Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phản quy tắc 13.1

Hôm đó, Stockholm tuyết rơi dày đặc.

9 giờ sáng, mặt trời vừa ló dạng, sự u ám đặc trưng của Bắc Âu bao trùm toàn bộ thành phố Stockholm, khiến nó càng trở nên trầm mặc hơn.

Tiêu Chiến ngồi trên sô pha đợi Vương Nhất Bác pha cà phê cho mình, máy pha cà phê ở nhà anh gần như không sử dụng kể từ khi anh mua nó về, nhà anh có rất nhiều loại cà phê hạt, hầu hết đều do đồng nghiệp tặng và có xuất xứ từ nhiều vùng khác nhau.

"Anh thích uống loại nào?" Vương Nhất Bác hỏi anh.

"Loại nào cũng được." Tiêu Chiến tuỳ ý chỉ vào một cái: "Cái đó đi."

Vương Nhất Bác pha cà phê rất khéo, còn đánh cả bọt sữa, một lúc sau, hắn mang đến hai cốc latte nóng, nghệ thuật pha cà phê của hắn không tồi. Tiêu Chiến cầm cốc cà phê, gương mặt đỏ bừng như uống rượu, môi trên dính một lớp bọt sữa, Vương Nhất Bác nhét bánh mì cho anh, anh cắn hai miếng rồi đặt xuống.

"Vương Nhất Bác nhìn xem, Stockholm tuyết rơi rồi." Anh nhẹ giọng nói.

Vương Nhất Bác theo ánh mắt của anh nhìn ra ngoài cửa sổ, những bông tuyết đang bay trong ánh nắng ban mai trong xanh, rơi xuống cửa sổ tạo thành những tinh thể băng tuyệt đẹp.

"Ở đây năm nào tuyết cũng rơi nhiều như thế này sao?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Năm nay đặc biệt nhiều." Tiêu Chiến liếm bọt trên môi, thản nhiên hỏi: "Đan Mạch thì sao? Lần nào tôi đến Copenhagen cũng gió với mưa, Đan Mạch có tuyết không? Tất cả các nước Bắc Âu đều có tuyết rơi đúng không nhỉ?"

"Sẽ rơi vào cuối mùa đông". Vương Nhất Bác nói: "Năm đầu tiên tôi đến Đan Mạch, nhiều lần tôi đã muốn nghỉ việc để đến Nam Âu phát triển vì không thể chịu được thời tiết khắc nghiệt ở Đan Mạch."

"Vậy tại sao cậu không đi?"

"Vì chỉ ở Bắc Âu mới có thể nhìn thấy cực quang."

Trong hương thơm đậm đặc của cà phê, Vương Nhất Bác nở một nụ cười nhàn nhạt dường như đang hồi tưởng lại quá khứ.

Năm đó, một tuần trước khi Vương Nhất Bác định nghỉ việc, hắn đã một mình đến Tromsø để xem cá voi.

Ngày đến Tromsø, nhiệt độ chỉ -20°C, toàn thân cứng đờ nhưng hắn không chịu quay lại cabin, bướng bỉnh đứng trên boong tàu ngắm cảnh và tận hưởng gió lạnh.

Mắt thường có thể nhìn thấy bầu trời có màu xanh hồng, những ngọn núi phủ tuyết trắng nhấp nhô và biển cả vô tận, một lúc sau, khi tàu cập bến, lần đầu tiên trong đời hắn nhìn thấy cực quang ở Tromsø.

Không khí lạnh lẽo trong trẻo của Bắc Âu tràn vào mũi, Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn lên sắc màu đang trải ra trên bầu trời, trái tim cô độc của hắn chợt tìm thấy sức mạnh để tiếp tục đập.

Thật khó có thể diễn tả cảm giác của hắn lúc đó như thế nào, con người quá nhỏ bé và tầm thường trước thiên nhiên, tầm thường đến mức hắn không thể tìm được từ ngữ thích hợp để diễn tả sự hỗn loạn trong hắn.

Ngay lúc đó, hắn đã đưa ra quyết định quan trọng nhất trong cuộc đời hắn.

----Ở lại, ở lại Bắc Âu, ở lại vùng đất lạnh lẽo cô đơn mà nhiệt huyết này.





"Cậu đã từng nhìn thấy cực quang chưa? Ở đâu?" Tiêu Chiến hỏi.

"Tromsø." Vương Nhất Bác trả lời, sau đó hỏi: "Còn anh thì sao? Lần đầu nhìn thấy cực quang là khi nào?"

"Tôi chưa được nhìn thấy cực quang." Tiêu Chiến cầm cốc cà phê lắc đầu tiếc nuối: "Thuỵ Điển quá lạnh nên mỗi khi có kỳ nghỉ, tôi sẽ đến một hòn đảo nhiệt đới để nghĩ dưỡng. Nghĩ lại mới thấy, tôi chưa bao giờ được nhìn thấy cực quang bên ngoài nhà mình."

Giữa cuộc trò chuyện, ngoài cửa sổ, tuyết ở Stockholm càng rơi nhiều hơn.

Sau khi uống xong cốc cà phê, Vương Nhất Bác nhận lấy chiếc cốc rỗng từ tay Tiêu Chiến, đi vào bếp rửa sạch, lúc đứng dậy đột nhiên nói:

"Sau đêm giao thừa Tết nguyên đán, chúng ta có thể cùng nhau đi săn cực quang."

Lời hắn nói vô cùng nhẹ nhàng, đến mức Tiêu Chiến không thể biết được hắn chỉ là tuỳ tiện nói ra hay nghiêm túc.

Tiêu Chiến nắm lấy cổ tay Vương Nhất Bác, hỏi:

"...Cậu và tôi?"

Vương Nhất Bác tỏ vẻ sững sờ, sau đó hắn nhận ra mình vừa đưa ra một đề nghị vượt quá giới hạn. Trong phòng yên tĩnh đến lạ thường, như thể có thể nghe được âm thanh tuyết rơi ngoài cửa sổ, Vương Nhất Bác siết chặt tay khiến các khớp ngón tay kêu rắc rắc.

Một lúc sau, dường như đã có quyết định, hắn quay lại và trả lời:

"Đúng vậy, anh và tôi, chúng ta."

Ánh mắt Tiêu Chiến hơi động, anh ngẩng đầu nhìn người trước mặt, cảm thấy tim đập nhanh hơn, lưỡi cũng thắt lại không nói được gì.

Vương Nhất Bác dùng tay trái đỡ cẳng tay anh, hạ mắt hỏi anh: "Anh không muốn sao?"

Tiêu Chiến lúng túng trả lời: "À...Không có không muốn."

"Vậy anh sẵn lòng?"

Tiêu Chiến gật đầu.

"Gật đầu sẵn lòng hay miễn cưỡng?"

Tiêu Chiến mím môi, tim đập rất nhanh. Không có thời gian suy nghĩ, hai tay ôm lấy mặt Vương Nhất Bác, rất nhanh đặt một nụ hôn nhẹ lên má.

Toàn thân Vương Nhất Bác cứng đờ, cả người đông cứng tại chỗ với nụ hôn tưởng chừng như không tồn tại này.

Tiêu Chiến mỉm cười, nhưng ánh mắt lại trở về vẻ ranh mãnh thường ngày, anh bước vào phòng ngủ thì thầm vào tai Vương Nhất Bác.

"Là cậu tự muốn đi đó nhé."

Đồng ý hay không, anh cũng để Vương Nhất Bác tự suy nghĩ.

"Cậu đã vượt quá giới hạn nhiều lần rồi, tôi sẽ trả lại cho cậu một lần, có phải là quá nhiều không?"Tiêu Chiến đùa giỡn lớn tiếng trong phòng ngủ.

Quả táo Adam lăn lên cuộn xuống, hơi thở của Vương Nhất Bác ngưng trệ, chỉ còn lại âm thanh gầm rú trong lòng giữa trời và đất.

Ngoài cửa sổ, tuyết bay đầy trời, Vương Nhất Bác nhìn chúng, cảm thấy tuyết ở Bắc Âu năm nay khác với những năm trước. Hắn cảm thấy xa lạ với chính mình, đã lâu rồi hắn chưa từng trải qua cảm giác tim đập dữ dội và phấn khích thế này.

Mối quan hệ với Tiêu Chiến giống như khi con người gặp nguy hiểm, tín hiệu do bộ não con người đưa ra là phân tích tình hình hiện tại, còn bản năng động vật là phòng thủ và tấn công. Còn Vương Nhất Bác, trước mặt Tiêu Chiến thì mọi hành động của hắn đều không phải do não bộ, tất cả đều dựa vào bản năng, bản năng động vật.

Cho dù đó là yêu thích hay tình dục thì mọi sự hấp dẫn đều như thế này.

Trong thời tiết giá lạnh, cách mà người Bắc Âu chống lạnh chính là ở trong căn nhà ấm áp, rượu mạnh và tình dục bạo lực. Trước đây Vương Nhất Bác không hiểu điều thứ ba tốt như thế nào, nhưng trong trận tuyết sáng nay ở Stockholm, dường như hắn đã hiểu được một chút.


...


Khi Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đi ra ngoài, xe xúc tuyết của thành phố vẫn chưa đến. Đường phố Stockholm bị tuyết rơi dày bao phủ, hai người đi về phía công ty, để lại hàng loạt dấu chân trên đường.

Vương Nhất Bác hơi ngạc nhiên, Tiêu Chiến quả thực đang đội chiếc mũ mà lúc trước hắn đã đưa cho Tiêu Chiến, hắn nhìn một cái rồi giữ Tiêu Chiến lại:

"Chờ một chút."

"Hả?" Tiêu Chiến đi chậm lại, nhìn những người xung quanh.

Vương Nhất Bác không nói gì, dưới ánh mắt của anh, hắn giơ tay kéo chiếc mũ len trên đầu xuống, vành mũ bên trái và bên phải gần như che kín cả hai tai anh.

"Như này mới giữ ấm." Vương Nhất Bác nói. Sau khi đi qua một ngã tư là đến công ty, Vương Nhất Bác liếc nhìn chiếc cổng Soluppgång, sau đó hỏi Tiêu Chiến: "Chúng ta có cần tách ra không?"

Tiêu Chiến không ngờ Vương Nhất Bác lại hỏi chuyện này nên nhất thời không có phản ứng.

"Nếu anh không muốn đi cùng tôi thì tôi sẽ đợi ở đây 5 phút. Anh đi trước, chúng ta tách ra."

Lúc này Tiêu Chiến mới hiểu được Vương Nhất Bác đang lo lắng hai người cùng nhau xuất hiện ở trước công ty sẽ ảnh hưởng đến anh. Thật chú đáo, Tiêu Chiến nghĩ thầm.

Anh mỉm cười: "Hai chúng ta cho dù có xuất hiện cùng nhau cũng không ai nghĩ gì khác đâu."

Có vẻ như Tiêu Chiến không bận tâm.

Đèn xanh bật lên, Vương Nhất Bác khẽ nhướng máy ra hiệu:

"Được, chúng ta đi thôi."





Chỉ cách một cánh cửa kính nhưng sự chênh lệch nhiệt độ giữa trong nhà và ngoài trời là rất lớn. Trong thang máy, Tiêu Chiến đổ mồ hôi vì nóng, anh cởi mũ và áo khoác. Cửa thang máy mở ra, Vương Nhất Bác đang định đi ra thì Tiêu Chiến đã kịp giơ tay nhấn nút đóng.

Chỉ còn lại hai người bọn họ trong không gian nhỏ hẹp và kín gió.

Vương Nhất Bác hơi khó hiểu nhìn anh, anh kéo tay áo Vương Nhất Bác hỏi: "Tôi quên hỏi cậu, sau khi nói xong chuyện dự án, cậu định ở lại hay trở về Đan Mạch?"

"Trở về Đan Mạch cùng nhóm của tôi." Vương Nhất Bác nói.

"Đi sớm vậy à? Chúng ta còn chưa quay video."

"Anh...cần phải chờ vết thương trên cơ thể lành đã."

"Không có vết thương." Tiêu Chiến mỉm cười: "Cậu không dùng quá nhiều lực, tôi biết mà."

"Lần sau đi." Nói đến đây, Vương Nhất Bác chợt nhận ra điều gì đó, hắn dừng lại một chút, sau đó nhìn Tiêu Chiến nói: "Nếu dự án thuận lợi, có lẽ..."

Ngay khi hắn nói lời này thì cửa thang máy đúng lúc mở ra, hoá ra họ đã quay lại tầng 1 trong thời gian trò chuyện.

Người bên ngoài đi vào bên trong thang máy, hai người lui vào phía trong cùng của thang máy. Lần này bọn họ đều im lặng không nói nữa. Lời nói của Vương Nhất Bác dường như còn đọng lại, không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu hai người, rõ ràng nụ cười trên mặt Tiêu Chiến đã tắt, anh có phần ngơ ngác.

Rốt cuộc Vương Nhất Bác muốn nói gì? Trên thực tế, rõ ràng mối liên hệ duy nhất giữa thoả thuận của họ và dự án mà Vương Nhất Bác sắp trình bày hôm nay là vấn đề "tiền vốn". Tiêu Chiến không ngốc, anh có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của Vương Nhất Bác, nếu cuộc trao đổi hôm nay diễn ra suôn sẻ, dự án của Vương Nhất Bác sẽ không còn thiếu hỗ trợ về mặt tài chính nữa, thoả thuận kiếm tiền giữa bọn họ có thể chấm dứt bất cứ lúc nào.

Vương Nhất Bác có thể dừng trò chơi này bất cứ lúc nào, dù sao hắn cũng không thuộc nhóm người có xu hướng tính dục giống anh, việc hắn hợp tác với Tiêu Chiến chỉ là để kiếm tiền.

Trong thang máy yên tĩnh, Vương Nhất Bác căn môi dưới. Không biết sao lúc này hắn lại không vui, còn hối hận về điều mình vừa "buột miệng".

Không ai biết nửa câu sau còn dang dở của Vương Nhất Bác là gì, ngay cả bản thân Vương Nhất Bác cũng không chắc chắn. Nếu vừa rồi cửa thang máy không mở, nếu cuộc trò chuyện của họ không bị gián đoạn, lẽ nào hắn thực sự sẽ nói "thoả thuận chấm dứt" sao? Vương Nhất Bác không biết.

Hắn nghĩ, khả năng cao hắn sẽ không thích Tiêu Chiến.

Cửa thang máy lại mở ra, mọi người trong thang máy đều rời khỏi, chỉ còn lại hai người họ. Hai người đều có suy nghĩ của riêng mình, đứng yên tại chỗ cho đến khi cửa thang máy lần nữa sắp tự động đóng lại, Tiêu Chiến mới tiến lên một bước, giơ tay ngăn thang máy đang đóng lại.

Anh nhanh chóng bước ra, thậm chí còn không tạm biệt Vương Nhất Bác, giống như đang chạy trốn.

Anh không muốn nghe Vương Nhất Bác nói hết nửa câu sau.

Nhìn bóng lưng của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác bất giác thở dài, người liên lạc của Soluppgång thấy hắn đến liền tới chào hỏi, hắn chỉnh sửa lại quần áo, nhanh chóng điều chỉnh trạng thái.


Trong phòng họp, mọi người lần lượt vào chỗ ngồi, chỉ có Giám đốc nghệ thuật của Soluppgång vẫn chưa đến, thời gian trôi qua, Trình Triệt giơ đồng hồ lên xem thì thấy chỉ còn ba phút nữa cuộc họp sẽ bắt đầu.

"Nhất định có chuyện gì đó nên anh ấy chưa đến, tôi ra ngoài tìm anh ấy." Trình Triệt đứng lên.

Vương Nhất Bác không nói gì, hắn chỉ liếc nhìn chỗ ngồi trống ở phái chéo đối diện, vẻ mặt không hề thay đổi, chỉ có lực tay vô thức tăng lên, đầu ngón tay véo vào góc giấy.

Ở bên kia, Trình Triệt cuối cùng cũng tìm được Tiêu Chiến ở góc khu văn phòng.

"Ôi trời, sao cậu còn ngồi ở chỗ làm việc thế?" Trình Triệt vội vàng đi thẳng đến chỗ Tiêu Chiến, mặc kệ anh đang làm gì, trực tiếp nắm lấy cánh tay anh, cố kéo anh đi: "Nhanh nào, Quản lý dự án của Bella đang ở đây để bàn chuyện hợp tác, cậu là người duy nhất vắng mặt."

"Tôi?" Tiêu Chiến ngạc nhiên, nắm chặt tay vịn ghế, hai chân như bị hàn vào đất, không muốn đi theo Trình Triệt: "Tôi không nhận được thông báo tham gia cuộc họp!"

"Tuần trước tôi đã gửi thông báo cho những người tham dự, và tôi cũng gửi một email riêng, cậu không nhận được cái nào hết à?"

Tiêu Chiến ban đầu còn rất tự tin, nhưng sau khi nghe xong Trình Triệt nói, anh liền nghi ngờ, không bỏ cuộc mà mở hộp thư ra.

"Không, nhìn này, nó không có trong hộp thư của tôi. Anh chắc chắn không gửi cho tôi..."

Đang nói nửa chừng, dưới cuối hộp thư lại xuất hiện một chấm đỏ chưa xem, thậm chí chỉ cần nhìn tiêu đề cũng có thể biết đó là thư thông báo tham gia cuộc họp.

Anh thực sự bỏ lỡ email này.

Lời này bị nghẹn lại trong miệng, Tiêu Chiến xấu hổ nói không nên lời.

"Nhìn xem, tôi chính là nói cái này," Trình Triệt bất đắc dĩ mím môi: "Nhanh nhanh, dù sao đây cũng là sân nhà của chúng ta, để người của Bella đợi cũng không tốt."

Tiêu Chiến càng thêm xấu hổ, anh biết người phụ trách bên Bella đang ngồi trong phòng họp chính là Vương Nhất Bác, nhưng anh thực sự không muốn ra vẻ khoa trương với bạn giường của mình ở nơi làm việc.

"Tôi...thật sự phải tham gia sao?" Anh hỏi.

"Nếu cậu không tham gia á? Lần này Vương Nhất Bác mang đến đây một dự án, mà cậu là hoạ sĩ chính của công ty chúng ta. Giám đốc nghỉ thai sản. Cậu chịu trách nhiệm về nghệ thuật của Soluppgång, cậu phải đưa ra ý kiến về việc hợp tác dự án tiếp theo của công ty.

Sự miễn cưỡng của Tiêu Chiến gần như hiện rõ trên mặt, anh cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến việc ngồi đối mặt với Vương Nhất Bác trong phòng họp.

"Tôi...việc này...anh Trình, Vương Nhất Bác nhất định đã mang ý tưởng đến, họp xong tôi có thể xem xét, không nhất thiết phải tham gia cuộc họp này. Anh giúp tôi, tôi cần nghỉ ngơi, tối hôm qua tôi ngủ không ngon."

Trình Triệt nhất thời khó xử, thấy Tiêu Chiến thực sự không muốn tham gia cuộc họp này, anh đành trả lời:

"Quên đi, tôi sẽ giúp cậu nói chuyện, nhớ kỹ cậu nợ tôi một bữa cơm!"

"Hai bữa! Tôi đãi anh hai bữa!" Tiêu Chiến nói.

Bằng cách này, anh đã thoát khỏi sự xấu hổ khi ở chung phòng họp với Vương Nhất Bác.





Cuộc họp này kéo dài rất lâu, mãi đến trưa mới kết thúc, Tiêu Chiến đang ăn trưa trong nhà ăn công ty, vừa ăn vừa ngơ ngác, bộ dáng lơ đãng vô hồn.

Nhóm Trình Triệt nghỉ ngơi đi tới, vừa vào nhà ăn đã thấy vẻ mặt vô hồn của anh. Trình Triệt ngồi xuống đối diện anh, tay cầm đĩa, búng ngón tay trước mắt anh một cái.

"Chuyện quái gì xảy ra với cậu hôm nay vậy? Ai bắt cậu đi rồi à?"

Lúc này Tiêu Chiến mới phục hồi tinh thần, nhìn rõ người trước mặt, sau đó lại nhìn xung quanh: "Họp xong rồi à?"

"Cậu đang nhìn gì vậy?" Trình Triệt hỏi anh.

"Còn người của Bella đâu? Anh không mời họ bữa trưa à?"

"Cậu nên hỏi Vương Nhất Bác, bọn họ phải lên máy bay lúc 2 giờ chiều nên phải đi trước."

Nhắc đến Bella, Trình Triệt nói với vẻ mặt cường điệu:

"Này, cậu với Vương Nhất Bác gặp nhau thế nào đó? Người bạn này của cậu thật sự rất tuyệt, cậu nói dự án của cậu ta dở dang nhưng thực ra cậu ta đã tự mình bù phần lỗ và tự thực hiện trong nửa năm, không biết cậu ta lấy đâu ra nhiều tiền vậy. Người trong nhóm cậu ta còn lợi hại hơn nữa, họ đều sẵn lòng cùng cậu ta đánh cược, không ai chịu từ bỏ mà rời đi."

Tiêu Chiến cầm dao nĩa trong tay, mím môi, ngập ngừng hỏi:

"Thế...cuộc gặp hôm nay của anh thế nào? Sự hợp tác tiến triển tốt chứ?"

"Công ty chúng ta rất sẵn lòng hợp tác với Bella, nhưng phong cách dự án của nhóm Vương Nhất Bác không nhận được nhiều sự ủng hộ. So với dự án của nhóm Hạ Thương thì phù hợp với chúng ta hơn. Dù sao thì tài trợ vốn cũng là để thu về lợi nhuận. Tôi nghĩ lần hợp tác này với Vương Nhất Bác có thể không suôn sẻ đâu."

Khi bàn chuyện công việc, vẻ mặt Trình Triệt hiếm khi lộ vẻ nghiêm túc, nhưng không giữ được mấy giây, anh ta lập tức cười tinh nghịch nói với Tiêu Chiến:

"Này, không phải Vương Nhất Bác là bạn của cậu sao? Cậu nói giúp một tiếng đi."

"Tôi?" Tiêu Chiến ngạc nhiên, vội vàng xua tay: "Tôi chỉ là một hoạ sĩ, làm sao có quyền lên tiếng."

Ngay lập tức Trình Triệt phản bác: "Cũng không đúng. Hiện tại phong cách ý tưởng của dự án này có sự khác biệt, trong đó phong cách nghệ thuật chiếm một phần lớn. Trường hợp không có giám đốc, quyền đưa ra ý kiến sẽ được giao cho cậu, hoạ sĩ chính. Liệu dự án này có được thực hiện hay không, và làm thế nào để hợp tác và thúc đẩu sau khi đàm phán xong, thái độ của cậu sẽ đóng vai trò quan trọng cho những cân nhắc này đó."

Trình Triệt nhìn thấy rõ ràng, lời nói cũng thẳng thắn, trong lòng Tiêu Chiến tự nhiên biết rõ, đây chính là nguyên nhân cơ bản khiến anh không muốn tham gia cuộc họp ngày hôm nay, anh không muốn và không thể đem cảm xúc cá nhân của mình vào công việc, anh sợ mình không thể vô tư một cách tuyệt đối.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Tiêu Chiến bỗng trở nên nặng nề hơn.

Trình Triệt nhìn thấy sự thay đổi trong biểu cảm của anh, trên mặt nở nụ cười:

"Cậu...không muốn giúp cậu ta à?"

Tiêu Chiến mím môi không đáp lại.

"Hai người....không phải là bạn bè sao?"

"Trình Triệt", Tiêu Chiến nói, dường như đã có rất nhiều quyết tâm, nhưng vẫn có một số lời không thể nói ra, "Giữa tôi và Vương Nhất Bác...chúng tôi..."

"Cậu làm sao thế, có chuyện gì khó nói à?" Vẻ mặt do dự của Tiêu Chiến khiến Trình Triệt bối rối, sau đó anh ta chợt nhận ra, hỏi: "Cậu lo cậu dùng quyền lực của mình để thu lợi cá nhân à?"

Gần như vậy, Tiêu Chiến bất lực gật đầu.

Trình Triệt đột nhiên mỉm cười, nhìn anh như nhìn thấy giống loài mới:

"Tiêu Chiến, cậu sống ở Thuỵ Điển bao nhiêu năm rồi, cậu không thấy Bắc Âu là xã hội của quan hệ sao? Chúng ta đều là người nhập cư, giúp đỡ nhau là chuyện bình thường. Hơn nữa, chuyện hợp tác này có thể đàm phán được hay không, quyền lực nhỏ bé trong tay cậu chẳng là gì cả."

"Tôi biết...", Tiêu Chiến khẽ cau mày. "Tôi chỉ không muốn liên quan, giúp hay không giúp, tôi không muốn đưa ra sự lựa chọn."

Trình Triệt lắc đầu cười nói: "Cậu phức tạp hoá vấn đề rồi, chiều nay bộ phận dự án sẽ gửi tài liệu cho cậu, cậu đọc xong có thể sẽ cảm thấy hay."

Hy vọng là vậy, Tiêu Chiến nặng nề thở dài.





Điện thoại di động không có tin nhắn mới hay cuộc gọi nhỡ nào, sau khi rời thang máy vào buổi sáng, Vương Nhất Bác không liên lạc với anh nữa, cũng không biết lúc này hắn đã rời Stockholm cùng đồng nghiệp hay chưa.

Bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, không biết Vương Nhất Bác sẽ quay về thế nào trong thời tiết thế này.

Anh đã một mình ở Bắc Âu ngần ấy năm, chưa từng thiết lập mối quan hệ nào với người khác, lúc này anh thực sự lo lắng cho Vương Nhất Bác, anh biết nhưng không thể khống chế được bản thân.

<Câu nói cậu bỏ dỡ trong thang máy sáng nay là gì vậy...?>

Tiêu Chiến nhập những lời này vào hộp tin nhắn nhưng không bấm gửi được, cuối cùng anh xoá từng chữ một, thay thế bằng một câu:

<Đã về chưa?>

Anh biết rất rõ lời nói còn dang dở của Vương Nhất Bác là gì, nếu lần hợp tác này có thể thuận lợi, sau này hai người sẽ không cần phải gặp lại nhau.

Anh biết, cho nên không hỏi.

Một lúc sau, Vương Nhất Bác trả lời tin nhắn của anh, chỉ hai chữ đơn giản:

<Về rồi.>

Tiêu Chiến đọc tin nhắn, nhìn chằm chằm hai chữ này rất lâu, anh đã chờ đợi, chờ Vương Nhất Bác nhờ anh giúp đỡ, như vậy mới có thể thật sự phá vỡ quy tắc một lần. Nhưng anh đợi từ khi còn ở văn phòng cho đến khi về đến nhà, cả đêm, Vương Nhất Bác không gửi tin nhắn cho anh nữa.

Buổi chiều, bộ phận dự án đã bàn giao thông tin dự án của nhóm Vương Nhất Bác cho anh. Những lo ngại của Ban lãnh đạo công ty là đúng, ý tưởng về IP này không phù hợp lắm với phong cách của Soluppgång. Trong đó phong cách nghệ thuật là trực quan nhất để phản ánh sự khác biệt về phong cách.

Các chuyên gia thì nhìn vào thị trường, trong khi người dùng thì nhìn vào sự phấn khích, và hầu hết phán đoán của các nhóm thị trường về IP chủ yếu đều là vấn đề sống chết. Nhóm người dùng ổn định của Soluppgång có thể không nhất thiết phải thích phong cách của nhóm Vương Nhất Bác, và chỉ riêng điều này đã khiến việc hợp tác trở nên rủi ro.

Bây giờ tất cả những gì công ty cần là lời nói của Tiêu Chiến, nếu anh đồng ý thì sẽ có chỗ để tiếp tục bàn chuyện hợp tác; còn nếu anh nói không, mối lo ngại của Ban lãnh đạo công ty về dự án sẽ thêm phần sâu sắc, điều này sẽ không có lợi cho sự hợp tác.

Hôm nay anh không tham gia cuộc họp, vị trí Hoạ sĩ chính còn trống, với suy nghĩ của Vương Nhất Bác, hắn chắc chắn có thể đoán được trong tay anh có tấm phiếu then chốt, lúc này hắn nên liên lạc với anh mới đúng, nhưng tại sao Vương Nhất Bác lại hành động như không biết?

Anh không thể hiểu được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bjyx#seahii