45
Sau khi sửa xong bản thiết kế, Vương Nhất Bác gỡ mắt kính xuống, ngẩng đầu nhéo giữa mày, hắn ngồi máy tính cả ngày, thắt lưng đau nhức.
Hắn gửi tài liệu cho Tạ Trường Vũ, lấy chìa khóa xe đi ra ngoài, khi đi ngang qua văn phòng bên cạnh vẫn bị tóm được.
"Mới có ba giờ, chạy đi đâu đó?" Tạ Trường Vũ trừng mắt nhìn hắn: "Sửa xong bản vẽ rồi à?"
"Sửa xong rồi." Vương Nhất Bác lắc chìa khóa: "Gửi mail cho mày rồi."
Tạ Trường Vũ nhìn trở lại, nhưng vẫn không chịu buông tha hắn: "Vậy mày phải đợi tao xem xong mới được đi, không đúng, cho dù tao xem qua mày cũng không được đi, làm gì mà suốt ngày về sớm thế? Mấy ngày trước mày còn về sớm cả nửa ngày..."
"Hôm nay thứ sáu." Vương Nhất Bác nói: "Tao đi đón em gái."
Tạ Trường Vũ nheo mắt lại: "Từ khi nào mà mày lại quan tâm đến em gái mình nhiều như vậy hả?"
"Không phải tao luôn quan tâm đến cô ấy sao?" Vương Nhất Bác khó chịu nói: "Có chuyện gì thì cứ liên lạc với tao, nói nhiều quá."
Tạ Trường Vũ tiến lại gần: "Được được được, mày biến đi, tao không cản mày nữa."
Rốt cuộc cũng trốn thoát được, Vương Nhất Bác nhanh chân bước vào thang máy, lấy điện thoại ra mở hộp thoại với Tiêu Chiến.
Buổi tối hôm thêm bạn với anh, Tiêu Chiến đã chủ động nhắn tin hỏi tiền thuốc men, Vương Nhất Bác đâu có cần anh trả tiền, lấy đủ lý do nào là không mang theo biên lai, sau lại bảo anh mời cơm là được, dù sao thì để ân tình này kéo dài càng lâu càng tốt, hắn ước gì Tiêu Chiến tìm hắn thêm vài lần nữa.
Nhưng hai ngày nay người nọ không gửi tin nhắn cho hắn nữa, mắt thấy sắp đến cuối tuần, hắn đang nghĩ cách làm thể nào để nói chuyện về bữa cơm lần trước mà Tiêu Chiến nhắc một cách tự nhiên nhất.
Mấu chốt nhất ở chỗ, tuyệt đối không thể để Trần Diệu Đồng đi cùng.
Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, suy nghĩ từ thang máy đến ngồi vào xe, cuối cùng mới gửi đi một tin nhắn an toàn nhất.
[Tiểu Minh khỏe hơn chưa?]
Rất tốt, Tiểu Minh chắc chắn vừa mới bình phục, hắn tỏ ra quan tâm đúng lúc, nếu Tiêu Chiến nhắc đến tiền thuốc men, hắn sẽ thuận thế rủ anh đi ăn.
Bàn tính của Vương Nhất Bác đang bay lên, nhàn nhã dựa vào ghế chờ câu trả lời, nhưng cả buổi vẫn không chút động tĩnh.
Hắn không bỏ cuộc, đợi thêm mười phút nữa, sợ có vẻ quá nóng vội, chỉ có thể bình đạm hỏi thêm một câu: [Đang bận à?]
Tuy nhiên, mười phút nữa trôi qua vẫn không có hồi âm, Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào khung thoại, không thấy tên bên trên đổi thành "Đối phương đang gõ", chứng tỏ Tiêu Chiến thực sự chưa xem tin nhắn.
Không để tiếng? Vẫn đang dạy? Bây giờ chỉ mới ba giờ, có thể có khả năng.
Vương Nhất Bác khẽ thở dài, thầm nghĩ không nên quá nóng vội, vì thế đặt điện thoại xuống, lái xe thẳng đến trường giáo dục đặc biệt.
Trên đường không bị kẹt xe nên đi hơn một giờ thì đến, vừa lúc đang giờ ra chơi, một nhóm trẻ em đang chơi đùa dưới toà nhà dạy học, bục chào cờ ở giữa, trời đã gần tối, lá cờ Tổ quốc tung bay chậm rãi trong ánh nắng đang nhạt dần.
Mặc dù bọn trẻ là một nhóm trẻ em khuyết tật nhưng Vương Nhất Bác không nhận thấy bất kỳ sự khác biệt nào so với những đứa trẻ khác, chỉ yên tĩnh hơn một chút thôi.
Hắn chào hỏi người bảo vệ, nói đến gặp Trần Diệu Đồng, người nọ dường như có ấn tượng với hắn nên cho hắn vào, hắn không biết Trần Diệu Đồng đang trên lớp hay ký túc xá, bèn đứng cạnh bục chào cờ nhắn tin cho Trần Diệu Đồng, một dáng người cao gầy, đặc biệt nổi bật giữa đám học sinh tiểu học.
Trần Diệu Đồng tạm thời không trả lời, không biết đang làm gì, Vương Nhất Bác hơi phiền lòng, ngẩng đầu nhìn về phía tòa nhà ký túc xá, vừa lúc nhìn thấy một cô gái tóc dài đang dắt Tiêu Cảnh Minh đi ra ngoài.
Mái tóc đen dài như thác nước, chiếc váy trắng ấm áp đung đưa quanh mắt cá chân, ánh mắt Vương Nhất Bác rơi trên mặt cô, hắn sửng sốt một lúc nhưng nhanh chóng định thần lại, vội vàng chạy về đó.
"Chị Tiểu Đào..." Hắn vẫn có chút kích động, thậm chí giống như đã qua mấy kiếp, gọi xong mới nhớ ra Tô Tiểu Đào không nghe thấy, nhưng đứa bé bên cạnh nghe thấy, Tiêu Cảnh Minh nhìn sang, hai mắt dường như sáng lên, sau đó dùng sức kéo tay Tô Tiểu Đào.
Lúc này Tô Tiểu Đào mới theo ánh nhìn của cậu bé nhìn sang.
Vương Nhất Bác đã hai ba bước chạy đến trước mặt cô, mỉm cười với cô: "Chị Tiểu Đào, đã lâu không gặp."
Tô Tiểu Đào sửng sốt một lúc lâu, sau đó cũng cười lên, nhưng không nhẹ nhàng như hắn, Vương Nhất Bác không hiểu được ánh mắt này, không biết vì sao, hắn cảm thấy còn mang theo cả... niềm vui sướng.
Nhìn thấy Tiêu Cảnh Minh đã đến trường, như vậy nhất định Tiêu Chiến cũng ở đây, Vương Nhất Bác liền ngồi xổm xuống sờ đầu Tiêu Cảnh Minh, cười hỏi: "Còn nhớ chú không?"
Tiêu Cảnh Minh gật đầu lia lịa, giơ bàn tay nhỏ lên làm vài động tác, nhưng động tác lại lập tức dừng lại, hơi xấu hổ nhìn Tô Tiểu Đào.
Vương Nhất Bác tức khắc hiểu ra, trấn an: "Không sao, chú có thể hiểu được ngôn ngữ ký hiệu."
Tiêu Cảnh Minh hơi ngạc nhiên nhưng cũng rất vui, nhanh chóng ra hiệu lại với hắn.
[Cảm ơn chú đã tìm bác sĩ khám bệnh cho con.]
[Bố nói nếu gặp chú nhất định phải cảm ơn chú.]
Vương Nhất Bác xoa đầu cậu bé, nói: "Không cần cảm ơn, con không sao là tốt rồi."
Khuôn mặt nhỏ của Tiêu Cảnh Minh cười rất đáng yêu, Vương Nhất Bác nhìn, cảm thấy vừa thích vừa khó chịu, tại sao đứa bé này cười lên lại càng giống Tiêu Chiến đến thế.
Đôi mắt cong cong, lông mi thật dài. Chậc.
Hắn miễn cưỡng gạt đi cảm xúc, lại hỏi: "Bố con đâu? Sao chỉ có con chơi với chị Tiểu Đào ở đây?"
Tiêu Cảnh Minh đặt ngón tay cái lên môi, sau đó đưa lòng bàn tay vào trong ngực, rồi duỗi các ngón tay ra vẫy hai lần, cuối cùng lại đặt chúng trở lại, nhẹ nhàng xoay chúng thành một vòng tròn trên ngực.
Vẻ mặt cậu bé cũng trở nên buồn khổ.
Vương Nhất Bác xem xét, sợ mình nhìn nhầm, vội nhìn Tô Tiểu Đào: "Tiêu Chiến bị bệnh à?"
Tô Tiểu Đào có thể thấy được hình dáng môi hắn, đuôi lông mày không khỏi khẽ cúi xuống, gật đầu.
Cô làm một cử chỉ đơn giản bằng một tay và nói: [Cũng bị sốt.]
Thảo nào, chắc là bị lây, hèn gì không trả lời tin nhắn.
Vương Nhất Bác chặc lưỡi, đau đầu nói: "Vậy có ai chăm sóc cậu ấy không?"
Tô Tiểu Đào giơ tay phải về phía hắn lắc lắc, lúc này Vương Nhất Bác mới nhận ra cô đang cầm hộp cơm giữ nhiệt.
[Chuẩn bị mang bữa tối cho em ấy.]
Cô không tiện ra dấu bằng một tay, Tiêu Cảnh Minh ở bên cạnh kéo vạt áo của Vương Nhất Bác, chủ động giải thích cho hắn.
[Bố sợ lại lây bệnh cho con nên hôm nay bảo con ngủ ở nhà dì Tiểu Đào.]
[Bây giờ bố đang ở nhà một mình.]
"Như vậy làm sao được?" Vương Nhất Bác hoàn toàn không suy nghĩ nhiều, bèn nhận lấy hộp cơm từ trong tay Tô Tiểu Đào: "Để em mang qua cho cậu ấy, thuận tiện chăm cậu ấy một chút, để chị còn phải mang theo thằng bé không có tiện."
Nói xong, hắn lại thầm nói: "Vợ cậu ấy đâu? Sao không chăm sóc cho cậu ấy? Chẳng lẽ cô ấy ở chỗ khác sao?"
Câu này mơ hồ quá Tiêu Cảnh Minh không nghe rõ, Tô Tiểu Đào cũng không thấy rõ, hai người đều nghi hoặc nhìn hắn.
Vương Nhất Bác không quan tâm, cũng bất chấp việc hắn chạy tới như vậy có đường đột hay không, hắn lấy điện thoại ra để Tô Tiểu Đào cho hắn địa chỉ nhà Tiêu Chiến.
Tô Tiểu Đào hơi do dự, nhưng vẫn gõ địa chỉ, gõ xong thì trả lại điện thoại cho Vương Nhất Bác, ánh mắt vẫn dừng trên mặt hắn không nhúc nhích.
Vương Nhất Bác thấy thế mới hỏi: "Sao thế?"
Khóe miệng Tô Tiểu Đào cong lên, nhẹ nhàng lắc đầu.
[Em ấy thấy em sẽ rất vui.] Cô ra hiệu tiếp: [Nhờ em.]
Tim Vương Nhất Bác đập mạnh hai cái, gật đầu thật mạnh: "Không sao mà, vậy em đi trước."
Nói xong, lại ôm đầu Tiêu Cảnh Minh: "Tạm biệt Tiểu Minh."
Tiêu Cảnh Minh vẫy tay với hắn, làm khẩu hình "Tạm biệt".
Sau khi Vương Nhất Bác đi rồi, Tô Tiểu Đào đang chuẩn bị đưa Tiêu Cảnh Minh về nhà, cô dắt cậu bé định bước đi thì lại bị đứa nhỏ giữ chặt, Tiêu Cảnh Minh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt ngập tràn tò mò.
[Chú đó có phải là bạn tốt của bố không?] Cậu bé hỏi: [Chú ấy thật tốt bụng, rất quan tâm đến bố.]
Tô Tiểu Đào giật mình, đôi mắt cong xuống, nhưng lại lắc đầu.
[Họ không phải là bạn tốt.]
Tiêu Cảnh Minh nghiêng đầu, trực tiếp dùng ngón tay vẽ một dấu chấm hỏi lên không trung.
[Là mối quan hệ gì?]
Tô Tiểu Đào suy nghĩ một lúc, hơi cúi người véo mặt Tiêu Cảnh Minh, dùng phương thức tương đối uyển chuyển nói với cậu bé.
[Chú ấy là người quan trọng nhất của bố con.]
Cũng may nhà của Tiêu Chiến cách trường không xa, Vương Nhất Bác lái xe tới đó khoảng mười phút, nhưng vì không tìm được chỗ đậu xe, khu dân cư này hơi cũ, còn không có hầm để xe, bây giờ người mua ô tô cũng nhiều, nơi đậu xe gần như đã đầy, phải mất một lúc lâu mới tìm được chỗ đậu xe, còn cách tòa nhà Tiêu Chiến hơi xa, nên hắn phải đi bộ vòng lại mấy trăm mét mới leo lên lầu.
Không có thang máy, cũng may chỉ ở tầng hai, không khó để leo.
Vương Nhất Bác sợ Tiêu Chiến bị ốm chán ăn, ăn không vô đồ ăn mặn và nhiều dầu mỡ ở trường nên trên đường đến có mua thêm cháo, lại sợ hắn không chịu nghiêm túc chăm sóc bản thân, thuận tiên mang theo ít thuốc đến, nhưng nghĩ cũng hơi dư thừa, Tiêu Chiến không ngốc đến nỗi tự mình chống lại cơn sốt.
Lên đến tầng hai, hắn đứng yên ở trước cửa, nhìn thấy chữ "Phúc" dán ngược trên cửa, tay hắn hơi run, một lúc sau mới gõ lên vài cái.
Bên trong không có động tĩnh.
Vương Nhất Bác nhìn điện thoại, thấy Tiêu Chiến vẫn chưa trả lời, hắn lại lo lắng nên vừa gọi điện cho anh vừa gõ cửa mấy lần nữa.
Bên tai vang lên tiếng chuông hồi lâu, Vương Nhất Bác yên lặng chờ đợi, sau đó mới nhận ra dường như hắn hơi căng thẳng, chờ lâu như vậy, có cảm giác như lăng trì.
Ngay khi hắn nghĩ rằng Tiêu Chiến vẫn không tiếp điện thoại thì lại nghe thấy tiếng trả lời nghèn nghẹt từ đầu bên kia: "...Alo?"
Giọng hơi khàn, không biết là do bị bệnh hay do ngủ chưa tỉnh.
Lòng Vương Nhất Bác nặng trĩu, dừng lại một lúc mới đáp: "Là tôi."
Đầu bên kia im lặng trong vài giây, sau đó giọng nói rõ ràng hơn một chút.
"Cậu... sao cậu lại gọi điện?" Tiêu Chiến có vẻ hơi ngơ ngác: "Có chuyện gì sao?"
"Tôi đang ở trước cửa nhà cậu." Vương Nhất Bác không giải thích gì, nói thẳng: "Mở cửa đi."
Đầu bên kia kinh hô một tiếng ngắn ngủi, sau đó là tiếng sột soạt, còn có tiếng bước chân kéo dài trầm nặng, cuối cùng cánh cửa cạch một cái mở ra.
Vương Nhất Bác hơi nhướng mi nhìn người đi đến, hắn còn muốn giả vờ trêu chọc anh hai câu như thường, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng của anh, hốc mắt hắn bỗng dưng trừng to, không nói hai lời liền kéo người vào trong, quên cả thay giày.
"Cậu có biết sắc mặt cậu khó coi đến mức nào không?" Vương Nhất Bác đặt đồ trong tay lên bàn, đưa tay còn lại đặt lên trán Tiêu Chiến: "Còn sốt à? Mặt cậu trắng như giấy vậy, không đi bệnh viện sao?"
Lòng bàn tay ấm nóng, đoán chắc vẫn còn đang sốt, không biết bao nhiêu độ.
Vương Nhất Bác lập tức nóng vội, cũng hơi tức giận vì anh không biết tự chăm sóc bản thân, giọng điệu mất khống chế, hung dữ nói: "Bao lớn rồi mà bị bệnh không đi bệnh viện? Con trai thì lo lắng như vậy còn bản thân thì không cần lo đúng không? Thuốc đâu? Thuốc cũng không uống?...Mẹ kiếp, may mà tôi có mua đó, qua đây!"
Hắn hơi kéo Tiêu Chiến, muốn để anh qua đây uống thuốc, nhưng người nọ đứng không vững, loạng choạng tiến về phía trước hai bước, suýt nữa ngã nhào vào vòng tay Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác vội đỡ lấy anh, tim cũng đập nhanh hơn, đang định hỏi có phải anh thấy choáng hay không, nhưng khi vừa nâng mặt Tiêu Chiến lên, tay hắn bị ướt và lạnh.
Vương Nhất Bác ngây ngốc tại chỗ.
Tiêu Chiến...khóc?
Cảm nhận được người trước mặt đang cứng đờ người, Tiêu Chiến nhanh chóng tỉnh lại, dùng sức lau nước mắt như cảm thấy mất mặt.
Vốn dĩ anh đâu có yếu ớt đến vậy, bị chút xíu bệnh còn rơi nước mắt, nhưng sau khi giãy giụa tỉnh lại sau một giấc mơ dài, người trong mộng thực sự xuất hiện trước mặt anh, lải nhải mà chăm sóc anh, nói nhiều như vậy, giọng điệu và thái độ đều quen thuộc như vậy, sau bao năm xa cách, phản ứng đầu tiên của Tiêu Chiến vĩnh viễn là tự hỏi bản thân: Điều này là thật chăng?
Nhưng hắn đã chạm vào anh. Đây là thật.
Anh cúi thấp gật đầu, đầu choáng váng, nước mắt lại tràn ra.
Vương Nhất Bác lại tưởng do hắn quá sốt ruột, nói chuyện không khống chế, khiến anh sợ nên vội vàng nâng cằm lau nước mắt, ngón tay vuốt ve nhẹ nhàng, giống như đang cầm một tấm thủy tinh dễ vỡ.
"Tôi... Tôi không có ý mắng cậu, tôi chỉ lo cậu bị bệnh mà không chịu đi khám." Vương Nhất Bác nhỏ giọng dỗ dành: "Nên cậu đi bệnh viện chưa? Uống thuốc chưa? Có phải do Tiểu Minh lây bệnh không? Bị cảm do virus rất đáng sợ, cậu không được tự mình chịu đựng."
Tiêu Chiến gật đầu, khàn giọng trả lời: "Uống thuốc rồi, ngủ nhiều quá nên hơi choáng."
"Vẫn còn choáng à?" Vương Nhất Bác cau mày: "Vậy bây giờ làm sao? Hay ăn trước đi, cũng gần đến giờ ăn rồi, nào..."
Hắn muốn để Tiêu Chiến ngồi xuống ăn chút gì, nhưng thấy người nọ vẫn không nhúc nhích, ngón tay từ từ đưa lên nắm lấy vạt áo của hắn.
Vương Nhất Bác ngẩn người, còn chưa kịp hoàn hồn, Tiêu Chiến liền theo động tác nhích lại gần, mềm như bông ngã vào lòng ngực hắn.
Hắn hoàn toàn choáng váng, quên hết tất cả những gì muốn nói, hắn nín thở, cảm thấy độ ấm trong lòng ngực, hơi thở của Tiêu Chiến rất nóng, cơ thể lại rất mềm, có lẽ là do bị bệnh, phần lớn sức nặng cơ thể anh đè lên người hắn, cánh tay vòng qua eo hắn, giống như đứa trẻ đang làm nũng mà ôm hắn.
Kể cả năm đó, Tiêu Chiến cũng hiếm khi ôm hắn theo cách này, như không muốn rời xa, không muốn buông tay.
Vương Nhất Bác đã sụp đổ, làm gì để ý được nhiều nữa, đưa tay lên ấn vào lưng anh, nhẹ nhàng dỗ dành.
Cảm giác được Vương Nhất Bác đáp lại, Tiêu Chiến hơi giật mình, không khỏi nhắm mắt lại, càng ôm hắn chặt hơn, trong đầu đều là hồ nhão, mọi động tác gần như đều xuất phát từ bản năng, tất cả sự kiềm chế và lý trí đều ném đi hết không còn một mảnh.
Hơi thở của Vương Nhất Bác dễ chịu quá, anh gần như đã quên mất mùi vị của hơi thở này.
Tiêu Chiến tham lam mà hưởng thụ khoảng thời gian ngắn ngủi này, nhưng trong lòng cũng không ngừng sám hối, ngón tay càng siết chặt hơn.
Rất xin lỗi Diệu Đồng, tôi xin lỗi, chỉ một lúc thôi, để tôi ôm một chút thôi.
Mà Vương Nhất Bác không biết anh vừa ôm hắn vừa suy nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ lo vui vẻ, chút tức giận vừa rồi đã ném ra sau đầu, ôm người lắc lư, vừa ôm vừa vuốt ve anh, còn xoa nhẹ lên gáy anh nhiều lần.
"Ăn chút gì trước nhé?" Giọng của hắn rất nhẹ, sợ làm anh khóc lần nữa: "Trong hộp giữ nhiệt là đồ ăn của trường, nếu cậu không muốn ăn thì uống chút cháo để lót dạ."
Lúc này Tiêu Chiến mới chậm rãi ngẩng đầu, ồm ồm mà ừ một tiếng, ngoan ngoãn ngồi vào bàn.
Có vẻ như đầu óc anh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, mở túi đóng gói rất khó khăn, Vương Nhất Bác vô cùng ân cần, giúp anh lấy cháo ra, mở nắp rồi đưa cho anh một chiếc muỗng nhựa dùng một lần.
Đó là cháo rau, tốt xấu gì cũng cũng có vị mặn, không quá mức nhạt nhẽo đến khó nuốt. Mà Tiêu Chiến cũng không kén chọn, uống từng muỗng một, vẫn cho hắn mặt mũi.
Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh nhìn anh ăn, thấy anh ăn được rất nhiều, định khen anh nhưng người nọ đã buông muỗng xuống.
"Ăn không vô nữa." Tiêu Chiến nói.
"..." Vương Nhất Bác nhìn, ăn cũng được một phần ba: "Ăn thêm hai miếng nữa đi."
Tiêu Chiến sốt đến choáng váng, không giả vờ được nữa, bản tính lộ ra tám chín phần, bắt đầu nóng nảy với hắn, mím chặt môi, tức giận lắc đầu.
Vương Nhất Bác bất đắc dĩ, đành phải tự mình cầm lấy muỗng múc một miếng đút cho anh: "Ăn thêm một muỗng được không?"
Tiêu Chiến liếc hắn một cái, nhấp nhấp môi, cuối cùng cũng ăn.
Vương Nhất Bác cũng không ép nữa, thu dọn hộp cháo, giục anh vào phòng tiếp tục nghỉ ngơi, vừa đi vào trong vừa ôm anh hỏi xem anh có còn sốt hay không.
Tiêu Chiến chỉ vào nhiệt kế đặt ở đầu giường: "Từ lúc tỉnh dậy vẫn chưa đo."
Vương Nhất Bác bèn dìu anh ngồi xuống, lấy nhiệt kế áp lên trán anh, 39 độ, vẫn sốt cao.
"Như vậy không được đâu." Hắn tặc lưỡi: "Vẫn nên đi bệnh viện truyền nước."
Tiêu Chiến lại không chịu, cứ như vậy ôm chăn nằm xuống.
"...Tôi không thích bệnh viện." Anh lẩm bẩm: "Tôi đã uống thuốc rồi, sẽ ổn thôi."
Tại sao khi bị bệnh còn khó chăm hơn cả một đứa bé? Vương Nhất Bác thấp giọng thở dài, đành phải hỏi: "Cậu đã uống thuốc gì? Đưa tôi xem."
Tiêu Chiến lại chỉ vào tủ đầu giường.
Vương Nhất Bác nhìn qua, không biết có giống với loại thuốc hắn mua hay không, lại hỏi anh có đau đầu không, có ho khan hay ho đờm gì không, cổ họng có sưng không, quả thực không khác gì bác sĩ.
Tiêu Chiến ngược lại vẫn ngoan, trả lời từng câu một, nhưng đáp xong lại mơ màng nhắm mắt lại.
Vương Nhất Bác sờ mặt anh, sau đó đi ra ngoài chụp lại những loại thuốc hắn mua mang đến gửi cho bác sĩ Tiết, hỏi xem có thể uống loại nào.
Bác sĩ Tiết căn cứ vào tình trạng của Tiêu Chiến giải thích ngắn gọn, nhưng sau đó lại kỳ quái hỏi: [Đứa trẻ nhà cậu vẫn chưa khỏe à?]
Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào dòng chữ đó, mỉm cười rồi trả lời: [Là đứa trẻ khác bị bệnh.]
Sau khi cảm ơn bác sĩ Tiết, hắn đi đun nước, lấy ra hai loại thuốc, đưa nước ấm, hầu hạ Tiêu Chiến uống.
Tiêu Chiến ngủ gần như cả ngày, thực sự không buồn ngủ nữa, chỉ chóng mặt thôi.
Anh dựa vào đầu giường, mắt nhắm mắt mở nhìn Vương Nhất Bác, như bây giờ mới ý thức được, hỏi: "Sao cậu lại đến đây...?"
Vương Nhất Bác bất đắc dĩ cười một tiếng: "Sao cậu không đợi tôi đi rồi hẵng hỏi?"
Tiêu Chiến hơi nhấp môi, không còn sức để đấu võ mồm với hắn.
"Gửi tin nhắn cho cậu không thấy trả lời, vừa lúc đi đón Đồng Đồng, nhân tiện..." Vương Nhất Bác dừng lại, sau đó đột ngột đứng dậy: "Mẹ kiếp, quên mất Trần Diệu Đồng."
Hắn vội lấy điện thoại ra, vừa rồi không để ý, Trần Diệu Đồng đã gửi cho hắn gần hai mươi tin nhắn, hai ba cuộc gọi WeChat.
Hắn nhanh chóng gọi lại.
Tiêu Chiến yên lặng ngồi trên giường, nhìn Vương Nhất Bác thong thả qua lại trong nhà, vừa nói chuyện điện thoại giải thích gì đó với Trần Diệu Đồng.
Anh nghe được man mán, nhưng vừa rồi có một từ rất chói tai: "Đồng Đồng".
Thật thân mật. Vương Nhất Bác chưa bao giờ gọi anh như vậy.
Anh cúi đầu, mím môi, tức giận đấm vào chăn.
Lại nghe giọng nói của Vương Nhất Bác bỗng nhiên lớn hơn.
"Anh đã nói em không cần phải đến." Giọng điệu của hắn có vẻ rất không kiên nhẫn: "Xum xoe cái gì vậy? Thu tâm tư lại một chút dùm anh, mắc gả đi đến vậy thì chờ em tốt nghiệp một cái anh nói dì sắp xếp cho em đi xem mắt ngay."
"Nếu không có ý đó thì đừng có chạy đến nhà người ta nữa, được rồi, dì đến đón em rồi thì được, đừng phiền anh nữa." Vương Nhất Bác dừng lại một chút: "Cũng đừng làm phiền anh ấy, người ta còn chưa khỏi bệnh, cút xa một chút."
Tiêu Chiến nghe được thì cau mày. Đây là thái độ nói chuyện với bạn gái sao? Hung dữ quá.
Chờ Vương Nhất Bác cúp điện thoại quay lại, anh mới ngập ngừng hỏi: "...Cậu nói chuyện điện thoại với cô giáo Trần phải không?"
"À, đúng rồi." Vương Nhất Bác đau đầu kéo khoé miệng: "Cô ấy phiền thật sự, nhất quyết muốn qua đây, thật là càng lớn càng kỳ cục."
"Nhưng không sao, tôi đã mắng cô ấy rồi, cô ấy không dám đến quấy rầy cậu đâu, cậu tiếp tục nghỉ ngơi đi."
Vừa nói hắn vừa đắp chăn cho anh, Tiêu Chiến càng bối rối hơn, lại hỏi: "Cậu nói chuyện với cô ấy như vậy... cô ấy sẽ không tức giận sao?"
"Cô ta dám." Vương Nhất Bác càu nhàu: "Cùng lắm thì không nhận người anh trai này thôi, dù sao tôi cũng lười quan tâm đến cô ấy rồi, ngày nào cũng kiếm chuyện với tôi."
Tiêu Chiến "Hả?" một tiếng, vẻ mặt sửng sốt.
Vương Nhất Bác theo sát cũng "Hả?" một tiếng.
"Cô ấy..." Tiêu Chiến cuối cùng mới phản ứng lại: "Cô ấy là em gái cậu?"
Vương Nhất Bác có vẻ bối rối: "Chứ không thì sao?"
"Cậu, cậu có em gái từ khi nào?" Tiêu Chiến bị chuyện này làm cho tỉnh táo đôi chút: "Tôi trước đây... trước đây sao không biết."
"Là con gái của dì Liễu, không có quan hệ huyết thống." Vương Nhất Bác giải thích: "Năm đó... năm đó cô ấy mới học cấp hai, lúc đó tôi với cô ấy cũng không thân."
Vài lời đã đưa ký ức của hai người quay về, căn phòng đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Nhưng Tiêu Chiến không biết tại sao, đột nhiên cười ngốc nghếch.
Vương Nhất Bác gần như phản xạ có điều kiện cũng cười theo, hỏi anh: "Cậu cười cái gì?"
"...Không." Anh lẩm bẩm: "Tôi cảm thấy...mình hơi ngốc."
Vương Nhất Bác suy đoán một chút, lại hỏi: "Vậy chứ cậu nghĩ tôi và cô ấy có quan hệ gì?"
Tiêu Chiến nghẹn lời nói: "...Không có gì."
Vương Nhất Bác nheo mắt, thấy vẻ mặt quẫn bách của anh, cũng không hỏi nữa, đắp chăn cho anh, nhẹ nhàng vỗ ngực anh.
"Thuốc này sẽ dễ làm cậu buồn ngủ, cậu có thể nghỉ ngơi một lát." Hắn dặn dò thêm: "Còn có bữa tối, nghỉ ngơi một chút rồi ăn, đừng để đói."
Tiêu Chiến gật đầu thật nhẹ: "Còn cậu thì sao? Cậu đã ăn gì chưa?"
"Chưa, đang chờ cậu mời đây."
Tiêu Chiến cau mày: "Vậy..."
"Cho nên cậu phải mau khỏe lại." Vương Nhất Bác dịu dàng nói: "Tôi đợi cậu liên lạc với tôi."
Hắn nhường quyền chủ động cho Tiêu Chiến. Nếu Tiêu Chiến sẵn lòng, hắn không ngại tiếp tục vương vấn không dứt mà dây dưa với anh.
Một người phụ nữ không thể ở bên chăm sóc anh khi anh đau ốm thì có thể yêu anh được bao nhiêu? Huống chi đã lâu như vậy mà Trần Diệu Đồng vẫn chưa từng thấy vợ anh, nói không chừng có lẽ như cô ấy nói lúc đó, hai người đã sớm đồng sàng dị mộng.
Mặc kệ đi, suy đồi đạo đức cũng được, bại hoại thuần phong mỹ tục cũng được, hắn nhận.
Chỉ cần Tiêu Chiến vẫn còn để ý đến hắn.
Vương Nhất Bác ngồi ở bên giường cùng anh một lúc, chờ hô hấp của Tiêu Chiến đều hơn mới chuẩn bị rời đi, nhưng khi ngẩng đầu lên lại phát hiện ra hai lọ thuốc đặt sâu bên trong trên tủ đầu giường.
Sắc mặt Vương Nhất Bác đình trệ, chậm rãi đến gần, cầm lên xem.
Thuốc ngủ, melatonin.
Lại nhìn lên, bên gối còn có hai chiếc bịt mắt và hai ba hộp bịt tai, bên cạnh hai lọ thuốc còn có một hũ dầu thơm hỗ trợ giấc ngủ dùng gần hết.
Vương Nhất Bác không nhịn được cắn răng, đặt lại thuốc trở về, sau đó đi đến bên cạnh Tiêu Chiến, nhẹ nhàng sờ trán anh.
Anh ngủ thật sự an ổn, có vẻ bớt sốt hơn trước.
Vương Nhất Bác dứt khoát ngồi trở lại, từ bỏ ý định rời đi.
Bỏ đi, dành nhiều thời gian hơn cho anh ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro