Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phản quy tắc 17




Đêm dài trôi qua, khi Tiêu Chiến tỉnh lại thì đã làm 10 giờ sáng hôm sau, trời vừa sáng.

Bên ngoài cửa sổ đầy sương mù, khi mở mắt ra đầu anh vẫn còn choáng, anh tưởng mình vẫn còn đang mơ, nheo mắt lại định ngủ tiếp, giây tiếp theo, đồng tử anh giãn ra khi thấy người đang ngủ bên cạnh, não anh hoàn toàn ngưng hoạt động.

Vương Nhất Bác dựa vào đầu giường ngủ cả đêm, lúc này vẫn chưa tỉnh ngủ.

Tại sao cậu ta lại ở đây? Tối qua xảy ra chuyện gì? Mình đang mơ sao? Đủ loại câu hỏi trong đầu Tiêu Chiến, anh véo mạnh cánh tay mình, đau quá, vậy không phải là mơ rồi.

Tiêu Chiến không ngờ có thể gặp lại Vương Nhất Bác, trong một tháng chìm trong men rượu, anh đã sẵn sàng để không bao giờ gặp lại Vương Nhất Bác nữa.

Trong một tháng này, hầu như ngày nào anh cũng nôn mửa cho đến khi ngủ thiếp đi trong nhà vệ sinh, đi bệnh viện ba lần, uống rượu đến mức phải súc ruột, khóc đến khi không thể mở mắt được, không thể đi làm trong một tuần liền... Đau đớn đến vậy, chịu nhiều thống khổ đến thế, rõ ràng anh sắp vượt qua rồi, sắp từ từ chấp nhận cái kết này rồi, tại sao Vương Nhất Bác lại xuất hiện trước mặt anh?

Anh chỉ muốn một cuộc sống bình yên, giờ anh phải làm sao đây...

Mọi công trình tâm lý được dựng lên trong phút chốc liền sụp đổ, một tháng, có thể không phải là thời gian dài ở nơi khác nhưng đây là Bắc Âu, là Stockholm, nơi lạnh lẽo đất rộng người thưa thì một tháng thật sự rất dài, dài đến mức nó khiến người ta cảm thấy bị giày vò và thống khổ vô cùng.

Anh tiến lại gần, vô thức giơ tay lên, muốn sờ xương lông mày của Vương Nhất Bác. Anh thận trọng muốn chạm vào nhưng không dám, ngón tay mảnh khảnh run nhẹ trong không khí, trong mỗi hơi thở đều do dự.

Tuy nhiên, ngay khi anh do dự, người trước mặt đột nhiên mở mắt ra nhìn anh, Tiêu Chiến sững người vội muốn rút tay lại nhưng Vương Nhất Bác lập tức nắm lấy cổ tay anh khiến anh không động đậy được nữa.

Ánh sáng trong phòng không tốt, thời tiết ngột ngạt ở Thuỵ Điển khiến căn phòng trở nên xám xịt, hai người nhìn nhau như thế, bế tắc lặng lẽ, không ai lên tiếng. Giây tiếp theo, Vương Nhất Bác hơi nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng áp trán vào đầu ngón tay anh.

Xương chân mày, sóng mũi, đỉnh môi,... Tay anh bị Vương Nhất Bác từng chút kéo xuống, chạm nhẹ vào từng điểm trên khuôn mặt.

Sau đó, Vương Nhất Bác dịu dàng nhìn vào mắt anh, nhẹ giọng nói:

"Tôi rất nhớ anh."

Đây là câu đầu tiên sau khi hai người gặp lại nhau, vào một buổi sáng lạnh lẽo, chỉ bốn chữ đơn giản đã khiến mắt Tiêu Chiến đỏ hoe.

Hai người gần như cùng lúc tiến đến trao cho nhau nụ hôn, một nụ hôn mãnh liệt, đau đớn và dữ dội, để trút bỏ hết tất cả những cảm xúc khó tả trong lòng.

Có niềm vui sau mất mát lấy lại được, có tiếc nuối vì không được yêu, có tức giận đè nén trong lòng, và nhiều hơn hết là khát khao đã lâu không gặp... Nụ hôn này đã xuyên thủng hàng phòng ngự, lưỡi thịt quấn chặt lấy nhau, Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác đè dưới người không thể cử động, đổi lấy khoảnh khắc ấm áp trong sự thân mật gần như nghẹt thở này.

"Còn anh thì sao, có nhớ tôi không?"

Vừa thở, Vương Nhất Bác tựa vào chóp mũi vừa hỏi.

"Không hề." Tiêu Chiến rưng rưng nước mắt nói bằng giọng mũi: "Tôi đã quên cậu từ lâu rồi."

Vương Nhất Bác xoa xoa môi, cười cười: "Tôi cũng đoán vậy. Tôi đã gửi cho anh rất nhiều tin nhắn nhưng anh không trả lời. Anh thật sự muốn cắt đứt liên lạc với tôi sao?"

"Không nhận được, không thấy tin nhắn."

"Thật sao? Có thể tin nhắn bị sót. Trạng thái đã đọc trên WhatsApp là sao?" Vương Nhất Bác cắn nhẹ khoé môi Tiêu Chiến, trầm giọng hỏi.

"Việc đọc tin nhắn mà không trả lời là thói quen không tốt, cần phải sửa đổi."

Tiêu Chiến khịt mũi, lẩm bẩm: "Sao cậu còn muốn gặp tôi?"

Vương Nhất Bác sững sờ, hắn nhìn thấy trong mắt Tiêu Chiến ươn ướt, sự tự trách và cảm giác tội lỗi đang ăn mòn hắn từng chút một. Hắn cúi đầu xuống và lần nữa trao cho Tiêu Chiến một nụ hôn dài.

Vương Nhất Bác muốn nói lời xin lỗi Tiêu Chiến nhưng lời xin lỗi này có vẻ quá nhẹ và không thích hợp.

Trong chuyện tình cảm, cảm xúc rất khó phân biệt đúng sai, lời "Xin lỗi" không phải lúc nào cũng đúng. Luôn có người mắc lỗi khi xin lỗi. Người nói thì không quan tâm nhưng người nghe thì lại nghiêm túc.

Trong nụ hôn kéo dài này, cuối cùng Tiêu Chiến cũng buông bỏ mọi kiềm chế, nhắm mắt đáp lại Vương Nhất Bác một cách nồng nhiệt, cho dù anh bị hôn đến thiếu oxy và tê liệt, anh cũng không dừng lại và đáp lại càng mạnh mẽ hơn.

Giá như thời gian có thể dừng lại vào lúc này, Tiêu Chiến nghĩ.

"Anh thật sự không nhớ tôi?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Thật."

"Có thích tôi không?"

"Không."

Vương Nhất Bác nhìn anh một lúc, sau đó đưa tay lau nước mắt bên khoé đang rơi xuống: "Sau này có nói dối thì đừng rơi nước mắt."

"Sao cậu lại đến đây?" Tiêu Chiến hỏi: "Còn đến tìm tôi làm gì? Dự án không suôn sẻ sao?"

Vương Nhất Bác bất lực cười: "Chẳng lẽ trong lòng anh, tôi là loại người chỉ nhớ tới anh khi dự án không suôn sẻ, chỉ tìm anh để ngủ với anh sao?"

"Không phải sao?" Hai mắt Tiêu Chiến đỏ hoe, bĩu môi hỏi: "Ngoài khả năng này thì còn có lý do khác sao? Chẳng lẽ cậu thích tôi sao?"

Câu hỏi này khiến Vương Nhất Bác không nói nên lời.

Thấy Vương Nhất Bác không trả lời, Tiêu Chiến cười một cách chế nhạo rồi dùng giọng mũi lẩm bẩm:

"Cậu xem, điều đó là không thể. Người cậu thích đang ở Copenhagen, tôi chỉ là một công cụ được cậu sử dụng theo bản thoả thuận, tôi đến sau khi cậu gọi và rời đi khi xong việc. Cậu cũng không quan tâm tôi có buồn hay không, có khó chịu hay không, có đau lòng hay không."

Vương Nhất Bác nghe xong liền cau mày, có vẻ không hài lòng với lời của Tiêu Chiến, hắn trầm giọng hỏi, giọng điệu nghiêm túc hơn trước rất nhiều:

"Sao anh luôn làm mọi chuyện trở nên khó xử vậy?"

"Bởi vì tình huống hiện tại của tôi rất khó xử." Tiêu Chiến thở ra, nhẹ giọng nói: "Vương Nhất Bác, tôi nghĩ thoả thuận của chúng ta đã hết hiệu lực. Bây giờ tôi cũng chính thức nói với cậu rằng tôi không muốn liên quan đến cậu nữa. Bản thân tôi đang sống rất tốt, vì vậy làm ơn nhớ tới đoạn tình cảm đã có với nhau ngày trước và đừng làm phiền tôi nữa."

Tiêu Chiến nói rất bình tĩnh, như thể không phải đang nói những lời đoạn tuyệt. Vương Nhất Bác đương nhiên biết mình đang bị anh mỉa mai nhưng trong lòng vẫn như dao đâm khi nghe những lời này, càng nghe càng khó chịu.

Cho dù Tiêu Chiến muốn đẩy hắn ra, anh cũng không nên dùng đôi mắt nhoè nước như thế này.

"Tình cảm ư...Theo như anh nói, đối với anh tôi chỉ là một tên bạn giường. Chúng ta có loại tình cảm nào ngoài việc lên giường? Tôi lấy tình cảm nào để tính với anh bây giờ? Con mẹ anh tình cảm nào?"

Tiêu Chiến bị lời nói của Vương Nhất Bác làm cho sửng sốt, đối phương trước nay luôn cư xử đúng mực, anh không ngờ Vương Nhất Bác lại đột nhiên nói ra những lời này.

Giọng mũi của Tiêu Chiến trở nên nặng hơn, anh khịt mũi một cách đáng thương, vẫn cứng rắn nói: "Cậu có thể tìm người khác để làm việc đó. Dù sao thì cậu cũng chỉ cần tìm một người sạch sẽ để lên giường thôi. Trong Pub53 có rất nhiều người, tôi cũng không phải là người duy nhất sạch sẽ."

Vương Nhất Bác dường như đã nghe thấy được lời nực cười này, lông mày nhíu chặt hơn: "Anh có biết mình đang nói cái gì không?"

"Tôi nói, là tôi không muốn lên giường với cậu nữa. Cậu muốn tìm ai thì cứ việc, đừng gây sự với tôi nữa..."

Tiêu Chiến chưa kịp nói xong đã bị Vương Nhất Bác ngậm chặt môi.

Nụ hôn này còn mãnh liệt hơn hai nụ hôn trước, xâm chiếm từng tấc lưỡi như một sự trừng phạt. Mùi máu nhanh chóng lan ra, Tiêu Chiến cau mày khó chịu, đấm mạnh vào lưng Vương Nhất Bác.

"Buông tôi ra!"

Trong hơi thở hổn hển, tâm tình Vương Nhất Bác tương đối ổn định, vừa đè anh xuống ngăn anh nhúc nhích vừa nói: "Đừng nói những lời này nữa, anh có nghe thấy không?"

"Cậu buông ra!"

"Có nghe thấy không? Trả lời tôi!"

Tiêu Chiến vẫn không chịu thua, vất vả giãy giụa dưới thân Vương Nhất Bác, nhưng anh vừa mới tỉnh lại sau cơn say, cơ thể yếu ớt bị Vương Nhất Bác hôn nên lúc này thật sự không thể dùng sức.

"Được!" Vương Nhất Bác ấn mạnh cổ tay anh sang hai bên, cau mày nhìn anh một lúc rồi nói: "Là lỗi của tôi, lẽ ra tôi không nên huỷ bản thoả thuận giữa chừng, lẽ ra anh nên tức giận với tôi, nhưng anh hãy nghĩ cho rõ, anh thật sự muốn tôi đi sao? Anh có thật sự muốn chia tay tôi và không bao giờ gặp lại tôi nữa không? Nếu anh muốn, thì chuyện gì đã xảy ra với đống chai rượu trong phòng khách? Chuyện gì đang xảy ra với những giọt nước mắt anh đang rơi chứ?"

Lời của Vương Nhất Bác đột nhiên đánh trúng điểm yếu mà Tiêu Chiến cố gắng che giấu, anh giống như một con nhím nhỏ đang trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, rõ ràng là muốn đến gần hơn nhưng vì sợ bị tổn thương nên phải dựng lên những chiếc gai nhọn để bảo vệ bản thân, run rẩy thu mình trong một góc tối hẹp.


Không phải anh không muốn, chỉ là anh quá sợ hãi.


Ngón tay Vương Nhất Bác luồn qua mái tóc mềm mại của Tiêu Chiến, nhẹ nhàng vuốt ve: "Anh muốn tôi ở lại đúng không? Anh cũng nhớ tôi đúng không?"

Tiêu Chiến mắt mũi đỏ bừng, trầm mặc nhìn Vương Nhất Bác một hồi mới lên tiếng, anh cất giọng run rẩy hỏi một cách rất thận trọng:

"...Cậu vẫn muốn tôi sao?"

Vương Nhất Bác nhìn người bên dưới, đôi mắt anh ngấn nước, nước mắt rơi xuống để lại vết nước trên thái dương, giữa lông mi có một lớp nước mỏng, khi nói chuyện sẽ rung nhẹ, bất cứ ai nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy đau lòng.

Thời tiết trên iPhone cho thấy hôm nay là một ngày nắng hiếm hoi ở Stockholm, nhưng lúc này bên ngoài cửa sổ vẫn ảm đạm, sương mù ẩm ướt càng làm tăng thêm cái lạnh trong không khí, ngay cả căn phòng cũng trông hơi lạnh.

Dự báo thời tiết luôn không chính xác.

Sức mạnh của bàn tay Vương Nhất Bác vô thức siết mạnh hơn, cổ tay gầy gò của Tiêu Chiến bị siết đến đỏ bừng, hai người im lặng nhìn nhau, qua một lúc, Vương Nhất Bác bất lực thở dài.

"Tôi không có cách nào không muốn anh."


Đây là câu trả lời của Vương Nhất Bác.


Tiêu Chiến cuối cùng cũng trút bỏ được áp lực trong lồng ngực, mặc dù câu trả lời này không phải là đáp án anh muốn nghe, nhưng dù là giả vờ hay lừa gạt, Vương Nhất Bác có thể nói ra lời này, anh đã thoả mãn trong chốc lát rồi.

Người yêu nhiều hơn luôn rơi nước mắt trước, Tiêu Chiến không thể làm như không có chuyện gì xảy ra, anh rơi nước mắt không phải vì yếu đuối mà vì bất lực.

Tình yêu này anh muốn nhưng không thể có được, cảm xúc này anh muốn nói nhưng không thể bày tỏ, đoạn duyên số này anh muốn cắt đứt nhưng không được... Anh rơi nước mắt vì bản thân đã trao đi chân thành vào trò chơi này quá sớm.

Nếu không thể đi đến cuối cùng thì chỉ cần đồng hành cùng nhau trên một chặng đường, cũng là tốt rồi.

"Cậu đến Stockholm để gặp tôi, thật sự chỉ vì nhớ tôi sao?"

"Ừm."

"Không vì cái gì khác?"

"Không vì cái gì khác."

"Vậy chúng ta như thế này đến cùng xem là gì? Bạn ư? Bạn để lên giường và làm tình sao?"

"Nếu anh không muốn, tôi hứa sẽ từ giờ sẽ không bao giờ chạm vào anh nữa." Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến sững sờ một lúc, anh thật sự không nghĩ ra được bất kỳ "hoạt động" nào khác giữa anh và Vương Nhất Bác ngoài việc lên giường. Anh không vội hỏi Vương Nhất Bác thân phận, nhưng sau khi bản thoả thuận vô hiệu, mối quan hệ của bọn họ giống như tấm bèo bay lơ lửng trên không, không có nơi nào để dừng chân.

Rõ ràng hay không, anh không muốn biết.





Tiêu Chiến không nói gì nữa, chỉ cười tủm tỉm, nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác một lúc, sau đó chậm rãi đưa tay xuống hạ thân Vương Nhất Bác.

Hành động quá đột ngột khiến Vương Nhất Bác giật mình, vội giữ anh dừng lại và hét lớn: "Tiêu Chiến!"

Vương Nhất Bác không bao giờ ngờ rằng người đàn ông vừa rồi còn đang rơi nước mắt vừa gay gắt nói chuyện với mình một giây sau làm ra chuyện như vậy. Hai người gặp lại nhau sau thời gian dài xa cách, nút thắt trong lòng họ vẫn chưa được giải quyết, dù nhìn như thế nào thì đây cũng không phải là lúc để ân ái.

Nhưng Tiêu Chiến hoàn toàn phớt lờ và không dừng lại việc mình đang làm.

Hơi thở của Vương Nhất Bác trở nên nặng nề hơn, lần này hắn trực tiếp nắm lấy tay anh, trầm giọng hỏi: "...Anh thực sự muốn sao?"

Tiêu Chiến nhìn người đối diện với ánh mắt ướt át, một lúc sau nhẹ nhàng gật đầu: "Cho tôi, làm ơn."

Bốn chữ chấn động đó loạng choạng trong đầu Vương Nhất Bác, phía dưới của hắn đã bị Tiêu Chiến chạm vào, nhưng lúc này hắn lại dùng lý trí để đè nén, cho đến khi nhận được lời trêu chọc thẳng thắn của Tiêu Chiến khiêu khích, trong đầu hắn dường như có một tiếng gầm vang lên.

Hắn vùi đầu vào cổ Tiêu Chiến, xâm chiếm từng tấc da thịt ở đó, Tiêu Chiến dùng hai tay móc cổ hắn thành vòng tròn, hơi ngẩng đầu lộ hết cổ ra, đáp lại không chút do dự.

Quần áo bị hai bên kéo ra, nụ hôn nóng ướt rơi xuống từ ngực xuống bụng dưới... Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác kéo lên, hai chân quấn quanh eo Vương Nhất Bác, mặt đối mặt ngồi trên người đối phương, anh nhắm mắt lại cảm nhận cảm giác tê dại lan khắp da thịt.


Họ thực sự đã không làm điều đó trong một thời gian dài.


"Ở nhà có bao không?" Vương Nhất Bác hỏi.

Tiêu Chiến lắc đầu.

Vương Nhất Bác dừng lại nói: "Tôi đi mua."

Tiêu Chiến tóm lấy người: "...Không cần, cứ thế này làm thôi."

Vương Nhất Bác vẫn còn đang do dự, Tiêu Chiến liền nằm xuống, vùi miệng vào quy đầu đối phương.

Anh vừa mới khóc, vết đỏ ở khoé mắt vẫn chưa phai, lúc này anh đưa chiếc lưỡi nhỏ của mình quấn lấy bộ phận sinh dục của Vương Nhất Bác, đầu tiên anh cầm thứ đó tinh nghịch liếm một lúc, sau đó mới nuốt toàn bộ, dùng thành cổ họng cọ xát với quy đầu nhạy cảm...

Nước bọt và tinh dịch trộn lẫn vào nhau, tiếng ùng ục ngày càng lớn, tiếng thở khò khè của Vương Nhất Bác ngày càng nặng, thấy vậy, Tiêu Chiến liền dùng đầu lưỡi chọc vào mã mắt hơi mở khiến hơi thở Vương Nhất Bác trở nên hổn hển hơn, sau đó anh còn cố ý mút vào quy đầu đang sưng cứng.

"Bẹt" một tiếng, anh nới lỏng miệng, tinh dịch tạo thành sợi chỉ bạc trong không khí, treo lơ lửng giữa bộ phận sinh dục của Vương Nhất Bác và môi anh, anh thè lưỡi ra, tinh dịch màu trắng đục không ngừng chảy xuống. Anh ngước mắt lên nhìn Vương Nhất Bác, đôi mắt đỏ hoe hơi nhếch lên, trên đôi môi hiện lên một nụ cười.

Vương Nhất Bác nhìn anh như vậy, biết là anh đang quyến rũ hắn, nhưng hắn vẫn bị chìm đắm trong vẻ đẹp này.

Thật đẹp, đẹp hơn bao giờ hết, như thể mọi biểu cảm dâm đãng trên người Tiêu Chiến đều biến mất, chỉ còn lại vẻ đẹp lay động tâm hồn này.

Lần đầu tiên hắn gặp Tiêu Chiến ở Pub53, anh cũng rất đẹp.

"Ngồi dậy." Vương Nhất Bác dùng một tay nâng anh lên.

Đã lâu không làm, bên dưới của Tiêu Chiến rất se và chặt, anh đặt một tay lên vai Vương Nhất Bác, một tay đặt lên dương vật cương cứng, nâng eo mình lên, cau mày và từ từ ngồi xuống từng chút một.

Quy đầu bị ép vào miệng tiểu huyệt, rất khó đi vào, mỗi lần đẩy một chút, Tiêu Chiến phải dừng lại rất lâu để thở. Vương Nhất Bác kiên nhẫn không can thiệp, chờ anh nuốt trọn dương vật.

"Đau không?"

Tiêu Chiến khó khăn lắc đầu, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, phải mất một lúc lâu mới vào được một chút.

Một lúc sau, dường như anh thật sự kiệt sức, ngước mắt lên nhìn Vương Nhất Bác, đáng thương cầu xin: "Tôi mệt quá...cậu giúp tôi đi."

Vương Nhất Bác dịu dàng hỏi: "Anh muốn tôi động à? Sẽ đau đó, có được không?"

"Ừ." Tiêu Chiến gật đầu.

Giây tiếp theo, bàn tay của Vương Nhất Bác đột nhiên kẹp chặt hông anh, ấn mạnh.

"Áhhhh-----"

Toàn bộ dương vật đã được nuốt chửng, Tiêu Chiến không kịp phản ứng, liền hét lên đau đớn.

Anh ngồi trên người Vương Nhất Bác, vùi đầu vào vai Vương Nhất Bác thở hổn hển, nhưng còn chưa kịp nghỉ đủ thì Vương Nhất Bác đã đẩy hông hắn lên, ôm lấy eo anh và bắt đầu động.

Lúc đầu chỉ là đau đớn, Tiêu Chiến cau mày rên rỉ, một lúc sau, tiểu huyệt thích nghi với dị vật bên trong, khoái cảm tê dại dần dần ập đến khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn.

Anh ôm lấy cổ Vương Nhất Bác, ấn đầu vú sưng hồng vào sát ngực đối phương, cọ xát lên xuống theo động tác trên cùng, tiếng hét của anh đã bị hành động đỉnh vào của dương vật đè bẹp hoàn toàn, chỉ còn lại những tiếng rên rỉ đứt quảng.

Tuy nhiên, ngay khi anh sắp lên đỉnh thì Vương Nhất Bác đột nhiên dừng lại rồi ôm lấy mông anh bế anh lên.

Thân thể Tiêu Chiến lơ lửng giữa không trung, toàn bộ điểm tựa của cơ thể đều đặt lên người Vương Nhất Bác, hai chân anh quấn quanh eo Vương Nhất Bác, hai tay ôm chắc lấy đối phương không dám buông lỏng chút nào.

Ở tư thế này, dương vật của Vương Nhất Bác gần như xuyên thủng lỗ huyệt của anh, nhưng chỉ trong chốc lát, quy đầu đã chạm điểm G nhạy cảm nhất.

"Không, không được đâu – áhhh-!"

Tiêu Chiến bị thao và bắn ra gần như ngay lập tức, anh hét lên và run rẩy trong cơn cực khoái, nhưng Vương Nhất Bác vẫn không dừng lại, hắn ép anh vào tường và tiếp tục thâm nhập anh với tần suất cao.

Một bên là bức tường lạnh lẽo, một bên là sóng nhiệt hoà lẫn dịch cơ thể và mồ hôi, Tiêu Chiến bị thao đến mức hoàn toàn không tự chủ được, anh la hét và đá chân rồi sụp đổ trong cơn cực khoái.

Tiểu huyệt co rút dữ dội không thể khống chế, Vương Nhất Bác vỗ mông anh, trầm giọng nói: "Thả lỏng, đừng kẹp."

Tiêu Chiến làm sao có thể nghe rõ những lời này, anh chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, khi tỉnh lại, anh đã bị Vương Nhất Bác đè lên cửa sổ phòng ngủ, giữ gáy anh rồi đẩy anh lùi lại.

Đã lâu không quan hệ, lỗ nhỏ phía sau sưng tấy do lực đẩy mạnh, ban đầu khô ráo giờ đang rỉ ra dịch cơ thể màu trắng đục, tiếng nước, tiếng túi bìu đập vào mông... Mỗi lần đẩy, cơ thể Tiêu Chiến đều thay đổi, tiếng rên của anh trở nên nhẹ nhàng và du dương hơn.

Khoảng cách giữa các toà nhà ở Stockholm không lớn, mặc dù thời tiết ảm đạm nhưng vẫn có thể nhìn thấy khung cảnh này nếu nhìn từ phía các toà nhà kia.

"Đừng làm ở đây! Ahhhhh không được, sẽ bị nhìn thấy, qua nơi khác đi-----"

Tiêu Chiến hét lên bảo Vương Nhất Bác dừng lại, nhưng Vương Nhất Bác không nghe mà còn quay đầu lại hôn lên môi anh từ phía sau.

Tiểu huyệt bên dưới của Tiêu Chiến bị xâm nhập mãnh liệt, phía trên cũng bị đôi môi hắn phong ấn, anh dần cảm thấy thiếu oxy, hai chân càng lúc càng yếu, cơ thể trượt xuống dựa vào tường, tính khí phía trước rỉ nước loang một nửa bức tường.

Vương Nhất Bác giữ eo anh không để anh trượt xuống nhưng bên dưới hắn không hề dừng lại, lần nào cũng đỉnh đến chỗ sâu nhất.

Các toà nhà gần nhau đến mức thậm chí có thể nhìn thấy trang trí của căn nhà đối diện, còn anh trần truồng đứng đó, dù cho bức tường có che đi phần thân dưới của anh, bên kia vẫn có thể nhìn thấy khuôn mắt dâm mỹ của anh.

Ahhh...có người đến... đừng ở đây nữa, thật sự sẽ bị nhìn thấy đó..."

"Anh đẹp như vậy, không nhìn thấy thì quá đáng tiếc." Vương Nhất Bác ghé tai ra sau, thở ra một luồng hơi nóng: "Anh không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ này của anh sao, Tiêu Chiến?"

"Ahhh... không muốn!" Tiêu Chiến khó khăn trả lời.

Giây tiếp theo, đồng tử của anh đột nhiên giãn ra, anh thấy rõ nhà đối diện đang kéo rèm cửa ra.

Đã quá muộn. Tiêu Chiến tuyệt vọng nhắm mắt lại, chờ đợi sự phán xét của người khác.

"Roẹt---"

Trước khi rèm cửa nhà đối diện mở ra, có một âm thanh vang lên, căn phòng đột nhiên trở nên tối tăm, không còn chút ánh sáng nào.

Chính Vương Nhất Bác đã giơ tay lên kéo rèm lại.

Tiêu Chiến cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao Vương Nhất Bác cũng là một người đàng hoàng, hắn xem trọng thể diện.

Tiêu Chiến lại bị Vương Nhất Bác ném lên giường, đi vào từ phía trước, ở tư thế này, anh sẽ vô thức kẹp rất mạnh, Vương Nhất Bác phải luôn đánh vào mông anh mới khiến anh thả lỏng.

"Sao anh kẹp chặt vậy?"

"Quá...đã quá lâu rồi không làm."

"Sướng không?" Vương Nhất Bác hỏi anh.

Ánh mắt Tiêu Chiến mơ hồ, anh liếm môi không trả lời.

Vương Nhất Bác một tay cầm vật trước mặt chơi đùa, tựa như không biết mệt mỏi, hung hăng đâm vào: "Hả? Nói đi, có sướng không?"

"Ừm...sướng...ah..ah...rất sướng..." Tiêu Chiến thậm chí còn không nói rõ ràng, nước bọt tràn ra từ khoé miệng, đọng lại trên môi rất khêu gợi, anh hét lên: "Nhanh lên...Nhanh hơn một chút...Ahhh... Muốn bắn...Muốn bắn..."

"Không, đợi tôi cùng bắn."

"Tôi muốn bắn...Cho tôi... Cho tôi..."

"Cho anh cái gì?" Vương Nhất Bác nhìn vẻ mặt thất thần của anh, cố ý hỏi: "Anh muốn cái gì?"

"Tôi muốn bắn...thao tôi...thao nhanh một chút ahhhh..." Tiêu Chiến bị thao đến mức lắp bắp, anh cầu xin: "Bắn cho tôi, bắn cho tôi...anhhhh bắn vào trong."

Nhìn bộ dáng này của anh, Vương Nhất Bác cười đáp: "Được."

Vừa dứt lời, đôi bàn tay to lớn đó đột nhiên kẹp lấy eo anh, chạy nước rút thật mạnh, đầu Tiêu Chiến như muốn nổ tung, anh không thể khống chế mà hét lên, eo cong lên giữa không trung, trong tay Vương Nhất Bác anh như một món đồ chơi không trọng lượng, chỉ cần Vương Nhất Bác muốn, bất cứ lúc nào anh cũng đều có thể đạt cao trào.

"Tôi sắp bị thao chết rồi...Ahhhhhhhh.....Ra rồi.....ahhhh......ra rồi....."

"Uhhh..."

Vương Nhất Bác thở ra một hơi trầm thấp, dương vật của hắn đâm vào chỗ sâu nhất, phóng thích toàn bộ tinh dịch vào trong đó.

Một luồng sáng trắng loé lên, Tiêu Chiến run rẩy kịch liệt, anh đã ăn một bụng tinh dịch, khi Vương Nhất Bác rút dương vật ra, một dòng chất đục màu trắng chảy ra dọc theo lỗ huyệt của anh, cái lỗ sưng đỏ đóng mở trong không khí, anh nằm trên giường, dục vọng trên mặt vẫn chưa tiêu tan, trông thật gợi tình và dâm mỹ.

Vương Nhất Bác thích nhìn anh như thế này, bị thao đến co giật, hai chân duỗi thẳng run rẩy, hai mắt mờ đi, phần lớn tròng trắng mắt lộ ra, vừa rên rỉ vừa nói những điều vô nghĩa, khoé mắt và miệng ướt át, không thể phân biệt được loại chất lỏng nào đang chảy ra...

Mỗi lần ngắm nhìn dáng vẻ của anh, Vương Nhất Bác thực sự muốn cùng anh đi đến cùng trời cuối đất.

Nếu đây không phải là Stockholm mà là một thị trấn nhỏ ở Vòng Bắc cực quanh năm bị tuyết dày bao phủ, đất vô cùng rộng người vô cùng thưa và không có đường trốn thoát, hắn nhất định sẽ ép Tiêu Chiến làm tình mỗi ngày, ngắm nhìn Tiêu Chiến cưỡi trên người hắn, vặn eo lắc mông, nhè lưỡi quyến rũ hắn.

"Anh có biết Abisko không?" Vương Nhất Bác vỗ vỗ mông Tiêu Chiến nói: "Mùa đông tới đưa anh tới Abisko sống một thời gian nhé."

Abisko nằm ở phía bắc Thuỵ Điển, thuộc Vòng Bắc Cực, thời tiết lạnh và dân cư thưa thớt, chưa tới tháng 10 tuyết đã bắt đầu rơi, tuyết rất dày. Điều kiện đường xá thường không tốt, các con đường thường xuyên bị chặn bởi tuyết rơi dày đặc.

Tiêu Chiến vẫn còn choáng váng sau cơn cực khoái, thở hổn hển và bối rối nói: "Được", khi Vương Nhất Bác chạm vào anh, anh lại bắt đầu run rẩy.

Sau khi quan hệ nhiều lần như vậy, Vương Nhất Bác vẫn chưa quen với Aftercare, mặc dù các cặp đôi trẻ nói chung thực sự cần được xoa dịu sau cuộc vui.

Tiêu Chiến nằm một mình trên giường, thở hổn hết và siết chặt cơ thể, cố gắng làm dịu đi cảm giác trống rỗng to lớn sau khi cực khoái lắng xuống. Sau khi làm điều này nhiều lần, anh đã quen với việc này.

Nghỉ ngơi một lúc, anh mới có sức đi vào phòng tắm vệ sinh cơ thể, nhưng Vương Nhất Bác đã làm anh đến mức hai chân mềm nhũn, vừa ra khỏi giường liền mất sức, cơ thể ngã về phía trước, nhưng cũng may Vương Nhất Bác tình cờ từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy cảnh này, vội vàng bước lên đỡ anh.

"Anh có muốn tôi giúp anh vệ sinh không?"

"Không cần, tôi tự làm được." Tiêu Chiến từ chối, một mình bước vào phòng tắm.

Lúc từ phòng tắm đi ra, Vương Nhất Bác đã mặc xong quần áo, đang ngồi bên cửa sổ phòng khách. Tiêu Chiến đi tới ngồi cạnh hắn, không nói gì, chỉ lẳng lặng ngắm nhìn con đường vắng vẻ dưới nhà.

Một lúc sau, Vương Nhất Bác lấy ra một điếu thuốc đưa cho anh, anh không muốn hút thuốc nên lắc đầu từ chối. Vương Nhất Bác đưa thuốc vào miệng, Tiêu Chiến cầm lấy bật lửa, khéo léo trượt bánh mài, tia lửa bốc lên, ngầm hiểu châm lửa cho Vương Nhất Bác.

Xuyên qua tia lửa đang nhảy múa của chiếc bật lửa, cuối cùng Vương Nhất Bác cũng có thể yên bình ngắm nhìn khuôn mặt của Tiêu Chiến. Môi sưng đỏ, khoé miệng bị cắn, máu đông đọng lại trên hàm... Dấu vết yêu đương lộ rõ khắp nơi.

"Tôi có đẹp không?" Tiêu Chiến hỏi.

Vương Nhất Bác phà ra một làn khói, giọng khàn khàn nói: "Đẹp."

"Tôi đẹp như vậy sao lại không thích tôi?"

"..."

"Bỏ đi," Tiêu Chiến mỉm cười, quay mặt đi lẩm bẩm: "Tôi biết cậu không muốn nói dối nên tôi cũng không ép. Nhân tiện, khoảng thời gian này tôi có đến Pub53."

"Thế à?" Vương Nhất Bác đương nhiên biết.

"Ừ," Tiêu Chiến gật đầu, hỏi Vương Nhất Bác: "Cậu có biết tại sao hôm nay tôi làm chuyện này với cậu không?"

"Tại sao?"

"Bởi vì tôi không muốn không rõ ràng." Anh thở dài một hơi rồi nói tiếp: "Cho dù bản thoả thuận đã vô hiệu, các quy tắc của trò chơi cũng không thể bị huỷ. Như tôi đã nói trước đây, tôi không thể làm bạn với cậu, và tất nhiên tôi sẽ không làm phiền cậu. Tôi sẽ sớm tìm được người phù hợp với mình, chúng ta chỉ là bạn giường thôi."

Vương Nhất Bác hoàn toàn không có hứng thú nghe tiếp những gì anh nói, trọng tâm hắn hoàn toàn tập trung vào câu nói của anh "Tôi sẽ sớm tìm được người phù hợp với mình."

Người phù hợp với anh ấy là sao?

Vương Nhất Bác hung hăng nắm lấy cổ tay Tiêu Chiến: "Anh nói cái gì?"

"Tôi nói, từ hôm nay chúng ta không còn là đối tác nữa, chúng ta là bạn tình. Nếu muốn lên giường, cậu có thể đến tìm tôi, nhưng cậu không thể can thiệp vào việc tôi tìm người đàn ông khác." Tiêu Chiến đang nói thì có một cuộc điện thoại gọi đến: "Chờ một chút, tôi nhận điện thoại."

Vương Nhất Bác nhìn thấy tên người gọi

---là Thời Tụng.





Vương Nhất Bác kéo anh lại, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Thời Tụng là ai?"

Tiêu Chiến hơi bối rối: "Thời Tụng? Bạn tôi, tối hôm qua cậu không gặp cậu ta à? Lẽ ra cậu ấy nên cùng anh Trình đưa tôi về mới phải."

Cuộc gọi vẫn đổ chuông, Tiêu Chiến bắt máy, người ở đầu bên kia điện thoại nói gì đó, chưa kịp nghe rõ thì Vương Nhất Bác đã giật lấy điện thoại.

"Này, cậu đang làm gì thế-ưm-"

Vương Nhất Bác che miệng anh, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh, sau đó lạnh lùng nói với người bên kia điện thoại:

"Tiêu Chiến đang tắm rồi."

Chỉ năm chữ này, rồi cúp điện thoại.

Tiêu Chiến còn chưa kịp phản ứng với loạt hành động này, khi tỉnh táo lại, điện thoại của anh đã bị Vương Nhất Bác ném sang một bên.

"Cậu...cậu làm cái gì vậy?" Anh hỏi.

Vương Nhất Bác né tránh câu hỏi vừa rồi, ánh mắt hắn ảm đạm, Tiêu Chiến nhìn chằm chằm không biết đã làm Vương Nhất Bác không vui chỗ nào.

Một lúc sau, Vương Nhất Bác giơ tay lên véo mạnh cằm anh, hơi ngẩng đầu trầm giọng nói:

"Tiêu Chiến, anh nhớ kỹ, trong bán bar không có ai tốt đâu."

Tiêu Chiến không hiểu tại sao.

"... Không phải chúng ta cũng gặp nhau ở Pub53 sao?"

Vương Nhất Bác tiến lại gần anh, dùng lực tay mạnh hơn, lạnh mặt nói:

"Vậy nên đừng nói những điều tôi không muốn nghe."

"Tôi cũng không tốt đẹp gì đâu."





_____

Weibo: SEAHii_

Lời Editor: Yibooooo, cậu thừa nhận cậu thích a Chiến khó đến thế sao?????

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bjyx#seahii