58 [Kết thúc]
Trong phòng tối om, chỉ mơ hồ nhìn thấy hai bóng người chồng lên nhau, quấn lấy nhau như nhộng xoắn vào nhau. Một lúc lâu sau, từ bên trong truyền ra vài tiếng thở dốc, cánh tay của người bên dưới từ trên người phía trên buông xuống, mái tóc đẫm mồ hôi lộn xộn giữa gối.
Hai người đều không cử động, nơi giao hợp dính chặt với nhau, một lúc sau, Vương Nhất Bác lại cúi đầu hôn lên môi Tiêu Chiến, sau đó mới từ từ rút ra, nghiêng người nằm xuống bên kia giường.
Ngón tay hắn giật giật, không hiểu sao muốn hút thuốc, nhưng hắn đã bỏ thuốc từ lâu.
Trời đang trở lạnh, khi làm tình không cảm thấy, làm xong mới thấy lạnh, Vương Nhất Bác lấy chăn muốn đắp cho Tiêu Chiến, nhưng người nọ đẩy hắn ra, mơ hồ nói cái gì đó không rõ ràng: "Mới thay vỏ chăn mấy ngày trước..."
Lạnh quá rồi mà còn để ý đến việc này. Vương Nhất Bác tặc lưỡi, phủ chăn lên cả hai người, mồ hôi dính hết vào chăn.
"Cũng không phải không còn cái khác, tối về tôi sẽ thay."
Hắn kéo người vào lòng, ở sau lưng anh hôn lên vai của anh, tay lại thành thật mà sờ soạng lung tung, xoa nắn bộ ngực mềm mại của anh, núm vú đã hơi sưng lên vì bị hút, dựng thẳng trong không khí, lại bị hai ngón tay vân vê, chơi xấu mà nhéo lấy.
Tiêu Chiến run rẩy trong vòng tay hắn, nắm lấy tay hắn, kêu lên một tiếng: "...Nữa hả?"
Vương Nhất Bác nhìn thời gian, vẫn còn sớm, trường mẫu giáo vẫn chưa tan học. Hắn ôm mông Tiêu Chiến xoa xoa, cũng không buồn đeo bao cao su, cứ như vậy lần nữa cắm vào.
Huyệt vẫn ướt mềm, dễ dàng cất chứa hắn, vách thịt mềm mại quen thuộc với sự xâm nhập của hắn, sôi nổi mà mút hắn vào, từng chút từng chút làm vừa lòng hắn.
Vương Nhất Bác than một tiếng, quay mặt về phía Tiêu Chiến hôn anh, tay còn lại vòng qua eo anh, ấn vào bụng dưới của anh, thong thả mà chịch vào.
"Ưm... ưm ư..."
Hắn đi vào sâu, chỉ nghiền bên trong, khoái cảm từ từ dâng lên, không mãnh liệt mà cứ mài như thế. Tiêu Chiến kêu lên, cơ thể nhanh chóng nóng trở lại.
Chiếc chăn bông không biết từ khi nào đã bị đá văng ra xa, chiếc giường cũng nhiệt tình phát ra âm thanh cùng với Tiêu Chiến.
Tuy nhiên, ngay lúc cảnh đang đẹp thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.
Hai người giật nảy mình, Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, nhìn thấy điện thoại của Tiêu Chiến ở đầu giường.
Hắn không rút ra mà cứ ở tư thế này, duỗi tay với lấy cái điện thoại.
Hắn gần như bị ép vào người Tiêu Chiến, dương vật cũng nhân cơ hội tiến sâu hơn nhờ chuyển động của hắn. Tiêu Chiến nghiến răng đẩy hắn, thân thể run rẩy: "Đồ khốn..."
Vương Nhất Bác cười một tiếng, sau đó mới lùi lại một chút, liếc nhìn màn hình mới nhận ra người gọi đến là giáo viên mầm non.
Hắn thấy lạ, nhưng cũng không có thời gian nghĩ nhiều, bèn trả lời: "Alo?"
Tiêu Chiến mở to hai mắt nhìn, anh không ngờ Vương Nhất Bác cứ như vậy lại trả lời điện thoại.
Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn anh, khóe miệng cong lên, mở loa ngoài rồi đặt điện thoại lên gối.
"Alo, xin chào, có phải là phụ huynh của bạn nhỏ Tiêu Cảnh Minh không?"
Tiêu Chiến cứng người, nắm lấy cánh tay hắn không dám đáp lại.
Vương Nhất Bác cúi đầu, đỉnh hông vào trong một chút: "Hỏi cậu đó, bố của Tiểu Minh."
Tiêu Chiến bịt miệng lại, rầu rĩ mà "Ưm" một tiếng, cả người vì căng thẳng mà đã đỏ bừng.
Đầu bên kia điện thoại không nghe thấy người trả lời, nên hỏi lại một lần nữa: "Xin chào? Nghe được không ạ?"
Tiêu Chiến liếc Vương Nhất Bác một cái, chỉ có thể căng da đầu đáp: "Phải... phải."
Nhưng khi vừa nói xong, Vương Nhất Bác đã bóp eo anh, đỉnh hông đến.
Hai mắt Tiêu Chiến đỏ bừng, móng tay đã cắm sâu vào da thịt, vì kìm lại tiếng rên, anh đã cắn môi đến trắng bệch.
"À là thế này, Tiểu Minh vẫn còn ở trường, khi nào thì phụ huynh đến đón cháu được ạ?"
Vương Nhất Bác nghe xong thắc mắc: "Không phải còn chưa đến giờ tan học sao?"
Trong đầu Tiêu Chiến hỗn loạn, làm gì còn biết được chuyện này, cũng không cách nào trả lời câu hỏi, chỉ có thể ôm Vương Nhất Bác liều mạng lắc đầu.
Để tránh đùa với lửa, Vương Nhất Bác đã bế anh lên, để anh ngồi đối diện trên người hắn, sau đó anh lấy điện thoại chuyển về chế độ cầm tay.
"Ừm... là bây giờ đã tan học sao?" Hắn hỏi đầu bên kia.
"Đúng rồi, đúng rồi, ngày mai được nghỉ nên hôm nay tan học sớm một tiếng." Cô giáo nói: "Tôi đã thông báo thông qua hội phụ huynh rồi."
Vương Nhất Bác "À" một tiếng: "Được, làm phiền cô giáo, chúng tôi sẽ đến ngay."
Sau khi cúp điện thoại, Vương Nhất Bác sờ lưng Tiêu Chiến, hỏi: "Hôm nay tan học sớm, cậu quên à?"
Tiêu Chiến tựa vào vai hắn thả lỏng một lúc, sau đó mơ mơ màng màng ngước mắt lên: "Hả...? Hình như là vậy."
"Không phải hình như, đúng là như vậy." Vương Nhất Bác cười một tiếng: "Tiểu Minh đã đợi chúng ta hai mươi phút."
Lúc này Tiêu Chiến mới đột nhiên ngẩng đầu lên, nhưng đồ vật của Vương Nhất Bác vẫn còn cắm trong người anh, chỉ cần cử động nhẹ cũng khiến cả người nhũn ra.
"Đừng... đừng động." Anh véo hắn một cái, nhưng lại không còn sức lực, giống như đang tán tỉnh: "Mau đi đón thằng bé, đón nó..."
"Muộn cũng đã muộn rồi, muộn thêm một chút cũng không sao." Vương Nhất Bác giữ lấy gáy anh, nhếch khóe miệng: "Bắn cái hãy đi."
Nói xong, hắn liền hôn anh thật mạnh, siết chặt vòng tay, bắt đầu chịch anh lần nữa.
Khi hai người đến trường mẫu giáo thì đã hơn một giờ sau.
Vốn tưởng rằng sẽ thấy Tiểu Minh ngồi chờ lẻ loi một mình, nói không chừng sẽ bị giáo viên than phiền, Tiêu Chiến cảm thấy vô cùng áy náy, đang nghĩ cách giải thích với giáo viên và Tiểu Minh, không ngờ khi vừa bước vào lớp, vẫn còn vài đứa trẻ chưa về, cũng còn vài giáo viên đang chơi cùng bọn trẻ.
Tiêu Cảnh Minh đang ngồi ở bàn bên cạnh cắm cúi vẽ, rất yên tĩnh, giống như trước đây.
Tiêu Chiến nhẹ nhàng thở ra, cảm ơn cô giáo trước, sau đó chậm rãi đi đến phía sau cậu bé, cúi xuống cười hỏi: "Tiểu Minh vẽ cái gì đó?"
Tiểu Minh bị giật mình trước sự xuất hiện đột ngột của bố, nhưng rất nhanh cười tươi, giơ bức tranh lên cho anh xem.
Dưới bầu trời xanh mây trắng, hai người bố nắm tay cậu bé cười nói chạy trên thảm cỏ.
Một bức tranh trẻ con đơn giản nhưng lại khiến Tiêu Chiến cảm thấy ngọt ngào trong lòng.
Và anh cũng nhưng chóng phát hiện ra Tiểu Minh còn đặc biệt đánh dấu hai người lớn bằng các chữ cái, một chữ X và một chữ W.
Anh vội vàng quay lại kéo Vương Nhất Bác: "Mau xem bức tranh Tiểu Minh vẽ."
Vương Nhất Bác thò đầu sang, lập tức ai da một tiếng: "Vẽ đẹp lắm."
Nhưng hắn cũng nhanh chóng sờ đầu Tiểu Minh nói: "Nhưng lần sau nhớ vẽ chú đẹp trai hơn nhé, mặt này hơi to rồi."
Tiêu Chiến cạn lời, đá vào bắp chân hắn: "Cậu yêu cầu thật đúng là nhiều."
Tiêu Cảnh Minh cười toe toét.
Tiêu Chiến nhìn chằm chằm hai chữ kia trong chốc lát, không biết mình nhớ tới cái gì, đột nhiên ngồi xổm xuống hỏi Tiểu Minh: "Tiểu Minh, đều gọi là bố rất dễ nhầm, con xem bây giờ gọi chú ấy thế nào đây?"
Ánh mắt anh mang theo bỡn cợt, chỉ chờ Tiểu Minh ra dấu chữ "Mẹ" để cho Vương Nhất Bác mở mang tầm mắt, nhưng nào ngờ nhóc con lại chỉ tay vào anh nói: [Chồng của bố.]
Tiêu Chiến chớp mắt, xác nhận một chút: "Hả?"
Vương Nhất Bác bật cười.
[Chú nói không cần con gọi chú là bố, gọi là chú thì xa lạ quá, nên bảo con gọi chú là 'Chồng Tiêu Chiến'.]Tiểu Minh ra dấu một cách nghiêm túc: [Mặc dù con thấy nó hơi lạ.]
Tiêu Chiến đứng dậy, giả vờ đánh hắn: "Vương Nhất Bác, cậu nhất định có bệnh."
Vương Nhất Bác nhanh chóng né tránh, cúi người bế Tiểu Minh lên, hôn lên má cậu bé một cái: "Gọi giỏi lắm bảo bối, dắt con đi ăn McDonald."
Cánh tay Tiểu Minh giơ tay, vui vẻ ôm cổ hắn, làm gì còn quan tâm gọi như thế nào mới đúng.
Tiêu Chiến đi theo sau bọn họ, cuộn bức tranh trong tay lại, bất lực mỉm cười rồi nhanh chóng đi theo.
Anh chưa kịp nói gì thì bàn tay còn lại của Vương Nhất Bác đã vươn ra nắm lấy tay anh dắt đi.
Tiêu Chiến nắm lấy, siết chặt ngón tay, nét cười trong mắt càng đậm hơn.
Kỳ nghỉ Tết Nguyên đán lại đến, vậy mà đã một năm nữa trôi qua, và năm nay chắc chắn là một năm vô cùng đặc biệt đối với bọn họ.
Vào đêm ngày 31, bọn họ cùng với bố con Tô Vân Sơn mang theo Tiểu Minh đến trung tâm thành phố để xem bắn pháo hoa, sự kiện do chính phủ tài trợ, biển người tấp nập, vô cùng náo nhiệt, khi pháo hoa được bắn lên, cả bầu trời đêm được chiếu sáng như ban ngày.
Tiểu Minh còn nhỏ, nhìn không rõ nên Vương Nhất Bác để cậu bé cưỡi trên cổ hắn. Lần đầu tiên nhóc con được xem một màn trình diễn pháo hoa hoành tráng như vậy, vui mừng đến mức liên tục kéo tóc Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác mắng vài tiếng nhưng vẫn mỉm cười, một bàn tay nắm chặt tay Tiêu Chiến, nhìn nhau trong ánh đèn nhấp nháy.
Bọn họ không nói gì, ngôn ngữ đã không còn quan trọng nữa.
Về đến nhà thì đã gần 0 giờ, trên đường về Tiểu Minh đã thiu thiu ngủ. Về đến nhà, cậu bé liền lăn ra ngủ, xem như cũng bớt được chút việc. Tiêu Chiến dặm chăn cho cậu bé xong thì đóng cửa đi ra ngoài.
Vương Nhất Bác ngồi ở cửa sổ lồi trong phòng, trên tay cầm ly rượu vang đỏ, vẫy tay với anh: "Lại đây ngồi một lát, bên kia còn có pháo hoa."
Hắn vẫn chưa chuyển sang đây, nhưng ngủ lại đây đã trở thành chuyện bình thường, chuyển sang hay không cũng không còn là vấn đề.
Tiêu Chiến ngồi sang, cầm ly rượu đỏ trên bàn, lắc lắc, cúi đầu nhấp một ngụm. Ngọt một cách lạ lùng.
Vương Nhất Bác nhìn anh, cười nói: "Ngon không?"
Tiêu Chiến gật đầu.
"Cẩn thận, đừng để say." Vương Nhất Bác nghiêm túc nhắc nhỏ: "Uống nhiều quá mà không cứng được thì lát sẽ hỏng việc mất."
Tiêu Chiến bó tay cười rộ lên, đạp hắn một cái: "Cậu có bệnh thật đó."
Hai người nói nói cười cười, chẳng mấy chốc đã uống vài ly.
Mắt thấy Tiêu Chiến hơi say, Vương Nhất Bác nhanh chóng dừng lại, đặt rượu trở lại bàn.
Nhưng khi quay lại, người nọ như người không xương mà bám dính lấy hắn.
Điều này vừa phải. Vương Nhất Bác hài lòng, nhéo mặt anh, cúi đầu hôn anh.
Đôi mắt Tiêu Chiến ướt dầm dề phát ra ánh sáng, Vương Nhất Bác nhìn đến mê mẩn, không nhịn được hôn anh lần nữa, môi lưỡi vấn vương, hơi thở tràn ngập vị ngọt của rượu.
Nhưng chỉ trong chốc lát, điện thoại của hai người đặt ở một bên cùng rung lên mấy cái.
Bầu trời phía xa liên tiếp bung xoè mấy đợt pháo hoa, nổ đì đùng.
Vương Nhất Bác phục hồi lại tinh thần, mỉm cười: "Chúc mừng năm mới."
Tiêu Chiến cũng cong đôi mắt nói: "Chúc mừng năm mới."
Yêu nhau nhiều năm, nhưng đây mới là năm mới đầu tiên họ ở bên nhau.
Tiêu Chiến vì nụ hôn mà tỉnh táo một chút, anh dựa vào vòng tay Vương Nhất Bác ngắm nhìn pháo hoa, lại nghe thấy điện thoại rung lên mấy tiếng, cuối cùng cũng để mắt đến, đều là bạn bè đồng nghiệp thậm chí cả phụ huynh của học sinh nhắn tin chúc mừng năm mới, đa số là tin nhắn theo mẫu, còn lại một số là gửi có chủ ý, thoạt nhìn rất dụng tâm.
Tiêu Chiến rất thành thật, trả lời từng người một, cho dù đó là tin nhắn mẫu.
Và ngay khi anh vừa định đặt điện thoại xuống, trên màn hình hiện lên một lời nhắc nhở khác, được Vương Nhất Bác gửi cho anh.
[Chúc mừng năm mới, tôi yêu cậu.]
Tiêu Chiến cười, quay đầu nhìn hắn, bắt gặp ánh mắt tươi cười của Vương Nhất Bác.
Anh liền đáp lại: [Chúc mừng năm mới, yêu cậu nhiều.]
Vương Nhất Bác nhận được, liền cúi đầu hôn lên mặt anh, đang định tiếp tục nụ hôn bị gián đoạn thì Tiêu Chiến đã chống vai đẩy ra.
"Tôi vẫn còn có chuyện luôn muốn hỏi cậu." Mặt người nọ hơi hồng, là do rượu.
Vương Nhất Bác cảm thấy sau khi anh uống rượu xong thật giống một bạn nhỏ hậu đậu, hắn vô cùng thích thú, không khỏi nhẹ giọng nói: "Hả?"
"Hình đại diện của cậu..." Tiêu Chiến chỉ vào bức ảnh đại diện đen thui của hắn trên điện thoại: "Tôi xem không hiểu nó là cái gì, đen thui... nhưng cũng có điểm trắng, giống như tuyết."
"Là cái gì thế?" Anh hỏi: "Là cậu chụp sao?"
Vương Nhất Bác hơi giật mình, sau đó cười rộ lên, ừ một tiếng: "Là tôi chụp."
"Chụp năm ngoái, khi tôi đang du học ở Nhật Bản." Hắn dịu dàng nói: "Vào mùa hoa anh đào tháng 3, hoa anh đào nở rộ khắp Tokyo, rất đẹp."
"Ngày nào tôi cũng đi ngang qua rừng hoa anh đào, mỗi lần đi qua, tôi lại nhớ đến hàng cây hoa anh đào trồng trước cổng trường trung học số 3 ở Xuân Thuỷ." Vương Nhất Bác nói, giọng điệu chậm lại như đang chìm vào hồi ức: "Mỗi lần như thế... đều sẽ nhớ đến cậu."
Ánh mắt Tiêu Chiến lập loè một chút, nhìn hắn bất động, không nói nên lời.
"Còn tại sao nó lại trông như thế này..." Vương Nhất Bác bấm vào album ảnh, đưa bức ảnh gốc cho Tiêu Chiến xem: "Bởi vì ở đó không chỉ có hoa anh đào mà còn có tuyết nữa."
Ở Nhật Bản, vào mùa hoa anh đào lại có tuyết rơi thì rất hiếm thấy, huống chi là tuyết dày như vậy, Vương Nhất Bác còn nhớ rất rõ, lúc ấy hắn vừa từ thư viện đi ra, vừa ngẩng đầu đã cảm thấy trên mặt ngưa ngứa, là tuyết lả tả rơi xuống, dính chặt vào cành hoa anh đào, gần như hòa vào một thể.
Khi đó trời đã khuya, bên cạnh vẫn có những sinh viên đại học cũng chăm chỉ học tập đi ngang qua, không khỏi cảm thán nói trời có tuyết vào thời điểm hoa anh đào nở rộ là chuyện hiếm thấy trong vòng 50 năm qua.
Hắn không khỏi chụp một bức ảnh, chụp không đẹp, ánh sáng rất mờ, cũng không biết để gửi cho ai xem.
Nhưng chỉ cảm thấy nó thật kỳ diệu nên giữ lại.
"Ở Hoài Lâm không thường xuyên có tuyết, từ nhỏ đến giờ, ngoại trừ ở Tokyo ra, tôi chỉ thấy qua một lần." Vương Nhất Bác nói: "Cho nên tôi nghĩ nếu lần sau tuyết có rơi, có lẽ tôi có thể cùng ngắm với cậu."
"Ngày đó khi đứng ở rừng hoa anh đào, tôi không ngừng ước nguyện như vậy."
Tiêu Chiến nghe đến nhập thần, không hiểu sao hốc mắt cũng trở nền hồng hồng. Anh đặt điện thoại xuống, vòng tay qua eo Vương Nhất Bác, dụi đầu vào cổ hắn.
Vương Nhất Bác cười rộ lên: "Sao đột nhiên lại làm nũng thế?"
Tiêu Chiến vẫn không nói gì, chỉ ôm lấy hắn, hơi ấm của hai người chồng lên nhau, vừa đủ ấm áp.
0 giờ đã dần trôi qua, tiếng pháo hoa không còn vang lên thường xuyên từ ngoài cửa sổ, hai người di chuyển từ cửa sổ lồi trở lại giường, ôm chặt lấy nhau, triền miên ân ái mà làm một hồi.
Tiếng khóc của Tiêu Chiến vẫn bị đè nén, nhưng cũng rất dễ nghe. Vương Nhất Bác thích bộ dáng sau khi uống chút rượu của anh, nhiệt tình, đáng yêu, toàn thân đỏ bừng, nóng rực như sắp bốc hơi.
Hắn hôn anh, đun chảy anh thành hơi nước rồi lại uống hết lần này đến lần khác. Đến khi thở dốc nghỉ ngơi cũng đã sau nửa đêm.
Hai người trong phòng tắm lại náo loạn một hồi, đến khi trở về phòng, Tiêu Chiến đã mơ hồ, men say tiêu tán hơn nửa, chỉ còn mệt mỏi, eo đau chân tê, đầu óc cũng trướng, quá buồn ngủ.
Anh đang định lên giường nghỉ ngơi, mắt nhìn thoáng qua thì phát hiện rèm cửa chưa đóng, vẫn luôn chưa kéo lại.
Lúc này mới muộn màng cảm thấy xấu hổ, anh vội vàng chạy sang định kéo rèm lại, nhưng chợt phát hiện dưới ánh đèn cách đó không xa, có thứ gì đó mỏng manh, rơi xuống xào xạc.
Tiêu Chiến dụi mắt, yên lặng nhìn ra ngoài quan sát, một lúc sau mới cười rộ lên, gọi: "Vương Nhất Bác!"
Vương Nhất Bác thong thả, lười biếng đi tới: "Sao thế?"
"Tuyết rơi rồi." Anh chỉ ra ngoài cửa sổ cho hắn xem: "Tuyết rơi thật rồi."
Vương Nhất Bác nhìn, ngẩn ra hồi lâu.
Hoài Lâm, 10 năm nay thật hiếm khi thấy tuyết, thực sự đã có tuyết rơi.
Hắn nâng khóe miệng lên từng chút một, áp má vào tai Tiêu Chiến, ôm lấy anh nhẹ nhàng đung đưa.
Hóa ra nếu cứ ước thật nhiều, trời cao sẽ thực sự nghe thấy.
Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ Tết Nguyên đán, Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến đến một nơi.
Trước khi lên xe, Tiêu Chiến tưởng đây chỉ là một buổi hẹn hò bình thường, ăn uống dạo phố mà thôi, nhưng đến khi đến nơi anh mới nhận ra có điều gì đó không đúng.
Nơi chiếc xe lái tới là một khu biệt thự ven sông, mà trước mắt rõ ràng là một tòa nhà nhỏ hai tầng theo phong cách phương Tây.
Tiêu Chiến hơi ngốc: "Đây là..."
Vương Nhất Bác nắm tay anh, không nói gì, chỉ dẫn anh vào trong.
Đứng trước cửa, hắn giơ ngón tay Tiêu Chiến lên, chỉ cho anh nhập mật khẩu 081005, là gộp số ngày sinh của hai người lại.
Cánh cửa mở ra, tất cả đồ trang trí bên trong cho Tiêu Chiến thấy rằng, đây là một ngôi nhà mới được cải tạo.
Nhưng rõ ràng, khu dân cư này không phải là khu mới xây, không có lý do gì Vương Nhất Bác lại có thể mua một căn nhà mới như vậy ở đây.
Tiêu Chiến còn chưa kịp phản ứng thì đã được Vương Nhất Bác dẫn đi dạo một vòng, phòng khách, ban công, phòng ngủ và cả phòng làm việc, không có chỗ nào anh không thích, toàn bộ cấu tạo trong nhà, thậm chí đến cả chiếc đèn được lựa chọn đều được lồng ghép một cách hoàn hảo với quan điểm thẩm mỹ của Tiêu Chiến.
Sau khi xem một vòng, Vương Nhất Bác mới hỏi anh: "Thấy sao?"
Tiêu Chiến nhất thời lúng ta lúng túng, chỉ có thể nói: "...Tốt vô cùng."
"Thích không?"
"...Ừm." Nhưng anh vẫn còn ngạc nhiên: "Đây là...nơi chúng ta sống?"
"Đương nhiên." Vương Nhất Bác cười rộ lên: "Đây là nhà mẹ để lại cho tôi."
Tiêu Chiến sửng sốt.
"Trong khoảng thời gian này tôi đã thiết kế và trang trí lại theo sở thích và thói quen sinh hoạt của cậu." Hắn siết chặt tay Tiêu Chiến, dừng lại một chút: "Coi như là nhà tân hôn của chúng ta."
Vương Nhất Bác hít một hơi thật sâu, một tay khác cũng nắm lấy tay còn lại của anh, mặt đối mặt nhìn anh.
"Lúc còn đi học tôi đã nói sẽ cho cậu một căn nhà." Hắn cười rộ lên, như thể lời mạnh miệng năm ấy mới thật trẻ con.
Tiêu Chiến cũng cười theo: "Vương Nhất Bác thật lợi hại, nói được thì làm được."
Vương Nhất Bác đắc ý nghiêng đầu, ánh mắt lại dịu dàng, chậm rãi nói tiếp: "Nhưng... lúc tôi nói muốn cho cậu một căn nhà, thực ra là đang nói, tôi muốn có một tổ ấm với cậu."
"Tiêu Chiến, cậu quyết định chưa?" Vương Nhất Bác hỏi anh: "Đời này, có phải là tôi không?"
Rõ ràng hắn rất tự tin, nhưng bàn tay đang nắm tay anh vẫn hơi lo lắng và run rẩy.
Đôi mắt Tiêu Chiến đang mỉm cười, nhưng đã hơi ẩm ướt, anh nhìn hắn rồi gật đầu thật mạnh.
"Năm tôi 18 tuổi đã có quyết định."
Vương Nhất Bác dường như thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng mới dám hoàn toàn cười tươi.
Sau đó hắn dẫn anh vào phòng khách, từ ngăn kéo bàn lấy ra một tập giấy tờ.
Tiêu Chiến nhìn xuống, thấy trên đó in một dòng chữ lớn: THỎA THUẬN QUYỀN GIÁM HỘ TỰ NGUYỆN.
"Cách đây một thời gian tôi đã tìm luật sư, nếu cậu cảm thấy có vấn đề gì cần thay đổi thì sửa lại, còn không thì..." Vương Nhất Bác liếm môi nói: "Thì mang căn cước và hộ khẩu, ngày mai cùng đi đến văn phòng công chứng."
Tiêu Chiến nhìn nội dung được bày ra ở trên, dày đặc đến mức khiến anh choáng váng đầu óc.
Nhưng thật ra anh muốn khóc.
Tiêu Chiến không nhịn được, trước mắt vẫn mơ hồ, anh đưa tay lên lau mắt, sau đó rầu rĩ ừ một tiếng.
Vương Nhất Bác ôm mặt anh, ngón tay cái vuốt ve má anh: "Sau khi ký xong, chúng ta sống chết gì cũng sẽ trói buộc với nhau suốt đời."
Tiêu Chiến nức nở, không nói nên lời, chỉ có thể gật đầu.
Vương Nhất Bác nhìn anh, lại nói: "Xem như kết hôn nhé."
Tiêu Chiến lại gật đầu thật mạnh: "Tôi đồng ý."
Nghẹn ngào lại hàm hồ, nhưng thật êm tai.
Vương Nhất Bác bỗng dưng bật cười, xoa nhẹ đầu anh, cúi người hôn lên đuôi mắt còn dính nước mắt của anh, nhìn anh ở khoảng cách rất gần một lúc, sau đó gật đầu, hôn lên môi anh lần nữa.
Hai người ôm nhau, cổ quấn vào nhau, trăm ngàn lời nói đều vô nghĩa.
Thật lâu sau, bọn họ tách ra nhưng trán vẫn luôn chạm vào nhau.
Tiêu Chiến nhìn hắn, như thể nhìn thấy được chính mình khi còn thiếu niên từ trong mắt hắn, cả người đầy gai nhọn, khắc nghiệt lại nản lòng.
Trước giờ anh chưa từng thích bản thân mình như thế, nhưng Vương Nhất Bác lại nói, hắn thích.
Vì thế Tiêu Chiến liều mạng mà nảy mầm, muốn chạm vào hắn.
Là Vương Nhất Bác đã khiến anh nở hoa.
Thấy anh ngây người, Vương Nhất Bác nhéo mặt anh trêu chọc: "Sao thế, hối hận rồi à?"
Tiêu Chiến lắc đầu, nhìn hắn, xúc cảm trong mắt lưu chuyển.
Anh nghiêm túc gọi hắn: "Vương Nhất Bác."
"Hửm?"
"Tôi mãi mãi yêu cậu." Anh nói: "Dù cho tôi có chết đi."
-Kết thúc-
——
Viết xong rồi, cảm ơn mọi người đã đọc, áng văn này cũng như hai người trong đây, đã có một cuộc đời nhiều chông gai, nhưng may mắn là cuối cùng cũng viên mãn! Yêu mọi người, yêu Bác Tiêu, hy vọng mọi người đều hạnh phúc!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro