Phản quy tắc 25 (phiên bản HE)
Trên những con phố cổ ở Copenhagen, bầu trời trong nối dài đến cuối con đường, những ngọn đèn vàng nhỏ treo trên những tòa nhà hai bên thành phố làm tô thêm chút ấm áp cho đêm thu ảm đạm.
Xe của Vương Nhất Bác chậm rãi chạy qua thành phố, qua cửa sổ xe, ánh đèn chập chờn nhấp nháy phản chiếu lên khuôn mặt Tiêu Chiến.
Trong xe hơi ngột ngạt, Vương Nhất Bác hạ cửa sổ hai bên xuống một khe nhỏ, không khí trong xe cuối cùng cũng lưu thông.
Điện thoại trong tay anh không ngừng rung lên, trên ID người gọi, cái tên Thời Tụng mờ đi, sáng lên rồi lại mờ đi, Tiêu Chiến chỉ nhìn chằm chằm, nắm tay càng lúc càng chặt, nhưng không trả lời. Hôm nay anh đã khóc quá lâu đến nỗi vùng quanh mắt sưng lên, lúc này khuôn mặt trông vô cùng mệt mỏi và không có biểu cảm gì.
Đến đèn đỏ cuối cùng, xe phóng ra khỏi phố cổ Copenhagen, Vương Nhất Bác liếc nhìn người ở ghế phụ, giơ tay lấy điện thoại di động, khóa màn hình rồi tắt máy, tất cả các hành động đều rất trơn tru.
"Nghỉ ngơi thật tốt đi, đừng suy nghĩ gì cả." Vương Nhất Bác nói: "Lát nữa em sẽ nói với Trình Triệt là anh đang ở chỗ em để bọn họ đừng lo lắng."
Tiêu Chiến ngơ ngác lắng nghe, mấy giây sau anh mới nhẹ gật đầu.
Nhà của Vương Nhất Bác vẫn là căn hộ cũ của năm năm trước, Tiêu Chiến theo Vương Nhất Bác vào nhà, vừa ngồi xuống ghế sô pha, Âu Âu từ cửa sổ nhảy qua để anh ôm.
"Có lẽ hai ngày qua Âu Âu nó nhớ anh nên ăn không ngon." Vương Nhất Bác đưa nước nóng cho anh: "Nào, uống chút nước nóng cho ấm người."
"Nó là vậy đó, đồ mèo con ngu ngốc, khi không có em, nó cũng luôn nhớ em." Tiêu Chiến sờ sờ đầu Âu Âu, thấp giọng hỏi: "Anh đi ngủ trước được không? Anh mệt quá."
"Được chứ, anh vào phòng em ngủ." Vương Nhất Bác nói.
Tiêu Chiến mệt mỏi không nói gì, thậm chí còn không cởi quần áo, nằm lên giường liền ngủ thiếp đi, Vương Nhất Bác nhìn thấy liền thở dài, hắn giúp anh cởi quần áo rồi đắp lại chăn cho anh.
Khuôn mặt Tiêu Chiến hơi sưng lên vì khóc quá nhiều, mắt cũng hơi sưng, lúc ngủ còn cau mày, không biết có phải đã mơ thấy điều gì không tốt không.
Nửa đêm, anh bỗng dưng thở gấp, khuôn mặt đỏ bừng, Vương Nhất Bác cảm thấy có gì đó không ổn, hắn áp mu bàn tay lên má anh, giật mình vì nhiệt độ quá nóng.
Vương Nhất Bác vội đi lấy nhiệt kế đặt sau tai Tiêu Chiến để kiểm tra thân nhiệt anh, sau tiếng bíp, nhiệt kế hiển thị 38,6 độ, quả nhiên là anh bị sốt.
Ở nhà không có thuốc nên Vương Nhất Bác chỉ lấy ra một hộp Panadol sắp hết hạn, nhẹ nhàng vỗ vào má Tiêu Chiến:
"Tiêu Chiến... Tiêu Chiến tỉnh dậy nào... bé ngoan?"
Tiêu Chiến nhẹ nhàng mở mắt ra, ánh mắt vẫn chưa rõ ràng, còn chút mơ hồ.
"Nào, uống thuốc rồi hãy ngủ."
Hai viên thuốc màu trắng áp lên môi Tiêu Chiến, đầu lưỡi cảm thấy vị đắng, anh cau mày vừa lắc đầu vừa lùi lại.
Vương Nhất Bác giữ anh từ phía sau, ôm anh vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành: "Anh sốt rồi, không uống thuốc sẽ rất mệt, uống đi rồi ngủ tiếp."
Tiêu Chiến vẫn lắc đầu, cuối cùng trực tiếp vùi đầu vào ngực Vương Nhất Bác không chịu dậy.
Anh vốn đã mệt mỏi, đầu óc không tỉnh táo, gần như không biết gì, mọi hành động của anh đều là phản ứng theo tiềm thức, không cách nào điều khiển được.
Vương Nhất Bác đành phải buông anh ra trước, đặt thuốc sang một bên, sau đó vào bếp lấy một túi bánh mì sô cô la, xé niêm phong, trộn thuốc vào rồi đút cho Tiêu Chiến để dụ anh ăn nó.
Tiêu Chiến cầm bánh mì bằng hai tay, khẽ cắn từng miếng nhỏ, ăn được một nửa, anh mới tỉnh lại, nhìn người trước mặt, đột nhiên nhăn mặt rơi nước mắt.
Vương Nhất Bác giật mình, hai tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ của anh, lau nước mắt trên mặt.
"Tiêu Chiến, anh có muốn quay lại Stockholm không?"
Vương Nhất Bác hiểu và biết lúc này anh rất cần một nơi để anh có thể cảm thấy an toàn, nơi mà cả Thời Tụng và Vương Nhất Bác đều không thể cho anh, đó chính là Stockholm.
"Muốn." Tiêu Chiến nói.
"Vậy ngày mai chúng ta về nhé, được không?" Vương Nhất Bác xoa đầu giúp anh lau mồ hôi trên trán: "Anh hãy ngủ một giấc thật ngon, rồi sáng mai tỉnh dậy chúng ta sẽ về nhà."
Về nhà... Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy mũi có chút đau nhức, khụt khịt một lúc rồi gật đầu: "Được."
Lần này khi trở về Thụy Điển, Vương Nhất Bác đã chọn đường biển và đường bộ, giữa Đan Mạch và Thụy Điển có một tuyến đường biển và đường bộ, những con tàu du lịch khổng lồ chở người và xe qua lại giữa hai nước.
Vương Nhất Bác đỗ xe ở bãi đỗ của tàu rồi đưa Tiêu Chiến đến nhà hàng trên tầng cao nhất. Tiêu Chiến vẫn kén ăn như trước, anh không ăn nhiều đồ ăn trong nhà hàng, chỉ giữ lại một miếng bánh ngọt nhỏ và ăn một cách lơ đãng.
Thời Tụng gửi cho anh một tin nhắn dài, nói xin lỗi anh rất nhiều, anh đọc đi đọc lại nhưng không thấy Thời Tụng nói: Tôi đưa cậu đi vì muốn tốt cho cậu.
Tại sao không nói ra, Tiêu Chiến nhìn sóng biển xa xa thầm nghĩ, nếu Thời Tụng đã lựa chọn nói dối anh, tại sao hắn ta không tìm cho mình một lý do?
Tiêu Chiến rất giận nhưng anh không thể giận hắn ta được vì mối quan hệ giữa anh và Thời Tụng không phải chỉ mới một hai ngày mà đã hơn mười năm rồi.
Hơn mười năm, hơn 4.500 ngày, mỗi khoảnh khắc bọn họ đều đối xử chân thành với nhau, cho dù bọn họ chỉ là bạn bè nhưng sự chân thành giữa bọn họ vẫn không thay đổi.
Anh càng không thể lấy một lần sai lầm này của Thời Tụng để phủ nhận toàn bộ con người của đối phương, hay thậm chí phủ nhận những năm tháng họ đã trưởng thành cùng nhau.
Cả...Trình Triệt.
.
"Vẫn thấy khó chịu à?"
Thấy anh cau mày và có vẻ lo lắng, Vương Nhất Bác hỏi.
"Anh có thể hiểu lý do của Thời Tụng, nhưng anh không thể bào chữa cho anh Trình được." Tiêu Chiến nói: "Mọi người đều có lý do để nói dối anh, nhưng anh Trình thì không."
"Cùng anh ấy nói chuyện một lần, mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Tiêu Chiến lắc đầu, không biết làm sao giải quyết nút thắt trong lòng.
Con tàu đi trên biển gần hai tiếng đồng hồ mới từ từ cập cảng Stockholm, Stockholm vẫn như xưa, vẫn mưa và sương mù.
Tiêu Chiến trên đường đi tinh thần không tốt, ngơ ngác nhìn những tòa nhà trôi ngược bên đường, một lúc sau, xe đã tới trước cửa nhà anh, Vương Nhất Bác vỗ về anh nói: "Đến nhà rồi."
Anh theo Vương Nhất Bác lên lầu. Mở cửa ra, cách bài trí trong nhà vẫn như trước, đồ đạc được phủ vải trắng, không có bụi, Âu Âu rất vui vẻ, tìm lại mấy món đồ chơi cũ và tiếp tục chơi đùa. Vương Nhất Bác nhanh chóng thu dọn đồ đạc trong nhà, sắp xếp càng sớm càng tốt để có chỗ nghỉ ngơi.
Tiêu Chiến cũng đang bận rộn với Vương Nhất Bác, nhưng sau đó không hiểu sao lại đột nhiên dừng lại, như nhớ ra điều gì đó, anh chạy vào phòng chứa đồ.
Anh lấy ra hai chiếc thùng giấy từ đống lộn xộn, đổ hết tài liệu trong thùng ra, xem xét từng cái một, hơi thở càng lúc càng dồn dập, bàn tay cầm tờ giấy cũng càng lúc càng căng thẳng. Khi đã đọc được khoảng một nửa số tài liệu thì anh bất ngờ quỵ xuống, ngồi xổm trong đống giấy A4, ôm mặt và bật khóc.
Hoá ra năm năm trước Trình Triệt đã nói cho anh biết sự thật của vấn đề, tất cả manh mối đều nằm trong đống tài liệu lộn xộn này, mỗi mảnh thông tin chắp nối lại thành khởi đầu và kết thúc của vụ rò rỉ năm đó.
Năm đó, Trình Triệt đột nhiên ôm hai thùng tài liệu gõ cửa nhà anh, bằng cách này, anh ta đã khéo léo nhắc nhở anh, nhưng vì anh quá chú trọng vào vụ rò rỉ mà không nghĩ đến những âm mưu khác.
Trình Triệt đã nói với anh điều này từ lâu.
Vương Nhất Bác mơ hồ nghe có tiếng nức nở, vội vàng bỏ việc đang làm chạy vào thì nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đang ngồi xổm trong góc phòng chứa đồ.
"Sao vậy? Sao đột nhiên anh lại khóc?" Vương Nhất Bác ôm lấy anh.
"Anh Trình từng nói với anh, anh ấy đã nói với anh từ lâu rồi, là do anh quá ngu ngốc nên không phát hiện ra." Tiêu Chiến vừa khóc vừa nói: "Nếu phát hiện sớm hơn, anh nhất định sẽ không rời bỏ em, sẽ luôn ở bên cạnh em."
Lời của Tiêu Chiến ngắt quãng khó hiểu, Vương Nhất Bác nhặt mảnh tài liệu gần nhất dưới chân lên nhìn xem, những dòng chữ dày đặc lộn xộn trên đó, nhưng chỉ cần kết hợp những chuyện đã xảy ra và kết nối với vài tài liệu khác nữa, hắn có thể nhìn thấy một số manh mối về sự thật từ những thông tin lộn xộn này.
Vào thời điểm đó, Trình Triệt, với tư cách là bạn thân của Tiêu Chiến, lo lắng Tiêu Chiến sẽ dính líu đến vụ rò rỉ, mặt khác, với tư cách là đồng nghiệp trong ngành, thật bất tiện nếu tham gia mà không có bằng chứng thuyết phục.
Trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, Trình Triệt chỉ có thể nói cho Tiêu Chiến biết sự thật có thể xảy ra bằng cách này.
Mọi người đều biết Trình Triệt có tin tức tốt nhất, anh ta không muốn nói dối Tiêu Chiến, nhưng anh ta cũng không muốn để Tiêu Chiến mạo hiểm. Vì vậy Trình Triệt sắp xếp tất cả những gì mình biết thành từng trang tài liệu và để Tiêu Chiến tự mình phát hiện, còn việc Tiêu Chiến có thể tìm ra manh mối hay không còn tuỳ thuộc vào ý trời.
Anh ta không biết liệu đây có phải là điều đúng đắn hay không, bởi vì trong trường hợp đó, anh ta thực sự nghĩ dù chọn cách nào đi chăng nữa đều khiến người bạn thân nhất của mình bị tổn thương.
Năm năm, không chỉ Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác phải chịu nhiều đau khổ mà còn có Thời Tụng, Trình Triệt, Hạ Thương... Mỗi người đều có một khoảng thời gian khó khăn và dằn vặt suốt những đêm dài bất tận.
"Đều là lỗi của anh, là lỗi của anh..." Tiêu Chiến khóc.
Vương Nhất Bác cầm lấy tờ giấy nhàu nát trong tay Tiêu Chiến, vuốt phẳng ra rồi đặt về vị trí cũ, sau đó lau nước mắt cho Tiêu Chiến, nhẹ giọng nói: "Bé ngoan, không ai trách anh mọi chuyện lúc đó cả, là em vô cớ kéo anh vào, muốn trách thì phải trách em."
"Trong lòng anh vẫn luôn oán trách anh Trình, tối hôm qua anh đã giận anh ấy, anh cảm thấy trên đời này ai cũng có thể nói dối anh, nhưng anh Trình thì không." Tiêu Chiến nức nở nói: "Nhưng anh ấy không nói dối, anh ấy cũng rất khó xử, ai cũng đều rất khó xử."
"Biết anh ấy không nói dối anh là tốt rồi, bây giờ anh thấy khó chịu vậy sao?" Vương Nhất Bác xoa đầu, bàn tay to đặt lên ngực anh giúp anh bình tĩnh lại.
Tiêu Chiến gật đầu, sau lại lắc đầu: "Sao anh ngốc thế chứ..."
"Là ý trời." Vương Nhất Bác nói: "Em rất mừng khi anh ấy không trực tiếp nói cho anh biết, nếu anh biết chuyện này, nhất định anh sẽ chạy sang Đan Mạch. Cảnh sát Đan Mạch không dễ bị qua mặt, thậm chí có thể bắt giam anh, lợi bất cập hại."
Trong phòng rất yên tĩnh, hai người ôm nhau, Âu Âu từ ngoài phòng chạy vào, cọ thân mình vào bắp chân của Tiêu Chiến, họ im lặng hồi lâu, Vương Nhất Bác mới chậm rãi nói:
"Tiêu Chiến, chúng ta đến một nơi không ai biết chúng ta, cùng trốn đi nhé."
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác với ánh mắt khó hiểu.
"Chúng ta đi về phía bắc đi, đến một nơi hoang vắng ở vùng cực, nơi không ai biết đến chúng ta, chúng ta trốn đi và quên đi mọi chuyện, được không?"
"Thật sự có thể quên sao? Thật sự có thể ngừng đau khổ sao..."
"Được mà, chắc chắn được."
"Được, đưa anh đi đi." Tiêu Chiến nói.
Họ lên chuyến tàu từ Stockholm đến miền bắc Thụy Điển vào đêm hôm đó. Tàu lửa Thụy Điển di chuyển không quá nhanh, chậm rãi xuyên qua làn gió phương bắc, hướng về vùng đất trống của cực bắc vào ban đêm.
Khoang ngủ của tàu rất hẹp, có giường tầng trên và dưới, được trang bị bồn rửa mini. Máy sưởi trong phòng đơn được bật rất cao khiến không khí nóng và khô.
Tiêu Chiến ngồi ở giường dưới, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, Âu Âu đang ngủ say trong vòng tay anh. Vương Nhất Bác từ toa ăn trở về, mở cửa trượt của phòng đơn, đưa cho anh một chai nước có ga hơi lạnh, Tiêu Chiến nhận lấy uống mấy ngụm, tâm tình dễ chịu hơn rất nhiều.
Vương Nhất Bác giúp anh trải giường, dỗ dành: "Đi ngủ sớm đi, ngủ một giấc là đến."
"Chúng ta đi đâu vậy?" Tiêu Chiến khẽ hỏi.
Anh chỉ biết chuyến tàu này đang hướng tới miền bắc Thụy Điển, nhưng anh không biết đích đến là đâu.
"Abisko." Vương Nhất Bác nói.
Abisko... hình như Tiêu Chiến đã nghe nói đến nơi này ở đâu đó, anh suy nghĩ hồi lâu nhưng cũng không nhớ nổi mình nghe đến cái tên này khi nào.
Có lẽ ai đó đã vô tình nhắc đến nó trước đây, anh nghĩ.
Đoàn tàu vẫn đang di chuyển trong đêm tối đầy gió. Đêm đen như mực, dọc đường ray không có ánh sáng, Tiêu Chiến nằm một lúc rồi ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy lần nữa, bầu trời sáng hơn, cửa sổ tràn ngập màu trắng bạc, những bông tuyết lớn đập vào cửa sổ tàu, ngưng tụ thành những tinh thể băng hình lục giác.
Bầu trời trắng xám, vùng cực hoang vắng hiu quạnh, thậm chí cả tiếng gió rít ngoài cửa sổ mơ hồ vang vọng bên tai như nói lên sự cô đơn của vùng đất này.
Anh ở một mình trong căn phòng đơn nhỏ ấm áp, Vương Nhất Bác và Âu Âu không có ở đó, Tiêu Chiến chỉ mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng rộng, khi rửa mặt, cổ áo mở rộng, lộ ra nửa xương quai xanh.
Những hạt nước lạnh lướt qua má anh, anh ngồi trên giường lau đi, đúng lúc này, Vương Nhất Bác từ bên ngoài bước vào, mặc chiếc áo khoác Beifang màu đen tay ngắn, ôm mèo con trắng lười biếng trong tay.
"Dậy rồi à." Vương Nhất Bác đưa cho anh chiếc sandwich vừa mua: "Ăn một chút lót dạ, chúng ta sắp đến rồi."
"Ở đây tuyết rơi sớm thế à?" Tiêu Chiến vừa cắn miếng sandwich vừa hỏi.
"Abisko gần Bắc Cực hơn Stockholm. Ở đây tuyết rơi lâu rồi."
"Chúng ta... sẽ không bị mắc kẹt ở đây chứ?" Tiêu Chiến nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt có chút lo lắng: "Tuyết rơi lớn quá, gấp nhiều lần so với Stockholm."
Ánh mắt Vương Nhất Bác khẽ run lên, hắn không trả lời mà chỉ sắp xếp hành lý của hai người, giúp Tiêu Chiến mặc áo khoác. Hắn ước gì tuyết ở Abisko sẽ rơi càng ngày càng nhiều, để họ mãi bị mắc kẹt ở đây cho đến già.
"Có lẽ... thế." Vương Nhất Bác trầm giọng nói.
"Hả?" Tiêu Chiến nghe không rõ: "Em vừa nói cái gì đó?"
"Không có gì, nào, mặc quần áo vào rồi chuẩn bị xuống tàu."
Hai người họ không có nhiều hành lý, chỉ có một chiếc vali, nhà ga ở Abisko rất nhỏ, được dựng lên giữa tuyết dày đặc, họ rời ga ngay khi xuống tàu.
Những bông tuyết rơi vừa dày vừa nhanh, Âu Âu co rúm trong vòng tay Tiêu Chiến, anh siết chặt quần áo, quấn lấy Âu Âu rồi đi theo Vương Nhất Bác lên chiếc taxi gần nhất.
Trong tuyết, tốc độ của chiếc taxi vẫn không hề suy giảm, tài xế dường như đã quen với thời tiết ở đây, mở những bài hát vui nhộn trên radio và thỉnh thoảng ngân nga vài từ như thể xung quanh không có ai.
Sau đó Tiêu Chiến nhìn kỹ tên thành phố là Abisko qua cửa sổ xe, nói cách khác, đây hoàn toàn không phải là một thành phố, chỉ có vài ngôi nhà rải rác trên vùng đất tuyết trống trải và vắng vẻ, tuyết dày phủ kín mọi con đường, trên đường không nhìn thấy người đi bộ nào.
Gọi là làng thì quá nhỏ, gọi là thị trấn thì lại quá lớn, Abisko giống như một nơi ở tạm trong một vùng hoang vu đầy bão tuyết, hẻo lánh, cô đơn và trống trải.
Lái xe chừng hai mươi phút, giữa trời tuyết đột nhiên xuất hiện một căn nhà lẻ loi, tài xế chậm rãi cho xe chạy tới trước cửa nhà và nói với họ đã đến nơi.
Căn homestay này do Vương Nhất Bác đặt, tuyết quanh nhà cao đến bắp chân của một người trưởng thành, chủ nhân của ngôi nhà đã đặc biệt dọn một con đường nhỏ cho bọn họ ra vào trước khi đến.
Đồ ăn trong nhà cũng đã được chuẩn bị chu đáo, chủ nhà nói ở đây cách xa siêu thị, đi taxi cũng khó, muốn mua đồ dùng cần phải lên kế hoạch trước cho chuyến đi.
Tài xế cố ý xuống xe giúp họ xách hành lý, khi chia tay, tài xế cực kỳ vui vẻ để lại một tấm danh thiếp cho Vương Nhất Bác, nhắc hắn nửa tháng tới Abisko sẽ có tuyết rơi dày vào cuối năm. Nếu hai người gặp vấn đề gì thì gọi đến đường dây nóng cứu hộ để được trợ giúp kịp thời hoặc có thể liên hệ với ông ấy.
Vương Nhất Bác gật đầu rồi cất danh thiếp vào túi trong cùng của áo khoác.
Bên trong căn homestay rất ấm áp, những ngôi nhà gỗ do người Bắc Âu xây dựng luôn có khả năng chống chọi với gió và tuyết. Vì nằm ở phía bắc nên Abisko bước vào mùa đông sớm và mặt trời lặn vào khoảng hai giờ chiều. Đêm dài đến, mọi người luôn phải tìm cái gì đó thú vị để làm, nhưng Tiêu Chiến không có suy nghĩ nào khác, anh nằm một mình trên sô pha, không biết mình đang muốn gì.
Anh vẫn chưa trả lời tin nhắn của Thời Tụng, không cần đoán cũng biết Thời Tụng hẳn đang rất lo lắng.
Vương Nhất Bác chuẩn bị bữa tối đơn giản, thắp hai ngọn nến trên bàn ăn, Tiêu Chiến chỉ ăn được hai miếng liền mất đi cảm giác thèm ăn, ngơ ngác nhìn chiếc nhẫn đính hôn trên đầu ngón tay.
Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của anh, hắn nhìn thấy chiếc nhẫn, một lúc sau mới bình tĩnh nói: "Việc chuẩn bị sơ bộ cho dự án hợp tác cũng gần xong rồi, nửa tháng nữa nhóm của anh có thể sẽ tạm thời rời khỏi Copenhagen."
Tiêu Chiến sửng sốt một chút, anh hiểu ý tứ trong lời nói của Vương Nhất Bác, sau khi giai đoạn chuẩn bị kết thúc, theo kế hoạch ban đầu, anh và Thời Tụng sẽ trở về Thâm Quyến kết hôn. Nhưng lúc này rõ ràng anh không thể tiếp tục với Thời Tụng.
"Chúng ta sẽ ở đây bao lâu?" Anh hỏi.
Vương Nhất Bác nhấp một ngụm vang đỏ trong ly, trầm giọng đáp: "Em đã đặt hai tháng."
"Hai tháng?" Tiêu Chiến ngạc nhiên: "Chúng ta không thể ở lâu như vậy được."
Vương Nhất Bác nhướng mày, dường như không hề ngạc nhiên trước lời của anh: "Anh có định quay về với Thời Tụng không?"
Câu hỏi này trực tiếp đến mức ngay cả bản thân Tiêu Chiến cũng không nghĩ tới, anh nắm chặt tay không trả lời.
Vương Nhất Bác thở dài, sau đó đặt dao nĩa xuống, đưa tay ra dưới ánh nến, quấn lấy bàn tay đang đeo chiếc nhẫn đính hôn của Tiêu Chiến.
Sức của Vương Nhất Bác càng lúc càng mạnh, ôm chặt lấy anh, nhìn anh bằng đôi mắt không đáy qua ánh sáng mờ ảo. Tim Tiêu Chiến đập thình thịch khi họ im lặng nhìn nhau. Dường như anh hiểu được ánh mắt của Vương Nhất Bác, như đang thì thầm vào tai anh:
'Dù anh đeo nhẫn của ai, anh đều thuộc về em và chỉ thuộc về một mình em mà thôi'.
Anh mải mê đến quên thở, khi định thần lại, anh nhanh chóng rút tay ra, thở hổn hển như người chết đuối.
Anh nhớ rồi, Abisko, quả thực anh đã từng nghe nói đến nơi này, là nơi Vương Nhất Bác đã nói muốn đi du lịch cùng anh năm năm trước.
Băng tuyết ngập trời, đường lại bị chặn do tuyết dày. Ở đây có gì thú vị chứ?
Không phải là muốn dụ và giữ anh ở đây đến hết đời chứ.
"Anh ăn xong rồi, anh muốn gọi điện thoại."
Anh hoảng sợ đứng dậy, chộp lấy chiếc điện thoại trên bàn rồi bỏ ra ngoài.
Ở khoảng sân bên ngoài nhà, Tiêu Chiến đứng trong một góc nhỏ đã được dọn dẹp sạch sẽ và bấm số của Thời Tụng.
Anh chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, dựa vào bức tường bên ngoài của ngôi nhà, một tay ôm ngực, một tay cầm điện thoại di động, ngón chân gõ gõ trên tuyết, toàn thân run rẩy.
Giây tiếp theo sau khi bấm số, gần như không có thời gian chờ, người ở đầu bên kia đã trả lời cuộc gọi.
"Alo? Chiến Chiến?"
Giọng nói của Thời Tụng nghe khàn khàn có phần lo lắng, có lẽ hắn ta không ngờ anh sẽ gọi điện vào lúc này, trong giọng nói lo lắng của hắn ta ẩn chứa một chút kinh ngạc.
Chỉ một câu, hai mắt Tiêu Chiến đỏ hoe, mũi đau nhức, hồi lâu không trả lời, một lúc sau, anh lấy mu bàn tay lau đi vết ướt trên má, thì thầm bằng giọng mũi: "A Tụng..."
"Tôi đây, tôi đây, Chiến Chiến, cậu đang ở đâu?" Thời Tụng hỏi: "Cậu về Stockholm chưa?"
"Tôi... ở phía bắc." Tiêu Chiến thì thầm: "Ở một nơi tên là Abisko."
Người ở đầu bên kia điện thoại hơi kinh ngạc, sau đó khàn giọng nói: "Tôi xin lỗi..."
"Trong tin nhắn cậu đã nói rồi." Tiêu Chiến khịt mũi: "Không phải trước đó cậu đã nói với tôi là giữa chúng ta không cần phải nói ba chữ này sao?"
Thời Tụng thở dài, im lặng mấy giây mới hỏi tiếp:
"Cậu... tha thứ cho tôi được không?"
"Tôi không biết, A Tụng, tôi không biết." Tiêu Chiến thành thật trả lời, anh thực sự đang khóc, nhưng nhiệt độ bên ngoài quá thấp, hai má lạnh đến mức thậm chí anh không cảm nhận được hơi ấm của nước mắt. "Giúp tôi nói với anh Trình, chuyện này không liên quan gì đến anh ấy, tôi không trách anh ấy."
Thời Tụng run run đáp: "Được, tôi sẽ nói với anh ấy."
Một lúc sau, Thời Tụng ngập ngừng nói: "Chiến Chiến, công việc sơ bộ của dự án hợp tác cũng sắp xong rồi."
"Tôi biết."
"Vậy... cậu sẽ trở về Thâm Quyến chứ?"
Ánh mắt Tiêu Chiến tối sầm lại, trong gió lạnh ôm chặt lấy mình, cắn môi không trả lời. Anh biết điều mà Thời Tụng thực sự muốn hỏi là về cuộc hôn nhân của họ, nhưng bây giờ anh chỉ muốn trốn thoát, anh không muốn bị Thời Tụng đẩy về phía trước nữa.
"Không sao, tôi biết cậu vẫn chưa nghĩ xong." Thời Tụng nói: "Vé khứ hồi của chúng ta từ Stockholm dự kiến khoảng mười ngày nữa. Chiến Chiến, cậu vẫn còn thời gian để suy nghĩ."
"...Tại sao cậu không nói dối tôi?" Tiêu Chiến đột nhiên hỏi: "A Tụng, cậu biết mà, nếu bây giờ cậu nói với tôi rằng cậu đã nói dối tôi để tôi rời khỏi Bắc Âu, đó hoàn toàn là để bảo vệ tôi khỏi bị liên lụy, và cậu không vì bất kỳ động cơ ích kỷ nào cả. Tôi không có lý do gì để không đi cùng cậu, và tôi không thể không đi cùng cậu, vậy tại sao cậu không nói dối tôi một lần nữa?"
"Tôi thực sự muốn nói dối cậu lần nữa." Giọng Thời Tụng khàn khàn: "Nhưng tôi không thể... Chiến Chiến, năm năm này quá đau khổ rồi."
"Cho nên nếu cậu không muốn chịu khổ nữa, hãy để lựa chọn khó khăn nhất cho tôi."
Cảm xúc bị đè nén của Tiêu Chiến cuối cùng cũng không thể kìm nén được nữa, trong lời nói có tiếng khóc, anh đau khổ hỏi người ở đầu bên kia điện thoại:
"A Tụng, tại sao cậu nói yêu tôi nhưng mỗi khi khó khăn nhất lại để tôi tự mình đưa ra lựa chọn? Tại sao lần nào cũng đều là tôi làm kẻ xấu? Tại sao tôi phải một mình gánh chịu mọi áp lực... Tôi không phải là người đau khổ sao?? Năm năm qua, từng phút từng giây, tôi đều là người đau khổ nhất."
"Tôi biết... Chiến Chiến, tôi đều biết, là tôi sai rồi." Thời Tụng rõ ràng đã rơi nước mắt, giọng nói run run, hắn ta im lặng hồi lâu mới nói tiếp: "Chiến Chiến, chúng ta hẹn 10 ngày nữa gặp nhau ở sân bay Stockholm được không? Tôi sẽ đợi cậu ở đó và chúng ta sẽ về nhà."
Về nhà... Tiêu Chiến dựa vào bức tường lạnh, bất lực cười khẽ, anh muốn nói với Thời Tụng rằng nhà anh ở Stockholm chứ không phải nơi nào khác.
Lúc này Vương Nhất Bác mới từ trong nhà đi ra, quấn chiếc áo khoác trong tay. Người ở đầu bên kia điện thoại vẫn đang chờ đợi câu trả lời của anh, anh vẫn im lặng, lặng lẽ lau nước mắt trên mặt.
Tuyết rơi dày trên hàng mi hơi rũ xuống của Vương Nhất Bác, để lại những hạt nhỏ màu trắng, Tiêu Chiến nhìn đôi mắt hẹp của Vương Nhất Bác một hồi, đột nhiên hỏi: "Em có yêu anh không?"
Người ở đầu bên kia điện thoại sửng sốt, người trước mặt cũng sững sờ, ngoài Tiêu Chiến thì không ai biết anh đang hỏi Thời Tụng hay Vương Nhất Bác.
"Có yêu không?" Tiêu Chiến hỏi lại.
"Rất yêu, rất yêu." Thời Tụng trả lời.
Tiêu Chiến nghe thấy nhưng không có phản ứng gì, anh rưng rưng nước mắt nhìn Vương Nhất Bác, lúc này dường như tất cả khí lạnh đều đã đóng băng, chỉ còn lại đôi mắt thống khổ nhưng bướng bỉnh và đôi môi đang run rẩy mím chặt lại với nhau.
Vương Nhất Bác nhìn anh, nhịp tim lỡ một nhịp, giây tiếp theo, trong gió tuyết, Vương Nhất Bác đột nhiên bước đến hôn lên môi anh.
Điện thoại trong tay Tiêu Chiến rơi xuống, nước mắt nóng hổi cũng rơi, anh cúp điện thoại, nhắm mắt lại, để mình hoàn toàn chìm đắm trong nụ hôn này. Trong băng tuyết chỉ còn lại hơi ấm của nụ hôn, hơi thở bốc lên tạo thành từng làn khói trắng bay lên không trung theo hơi thở của hai người.
Yêu, là câu trả lời im lặng.
Nó tồn tại trong trái tim, trong đôi mắt, trong sự tinh tế muốn nói ra nhưng không thể diễn tả được.
Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác bế, ôm và đẩy đến tận phòng ngủ, chiếc áo khoác dày đang mặc đã rơi ra trên đường, lớp áo mỏng không ngăn được nhiệt độ cơ thể, run rẩy theo mỗi lần da thịt chạm vào nhau.
Hai chân vừa chạm tới mép giường, Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác đẩy xuống giữa giường lớn, cả người chìm vào trong chăn bông. Nụ hôn vẫn đang tiếp tục, anh muốn đáp lại nhưng không dám, bị động chìm đắm trong đó, vùng vẫy và đau khổ nhưng lại không muốn rút ra.
Không biết họ hôn nhau như vậy bao lâu, trong dư quang mơ hồ, Tiêu Chiến nhìn thấy chiếc nhẫn bạc mà anh đã đeo rất lâu trên ngón tay.
Trong phút chốc, một cỗ lạnh lẽo đột ngột dâng lên, anh như một con mèo sợ hãi, toàn thân cứng đờ, dùng hết sức lực đẩy người trên mình ra, nước trượt xuống khóe mắt, anh kêu lên, nhìn Vương Nhất Bác đầy tuyệt vọng.
Luân thường đạo lý, đạo đức thế tục... Tiêu Chiến bị tình yêu giam cầm và anh không ngừng khóc.
Tại sao lại khóc khi được yêu?
Vì tình yêu quá nặng nề.
"Không khóc nữa, ngoan." Vương Nhất Bác lau nước mắt cho anh, nhẹ nhàng an ủi trong đôi mắt hoảng sợ của anh: "Đừng sợ, ở đây không có ai hết, chỉ có anh và em thôi."
Tiêu Chiến rơi nước mắt, lắc đầu không ngừng, anh biết ở đây không có ai khác, anh có thể hôn Vương Nhất Bác, có thể làm tình, muốn làm gì thì làm, sẽ không ai biết. Nhưng anh không làm được, chiếc nhẫn trên ngón tay luôn nhắc nhở anh rằng anh đã có vị hôn phu, anh đã đính hôn và anh không thể làm bất cứ điều gì anh muốn.
Anh không thể có lỗi với Thời Tụng.
Vương Nhất Bác nhìn anh một lúc rồi nắm lấy tay anh định tháo chiếc nhẫn ra. Tiêu Chiến bị hành động của Vương Nhất Bác làm cho giật mình, hai mắt mở to kinh hãi, nhanh chóng nắm lấy tay đối phương ngăn cản, nhưng Vương Nhất Bác không có ý định dừng lại, ngược lại ngước mắt lên nhìn anh.
"Tiêu Chiến, ở Bắc Âu anh được tự do." Vương Nhất Bác nói.
Đây là Abisko, một nơi ở cực bắc của Bắc Âu, Tiêu Chiến được tự do và sẽ luôn được tự do.
Không ai bắt anh phải làm gì, không ai có thể ảnh hưởng đến quyết định của anh, anh muốn yêu thì cứ yêu, hoặc muốn chạy cứ chạy, anh có thể dũng cảm theo đuổi bất cứ ai, và anh cũng có thể dũng cảm để là chính mình.
Ban đầu, Tiêu Chiến đến Bắc Âu để tìm tự do;
Giờ đây, Tiêu Chiến gắn bó với Bắc Âu cũng là vì tự do.
Anh giống như một người đã chết đuối năm năm, mỗi ngày sống trong nước sâu mà anh không thể kiểm soát, giờ đây chỉ vì một câu nói đơn giản như thế, anh bất ngờ được Vương Nhất Bác kéo lên khỏi mặt nước, để anh có thể nhìn thấy ánh sáng ban ngày, có thể phá vỡ các quy tắc được đặt ra ở khắp mọi nơi trên thế giới và sống cuộc đời tự do.
Vương Nhất Bác nhẹ nhàng tháo chiếc nhẫn đính hôn ra khỏi đầu ngón tay anh, cẩn thận ấn nó xuống dưới tấm ga trải giường, Tiêu Chiến nhìn vết lõm trên ngón tay, vừa khóc vừa thở hổn hển.
Cuối cùng anh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, trải qua hơn nghìn ngày đêm, anh chưa bao giờ cảm thấy tự do như lúc này.
Vương Nhất Bác nhẹ nhàng vén tóc anh ra sau tai, nhẹ giọng nói:
"Bé ngoan, những điều tồi tệ đã qua rồi, đừng sợ nữa."
Tiêu Chiến rưng rưng nước mắt nhìn người bên cạnh, một lúc sau, anh vòng tay qua cổ Vương Nhất Bác, nhắm mắt lại trao cho nhau nụ hôn say đắm.
Lần này chính anh là người chủ động, anh muốn trở thành Tiêu Chiến một lần nữa, là Tiêu Chiến đã thu hút sự chú ý của mọi người ở Pub53, là Tiêu Chiến biết mình rất đẹp rất mê người.
Vương Nhất Bác cũng tích cực đáp lại anh, hơi thở ấm áp phả vào mặt nhau, hai người ôm nhau lăn lộn, hôn say đắm từng tấc môi nhau, không ai lùi bước.
Đã rất lâu rồi họ không hôn nhau say đắm như vậy, trong nước mắt, trong nước bọt, trong những đêm tuyết rơi đau lòng.
Nụ hôn có vị mặn của nước mắt, vị tanh của máu, nước bọt hòa quyện vào nhau khiến họ không thể tách rời.
"Anh rất nhớ em." Tiêu Chiến vừa thở hổn hển vừa tựa vào trán Vương Nhất Bác, yếu ớt nói: "Trước đây ngày nào anh cũng nhớ em, hơn cả Âu Âu nhớ em."
"Em cũng vậy." Vương Nhất Bác nói.
Những nụ hôn dày đặc rơi xuống đôi má ẩm ướt, chiếc cổ mỏng manh và bộ ngực trần của Tiêu Chiến. Anh thở gấp, cơ thể trong tay Vương Nhất Bác càng ngày càng nóng, đã lâu rồi anh không căng thẳng như vậy, hai tay ôm chặt lưng Vương Nhất Bác, thậm chí còn không dám thở mạnh.
Cảm nhận được sự căng thẳng của anh, Vương Nhất Bác dừng lại, ngẩng đầu lên khỏi ngực anh: "Tiêu Chiến, thả lỏng đi."
"...Ừm, được."
Tiêu Chiến gật đầu, cố gắng thả lỏng, không nghĩ ngợi gì nữa, nhưng vẫn lo lắng đến mức toát mồ hôi trán ướt đẫm.
Thấy vậy Vương Nhất Bác nhẹ thở dài, đứng dậy tắt đèn phòng ngủ.
Căn phòng đột nhiên chìm vào bóng tối, trong một đêm tuyết rơi không có ánh trăng, họ chạm vào cơ thể nhau trong bóng tối, mỗi một tấc tiến vào chỉ có thể dựa vào trực giác.
Rõ ràng trong bóng tối Tiêu Chiến đã thả lỏng rất nhiều, hơi thở càng ngày càng nặng, đầu vú nhạy cảm đến mức sưng lên dưới sự mút của Vương Nhất Bác, cao chót vót trên không trung, ngực hơi ưỡn lên, đón nhận nụ hôn của Vương Nhất Bác.
Thân ngọc đã dựng đứng, áp vào bụng dưới căng cứng, nụ hôn của Vương Nhất Bác từ ngực xuống đến bụng dưới, đột nhiên Tiêu Chiến không nhịn được rên rỉ, duỗi thẳng eo, bắt đầu run rẩy.
Cơ thể anh đã lâu không được chạm vào, anh quá nhạy cảm.
Vương Nhất Bác rất kiên nhẫn, khi thấy anh không thể chịu đựng được nữa, liền đứng dậy tiếp tục hôn lên môi anh, đầu lưỡi từ từ lùi về phía sau quấn lấy phần da thịt mềm mại bên dái tai anh... Tiêu Chiến dần thích ứng với nhịp điệu của Vương Nhất Bác, cơ thể anh dần dần từ căng thẳng sang nghênh đón, hưởng thụ khoái cảm càng lúc càng nhiều.
Màn dạo đầu kéo dài 20 phút, mỗi một tấc trên cơ thể của Tiêu Chiến đều biến thành vũng nước dưới sự điều khiển của Vương Nhất Bác. Trong nhà không có chất bôi trơn hay bao cao su, muốn tiến vào trong chỉ có thể từ từ mở rộng, anh ôm lấy cổ Vương Nhất Bác, cau mày chịu đựng cảm giác khó chịu ở thân dưới.
Anh có thể chịu đựng được khi một ngón tay đi vào, đến khi Vương Nhất Bác đưa hai ngón tay vào trong, những vết chai mỏng trên đầu ngón tay tàn phá thành ruột anh, Tiêu Chiến đột nhiên căng thẳng, há miệng cắn vào vai Vương Nhất Bác.
"Đau phải không?" Vương Nhất Bác khàn giọng hỏi bên tai anh.
Tiêu Chiến lắc đầu, nhưng nước mắt lại trào ra, phản chiếu ánh sáng trong trẻo trong ánh sáng yếu ớt.
"Ngoan, chịu thêm một chút nữa, sẽ sớm ổn thôi."
Vương Nhất Bác nói, ngón tay tiến vào sâu hơn một chút, thở hổn hển, đầu ngón tay ấn vào điểm G nhạy cảm nhất sâu trong thành ruột.
Tiêu Chiến rên lên một tiếng lạc lõng, vùi đầu vào cổ Vương Nhất Bác, run rẩy cầu xin: "Đừng chạm vào... anh không thể... anh không thể..."
Vương Nhất Bác không lên tiếng, chỉ rút ngón tay ra, vỗ lưng dỗ dành, sau đó đặt người nằm thẳng, kéo gối dưới đầu, cúi người hôn lên má anh hai cái, rồi đột nhiên nắm lấy mắt cá chân anh và dang rộng hai chân ra.
Sau khi mở rộng, muốn vào trong vẫn không dễ dàng, Vương Nhất Bác cầm lấy dương vật của mình, áp quy đầu đè lên huyệt đỏ rồi đẩy vào từng chút một. Tiêu Chiến nghiêng đầu, cau mày cắn mu bàn tay, chịu đựng hồi lâu như vậy, món đồ kia của Vương Nhất Bác cũng được đưa vào, cuối cùng hắn cũng có thể hít một hơi.
"Đau không?" Vương Nhất Bác hỏi.
"Ưm..."
"Em sẽ làm chậm chút."
Vương Nhất Bác động từng chút một, động tác rất nhẹ nhàng, sợ làm anh đau. Tiêu Chiến cắn môi, hét lên nhưng đều bị nghẹn lại trong cổ họng.
Bên ngoài cửa sổ, tuyết rơi càng lúc càng dày, cao hơn nửa thước, gió lạnh rít gào đập vào cửa sổ, để lại âm thanh như tiếng huýt sáo.
Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác ôm vào lòng, vừa động vừa hôn anh, làn da trần và dịch cơ thể nhớp nháp hòa quyện vào nhau, đổi lại hơi thở càng lúc càng nặng nề.
"Ưm...ah...muốn... muốn quay lại sáu năm trước." Tiêu Chiến nói đứt quãng vào tai Vương Nhất Bác: "Anh muốn quay lại...lúc chúng ta quay video, lúc đó... em không yêu anh và anh cũng không yêu em."
"Chúng ta không quay lại đâu, bé ngoan." Vương Nhất Bác hôn anh: "Người quay video, em lúc đó không yêu anh, thật quá tệ."
"Bây giờ thì sao... bây giờ em có yêu anh không?"
"Anh nói xem." Vương Nhất Bác đột nhiên đâm vào chỗ sâu nhất, kèm theo tiếng rên rỉ của anh, hắn nói: "Em rất yêu anh, đặc biệt yêu anh."
Tiêu Chiến móc eo Vương Nhất Bác, nắm lấy đùi Vương Nhất Bác, khiến huyệt nhỏ của anh càng hút sâu hơn, ánh mắt mờ mịt, thở dốc đầy dục vọng hỏi: "...Em có muốn anh ở lại không?"
"Đương nhiên muốn."
"Nhưng nếu anh ở lại, anh sẽ trở thành tội nhân thiên cổ, cả đời cũng không thể thoát khỏi cái mác lừa dối. Em cũng phải gánh chịu điều này với anh."
"Vậy thì chúng ta sẽ ở lại Abisko luôn, ở đây sẽ không ai biết chúng ta cả."
"Nhưng... Anh sẽ trở thành người xấu." Tiêu Chiến run rẩy siết chặt hai chân, lợi dụng lúc cao trào hỏi người phía trên: "Anh làm người xấu có được không?"
Vương Nhất Bác bắn vào nơi sâu nhất trong huyệt nhỏ của Tiêu Chiến, như muốn lấp đầy toàn bộ bụng dưới của Tiêu Chiến, hắn không rút dương vật ra, hai cơ thể vẫn mệt mỏi dính vào nhau.
Trong phòng yên lặng một lúc, chỉ còn lại tiếng thở của nhau, một lúc sau, Vương Nhất Bác xoa đầu nói:
"Trên đời này có đủ người tốt rồi, Tiêu Chiến, cứ sống theo trái tim mình đi, anh không cần phải làm người tốt."
Anh có thể yêu bất cứ ai anh muốn, làm điều gì với bất cứ ai anh muốn và ở bất cứ nơi nào anh muốn, tất cả đều nghe theo con tim anh.
Trở thành người xấu một lần thì làm sao chứ?
Có gì sai khi nghe theo tiếng gọi của chính trái tim mình?
Đầu mũi đau nhức, Tiêu Chiến cười nhẹ trong bóng tối, sau đó đột nhiên nắm lấy tay Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đặt lên cổ anh.
"Vương Nhất Bác... nhéo cổ anh." Anh nhẹ nhàng yêu cầu: "Hãy đối xử với anh như lúc em không yêu anh."
"Anh..." Vương Nhất Bác giật mình.
"Làm ơn, đừng để anh đi, đừng để anh có lối thoát." Trong nước mắt, anh nói từng chữ một: "Hãy khiến anh cảm thấy rằng anh chỉ thuộc về mình em, hãy khiến anh cảm thấy rằng ngay cả khi anh chết đi, anh cũng sẽ chết ngay bên cạnh em."
"Sẽ đau đó."
"Anh không sợ đau, anh chỉ sợ không thể ở bên em."
Một giọt nước mắt rơi trên má Tiêu Chiến, hình như là của anh, hoặc cũng có thể là của Vương Nhất Bác.
Lực trên cổ càng ngày càng nặng, hô hấp cũng càng lúc càng khó khăn, trong lúc ngạt thở cực độ, Tiêu Chiến ho khan một tiếng, một lúc sau Vương Nhất Bác mới chịu không nổi liền buông anh ra. Ý thức dần dần trở nên rõ ràng hơn, Tiêu Chiến vừa khóc vừa cười dưới cơ thể Vương Nhất Bác.
Trên đời này, vì yêu mà ai cũng muốn giữ anh cho riêng họ, và khi họ nói rằng họ cho anh tự do nhưng họ lại cố gắng chiếm hữu anh.
Chỉ có Vương Nhất Bác, người đã vô số lần nói muốn có riêng anh là khiến anh cảm thấy tự tại.
Người có vẻ như ít tôn trọng anh nhất thực ra lại tôn trọng tính cách của anh nhất.
"Bây giờ dường như anh đã hiểu tại sao có một số người thích bạo lực tình dục và bị kiểm soát. Khi anh sẵn sàng bị em kiểm soát, anh sẽ có ảo tưởng rằng anh chỉ thuộc về em." Tiêu Chiến nói.
Vương Nhất Bác ôm chặt anh vào lòng: "Bé ngoan, đó không phải là ảo giác. Khi anh bằng lòng bị em khống chế, em cũng sẵn sàng để anh khống chế. Chúng ta thuộc về nhau."
"Nếu... chúng ta có thể ở lại Abisko thì tốt rồi."
"Ở đây lạnh quá, Âu Âu không thích đâu, Âu Âu vẫn muốn về nhà ở Stockholm nhất."
"Mèo con xấu, khó nuôi mà."
Tiêu Chiến lẩm bẩm, anh buồn ngủ đến mức không buồn tắm rửa, rúc vào lồng ngực trần của Vương Nhất Bác mà ngủ thiếp đi.
Trong đêm bão tuyết, thời gian lặng lẽ trôi qua từng phút, không biết đã trôi qua bao lâu, trong màn đêm yên tĩnh, Vương Nhất Bác đột nhiên lên tiếng, nhẹ giọng nói: "Tiêu Chiến, em quên nói với anh một chuyện."
Tiêu Chiến khó khăn ngước mắt lên, ngơ ngác hỏi: "...Chuyện gì?"
"Em gọi anh là bé ngoan, ý không phải cần anh ngoan đâu."
"...Hả?"
Vương Nhất Bác cười nhẹ, tựa cằm lên trán anh, nhẹ giọng nói:
"Ở quê em, bé ngoan có nghĩa là... bảo bối, là người em yêu nhất, bảo bối."
Hóa ra năm năm trước, Vương Nhất Bác đã gọi anh bảo bối.
Tiêu Chiến bảo bối, đừng sợ, anh luôn được tự do.
Không chỉ ở Abisko, mà dưới bầu trời vùng cực, sự tự do của anh giống như những bông tuyết lớn, tự do bay theo gió khắp nơi, không bị gò bó trói buộc.
Sẽ có ai đó vượt qua gió tuyết để nói với anh rằng tình yêu và tự do không bao giờ loại trừ lẫn nhau.
Tình yêu không phải là sự ép buộc, tình yêu là sự khoan dung vô hạn.
wb:SEAHii_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro