Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phản quy tắc 19.2

Sau đêm đó, Vương Nhất Bác đã không gọi cho anh suốt nửa tháng, Tiêu Chiến cũng không chủ động liên lạc với đối phương, anh quá thất vọng về Vương Nhất Bác, lần này anh quyết tâm không dây dưa với Vương Nhất Bác nữa.

Tiêu Chiến nghĩ có rất nhiều đối tượng yêu thích anh nên anh không cần phải qua lại với Vương Nhất Bác.

Cũng chẳng phải anh không có người thích.





Đầu tháng 5, thời tiết Stockhokm cũng ấm lên, mặc dù trời vẫn còn sương mù nhưng ít ra tuyết không còn rơi nữa. Bắc Âu sắp bước vào mùa đẹp nhất trong năm, sau khi rời xa Vương Nhất Bác, cuộc sống của Tiêu Chiến ngày càng suôn sẻ, như thể anh đã trở lại dáng vẻ điềm tĩnh và ổn định trước đây.

Anh cũng từng kiểm tra tài khoản video của họ trong lúc nhàn rỗi, trong khoảng thời gian đó, Vương Nhất Bác đã đăng một bài viết, nội dung là:

---Mèo con nuôi trong nhà thật đáng yêu nhưng cũng thật cô đơn.

Tiêu Chiến mở xem bình luận của người hâm mộ, bọn họ thực sự nghĩ rằng anh ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.

Ai trêu hoa ghẹo nguyệt chứ? Tiêu Chiến tức giận nghĩ, rõ ràng là Vương Nhất Bác mới là người dây dưa với phụ nữ khác, không để lại cho anh chút hy vọng nào... Để mà nói xấu thì không ai xấu hơn Vương Nhất Bác.

Ngay khi chuẩn bị thoát ra, anh phát hiện Vương Nhất Bác đã thay thế biểu tượng con cáo tượng trưng cho anh thành một con mèo con.

Mèo... Tiêu Chiến nhớ tới bé mèo hoang ở Rome ăn bất chấp để tích mỡ, anh thở dài, không biết bây giờ bé mèo con đó có khoẻ không, đã tìm được chủ yêu thương nó không.

"...Đồ cặn bã."

Tiêu Chiến thầm mắng, anh bực bội khi nghĩ rằng không chừng lúc này Vương Nhất Bác đang ở cùng Hạ Thương, càng nghĩ càng khó chịu, nhưng đáng tiếc anh không có tư cách để xen vào, nghĩ đến đây, anh lại chán nản, bĩu môi đáng thương.





Giữa tháng Năm, công việc của Tiêu Chiến bắt đầu bận rộn, Bắc Âu sắp vào kỳ nghỉ hè, dự án của các công ty lớn đang dần hoàn thiện. Khi rảnh, Thời Tụng thường rủ anh đi ăn tối và đôi khi đi uống rượu. Anh biết Thời Tụng đối tốt với anh, nhưng anh chỉ xem hắn ta là anh em bạn bè, không nghĩ gì khác.

Trình Triệt đang hẹn hò với một cô gái người Stockholm, mối quan hệ của hai người phát triển nhanh chóng, không bao lâu đã bắt đầu nghĩ đến việc kết hôn. Tiêu Chiến bị sốc với ý định kết hôn chớp nhoáng của Trình Triệt, mỗi lần anh cùng Thời Tụng uống rượu hay nhắc đến chuyện đó, anh thường xuyên lắc đầu nói rằng Trình Triệt mờ mắt vì tình yêu rồi.

Thời Tụng chỉ mỉm cười ấm áp, nói rằng một khi đã yêu một người thì sẽ nóng lòng muốn ở bên người đó đến cuối đời.

Chẳng lẽ là vậy... Tiêu Chiến ngẩng đầu uống một ngụm rượu, anh chưa bao giờ từng được yêu như thế, anh không biết cảm giác đó sẽ như thế nào.





Hôm đó, anh từ quán bar trở về, cả người toàn mùi rượu, vừa bước vào nhà, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, anh tưởng là Thời Tụng gọi nên bấm nghe. Anh không ngờ đối phương là chủ nhân của giọng nói đã mất liên lạc từ lâu.

"Alo, anh có nhà không?"

Đã lâu không liên lạc, Vương Nhất Bác vẫn như cũ, giọng nói vẫn lạnh lùng, không hề có một chút ấm áp nào.

Tiêu Chiến vẫn còn mặc áo khoác, anh cứ thể sững sờ ở cửa nhà, phải mất một lúc lâu anh mới phản ứng lại, nghẹn ngào nói với người ở đầu kia điện thoại: "Đừng gọi tôi nữa."

Anh cúp điện thoại, dựa vào cửa trầm ngâm, không ngờ Vương Nhất Bác lại gọi lại cho anh, hắn hỏi: "Không muốn nói chuyện với tôi đến thế sao?"

"Anh Vương, tôi nghĩ lúc ở Ý tôi đã nói rất rõ ràng, chúng ta nên xem như chưa quen biết nhau, làm ơn tránh xa tôi và đừng làm phiền tôi nữa."

"Hừ...Tránh xa anh sao..." Vương Nhất Bác không hề khó chịu mà còn kéo dài giọng hỏi: "Nếu tôi tránh xa anh, vậy bé con của anh phải làm thế nào đây?"

"Tôi quan tâm chắc!" Tiêu Chiến buột miệng thốt ra, sau đó đột nhiên phản ứng lại hỏi: "...Con gì?"

Vương Nhất Bác khịt khịt mũi: "Tôi ở dưới lầu nhà anh, mở cửa đi."

Tiêu Chiến đột nhiên sững sỡ, cúp điện thoại, ngơ ngác đi xuống dưới lầu mở cửa, vừa mở cửa thì thấy Vương Nhất Bác thực sự đứng ở ngoài, thấy anh hắn liền nghiêng đầu mỉm cười, trên tay ôm một con mèo con.

Hôm đó Vương Nhất Bác mặc một chiếc áo khoác màu đen, đầu đội mũ chữ, tai đỏ bừng vì lạnh, các khớp tay cũng đỏ bừng.

Bầu trời Stockholm sau buổi chiều đầy sương mù, độ ẩm không khí rất cao, bé mèo con màu trắng ngoan ngoãn nép vào vòng tay Vương Nhất Bác, chóp mũi có một lớp sương mỏng tụ lại.

"Tôi đưa nó cho anh, anh đừng giận tôi nữa được không?" Vương Nhất Bác cười hỏi.

Đó thực sự là bé mèo hoang ở Rome.

"Làm sao cậu mang được nó đến đây?" Tiêu Chiến không giấu được sự ngạc nhiên, bước lên ôm mèo con vào lòng: "Một mình cậu quay lại Rome à? Làm sao tìm được nó?"

"Bỏ chút công sức thôi. May là thủ tục nhận nuôi cũng đã xong, anh chỉ còn cần mang nó đi đăng ký nữa thôi."

Vương Nhất Bác hai tay đút túi quần nhìn anh, hít gió lạnh rồi cố ý hỏi:

"Hừ...Stockholm lạnh quá, không biết có ai cho tôi vào nhà không."

Tiêu Chiến bất đắc dĩ đưa Vương Nhất Bác lên lầu. Mặc dù anh vẫn đang trách Vương Nhất Bác vì Hạ Thương mà bỏ lại anh ở Ý, nhưng khi nhìn mèo con trong tay, cơn giận trong lòng anh đã tiêu tan không ít.





Thủ tục nhận nuôi thú cưng ở Bắc Âu rất phức tạp, muốn nhận nuôi thú cưng xuyên biên giới càng không dễ, mặc dù Vương Nhất Bác chỉ giải thích đơn giản nhưng Tiêu Chiến biết quá trình này cần rất nhiều thời gian và tâm sức, mười ngày nửa tháng chưa chắc đã xong.

Hiếm khi có một người sẵn sàng dành nhiều thời gian cho người khác, hơn nữa Vương Nhất Bác lại là một kẻ cuồng công việc, xem thời gian quý như mạng sống của mình, giờ đây sẵn sàng dành nhiều tâm sức cho người khác như thế, Tiêu Chiến có chút cảm động.

Hơn nữa, anh thực sự không mong đợi có thể gặp lại bé mèo con ở Stockholm.

"Bảo bảo, sau này bé con sẽ có nhà, không phải lang thang nữa." Anh nhẹ nhàng nói với mèo con, sau đó nhìn Vương Nhất Bác nói: "...Cảm ơn cậu."

"Chỉ cảm ơn mà không có gì muốn nói với tôi sao?" Vương Nhất Bác vòng tay qua eo anh hỏi.

"...Muốn tôi nói cái gì?"

"Tối hôm đó tôi gọi cho anh có một người đàn ông bắt máy, anh không định giải thích với tôi sao?"

"Có gì để giải thích..." Tiêu Chiến lúng túng tránh ánh mắt của hắn, lẩm bẩm: "Tôi ở cùng với ai thì liên quan gì đến cậu."

Vương Nhất Bác nhíu mày: "Làm rồi sao?"

Tiêu Chiến vẫn né tránh ánh mắt của hắn, không lên tiếng.

Vương Nhất Bác ôm eo anh, kéo anh vào lòng:

"Nói, có làm chưa?"

"Có phải trong mắt cậu, tôi sẽ ngủ với bất kỳ ai đúng không?" Tiêu Chiến có phần không vui, anh dựa sát vào Vương Nhất Bác, hơi thở đan xen, anh nhẹ giọng hỏi: "Còn cậu thì sao? Cậu lên giường với Hạ Thương chưa?"

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm người trong vòng tay, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Chiến xinh đẹp mà bướng bỉnh vẻ không khuất phục, đôi mắt ướt đẫm tràn đầy tình cảm nhìn hắn...nhưng vẫn không khỏi có những cảm xúc phức tạp.

Là oán giận, Tiêu Chiến vẫn trách hắn.





Một lúc sau, Vương Nhất Bác cười nhẹ, hôn lên môi Tiêu Chiến.

"...Vẫn còn giận tôi sao?"

"Các cậu là làm chưa?" Tiêu Chiến bướng bỉnh hỏi.

"Nếu tôi nói làm rồi thì sao?" Vương Nhất Bác xoa môi, nhẹ giọng hỏi: "Nếu tôi đã làm chuyện đó với cô ấy thì anh làm gì? Đuổi tôi đi sao?"

Nghe Vương Nhất Bác nói thế, Tiêu Chiến đột nhiên thay đổi giọng điệu, giọng mũi nặng hơn rất nhiều, anh mím môi, đôi mắt đỏ hoe như thể đang chịu đựng oan ức, anh cố gắng chớp mắt để ngăn bản thân không bật khóc.

"Vậy cậu cút khỏi đây, đừng khiêu khích tôi."

"Sao anh lại khóc?" Vương Nhất Bác đột nhiên hoảng hốt, lau nước mắt: "Tôi đùa anh thôi, sao có thể làm chuyện đó với cô ấy chứ."

Hai mắt Tiêu Chiến đỏ hoe, anh khịt mũi giọng khó chịu: "Ai đùa với cậu? Sau này không được nhắc đến tên cô ấy trước mặt tôi, tôi không muốn nghe."

"Không phải anh nhắc trước sao?" Vương Nhất Bác thở dài, giọng nói dịu dàng hơn: "Được được được, sau này không nhắc nữa, tôi hứa sẽ không có chuyện gì xảy ra với cô ấy, anh đừng khóc."

"Đáng ghét."

Tiêu Chiến nhăn mặt muốn thoát ra khỏi vòng tay Vương Nhất Bác, tức giận ôm mèo con đến ghế sofa.

"Đặt tên cho nó đi." Vương Nhất Bác nói.

"Gọi là 'Vương Nhất Bác cái đồ đáng ghét'."

Vương Nhất Bác cười cười xoa đầu anh, một lúc sau mới nói:

"Sao không gọi là "Tiêu Chiến đồ ấu trĩ'?"

Tiêu Chiến bĩu môi không chịu trả lời, một lúc sau mới nói:

"Để tôi nghĩ xem đã, tôi muốn nghiêm túc đặt cho nó một cái tên thật hay."

"Được, cừ từ từ, không vội."





Sau ngày hôm đó, hai người nhanh chóng tạo được lòng tin với mèo con và Tiêu Chiến đã đặt cho nó một cái tên rất hay, là "Aurora", bắt nguốn từ chữ Eos trong tiếng Latin, có nghĩa là cực quang.

Tiêu Chiến thích gọi nó là "Âu Âu" hơn và mua cho nó loại thức ăn cho mèo ngon nhất. Tuy nhiên, Vương Nhất Bác rất không hài lòng với Âu Âu, nói rằng từ ngày có Âu Âu, Tiêu Chiến chỉ quan tâm đến mèo con mà không còn quan tâm đến hắn nữa.

Âu Âu rất dính Tiêu Chiến, loại dính không bao giờ buông, chỉ cần Tiêu Chiến rời khỏi tầm mắt nó, Âu Âu sẽ kêu lên rất to. Vì lý do này mà họ đã phải đến trung tâm điều trị thú cưng để tham khảo ý kiến, bác sĩ nói rằng Âu Âu mắc chứng rối loạn lo âu chia ly nghiêm trọng, có lẽ là do nó đã lang thang quá lâu trước đó, để khi nhận được tình yêu từ Tiêu Chiến, nó sợ sẽ bị bỏ rơi lần nữa.

Tiêu Chiến nghe xong cảm thấy rất đau lòng, càng đối xử tốt với Âu Âu hơn, kết quả là Âu Âu không thể rời xa con người, thậm chí nó không thể ở một mình khi anh và Vương Nhất Bác làm tình.

Trong một lần làm tình, Vương Nhất Bác có hơi mạnh bạo với Tiêu Chiến, Tiêu Chiến hét lên hơi to, Âu Âu tưởng rằng mình đang gặp nguy hiểm nên xông vào phòng, nắm lấy mắt cá chân Vương Nhất Bác mà cào, để lại một vết máu.

"Là ai chờ mày dài cổ ở Rome? Ai mất nửa tháng để làm thủ tục đưa mày về Bắc Âu? Thật nhẫn tâm mà." Vương Nhất Bác túm lấy gáy của Âu Âu mà mắng: "Anh ấy là papa của mày, lẽ nào tao không phải sao?"

Tiêu Chiến ở bên cạnh cười khúc khích, anh nói cuối cùng cũng có người bảo vệ mình, sau này Vương Nhất Bác không được ăn hiếp anh nữa.





Cuối tháng Năm, Vương Nhất Bác nộp đơn xin làm việc ở nhà và ở lại Stockholm luôn, chưa trở lại Đan Mạch.

Một lần sau khi làm tình xong, Tiêu Chiến nằm trong vòng tay Vương Nhất Bác và hỏi:

"Vương Nhất Bác, cậu sẽ không dùng toàn bộ phép năm của cậu cho tôi đúng không?"

Vương Nhất Bác chỉ xoa vai anh rồi đáp: "Ngày nghỉ của tôi nhiều lắm, không hết được."

Một lúc sau, Vương Nhất Bác lại đột nhiên hỏi:

"Tiêu Chiến, anh thích tôi ở điểm gì?"

Đột nhiên bị hỏi vấn đề này, Tiêu Chiến không kịp chuẩn bị, anh im lặng suy nghĩ, trong lúc đó Âu Âu lặng lẽ liếm miếng đệm màu hồng dưới chân bọn họ.

Một lúc lâu sau, Tiêu Chiến trả lời: "Nhiệt độ."

Anh thích nhiệt độ mà Vương Nhất Bác mang đến, anh xa nhà đến một nơi cách nửa vòng trái đất, anh đã cô đơn quá lâu, chính Vương Nhất Bác đã mang đến cho anh sự ấm áp hiếm có trong những đêm gió lạnh ở Copenhagen.

Động tâm chẳng vì lý do gì, có thể là vì ly rượu đưa cho anh, có thể là đôi mắt hẹp thờ ơ của Vương Nhất Bác, hoặc có thể là nhiệt độ của hai cơ thể quấn lấy nhau... Nói tóm lại, chỉ là thích thôi, anh cũng muốn bản thân được tôn trọng nhưng anh không thể phủ nhận tình cảm của chính mình.

"Còn cậu, tại sao cậu không thích tôi? Chẳng lẽ chỉ vì tôi là đàn ông sao?" Tiêu Chiến vùi đầu vào cổ Vương Nhất Bác, chậm rãi nói: "Vương Nhất Bác, tôi thường nghĩ là, nếu giới tính của tôi khác đi, cậu có cho tôi một cơ hội công bằng để cạnh tranh với Hạ Thương không? Cậu căn bản không thích cô ấy đúng không?"

Lời của Tiêu Chiến khiến Vương Nhất Bác sửng sốt, điều mà hắn chưa từng dám nghĩ lúc này đã bị Tiêu Chiến vạch trần.

---Có phải hắn không thích Hạ Thương đến thế không?

Tình cảm của Vương Nhất Bác dành cho Hạ Thương là gì? Khi còn là một cậu bé mười mấy tuổi, hắn đã phải xa nhà đi học một mình ở Châu Âu, từ đó chưa bao giờ về nhà ở Trung Quốc. Hắn sinh ra trong một gia đình mà cả bố và mẹ đều là trí thức, từ nhỏ bố mẹ hắn chưa bao giờ để hắn thiếu thốn thứ gì, điều duy nhất không thể cho hắn chính là bầu bạn cùng hắn.

Bố mẹ hắn gần như vắng mặt trong tất cả những khoảnh khắc quan trọng của cuộc đời hắn, và người duy nhất thực sự chúc mừng anh là cô gái tên Hạ Thương.

Sau hơn mười năm sinh sống ở nước ngoài, ban đầu hắn nghĩ rằng Hạ Thương sẽ luôn đồng hành cùng hắn, nhưng giữa chừng cô ấy đã đến Hoa Kỳ tìm đến một thế giới rộng lớn hơn, bỏ lại hắn một mình ở Châu Âu ngoan cố bảo vệ giấc mơ thời tuổi trẻ.

Vương Nhất Bác luôn cho rằng mình thích Hạ Thương, như chuyện này là đương nhiên. Ngay cả trước khi có sự xuất hiện của Tiêu Chiến, hắn chưa bao giờ đặt câu hỏi về tình cảm của mình, cho đến cái tháng cuối cùng hắn một mình ở Copenhagen sau khi chia tay Tiêu Chiến trong đêm mưa đó, hắn mới phải đối mặt trực tiếp đến vấn đề này.

---Hắn thật sự thích Hạ Thương như tình cảm nam nữ không?

Hắn có tình cảm với Tiêu Chiến, nhưng đối với Hạ Thương thì không; hắn ghen tuông với Tiêu Chiến, nhưng với Hạ Thương thì không; hắn có ham muốn tình dục với Tiêu Chiến, nhưng với Hạ Thương thì hắn chưa bao giờ nghĩ đến...

Có lẽ, hắn thật sự không thích như hắn nghĩ, chỉ là hắn chưa bao giờ hiểu thế nào là thích một người, càng không có ai dạy hắn thế nào là tình yêu và nên yêu như thế nào.

"Tại sao anh nghĩ tôi không thích Hạ Thương?" Vương Nhất Bác hỏi người trong lòng.

"Bởi vì cậu đã dành nhiều thời gian hơn cho tôi." Tiêu Chiến nói: "Điều quý giá nhất đối với một người như cậu không phải là tiền bạc, mà là thời gian. Vương Nhất Bác, cậu có thấy hiện tại cậu dành thời gian cho tôi hơn bất cứ điều gì khác không? Thậm chí...nhiều hơn cả công việc của cậu."

Yêu một người là sẵn sàng dành thời gian cho người đó, Vương Nhất Bác cũng không ngoại lệ, hiện tại là thời điểm quan trọng nhất của tiến độ dự án, hắn mỗi ngày vẫn muốn ở Stockholm để được bên cạnh Tiêu Chiến.

"Nhưng tại sao cậu không chọn tôi?" Tiêu Chiến hỏi: "Bất cứ khi nào cậu đặt tôi với Hạ Thương lên bàn cân, cậu đều sẽ chọn cố ấy... Có phải chỉ vì cô ấy lớn lên cùng cậu không? Hay vì cô ấy là con gái và giới tính của cô ấy là sự lựa chọn tốt hơn cho cậu? Việc cậu không muốn chấp nhận tôi không phải vì cậu không thích tôi, mà là vì trong lòng cậu không chấp nhận đồng tính luyến ái, đúng không?"

"Không liên quan đến việc này." Thái độ của Vương Nhất Bác trở nên nghiêm túc, hắn nói: "Tiêu Chiến, tôi chưa bao giờ so sánh anh với cô ấy, tôi chỉ cần thời gian để nhận ra tình cảm của tôi đối với cô ấy là gì, chỉ có như vậy mới công bằng với anh... hơn nữa sự tập trung của tôi gần như hoàn toàn vào dự án, bây giờ không phải thời điểm tốt để yêu.

Chưa bao giờ so sánh... Tiêu Chiến cười khổ, rõ ràng là hắn đã so sánh, khi anh bị Vương Nhất Bác nhẫn tâm bỏ rơi ở Rome, anh đã thua so với Hạ Thương rồi.





Tiêu Chiến hơi buồn ngủ, anh vừa bị Vương Nhất Bác quăng quật quá lâu, bây giờ buồn ngủ đến không mở mắt ra được, lúc sắp ngủ thiếp đi thì anh nheo mắt nói:

"Tại tôi...Tôi là con gái thì tốt rồi..."

Anh nghĩ, nếu anh là con gái, Vương Nhất Bác sẽ không chống cự được loại cảm xúc này...

Đáng tiếc lời anh nói không rõ ràng, Vương Nhất Bác không thể nghe thấy rõ, anh chỉ có thể tự mình tiêu hoá những suy nghĩ buồn bã này, để phải vật lộn với vô số ác mộng.

Vào giữa tháng Sáu, trước khi bắt đầu kỳ nghỉ hè của Bắc Âu, vòng thẩm định thứ hai của IC Capital London đã kết thúc thành công, dự kiến sẽ đệ trình dự án lên Uỷ ban Đầu tư để xem xét và đưa ra quyết định cuối cùng vào tháng tiếp theo.

Vương Nhất Bác tự mình đứng về phe đối lập với Jett và Hạ Thương trong cuộc đấu tranh nội bộ cấp cao của Bella, hắn đứng về phía người đã kết nối hắn với Soluppgång, và sự lựa chọn của hắn được xem như trả ơn cho người đó.

Ngày tháng trôi qua nhàn nhã, vì Vương Nhất Bác, lần đầu tiên Tiêu Chiến chọn ở lại Bắc Âu để nghỉ hè. Mùa hè ở Stockholm ngập trong ánh nắng, thời tiết không lạnh cũng không nóng, Vương Nhất Bác nắm tay anh đi dạo trên đường, gió thổi tung góc áo sơ mi bằng vải lanh trắng của anh, bóng hai người chồng lên nhau...

Xen kẽ giữa ánh nắng và bóng râm, anh cảm thấy họ như một đôi tình nhân đã yêu nhau từ lâu.





Vương Nhất Bác đối với anh rất tốt, buổi sáng sẽ hôn đánh thức anh, mỗi ngày sẽ mua hoa ở cửa hàng hoa ở góc phố cho anh, ghi nhớ sở thích của anh và đặt chỗ ở nhà hàng anh yêu thích, thậm chí vụng về cố gắng aftercare sau mỗi lần làm tình như anh muốn...tốt đến mức Tiêu Chiến thường quên mất mối quan hệ bạn tình của họ, và chờ mong cơ hội được già đi cùng nhau trong hạnh phúc ngọt ngào.

Cuối cùng Tiêu Chiến cũng hiểu được tại sao Trình Triệt lại muốn nhanh chóng kết hôn với bạn gái, đồng thời cũng hiểu được lời của Thời Tụng ----nếu yêu ai đó, bạn sẽ nóng lòng muốn dành cả cuộc đời còn lại của mình cho họ.

Anh yêu Vương Nhất Bác và sự ấm áp hiếm có ở vùng đất lạnh giá và cô độc này, cho dù tất cả chỉ là một giấc mộng lớn.





Mộng thì cũng sẽ đến lúc tỉnh, hạnh phúc ngắn ngủi của Tiêu Chiến tan thành hư vô vào một đêm hè ở Bắc Âu.

Tối hôm đó, anh nấu một bàn đồ ăn để chúc mừng tiến độ dự án của Vương Nhất Bác suôn sẻ. Vương Nhất Bác đặt tay lên một bên, Âu Âu vẫy đuôi dưới chân bọn họ, nâng khuôn mặt nhỏ tròn lên xin ăn, Vương Nhất Bác cầm miếng thịt khô để trêu chọc nó.

Bữa ăn đã sẵn sàng, một bàn đầy đồ ăn, một chai rượu whisky Lanbo đặc biệt được mở ra.

Toàn bộ đèn trong phòng đều tắt, chỉ có nến trên bàn ăn đang cháy, hai người ngồi đối diện nhau, ánh nến phản chiếu hai khuôn mặt trẻ khôi ngô tuấn tú, Vương Nhất Bác đưa rượu whisky có đá cho Tiêu Chiến, Tiêu Chiến nhận lấy và mỉm cười.

"Cười cái gì?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Cười cậu đó."

"Cười tôi?" Vương Nhất Bác nhếch khoé miệng: "Cười tôi cái gì?"

"Tôi chợt nhớ lại bộ dáng lần đầu tiên gặp cậu..." Tiêu Chiến hỏi: "Nhất Bác, lúc đó ngoài việc làm tình ra, cậu có nghĩ chúng ta sẽ có ngày như hôm nay không?"

"Không," Vương Nhất Bác nói: "Lúc đó tôi chỉ nghĩ anh đẹp, không nghĩ chuyện gì khác nữa."

"Hừ...vậy cậu lời rồi nha." Tiêu Chiến cười nhiều hơn, anh cố ý trêu: "Bây giờ cậu có thể suy nghĩ lát nữa tôi sẽ mặc gì, muốn làm tư thế nào."

Vương Nhất Bác nhón dậy, giơ tay gõ lên trán anh:

"Ăn tối đi đã, tôi thật không biết cái đầu anh nghĩ gì mỗi ngày nữa."

Tiêu Chiến nhún vai, cầm đũa lên tinh nghịch hỏi: "Cậu muốn ăn món nào trước? Tôi gặp cho cậu..."

Lời còn chưa nói xong, điện thoại trên bàn của Vương Nhất Bác đột nhiên rung lên. Tiêu Chiến sững sờ, ánh mắt dõi theo âm thanh trên điện thoại, hai chữ quen thuộc kia khiến trái tim anh như rơi xuống đáy vực.

Là Hạ Thương.

Điều anh sợ nhất bây giờ chính là cuộc gọi đột ngột từ điện thoại của Vương Nhất Bác, bởi vì anh chưa bao giờ thắng, trong mọi quyết định, anh đều là người bị bỏ rơi đầu tiên.

Sau khi nhìn rõ tên người gọi đến, Vương Nhất Bác cũng sững sờ, sau đó nhanh chóng cầm điện thoại và không tự nhiên nói với Tiêu Chiến:

"Tôi nghe điện thoại."

Vương Nhất Bác cố ý tránh mặt anh, vào phòng ngủ để nghe điện thoại của Hạ Thương.

Nhưng cũng chỉ là một cánh cửa, dù không muốn nghe, anh vẫn có thể nghe rõ ràng cuộc trò chuyện.





Tiêu Chiến tuyệt vọng đặt đũa xuống, cụp mắt, lặng lẽ chờ Vương Nhất Bác ra ngoài. Ngay lúc đó, tim Tiêu Chiến thắt lại, hồi hộp chờ đợi sự lựa chọn của Vương Nhất Bác.

Anh biết rõ mình vẫn sẽ là người bị bỏ rơi đầu tiên, giống như chuyện đã từng xảy ra ở Rome.

Nhưng anh vẫn còn một tia hy vọng, dù sao khoảng thời gian này anh và Vương Nhất Bác đã rất hoà hợp, họ không phải là người yêu thì cũng là tình nhân, có lẽ lần này Vương Nhất Bác sẽ mềm lòng hơn với anh.

Âu Âu meo meo dưới chân, Tiêu Chiến bế Âu Âu lên, dùng giọng mũi nhẹ nhàng hỏi:

"Âu Âu à...Bé con có nghĩ lần này papa Nhất Bác sẽ chọn bố không?"

"Meo~"

Âu Âu cuộn tròn trong vòng tay của anh, lười biếng duỗi hai chân ra, nó chỉ là một con mèo con, làm sao có thể đoán được lựa chọn của con người chứ.

Tiêu Chiến chưa bao giờ cảm thấy căng thẳng như bây giờ, mỗi phút chờ đợi đều khiến anh cảm thấy khó chịu, anh hít một hơi, tim đập mạnh, đầu ngón tay gần như cắm vào lòng bàn tay gây đau đớn.





Không biết qua bao lâu, cuối cùng Vương Nhất Bác cũng tắt điện thoại, ra khỏi phòng ngủ, anh dè dặt ngẩng đầu nhìn đối phương, trong mắt có ánh nước, như đang hỏi Vương Nhất Bác:

Lần này, cậu có muốn chọn tôi không?

Sắc mặt Vương Nhất Bác tối sầm, khuôn mặt vốn đã góc cạnh lại càng lạnh lẽo hơn trong góc tối, hắn đứng trước của phòng ngủ do dự hồi lâu, sau đó mới đi tới đứng dưới ánh nến.

"Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác khẽ gọi tên anh: "...Bây giờ tôi phải trở về Đan Mạch."

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, nước mắt lăn dài, ôm lấy Âu Âu, cầu xin bằng giọng mũi:

"Nhất Bác...Lần này cậu có thể không đi không?"

"Hạ..." Vương Nhất Bác lên tiếng, sau đó dừng lại, dù sao cũng không được nhắc đến tên Hạ Thương, hắn đổi lời: "Cô ấy đã có một khoảng thời gian tồi tệ với Jett nên muốn rời khỏi Bella, bây giờ tôi phải nhanh chóng quay về."

"Ngay cả khi cô ấy muốn rời khỏi Bella thì cũng là sau kỳ nghỉ hè, cậu nhất định phải về trong tối nay sao?" Giọng mũi của Tiêu Chiến càng nặng hơn, khuôn mặt nhăn lại dưới ánh nến trông vô cùng buồn bã. "Vương Nhất Bác, tôi biết cậu lo lắng cho cô ấy, nhưng còn tôi thì sao, cậu không lo cho tôi sao?"

Trong phòng yên tĩnh đến lạ thường, ngọn nến đung đưa trong không khí, bóng hai người phản chiếu lên tường, vai Tiêu Chiến rũ xuống, ngay cả trong bóng tối cũng tràn đầy bi thương.

Lông mày Vương Nhất Bác nhíu chặt vào nhau, một lúc sau, hắn vẫn bỏ đi, chỉ để lại tiếng "Xin lỗi" trầm khàn.

Xin lỗi...Cuối cùng, đó là tất cả những gì Tiêu Chiến nhận được.





Sau tất cả, nước mắt anh cũng rơi, một giọt, hai giọt, rồi là một chuỗi không thể ngăn được. Tiêu Chiến biết lần này mình vẫn không được Vương Nhất Bác chọn.

Mèo con nằm trong tay anh không ngừng kêu meo meo, nó dụi đầu vào cổ anh như muốn an ủi anh, không muốn anh khóc. Tiêu Chiến chưa bao giờ buồn đến vậy, anh tưởng rằng trong khoảng thời gian ở bên nhau này, trong lòng Vương Nhất Bác sẽ thay đổi, nhưng cuối cùng cũng chỉ là tự lừa dối chính mình mà thôi.

Âu Âu là mèo con được chủ yêu thương.

Tiêu Chiến thì không.





Đêm đó, Tiêu Chiến uống whisky trên bàn, mùi vị của rượu Lanbo rất nồng, anh cau mày, nước mắt giàn dụa, uống hết ly này đến ly khác cho đến khi hết chai.

Anh uống rượu không giỏi, lại còn không ăn gì, lúc trước anh còn bị bệnh dạ dày, lúc này vì cảm xúc không ổn định nên nửa đêm đột nhiên anh bị đau dạ dày, cả người cuộn tròn trên thảm, đổ mồ hôi vì đau đớn.

Dường như Âu Âu cảm nhận được anh không thoải mái, liền dựa vào cạnh anh mà kêu lớn lên, Tiêu Chiến cố chịu đựng sự khó chịu, lấy Panadol uống để mong giảm bớt cơn đau, nhưng lần này Panadol không có tác dụng, sau vài phút cơn đau còn trở nên nặng hơn.

Sau đó, anh thậm chí còn bị co giật vì cơn đau, không thể cầm nổi điện thoại, dần mất đi ý thức trong đau đớn, trong chốc lát Tiêu Chiến tự hỏi liệu một người có thể chết vì đau hay không, nếu bị chết vì đau trong nhà, không chừng ở Bắc Âu này sẽ không ai có thể tìm thấy anh.

Điện thoại di động của anh không có số liên lạc khẩn cấp, cuộc gọi gần nhất là của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến vô cùng đau đớn gọi cho hắn, điện thoại reo được vài giây, đột nhiên chút lý trí cuối cùng kéo anh lại, anh nhanh chóng cúp điện thoại.

----Anh biết Vương Nhất Bác sẽ không vì anh mà từ bỏ Hạ Thương.

Dù cho anh có đau đến chết ở đây, Vương Nhất Bác cũng sẽ không quay lại gặp anh.

Anh là người có thể bị bỏ rơi bất cứ lúc nào.





Vào giây phút cuối cùng còn tỉnh táo, Tiêu Chiến đã gọi điện cho Trình Triệt, điện thoại nhanh chóng kết nối, anh đã dùng chút sức lực yếu ớt cuối cùng mà gọi:

"Anh Trình..."

Lúc này Trình Triệt đang ở sân bay chuẩn bị lên máy bay đi Nam Âu nghỉ hè cùng bạn gái thì nghe anh có chuyện, anh ta đột nhiên hoảng sợ, vội hỏi:

"Tiêu Chiến cậu bị sao thế? Xảy ra chuyện gì?"

"Anh Trình..." Tiêu Chiến ngã xuống thảm, môi tái nhợt, anh chưa bao giờ cảm thấy tủi thân như thế, nước mắt rơi ra, yếu ớt nói: "Tôi đau..."

Đây là lời cuối cùng Tiêu Chiến nói trước khi bất tỉnh, trong điện thoại, anh nói: Tôi đau...

"Cậu đang ở đâu?" Trình Triệt lo lắng hỏi: "Bây giờ cậu đang ở đâu, tôi sẽ nhờ Thời Tụng tìm cậu, alo? Alo? Tiêu Chiến?"

Không có âm thanh nào ở đầu bên kia điện thoại, ngoại trừ vài tiếng kêu meo meo đáng thương...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bjyx#seahii