào.
Vương Nhất Bác cũng không phản ứng gì, trầm mặc hồi lâu mới nói, "Anh thấy không, nếu ngã về phía trước thì cú ngã sẽ không nghiêm trọng nữa."
Tiêu Chiến không lên tiếng, chỉ gật đầu, giống như còn chưa bình tĩnh lại.
"Không sao đâu," Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút, cho rằng anh bị dọa, nói sang chuyện khác.
"Lần đầu tiên tôi trượt tuyết, ba mẹ rất không tin tưởng mà đưa tôi đến cũng không tìm huấn luyện viên cho tôi, lúc đó tôi chỉ có một mình ngã cả một ngày, không hề biết một kỹ năng nào dẫn đến rất lãng phí thời gian ngã xuống rồi đứng lên."
"Anh xem chúng ta như thế này, có tôi giữ anh tập thì anh sẽ không ngã, tiết kiệm rất nhiều thời gian ngã xuống rồi đứng lên đó."
Vừa nói, cậu vừa buông tay đang ôm Tiêu Chiến ra, lại nắm lấy cổ tay Tiêu Chiến, sau đó nắm chặt cánh tay của anh, "Nắm chặt."
Tiêu Chiến hơi thở hổn hển, chỉ gật đầu, nhìn Vương Nhất Bác dùng một tay mở áo khoác ra, từ trong túi bên trong lấy ra một chai nước suối nhỏ, tự hỏi: "Mệt không, uống chút nước nghỉ ngơi một lát là được."
"Ồ..."
Tiêu Chiến không biết nói gì lúc này, chỉ nhận lấy nước, tim đập như trống uống vài ngụm, đưa chai nước trở lại.
Đêm qua trên núi vừa có tuyết rơi dày, bọn họ lên sớm, lúc này trên sườn núi không có bao nhiêu người, thanh âm đều bị tuyết hút đi, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.
Hiệu ứng cầu treo thật sự không át đi được, Tiêu Chiến nghĩ thầm.
Cáp treo chỉ chạy đến ba giờ, nhưng nếu chờ đến thời gian cáp treo đóng cửa rồi mới đi thì sẽ bị kẹt xe lúc ra khỏi bãi đậu xe. Cho nên buổi trưa sau khi ăn xong hai người chỉ tùy tiện tập thêm hai lần nữa, cả nhóm quay trở lại bãi đậu xe và chạy đến airbnb đã đặt trước.
Căn villa bọn họ đặt chỉ cách bãi trượt tuyết năm phút lái xe, Corina cảm thấy vô cùng mệt mỏi, ở ghế sau hô to, "Hạo Tử à, lát nữa anh đi mua gì ăn được không, em mệt quá."
"Được, được." Lục Hạo đáp ứng, lại siết chặt bả vai cô, "Lát nữa căn nhà kia có bồn tắm lớn, có Jacuzzi, em có thể vừa ngâm mình vừa ngắm tuyết."
Corina ngay lập tức ngã xuống người hắn.
Trong lúc ồn ào, xe đã chạy đến nơi, Tiêu Chiến nhìn thấy đã có một chiếc xe khác đậu ở đó, anh tưởng rằng là xe của chủ nhà, lại nghe Corina nói.
"À, bọn họ đến rồi." Corina ghé sát vào cửa sổ xe nhìn biển số xe, sau đó giải thích với Tiêu Chiến vẻ mặt đang không rõ ràng ở phía trước, "Là hai người bạn của tôi, bạn chung phòng."
Giống như sợ bọn họ để ý, Lục Hạo cũng bổ sung, "Là hai cô gái, người rất tốt. Ngôi nhà có bốn đến năm phòng ngủ lận, cũng đủ."
Hai cô gái đến trước dường như đã tìm hiểu căn nhà này, lúc ra cửa đón họ đã thay quần áo trượt tuyết, nhìn thấy Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến xuống xe ánh mắt liền sáng ngời, chen chúc bên cạnh Corina.
Người bên trái hạ thấp âm lượng, "Ôi má ơi, họ có bạn gái chưa? Ai cũng được."
Người bên phải càng kích động, "Chết tiệt, là một cặp à? Phải không?"
"Tôi nhắc lại, chỉ cần không phải chuyện của chúng ta thì sẽ không liên quan đến chúng ta."
Corina đẩy hai cô ra, rất tiêu sái giơ điện thoại đi vào, có lẽ là để quay chụp phần room tour trong vlog.
Hai cô gái mang theo đế lẩu và khuôn, các bộ đồ ăn khác đã được chuẩn bị sẵn trong nhà.
Trong lúc chờ Lục Hạo đi mua đồ ăn về, Corina đi tắm, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đi theo những người bạn mới đi dạo căn villa này một lần.
"Hai chúng tôi đã ở phòng này, còn Corina đã chọn phòng có Jacuzzi và ban công bên kia."
Cô gái nói chuyện tên là Na Na, rất nhiệt tình, giơ ngón tay chỉ vào căn phòng đối diện phòng mình, "Đối diện là phòng có một giường lớn."
Sau đó lại chỉ vào đầu hành lang bên kia, "Góc kia còn có một phòng hai giường, đều có nhà vệ sinh, tuỳ các anh muốn chọn thế nào cũng được."
Một cô gái khác ít nói hơn tên là Cassie, chỉ gật đầu.
Tiêu Chiến chỉ cách cánh cửa nhìn thoáng qua căn phòng có giường lớn, không đi vào, sau đó lại đi qua căn phòng hai giường ở đối diện hành lang, phát hiện phòng hai giường kia là hai giường đơn, anh không nghĩ nhiều, đi vào đặt đồ của mình rồi đi ra.
"Tôi ở phòng này."
Ai ngờ nói xong Vương Nhất Bác gật gật đầu đi theo vào, cũng đem túi xách của mình vào bên trong đặt xuống.
Tiêu Chiến sửng sốt.
Anh vốn định nhường căn phòng có chiếc giường lớn hơn cho Vương Nhất Bác, sao bây giờ lại biến thành hai người ngủ chung một phòng...
Ai hiểu sai?
Anh còn đang kinh ngạc, cảm giác huyệt thái dương như nổ tung, chưa kịp nói chuyện, cũng không biết nói như thế nào, Vương Nhất Bác đã xuống lầu, đánh mất cơ hội tốt nhất để hỏi.
Không lẽ bây giờ kéo cậu ta lại hỏi 'Tại sao cậu lại ngủ chung một phòng với tôi', có thể có vẻ không dễ ở chung đúng không?
Hai cô gái nhìn với vẻ mặt rất khó tả.
Tiêu Chiến nghĩ, quả nhiên là vậy! Tại sao hai người ngủ trong một căn phòng hai giường đơn?
Vấn đề này cuối cùng đã được giải quyết, chỉ là theo cách mà Tiêu Chiến không thể nghĩ tới.
Buổi tối ăn lẩu xong, mọi người tụ tập ở phòng khách chơi Sequence Lục Hạo mang đến, sáu người vừa vặn chia làm ba đội.
Theo lý thuyết, trò chơi này nên có một chút thủ thuật và rất nhiều may mắn.
Đêm nay đội của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác không biết làm sao mà rất may mắn, họ luôn rút được những lá bài mà đối phương cần trong tình huống đồng đội không được trao đổi, liên tục bingo hết lần này đến lần khác.
Na Na đại khái cảm thấy thua liên tiếp mấy lần nên chán nản ném bài trước, hét lên rằng sáng mai còn dậy sớm, hôm nay quên mất.
Những người khác cũng đồng ý, vì thế nhao nhao trở về phòng, nhưng Tiêu Chiến vừa vào phòng liền cảm thấy nhiệt độ không bình thường.
Anh xoay người đi ra vừa vặn đụng phải Vương Nhất Bác đang đi lên lầu: "Cậu vào xem thử, hình như căn phòng này rất lạnh đúng không?"
"Hình như vậy," Vương Nhất Bác nhìn công tắc sưởi trên tường, thấy nhiệt độ ở mức 14, nhưng nút nhiệt độ đã được điều chỉnh đến mức cao nhất.
Cậu chỉnh nút nhiệt độ hai ba lần, trong lúc đó, Tiêu Chiến đến bên tường chỗ máy sưởi, sau đó đưa tay ra, đứng một lúc lâu vẫn không có chút nhiệt độ nào, lắc đầu với Vương Nhất Bác.
"Cậu nói sao?" Lục Hạo không biết từ lúc nào xuất hiện ở cửa, bàn chải đánh răng còn ở trong miệng lẩm bẩm: "Phòng các cậu không có hệ thống sưởi à?"
"Buổi chiều lúc đến hình như không sao." Tiêu Chiến nhớ lại, nhìn về phía Vương Nhất Bác, "Đúng không?"
"À, để tôi nói cho cậu biết," thấy Vương Nhất Bác gật gật đầu, Lục Hạo lại ngậm bàn chải đánh răng cười cười, "Ai bảo buổi tối hai người chơi game may mắn quá chi, đây là định luật bảo toàn vận may đó."
Tiêu Chiến nuốt nước miếng, vừa định nói hay là Vương Nhất Bác ngủ ở phòng ngủ khác, còn anh có thể ngủ trên sô pha phòng khách. Lời còn chưa kịp thoát ra đã bị một giọng nói khác cắt ngang.
"Con mẹ cậu."
Vương Nhất Bác liếc Lục Hạo một cái, "Đối diện không phải còn một phòng sao?"
Nói xong cậu kéo ba lô của mình lên, đi thẳng ra cửa, lúc đi ngang qua cái túi của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác dừng lại một chút, sau đó thuận tay cầm ba lô của Tiêu Chiến lên, vòng qua Lục Hạo đang đứng bên cửa đi ra ngoài.
"Chuyện đó..." Tiêu Chiến đi theo phía có hơi do dự, không biết có nên nói hay không.
Nhưng rõ ràng thấy mình muốn lên tiếng, Vương Nhất Bác cũng không có ý dừng bước hoặc xoay người quay đầu lại, vì thế đành phải đem nửa câu sau nuốt vào trong.
"À, đúng rồi," Lục Hạo vẫn còn đứng bên cửa vỗ vỗ bả vai Tiêu Chiến nở nụ cười, "Ngủ trên giường lớn đi, đêm nay mọi người ngủ ở phòng giường lớn ha, chúc ngủ ngon."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro