Phản quy tắc 20
Có lẽ Vương Nhất Bác không bao giờ nghĩ rằng khi quay đầu lại lần nữa, hắn gần như sẽ không bao giờ gặp lại người hắn yêu.
Vương Nhất Bác đã đợi trong phòng chờ của sân bay Stockholm Arlanda để bay chuyến cuối cùng của ngày hôm đó về Đan Mạch. Đêm Stockholm đen đặc, đêm hè nhưng rất lạnh, trên lớp kính phòng chờ bao phủ một tầng hơi ẩm, hắn nhìn ra ngoài, chỉ thấy được ánh đèn đêm màu vàng sậm mờ ảo và cái bóng trắng mờ nhạt của máy bay.
Phòng chờ đêm khuya không có nhiều người, hai tay Vương Nhất Bác tựa vào thành ghế, hai bàn tay đan vào nhau, xương mu nhô ra nối liền với các đường gân xanh, cố nén sự run rẩy dưới ánh sáng rực rỡ trong phòng.
Hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan này.
Một bên là người bạn thân vì hắn mà gặp khó khăn trong sự nghiệp, một bên là đôi mắt sưng đỏ của Tiêu Chiến đêm nay...
Cửa lên máy bay đã mở, mọi người xếp hàng lên máy bay, Vương Nhất Bác vẫn bất động ở đó.
Dòng người thay đổi từ đông thành vắng, thời gian đang trôi qua từng phút, cho đến khi xung quanh hắn không còn một bóng người, chiếc loa liên tục phát ra tiếng nhắc nhở: "Cửa lên máy bay sắp đóng, hành khách vui lòng lên máy bay càng sớm càng tốt." Hắn đột nhiên đứng dậy, phớt lờ mọi thứ và sải bước ra khỏi sân bay.
Lần này, hắn đột nhiên cảm thấy bị xúc cảm điều khiển cũng không tệ. Không lựa chọn, không phán xét và dùng lý trí suy nghĩ nữa, bên tai hắn đều là những lời Tiêu Chiến đã vừa khóc vừa nói một cách đáng thương khi hắn bỏ đi: Lần này cậu có thể không đi không...
Vậy hắn sẽ không đi nữa, hắn sẽ không đành lòng khi nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Tiêu Chiến.
Hắn muốn ở lại.
Nửa đêm đường cực kỳ thoáng, chiếc taxi đang phóng nhanh về phía thành phố, Vương Nhất Bác giục tài xế đi nhanh một chút.
Hắn nghĩ rằng chỉ cần hắn quay lại thì mọi chuyện sẽ lại như cũ, họ có thể tiếp tục bữa tối còn dang dở, có thể ôm nhau ngủ như trước đây, có thể cùng nhau trải qua kỳ nghỉ hè tuyệt vời nhất ở Bắc Âu...
Vương Nhất Bác rất nóng lòng mong chờ, nhưng hắn không ngờ lần này khi quay lại nhà Tiêu Chiến, thứ hắn nhìn thấy là chiếc xe cảnh sát nhấp nháy đèn dưới lầu, cửa mở toang, ly rượu vỡ, thảm nhàu nát, con mèo con co rúm người dưới gầm bàn.
Chỉ là, không có Tiêu Chiến.
Cảnh sát chặn hắn lại và hỏi hắn là ai, Vương Nhất Bác nắm lấy cánh tay của cảnh sát:
"Tiêu Chiến đâu? Người sống trong nhà này đâu?"
"Anh là ai?"
Cảnh sát không sẵn lòng cung cấp bất kỳ thông tin nào cho đến khi họ chắc chắn về danh tính của hắn.
Vương Nhất Bác có linh cảm không tốt, một lúc sau, hắn đáp:
"Tôi là chồng của anh ấy." (*)
(*) raw Vương Nhất Bác dùng từ 爱人,từ này thầy tôi nói có nghĩa là vợ/chồng chứ không phải người yêu ạ, người yêu thì dùng 男朋友.
Ở Thuỵ Điển có rất nhiều cặp vợ chồng sống với nhau mà không kết hôn, luật pháp cho phép điều đó, cho nên cảnh sát không ngạc nhiên và thái độ của họ cũng dịu đi không ít.
"Anh ấy ngất xỉu trong nhà, bạn của anh ấy đã liên lạc với cảnh sát và cứu thương. Bác sĩ đánh giá sơ bộ là bị sốc do viêm dạ dày cấp tính và đã được đưa đến bệnh viện. Tuy nhiên, cảnh sát không thể loại trừ các khả năng khác, chẳng hạn như tự tử hoặc giết người...nên vẫn cần phải điều tra."
Cảnh sát tại hiện trường đã giải thích cho hắn.
Bị sốc... Vương Nhất Bác đột nhiên hoảng sợ, rõ ràng lúc hắn rời đi Tiêu Chiến vẫn không sao, làm sao mới trôi qua hơn hai tiếng thì đột nhiên bị sốc?
Hắn hỏi cảnh sát địa chỉ và vội vã chạy như điên đến bệnh viên, nhưng tình hình tồi tệ hơn hắn nghĩ, bác sĩ nói rằng lúc Tiêu Chiến được đưa đến đây, huyết áp của anh đã giảm xuống còn hơn 60, hiện tại anh đã được đưa vào phòng cấp cứu và vẫn chưa được ra ngoài.
Sao lại thành ra thế này...
Bên ngoài phòng cấp cứu, Trình Triệt lo lắng đi đi lại lại, Thời Tụng nhìn thấy hắn liền trực tiếp đứng dậy túm lấy cổ áo hắn và đấm thật mạnh.
Trình Triệt giật mình nhanh chóng bước đến can ngăn, nhưng Thời Tụng như bị điên, tràn đầy sức mạnh, không ai có thể ngăn cản hắn ta, hắn ta đỏ mắt vung nắm đấm, mắng đối phương như một tên khốn, một cú đấm của hắn ta đã khiến Vương Nhất Bác lùi vào trong góc bệnh viện.
Vương Nhất Bác thậm chí còn không phản kháng, chấp nhận để Thời Tụng ra tay, cho đến khi một vài y tá đến kéo Thời Tụng ra thì cuộc chiến mới tạm thời dừng lại.
Vương Nhất Bác tóc tai rối bù, mặt mũi lấm lem, sóng mũi bầm tím, mắt phải sưng đỏ, khoé miệng đỏ tươi... Hắn còn không thèm lau vết máu trên miệng, thở hổn hển hỏi Trình Triệt:
"...Tiêu Chiến...Chuyện quái gì đã xảy ra vậy? Lúc tôi đi anh ấy vẫn ổn mà."
"Cậu còn dám hỏi! Nếu cậu không bỏ cậu ấy ở đó, cậu ấy có một mình uống nhiều vậy không? Dạ dày của cậu ấy vì cậu mà tổn thương, cậu có biết đêm nay nguy hiểm đến thế nào không?"
Cơn giận của Thời Tụng vẫn chưa nguôi, lúc này hắn xông tới bấp chấp sự ngăn cản của mọi người.
"Vương Nhất Bác, nếu hôm nay Tiêu Chiến có mệnh hệ gì, tôi sẽ giết cậu!"
Thấy tình hình không kiểm soát được, các nhân viên y tế lên tiếng cảnh báo:
"Không được làm ồn trong bệnh viện, nếu muốn thì mời ra ngoài!"
"Được rồi, có chuyện gì từ từ mà nói."
Trình Triệt lên tiếng, đồng thời đè nén cơn tức giận của Thời Tụng, anh ta bước lên trước, cố gắng đỡ Vương Nhất Bác đứng dậy.
Vương Nhất Bác không thèm để ý, run rẩy đứng dậy, giơ tay lau vết máu ở khóe miệng.
Thời Tụng nhìn người đàn ông trước mặt, nghiến chặt răng hàm sau, hắn ta chưa bao giờ chán ghét một người đến thế.
Tối nay Trình Triệt gọi cho hắn ta, bảo hắn ta nhanh chóng đưa Tiêu Chiến đến bệnh viện, vượt đèn đỏ hai lần, khi cùng cảnh sát và nhân viên cứu thương đến nơi, cả nhóm phối hợp mở cửa, cảnh tượng rơi vào mắt khiến hắn ta run rấy:
Căn phòng tối đen như mực, chỉ có một phần nhỏ của ngọn nến đang cháy, ngọn lửa nhỏ đến mức gần như không thấy gì cả, trên bàn đồ ăn còn nguyên, mảnh vỡ của ly rượu vương khắp sàn nhà, Tiêu Chiến nằm ngất đi trên thảm, cơ thể ướt đẫm mồ hôi, con mèo con sợ hãi bất lực rên rỉ dưới chân Tiêu Chiến.
Thời Tụng tính tình ôn hòa, trước giờ luôn là hình ảnh "con nhà người ta", mỗi khi gặp chuyện lớn đều bình tĩnh giải quyết, chỉ có lần này khi hắn ta nhìn nhân viên y tế mang Tiêu Chiến lên xe cứu thương, đi bên cạnh mà cảm thấy bất lực như một kẻ ngốc.
Hắn ta không biết vì sao Chiến Chiến của hắn ta lại thành ra thế này.
Trong hành lang bệnh viện, ánh sáng vàng ấm áp bao bọc mọi người, vết thương trên mặt Vương Nhất Bác càng lúc càng sưng lên trông hơi đáng sợ.
Hắn dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, cúi đầu, sự hối hận trong hắn gần như lên đến đỉnh điểm. Nếu đêm nay hắn không rời đi, không bỏ Tiêu Chiến lại, Tiêu Chiến sẽ không phải nằm trong phòng cấp cứu như thế.
Hắn chưa bao giờ lo lắng đến thế, tim thắt lại đau đớn mà hoàn toàn không cảm nhận được sự đau đớn do vết thương trên mặt, cả người như bị lửa đốt, chỉ có day dứt và lo lắng.
Ba giờ sáng, cửa phòng cấp cứu mở ra, Vương Nhất Bác và Thời Tụng đồng thời bước lên hỏi thăm tình hình, bác sĩ nói tình trạng của Tiêu Chiến đã ổn nhưng anh vẫn cần phải được theo dõi trong hai ngày tới.
Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm.
Một lúc sau, Tiêu Chiến cũng được đẩy ra ngoài, người vẫn còn đang ngủ, trên mặt vẫn gắn dây thở thở oxy, khuôn mặt nhỏ tái nhợt không chút sức sống.
Rõ ràng lúc hắn rời đi không phải thế này, lúc chiều Tiêu Chiến vẫn cùng hắn vui vẻ đi mua đồ và nấu ăn, đôi mắt ngấn nước sáng ngời tinh quái, anh nằm trong vòng tay hắn nũng nịu, còn ngẩng đầu cười với hắn.
Đã qua bao lâu đâu...
Người thân không được phép đi cùng Tiêu Chiến vào phòng chăm sóc đặc biệt trước khi anh tỉnh dậy, tất cả đều bị chặn lại bên ngoài. Trình Triệt định đợi Tiêu Chiến tỉnh rồi mới đi, Thời Tụng nhìn chiếc giường của Tiêu Chiến khuất sau cánh cửa phòng chăm sóc đặc biệt một lúc, hắn ta mới quay đầu lại.
Vương Nhất Bác vẫn đứng ngây ngốc ở cửa, tựa như hồn đã không còn ở đây, không lên tiếng cũng không thay đổi tâm trạng, hắn chỉ lặng lẽ đứng đó, tựa như chỉ cần chờ ở đó thì Tiêu Chiến sẽ tỉnh lại nhanh hơn.
Cơn giận của Thời Tụng vẫn chưa nguôi, lúc này hắn ta cũng ổn định lại, kìm nén cơn giận mà lạnh lùng nói với Vương Nhất Bác:
"Cậu đi ra ngoài với tôi."
Hai mắt Vương Nhất Bác đỏ hoe, hắn không nhận ra hắn đang khóc, giơ tay lên lau gò má ướt đẫm.
Hắn nhìn Trình Triệt rồi khàn giọng nói: "Tiêu Chiến anh ấy..."
"Đừng lo, tôi ở đây trông chừng, cậu đi với cậu ta đi." Trình Triệt nhắc nhở: "Cậu ta đang tức giận, các cậu đừng đánh nhau nữa."
"Ừm." Vương Nhất Bác chậm rãi gật đầu: "Cảm ơn."
Bên ngoài cổng bệnh viện, bầu trời Stockholm vẫn đen kịt, vào mua hè chênh lệch nhiệt độ rất lớn, nhiệt độ cảm nhận được vào ban đêm vẫn ở mức một con số. Vương Nhất Bác chỉ mặc một chiếc áo sơ mi và áo khoác rất mỏng, ngay lúc hắn vừa bước ra thì bị gió lạnh bất ngờ thổi qua, hắn rùng mình khoanh chặt cánh tay.
Thời Tụng đứng bên đường châm thuốc hút, biết Vương Nhất Bác đang ở phía sau nhưng cũng không thèm nhìn hắn, cau mày không nói gì.
Vương Nhất Bác không để ý đến hắn ta, mùi máu tanh nồng trong miệng, hắn cúi người chống hai tay lên đầu gối phun ra mấy ngụm máu đông trong miệng.
Bầu không khí lộ ra sự tĩnh lặng trước cơn bão, không khí lúc này như đóng băng, một lúc sau, Thời Tụng cau mày hít một hơi thuốc rồi chậm rãi nhả ra làn khói, trầm giọng nói:
"Rời xa Tiêu Chiến, điều kiện cậu tuỳ chọn."
Ánh mắt Vương Nhất Bác tối sầm, hắn thờ ơ nhìn người bên đường, một lúc lâu sau, hắn khịt mũi khinh thường:
"Điều kiện...hừ...Anh nghĩ anh là ai mà gặp tôi rồi nói những lời này?"
"Vì chúng tôi là bạn đã nhiều năm, và cũng từng ấy năm tôi ở cạnh anh ấy."
Thời Tụng búng mạnh tàn thuốc và lạnh lùng nhìn hắn:
"Cậu dám mạnh miệng nhắc tới thân phận trước mặt tôi. Anh Vương, vậy thân phận của anh là gì? Bạn? Người yêu? Hay kết hôn hợp pháp?"
Thời Tụng chế giễu hắn, cúi gằm mặt lạnh lùng nói:
"Tất cả đều không phải! Vương Nhất Bác, bạn tình chính là bạn tình, trò chơi của cậu nên kết thúc được rồi, vui lòng nhanh chóng rời khỏi Stockholm, ở đây cậu không được chào đón."
Vương Nhất Bác không nhượng bộ: "Chuyện xảy ra tối nay là lỗi của tôi, nhưng tôi đi hay ở không đến lượt anh quyết định, càng không thể có người thứ ba can thiệp vào tình cảm giữa tôi và Tiêu Chiến."
Thấy hắn không có ý định rời xa Tiêu Chiến, Thời Tụng càng tức giận hơn. Tàn thuốc ném trên mặt đất chưa kịp dập tắt, một vệt đỏ chói mắt bất lực trong đêm, Thời Tụng ngước mắt nhìn Vương Nhất Bác, ánh mất lại hiện lên vẻ dữ tợn mà hắn đã nhìn thấy trong phòng cấp cứu, lớn tiếng hỏi:
"Tình cảm? Tiêu Chiến có thể có tình cảm gì với cậu! Anh ấy ngốc ngếch và ngây thơ, lầm tưởng chút tình cảm mà anh ấy dành cho cậu là tình yêu đích thực! Còn cậu thì sao? Vương Nhất Bác, ngoài việc chơi đùa với sự chân thành của anh ấy thì cậu có gì hả?"
"Tôi chơi đùa với sự chân thành của anh ấy khi nào?"
Vương Nhất Bác siết chặt tay, hai mắt đỏ hoe, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.
"Thời Tụng, nếu hôm nay anh nói những lời này với tư cách là bạn của Tiêu Chiến thì tôi sẽ không phản bác, nhưng nếu anh nói những lời này với tư cách khác thì tôi nói cho anh biết, bây giờ chính anh mới là người cần trở về đúng chỗ của mình."
Thời Tụng giận dữ cười lớn, hắn ta từng bước tiến đến túm lấy cổ áo Vương Nhất Bác, nghiến răng nhả ra từng chữ:
"Cậu không biết xấu hổ còn nói mình không chơi đùa với sự chân thành của anh ấy... Nếu cậu không chơi đùa, liệu bây giờ anh ấy có phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt không?! Nếu cậu không chơi đùa, vậy tối nay cậu đã ở đâu khi anh ấy ngất xỉu?! Nếu cậu không chơi đùa, thì mấy video quay cảnh làm tình của hai người được lan truyền trên mạng cậu có quan tâm không?!"
Vương Nhất Bác vẫn đang kiểm chế bản thân cho đến khi nghe được những lời cuối của Thời Tụng, trái tim hắn như chùng xuống, mở to đôi mắt đã đỏ hoe, dùng tay trái nắm lấy cổ áo Thời Tụng:
"Làm sao anh biết chuyện này? Ai nói cho anh biết?!"
Trong chốc lát, hai người đối mặt với nhau với đôi mắt đỏ ngầu, bầu không khí lại trở nên căng thẳng.
"Bây giờ mới biết lo lắng? Tại sao cậu không lo lắng khi những video đó được lan truyền trên mạng? Tại sao cậu không lo lắng khi những người đó đang nói về cơ thể của Tiêu Chiến?"
Vương Nhất Bác hoàn toàn tức giận: "Con mẹ anh trả lời tôi, làm sao anh biết chuyện này? Làm sao anh biết là anh ấy?"
"Vương Nhất Bác, vòng trong lớn như thế, video hot thế kia, cậu cho rằng cậu đánh code thì che được gì..."
Thời Tụng nói rất tức giận, nhưng nước mắt lại trào ra, hắn ta không biết đó là nước mắt do tức giận hay do quá đau lòng cho Tiêu Chiến.
"Người khác không nhận ra anh ấy, tôi còn không nhận ra sao? Cậu bảo tôi làm sao coi nhẹ chuyện này? Cậu căn bản đâu thiếu tiền, Bella không trả lương cho cậu đủ cao sao? Ngay khi tính cả Bắc Âu này, cậu vẫn là người thuộc tầng lớp thu nhập cao, cậu định khi nào mới ngừng việc sử dụng số tiền thu được từ video để bù lỗ cho dự án? Cậu chỉ xem Tiêu Chiến là một món đồ chơi có thể mang ra sử dụng bất cứ lúc nào, anh ấy quá ngốc mà!"
"Anh bớt suy diễn đi!" Thời Tụng còn chưa nói hết, Vương Nhất Bác không nhịn được nữa, giơ tay đấm mạnh vào đối phương: "Đối với tôi Tiêu Chiến quan trọng hay không, anh làm quái gì biết mà nói!"
Đây là đòn phản công đầu tiên của Vương Nhất Bác, hắn đã rất tức giận, hắn khó chịu và hối hận rồi, lúc này, khi biết Thời Tụng đã xem video của hắn và Tiêu Chiến, không hiểu sao hắn càng thêm bực bội mà không kiềm chế được sức lực, khiến Thời Tụng loạng choạng ngã ra và chảy máu sau cú đấm của hắn.
"Tình cảm của tôi và Tiêu Chiến thì liên quan quái gì đến anh? Chúng tôi làm tình như thế nào, không cần anh ở đây nói ra nói vào!"
Trên con phố vắng trước cổng bệnh viện của Stockholm, hai người đàn ông xô xát với nhau, mỗi cú đấm đều chí mạng như quyết tâm không để đối phương sống sót. Cuối cùng, Vương Nhất Bác nhìn đâu cũng ra hai ảnh, khuôn mặt đầy máu, hắn lắc đầu thật mạnh rồi đứng dậy, Thời Tụng không chịu bỏ qua, phun ra một ngụm máu rồi đứng dậy tiếp tục tấn công.
May mà lúc đó Trình Triệt xuất hiện ngăn cản hai người.
"Không được đánh nữa, sao lại đánh nhau nữa rồi!" Trình Triệt kéo mạnh Thời Tụng, hét lớn với hai người: "Tiêu Chiến tỉnh rồi, hai cậu muốn vào xem hay ở đây đánh nhau?"
"Anh ấy tỉnh rồi? Bây giờ có thể đi gặp anh ấy được đúng không?" Vương Nhất Bác hỏi.
"Đợi thêm mấy tiếng nữa, nếu không có vấn đề gì thì có thể chuyển đến phòng bệnh tổng hợp." Trình Triệt nhìn dáng vẻ máu me bê bết của hai người trước mặt mà thở dài: "Hai cậu nên suy nghĩ lát giải thích như thế nào với Tiêu Chiến đi."
Vương Nhất Bác và Thời Tụng trừng mắt nhìn nhau, lui ra xa một chút, đều không lên tiếng.
Tám giờ sáng, bầu trời Stockholm đã sáng, Tiêu Chiến từ từ mở mắt ra trong đau đớn.
Anh còn choáng váng và đau đầu, nhìn mọi thứ xung quanh không có cảm giác thực, anh chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu óc mờ mịt, không biết mình đang ở đâu.
Tình trạng cơ thể của anh đã ổn định đôi chút, vừa mới được chuyển đến phòng bệnh tổng hợp, trên tay anh vẫn đang truyền dịch, không thể cử động được.
Hầu hết các phòng bệnh ở Thuỵ Điển đều là phòng đơn có đầy đủ tiện nghi như phòng tắm, lúc này Trình Triệt đang đun nước nóng, quay đầu lại thì thấy Tiêu Chiến đã tỉnh, vội đặt đồ trong tay xuống rồi đi tới.
"Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, cậu thấy thế nào rồi?"
"Anh Trình..." Tiêu Chiến xoa xoa thái dương, chậm rãi nói: "Đây là bệnh viện sao?"
"Đúng rồi, cậu thật sự doạ chết bọn tôi, sao tối hôm qua cậu uống nhiều vậy, thật sự rất nguy hiểm." Trình Triệt cau mày, nhấn chuông gọi: "Để bác sĩ đến khám cho cậu."
Tiêu Chiến nhìn bình dịch đang treo, yếu ớt hỏi: "Cái này bao lâu nữa mới xong? Âu Âu vẫn còn ở nhà, nó không thể xa người quá lâu, tôi phải nhanh chóng trở về."
"Không được, bác sĩ bảo cậu phải ở lại đây thêm một ngày nữa."
Tiêu Chiến lắc đầu: "Tôi không sao, tôi biết cơ thể mình mà."
Trình Triệt không thuyết phục được anh, lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, lúc này bác sĩ đến kiểm tra tình trạng của anh, mọi chuyện đều ổn, không có vấn đề gì lớn, nếu hôm nay anh phải xuất viện thì bệnh viện vẫn sẽ cho phép, nhưng anh cần giữ liên lạc với bệnh viện, có bất cứ vấn đề gì phải liên hệ với bệnh viện ngay.
Lúc này Trình Triệt mới thấy nhẹ nhõm.
Bác sĩ dặn dò xong thì ra ngoài, khi cánh cửa phòng bệnh mở ra, có một giọng nói khe khẽ vang lên từ bên ngoài.
"Ai đang ở bên ngoài vậy?" Tiêu Chiến hỏi.
"Thời Tụng." Trình Triệt hơi do dự: "Còn có...Vương Nhất Bác."
"Vương Nhất Bác?" Tiêu Chiến ngạc nhiên, khẽ giọng nói: "Sao cậu ta lại ở đây..."
"Để tôi gọi bọn họ vào."
"Đừng..." Tiêu Chiến nắm lấy cổ tay Trình Triệt, hơi ngập ngừng rồi khẽ nói: "Tôi không muốn gặp cậu ta."
Trình Triệt đương nhiên hiểu được "cậu ta" mà Tiêu Chiến nói là ai, anh ta thở dài: "Được, tôi chỉ gọi Thời Tụng vào, tối hôm qua chính cậu ta đã tìm thấy cậu ở nhà, cậu ta đã rất sợ."
Tiêu Chiến mặt không biểu tình, im lặng gật đầu.
Bên ngoài phòng bệnh, Trình Triệt mở cửa cho Thời Tụng vào, Vương Nhất Bác cũng định vào theo nhưng bị Trình Triệt ngăn lại.
"Cậu ấy vẫn chưa muốn gặp cậu, đừng để cậu ấy tức giận." Trình Triệt nói: "Cậu chờ chút đi, chờ cậu ấy bớt giận sẽ gặp cậu."
Ánh mắt Vương Nhất Bác mờ đi, ngồi trở lại ghế ở hành lang bệnh viện, hai mắt hắn đỏ ngầu, mặt mũi bầm tím, râu cả đêm không cạo, dáng vẻ chán nản không thể tả.
Trình Triệt nhìn hắn rồi thở dài, sau đó ngồi xuống bên cạnh hắn:
"Tình trạng của cậu ấy ổn rồi, chiều nay sẽ xuất viện."
"Không phải bác sĩ nói cần ở lại để theo dõi sao?" Vương Nhất Bác hỏi.
"Cậu ấy lo cho mèo ở nhà không thể sống thiếu người."
Vương Nhất Bác cúi đầu, khoanh tay xoa xoa, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
Vương Nhất Bác và Trình Triệt không phải là bạn bè, họ chỉ là những người quen biết nhau qua công việc, những giữa họ có một chung với nhau một người quan trọng, chính là Tiêu Chiến, nên lúc này họ có thể bình tĩnh ngồi nói chuyện với nhau.
Sau vài lời, hai người lại rơi vào im lặng.
Bên trong bệnh viện ở Stockholm không có nhiều ánh sáng, chỉ có hành lang là được chiếu sáng, hai người cứ ngồi như vậy, mỗi người đều có những suy nghĩ riêng, thứ duy nhất còn lại chính là sự im lặng ngầm giữa những người trưởng thành.
Một lúc sau, Trình Triệt phá vỡ sự im lặng, hỏi ra câu hỏi mà anh ta đã thắc mắc từ lâu:
"Vương Nhất Bác, tình cảm cậu dành cho Tiêu Chiến là gì?"
Tay Vương Nhất Bác khựng lại.
Trình Triệt giải thích: "Đừng hiểu lầm tôi, tôi không cố ý tọc mạch chuyện riêng tư của cậu, chỉ là tôi quá lo lắng... Tiêu Chiến là một người rất kiêu ngạo trong các mối quan hệ, công việc và cuộc sống. Đã lâu lắm rồi tôi mới thấy cậu ấy như con thiêu thân như thế. Tôi cảm thấy tình cảm của cậu ấy dành cho cậu không đơn giản chỉ là "bạn tình" như lời cậu ấy nói, nên tôi rất muốn biết thái độ của cậu là như thế nào. Cậu có thực sự coi cậu ấy như là một "bạn tình" hay cậu cũng thích cậu ấy một cách nghiêm túc."
Vương Nhất Bác nhếch khoé môi cười khổ: "Ước gì tôi có thể chỉ coi anh ấy là bạn tình, ít nhất tôi sẽ không lo lắng cho một người bạn tình."
"Nếu đã thích cậu ấy thì tại sao lại bỏ cậu ấy lại chứ..."
Trình Triệt thở dài một hơi:
"Tình huống đêm qua nguy cấp đến nỗi cậu ấy chưa nói xong đã ngất xỉu. Bác sĩ nói viêm dạ dày không phải là chuyện nhỏ, bị sốc còn nguy hiểm hơn. Cậu biết đó, nếu đêm hôm qua mọi người đến trễ một chút, chỉ một chút thôi, thậm chí không thể cứu được mạng cậu ấy. Nếu vậy, cậu có hối hận khi rời bỏ cậu ấy không?"
Hối hận... Vương Nhất Bác không biết nên nói như thế nào, hắn hối hận rồi, hắn muốn quay ngược lại tối hôm qua, cho hắn thêm một cơ hội để lựa chọn, hắn sẽ không bao giờ bỏ đi.
"Chờ tâm trạng cậu ấy thoải mái hơn thì hãy đến giải thích với cậu ấy, nói với cậu ấy là cậu vẫn chưa rời đi, cho cậu ấy biết tình cảm của mình, đừng làm cậu ấy đau lòng nữa." Trình Triệt nói tiếp: "Văn hoá hẹn hò Âu Mỹ không phù hợp với cậu ấy, quy tắc trò chơi đó quá tàn nhẫn, nếu cậu thực sự thích cậu ấy, vì cậu ấy mà phá vỡ quy tắc một lần có sao."
Vương Nhất Bác cụp mắt xuống, hắn hiểu rõ từng lời của Trình Triệt.
"Anh biết rõ Thời Tụng cũng thích anh ấy, tại sao phải nói những lời này với anh ấy?"
"Bởi vì ai thích cậu ấy không quan trọng, quan trọng là cậu ấy thích ai."
Trình Triệt mỉm cười vỗ vai hắn nhắc nhở:
"Nếu tôi là cậu, lúc này nhất định sẽ cảm thấy nguy hiểm, bởi vì trước mặt tôi là một đối thủ không thể xem thường. Vương Nhất Bác, cậu nên biết rằng Tiêu Chiến có rất nhiều ng theo đuổi, hôm nay cậu ấy yêu cậu, ngày mai cậu ta đổi ý sẽ không còn yêu cậu nữa. Cơ hội qua đi rất nhanh, bây giờ không nắm bắt thì sau này cậu sẽ hối hận."
Qua đi rất nhanh...(*)
Raw là 稍纵即逝, hán việt là "sảo tung tức thệ", chớp mắt một cái đã biến mất, thành ngữ, có nghĩa là vừa buông ra sẽ rơi mất, mô tả thời gian hoặc cơ hội trôi qua rất dễ dàng.
Ngày hôm đó, một mình Vương Nhất Bác ngồi ở hành lang bệnh viện, trong đầu lặp đi lặp lại những lời này.
Trình Triệt nói đúng, đã đến lúc hắn phải nắm bắt, trước đây hắn luôn cho rằng mọi chuyện phải sắp xếp từng bước một, trước tiên hắn xác định tình cảm của hắn dành cho Hạ Thương, sau đó hoàn thành dự án trong tay, rồi sau nữa mới tính đến chuyện tình cảm với Tiêu Chiến... Hắn đã suy nghĩ rất kỹ, nhưng lại quên mất rằng người tính không bao giờ bằng trời tính.
Người quá lý trí sẽ rất khó yêu.
Tình cảm cũng khó mà toan tính.
Vương Nhất Bác ngồi đợi cả ngày trên ghế lạnh, cho đến khi đêm xuống, cửa phòng bệnh mới được mở ra. Tiêu Chiến đi ra, vừa ngước lên thì thấy có người đang đợi ở cửa.
Đã một ngày một đêm trôi qua, Vương Nhất Bác trông càng hốc hác hơn, vết thương trên mặt trông càng đáng sợ, thái dương sưng lên rất nhiều, vết bầm bên phải cũng sưng lên, vết thương ở khoé miệng đông lại thành vảy máu, cả người trông rất chán nản. Thấy Tiêu Chiến đi ra, hắn vội vàng bước lên nắm lấy tay Tiêu Chiến.
Nhìn thấy bộ dáng của Vương Nhất Bác, tim Tiêu Chiến thắt lại nhưng anh vẫn lựa chọn tránh né tay đối phương.
"Tiêu Chiến!" Vương Nhất Bác gọi anh lại.
Tiêu Chiến mặc kệ hắn, cúi đầu bước ra ngoài, thân thể anh vẫn còn yếu nên không thể đi nhanh, dễ dàng bị Vương Nhất Bác đuổi kịp.
Một lúc sau, anh trực tiếp nắm lấy cánh tay Thời Tụng và nói: "Tôi không muốn nói chuyện với cậu ta."
Được anh cho phép, Thời Tụng ôm anh vào lòng để bảo vệ anh đi một đường ra ngoài rồi trực tiếp lên xe.
Vương Nhất Bác đi theo phía sau trông thấy xe của Thời Tụng lái đi, hắn chặn lại một chiếc taxi.
Suốt dọc đường Tiêu Chiến không nói gì, chỉ im lặng ngồi trên ghế phụ. Chiếc xe đang phát bài "Magolina" mà anh từng khen hay.
Giọng hát rất mê người, Tiêu Chiến im lặng nghe, cảm thấy thấm từng câu từng lời của bài hát.
---Em không muốn lặp lại những sai lầm trong quá khứ, nhưng không có ai phù hợp hơn chúng ta.
Một bản R&B nhanh chóng chạm đến tim anh khiến đầu mũi hơi đau nhức, anh lúng túng xoay đầu ra ngoài cửa sổ, trong đôi mắt nhoè nước, qua gương chiếu hậu bên ngoài cửa sổ xe, anh nhìn thấy chiếc taxi Vương Nhất Bác đi theo anh.
Xe nhanh chóng đến dưới nhà, Tiêu Chiến xuống xe, Thời Tụng vẫn không yên tâm, Tiêu Chiến liếc nhìn Vương Nhất Bác đang đuổi theo phía sau rồi nói với Thời Tụng:
"Cậu lên nhà với tôi."
Tiêu Chiến trực tiếp nắm lấy tay Thời Tụng, không nói lời nào kéo hắn ta, Vương Nhất Bác chỉ có thể đứng đó nhìn mọi thứ trước mắt, đứng bên ngoài cửa gọi tên Tiêu Chiến nhưng chẳng có ai đáp lại hắn.
Lên lầu mở cửa, đèn chưa kịp bật, Âu ÂU từ trong bóng tối chạy đến, nhảy thẳng vào vòng tay của Tiêu Chiến. Chứng lo lắng chia ly của Âu Âu rất nghiêm trọng, trong nhà không có ai, chắc nó đã phải tru rất lâu nên giọng nó hơi khàn khàn, Tiêu Chiến xoa đầu Âu Âu để làm dịu cảm xúc của mèo con.
Trong nhà lúc này rất bừa bộn, bữa tối hôm qua vẫn còn trên bàn, mảnh thuỷ tinh vỡ vương vãi khắp sàn nhà. Tiêu Chiến ôm lấy Âu Âu bần thần ngồi trên sô pha mà không có ý định dọn dẹp, Thời Tụng sợ mảnh thuỷ tinh vỡ làm bị thương nên ngồi xuống giúp dọn dẹp chúng.
Cả hai đều không nói chuyện, Thời Tụng hiểu vì sao Tiêu Chiến lại kéo hắn ta lên đây, không phải muốn hắn ta ở lại mà chỉ là cố ý để cho người ở dưới lầu nhìn thấy.
Có lẽ anh đang lợi dụng hắn ta, nhưng Thời Tụng sẵn sàng.
Căn phòng yên tĩnh đến lạ thường, chỉ có âm thanh dọn dẹp mảnh vỡ thuỷ tinh của Thời Tụng, thẫn thờ một lúc, Tiêu Chiến nhìn thấy Thời Tụng đang dọn dẹp bàn ăn mới chậm rãi nói:
"Đặt chúng ở đó đi, mai tôi dọn sau."
"Cậu lo nghỉ ngơi thật tốt đi, để tôi dọn." Thời Tụng nói.
Tiêu Chiến ngồi trên sô pha nhìn bóng dáng bận rộn bên bồn rửa, anh trầm mặc một hồi, sau đó mới đột nhiên hỏi:
"Cậu không trách tôi lợi dụng cậu sao?"
Thời Tụng liền ngây ra.
"Sao có thể chứ." Thời Tụng lấy lại bình tĩnh, tiếp tục dọn dẹp bát đĩa: "Tôi có thể cho cậu tất cả những gì tôi có, cậu muốn dùng ra sao, bất cứ lúc nào đều được."
"Tại sao..." Tiêu Chiến hỏi.
"Tại sao cái gì."
"Tại sao lại thích tôi."
Xoảng...Cái bát trong tay Thời Tụng rơi xuống bồn sau câu hỏi của Tiêu Chiến.
Bức tường giấy giữa bọn họ cuối cùng cũng bị phá vỡ.
"Cậu thích tôi, đúng không?" Tiêu Chiến tiếp tục hỏi.
Thời Tụng hít một hơi thật sâu rồi đặt đồ trong tay xuống, nhìn anh:
"Đúng vậy, tôi thích cậu, rất thích."
"Nhưng tôi..."
"Chiến Chiến, cậu không cần vội từ chối tôi, tôi cũng không vội cần gì ở cậu." Thời Tụng nói: "Cậu chỉ cần biết chưa bao giờ tôi xem cậu là tình anh em với nhau, mà là tình yêu, tôi yêu cậu không kém người đó đâu."
Tiêu Chiến mím môi, một lúc sau mới quay đi, hai mắt đỏ hoe.
Nhiều người yêu anh đến thế, tại sao anh lại ở đây dây dưa với Vương Nhất Bác?
Đêm đó, Tiêu Chiến và Thời Tụng đều không ngủ, một người thì thẫn thờ ôm mèo con trong phòng ngủ, một người ngồi ở cửa sổ phòng khách đốt thuốc cả đêm.
Sáng sớm, Tiêu Chiến xuống bếp lấy nước, thấy Thời Tụng vẫn còn thức, anh rót thêm một ly rồi đặt vào tay hắn ta.
"Sao còn chưa ngủ?" Thời Tụng hỏi anh.
"Không ngủ được."
Tiêu Chiến đáp. Anh đứng bên cửa sổ nhìn xuống, trong đêm gió lạnh của Stockholm, Vương Nhất Bác vẫn đứng đó, chưa rời đi.
"Cậu ta đứng đó cả đêm." Thời Tụng nói: "Một tiếng nữa, Stockholm sẽ mưa."
Tiêu Chiến "ừm" với giọng nghẹn ngào.
"...Không lo cho cậu ta sao?"
"Cậu ta chẳng liên quan gì đến tôi."
Tiêu Chiến thu hồi ánh mắt, lấy một điếu thuốc rồi ngồi xuống sô pha, anh lấy ra chiếc bật lửa mỏng dài, khéo léo trượt bánh răng rồi châm điếu thuốc.
Thời Tụng nhìn anh: "Trước kia cậu rất ít khi hút thuốc."
"Đó là trước đây." Tiêu Chiến cau mày, thở ra một làn khói.
Tiêu Chiến đứng bên cửa sổ hồi lâu, thở dài: "Cậu ta không có đi."
Tiêu Chiến không hiểu Thời Tụng đang nói đến chuyện gì.
"Đêm hôm qua Vương Nhất Bác đã không rời đi." Thời Tụng trầm giọng nói: "Tối hôm qua lúc cậu ta quay lại thì xe cứu thương đã đưa cậu đến bệnh viện rồi, cậu ấy chỉ đến muộn thôi chứ cậu ta không đi."
Tiêu Chiến sững sờ lắng nghe, điếu thuốc khẽ cháy trong đầu ngón tay, phần lớn tro đều rơi xuống thảm, hai mắt anh đỏ hoe, dùng giọng mũi lên tiếng:
"...Cái gì?"
Thời Tụng rít một hơi dài và lặp lại:
"Cậu ta đã không đi."
Không đi...Tối qua Vương Nhất Bác không đi, tối qua Vương Nhất Bác đã chọn anh.
Trái tim Tiêu Chiến quặn thắt nhói đau, đôi mắt phủ một tầng ươn ướt, dòng nước mắt mỏng manh kết thành những giọt nước ở mi dưới, thậm chí còn không thể khóc được.
"Tại sao lại nói cho tôi biết?" Anh hỏi: "Cậu có thể không cần nói cho tôi biết, để tôi sẽ mãi oán hận cậu ta."
Thời Tụng cười khổ, hắn ta dập điếu thuốc còn cháy, bước đến lau nước mắt cho Tiêu Chiến.
"Bởi vì tôi không muốn cậu phải khóc, Tiêu Chiến mà tôi biết chưa bao giờ rơi nước mắt."
Bốn giờ sáng, Thời Tụng vẫn rời đi.
Một lúc sau, Stockholm đổ mưa.
Đây là trận mưa lớn nhất mùa hè năm nay, mưa như trút nước, cuốn trôi mọi buồn phiền của thành phố. Vào một ngày sương mù, hơi nước bốc lên nghi ngút, Tiêu Chiến mở hé cửa sổ, hơi lạnh tràn vào qua khe hở khiến anh rùng mình.
Tiêu Chiến nhìn xuống qua cửa sổ, bóng dáng quen thuộc vẫn ngây ngốc đứng đó, dù mưa có to cỡ nào thì bóng dáng đó vẫn không nhúc nhích.
Năm giờ mười phút sáng, cửa tầng dưới đột ngột mở ra.
Vương Nhất Bác đã đứng cả đêm, còn ngâm mình dưới mưa lạnh thêm một tiếng nữa, lúc này nhìn thấy người bên trong cửa, ánh mắt rốt cuộc cũng sáng lên.
Tiêu Chiến nhìn hắn hồi lâu rồi mới nói: "Vào đi."
Căn phòng rất ấm áp, Âu Âu vẫn đang ngủ say trong phòng ngủ, Vương Nhất Bác người ướt sũng đứng ở cửa ra vào.
Tiêu Chiến không nói gì, lạnh lùng ném chiếc khăn cho hắn:
"Chờ mưa tạnh thì đi đi."
Hai mắt Vương Nhất Bác đỏ hoe nhìn anh, nghe anh nói xong liền đột nhiên nắm lấy cổ tay anh, ôm anh thật chặt.
"Tôi sai rồi." Vương Nhất Bác vùi đầu bên cổ anh, trầm giọng nói: "Tôi thực sự sai rồi, lẽ ra tôi không nên để anh một mình, tôi hứa sau này sẽ không thế nữa, đừng mặc kệ tôi, cũng đừng đuổi tôi đi."
Trái tim Tiêu Chiến lại nhói đau, anh khẽ cau mày, đẩy Vương Nhất Bác ra, nhỏ giọng nói:
"Vương Nhất Bác, tôi đã dừng trò chơi này rồi, tôi thừa nhận tôi thua. Tôi không thể tiếp tục nữa. Nếu cứ thế tôi sẽ chết. Cậu đi đi, chúng ta hãy xem như chưa từng gặp nhau và sống cuộc đời của riêng mình đi, được không?"
"Không được."
Vương Nhất Bác nhìn biểu cảm của Tiêu Chiến, hoàn toàn hoảng sợ, hắn vây Tiêu Chiến ở góc cửa ra vào, thấp giọng cầu xin:
"Chúng ta không chơi nữa, tôi không cần gì cả, chỉ cần anh đừng rời bỏ tôi, được không? Chúng ta sống với nhau, được không?"
"Sống với nhau...?"
Tiêu Chiến há hốc mồm, anh gần như sắp khóc.
"Cậu muốn bây giờ tôi sống cùng với cậu?"
"Đúng vậy, chúng ta sống cùng nhau, chúng ta không làm bạn tình nữa, chúng ta yêu nhau nghiêm thúc nhé, được không?"
"Không được!"
Tiêu Chiến cố gắng ổn định hơi thở, anh hỏi Vương Nhất Bác:
"Có phải cậu cho rằng dù thế nào thì tôi cũng sẽ thích cậu, dù có xảy ra chuyện gì thì tôi cũng sẽ tha thứ cho cậu không? Cậu thế này là đang bắt nạt tôi, Vương Nhất Bác, cậu có biết cậu đang bắt nạt tôi không?"
Vương Nhất Bác lắc đầu, lắp bắp đáp:
"Tôi không có ý đó, làm sao tôi có thể bắt nạt anh chứ, chỉ là...chỉ là..."
"Chỉ là cậu vừa phát hiện ra thứ mà bản thân ban đầu quyết tâm có được lại có kẻ khác thèm muốn nên không phục."
"Không phải thế." Hai mắt Vương Nhất Bác đỏ hoe, hắn hiếm khi rơi nước mắt, giờ lại đang rơi trước mặt Tiêu Chiến: "...Tôi thật sự...muốn ở bên anh."
Dưới ánh sáng vàng mờ ảo, Tiêu Chiến nhìn những giọt nước mắt trong suốt chảy xuống khuôn mặt vừa sưng vừa bầm tím của Vương Nhất Bác, nhất thời không nói được gì.
Anh nhớ lại giọng nữ ca sĩ say đắm trên xe của Thời Tụng, hát giai điệu khoan thai nhẹ nhàng:
----Em không muốn lặp lại sai lầm tương tự
----Nhưng không ai phù hợp hơn chúng ta
Tiêu Chiến nhìn người trước mặt, cảm thấy tình yêu có lẽ là như thế này: không phân biệt đúng sai, trái phải, giây trước còn cãi nhau, giây sau lại đau lòng vì nước mắt của đối phương.
Anh không muốn lặp lại sai lầm tương tự, nhưng anh không thích người khác.
Anh vẫn thích người đó.
"Chúng ta không thể ở bên nhau." Tiêu Chiến nhẹ nhàng nói: "Vương Nhất Bác, cậu phải suy nghĩ cho kỹ lý do tại sao cậu muốn ở bên tôi, là vì thật sự yêu tôi, hay là vì sự xuất hiện của Thời Tụng khiến cậu cảm thấy có mối ngụy... Là tình yêu hay là sự chiếm hữu, cậu phải suy nghĩ rõ ràng. Nếu cậu không thực sự thích tôi thì tôi thà không có đoạn tình cảm này còn hơn."
"Tiêu Chiến..."
Tiêu Chiến ngắt lời Vương Nhất Bác:
"Không vội, cậu cứ từ từ suy nghĩ, tôi cho cậu thời gian nửa tháng, sau nửa tháng cậu hãy cho tôi câu trả lời."
"... Vậy anh có bằng lòng tha thứ cho tôi không?"
"Tôi không còn cách nào khác..." Tiêu Chiến nói: "Chỉ cần tôi còn thích cậu, thì tôi không có lựa chọn nào khác."
Mưa vẫn đang rơi, bầu trời dần sáng lên, cuối cùng Tiêu Chiến cũng lê thân thể mệt mỏi đi ngủ, Vương Nhất Bác sau khi tắm nước nóng đi ra khỏi phòng tắm, kéo chăn giúp người đang ngủ say trên giường.
Hắn đến ngồi bên cửa sổ, châm điếu thuốc cuối cùng còn lại trong hộp thuốc, vừa nhìn vừa suy nghĩ về việc gửi yêu cầu khoá tài khoản video của bọn họ.
Kỳ thực hắn không cần phải suy nghĩ gì cả, từ lúc hắn không lên chuyến bay quay lại Copenhagen, từ lúc hắn lựa chọn ở lại Stockholm, con tim hắn đã có câu trả lời.
Mùa hè Bắc Âu sắp trôi qua, năm ngoái khi Vương Nhất Bác đưa ly rượu ở Pub53, chỉ có một mình Tiêu Chiến uống, nhưng có đến hai người say.
Mùa thu năm nay, Vương Nhất Bác chỉ muốn có khoảng thời gian vui vẻ với Tiêu Chiến.
Có thể chứ, cho dù Bắc Âu có lạnh đến đâu cũng nên chở che cho một đôi tình nhân.
______
Wb: SEAHii_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro