Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phản quy tắc 26 (Hoàn - phiên bản HE)


Một ngày sau khi Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đến Abisko, biên giới phía bắc của Thụy Điển đã trải qua trận bão tuyết lớn nhất trong năm, tuyết bắt đầu rơi từ lúc 9 giờ sáng và chỉ trong vòng hai giờ đồng hồ, tuyết đã dày bằng nửa một người đàn ông trưởng thành.

Abisko càng cô đơn hơn, nơi không thể tiếp cận này giống như một hòn đảo bị cô lập, người bên ngoài muốn vào không được mà người bên trong dù muốn cũng không thể ra ngoài.

Trong cái lạnh tột độ này, hơi ấm duy nhất trên vùng đất hoang vắng chính là ngôi nhà nhỏ nằm trong tuyết này.



Khi Tiêu Chiến tỉnh dậy lúc trời tờ mờ sáng, do nhiệt độ bên trong và bên ngoài chênh lệch rất lớn nên trên cửa sổ treo một lớp sương mù dày, thật sự không thể nhìn thấy thứ gì bên ngoài. Trong chăn ấm áp, nhiệt độ của hai cơ thể chồng lên nhau suốt đêm không hề tản đi, anh nhìn sang bên cạnh thì thấy Vương Nhất Bác vẫn đang ngủ say, hơn nửa vai lộ ra ngoài chăn, trên xương quai xanh vẫn còn dấu vết mà anh đã cắn tối qua.

Anh choáng váng, cảm thấy mọi thứ đều không thật, vặn vẹo cánh tay và nhăn mặt vì đau.

Là thật chứ không phải mơ, anh thực sự đã làm điều đó với Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến vỗ nhẹ đầu hắn, cảm thấy mình thật sự điên cuồng. Anh nhìn vết nhẫn trên ngón tay mình, mới qua một đêm đã nhạt đi rất nhiều. Hóa ra việc tháo chiếc nhẫn ra không hề khó, là do anh luôn bị chính mình trói buộc.



Lúc này đã mười giờ sáng, bầu trời cứ dáng vẻ không rõ ràng như thế, khả năng cao là sẽ không nhìn thấy mặt trời, Tiêu Chiến lại rúc vào trong chăn. Trên màn hình điện thoại hiện lên một thông báo tin nhắn, là cảnh báo bão tuyết của Cơ quan Khí tượng Thụy Điển đưa ra. Abisko sẽ tiếp tục có tuyết rơi dày trong nửa tháng tới. Tất cả người dân ở Abisko cần giữ liên lạc với cơ quan cấp cứu địa phương mọi lúc.

"Này, dậy nào." Tiêu Chiến lay người đang ngủ bên cạnh: "Tuyết rơi làm chúng ta bị mắc kẹt ở đây rồi."

Vương Nhất Bác vẫn đang ngái ngủ, quay người sang ôm anh vào lòng, nhắm mắt hôn lên trán anh, thì thầm: "Rơi đi, càng lớn càng tốt."

Hõm cổ Vương Nhất Bác rất ấm, Tiêu Chiến cảm thấy thoải mái, lại sờ vào: "Tuyết rơi nhiều như vậy thì có gì tốt chứ? Chúng ta còn không biết có đủ đồ ăn không nữa."

"Đủ, em đã nhờ chủ nhà chuẩn bị rất nhiều."

Tiêu Chiến ngạc nhiên, cảm thấy có gì đó không ổn, ngẩng đầu lên hỏi:

"Vương Nhất Bác, em nói thật cho anh biết đi, có phải em đã biết Abisko sắp có bão tuyết nên cố tình lừa anh đến đây đúng không?"

"Bây giờ anh chạy trốn cũng muộn rồi." Vương Nhất Bác nheo mắt lại, cười nói.

Tiêu Chiến khịt mũi, cong môi nói: "Sao em lại xấu xa vậy chứ?"

"Giờ anh mới biết sao, em còn tưởng ngay lần đầu gặp anh đã biết em xấu xa rồi chứ."

"Không thèm nói chuyện với em nữa."

Anh giận dỗi lấy điện thoại gọi cho trung tâm cứu hộ, hỏi tuyết rơi dày thế này có ảnh hưởng đến việc đi lại trên đường hay không, trung tâm cứu hộ trả lời hiện tại mọi con đường đều bị phong tỏa, ngoại trừ trung tâm, các khu vực xung quanh phải tiếp tục chờ đợi.

Tiêu Chiến báo lại địa chỉ nhà căn homestay cho bên kia: "Xin hỏi khi nào thì có thể đi được? Tôi có chuyến bay từ Stockholm trong mười ngày nữa, nên tôi sẽ phải lên tàu từ Abisko trở về Stockholm muộn nhất là tám ngày nữa, không biết liệu tôi có thể đi được hay không?"

"Còn phụ thuộc vào thời tiết, nếu từ giờ đến đó tuyết ngừng rơi thì vẫn có cơ hội mở đường, chúng tôi sẽ giúp anh đăng ký trước ở đây, có gì chúng tôi sẽ thông báo cho anh."

"Được, vậy chúng ta giữ liên lạc nhé."

Anh cúp điện thoại, lúc quay đầu lại thì thấy Vương Nhất Bác đang lặng lẽ nhìn anh, ánh mắt mờ mịt, khó mà hiểu được cảm xúc trong đó.

Tiêu Chiến hơi khó xử, không biết nên giải thích thế nào, không ngờ Vương Nhất Bác cũng không hỏi gì, chỉ xoa đầu anh, đưa tay luồn vào mái tóc mềm mại của mình, mỗi lần vuốt ve đều rất nhẹ nhàng.

Một lúc sau, Vương Nhất Bác mới nhẹ nhàng nói: "Đói rồi phải không, em đi nấu chút mì."

Anh chậm rãi gật đầu, Vương Nhất Bác hơi nhếch khóe miệng:

"Ngoan, sẽ sớm ổn thôi."



Chỗ nằm bên cạnh trống rỗng, trong chăn còn sót lại hơi ấm của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nhìn chằm chằm phía cửa phòng ngủ, ngửi thấy mùi mì ngày càng đậm trong không khí, anh chợt nghĩ, nếu năm đó không có chuyện gì xảy ra thì bây giờ anh và Vương Nhất Bác có chắc sẽ sống cuộc sống như thế này không.

Chắc chắn.

Những ngày ở trong căn homestay này là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đối với Tiêu Chiến trong những năm này, anh dường như đã quay trở lại những ngày ký thoả thuận với Vương Nhất Bác, mỗi ngày anh đều ở bên Vương Nhất Bác, ăn, ngủ và làm tình... Ở bên cạnh Vương Nhất Bác, anh luôn có cảm giác thân thuộc vô cùng, và cảm giác thuộc về ai đó khiến anh cảm thấy vừa lạ lẫm vừa an toàn.

Mọi thứ ở Abisko tựa như một giấc mơ, ở đây anh đã quên hết mọi thứ trong quá khứ, rằng anh là hôn phu của người khác, anh có quan hệ tình cảm với Vương Nhất Bác, dù anh có la có rên đến gãy cổ họng cũng không ai nghe thấy, tuyết nơi cực bắc dường như đã giúp họ che đậy mọi hành vi trụy lạc, đê mê đến mức gần như anh không muốn quay trở về với thực tại.

Tuy nhiên, ở Abisko đến ngày thứ bảy, buổi chiều anh nhận được cuộc gọi từ trung tâm cứu hộ, nhân viên của trung tâm cứu hộ nói rằng việc mở đường diễn ra suôn sẻ và họ có thể đón anh tại nhà đúng giờ vào lúc 8 giờ sáng mai.

Tuyết vẫn đang rơi ở miền bắc Thụy Điển không có ý định dừng lại, Tiêu Chiến đứng trước cửa sổ và viết "21" bằng ngón tay lên cửa sổ nhuốm hơi nước.

"Muốn uống sao?" Vương Nhất Bác ôm anh từ phía sau, cọ môi vào thái dương anh: "Pub53 có rất nhiều Balvenie Single 21, khi về em sẽ bảo Cher mang cho đến cho anh."

Vẻ mặt Tiêu Chiến cứng đờ trong giây lát, cứng ngắc gật đầu.

Anh sẽ không quay lại, cũng sẽ không uống Balvenie của Pub53 nữa, sự điên cuồng ở Abisko sẽ kết thúc ở Abisko, và anh sẽ không mang những sai trái này ra khỏi đây.



Đêm đó, Vương Nhất Bác khui chai rượu vang đỏ do chủ nhà để lại, là loại rượu có thể dễ dàng mua ở siêu thị Thụy Điển, giá thành không đắt, Tiêu Chiến chỉ uống hai ngụm đã cảm thấy hơi say.

Hai người không biết chuyện gì đang xảy ra, cùng nhau uống rượu, quần áo trên người lần lượt bị cởi bỏ, trên bàn ăn, Tiêu Chiến trần truồng ngồi trên người Vương Nhất Bác, đôi mắt ngấn nước đầy cảm xúc.

Anh thoải mái lắc lư eo trên người Vương Nhất Bác, dưới ánh nến, trên vách của căn nhà là hai bóng người chồng lên nhau. Thân ngọc cương cứng cọ xát vào cơ bụng vững chãi của Vương Nhất Bác, anh hét lên thở dốc, đầm đìa mồ hôi trong vòng tay Vương Nhất Bác.

Không biết đã làm như vậy bao lâu, Tiêu Chiến run rẩy hai chân đạt cực khoái, thân thể mềm nhũn trong vòng tay Vương Nhất Bác mà thở hổn hển.

Một lúc sau, anh đột nhiên thì thào:

"...Nhất Bác, chúng ta quay video đi, giống như trước đây ấy."

Vương Nhất Bác sửng sốt, tưởng mình nghe nhầm:

"Bé ngoan, không phải....anh không thích sao?"

"Không có không thích."

Tiêu Chiến ngẩng khuôn mặt nhỏ sắp đỏ bừng lên, khẽ cầu xin:

"Quay đi, anh muốn lưu lại đoạn video."

"...Anh chắc không?"

Anh gật đầu: "Chắc chắn, em phải làm cho anh trông thật đẹp."

Mặc dù Vương Nhất Bác không hiểu nhưng vẫn làm theo yêu cầu, hắn đứng dậy, đặt điện thoại di động và chọn một góc có ánh sáng phù hợp nhất.



Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác bế lên sô pha, đã lâu lắm rồi mới bị máy quay ghi lại cảnh khỏa thân, anh có phần dè dặt, không thoải mái như vừa nãy.

Vương Nhất Bác xoa đầu nói: "Nếu không thì em tắt đi nhé."

"Không sao."

Anh kéo Vương Nhất Bác lại, quỳ trên mép sô pha, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng trước mặt.

Một đôi mắt thông minh ướt đẫm nước, toàn thân như bị nấu chín, Tiêu Chiến mím môi, bàn tay chậm rãi di chuyển từ đáy quần Vương Nhất Bác về phía trước, trực tiếp nắm lấy dương vật đang cương cứng, há miệng nhỏ ra rồi chủ động mút lấy quy đầu đang nghênh đón.

Đã lâu lắm rồi anh mới dùng miệng nên động tác không lớn lắm, anh ngập ngừng thử từng chút một, liếm và móc đầu lưỡi một lúc khiến Vương Nhất Bác gần như không chịu nổi, gần như muốn xuất tinh vào cổ họng của anh.

"Được rồi, đủ rồi."

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng giữ quai hàm anh, bắt anh dừng lại.

Tiêu Chiến khó hiểu ngước mắt lên, nghĩ rằng mình đã vô tình làm tổn thương đối phương, không ngờ Vương Nhất Bác thở ra một hơi nặng nề rồi nói: "Còn tiếp tục em sẽ bắn mất."

Sắc mặt Tiêu Chiến đột nhiên đỏ hơn, cắn chặt môi dưới dính đầy tinh dịch, bất lực quỳ xuống ghế sô pha, không biết phải làm sao.

Vương Nhất Bác trực tiếp vỗ vỗ anh, ra lệnh: "Xoay người lại."

Tiêu Chiến làm theo yêu cầu của Vương Nhất Bác quay lưng lại, hạ eo, nâng cặp mông tròn trịa lên.

Ngoan đến không ngờ, khác hẳn với những lần làm tình trước đây.



Trong ấn tượng của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến vẫn luôn là một con cáo nhỏ nghịch ngợm trên giường, đôi mắt hếch lên như muốn lấy mạng người khác, rên rỉ liên tục, âm thanh sau cao hơn âm thanh trước, anh có thể kẹp và vặn vẹo giỏi hơn bất kỳ ai khác, kỹ năng điêu luyện có thừa.

Nhưng đêm nay, Tiêu Chiến lại trở nên ngoan ngoãn đến lạ thường, vẻ ngoài trẻ trung ngây thơ như chưa từng bị thao, vừa nhìn hắn một cách tình cảm vừa cắn môi, hai má ửng hồng xấu hổ.

Sự tương phản quá lớn khiến Vương Nhất Bác hoàn toàn không thể nhịn được, lần nào hắn cũng đâm gần như đến điểm sâu nhất, vòng tay qua cổ Tiêu Chiến, thì thầm vào tai anh:

"Eo thon hạ xuống, mông đẹp vểnh lên, ai dạy anh mấy thứ này?"

Tiêu Chiến cau mày, hụt hơi đến mức không thể nói chuyện rõ ràng, chỉ có thể lắp bắp trả lời: "Ưm ưm... là... Nhất Bác... Nhất Bác đã dạy anh."

Không nói thì không sao, nhưng khi anh vừa nói, người phía sau đột nhiên đâm vào anh như đóng cọc, tần số co giật bỗng chồng chất, đòn cuối cùng trực tiếp đâm vào điểm nhạy cảm nhất, khoái cảm dày đặc đột nhiên tập trung lại, xông thẳng lên đỉnh đầu, Tiêu Chiến trong nháy mắt mất hồn, trợn tròn mắt, hai chân run rẩy.

Dưới chân anh lầy lội, không rõ là tinh dịch hay nước, thân ngọc của Tiêu Chiến rũ xuống đáng thương, anh không thể xuất tinh được nữa, nhưng Vương Nhất Bác vẫn không buông anh ra, để anh ngồi trên người hắn mà lắc lắc.

Anh nhớ lần đầu tiên quan hệ, Vương Nhất Bác nói rằng hắn thích anh cưỡi hắn bởi vì hắn có thể quan sát anh trong khi quan hệ.

Huyệt nhỏ của anh bị dương vật của Vương Nhất Bác làm cho mất hình dạng ban đầu, nó cố hết sức nuốt chửng thứ đáng sợ đó, Tiêu Chiến ướt sũng, thở hổn hển, chậm rãi vặn vẹo eo trên người Vương Nhất Bác.

Một lúc sau, có lẽ là không hài lòng với tốc độ của anh, Vương Nhất Bác đưa tay lên để lại một vết đỏ trên mông, trầm giọng ra lệnh: "Lắc giỏi nào."


Tiêu Chiến bị lời này chấn động, nhưng anh lại không dám dừng lại, chỉ có thể lắc mạnh theo yêu cầu của Vương Nhất Bác, khi tay không có chỗ dựa, anh liền nắm lấy tay Vương Nhất Bác vừa xoa xoa ngực anh, vừa trần truồng lắc động đầy dâm đãng trên cơ thể của Vương Nhất Bác.

Cuộc ân ái kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng Tiêu Chiến không còn chút sức lực nào ngã trên sô pha. Huyệt nhỏ chứa đầy chất lỏng màu trắng đục, lỗ huyệt đóng mở trong không khí, tinh dịch chảy ra ngoài, anh nằm nghiêng hai má đỏ bừng và đôi mắt mờ mịt, thật lâu vẫn chưa thể hồi phục.



Vương Nhất Bác bế anh vào phòng tắm, ngồi xổm xuống đưa ngón tay vào thành ruột sưng phồng của anh để giúp anh làm sạch, anh ngồi dạng chân trên bồn rửa, quay mặt sang một bên không dám nhìn người trước mặt.

Có lẽ bởi vì động tác của Vương Nhất Bác quá lớn, Tiêu Chiến đột nhiên khịt mũi, ấn vào cổ tay Vương Nhất Bác, tránh về phía sau.

"Để anh...anh sẽ tự làm." Anh đỏ mặt nói.

Vòi sen được bật lên, nước chảy qua cơ thể hai người, dương vật của Vương Nhất Bác vẫn cứng ngắc, Tiêu Chiến tránh ánh mắt Vương Nhất Bác rơi trên người anh, nhưng cuối cùng vẫn không thoát được mà bị ép sát vào tường phòng tắm làm thật mạnh.

Trong phòng tắm ướt át, Tiêu Chiến bị thao đến thiếu oxy, đỏ mặt cầu xin hắn, anh bò về phía trước trên mặt sàn nhẵn thín nhưng bị Vương Nhất Bác túm tóc kéo lại và thao mạnh hơn.

Đã lâu lắm rồi anh không bị làm nhiều đến thế, hét rất to trong phòng tắm nhỏ, cuối cùng bị thao đến bất tỉnh, vừa lên đỉnh vừa hét lên những lời vô nghĩa.

Cho đến khi anh không còn chút sức lực nào, Vương Nhất Bác mới buông anh ra.


......


Trên người anh đều là dấu vết của tình yêu, Tiêu Chiến ngồi ở đầu giường dùng khăn lau tóc, Vương Nhất Bác lúc này mới từ phòng tắm bước ra, ngước mắt nhìn chiếc nhẫn bạc anh đã đeo lại vào ngón tay.

Hai người nhìn nhau từ khoảng cách vài mét, sắc đỏ trên mặt Tiêu Chiến vẫn chưa dịu đi, anh hơi mím môi, cảm thấy có chút lo lắng.

"Anh vẫn muốn đi sao?" Vương Nhất Bác khàn giọng hỏi.

Đêm yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy cả tiếng nước nhỏ giọt từ trên tóc xuống sàn. Tiêu Chiến nhìn người vừa làm mình trong phòng tắm, một lúc sau mới ngơ ngác gật đầu.

"...Chừng nào đi?"

"Tám giờ sáng mai." Anh nói.

Ánh mắt Vương Nhất Bác tối sầm lại nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ im lặng đứng đó, một lúc sau mới đi tới lấy khăn từ trong tay Tiêu Chiến lau tóc cho anh.

Một bầu không khí kỳ lạ tràn ngập giữa hai người, cả hai đều không chủ động nói chuyện nữa.



Tuyết vẫn đang rơi ở Abisko, Âu Âu dựa vào bậu cửa sổ, cuộn móng nhỏ lại ngủ gà ngủ gật. Tiêu Chiến rất mệt, sau khi sấy tóc xong, anh tựa người vào giường ngủ luôn, dường như anh vừa trải qua một giấc mơ dài, mơ thấy mình vừa đến Stockholm, lúc đó anh không hề quen biết Trình Triệt và Thời Tụng, cũng không biết Vương Nhất Bác, anh mang theo chiếc ba lô màu đen đi tìm một nhà trong gió tuyết.

Tìm tới tìm lui nhưng không tìm được căn nhà anh đã đặt.

Tuyết rơi càng lúc càng lớn, anh run rẩy trong tuyết dày trong chiếc áo khoác cotton mỏng, đột nhiên có người đến đội cho anh một chiếc mũ dệt kim màu đen rất ấm áp.

Ngay cả trong mơ, Tiêu Chiến cũng có thể cảm nhận được hơi ấm của chiếc mũ ấy, nhưng đáng tiếc là anh không thể nhìn rõ người đó là ai.

Tiêu Chiến giật mình tỉnh dậy, Vương Nhất Bác đỡ anh bên giường nói: "Nằm xuống ngủ cho ngon nào."

Lúc này anh mới nhận ra mình ngủ chưa được bao lâu, chỉ vừa chợp mắt một chút thôi.

"Anh vừa nằm mơ." Anh nhìn người trước mặt: "Anh mơ thấy ở Stockholm tuyết rơi rất lớn, anh tìm kiểu gì cũng không thấy nhà đâu."

Hai mắt Tiêu Chiến đỏ hoe, cố kìm nén nước mắt, sau khi nói xong còn cong khóe môi lên.

Vương Nhất Bác quỳ xuống, vỗ nhẹ vào mu bàn tay anh, nhẹ nhàng dỗ dành:

"Là mơ thôi, nhanh ngủ nào, ngày mai còn phải dậy sớm."

Tiêu Chiến ngơ ngác gật đầu, chui vào trong chăn dày, nhắm mắt lại, không để mình nghĩ đến chuyện gì khác.



Có lẽ quá mệt mỏi vì bị quăng quật nên đêm đó Tiêu Chiến ngủ rất sâu, thậm chí vào sáng hôm sau khi chuông báo thức vang lên lần thứ hai, anh mới nghe thấy.

Bảy giờ sáng ở Abisko, ngoài cửa sổ vẫn còn tối, Tiêu Chiến cảm thấy mình như sắp sụp đổ, chật vật đứng dậy khỏi giường sắp xếp đồ đạc, mới phát hiện ra Vương Nhất Bác vẫn chưa dậy.

Còn phải tạm biệt nhau nữa chứ.

Tiêu Chiến ôm hành lý đứng ở cửa phòng ngủ, do dự hồi lâu anh mới đặt đồ đạc xuống, đi đến bên giường nhỏ giọng gọi tên Vương Nhất Bác.

Nhưng người trên giường không phản ứng, không nghe thấy sao? Tiêu Chiến lại gọi, nhưng vẫn không có phản hồi. Anh nghi ngờ lay Vương Nhất Bác, nhưng người trên giường chỉ phát ra vài tiếng rên rỉ, nghe có vẻ khó chịu.

Tiêu Chiến nhìn kỹ hơn thì giật mình, hai má Vương Nhất Bác gần như đỏ bừng, toàn thân dưới chăn không ngừng run rẩy.

"Vương Nhất Bác? Em dậy nào." Anh vỗ nhẹ vào má Vương Nhất Bác: "Em sao vậy? Khó chịu ở đâu không?"

Vương Nhất Bác vẫn không có sức để trả lời anh, anh dùng mu bàn tay sờ lên trán nóng bừng bừng của Vương Nhất Bác.

"Sốt rồi..."

Anh lấy nhiệt kế từ hộp sơ cứu trong nhà ra đo cho Vương Nhất Bác và vô cùng sợ hãi khi thấy hắn bị sốt đến 39 độ.

"Sao đột nhiên sốt cao vậy? Nhất Bác, em tỉnh dậy nào." Tiêu Chiến nhanh chóng đánh thức người trên giường.

Vương Nhất Bác mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn anh một lúc rồi khàn giọng nói: "...Em không sao."

"Sao không sao chứ? Em sốt 39 độ rồi." Tiêu Chiến mở toang hộp sơ cứu ra. Đáng tiếc, loại thuốc có thể hạ sốt duy nhất chỉ có Panadol. "Sao chỉ có Panadol thế này."



Lúc này chuông cửa vang lên, Tiêu Chiến giật mình, anh nhìn đồng hồ trên màn hình điện thoại di động, đã tám giờ, là người của Trung tâm cứu hộ Abisko đến đón anh. Anh nhìn Vương Nhất Bác sắp kiệt sức, sau đó nhìn tuyết rơi dày ngoài cửa sổ, đột nhiên lo lắng đến mức không biết phải làm sao.

Sao có thể để Vương Nhất Bác một mình vào lúc này được?

Chuông cửa tiếp tục reo, Tiêu Chiến loạng choạng định mở cửa, bên ngoài nhà, một người phụ nữ mặc đồng phục cứu hộ màu xanh huỳnh quang mỉm cười với anh:

"Hello, đường đã thông, bây giờ anh có thể theo xe của chúng tôi rời đi."



Tuyết ở Abisko vẫn đang rơi dày, bầu trời phía Bắc vẫn còn tối, đèn pha của xe cứu hộ chiếu thẳng vào nhà, Tiêu Chiến hơi nheo mắt trước ánh sáng.

Nếu anh không đi, với lượng tuyết lớn như thế này, con đường hiện đã được dọn sạch sẽ sớm sẽ bị đóng lại, anh sẽ khó có thể rời đi lần nữa. Nhưng nếu anh rời đi, Vương Nhất Bác sốt 39 độ bị bỏ lại một mình ở đây, anh làm sao có thể yên tâm?

Tiêu Chiến đứng ở mái hiên, gió thổi qua, bông tuyết rơi lên mặt khiến anh cảm thấy vừa ẩm vừa lạnh. Ngay lúc đó, Tiêu Chiến hiểu rõ mình không thể rời đi.

Anh thực sự đã bị mắc kẹt ở Abisko, đúng như Vương Nhất Bác mong đợi.



"Xin lỗi, ở trung tâm thị trấn có bệnh viện không? Bạn tôi bị sốt cao mà trong nhà không có thuốc." Anh hỏi người phụ nữ trước mặt.

Người phụ nữ suy nghĩ vài giây trong gió lạnh rồi trả lời: "Được, các anh có thể lên xe của chúng tôi, chẳng mấy chốc tuyết sẽ lại chắn đường, tốt hơn hết là các anh nên đi theo xe của chúng tôi ngay bây giờ."

"Được, cảm ơn." Tiêu Chiến vội vàng cảm ơn: "Xin chờ một lát, tôi đưa bạn tôi ra."

Anh quay lại phòng gọi Vương Nhất Bác, bước chân rất vội vàng.

Người nằm trên giường có chút choáng váng vì sốt, không dùng sức được, Tiêu Chiến cố hết sức đỡ Vương Nhất Bác lên xe, sau đó quay người vào lấy áo khoác cho hai người.

Trong phòng ánh sáng rất tối, xe vẫn đợi ở bên ngoài, anh chộp lấy hai cái áo khoác dày rồi chạy ra ngoài, không kịp suy nghĩ, suýt chút nữa anh vấp phải một đôi giày ở cửa. Trong lúc vội vội vàng vàng, anh kịp nhìn thấy một vòng tròn nước tích tụ xung quanh đôi giày, ban đầu anh không để ý, nhưng sau khi bước ra khỏi phòng, anh cảm thấy có gì đó không đúng nên quay lại kiểm tra.

Đôi giày này được Vương Nhất Bác mang vào ngày đến đây, một đôi giày được thả trong tuyết ướt sũng nước từ trong ra ngoài, trên đôi giày vẫn còn băng chưa tan.

Tối qua Vương Nhất Bác đã làm gì? Tại sao lại đột ngột bị sốt? Tại sao đôi giày này lại ướt?

Những nghi ngờ đan xen trong đầu Tiêu Chiến.

Xe cứu hộ bấm còi giục khiến Tiêu Chiến thoát khỏi dòng suy nghĩ, ôm áo khoác chạy nhanh ra khỏi nhà.



Bệnh viện ở Abisko rất nhỏ, chỉ có vài bác sĩ và y tá. Phòng bệnh rất ấm, nhiệt độ cơ thể của Vương Nhất Bác cuối cùng cũng đã ổn định, nhưng hắn vẫn còn sốt nhẹ, một người đàn ông to lớn hiện tại yếu ớt đến không còn chút sức lực nào.

Ngoài cửa sổ có chút ánh sáng, trong phòng bật đèn mờ, Tiêu Chiến mở cửa đi vào, trên tay cầm quả táo y tá đưa cho. Vương Nhất Bác đã tỉnh, nằm trên giường lẳng lặng nhìn anh, anh đi tới bên giường, vẻ mặt bình tĩnh ngồi xuống, im lặng gọt trái cây mà không nói gì.

Khóe miệng Vương Nhất Bác khô đến bong tróc, môi càng tái nhợt, giọng trầm khàn hơn: "...Anh...chưa đi sao?"

Con dao gọt trái cây dừng lại trong tay Tiêu Chiến, vỏ táo được nối liền đột nhiên đứt gãy, một nửa rơi xuống đất.

Một lúc sau, Tiêu Chiến ngước mắt lên, dùng giọng lạnh lùng hỏi người trên giường: "Chứ không phải chính em không để anh đi sao?"

"Em..." ánh mắt Vương Nhất Bác khẽ lóe lên, nhất thời không nói nên lời.

Tiêu Chiến lạnh lùng nhìn hắn, nhưng vẫn không cưỡng lại được sự mềm lòng, không giấu được sự bất lực và đau khổ trong mắt.

"Vương Nhất Bác anh hỏi em, tối qua em đã làm gì?"

"..."

"Bỏ qua chuyện làm tình với anh, sau đó em đã làm gì?" Tiêu Chiến hỏi.

"Em có làm gì đâu, em ngủ mà." Vương Nhất Bác thì thầm.

"Em còn dám nói dối!" Tiêu Chiến đặt nửa quả táo cắt đã gọt vỏ vào tay Vương Nhất Bác, vẻ mặt bình tĩnhnói: "Em ngủ sao giày em lại ướt? Một đôi giày chống tuyết và chống nước nhưng bị ướt từ trong ra ngoài, khi anh nhìn thấy chúng, nước vẫn đang thấm ra ngoài, còn có băng trên mép giày! Em nói em ngủ? Em nói dối ai thế hả? Anh hỏi em, tối hôm qua em có đi ra ngoài không?"

"...."

"Nói! Tối hôm qua em có ra ngoài không?"

"Là em không muốn anh đi." Vương Nhất Bác nhỏ giọng nói: "Bé ngoan à, em không muốn anh rời xa em."

Hỏi một đường trả lời một nẻo, nhưng đó lại là đáp án chân thật nhất.



Tiêu Chiến đau lòng đến run rẩy, đôi mắt đỏ hoe hỏi người trên giường:

"Em có biết đây là Abisko không? Là ở phía bắc Bắc Âu đó, đêm qua tuyết rơi rất lớn, nhiệt độ bên ngoài là âm hai mươi đó! Em ra ngoài làm gì? Vương Nhất Bác, nói cho anh biết em ra ngoài làm gì!?"

Vương Nhất Bác cụp mắt xuống, mím môi mỏng, hồi lâu không trả lời.

Đêm qua, hắn đứng bên ngoài cả đêm trong thời tiết âm 20 độ C. Gió tuyết ở phía Bắc thật tàn nhẫn, hắn chỉ mặc duy nhất một chiếc áo khoác, chẳng bao lâu sau, toàn thân hắn bị đánh xuyên qua, còn có một lớp tuyết rơi dày trên má hắn, cuối cùng tuyết đọng lại thành băng, ngưng tụ trên lông mi, trên tóc, trên mọi ngóc ngách của cơ thể hắn...

Nhiều lúc hắn gần như chết cóng, nhưng hắn vẫn nghiến răng không chịu quay vào nhà, hắn muốn chắc chắn rằng mình sốt nặng đến mức Tiêu Chiến không thể rời đi, trong thâm tâm hắn biết rằng đây là cơ hội duy nhất để hắn thắng Thời Tụng.

Vương Nhất Bác đang đánh một canh bạc, hắn cá rằng Tiêu Chiến sẽ phớt lờ hết những đạo lý thế tục kia, cá rằng Tiêu Chiến sẽ cảm thấy có lỗi với hắn.

Cho dù bây giờ hắn đang sốt cao nằm ở đây, không thể xuống giường đi lại, toàn thân tê cóng nhưng hắn vẫn vô cùng vui mừng, vì Tiêu Chiến của hắn đang ngồi trước mặt hắn, mắng hoặc đánh hắn, ít nhất anh vẫn bêncạnh hắn.

Những tháng ngày trong phòng giam còn đau đớn hơn nhiều so với bão tuyết.

Vương Nhất Bác không có gì để mất.

"Em đứng bên ngoài bao lâu? Em đã đứng ngoài trời tuyết như vậy bao lâu hả, đồ ngốc!"

Tiêu Chiến gần khóc thành tiếng, anh thực sự lo lắng, bất lực và đau khổ, anh đang đánh người trên giường trong nước mắt.

"Nếu em không muốn anh đi thì cứ nói với anh, em cứ nhốt anh trong phòng không cho anh ra ngoài cũng được, em đối với anh tốt đến thế, nhưng tại sao lại đối xử với bản thân như thế hả... -20 độ sẽ chết người đó em có biết không hả? Anh phải làm gì nếu em cóng đến chết vì hạ bị thân nhiệt hả? Em muốn anh nhớ em đến hết đời đúng không? Em muốn anh có lỗi với em suốt phần đời còn lại đúng không?"

Những giọt nước mắt khổng lồ rơi xuống, Tiêu Chiến ôm mặt bất lực khóc, anh cảm thấy có lỗi với Vương Nhất Bác, đồng thời chán ghét sự bất lực của chính mình. Tiêu Chiến cảm giác như mình đang đi vào bế tắc, bất kể là Thời Tụng hay Vương Nhất Bác, bất kể anh đưa tay ra với ai thì đều sai.

——Thế tục sai, trong lòng anh cũng sai.

Mọi người đều đang ép anh.

"Em sai rồi, em sai rồi."

Vương Nhất Bác giơ tay đang truyền dịch ra ôm lấy anh, hắn không quan tâm máu chảy ngược vào ống truyền dịch, chỉ ôm chặt Tiêu Chiến vào lòng, hai mắt đỏ hoe nói:

"Bé ngoan đừng khóc, anh mà khóc, em thấy rất khó chịu."

"Mọi người đều đang ép anh." Tiêu Chiến nhắm mắt trong vòng tay Vương Nhất Bác, để nước mắt rơi xuống: "Vương Nhất Bác, anh lên làm thế nào đây, em nói cho anh biết phải làm thế nào đi..."



Vương Nhất Bác cũng rưng rưng nước mắt, quai hàm căng cứng, khẽ run rẩy, một lúc sau, hắn xoa đầu Tiêu Chiến nói: "Em không ép anh nữa, bé ngoan, xin lỗi vì đã khiến anh đau khổ thế này..."

Tiêu Chiến nằm trong vòng tay Vương Nhất Bác một lúc, sau khi sắp xếp lại cảm xúc, anh rời ​ra, phát hiện máu chảy ngược vào ống truyền dịch, anh liền tức giận và rơi nước mắt, đấm vào ngực Vương Nhất Bác mấy cái.

"Em có biết anh tức giận vì điều gì không? Nếu em thực sự không muốn sống nữa thì hãy tránh xa anh ra, đừng ở trước mặt anh nữa."

Vương Nhất Bác ôm ngực, đáng thương nhìn anh: "Chỉ cần có thể khiến anh hết giận, anh đánh em bao nhiêu cái cũng được."

Tiêu Chiến mím môi, giơ tay lau nước mắt.



Ngoài cửa sổ, tuyết vẫn đang rơi, tuyết ở Abisko dường như không bao giờ ngừng rơi, trong phòng nhất thời trở nên rất yên tĩnh, Tiêu Chiến cúi đầu xoa xoa ngón tay của Vương Nhất Bác, không biết anh đang nghĩ gì.

Một lúc sau, anh thì thầm: "Anh không thể bắt chuyến tàu trở về Stockholm rồi, chúng ta sẽ bị mắc kẹt ở đây vài ngày nữa, đội cứu hộ nói là một tuần nữa tuyết sẽ ngừng rơi và sau đó giao thông sẽ được khôi phục, lúc đó chúng ta cùng quay về nhé."

Vương Nhất Bác do dự: "Vậy... anh vẫn đi à?"

Tiêu Chiến vẫn đang vuốt ve từng ngón tay của Vương Nhất Bác, căn phòng yên tĩnh đến lạ thường, như thể bánh răng thời gian cũng ngừng quay, vạn vật đều đang lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của anh.

Một lúc lâu sau, anh mới nói: "...Nhất Bác, em nói đúng, trên thế giới này vốn có rất nhiều người tốt, thỉnh thoảng làm người xấu cũng không sao. Nhưng cái giá phải trả của việc làm người xấu thật sự quá lớn, với em, với A Tụng, với anh... với mỗi người chúng ta, cái giá phải trả là quá lớn, anh không thể làm thế được. Anh muốn làm người tốt, cho dù cả đời sống trong đau khổ, anh cũng muốn làm một người tốt, ít nhất bằng cách này, cả em và Thời Tụng đều có thể sống tốt, không vì anh mà bị mọi người nói ra nói vào."

"Còn anh thì sao..." Vương Nhất Bác hỏi: "Hạnh phúc của anh thì sao, tình yêu của anh thì sao, anh định làm gì... bé ngoan."

"Mọi người ổn thì anh sẽ ổn thôi." Nước mắt rơi trên mu bàn tay của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cúi đầu chậm rãi nói: "Nhất Bác, đặc biệt là em, người mà anh cảm thấy có lỗi nhất chính là em. Anh luôn nghĩ nếu anh thực sự yêu em thì ngay từ đầu anh không nên dẫn dụ em vào con đường này, con đường dẫn đến đồng tính luyến ái vô cùng khó khăn, và em không cần phải chịu đựng cuộc sống như vậy."

Vương Nhất Bác lắc đầu: "Tiêu Chiến, không phải vậy..."

"Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa." Tiêu Chiến ngước mắt lên, nở một nụ cười gượng gạo: "Tôi đã nghĩ xong rồi, sau khi rời khỏi Stockholm, anh sẽ để Âu Âu lại cho em. Năm năm qua, Âu Âu luôn nhớ đến em, em biết không, nó là một chú mèo con bị chứng rối loạn lo âu chia ly, mà vòng đời của một con mèo ngắn lắm, hãy để nó được sống cùng những người mà nó nhớ nhất trong những năm còn lại."

Đôi mắt Vương Nhất Bác đã rưng rưng nước, nếu như trước đây hắn không muốn Tiêu Chiến rời xa mình, thì lúc này khi Tiêu Chiến thực sự giao Âu Âu cho hắn, cuối cùng hắn mới nhận ra rõ ràng rằng lần chia tay này, hắn và Tiêu Chiến thật sự sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Mọi chuyện sẽ trở thành quá khứ, ngoài những ám ảnh này, những người yêu nhau sẽ bỏ lỡ nhau và không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Sao có thể không buồn chứ, hắn hiểu rằng trên đời này không phải Tiêu Chiến muốn làm "người tốt", mà là Tiêu Chiến không muốn hắn làm "kẻ xấu".

Có lẽ hắn thực sự nên buông tay.

"Nếu Âu Âu nhớ anh thì phải làm sao?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Vậy em hãy ôm nó nhiều hơn, nó yêu em nhất, nếu em ôm nó và hôn nó thì nó sẽ không buồn nữa."

"Nếu nó vẫn không hết buồn thì sao? Nếu nó nhớ anh đến không ăn, không ngủ, khóc suốt thì em phải làm sao chứ?"

"Cái đó..."

Tiêu Chiến cắn môi, nước mắt lưng tròng không nói được lời nào.

Vương Nhất Bác đưa tay lau nước mắt trên má, nhếch khóe miệng mỉm cười: "Vậy em sẽ cho Âu Âu ăn thêm một lon đồ hộp nữa là được. Nó không kén ăn như anh, chỉ cần em cho nó một lon đồ hộp thì nó sẽ không còn nhớ anh nữa đâu."

Tiêu Chiến vừa khóc vừa cười: "Đúng rồi, anh suýt quên mất, nó là một con mèo con ngu ngốc."


......


Thời gian trôi qua từng ngày, mỗi ngày Tiêu Chiến đều đợi tuyết ngừng rơi bên cửa sổ. Anh muốn tuyết cứ rơi nhiều thế này để họ mãi bị mắc kẹt ở Abisko, nơi không ai biết anh và không ai quan tâm đến anh, như thế anh có thể cùng Âu Âu ở bên Vương Nhất Bác mãi mãi.

Nhưng hiện thực lại không phải là một trang sách thần kỳ trong tiểu thuyết, một tuần trôi qua rất nhanh, một ngày Tiêu Chiến tỉnh dậy trong vòng tay của Vương Nhất Bác, anh phát hiện băng trên cửa sổ căn nhà đã tan thành sương mù cùng với ánh mặt trời lạnh lẽo treo lơ lửng trên bầu trời Abisko, anh nheo mắt nhìn chằm chằm vào quầng sáng, cuối cùng cũng nhận ra đã đến lúc anh cần quay trở lại, Thời Tụng vẫn đang đợi anh ở Stockholm.

"Đến chiều trên tàu anh có thể ngủ lâu hơn một chút." Vương Nhất Bác bước vào phòng và đưa nước cho anh.

"Anh không ngủ được." Anh nói.

Tiêu Chiến mặc một chiếc áo len trắng mềm mại, dưới ánh mặt trời tỏa ra quầng sáng tuyệt đẹp, khuôn mặt nhỏ càng được phản chiếu rõ ràng hơn. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết lấp lánh dưới ánh nắng, anh lặng lẽ quan sát rất lâu, cho đến khi nước trong ly chuyển từ nóng sang âm ấm.

Sau đó anh đột nhiên hỏi Vương Nhất Bác: "Em nghĩ xem tối nay ở Abisko sẽ có cực quang không?"

"Có thể, điều kiện thời tiết tốt thế này, khả năng cao sẽ xuất hiện cực quang."

"Tiếc quá, anh không thể nhìn thấy rồi."

"Vậy sau này khi nào em thấy cực quang, em sẽ gửi cho anh một tấm bưu thiếp." Vương Nhất Bác nói: "Sau này nếu anh nhìn thấy một tấm bưu thiếp ẩn danh trong hộp thư, hãy nhớ rằng nó là của em."

Tiêu Chiến cúi đầu, một lúc sau mới khàn giọng nói: "Được, anh nhất định sẽ nhớ kỹ."


......


Chuyến tàu trở về Stockholm dường như nhanh hơn lúc nó đến.

Tiêu Chiến cả đêm không ngủ, ngồi trong phòng đơn chật hẹp trên tàu nhìn ra ngoài cửa sổ tối tăm, không ngừng suy nghĩ. Vương Nhất Bác cũng không ngủ được, hắn cứ trằn trọc xoay người chốc chốc lại nhìn trần tàu, lắng nghe tiếng lạch cạch của đoàn tàu.

Trong phòng, kẻ ngủ say nhất chính là chú mèo trắng Âu Âu, nó vô tư ngủ bên cạnh hai người cha, không hề biết tàu đang đi về hướng "biệt ly".

Sáng sớm, bầu trời ở Stockholm vừa chuyển sang một màu trong xanh, đoàn tàu đang chậm rãi tiến về sân ga. Hai người đều đã mặc quần áo, trong khoang ngủ, ngoài cửa phòng đơn vang lên tiếng trẻ con ồn ào, nhưng bên trong Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến im lặng, sự im lặng chết chóc không đúng lúc.

Khi tàu đến ga, Tiêu Chiến đứng dậy, với tay lấy hành lý đặt sang một bên: "Phải xuống rồi."

Vương Nhất Bác đột nhiên tóm lấy anh, đẩy anh vào cánh cửa phòng đơn đang đóng chặt.

Sương mù uốn lượn bao phủ cửa sổ tàu, trong căn phòng nhỏ yên tĩnh chỉ có tiếng thở của nhau, sau khi mở cửa xuống tàu, Tiêu Chiến sẽ lên xe của Thời Tụng để đến sân bay. Đây là lần tạm biệt cuối cùng của họ, và lần này không phải là một lời 'tạm biệt' ngắn ngủi mà là một cuộc đời, một cuộc đời dài.

Hốc mắt Vương Nhất Bác đỏ hoe, hắn kéo cổ Tiêu Chiến, nhẹ nhàng hôn lên môi anh, dịu dàng mà quyến luyến... Hắn trân trọng khoảnh khắc vô giá này. Tiêu Chiến cẩn thận đáp lại, vừa hôn khóe mắt vừa ướt.

"Thật sự... anh phải đi sao?"

Trong thời khắc quyến luyến, Vương Nhất Bác áp lên trán, giọng nói run run.

Hai mắt Tiêu Chiến đỏ hoe, chóp mũi cũng đỏ: "Ừm."

"Cái này cho anh."

Vương Nhất Bác hít một hơi thật sâu, từ trong túi móc ra một chùm chìa khóa, nhét vào tay anh.

Tiêu Chiến nhìn đồ vật trong tay, nghi hoặc nhìn đối phương.

"Của anh đấy." Vương Nhất Bác nói: "Không phải anh vẫn luôn muốn mua một căn nhà ở gần Stockholm sao? Đây là chìa khóa nhà. Anh cầm lấy đi, đây chính là căn nhà có mái màu đỏ mà anh muốn."

"Em... đã mua nó?"

Vương Nhất Bác gật đầu, dùng đầu ngón tay xoa xoa tai và thái dương, nói:

"Bé ngoan, sau này nếu muốn về nhà, anh có thể trở về bất cứ lúc nào, biết không? Dù sao chìa khóa đều nằm trong tay anh, nhà ở đó, muốn chạy cũng không được."

Tiêu Chiến nhìn vào mắt Vương Nhất Bác, anh chợt nhận ra cảm giác này, những người yêu nhau không cần phải nói lời cảm ơn là như thế nào. Một căn nhà ở Stockholm với số tiền vài triệu Vương Nhất Bác liền mua cho anh, chỉ vì hắn luôn nhớ đến điều ước mà anh tình cờ nói ra trong trận mưa lớn năm đó.

Trên đời này, người thực sự hiểu anh chỉ có Vương Nhất Bác.

Anh lau nước mắt, thở một hơi thật sâu, giả vờ thoải mái: "Em nhớ gửi cho anh bưu thiếp về cực quang đó."

"Được."


.....



Thời Tụng và Trình Triệt đứng ở sân ga chờ anh, Tiêu Chiến vừa xuống tàu đã đón một ôm mang theo khí lạnh. Thời Tụng không nói gì, hắn ta chỉ ôm anh thật chặt như ôm một bảo bối suýt mất đi.

Vương Nhất Bác ôm Âu Âu đi theo phía sau, thấy thế, hai tay hắn nắm chặt, ánh mắt hơi lóe lên. Trình Triệt gật đầu chào Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác cũng gật đầu chào lại.

"Cùng đi sân bay đi, rồi tạm biệt cậu ấy một cách đàng hoàng." Trình Triệt nói với Vương Nhất Bác: "Ngồi xe của tôi."

"Cảm ơn." Vương Nhất Bác cảm ơn anh ta.



Hệ thống sưởi trong xe của Thời Tụng vẫn được bật rất ấm, trong xe chỉ có hai người họ. Tiêu Chiến ngồi ở ghế phụ không nói gì, ngơ ngác nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay mình. Thời Tụng dùng dư quang nhìn anh, theo ánh mắt của anh rơi vào chiếc nhẫn, không biết nên vui mừng hay lo lắng.

May mắn thay, Chiến Chiến của hắn ta vẫn còn đeo chiếc nhẫn, bực cái là hắn ta biết Tiêu Chiến không muốn rời khỏi đây.

"Tôi định đi Abisko tìm cậu, nhưng mấy ngày trước đường sắt đóng cửa do có bão tuyết."

"Ừm."

"Cảm ơn cậu đã tha thứ cho tôi."

"Ừm."

"Cậu... không có gì muốn nói sao." Thời Tụng hỏi.

"Ừm..." Tiêu Chiến vẫn trả lời như vậy, vài giây sau, anh mới nhận ra có gì đó không đúng, liền định thần lại hỏi: "Xin lỗi, cậu vừa nói cái gì?"

Hóa ra thậm chí anh còn không nghe.

Thời Tụng bất lực cười: "Không có gì."



Sân bay Stockholm, trước khi vào kiểm tra an ninh, Trình Triệt đã ôm Tiêu Chiến.

"Lão Tiêu, hy vọng cậu không trách tôi." Trình Triệt nói: "Mà trách cũng được, dù sao chúng ta cũng là anh em."

Tiêu Chiến lắc đầu cười, anh không trách Trình Triệt, càng không trách mọi người trong câu chuyện này.

Vương Nhất Bác ôm Âu Âu đứng cách đó rất xa, không hề có ý định bước tới. Tiêu Chiến thoáng thấy bóng dáng hắn nhưng lại không dám nhìn, sợ nếu nhìn thấy, anh thật sự sẽ không thể rời đi.

Thời Tụng bước tới nắm lấy tay anh: "Đừng buồn, sau Giáng sinh, anh Trình sẽ đến Thâm Quyến chơi với chúng ta."

"Hoan nghênh." Tiêu Chiến thở ra một hơi, quay sang Thời Tụng nói: "Chúng ta đi nhanh thôi, còn phải qua kiểm tra an ninh."

Anh thậm chí không dám đứng đó thêm một giây nào nữa.



Không ngờ trong sảnh chờ có rất nhiều người về nước, lúc này mọi người đều đang đợi để lên máy bay, rất ồn ào huyên náo.

Tiêu Chiến lặng lẽ ngồi bên cạnh Thời Tụng, trong túi anh là chiếc chìa khóa Vương Nhất Bác vừa đưa, chìa khóa nhẹ đến mức nếu anh không chạm vào anh sẽ không cảm nhận được. Nhưng Tiêu Chiến lại cảm thấy chiếc chìa khóa này rất nặng, nặng đến mức kéo lê đôi chân của anh, khiến mỗi bước anh tiến về phía trước đều vô cùng khó khăn.

Thông báo đang nhắc giờ lên máy bay, Thời Tụng nắm tay anh bước vào trong, anh đi theo phía sau Thời Tụng đưa vé cho tiếp viên hàng không làm thủ tục.

Nữ tiếp viên hàng không của Air China với đôi môi đỏ mọng xinh đẹp nhận lấy vé và mỉm cười với anh: "Chào mừng Quý khách trở về nhà."

Về nhà...

Tiêu Chiến sửng sốt, phải rất lâu sau anh mới nhận ra rằng sau khi lên chiếc máy bay này, mình sẽ trở về nước.

Đối với những người sinh sống và làm việc ở ngước ngoài, được đáp chuyến bay về nước là một điều hạnh phúc. Nhưng anh đột nhiên sững sờ, nhìn nữ tiếp viên xé thẻ lên máy bay theo đường chấm trước mặt, anh như đóng băng tại chỗ, không thể di chuyển.

"Excuse me Sir?"

Những người ở phía sau hàng đang thúc giục anh, Thời Tụng quay lại và hô to: "Chiến Chiến?"

Tiêu Chiến cuối cùng cũng tỉnh lại, bỗng nhiên trông anh như một đứa trẻ bất lực, đứng trước đám người đông đúc, đôi mắt đỏ hoe liên tục nói với Thời Tụng: "Tôi không đi, tôi không đi, tôi không đi nữa."

"Chiến Chiến?" Thời Tụng cũng đỏ mắt, hắn ta bước tới nắm tay Tiêu Chiến, nở nụ cười khó xem: "Chiến Chiến, lên máy bay này là chúng ta được về nhà rồi."

Tiêu Chiến liên tục lắc đầu: "A Tụng, xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi, tôi không thể đi cùng cậu."

"Chiến Chiến, cậu... chơi ở đây chưa đủ đúng không? Chúng ta ở lại thêm vài ngày nữa nhé, được không?" Thời Tụng hoảng hốt nói: "Không sao hết, chúng ta ở lại chơi thêm vài ngày nữa, đợi chơi đủ rồi mình cùng về nhé."

Tiêu Chiến lắc đầu, yếu ớt nói: "Nhà tôi ở Stockholm chứ không phải nơi nào khác hết, tôi không thể đi cùng cậu được."

Thời Tụng kéo anh sang một bên, hai tay nắm lấy cánh tay anh, vừa hoảng sợ vừa rơi nước mắt nói: "Nếu cậu không muốn quay lại Thâm Quyến, chúng ta có thể sống ở Stockholm, tôi biết cậu thích Stockholm, vậy thì chúng ta sẽ kết hôn ở Stockholm nhé, chúng ta—"

"A Tụng!" Tiêu Chiến đột nhiên lớn tiếng cắt ngang lời Thời Tụng, anh hất tay hắn ta ra: "Cậu còn chưa hiểu sao? Tôi không muốn kết hôn với cậu, không muốn kết hôn với cậu một chút nào hết!"

Anh bật khóc, bỗng nhiên điên cuồng giật chiếc nhẫn đính hôn trên tay, Thời Tụng giật mình, vội vàng nắm lấy tay anh.

"Chiến Chiến! Đừng, không được..."

Thời Tụng ôm anh vào lòng, Tiêu Chiến không nhịn được nữa, nghẹn ngào khóc: "A Tụng, tôi xin lỗi, tôi đã cố gắng rất nhiều nhưng tôi không làm được. Tôi thực sự rất khổ sở, xin cậu để tôi làm kẻ xấu một lần nhé, làm ơn."

Thời Tụng tuyệt vọng nhắm mắt lại, hắn ta hiểu ý của Tiêu Chiến hơn ai hết, nhưng hắn ta không biết làm thế nào để chấp nhận sự thật rằng mình đã thua vào phút cuối cùng này.

Hắn ta đã thua Vương Nhất Bác một bước, chỉ còn cách một bước nữa mà thôi.



"Chiến Chiến, tôi ở Thâm Quyến đợi cậu." Thời Tụng nói: "Tôi không ép cậu nữa. Hãy suy nghĩ cho thật kỹ, tôi đợi cậu quay về."

Tiêu Chiến không nói gì, anh nhìn bóng lưng Thời Tụng mờ xa dần trong lối lên máy bay dài và hẹp, cuối cùng hoàn toàn biến mất ở cuối lối lên máy bay.

Chuyến bay cất cánh mang Thời Tụng rời Bắc Âu.



Tiêu Chiến tuyệt vọng bước trở lại, đi xuyên qua đám đông trong nhà ga, vượt qua những câu hỏi từ nhân viên mặt đất của sân bay và khó khăn bước từng bước về phía trước.

Trình Triệt và Vương Nhất Bác chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy có người đi hướng khác quay lại, bọn họ đều cho rằng mình nhìn nhầm.

Vương Nhất Bác là người phản ứng trước, lao tới ôm lấy anh: "Tiêu Chiến."

Tiêu Chiến không hề phản ứng lại, quay về như người mất hồn. Vương Nhất Bác nhìn người đi ngược lại đám đông, không biết phải làm sao.

"Để cậu ấy yên tĩnh một lát." Trình Triệt nói: "Cậu ấy... đã đưa ra một quyết định rất khó khăn."



Trong bãi đậu xe của sân bay, Tiêu Chiến ngồi một mình trong xe khóc lóc thảm thiết. Anh chưa bao giờ đau khổ đến thế, cơn đau thấu tim đang ăn mòn xương cốt, mỗi tấc trên cơ thể anh đều đau nhức, đau đến không thể thở được.

Bên ngoài xe, Trình Triệt và Vương Nhất Bác tựa bên xe, bất lực trước cơn gió lạnh mùa đông ở Stockholm. Trình Triệt châm một điếu thuốc đưa cho Vương Nhất Bác.

"Cậu ấy kiềm nén quá nhiều rồi, hãy để cậu ấy khóc, xả hết ra đi." Trình Triệt bất đắc dĩ nói: "Trước khi gặp cậu, tôi chưa từng thấy cậu ấy khóc."

Vương Nhất Bác cau mày, rít một hơi thuốc: "Là lỗi của tôi."

"Tiêu Chiến vừa mất đi người bạn thân nhất của mình."

Tàn thuốc rơi xuống chân, Trình Triệt nhìn bầu trời xa xa, thở dài:

"Tôi, Lão Tiêu, Thời Tụng, ba người chúng tôi cùng sống ở Stockholm. Bắc Âu có rất ít người Hoa nên chúng tôi tụ tập lại với nhau để sưởi ấm, và thật hạnh phúc khi nghe được tiếng mẹ đẻ mỗi ngày. Khi chúng tôi ở tuổi đôi mươi, chúng tôi giống như ba chàng lính ngự lâm vậy, đoàn kết để chiến đấu với quái vật, cùng ổn định cuộc sống và giúp đỡ nhau vượt qua rất nhiều khó khăn. Vì vậy, sức nặng của Thời Tụng trong lòng cậu ấy chưa bao giờ nhẹ hơn cậu."

Vương Nhất Bác hít một hơi thuốc thật sâu, ánh mắt không giấu được nỗi buồn: "Tôi biết."

"Nhưng cậu ấy yêu cậu." Trình Triệt nói: "Đối với cậu ấy, cả cậu và Thời Tụng đều quan trọng hơn cả mạng sống, nhưng người cậu ấy yêu chính là cậu. Vương Nhất Bác, cậu có nhớ những gì tôi đã nói với cậu vào cái năm cậu và Thời Song đánh nhau bên ngoài bệnh viện không?

Vương Nhất Bác cười cay đắng: "Ai yêu anh ấy không quan trọng, quan trọng là anh ấy yêu ai."

"Đúng vậy, quan trọng là cậu ấy yêu ai." Trình Triệt thở dài một hơi: "Cậu ấy đã rất khó khăn rồi, đừng ép cậu ấy nữa, sau này hãy đối xử tốt với cậu ấy nhé."

Vương Nhất Bác không trả lời, chỉ cúi đầu hút thuốc, một lúc sau, khi điếu thuốc đã cháy hết, cậu mới nghẹn ngào: "Cảm ơn anh Trình."

Lần đầu tiên hắn gọi Trình Triệt là "anh", giống như Tiêu Chiến.

Trình Triệt im lặng vỗ vai Vương Nhất Bác, đứng dậy lái xe rời đi.



Hôm đó Tiêu Chiến khóc đến sưng cả mắt, Vương Nhất Bác đưa anh về căn hộ của mình ở trung tâm thành phố, suốt đường đi anh không nói nhiều, chỉ liên tục rơi nước mắt không ngừng.

Vương Nhất Bác lo lắng cho anh, muốn ở lại cùng anh, Tiêu Chiến lắc đầu từ chối, chỉ ngước đôi mắt sưng vù vì khóc lên nói với Vương Nhất Bác: "Anh muốn có một kỳ nghỉ cho riêng mình."

Tối hôm đó, Tiêu Chiến gửi báo cáo về kỳ nghỉ dài hạn cho công ty, thu dọn hành lý và rời Stockholm một mình. Anh không nói cho ai biết mình sẽ đi đâu vì ngay cả bản thân anh cũng không biết mình sẽ đi đâu.

Cuộc giằng co kéo dài mấy năm cuối cùng cũng kết thúc, cuối cùng anh không chọn Thời Tụng hay Vương Nhất Bác.

Anh không chọn ai cả, anh chỉ muốn là chính mình.



Anh đến Thụy Sĩ ngắm những ngọn núi phủ đầy tuyết, đến Paris nghe thuyết minh về bảo tàng Louvre, đến Barcelona thăm thú Casa Batlló, đến Ireland ngắm nhìn những vách đá bên biển... Tiêu Chiến đã đi đến rất nhiều nơi, du lịch khắp Châu Âu, và sau đó đến Bắc Mỹ, tự do, không bị gò bó.

Thỉnh thoảng, khi anh nhớ Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác cũng tình cờ nhớ anh, anh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, một lúc sau, người kia sẽ gửi tin nhắn cho anh, hỏi anh đang ở đâu, chơi có vui không.

Vui, sao có thể không vui chứ?

Tiêu Chiến mỉm cười và gửi cho Vương Nhất Bác một bức ảnh phong cảnh.



Nửa năm sau, trong giới bất ngờ lan truyền tin tức rằng Giám đốc điều hành của Soluppgång Chi nhánh Trung Quốc, sếp Thời xa mặt cách lòng, đang quen người mới, là một phụ nữ.

Những người trong vòng không ai nói ra nhưng đều âm thầm cảm thấy Tiêu Chiến có chút đáng thương.

Tiêu Chiến đang nằm phơi nắng trên bãi biển thì biết được chuyện này, anh chưa bao giờ cảm thấy mặt trời nóng đến thế, như thể đang thiêu đốt cả cơ thể anh.

Anh biết Thời Tụng sẽ không làm chuyện như vậy, chỉ là Thời Tụng không muốn anh trở thành kẻ xấu trong mắt người đời mà thôi.

A Tụng của anh cuối cùng đã chọn cách buông tay và trả lại tự do cho anh.

Tiêu Chiến ngồi trên bãi biển, vừa lau nước mắt vừa uống mojito, lúc này Vương Nhất Bác gọi đến, anh nhấn nút trả lời, giọng nói của người ở đầu bên kia điện thoại rất lạnh lùng.

"Đâu em xem, bé ngoan lại đang khóc à?"

"Không hề."

Tiêu Chiến bướng bỉnh không thừa nhận, nhưng giọng mũi dày đặc đã phản bội anh.

"Bé ngoan, không yêu người ta thì không cần cảm thấy có lỗi." Vương Nhất Bác nói.

Không yêu ai cũng không sao.

Ở tuổi ba mươi, Tiêu Chiến đã hiểu được vấn đề này.



Đã hai tháng trôi qua, Copenhagen lại bước vào một mùa thu mới.

Pub53 đã thay đổi diện mạo, trong những năm qua, các quán gay bar ở Châu Âu lần lượt xuất hiện, phương thức tiếp thị của quán sau mạnh hơn quán trước, Pub53 đã chuyển hướng và danh hiệu "Số 1 Bắc Âu" từ lâu đã đổi chủ.

Cher không còn cách nào khác là phải thay đổi phương thức kinh doanh, không còn là một quán bar đồng tính nữa mà chuyển thành một quán bar bình thường cho tất cả mọi người.

Điều không thay đổi là tên của Pub53 và Balvenie Single Berrel không bao giờ được bán cho khách trong bar.

Số hiệu là 21.



Hôm đó, Vương Nhất Bác tan làm, như thường lệ đến uống rượu, vừa ngồi xuống thì bị một người đẹp tóc vàng đến gạ gẫm, cô nàng nâng cằm hắn lên hỏi thẳng: Muốn ngủ cùng không?

Vương Nhất Bác không buồn ra vẻ quân tử, cau mày trực tiếp gỡ tay người đẹp ra, nói bản thân không có hứng thú.

Người đẹp bị xúc phạm, mắng hắn là gay rồi giận dữ bỏ đi.

Cher ở quầy bar cười nhạo hắn: "Cũng có ngày bị mắng là gay à?"

Vương Nhất Bác cúi đầu uống rượu, lười trả lời.

Uống hết một ly rượu, vừa rót thêm ly thứ hai, một bàn tay khác lại đặt lên vai Vương Nhất Bác, hắn đã ngà ngà say nên càng cáu kỉnh, cau mày quay người ra sau, lạnh lùng mắng: "Mẹ nó, lão tử không rảnh ngủ với cô, hiểu tiếng người không hả?

"Thật sao? Không rảnh à?" Người đàn ông nói: "Vậy thôi tôi đi đây, tôi sẽ đi xem ai rảnh."

Vương Nhất Bác đột nhiên sững sờ, giọng nói này quen thuộc đến mức hắn không thể nghe nhầm.

Vương Nhất Bác quay đầu lại, trong mắt hắn, người mà hắn nhớ nhung hằng đêm đang đứng trước mặt hắn, ngẩng đầu mỉm cười nhìn hắn.

"Túm lại là em có rảnh không?" Người đàn ông hỏi.

"Bé ngoan..." Vương Nhất Bác ném ly rượu đi, đứng dậy ôm chặt Tiêu Chiến vào lòng: "Anh về khi nào vậy? Anh còn đi không?"

"Vừa mới đến." Tiêu Chiến cười nói: "Đương nhiên phải đi ngay rồi, ngày mai anh sẽ về Stockholm."

"Về Stockholm..." Vương Nhất Bác ngạc nhiên, còn có cả vui mừng: "Lần này có thể ở nhà được không? Có thể... ở lại không?"

Tiêu Chiến không nói gì, thoát khỏi vòng tay Vương Nhất Bác, ngồi xuống ghế ở quầy bar và yêu cầu bartender một ly Balvenie 21.

"Em vừa nói với anh là em không rảnh còn gì?" Anh hỏi.

Vương Nhất Bác nhất thời không nói nên lời: "Em... chỉ là... cô ta, là cô ta chủ động."

"Cô ta làm sao?"

"Cô ta...gạ tình em." Giọng Vương Nhất Bác càng lúc càng lí nhí, sau đó hắn nhanh chóng giải thích: "Em không có đồng ý, em từ chối ngay tại chỗ!"

Tiêu Chiến nhấp một ngụm rượu, cười chế nhạo, anh nhìn vào mắt Vương Nhất Bác rồi cố ý hỏi: "Vậy em có rảnh để quan hệ với anh không?"

Vương Nhất Bác sửng sốt, sau đó thận trọng hỏi: "Em... có thể không?"

"Phốc..." Tiêu Chiến không nhịn được cười, một lúc sau mới nói với Vương Nhất Bác: "Đồ ngốc."


......


"Chúng ta hãy ký một thỏa thuận đi, chỉ quan hệ tình dục, không được yêu nhau. Ai yêu đối phương trước thìngười đó vi phạm luật chơi, sẽ bị phạt rượu."

Dưới ánh sáng mờ ảo của Pub53, Tiêu Chiến lắc ly rượu và nói.

Vương Nhất Bác ngẫm nghĩ một hồi, sau đó cầm ly rượu vừa rót trên bàn lên uống cạn.

Vương Nhất Bác nói: "Người vi phạm quy tắc đầu tiên là em."

Tiêu Chiến mỉm cười, ánh sáng trong mắt anh sáng và sống động hơn bao giờ hết. Anh cũng ngẩng đầu uống hết rượu trong ly, đẩy chiếc ly rỗng trước mặt Vương Nhất Bác.

"Vậy anh vi phạm quy tắc với em." Anh nói: "Cảm giác thật tuyệt khi cùng nhau phá vỡ các quy tắc."



Cái lạnh của Bắc Âu, vùng đất của rượu, của bạo lực tình dục, đã làm thay đổi lối sống cũng như suy nghĩ và lựa chọn của người dân Bắc Âu.

Vùng đất này chưa bao giờ bị hạn chế, dưới lớp tuyết nơi vùng cực sẽ có chỗ cho tình dục không cảm xúc, cũng như có chỗ cho những giọt nước mắt chứa đầy cảm xúc chân thật.

Tiêu Chiến biết dù anh có phản quy tắc hay là người xấu thì Stockholm vẫn luôn bao dung anh.



—— "Tiêu Chiến, tại sao anh lại muốn một ngôi nhà có mái màu đỏ?"

——"Bởi vì anh muốn dưới tuyết dày, anh có thể nhanh chóng tìm được đường về nhà."



Hoàn toàn văn phiên bản HE.
Phiên bản BE sẽ được phát hành sau.




Một ngày nọ, Tiêu Chiến đang trên giường, đột nhiên nói với Vương Nhất Bác:

"Vương Nhất Bác, khi anh ở Thâm Quyến, anh đã gặp một người rất giống em, người đó đã gặp phải sai lầm, nói những lời khó nghe, làm tổn thương trái tim đối tượng của mình, người đó đã không thể ở bên người mình thích suốt 10 năm."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó, năm nào người đó cũng bóc hạt dẻ cho người yêu, nhưng lần nào cũng bị từ chối."

"Người yêu của anh ấy không tha thứ cho anh ấy sao?"

Tiêu Chiến lắc đầu: "Đã tha thứ cho người đó lâu rồi, có lần người yêu của người đó từng nói với anh rằng buồn nhiều hơn là trách, nhưng nỗi buồn đó đã bị tình yêu sâu đậm trong 10 năm qua làm cho lu mờ rồi nhưng không phát hiện ra. Sau đó bọn họ quay lại với nhau ở Paris, hiện tại đang rất hạnh phúc."

Vương Nhất Bác ôm chặt lấy anh, thì thầm: "Thật tốt quá."

"Không tốt chút nào, là 10 năm đó, cuộc đời có mấy lần 10 năm chứ." Tiêu Chiến nói: "Tụi mình may mắn hơn bọn họ, hy vọng tuyết ở Stockholm sẽ luôn bảo hộ cho chúng ta."

"Sẽ mà."


________

vb:SEAHii_

Lời tác giả (Bài viết trên weibo ngày 10/1/24):

"Phản quy tắc" kết thúc ở đây.

Không biết tại sao nhưng tôi cảm thấy rằng càng viết tôi càng dằn vặt, như thể tôi đã trở lại thời điểm tôi viết "Bản chất con người" cách đây hai năm. Cuối cùng tôi cũng biết xong và thở phào nhẹ nhõm nhưng tôi cũng cảm thấy không muốn rời đi ở chương cuối.

Ý tưởng ban đầu của fic này là BE (editor :(((((((), hoàn toàn khác với câu chuyện các bạn đang đọc, là một người bạn của tôi đã gợi ý cho tôi, cậu ấy nói: "Cuối cùng bạn sẽ thấy HE cũng đủ buồn khổ rồi." 

Cuối cùng tôi cũng hiểu được câu nói này, nỗi buồn mà cậu ấy nói có lẽ là: muốn mua hoa mộc nhưng cuối cùng lại mua rượu, và sẽ không giống như chuyến đi của một thiếu niên; là vô duyên vô cớ trải qua 5 năm; là Âu Âu đã dành cả nửa cuộc đời để nhớ đến chủ nhân của nó; là bàn tay muốn nắm lấy bàn tay sau khi gặp lại nhưng không thể.

Hoàn rồi! Nói chung là hạnh phúc! Một lần nữa, cảm ơn mọi người đã thích câu chuyện này cũng như mọi tin nhắn và tương tác mà tôi nhận được. Tôi rất vui khi được đu idol cùng tất cả mọi người.

Gửi lời chúc đến những người trong câu chuyện, đến hai người họ, đến tất cả chúng ta!

________ 

Lời Editor: Như đã nói nhiều lần, tôi sẽ không làm phiên bản BE nhé huhu, đối với tôi dù ở vũ trụ nào thì 2 bạn vẫn phải hạnh phúc. Tôi sẽ bổ sung thêm một chút nội dung về cảm hứng của tác giả để cho ra đời Phản quy tắc được Seahii post dưới comment của cái post trên ở phần Giới thiệu fic nhé, các bà có thể đọc để hiểu thêm về fic và Pub53 nè.

Lần nữa cảm ơn các bà đã đồng hành cùng tôi và chiếc fic này, THẬT SỰ CẢM ƠN luôn ó. Hẹn gặp lại ở fic tiếp theo hihi, lò vé.

[27/1/2024 - 22:11]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bjyx#seahii