Phản quy tắc 23 (phiên bản HE)
Cơn mưa phùn càng lúc càng nặng hạt, rắc lên vai hai người càng dày, xuyên qua màn mưa, Tiêu Chiến nhìn người đã năm năm không gặp trước mặt, cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc.
"Tôi ở trên lầu nhìn xuống, còn tưởng anh đi lên." Vương Nhất Bác nhẹ giọng hỏi: "Không cùng họp à?"
Ánh mắt Tiêu Chiến khẽ run lên, anh không lên tiếng mà chỉ khẽ lắc đầu, một giọt nước mắt từ mi dưới rơi xuống, tan vào mưa, không ai có thể nhìn thấy.
Anh không đi lên, không phải vì không muốn nhìn thấy Vương Nhất Bác, mà là vì khi nhìn thấy tòa nhà Bella lần nữa, anh sẽ nhớ đến buổi chiều năm năm trước, khi anh đến Bella với sự chân thành cùng một chiếc bánh chỉ để làm Vương Nhất Bác ngạc nhiên, nhưng lại phát hiện ra rằng sự chân thành của anh chỉ là một hành đông phản cảm trong mắt Vương Nhất Bác, và anh chỉ là kẻ đa tình mà thôi.
Đã lâu lắm rồi, anh không thể quên được ánh mắt của Vương Nhất Bác ngày đó, càng không thể quên cách Vương Nhất Bác quay người đuổi theo bóng lưng của Hạ Thương ngay trước mặt anh... Cho nên anh không bao giờ tìm đến Bella nữa, cũng không bao giờ làm bất cứ điều gì vượt quá giới hạn nữa.
Đã năm năm rồi, Tiêu Chiến tưởng mình đã quên, nhưng không ngờ khoảnh khắc chiếc xe dừng lại ở đây, anh thực sự nhớ lại.
Trong mưa, họ gặp lại nhau sau bao ngày xa cách, họ lặng lẽ nhìn nhau, như thể im lặng là cách duy nhất để kể lại những thángnăm đã qua.
Tuy nhiên, một lúc sau, phía sau xe vang lên tiếng cào xước yếu ớt, xột xoạt, tuy không nghe rõ nhưng vẫn thu hút sự chú ý của hai người.
Kính xe của Trình Triệt có độ truyền sáng khá tốt, xuyên qua làn hơi nước đang phả ra, Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào đó vài giây, đột nhiên giật mình, nhìn thấy một con mèo con trên ghế đang điên cuồng dùng bàn chân nhỏ bé cào vào kính. Hắnkhông nhìn nhầm được.
"Âu Âu?! Có phải Âu Âu không? Anh mang Âu Âu đến đây à?"
Tiêu Chiến chưa kịp nói gì thì Vương Nhất Bác đã bước tới mở cửa xe, giây tiếp theo, con mèo trắng nhỏ đã nhảy thẳng vào vòng tay Vương Nhất Bác, quấy khóc và kêu lên như thể đang chịu phải uất ức gì.
Vương Nhất Bác vui vẻ nhìn mèo con trong lòng rồi nói với Tiêu Chiến:
"Thấy chưa, nó vẫn còn nhớ tôi."
Hắn sợ Âu Âu dính nước mưa nên cởi cúc áo vest, ôm mèo con vào lòng, mỉm cười xoa đầu Âu Âu, giống như cách hắn đã làm năm năm trước.
Tiêu Chiến chỉ đứng đó nhìn, mím môi không nói gì.
Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn anh, sau đó chợt nhận ra vừa rồi hắn hơi thất thố, nụ cười trên mặt đơ lại, hiện lên một tia xấu hổ.
Có lẽ thấy Tiêu Chiến không muốn lên lầu, Vương Nhất Bác chỉ vào quán cà phê phía sau:
"Quán cà phê này mới mở, cà phê rất ngon, đến ngồi một chút đi?"
Thấy Tiêu Chiến không mấy hứng thú, Vương Nhất Bác chỉ vào mèo con trong tay:
"Âu Âu hơi lạnh, chúng ta tìm chỗ trú mưa đi."
Âu Âu dường như hiểu được lời của Vương Nhất Bác, gầm gừ với Tiêu Chiến mấy cái, tựa như đang làm nũng, Tiêu Chiến ban đầu còn do dự, nhưng nhìn thấy bộ dáng đáng thương không thể tách rời của Âu Âu, anh lại mềm lòng.
Anh không thương hại bản thân, anh chỉ thương hại mèo con không biết nói này. Vòng đời của một con mèo rất ngắn ngủi, nó dành phần lớn thời gian để chờ đợi và nhớ nhung một ai đó, giờ đây cuối cùng nó cũng đã được gặp, Tiêu Chiến không đành lòng mang nó trở về nhanh như vậy.
"...Được." Anh nói.
Không biết có phải là ảo giác của Tiêu Chiến hay không, nhưng anh luôn cảm thấy những quán cà phê ở Đan Mạch là mờ mịt nhất, có lẽ là do mưa ở thành phố này, người bước vào quán với cơ thể vừa lạnh vừa ẩm ướt, lập tức được bao bọc bởi nhiệt độ ấm áp và hương cà phê đậm đà, lạnh và nóng va chạm vào nhau khiến mắt người được bao phủ bởi một lớp sương mù, mờ mịt, không tỉnh táo.
Quán cà phê này nằm đối diện tòa nhà Công ty Bella và có hai tầng. Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến ngồi ở cửa sổ tầng hai, qua khung cửa sổ kính suốt trần sáng sủa, anh có thể nhìn thấy toàn cảnh của Bella.
Buổi chiều, tầng hai quán cà phê không có ai, chỉ có nhân viên pha chế đang pha latte ở quầy pha chế phía sau, quán rất yên tĩnh.
Tiêu Chiến ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác, hơi kiềm chế, rõ ràng có rất nhiều điều muốn nói và hỏi, nhưng lúc này anh lại không nói được lời nào, chỉ có thể lúng túng uống cà phê và im lặng.
Chẳng trách người ta luôn nói khi đoàn tụ thì hoặc sẽ rơi nước mắt hoặc sẽ im lặng.
Tiêu Chiến đã uống hơn nửa cốc cà phê của mình trong khi cà phê của Vương Nhất Bác vẫn còn nguyên, Âu Âu đang làm điệu làm bộ trong vòng tay Vương Nhất Bác, bình thường cũng không dính chặt đến thế.
"...Nó ốm nhiều rồi." Vương Nhất Bác nói.
"Ừm..." Tiêu Chiến gật đầu, anh không nói cho Vương Nhất Bác biết bệnh tình của Âu Âu mà chỉ nói: "Bây giờ nó không đi lang thang nữa, mỗi bữa cũng không cần ăn quá nhiều."
Vương Nhất Bác ngước mắt lên, nhìn thấy chiếc nhẫn đính hôn giữa hai ngón tay, trong mắt hiện vẻ buồn bã: "Nghe nói anh và Thời Tụng đã đính hôn, anh ta đối xử với anh thế nào?"
Bàn tay đang cầm cốc cà phê của Tiêu Chiến siết chặt, khớp xương giữa các ngón tay đỏ bừng, anh im lặng một lúc mới thấp giọng nói: "Tốt, cậu ấy rất tốt với tôi."
"...Vậy thì tốt." Vương Nhất Bác nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi: "Mấy năm nay anh đã ở Thâm Quyến rồi, sau này anh có dự định ở lại đó không?"
"Ừ, nhà của Thời Tụng ở đó, chi nhánh công ty cũng ở đó." Tiêu Chiến dừng một chút, sau đó nói:
"Sau này chúng tôi kết hôn, ở lại Thâm Quyến sẽ thuận tiện hơn."
Nghe Tiêu Chiến nói đến chuyện kết hôn, Vương Nhất Bác cau mày, một lúc sau mới ngập ngừng hỏi: "...Anh...không quay lại Stockholm nữa sao?"
Tiêu Chiến rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào bức vẽ không hoàn thiện trong cốc latte, hồi lâu không trả lời.
Anh sao có thể không muốn quay lại Stockholm chứ? Anh đã sống phần lớn cuộc đời ở thành phố này. Anh từng mơ ước có một ngôi nhà của riêng mình ở ngoại ô Stockholm và sơn mái nhà bằng màu đỏ tươi nhất...
Đối với anh, Stockholm là nhà của anh hơn cả Thâm Quyến.
Còn đang lúng túng thì Thời Tụng gọi điện cho anh, Tiêu Chiến nhìn tên người gọi, cổ họng anh như nghẹn lại.
Anh có thể đoán được lúc này Thời Tụng đang lo lắng như thế nào, Thời Tụng biết về mối quan hệ trước đây của anh với Vương Nhất Bác, khi trở về Bắc Âu không muốn để anh đi cùng, anh không thể từ chối vì áp lực từ công ty. Lúc này anh lại không lên lầu họp, Vương Nhất Bác cũng không tham gia họp, Thời Tụng không khỏi cảm thấy căng thẳng.
Tiêu Chiến nhấn nút trả lời mà không tránh né Vương Nhất Bác bên cạnh.
"Alo, A Tụng, tôi đang ở quán cà phê đối diện. Mọi người họp xong chưa?" Tiêu Chiến nói với người ở đầu bên kia điện thoại: "Được, đến chỗ tôi đi."
Đặt điện thoại xuống, Tiêu Chiến quay sang nhìn người bên cạnh, ánh mắt hai người chạm nhau, Vương Nhất Bác cũng đang nhìn anh.
Mùi cà phê vương vấn trên chóp mũi, khi ánh mắt di chuyển, Tiêu Chiến thực sự nhìn thấy một tia buồn bã ẩn sâu trong đôi mắt lãnh đạm của Vương Nhất Bác.
Buồn... Vương Nhất Bác sao có thể buồn được? Năm năm qua, hắn đã kết hôn với người phụ nữ hắn yêu, và có thể đã có một đứa con. Họ đã cùng nhau thực hiện dự án mà họ từng mơ ước khi còn là thiếu niên, và bây giờ họ đã thành công, đã vươn lên hàng ngũ cấp cao, trở thành Giám đốc điều hành trẻ nhất của Bella...
Mỗi bước đi đều tốt hơn gấp trăm lần việc ngủ với người đàn ông mình không thích, Vương Nhất Bác sao có thể đau buồn trong hoàn cảnh này chứ?
Có lẽ mình đã nhìn nhầm, Tiêu Chiến nghĩ.
Qua cửa sổ kính suốt từ trần trước mặt, anh nhìn thấy Thời Tụng đang chạy về hướng này, anh vẫy tay gọi những người ở tầng dưới, ra hiệu sẽ đi xuống ngay lập tức.
"Tôi phải đi xuống đây." Anh nói.
Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Kỳ thật bọn họ mới vào không lâu, còn chưa nói mấy lời, ngay cả nước mưa dính trên áo Vương Nhất Bác còn chưa khô. Tiêu Chiến đứng dậy, chỉnh lại quần áo, im lặng đi xuống lầu, Vương Nhất Bác ôm Âu Âu vào lòng đi theo phía sau không nói một lời.
Khi đến góc của tầng một và tầng hai, bước chân của Tiêu Chiến đột nhiên dừng lại, anh không quay đầu lại, chỉ đứng đó hỏi người phía sau: "Còn cậu, năm năm qua cậu sống tốt không?"
Vương Nhất Bác cũng dừng lại.
Hắn đứng cao hơn Tiêu Chiến hai bước, trong quán cà phê sáng sủa, nơi này là góc duy nhất không có ánh sáng.
Trước mặt Tiêu Chiến, thân hình gầy hơn năm năm trước, bờ vai gầy gò yếu ớt run rẩy, anh thật sự nhìn không rõ.
Mùi thơm của cà phê quá nồng, tiếng mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, âm thanh đó dường như át đi tiếng nhạc jazz trong quán, quai hàm Vương Nhất Bác căng chặt, đôi môi mỏng mím lại, không trả lời.
Tiêu Chiến chậm rãi quay người lại, nhìn người trên bậc thang, lại hỏi bằng giọng mũi: "... Còn cậu, Vương Nhất Bác, cậu sống tốt không?"
Một lúc lâu sau, Vương Nhất Bác mới lên tiếng và trả lời bằng giọng khàn khàn: "...Tốt."
Tốt lắm, đúng như anh nghĩ, mọi chuyện phải như thế này.
Tiêu Chiến cứng ngắc gật đầu, xoay người đi xuống lầu, vừa mới định bước chân đi, Vương Nhất Bác đột nhiên ngăn anh lại:
"Ba năm trước anh là người đã gửi email ẩn danh cho Hạ Thương phải không?"
"..."
"Sau này tôi nhờ công nghệ kiểm tra rất lâu. Tài liệu ẩn danh, người gửi ẩn danh, IP bị cắt xén... Ngay cả bộ phận kỹ thuật cũng không tìm ra được người gửi là ai nhưng người sẵn sàng bận tâm về chuyện của tôi suốt hai năm trời, tôi chỉ có thể nghĩ đến anh." Vương Nhất Bác nói.
Sắc mặt Tiêu Chiến nhất thời tối sầm lại, sau khi do dự một hồi, anh thấp giọng nói với người phía sau:
"Anh Vương, người đó không phải là tôi, cậu suy nghĩ quá nhiều rồi."
Nói xong, Tiêu Chiến bước xuống lầu.
Bọn họ đều đã có bạn đời của riêng mình, không còn ở độ tuổi có thể muốn làm gì thì làm, Tiêu Chiến không muốn cũng không thể lại liên quan gì đến Vương Nhất Bác nữa.
Đối với tài liệu nặc danh, Tiêu Chiến cần giải quyết nút thắt của chính mình, anh không ngờ tài liệu này lại khiến Vương Nhất Bác cảm kích anh.
Vương Nhất Bác không cần phải như vậy, và anh cũng vậy.
Mưa càng lúc càng lớn, Tiêu Chiến đẩy cánh cửa nặng nề của quán cà phê ra, Thời Tụng đang cúi đầu đợi anh ở bên ngoài.
Thấy anh đi ra, Thời Tụng vội vàng đi tới, cầm ô che cho anh, phần lớn mép ô nghiêng về phía anh.
Nhóm Trình Triệt cũng ở phía sau, xe đỗ cách đó không xa, Vương Nhất Bác theo sau anh ra ngoài, cùng Thời Tụng nhìn nhau, không ai chào hỏi ai, thật thô lỗ và khó xử.
Không biết là tự nhiên hay cố ý, dưới cái nhìn của Vương Nhất Bác, Thời Tụng một tay cầm ô, tay kia ôm anh từ phía sau: "Lạnh không?"
Tiêu Chiến cứng đờ, dường như cảm nhận được ánh mắt Vương Nhất Bác đang nhìn mình, nhưng anh không dám nhìn.
Hồi lâu, anh chỉ có thể cứng ngắc lắc đầu với Thời Tụng.
"Chúng ta đi ăn đi. Anh Trình đã đặt một nhà hàng ngon rồi, cậu nhất định sẽ thích." Thời Tụng khẽ nói.
"Được."
Tiêu Chiến gật đầu, chợt nhớ tới Âu Âu còn ở trong tay của Vương Nhất Bác, hai người nhìn nhau, anh muốn đi qua mang mèo con về.
"Lại đây Âu Âu, chúng ta về nào." Anh vươn tay ôm lấy nó, sau đó đột nhiên cau mày, nhanh chóng thu tay lại, "Á..."
Âu Âu không muốn đi cùng anh nên dùng móng vuốt nhỏ cào lấy anh.
Sau khi nhận nuôi Âu Âu được 5 năm, Tiêu Chiến vẫn luôn chăm sóc nó chu đáo và có mối quan hệ rất tốt với mèo con, cho dù trước đây nếu nó không vui, Âu Âu cũng chỉ dùng miếng thịt nhỏ cào anh một cách tượng trưng chứ không bao giờ thực sự duỗi móng vuốt của mình ra, đây là lần đầu tiên nó thực sự cào mạnh vào mu bàn tay anh.
Vương Nhất Bác và Thời Tụng đều ngạc nhiên, đồng thanh hỏi anh: "Anh không sao chứ?"
Ba người cùng nhau sửng sốt, nhưng Tiêu Chiến là người đầu tiên lên tiếng, lúng túng nói: "Tôi không sao, da không bị rách."
Sắc mặt Thời Tụng rõ ràng trở nên xấu đi, trong mắt hắn ta khi nhìn Vương Nhất Bác đều tràn ngập sự tức giận, Vương Nhất Bác vẫn tỏ ra thờ ơ, sắc mặt dưới mưa càng lạnh lùng hơn, trong đôi mắt nheo lại không có chút cảm xúc nào.
"Nếu nó không muốn đi, vậy để nó ngủ với tôi một đêm." Vương Nhất Bác nhàn nhạt nói: "Ngày mai chúng ta lại gặp nhau, mai tôi sẽ mang nó đến cho anh."
Tiêu Chiến hơi do dự, từ hôm nay trở đi quả thật mỗi ngày bọn họ đều phải gặp nhau ở Bella, Âu Âu đã nhớ Vương Nhất Bác nhiều năm vậy rồi, đến chỗ Vương Nhất Bác ngủ một đêm cũng không sao.
Chỉ là... liệu gia đình nhỏ của Vương Nhất Bác có nghĩ quá nhiều về chuyện này không?
"Việc này... có tiện cho cậu không?" Anh hỏi.
Vương Nhất Bác không chút do dự liền trả lời: "Tiện".
Âu Âu dường như cảm giác được mình sắp bị bắt đi, nó liền vùi đầu nhỏ vào trong ngực Vương Nhất Bác, chỉ để lại một cái đuôi nhỏ run rẩy, Tiêu Chiến nhìn bộ dáng đáng thương của nó liền đồng ý.
"Được, vậy cậu mang nó về đi. Nhớ đừng cho nó ăn quá nhiều và uống nhiều nước."
Vương Nhất Bác gật đầu: "Đừng lo, tôi biết mà."
"Chúng ta đi thôi." Thời Tụng lúc này mới lên tiếng.
Tiêu Chiến cảm thấy Thời Tụng càng lúc càng dùng sức, vẻ mặt càng lúc càng khó coi.
Đối mặt với mối quan hệ tay ba này (*), anh cũng cảm thấy xấu hổ và muốn chạy trốn thật nhanh nên gật đầu.
(*) Raw là đối diện với Tu la tràng to lớn này - 修罗场: nơi diễn ra cạnh tranh khốc liệt, người chết ta sống, nên tui dịch thoát chút nha ^^
Tuy nhiên, sau khi hai người đi được vài bước, Tiêu Chiến đột nhiên dừng lại, nhìn sắc mặt Thời Tụng và thận trọng hỏi:
"Tôi... có thể đưa chiếc ô này cho con mèo của tôi được không?"
Vương Nhất Bác vẫn đứng dưới mưa lớn, Âu Âu của anh đang co ro dưới bộ vest của Vương Nhất Bác, anh thật sự không thể chịu đựng được.
Thời Tụng không trả lời anh được hay không, chỉ siết chặt bàn tay đang cầm ô, im lặng nhìn anh, ánh mắt dường như đang muốn hỏi anh: Tiêu Chiến, cậu thấy xót cho mèo con mà cậu đã chăm sóc 5 năm qua hay thấy xót cho người đàn ông đang ôm mèo con phía sau cậu?
Ánh mắt hắn ta quá nóng khiến anh khó chịu, yết hầu Tiêu Chiến lăn lên lăn xuống, anh mím môi khô khốc nói: "...Bỏ đi."
Thời Tụng nắm lấy tay anh, sắc mặt rất khó coi, một lúc lâu sau mới lặng lẽ nhét chiếc ô vào tay anh.
Bất kể yêu cầu của anh là gì, Thời Tụng sẽ không bao giờ từ chối.
"Cảm ơn." Tiêu Chiến thì thầm.
Anh cầm ô, chạy nhanh đến trước mặt Vương Nhất Bác trong cơn mưa lớn và đưa ô qua.
Lông mi Vương Nhất Bác ướt sũng, nước mưa từ trên tóc chảy xuống khóe mặt, nhìn thấy anh chạy lại, Vương Nhất Bác ngơ ngác nhìn, đợi đến khi hắn tỉnh táo lại, trên tay hắn đã cầm một chiếc ô.
"Đừng để Âu Âu của tôi bị cảm."
Tiêu Chiến nhẹ nhàng buông một câu rồi quay người bỏ chạy.
Thời Tụng cởi áo khoác vest trùm lên đầu Tiêu Chiến, che chắn anh lên xe.
Trong cơn mưa mùa thu ở Copenhagen, Vương Nhất Bác ướt sũng, bộ vest đen bám chặt vào người, tôn lên vóc dáng hoàn hảo. Hắn cầm chiếc ô Tiêu Chiến mang đến, ôm mèo con đang run rẩy trong tay, một mình đứng đó, nhìn bóng lưng Tiêu Chiến và một người đàn ông khác rời đi, thật lâu vẫn không thể bình tĩnh lại.
Xe của Thời Tụng được Trình Triệt vận chuyển bằng đường thuỷ từ Stockholm tới, trong thời gian tới, nhóm dự án Soluppgång sẽ đóng quân ở Copenhagen, việc họ có xe sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Thời Tụng đã xin phép công ty và thuê một văn phòng tạm ở đây, nói rằng để các thành viên trong nhóm làm việc dễ dàng hơn, nhưng trong thâm tâm Tiêu Chiến biết mục đích của Thời Tụng chuyển đi chỉ là muốn giữ anh tránh xa Vương Nhất Bác càng nhiều càng tốt.
Cũng tốt, có thể hạn chế gặp được thì nên hạn chế, nếu không sẽ rất xấu hổ.
Hệ thống sưởi trên xe của Thời Tụng luôn hoạt động hết công suất, Tiêu Chiến ngồi ở ghế phụ, hạ mắt ngồi im lặng, Thời Tụng đặt tay lên cần điều khiển ở giữa, nắm lấy tay anh và giữ chặt.
Hắn ta không muốn buông ra, còn dùng ngón cái xoa xoa chiếc nhẫn đính hôn trên tay anh.
Tiêu Chiến nhẹ ngước mắt nhìn người đang lái xe, mặc dù Thời Tụng không nói gì nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt của hắn ta, Tiêu Chiến cũng biết người này đang không vui.
"A Tụng, cậu... giận sao?" Tiêu Chiến thận trọng hỏi.
Sắc mặt Thời Tụng căng cứng, nhìn về phía trước mà không nói gì.
"Tôi và cậu ta không có gì hết." Tiêu Chiến thấp giọng giải thích, "Tôi... tôi đang đợi mọi người ở bãi đỗ xe thì tình cờ gặp cậu tanên cùng uống với nhau một tách cà phê thôi, không có gì hết."
Tiêu Chiến mím môi, hiếm khi nhìn thấy biểu cảm của Thời Tụng, anh không khỏi lo lắng, lay nhẹ cánh tay đối phương, nhẹ giọng nói: "Đừng giận mà..."
"Chiến Chiến," Thời Tụng đột nhiên trầm giọng nói, "Ngày mai tôi đặt vé máy bay cho cậu về Thâm Quyến. Cậu chịu không?"
"Mai...ngày mai? Nhưng chúng ta mới đến, công việc vẫn chưa..."
"Chuyện công việc tôi sẽ giải quyết." Thời Tụng ngắt lời anh: "Tôi cũng sẽ dàn xếp với phía công ty. Tôi hỏi cậu, nếu ngày mai cậu được yêu cầu quay lại Thâm Quyến, cậu có quay lại không?"
Ánh mắt Tiêu Chiến khẽ run lên, bị mưa che phủ một tầng sương mỏng, anh cúi đầu, một lúc lâu mới trầm giọng nói:
"Được, tôi sẽ quay về, miễn là cậu đừng hiểu lầm tôi."
Nghe được những lời này, vẻ mặt Thời Tụng cũng dịu đi một chút, hắn ta cho xe chạy chậm lại, nặng nề thở ra.
Bữa tối này, Trình Triệt đặc biệt từ chối lời mời của Bella và đặt một nhà hàng nổi tiếng ở trung tâm Đan Mạch để chào đón họ. Tiêu Chiến xuống xe, đột nhiên không thể bước tiếp khi nhìn thấy nhà hàng trước mặt.
Đêm giao thừa năm đó, Vương Nhất Bác cũng đưa anh đến đây. Tiêu Chiến vô thức sờ lên cánh tay mình, dưới ống tay áo, nơi nối giữa cánh tay và cổ tay vẫn còn vết sẹo do pháo hoa bắn trúng đêm đó, tuy đã mờ đi rất nhiều theo năm tháng nhưng nó vẫn còn đó, không thể phai mờ.
"Sao thế?"
Thấy anh đứng đó, Thời Tụng đi tới nắm lấy tay anh.
"À... không có gì." Tiêu Chiến lấy lại tinh thần và đi theo mọi người vào trong.
Mùi thơm của nhà hàng vẫn là mùi quen thuộc, anh nhớ năm đó anh đã hỏi Vương Nhất Bác mùi thơm đó là gì, tại sao lại thơm như vậy, Vương Nhất Bác không nói thẳng với anh mà nói rằng anh chắc chắn sẽ thích.
Bây giờ cuối cùng anh cũng đã biết mùi thơm của nhà hàng này giống với mùi nước hoa trên người Vương Nhất Bác, cả hai đều là mùi của Desert Lonely Soul.
Anh thích cơ thể của Vương Nhất Bác và quen thuộc với từng mùi hương trên làn da trần của hắn, cho nên việc anh cũng sẽ thích nơi đây là điều hợp lý.
Bữa ăn này với Tiêu Chiến thật vô vị, anh ít nói hơn trước, phần lớn thời gian đều như người ngoài cuộc, nếm thử vài miếng thức ăn trên đĩa rồi đặt dao nĩa xuống cùng lúc.
Trạng thái của Thời Tụng cũng không tốt, rõ ràng là đang ngồi cạnh anh nhưng cả bữa ăn không nói chuyện với anh.
Buổi tối trở về khách sạn, Tiêu Chiến lấy đồ trong vali ra, chia từng phần nhỏ rồi ngồi xổm ở góc phòng bận rộn.
Thời Tụng từ phòng tắm đi ra, thấy anh vẫn đang bận rộn, không khỏi hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?"
"Không phải cậu bảo tôi ngày mai quay về sao? Tôi sẽ sắp xếp những vật dụng cần thiết hàng ngày cho cậu, cậu dùng một mình sẽ tiện hơn." Tiêu Chiến không ngẩng đầu, vẫn sắp xếp những thứ đó, nói: "Tôi không biết dự án sẽ phải chuẩn bị trong bao lâu, có thể cậu sẽ ở lại Copenhagen lâu đó, tôi đã xem qua và lập danh sách những món đồ còn thiếu cho cậu rồi, cậu có thể tự mua theo danh sách này. "
Nhìn anh ngồi xổm bên cạnh vali, bận rộn không ngừng, trái tim Thời Tụng chợt dịu lại, hắn ta bước lên vài bước, nắm cánh tay anh kéo lên, bàn tay vòng qua eo anh, ôm anh vào lòng.
"Chiến Chiến, cậu ngốc à? Tôi chỉ muốn xem thái độ của cậu thôi. Tôi thực sự không muốn cậu đi."
Thời Tụng vừa nói vừa cúi xuống ngửi cổ Tiêu Chiến, vuốt ve eo anh, từ từ siết chặt.
Cái ôm đột ngột khiến Tiêu Chiến choáng váng, chớp chớp mắt phản ứng, sau đó lập tức hoảng sợ, đặt cánh tay vào giữa cơ thể hai người, đẩy hắn ta ra.
"Chiến Chiến... để tôi ôm." Thời Tụng không muốn buông ra càng ôm chặt hơn.
Hơi nóng trên cổ khiến Tiêu Chiến cứng đờ người, anh chỉ có thể để Thời Tụng ôm mình, không dám nhúc nhích, loạng choạng an ủi người đàn ông trước mặt:
"Cậu... cậu sẽ không để tôi đi phải không?"
"Ừm..."
"Tôi có thể trở về Thâm Quyến. Nếu cậu thực sự phiền lòng khi thấy tôi xuất hiện cùng cậu ta, tôi thực sự có thể trở lại Thâm Quyến."
"Tôi tin cậu." Giọng Thời Tụng trầm trầm: "Tôi chỉ... ghen thôi, Chiến Chiến, cậu biết đấy, tôi sợ cậu yêu cậu ta nhiều hơn yêu tôi."
Chóp mũi Thời Tụng cọ vào làn da nhạy cảm của anh, để lại cảm giác ngứa ngáy, Tiêu Chiến hơi co cổ lại, khó tránh thoát.
"A Tụng, từ lúc tôi lựa chọn cậu, tôi nhất định sẽ coi trọng mối quan hệ này."
"Tôi biết, tôi đều biết."
Thời Tụng thở phào nhẹ nhõm, ôm anh chặt hơn qua lớp quần áo mỏng.
Vòng eo của Tiêu Chiến gầy đến mức tưởng như chỉ cần một bàn tay to cũng có thể ôm hết, thân thể anh bị ép chặt vào người Thời Tụng, như thể sắp bị đối phương nghiền nát.
Nghe thấy hơi thở của Thời Tụng càng lúc càng nặng nề, cảm thấy nhiệt độ trên cổ trở nên nóng bừng, anh càng thấy bất an.
"Chiến Chiến..." Thời Tụng thì thầm bên tai anh: "Tối nay, chúng ta có thể..."
Giọng của Thời Tụng trầm và khàn, đôi môi hắn ta mấp máy trên vành tai đỏ bừng của anh, mang theo một sự dịu dàng khó tả. Bàn tay to đặt trên eo anh càng ngày càng nóng, hắn ta đang định vén vạt áo ra, đưa tay vào...
Ở Copenhagen lúc này đã khuya, ánh đèn trong khách sạn mờ ảo và mơ hồ, Tiêu Chiến thở hổn hển, anh biết Thời Tụng muốn gì, nhưng anh cũng biết rõ ràng rằng mình không muốn cho đi. Như một con thỏ sợ hãi, anh dùng hết sức lực đẩy Thời Tụng ra, nhìn xung quanh dưới ánh mắt thất vọng của Thời Tụng.
"Tôi...tôi...tôi không biết mọi người đã bàn gì trong cuộc họp hôm nay, tôi đi nói chuyện với thư ký."
Anh gần như chạy trốn khỏi phòng của Thời Tụng.
Trong cơn hoảng sợ, anh đóng cửa lại và loạng choạng bước vào thang máy, không ngờ thang máy đáng lẽ đi xuống lại đột nhiên đi lên và đưa anh lên tầng cao nhất của khách sạn.
Ở tầng trên cùng, chỉ cần đi qua một vách ngăn là có thể đến sân thượng thoáng đãng của khách sạn.
Đó là một đêm đầu thu lạnh lẽo ở Copenhagen, ngoài trời vẫn mưa, sân thượng vắng tanh. Tiêu Chiến không biết mình đến đây bằng cách nào, chỉ cảm thấy chân mình yếu ớt, tìm một góc có mái che rồi trượt xuống dựa vào bức tường sau lưng.
Không khí mát lạnh xộc vào mũi, Tiêu Chiến thở hổn hển, hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh, run rẩy lấy ra một điếu thuốc, đầu ngón tay run rẩy đến mức không thể trượt mạnh bánh mài của bật lửa, anh đã phải cố gắng mấy lần mới đánh được một tia lửa nhỏ, nhưng điếu thuốc và tia lửa không thể khớp với nhau.
Loay hoay một hồi, cuối cùng anh cũng châm được điếu thuốc, hít một hơi thật sâu rồi thở ra thật mạnh.
Anh không biết mình sợ điều gì, trong màn đêm ẩm ướt và yên tĩnh của Copenhagen, anh ôm chặt mình thành một quả bóng, cúi đầu hút hết điếu này đến điếu khác, chỉ cảm thấy bất lực.
Ngày hôm sau, sau một đêm mưa, Copenhagen đón một ngày nắng hiếm hoi.
Văn phòng tạm của Soluppgång ở Đan Mạch được thuê ở rìa thành phố, cơ sở vật chất trong tòa nhà mới xây vẫn chưa được sử dụng, nhóm của họ lần này chỉ có khoảng chục người nên toàn bộ không gian văn phòng trông hơi trống trải.
Thời Tụng thuê văn phòng này để tránh chạm mặt với người của Bella nhưng không ai ngờ rằng chỉ hơn mười giờ sáng đã có một nhóm khách không mời đến đây.
--Vương Nhất Bác dẫn nhóm Bella đến gõ cửa văn phòng.
Tiêu Chiến từ văn phòng đi ra, nhìn thấy xa xa một nhóm người đang bận rộn, nhân viên khuân vác đang mang đồ dùng văn phòng vào trong, người ở cầu thang đi tới đi lui, dường như muốn ở lại đây.
"Chuyện gì vậy? Họ là ai?" Tiêu Chiến hỏi.
Đồng nghiệp chỉ vào người đàn ông ở phía xa: "CEO của Bella mang người đến đây, hình như muốn làm việc ở đây. Sếp Thời tức đến xanh mặt, không nói được gì."
CEO của Bella? Vương Nhất Bác?
Tiêu Chiến nhìn theo hướng ngón tay của đồng nghiệp, ở lối vào thang máy, Vương Nhất Bác đang tựa người vào đó với một con mèo trắng nhỏ trong tay, dáng vẻ thản nhiên và tự mãn, bộ vest trên người sạch sẽ, sảng khoái, không còn dấu vết bối rối trong cơn mưa lớn ngày hôm qua, hoàn toàn không phù hợp với dòng người bận rộn xung quanh.
Còn Thời Tụng thì đứng bên cạnh Vương Nhất Bác, nhìn mọi chuyện diễn ra trước mắt với vẻ mặt căng thẳng, cảm thấy bất mãn nhưng không thể nói được gì.
Dù sao bọn họ cũng là cộng sự, ân oán giữa hai người không thể giải quyết được, điểm này Thời Tụng vẫn có thể phân biệt được.
Trái tim Tiêu Chiến như thắt lại, anh đứng đó không biết có nên bước đến đó hay không. Lúc này Vương Nhất Bác nhìn thấy anh liền gọi tên anh:
"Tiêu Chiến."
Lần này không trốn được nữa, Tiêu Chiến đi tới chào hỏi, lặng lẽ đứng sau Thời Tụng một chút, kéo góc quần áo của Thời Tụng.
Vương Nhất Bác nhìn thấy tất cả các động tác nhỏ của anh, nhíu mày không để lại dấu vết, sau đó nâng khóe miệng nói với anh: "Hôm qua tâm trạng của Âu Âu rất tốt, rất náo, ăn hết hai hộp đồ ăn."
Tiêu Chiến nhìn mèo con đang dính chặt trong lòng Vương Nhất Bác, sau đó dùng dư quang liếc nhìn Thời Tụng, anh không nói gì, chỉ gật đầu.
Anh chỉ vào những người đang bận rộn trong khu văn phòng và hỏi: "Đây là...?"
"Sếp Vương nghĩ rằng tốt hơn là hai nhóm nên làm việc cùng nhau." Thời Tụng vẻ mặt nghiêm nghị nói.
"Có thể mọi người đến Bella không tiện, vậy thì chúng tôi sẽ mang người sang đây. Bella sẽ trả tiền thuê văn phòng đầy đủ, anh không cần phải lo lắng." Vương Nhất Bác chậm rãi nói, xoa đầu mèo con trong vòng tay và nhẹ nhàng hỏi: "Âu Âu, bây giờ con có thể gặp baba con mỗi ngày rồi, con có vui không nào?"
Tiêu Chiến đột nhiên mở to mắt.
Baba? Baba nào? Lúc này Vương Nhất Bác nói như vậy là có ý gì? Tim anh thắt lại và xấu hổ đến mức không nói nên lời.
Thời Tụng tự nhiên có thể nghe thấy sự khiêu khích trong lời nói của Vương Nhất Bác, vẻ mặt càng trở nên tệ hơn, dường như hắn ta cũng lười đàm phán với Vương Nhất Bác nữa, hừ lạnh một tiếng, nhấc bước rời đi.
Tiêu Chiến bất lực liếc nhìn Vương Nhất Bác, như muốn trách hắn nói nhảm, sau đó vội vàng đuổi theo người phía trước: "A Tụng! Chờ tôi với."
Vương Nhất Bác nhìn bóng lưng của anh, nụ cười gượng gạo cũng tắt, ánh mắt như đang cất giấu bí mật.
Trong giai đoạn đầu hợp tác của dự án, hầu như ngày nào hai bên cũng họp để thảo luận, phương án được thông qua hết phiên bản này đến phiên bản khác. Lần này Vương Nhất Bác không phải là người phụ trách bên phía Bella nhưng hắn vẫn theo dõi mỗingày để kiểm soát tiến độ dự án, chỉ cần Tiêu Chiến ở đó thì Vương Nhất Bác cũng sẽ ở đó.
Thời Tụng nhìn thấy tất cả, hắn ta không nói gì, nhưng trong lòng càng lúc càng cáu kỉnh.
Bản thân Tiêu Chiến cũng cảm thấy khó xử, sau đó anh trốn luôn trong văn phòng, nhưng không ngờ sau một tuần không gặp, Vương Nhất Bác đi gõ cửa phòng làm việc của anh.
"Anh định để tôi đứng đây không cho tôi vào à?" Vương Nhất Bác đút hai tay vào túi, nghiêng đầu: "Đồng nghiệp đều đang nhìn đó."
Tiêu Chiến nhìn những người đang làm việc phía sau, mím môi, lúng túng lùi lại nhường đường cho Vương Nhất Bác.
Phòng làm việc của Thời Tụng ở ngay cạnh phòng làm việc của anh, anh sợ việc ở cùng với Vương Nhất Bác sẽ bị bàn tán nên vội vàng mở rèm trong phòng ra, kính sáng chia khu vực văn phòng chung và phòng làm việc riêng thành hai bên. Bây giờ bên ngoài có thể nhìn thấy tình hình trong phòng.
Anh thở phào nhẹ nhõm và quay người lại.
Vương Nhất Bác đút hai tay vào túi quần, dựa vào bàn làm việc và nhìn anh như thế hồi lâu, khi ánh mắt họ gặp nhau, Vương Nhất Bác lắc đầu cười.
"Cậu cười cái gì?"
Tiêu Chiến không bước tới mà rất cảnh giác giữ khoảng cách tầm hai ba mét với Vương Nhất Bác.
"Cười anh." Vương Nhất Bác lười biếng nói: "Chúng ta đã mấy năm không gặp, sao giờ anh lại rụt rè vậy?"
Tiêu Chiến thở dài, cảm thấy không vui: "Anh Vương, tôi không phải là trò vui lúc cậu chán. Phiền cậu chú ý chừng mực một chút."
"Chừng mực... Tôi làm gì không chừng mực chứ?" Vương Nhất Bác nhướng mày: "Việc cùng nhau thảo luận kế hoạch dự án mỗi ngày là không chừng mực, hay vào phòng làm việc của anh là không chừng mực?"
Tiêu Chiến không thể nói lại hắn, thở dài rồi ngồi trở lại bàn làm việc:
"Nói đi, cậu tìm tôi có việc gì? Có việc gì cần phải gặp riêng tôi để nói thế này?"
"Tôi không thể gặp riêng anh nếu không có việc gì sao?"
"Không." Tiêu Chiến ngẩng đầu lên: "Vương Nhất Bác, để tôi nói thẳng với cậu, hôn phu của tôi sẽ không vui nếu cậu ở cùng một chỗ với tôi."
Vương Nhất Bác sững sờ, sau đó cười khẩy, kéo chiếc ghế đối diện với bàn làm việc ra ngồi xuống:
"Có phải Thời Tụng không tự tin vào tình cảm của hai người không?"
"...Cậu nói gì?"
"Tôi nói, Thời Tụng quá không tin tưởng anh, hai người quen biết nhau bao lâu, yêu nhau bao lâu, còn tôi và anh mới bên nhaubao lâu... Tiêu Chiến, lần này anh tự tính xem, rõ ràng anh ta mới là người nắm chắc phần thắng, sao lại có thể thiếu tự tin đến vậychứ?"
Vương Nhất Bác nhếch mép cười, sau đó nghiêng người về phía trước, nhìn vào mắt anh, nhỏ giọng hỏi:
"Hay là anh nói mấy năm nay anh vẫn chưa quên tôi, anh Thời biết rất rõ điều đó, cho nên anh ta mới xem tôi như cái gai trong mắt anh ta?"
"Im đi." Tiêu Chiến cau mày, nghiến răng nghiến lợi.
Vương Nhất Bác nhìn anh chằm chằm, đôi mắt đen không một chút cảm xúc, một lúc sau, nụ cười gượng gạo trên mặt hắn mới tắt, hắn ngả người ra sau tựa vào lưng ghế.
"Tiêu Chiến, tại sao anh lại đối xử tốt với anh ta chứ?"
Tiêu Chiến sửng sốt: "Tôi đối xử tốt với A Tụng khi nào?"
"Lúc nào cũng vậy." Vương Nhất Bác nói.
Những ngày này, Vương Nhất Bác đều nhìn thấy từng hành động nhỏ của anh, anh đứng sau lưng Thời Tụng, cẩn thận nhìn sắcmặt hắn ta, kéo góc áo hắn ta... Mỗi lần làm ra những hành động đó, Vương Nhất Bác đều cảm thấy như có lửa trong lòng.
Trước đây, khi Tiêu Chiến ở bên hắn, anh chưa bao giờ lộ ra cảm xúc sợ hãi và thận trọng như thế.
"Anh sợ anh ta à?" Vương Nhất Bác hỏi: "Anh ta không đối xử tốt với anh hay... chỉ vì có sự xuất hiện của tôi nên anh ta mới làm ra vẻ tốt với anh?"
Một cảm xúc khác lạ loé lên trong mắt Tiêu Chiến, anh hạ mắt xuống, đợi một lúc rồi mới trả lời:
"Cậu ấy không thích cậu và tôi xuất hiện cùng nhau, nên... phiền cậu chú ý chừng mực hơn chút."
"Đây không phải là vấn đề tôi chú ý đến chừng mực, mà là vấn đề của Thời Tụng, là vấn đề tâm lý của chính anh ta." Vương Nhất Bác nói: "Cũng đúng, tôi nên hiểu cho anh ta, dù sao thì nếu tôi đã từng xem video của vị hôn phu của tôi lên giường với người đàn ông khác, tôi cũng sẽ phát điên mất."
"Cậu... cậu nói cái gì?" Đầu óc Tiêu Chiến nhất thời trống rỗng, anh hỏi Vương Nhất Bác: "Câu nói vừa rồi của cậu là có ý gì?"
"Khó hiểu lắm sao? Thời Tụng biết về quá khứ của chúng ta nhiều hơn anh nghĩ." Vương Nhất Bác chế nhạo, đứng dậy và cúi đầu nhìn anh: "Tiêu Chiến, sau này anh không được tránh mặt tôi. Hiện tại Thời Tụng có thể chịu đựng được, tất cả đều phụ thuộc vào tâm trạng của tôi, nếu anh còn dám tránh mặt tôi lần nữa, tôi không ngại để anh ta thật sự phát điên đâu."
"Cậu đang uy hiếp tôi?" Đôi mắt của Tiêu Chiến hơi đỏ, anh kinh ngạc nhìn người trước mặt và hỏi: "Vương Nhất Bác, cậu nói rõ một chút, A Tụng biết cái gì? Cậu ta đã xem video của chúng ta chưa? Là cậu cố ý cho cậu ta xem hay sao?"
"Tôi? Ha..." Vương Nhất Bác chế giễu: "Anh thực sự không hiểu tôi hay giả vờ không hiểu tôi? Thay vì làm những chuyện này, tại sao tôi không thao anh trước mặt anh ta thay vì cho anh ta xem video? Tôi làm vậy để làm gì chứ?"
"Cậu thật không biết xấu hổ!" Tiêu Chiến đứng dậy, cầm lấy hộp đựng bút đập vào ngực Vương Nhất Bác: "Cậu ở đây dây dưa với tôi làm gì chứ? Năm năm rồi. Tôi đã có cuộc sống của riêng mình, tôi đã có người yêu mình rồi, làm ơn cư xử đúng mực! Cậu--"
"Cốc cốc cốc"
Tiếng gõ cửa cắt ngang lời anh, lý trí Tiêu Chiến lập tức khôi phục, anh và Vương Nhất Bác cùng nhau nhìn về phía cửa, bên ngoài cửa kính, Thời Tụng đang nhìn bọn họ.
Vương Nhất Bác nhíu mày, đặt ống đựng bút về chỗ cũ, nói với Tiêu Chiến như đang xem trò vui:
"Tự mình giải thích với anh ta đi."
Vương Nhất Bác quay người đi về phía cửa, mở cửa nhìn Thời Tụng, không nói gì, xoay người rời đi.
Tiêu Chiến vẫn đứng sau bàn làm việc, bả vai khẽ lắc lư, vẫn chưa bình tĩnh lại. Thời Tụng bước vào, đóng cửa lại, kéo rèm trong phòng rồi bước đến chỗ anh.
"Chiến Chiến..." Thời Tụng lên tiếng.
Tiêu Chiến ngước nhìn nhìn vị hôn phu của mình, chỉ cần nhìn một cái, mũi anh liền đau nhức, nước mắt trào ra.
"Có chuyện gì vậy Chiến Chiến? Vương Nhất Bác bắt nạt cậu phải không?"
Thời Tụng cau mày nói rằng sẽ đuổi theo hắn.
Tiêu Chiến vội giữ hắn ta lại, khàn giọng nói: "Không, cậu ta không có bắt nạt tôi."
"Vậy tại sao cậu lại khóc?" Thời Tụng lo lắng hỏi.
"Xin lỗi... thực sự xin lỗi..." Anh nói.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng Thời Tụng sẽ xem những video anh quay cùng Vương Nhất Bác, anh càng không dám nghĩ đến cảm giác của Thời Tụng khi ở bên anh suốt ngần ấy năm.
Loại tình yêu gì có thể chịu đựng được việc người yêu của mình làm tình với người khác, thậm chí còn có thể chấp nhận họ ngày ngày chung sống với mình?
Thời Tụng chưa bao giờ nói cho anh biết nỗi đau trong lòng.
"Đột nhiên xin lỗi cái gì?" Thời Tụng ôm anh vào lòng, xoa đầu anh: "Tôi nghe cậu ta đến phòng tìm cậu, tôi hơi lo nên qua xem thế nào, không ngờ lại thấy hai người cãi nhau...Cậu ta đã nói gì khó nghe phải không?"
Tiêu Chiến khịt mũi rồi lắc đầu.
"Vậy cậu ta... có thái độ không tốt sao?"
Tiêu Chiến vẫn lắc đầu, thoát khỏi vòng tay của Thời Tụng, giơ tay lau nước mắt, tiếp tục làm việc như không có chuyện gì xảy ra.
Sau lần đó, Tiêu Chiến không còn tránh mặt Vương Nhất Bác nữa, Vương Nhất Bác cũng không quấy rầy anh, hai người cùnglàm việc yên ổn một thời gian.
Âu Âu là động vật nhỏ vô tâm, suốt ngày ở cùng Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cũng không cần nó quay về. Thời Tụng thử ôm nó nhưng lại bị Âu Âu cào cho bị thương.
Thời Tụng biết Âu Âu không thân thiết với mình, hắn ta biết điều đó nhưng không thể giải thích được tại sao vẫn cảm thấy không vui.
Vương Nhất Bác sẽ đưa Âu Âu đến công ty làm việc, mỗi ngày Tiêu Chiến đều đến thăm mèo con của anh, đây cũng là khoảng thời gian quý giá nhất anh dành cho Vương Nhất Bác mỗi ngày.
Có vẻ như chỉ khi đối mặt với Âu Âu, họ mới gạt bỏ những rào cản và khó xử của nhau để cùng nhau chơi với mèo con một cách chân thành. Đôi khi, thậm chí Tiêu Chiến còn cảm thấy thích thú với sự tương tác giữa Âu Âu và Vương Nhất Bác, lúc này Vương Nhất Bác luôn nhìn chằm chằm vào anh, Tiêu Chiến chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, liền cười hỏi: "Cậu nhìn tôi làm gì?"
Anh vừa hỏi câu này, nụ cười trên mặt liền cứng đờ, anh nhận ra mình đã mất bình tĩnh nên lúng túng quay mặt đi, không nói nữa.
"Anh cười nhiều lên nhé, trông rất đẹp."
Vương Nhất Bác vừa nói vừa cho mèo con ăn.
Ánh nắng chiều ở Copenhagen chiếu thẳng qua khung cửa sổ kính suốt trần, tim Tiêu Chiến như ngừng đập, anh hoảng sợ đặt tách trà xuống và nói: "Tôi đi làm việc đây, A Tụng vẫn đang đợi tôi."
......
Một tháng trôi qua nhanh chóng, Copenhagen đã bước vào cuối thu, dự án hợp tác giữa Soluppgång và Bella cuối cùng cũng đã thực hiện lễ ra mắt, bữa tiệc tối sau buổi lễ được chuẩn bị rất hoành tráng, gần như toàn bộ lãnh đạo cấp cao của hai công ty đều tham dự.
Trên bàn ăn, Thời Tụng và Vương Nhất Bác ngồi đối diện nhau, trong khi Tiêu Chiến ngồi cạnh Thời Tụng, suốt buổi tiệc không ăn gì nhiều.
Mối quan hệ giữa Thời Tụng và Tiêu Chiến là một bí mật mở (*) ở Soluppgång, Bella rất ngạc nhiên khi biết về mối quan hệ của hai người, nhiều người đã trêu chọc họ trong bữa tối.
(*) Bí mật mở: kiểu không giấu nhưng cũng không công khai á, tôi để từ gốc luôn nhé vì không tìm được từ thay thế
Tiêu Chiến xấu hổ cúi đầu, nhưng Thời Tụng không hề né tránh, hắn ta nâng cốc nhận lời chúc mừng của từng người một nói: "Tình cảm của bọn tôi rất tốt."
"Hai người đã ở bên nhau bao nhiêu năm rồi?" Một đồng nghiệp hỏi.
"Hai năm."
Thời Tụng mỉm cười nắm lấy tay anh, giơ lên trước mặt mọi người để mọi người xem chiếc nhẫn đính hôn trên tay họ.
"Đã đính hôn rồi à?" Các đồng nghiệp đồng thời kêu lên: "Hôn đi, hôn đi!"
Tiêu Chiến vốn đã bất an, anh cảm nhận được ánh mắt Vương Nhất Bác nhìn về phía mình, nuốt nước bọt, nhất thời không biết phải làm sao.
Tiếng la ó ngày càng lớn, bầu không khí mong manh khó tránh khỏi, trong lúc đó, Thời Tụng mỉm cười đi tới đặt nụ hôn nhẹ lên má anh.
Tiếng hoan hô không ngừng vang vọng bên tai, bất kể là ai nhìn, anh và Thời Tụng đều giống như một cặp tình nhân, chỉ có điều trong lòng anh cảm thấy trống rỗng khó chịu, ngước mắt nhìn người bên kia bàn.
Vương Nhất Bác cũng đang nhìn anh, lặng lẽ và nhàn nhạt.
Họ im lặng nhìn nhau giữa đám đông náo nhiệt, trong mắt hiện lên một tầng buồn bã, lần này không ai tránh ánh mắt của đối phương.
Tiêu Chiến luôn cảm thấy mình sai rồi, Vương Nhất Bác sao có thể buồn được? Vương Nhất Bác nhìn anh như thế, cùng lắm chỉ là xem náo nhiệt mà thôi.
Thời Tụng bề ngoài mỉm cười, nhưng thực ra hắn ta đã nhìn thấy mọi phản ứng của họ, trong nửa sau của bữa tối, cả ba người trầm mặc uống rượu, không ai nói với nhau câu nào.
Tiêu Chiến chưa bao giờ thấy Thời Tụng uống nhiều rượu như vậy, hết ly này đến ly khác, rượu vang đỏ có tác dụng chậm rất lớn, không bao lâu sau thì Thời Tụng không thể chịu được nữa.
Tiêu Chiến lo lắng sau khi uống rượu sẽ mất bình tĩnh nên đề nghị đi trước, nhưng Thời Tụng xua tay nói: "Hôm nay vui, uống thêm chút nữa đi."
"Cậu không thể uống được nữa, cậu say rồi." Tiêu Chiến định dìu người đang say lên, nói: "Chúng ta về khách sạn trước đi."
"Chiến Chiến... Cậu có yêu tôi không? Cậu rất yêu tôi có phải không?"
Thời Tụng ngồi đó không chịu rời đi, cứ hỏi đi hỏi lại câu này.
Các đồng nghiệp cùng bàn xem đó như là niềm vui giữa đôi tình nhân trẻ, xem náo nhiệt mà không nói gì. Tiêu Chiến không trả lời, Thời Tụng hỏi đi hỏi lại, cuối cùng anh đành phải cắn răng nói:
"Yêu, rất yêu, chúng ta đi thôi A Tụng, chúng ta về trước đi."
"Chiến Chiến...Chiến Chiến của tôi... trong lòng cậu chỉ có tôi, chỉ được có tôi."
Thời Tụng cười khổ rồi cùng anh rời đi.
Vương Nhất Bác mặt cũng đỏ bừng vì rượu, ánh mắt dõi theo bóng dáng hai người rời đi cho đến khi biến mất, sau đó ngẩng đầu uống cạn số rượu cuối cùng trong ly rồi đứng dậy rời khỏi bàn.
Bữa tối cách khách sạn nơi họ ở không xa, Tiêu Chiến và Trình Triệt cùng nhau đưa Thời Tụng về, Trình Triệt đi đỗ xe, Tiêu Chiến cõng Thời Tụng lên lầu, vấp ngã mấy lần, phải mất rất nhiều sức lực.
Thời Tụng tâm trạng không tốt, hắn ta im lặng, Tiêu Chiến đưa Thời Tụng đến cửa phòng, lục tìm thẻ phòng trên người Thời Tụng.
"A Tụng, cậu để thẻ phòng trong túi nào thế?" Anh hỏi.
Thời Tụng lảo đảo, ánh mắt không rõ ràng, Tiêu Chiến bất lực thở dài, không hỏi nữa, cúi đầu xoay người.
Tuy nhiên, giây tiếp theo, không biết Thời Tụng lấy sức mạnh từ đâu, đột nhiên túm lấy vai anh, ấn anh vào tường, nhướng đôi mắt đỏ ngầu lên hỏi:
"Chiến Chiến, em đến cùng thì... có yêu tôi không?"
"A Tụng, cậu làm tôi đau." Tiêu Chiến hít một hơi: "Cậu say rồi, tôi đưa cậu vào trước được không?"
"Chiến Chiến, nói cho tôi biết đến cùng thì em có yêu tôi không?" Thời Tụng trầm giọng: "Đến cùng thì em yêu tôi nhiều hơn hay yêu...người đó nhiều hơn?"
Tiêu Chiến nhìn người trước mặt, nhất thời cảm thấy kỳ lạ, anh chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng này của Thời Tụng, vẻ mặt bị đè nén đến cực kỳ đau đớn đó, trên khuôn mặt ấm áp của hắn ta không giấu được oán hận, đôi mắt đỏ ngầu đầy giận dữ như thế muốn ăn tươi nuốt sống anh.
Anh đột nhiên cảm thấy Thời Tụng không say, không hề say, lúc này Thời Tụng nhất định rất tỉnh táo.
"Tại...Tại sao cậu lại đột nhiên hỏi chuyện này? Tất nhiên là tôi..."
"Tiêu Chiến!" Thời Tụng hiếm khi gọi tên anh, lúc này lại cao giọng, ép chặt anh vào góc: "Đừng quanh co với tôi! Tôi muốn em nghiêm túc nói với tôi rằng em yêu tôi, nói em yêu tôi!"
Tiêu Chiến hơi sợ hãi, anh nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, gần như quên thở.
Anh muốn nói với Thời Tụng rằng anh rất yêu hắn ta, anh đã cố gắng mở miệng rất nhiều lần, nhưng cổ họng anh như bị thứ gì đó chặn lại khiến anh không thể nói ra mấy chữ này.
"Ba chữ em yêu tôi khó nói lắm sao? Em nói đi, tại sao em không nói?!" Thời Tụng hỏi.
"A Tụng, cậu làm tôi sợ, cậu đừng thế này nữa."
"Tại sao em không nói? Tiêu Chiến, tại sao em không thể nói cho tôi nghe?" Cảm xúc bị đè nén bao năm qua của Thời Tụng hoàn toàn bùng nổ: "Tôi để em nói chuyện cười đùa với Vương Nhất Bác mỗi ngày, em có biết tôi đau thế nào không? Em chỉ mới ở cùng cậu ta được một năm, còn em ở bên tôi bao nhiêu năm rồi? Tiêu Chiến, tại sao, nói cho tôi biết tại sao đi? Tôi thua cậu ta ở điểm nào? Tôi kém cậu ta ở điểm nào chứ?!"
"A Tụng, không phải thế đâu...ah--!"
Tiêu Chiến đang nói dở, Thời Tụng đột nhiên túm lấy gáy anh, cúi đầu định cưỡng ép anh hôn xuống.
Tiêu Chiến giật mình quay đầu chống cự:
"A Tụng, buông tôi ra! Cậu uống nhiều quá rồi, tỉnh lại đi!"
Thời Tụng không quan tâm anh nói gì, hai người giằng co mãnh liệt, toàn thân Tiêu Chiến co rúm lại, anh cố hết sức để thoát khỏi nụ hôn này, nhưng sức lực của Thời Tụng lớn hơn, đè anh đến mức anh khó có thể thoát ra.
Ngay khi mặt Tiêu Chiến đỏ lên và cảm thấy tuyệt vọng, đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
"Con mẹ anh! Buông anh ấy ra!"
Như một tiếng nổ vang lên bên tai, Tiêu Chiến chưa kịp phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra thì Thời Tụng ở trước mặt đột nhiên bị đấm vào bức tường đối diện.
"Anh ấy không muốn anh hôn anh ấy, anh không nghe thấy sao?"
Nước mắt rơi xuống, Tiêu Chiến ngước mắt ngơ ngác nhìn bóng lưng trước mặt, bóng dáng mà anh rất quen thuộc, ngày đêm thương nhớ đang bảo vệ anh, không nhường một tấc nào.
Vương Nhất Bác...Làm sao Vương Nhất Bác lại ở đây?
Thời Tụng lắc đầu, nhìn rõ người đến rồi tức giận cười lớn, sau đó đột nhiên bước tới cho Vương Nhất Bác một cú đấm mạnh hơn:
"Chuyện giữa tôi và người yêu của tôi liên quan gì đến cậu?"
Vương Nhất Bác không muốn nói thêm gì nữa, chỉ giơ tay lên dùng mu bàn tay lau vết máu trên khóe miệng, sau đó bước tới và bắt đầu đánh nhau với Thời Tụng.
Hai người đấm đá nhau, đấm vào da thịt, mỗi cú đánh đều là đòn chí mạng, không hề giữ lại chút sức lực nào. Tiêu Chiến một bên sợ hãi, bước tới định can ngăn nhưng Vương Nhất Bác đã đẩy anh ra ngoài, không cho anh can ngăn.
Nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ có giết người, may mắn là Trình Triệt đậu xe đi lên, vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy cảnh tượng này.
"Anh Trình, nhanh lên giúp tôi!" Tiêu Chiến cầu cứu.
Trình Triệt nhanh chóng bước đến, phối hợp với Tiêu Chiến kéo hai người đàn ông đang đánh nhau ra.
Sức mạnh của Vương Nhất Bác không biết tại sao lại mạnh đến mức không ai có thể kéo hắn ra, Trình Triệt vừa kéo hắn ra, Vương Nhất Bác lại bắt đầu tiến lên với đôi mắt đỏ ngầu, cuối cùng, không còn cách nào khác, Tiêu Chiến lao lên trực tiếp bảo vệ Thời Tụng:
"Không đánh nhau nữa! Vương Nhất Bác, dừng lại!"
Vương Nhất Bác sửng sốt, trong mắt không thể tin nhìn người trước mặt, thái độ hung hãn vừa rồi ở trước mặt Tiêu Chiến cũngdịu lại.
Mặt hắn đỏ bừng, sưng vều, rưng rưng nước mắt, hắn khàn giọng hỏi:
"Bé ngoan... anh thực sự bảo vệ anh ta sao?"
Bé ngoan... đã lâu rồi Tiêu Chiến mới được nghe hai từ này.
Giọng nói nhỏ này đã khiến Tiêu Chiến rơi nước mắt. Anh lắc đầu và nói liên tục: "Đừng đánh nhau nữa, đều là lỗi của tôi. Muốn đánh nhau thì cứ đánh tôi đi. Đừng đánh nhau nữa."
"Đánh anh... Em làm sao có thể đánh anh."
Vương Nhất Bác nắm chặt nắm tay đến mức đầu ngón tay gần như cắm vào da thịt, hắn muốn nói thêm gì đó nữa nhưng hắn nhìn thấy Tiêu Chiến bảo vệ Thời Tụng, hắn lại không nói được lời nào.
Một lúc sau, hắn mới ngơ ngác gật đầu, quay người bước vào thang máy.
Thấy Vương Nhất Bác biến mất ở lối vào thang máy, Tiêu Chiến đột nhiên buông lỏng sức lực, ngồi thẫn thờ trong hành lang tối tăm.
Trình Triệt vội vàng đến kéo anh lên, anh liền chỉ vào Thời Tụng nói: "Anh Trình, phiền anh đưa Thời Tụng về phòng trước giúp tôi."
"Còn cậu thì sao?"
"Tôi không sao, để tôi một mình một lát."
Trên tầng cao nhất vắng vẻ của khách sạn, Tiêu Chiến ngồi trong góc tối im lặng hút thuốc, quần áo mỏng manh, tóc bị gió đêm thổi bay, đầu ngón tay bị gió lạnh nhuộm đỏ ửng.
Anh không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này, và anh cũng không biết liệu mình có làm sai điều gì không.
Rốt cuộc thì đã sai ở đâu sao?
Sáu năm trước, lẽ ra anh không nên nhận ly rượu của Vương Nhất Bác, không nên lên giường với Vương Nhất Bác, không nên phá vỡ quy tắc để yêu bạn tình của mình.
Hai năm trước, lẽ ra anh không nên đồng ý để Thời Tụng theo đổi hay đính hôn với Thời Tụng.
Một tháng trước, lẽ ra anh ấy không nên rời Thâm Quyến và quay trở lại Bắc Âu.
Từng việc từng việc một, anh đều sai một cách khủng khiếp.
Anh tiếc cho A Tụng, tiếc cho chính mình, và có lẽ... cũng tiếc cho Vương Nhất Bác.
Bé ngoan... vừa rồi Vương Nhất Bác gọi anh là bé ngoan sao?
Giữa làn khói tràn ngập trong không khí, Tiêu Chiến dụi dụi chiếc bật lửa dài trong tay, nước mắt lưng tròng, đầu ngón tay trượt qua bánh mài của bật lửa, khi ngọn lửa bùng lên, anh nhẹ nhàng thổi tắt, đốt lại rồi thổi...lặp đi lặp lại cùng một việc như thế.
Trong phim "Ma nữ" có nói, nếu bạn thổi tắt ngọn lửa đang cháy, người yêu của bạn sẽ xuất hiện trước mặt bạn, Tiêu Chiến nhìn ngọn lửa bùng lên rồi tiêu tan, lẩm bẩm: "Đồ dối trá..."
Anh đang mong đợi ai xuất hiện trước mặt mình, ai mới là người yêu của anh? Bản thân Tiêu Chiến cũng không biết.
Anh biết đó là lời nói dối nhưng anh vẫn ngu ngốc làm điều tương tự trong suốt 5 năm qua.
Ngọn lửa của chiếc bật lửa lại bùng lên, Tiêu Chiến thở dài một hơi rồi thổi tắt nó đi. Ánh sáng yếu ớt mờ đi, trong màn đêm yên tĩnh, một giọng nói lạnh lùng từ bên cạnh vang lên:
"Bé ngoan..."
Tiêu Chiến sửng sốt, nước mắt rơi xuống.
vb:SEAHii_
Các cô đọc bản tui chưa beta thì chịu khó đọc lại bản này nha hihi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro