Phản quy tắc 12
"Buổi huấn luyện nhẹ nhàng"
Chương 12
Nói về công việc, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác thuộc về hai thái cực khác nhau. Tiêu Chiến thuộc về các đặc điểm phổ biến nhất nơi công sở Bắc Âu: thoải mái, tự do và không bao giờ ép buộc bản thân. Vương Nhất Bác thì ngược lại, hắn là người cực kỳ tham vọng, ở Đông Á có thể là bình thường nhưng lại khá lạc lõng trong xã hội Bắc Âu.
Ngày hôm đó, hiếm khi Tiêu Chiến tan làm muộn.
Năm giờ rưỡi mùa đông, màn đêm đã buông xuống Stockholm, anh là người duy nhất còn lại trong văn phòng, đồng nghiệp đều đã về hết, cuối cùng anh cũng hoàn thành xong tất cả các công việc tồn đọng trong năm trước, anh quấn áo khoác dày rồi đi bộ về nhà khi màn đêm đã đến.
Nhiệt độ hơi thấp, mỗi lần hít thở đều có lớp khí trắng xoá, lông mi Tiêu Chiến còn treo những giọt nước, anh đút hai tay vào túi quần cúi đầu đi về phía trước, không ngờ đụng phải một người qua đường ở trước cửa nhà.
Mùi gỗ đàn hương, gỗ tuyết tùng và xà phòng trộn lẫn với mùi nhân sâm, dường như còn lẫn chút mùi thuốc lá... Một mùi hương quen thuộc, vừa chạm vào lồng ngực rộng lớn đó, Tiêu Chiến đã biết người này là ai.
Anh ngước lên, trong mắt nhất thời toát lên một tia hoảng sợ và sự ngạc nhiên không giấu được. Cuối con đường, đèn giao thông luân phiên nhấp nháy, xe cộ qua lại, giữa màn đêm và hơi thở trắng xoá bốc lên, anh có thể nhìn rõ khuôn mặt tuấn tú của Vương Nhất Bác.
"Anh đang nghĩ gì mà đi không nhìn đường vậy?" Giọng của Vương Nhất Bác rất nhẹ nhàng.
Tiêu Chiến sững sờ một hồi mới chậm rãi hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"
"Không phải anh bảo tôi đến sớm một ngày sao? Sao tôi dám để anh thất vọng chứ?" Vương Nhất Bác liếc nhìn cánh cổng ở bên cạnh, hỏi: "Ở đây à?"
"Ừ." Tiêu Chiến gật đầu, nhập mật khẩu mở cổng, "Lần trước tôi bảo cậu đến sớm một ngày, cậu nói tuỳ tình hình, nhưng từ đó đến nay không nghe thêm được gì, tôi còn tưởng hôm nay cậu sẽ không đến..."
Nhà Tiêu Chiến ở tầng ba, toà nhà không có thang máy, họ phải đi thang bộ lên, Vương Nhất Bác đi theo sau Tiêu Chiến hỏi: "Anh đặt airbnb à?"
Tiêu Chiến không trả lời, im lặng vặn chìa khoá, cửa mở ra, anh mở cửa cho Vương Nhất Bác vào: "Vào đi, bên trong có dép."
Đây là một toà nhà cực kỳ bình thường ở Bắc Âu, nằm trong trung tâm Stockholm, giá thành không hề rẻ, Tiêu Chiến phải trả nợ hàng thàng. Một căn hộ hai phòng ngủ 70m2 không tính là lớn lắm nhưng may mắn là các căn hộ ở Thuỵ Điển không tính diện tích sử dụng chung nên với diện tích này là quá đủ cho một hoặc hai người ở.
Chủ nhân của ngôi nhà đã bảo trì ngôi nhà rất tốt, sự chăm sóc của chủ nhà còn được nhìn thấy qua việc trang trí nội thất và bài trí đồ đạc trong nhà.
Vương Nhất Bác bước vào trong liền nhìn xung quang, có lẽ nhận thấy căn nhà này không giống căn hộ cho thuê nên quay sang hỏi người đang cởi áo khoác ở cửa:
"Đây là...nhà của anh?"
Tiêu Chiến gật đầu: "Ừ."
Vương Nhất Bác không ngờ Tiêu Chiến sẽ đưa hắn về nhà.
Mỗi cá nhân đều có những ranh giới khác nhau trong cảm xúc, đặt biệt trong xã hội Bắc Âu, nơi các mối quan hệ tình cảm được chia thành các cấp độ khác nhau và mỗi giai đoạn đều có sự khác biệt tinh tế. Nhà rõ ràng là nơi riêng tư hơn khách sạn, việc Tiêu Chiến sẵn lòng đưa hắn đến đây chứng tỏ anh hoàn toàn tin tưởng hắn.
"Trong nhà không có đồ ăn, chúng ta ăn tạm sandwich đi." Tiêu Chiến nói.
Trong bếp, món trứng rán đang kêu xèo xèo trong chảo, Tiêu Chiến cúi đầu tập trung cắt lát cà chua, Vương Nhất Bác dựa vào mép tủ bên cạnh nhìn anh như bị thôi miên.
Tuy không ngẩng đầu nhìn lên nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình, anh cười hỏi: "Nếu cậu cứ nhìn chằm chằm như vậy, lát nữa cậu có còn ăn được nữa không?"
Bàn tay to của Vương Nhất Bác chống lên mép tủ, gân xanh ở cẳng tay nổi lên kéo dài đến mu bàn tay, ánh mắt hắn nhìn anh tựa như nước hồ mùa đông Bắc Âu, có hơi nước nhẹ xuyên qua lớp băng vượt lên trên.
Một lúc lâu sau, Vương Nhất Bác mới nhẹ giọng hỏi: "Anh có hay đưa đàn ông về nhà không?"
Bàn tay đang thái đồ ăn của Tiêu Chiến chợt khựng lại, anh biết Vương Nhất Bác không có ý xúc phạm mình nên cũng không khó chịu, anh chậm rãi lật trứng lại rồi đáp:
"Cậu đoán xem tôi đã dẫn bao nhiêu đàn ông về nhà rồi, đoán xem cậu là người thứ mấy."
Nghe thấy lời này, ánh mắt Vương Nhất Bác tối sầm lại.
Hắn đột nhiên bước tới dùng lực rất mạnh nắm lấy cổ tay Tiêu Chiến, con dao lập tức rơi khỏi tay Tiêu Chiến, rơi xuống thớt, sau đó Vương Nhất Bác dùng một lực rất mạnh kéo Tiêu Chiến vào lòng, dùng tay ấn mạnh eo Tiêu Chiến khiến anh không còn chỗ để trốn thoát.
"Tôi không thích đoán, tôi muốn anh nói cho tôi biết." Vương Nhất Bác nói.
Tiêu Chiến bị hành động đột ngột này làm cho giật mình, hơi thở cứng đờ trong giây lát, phải mất vài giây mới thả lỏng, tay đẩy ngực Vương Nhất Bác ra: "Đừng gây chuyện, trứng sắp cháy rồi."
Vương Nhất Bác không chịu buông tay: "Trả lời tôi."
"Cậu tò mò cái gì?" Tiêu Chiến cảm thấy người đối diện không thể giải thích được: "Một đêm tôi dẫn về nhà bao nhiêu người và đã ngủ với bao nhiêu người, cậu có tò mò chuyện này không?"
"Tò mò."
"Rất nhiều." Tiêu Chiến cố ý đếm trên đầu ngón tay trong vòng tay Vương Nhất Bác: "Trình Triệt thường xuyên đến nhà tôi uống rượu, uống rượu xong thì ngủ lại đây. Karl từ bộ phận của chúng tôi thỉnh thoảng cũng đến, khoảng một tháng một lần. Ồ, đúng rồi, còn có Eric phòng kế hoạch, Anders từ phòng lập trình, Micheal từ phòng tiếp thị.... Tất cả bọn họ đều đến uống rượu."
Vương Nhất Bác nghe vậy, lông mày càng nhíu sâu, bất mãn nói:
"Tôi không hỏi anh uống với ai, tôi đang hỏi..."
Chưa kịp nói xong, đột nhiên Tiêu Chiến túm lấy cổ áo Vương Nhất Bác, hai người gần như mặt đối mặt, cười rạng rỡ, giọng điệu rất nhẹ nhàng kích thích trái tim đối phương:
"Cậu muốn hỏi, tôi đã từng ngủ với những người đàn ông này chưa, có người nào ép tôi xuống và thao mạnh tôi như cậu không...đúng không?"
Bàn tay to lớn của Vương Nhất Bác đặt trên eo Tiêu Chiến vô thức siết chặt.
Thấy vậy, Tiêu Chiến càng cảm thấy thú vị, anh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng phác hoạ xương quai xanh và hõm cổ của đối phương, sau đó anh ngước đôi mắt quyến rũ lên, chậm rãi nói: "Vương Nhất Bác, cậu đã vượt quá giới hạn rồi."
Cổ họng khô khốc, Vương Nhất Bác cứng đờ một lúc, lời nói của Tiêu Chiến như một chiếc búa mềm trong nháy mắt đánh thức hắn.
Hắn đã vượt quá giới hạn, Tiêu Chiến đã đưa ai về nhà, đã làm tình với ai, đã vì ai mà vặn vẹo rên rỉ... những chuyện này đều không liên quan đến hắn, giờ họ chỉ có khoảng thời gian hai năm, không liên quan gì ngoài chuyện ngủ cùng nhau.
Hắn không nên tò mò như thế.
"Xin lỗi." Vương Nhất Bác nói.
"Cậu không định thả tôi ra à? Tính ôm tôi cả đêm thế này à?"
Tiêu Chiến nhìn khuôn mặt mờ mịt của Vương Nhất Bác, chỉ vào cái chảo bên cạnh, ánh mắt ngây thơ nhẹ nhàng nói: "Nhìn kìa, trứng cháy hết rồi, ngay cả khi cậu đến nhà tôi tôi cũng sẽ bị đói."
Vương Nhất Bác nhìn người trong lòng, biết rõ Tiêu Chiến đang cố ý trêu chọc nhưng hắn như ma xui quỷ khiến nói: "Vậy...ăn món khác."
"Ăn gì?" Nụ cười của Tiêu Chiến càng rạng rỡ, đuôi mắt nhếch lên, đây là dáng vẻ quyến rũ nhất của anh khi giở trò. Tay anh luồn xuống giữa hai chân Vương Nhất Bác, xuyên qua quần hắn chạm vào dương vật, thở ra một hơi ấm áp, cố ý hỏi: "Tôi muốn ăn gì...cậu đều cho, phải không?"
Nhiệt độ cơ thể tăng lên, hơi thở Vương Nhất Bác càng lúc càng nặng, đôi bàn tay to lớn ôm chặt lấy vòng eo thon gọn của Tiêu Chiến. Người đàn ông trong vòng tay hắn lộ rõ ánh mắt giảo hoạt, rõ ràng là muốn nhìn thấy hắn không thể kiểm soát trò đùa của mình.
Điều này là để xác định chính xác gót chân Achilles của hắn, biết rằng cơ thể anh có một sức hấp dẫn chết người đối với hắn.
Vương Nhất Bác nhìn rõ Tiêu Chiến nhưng hắn vẫn không nhịn được đứng bên mép vòng xoáy, suýt nữa thì ngã xuống.
Nhìn thấy dục vọng mãnh liệt trong mắt Vương Nhất Bác, cảm nhận được dương vật của hắn dần nhô cao dưới sự khiêu khích của anh, Tiêu Chiến có được cảm giác vô cùng thoả mãn, anh không hề nao núng ngã vào vòng tay Vương Nhất Bác cười khúc khích, như một đứa trẻ vừa thắng một trò chơi, ánh mắt loé lên niềm vui chiến thắng.
"Vương Nhất Bác, cậu cứng rồi." Anh nói.
"Anh có dám cá tôi sẽ làm anh ở đây mà không bật máy quay không?" Giọng Vương Nhất Bác trầm thấp, gần như bị ép ra giữa kẽ răng.
"Không, tôi không cá cược." Ánh mắt Tiêu Chiến tràn đầy tinh nghịch, anh chắc nịch nói: "Bởi vì tôi biết cậu sẽ không làm vậy."
Vương Nhất Bác gần như tức giận bật cười, thật tốt khi Tiêu Chiến nghĩ hắn quân tử, nhưng trước đó, hắn vẫn chỉ là người đàn ông bình thường, có bản tính hiếu thắng và nhu cầu tình dục.
Tiêu Chiến biết rõ điều này nhưng vẫn dám khiêu khích hắn, rõ ràng là cố ý khơi dậy dục vọng của hắn, mỗi câu trong lời nói đều lấy khuynh hướng tính dục của hắn làm rào cản, ngăn hắn tiến xa hơn.
Vương Nhất Bác nhếch khoé miệng cười khúc khích, hắn nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, đưa tay tắt công tắc bếp đang bật.
Sau đó, gần như ngay lập tức, nụ cười của hắn tắt xuống, đột nhiên hắn tiến về phía trước giam chặt Tiêu Chiến trong góc, áp sát tai vào thái dương của Tiêu Chiến, thì thầm: "Tiêu Chiến, anh nghĩ về tôi quá tốt rồi."
Trong tiếng cảm thán của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác bế anh lên, đặt anh lên vai, đi được vài bước bèn ném anh lên sô pha, nghiêng người đè anh xuống dưới rồi dùng một tay bóp cổ anh, một tay đỡ anh trên ghế sô pha, quỳ gối giữa hai chân anh khiến anh không còn chỗ nào để trốn thoát.
"Tự cởi ra." Vương Nhất Bác nói.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Tiêu Chiến còn chưa kịp hét lên, mặt đỏ bừng, cảm thấy bất lực và nghẹt thở, anh nắm lấy bàn tay Vương Nhất Bác đang trên cổ mình, lắc đầu thật mạnh, cố gắng để Vương Nhất Bác buông anh ra.
Anh biết anh đã tự tìm đường chết.
Lực trên tay Vương Nhất Bác không hề nới lỏng mà càng nặng nề hơn:
"Cởi ra!"
Tiêu Chiến gần như nghẹt thở, khuôn mặt và chiếc cổ nhỏ nhắn của anh chia làm hai màu trắng đỏ, đôi mắt đẹp ngấn nước vì nghẹt thở, anh cố mở miệng để lấy chút oxy nhưng vô ích, trong giây phút đó thậm chí anh còn nghĩ đêm nay anh thực sự sẽ bị Vương Nhất Bác bóp cổ đến chết.
Nói anh không sợ là nói dối, trước đây thỉnh thoảng Vương Nhất Bác có kẹp cổ anh khi quan hệ, nhưng đó chỉ là một cử chỉ tượng trưng, hôm nay rõ ràng cảm thấy sự khác biệt, cảm giác ngột ngạt của sự áp bức đó khiến anh sợ hãi không thể giải thích được. Anh không hiểu tại sao Vương Nhất Bác có thể có nhiều sức mạnh đến vậy, anh gần như không có khả năng chạy trốn.
Ý thức của anh có phần mơ hồ, mọi thứ trước mắt dần tối lại, gần như chính khát vọng sống đã khiến Tiêu Chiến phải cởi bỏ quần áo của anh, lần lượt áo sơ mi, quần, cuối cùng thậm chí cả đồ lót anh cũng phải cởi, trần trụi trước mặt Vương Nhất Bác.
Anh muốn làm thoả mãn Vương Nhất Bác.
Cuối cùng, bàn tay to lớn đang quấn quanh cổ anh mới chịu nới lỏng, anh giống như một người chết đuối trên bờ, nhanh chóng thở lấy thở để. Anh ho khan, dùng hết sức lực để hít thở dưỡng khí, phải rất lâu sau anh mới tỉnh táo lại.
Vương Nhất Bác chỉ im lặng nhìn anh, nhìn anh trần truồng mặt đỏ bừng, nhìn anh cố gắng hít thở, nhìn anh dưới thân không có chỗ cho sự kháng cự. Ánh nhìn của hắn giống như ánh nhìn của một thợ săn đang đánh giá con mồi dưới khẩu súng săn của mình, khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Tiêu Chiến muốn thoát, nhưng Vương Nhất Bác đã nhìn thấu anh, vừa muốn trốn đã bị kéo lại ném vào sô pha một lần nữa.
"Vương Nhất Bác, cậu muốn làm gì..." Anh bất mãn hỏi, nhưng giọng nói lại mềm mại yếu ớt.
Vương Nhất Bác không để ý đến anh, đột nhiên đứng dậy đi vào phòng ngủ, khi hắn đi ra, trên tay đã cầm thêm một chiếc thắt lưng.
Khoảnh khắc Tiêu Chiến nhìn rõ thứ trong tay Vương Nhất Bác, đồng tử anh lập tức giãn ra, hoảng loạn tột độ, anh lui về phía trong cùng của chiếc sô pha, vừa lui vừa khẩn trương nói:
"Cậu không được làm điều này. Tôi đã nói chỉ có thể làm tình nhưng không chấp nhận SM. Trong bản thoả thuận đã ghi rõ!"
Vương Nhất Bác cười lạnh: "Tôi nói tôi sẽ làm tình với anh sao?"
"Vậy cậu đang làm gì vậy...Áaa!"
Tiêu Chiến chưa kịp nói xong thì nghe một tiếng bép, chiếc thắt lưng trong tay Vương Nhất Bác rơi xuống ngực trần của anh một cách không thương tiếc.
Làn da trắng nõn mềm mại lập tức để lại một vết đỏ, anh cảm thấy lồng ngực đau rát. Âm thanh quất roi đáng kinh ngạc đó khiến anh cảm thấy mình như một con thú bị căng thẳng, các lỗ chân lông trên người lập tức nổ tung, anh theo bản năng co rút người lại. Anh nhìn người đàn ông cao lớn đứng trước mặt mình, trong mắt hiện lên vẻ bất an, bối rối và một chút khó chịu không thể nhận ra.
"Cậu điên à?" Anh lớn tiếng hỏi.
Vương Nhất Bác hoàn toàn không muốn trả lời, ném cho anh ánh mắt thờ ơ, không nhìn ra được cảm xúc trong mắt hắn. Sau đó, Vương Nhất Bác đột nhiên giơ thắt lưng lên, thả tiếp một roi thứ hai trong tiếng kêu đau đớn của anh.
"Tự mình làm." Vương Nhất Bác trầm giọng ra lệnh.
Tiêu Chiến tưởng mình nghe nhầm: "Cậu nói gì? A...rít..."
Chiếc thắt lưng lại rơi xuống, Vương Nhất Bác lộ ra vẻ không kiên nhẫn, hắn túm lấy cổ Tiêu Chiến, thấp giọng lặp lại: "Tự thủ dâm."
Cảm giác ngột ngạt lại ập đến, Tiêu Chiến càng thêm bất an, may mắn thay, lần này lực tay của Vương Nhất Bác không quá mạnh, anh vẫn còn chỗ để nỗ lực hấp thụ oxy. Anh nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác trong vài giây, không tin, càng không phục, anh trực tiếp giơ chân lên đá vào người Vương Nhất Bác, dùng tay kéo mạnh hơn, cố gắng giữ thăng bằng với Vương Nhất Bác.
Tuy nhiên, hành động của anh dường như trong chốc lát đã giẫm phải cơn lửa giận của Vương Nhất Bác, vẻ mặt thờ ơ của hắn đột nhiên thay đổi mạnh mẽ, ánh mắt nhìn anh xen lẫn sự uy hiếp và khó chịu.
Tiêu Chiến không biết mình bị làm sao, rõ ràng thân thể và sức lực tương đương nhau, chỉ cần anh muốn, anh hoàn toàn có thể thoát ra, nhưng dưới ánh mắt của Vương Nhất Bác, hai chân anh mềm nhũn, giống như gặp phải dã thú, sức lực lập tức suy yếu.
Sức mạnh trên cổ anh ngày càng tăng, nhưng Vương Nhất Bác vẫn không lên tiếng, quai hàm căng cứng, môi mím chặt, trịch thượng nhìn anh.
Tiêu Chiến choáng váng vì cảm giác ngẹt thở, chiếc thắt lưng lại rơi xuống người anh, quất mạnh vào bộ ngực mỏng manh và nhạy cảm của anh khiến anh đau đến đổ mồ hôi, đầu vú sưng lên run rẩy trong không khí.
Anh mở miệng nhưng giọng nói bị mắc kẹt trong cổ họng, không thể hét lên được.
"Có muốn tôi nói lại lần nữa không?" Vương Nhất Bác hung tợn hỏi anh.
Tiêu Chiến gầm gừ lắc đầu, khoé mắt trào ra, nước mắt chảy xuống sống mũi, đôi mắt ươn ướt nhìn người đàn ông trước mặt một cách đáng thương như thể đang âm thầm cầu xin.
Sau đó, trong khoảnh khắc Vương Nhất Bác lại giơ thắt lưng lên, cơ thể anh vô thức siết chặt lại, cuối cùng anh cũng làm theo ý muốn của Vương Nhất Bác, đưa tay xuống dưới vuốt ve bộ phận riêng tư nhất trên cơ thể mình.
Trong lần huấn luyện này, anh phải thay đổi tốc độ tay theo ý muốn của Vương Nhất Bác, nhanh hay chậm, mọi việc đều phải theo chỉ dẫn, bất kể anh sắp lên đỉnh hay chưa, có muốn dừng lại hay không, anh đều không có quyền lựa chọn.
Trong quá trình này, Vương Nhất Bác thậm chí không nói một lời nào, Tiêu Chiến chỉ có thể nhận được mọi chỉ dẫn dựa trên sức mạnh ở cổ và những đòn roi rơi trên người anh.
Khi anh làm tốt, Vương Nhất Bác sẽ cho anh nghỉ ngơi, khi anh thay đổi tốc độ mà chưa được phép, Vương Nhất Bác sẽ đột nhiên tăng lực độ và khiến anh nghẹt thở.
Tiêu Chiến rất ngạc nhiên về cảm giác cơ thể của mình lúc này, nguyên nhân chính khiến anh không thích SM là vì anh không thể chấp nhận sự sỉ nhục trong quan hệ tình dục, tình dục lý tưởng của anh là uyển chuyển, yên bình, nhẹ nhàng và tràn đầy tình yêu.
Theo anh, SM là một "sản phẩm kém cỏi" trong quan hệ giường chiếu, chỉ là một trò chơi nhục dục dành cho những người không xứng đáng được yêu, và anh rất coi thường điều đó.
Nhưng cảm giác lúc này của anh thật kỳ lạ, trong lòng anh có một hơi thở muốn trút giận, nhưng cơ thể lại yếu ớt nóng bừng, chiếc thắt lưng lập tức rơi xuống khiến anh đau đớn kêu lên, nhưng hơi thở dần thay đổi kèm theo một tầng khiêu dâm được bao phủ trong tiếng vang lên của da thịt.
Anh nhìn đôi mắt đen láy của Vương Nhất Bác, trong đó lộ ra vẻ dò xét cực kỳ áp bức khiến anh phải đầu hàng mấy lần...
Sau khi "sự sỉ nhục" này kết thúc, anh thậm chí không dám đặt tay lên bộ phận sinh dục của mình nữa, chỉ cần bị Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm một cách trịch thượng là có thể cảm nhận được khoái cảm ngột ngạt, thậm chí cả chiếc thắt lưng nặng nề rơi xuống người anh cũng trở thành thuốc kích thích tình dục, khiến anh run rẩy và vặn vẹo eo theo từng cú đánh.
Anh sợ lần quất roi tiếp theo, nhưng trong lòng cũng rất chờ mong, anh không thích ánh mắt Vương Nhất Bác nhìn anh đầy dò xét nhưng anh không thể dời mắt đi, không khỏi đạt cao trào dưới ánh mắt đó.
Cuối cùng, khi Vương Nhất Bác nhấc thắt lưng lên lần cuối rồi đột ngột đổi hướng đánh mạnh vào tính khí nhạy cảm đang sưng phồng của anh, Tiêu Chiến đột nhiên hét lên và bắn ra, tinh dịch màu trắng sữa vẽ một đường trắng trong không khí, cơ thể anh co giật dữ dội, ngã từ ghế sô pha xuống thảm, đầu óc trỗng rỗng.
Anh chưa bao giờ đạt được khoái cảm như thế, cảm giác ngứa ran khi lỗ chân lông nổ tung, bản năng thoát khỏi tình huống nguy hiểm, sự xấu hổ và tức giận khi bị bắt nạt và sự thôi thúc tình dục không thể kiểm soát... Tất cả những điều này đã đưa anh lên mây, đến nỗi anh gần như mất đi tất cả các thuộc tính xã hội của con người, chỉ để lại bản năng giao phối và tán tỉnh của động vật.
Từ đầu đến cuối, Vương Nhất Bác thậm chí không hề chạm vào thân dưới của anh, không nói một lời nào, tiếp xúc duy nhất chính là bàn tay trên cổ của anh.
Tiêu Chiến cuộn mình trên thảm để bình tĩnh lại, Vương Nhất Bác cười thầm ném thắt lưng sang một bên, dựa lưng vào ghê sô pha nhàn nhã nhìn anh.
Tiêu Chiến cảm nhận được ánh mắt đang rơi trên người mình, ánh mắt trong trẻo hơn, ngước mắt lên thì bắt gặp Vương Nhất Bác đang nhìn mình.
Hắn dường như đang cười nhạo và nói với anh:
"----Tiêu Chiến, sao mới thế này anh đã không chịu được rồi?"
Cơ thể anh vẫn nóng bừng bừng, hạ thân vẫn còn ham muốn, Tiêu Chiến muốn, muốn nhiều hơn nữa, nhưng Vương Nhất Bác lại không biểu hiện gì, hắn chỉ nhìn anh như thế, như thể mọi chuyện vừa xảy ra đều không liên quan gì đến hắn, vẻ mặt điềm tĩnh đó chỉ có thái độ của cấp trên nhìn cấp dưới mới như thế.
Tiêu Chiến đỡ người đứng dậy, quỳ gối giữa hai chân Vương Nhất Bác, đưa tay cởi quần Vương Nhất Bác, nhưng ngay khi đưa tay đến đó, anh đã bị Vương Nhất Bác tát anh một cái.
Anh không tin anh không thắng được nên quyết định đứng dậy, cố gắng ngồi đè lên đùi Vương Nhất Bác, nhưng không ngờ Vương Nhất Bác lại đẩy anh xuống lại tấm thảm nhung lông.
Trong mắt Tiêu Chiến hiện lên vẻ kinh ngạc, bên dưới anh rất khó chịu, Vương Nhất Bác khơi dậy ham muốn dục vọng của anh nhưng lại không thoả mãn anh, anh cảm thấy thực sự khó chịu. Nhưng lời cầu xin quá xấu hổ, anh nghiến răng không nói, nhưng cảm giác của cơ thể không thể lừa dối người khác, anh rất muốn để Vương Nhất Bác tiến vào, ép anh ở dưới làm cho đủ.
Anh muốn, muốn Vương Nhất Bác tàn nhẫn thao anh thật mạnh, đè anh trên ghế sô pha, trên tường, ở góc bàn, anh muốn hắn làm anh thật nồng nhiệt, muốn làm tình với Vương Nhất Bác cho đến khi anh không còn chút sức lực nào.
Nhưng Vương Nhất Bác vẫn im lặng nhìn anh, không cho anh đến gần hay giúp anh giải quyết nhu cầu của mình, như đang chờ anh cầu xin sự thương xót.
Nhiệt độ tăng cao, hai mắt nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng Tiêu Chiến không nhịn được nữa, anh túm lấy ống quần Vương Nhất Bác, thì thầm cầu xin:
"Nhất Bác, tôi muốn nó, đưa nó cho tôi."
Mặt anh gần như đỏ bừng, ngay cả cơ thể cũng hồng lên vì dục vọng, giọng nói trầm như bụi.
Vương Nhất Bác không buông tay mà còn kẹp chặt quai hàm, ép anh ngước lên nhìn hắn, thấp giọng nói:
"Nói to lên, tôi không nghe thấy."
Không biết là khẩn trương hay xẩu hổ, hai mắt Tiêu Chiến đỏ hoe, ngay cả chóp mũi cũng đỏ, giống như quả đào ngâm trong nước, vẻ mặt vô cùng đáng thương.
Khi anh lên tiếng, giọng nói của anh như một chiếc lông vũ trắng lơ lửng trong không khí, quét qua sự cảm kích của người nghe, khiến lòng người ngứa ngáy:
"Tôi muốn...Nhất Bác, nhanh đụ tôi đi, dùng cây hàng của cậu đụ tôi đi..."
Tiếng cầu xin trần trụi vang lên hết lần này đến lần khác, Vương Nhất Bác chỉ lặng lẽ chiêm ngưỡng khuôn mặt xinh đẹp và biểu cảm nghẹt thở vì bị dục vọng thao túng của anh.
Nói những lời tục tĩu nhất, với khuôn mặt xinh đẹp và sạch sẽ nhất.
Ngón tay Vương Nhất Bác xoa xoa tàn phá đôi môi mềm mại của anh, Tiêu Chiến nhìn phong thái đùa giỡn kia, rõ ràng nhận ra lúc này mình chỉ là một món đồ chơi tình dục đẹp đẽ xuất sắc trong tay Vương Nhất Bác.
Chỉ có hai thời điểm mà món đồ chơi có giá trị nhất, đó là ngày chúng được mua và ngày chúng bị vứt đi.
Đồ chơi thì sớm muộn gì cũng bị hỏng.
Sự chờ đợi khiến anh cảm thấy day dứt, những suy đoán về thái độ của Vương Nhất Bác càng khiến anh lo lắng hơn.
Anh ghét vai trò thấp kém trong quan hệ tình dục, nhưng lúc này anh đang đóng một vai trò như vậy, sẵn sàng cầu xin một người đàn ông xâm nhập vào cơ thể mình và mang lại cho anh khoái cảm sinh lý chỉ thuộc về bản năng động vật.
Thật điên rồ.
Một lúc lâu sau, Vương Nhất Bác đột nhiên nhếch khoé miệng nhìn anh, từ trong mũi cười khúc khích.
Tiêu Chiến chờ đợi, giống như một tín đồ sùng đạo nhất, chờ đợi Vương Nhất Bác quyết định số phận của mình. Nhưng anh không bao giờ ngờ rằng những gì anh nghe được trong giây tiếp theo lại chính là những lời này.
"Tiêu Chiến..." Vương Nhất Bác thì thầm bên tai anh: "Anh không đói à? Tôi làm bữa tối cho anh."
Nói xong, Vương Nhất Bác lại buông tay ra, bất chấp vẻ mặt ngạc nhiên của anh, đứng dậy đi vào bếp làm xong phần bánh sandwich còn dang dở.
Vương Nhất Bác đã từ chối anh, thậm chí còn bỏ anh ở đây, người rất hứng tình và phớt lờ anh.
Tiêu Chiến trần truồng đứng đó, thật keo kiệt! Anh chỉ trêu chọc Vương Nhất Bác khi anh đang chuẩn bị bữa ăn, nhưng lại bị Vương Nhất Bác trả đũa bằng cách này, rõ ràng là đang chơi đùa với mình!
Đầu óc anh lúc này đã minh mẫn hơn rất nhiều, tuy dục vọng vẫn còn vương vấn nhưng trong lòng lại tràn ngập tức giận, lồng ngực phập phồng lên xuống kịch liệt. Một lúc sau, anh thực sự tức giận nên đứng dậy trực tiếp đi vào phòng tắm, bật nhiệt độ lạnh nhất để tắm.
Mức nước lạnh nhất trong phòng tắm vào mùa đông ở Bắc Âu lạnh cóng, Tiêu Chiến dùng cách thức này để ép mình tỉnh táo, không biết là đang trừng phạt bản thân vì đã đánh mất lòng tự trọng hay đang cố gắng dập tắt dục vọng cháy bỏng trong cơ thể.
Dù sao thì anh cũng sẽ không cầu xin Vương Nhất Bác nữa. Đàn ông nào mà chẳng có chim? Hắn ta có cái gì cơ chứ? Anh tự nghĩ rằng khi thời hạn thoả thuận hai năm kết thúc, anh sẽ tìm một người đàn ông khác để ngủ cùng mỗi ngày, như vậy sẽ không bị Vương Nhất Bác sỉ nhục.
Đến lúc đó, cho dù Vương Nhất Bác có cầu xin anh, anh cũng sẽ không chạm vào hắn!
Sau khi tắm nước lạnh, dục vọng đã hoàn toàn biến mất, Tiêu Chiến run rẩy bước ra, Vương Nhất Bác đã làm sẵn một chiếc sandwich rồi đợi anh ở bàn.
Trông thấy dáng vẻ xấu hổ của anh, Vương Nhất Bác sửng sốt một chút, sau đó dùng sức mím khoé miệng, hơi nâng cằm: "Đây, xong rồi."
Tiêu Chiến tức giận đến mức không muốn nói lời nào, ngồi đối diện Vương Nhất Bác, nhanh chóng ăn hết phần bánh sandwich, sau đó đứng dậy trở về phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.
Vương Nhất Bác cuối cùng cũng không nhịn được cười nữa, hắn biết Tiêu Chiến đang tức giận nhưng hắn cảm thấy Tiêu Chiến trông vừa đáng thương vừa đáng yêu, hắn không nghĩ trong tình dục mất đi cái gọi là lòng tự trọng không có gì là là xấu hổ, ít nhất đối với một người xinh đẹp như Tiêu Chiến thì làm gì cũng không sai.
Hắn đứng dậy gõ cửa phòng ngủ của Tiêu Chiến, người bên trong không trả lời, hắn gõ lại lần nữa nhưng Tiêu Chiến vẫn không trả lời.
"Nếu anh không lên tiếng tức là đồng ý, tôi vào à?" Vương Nhất Bác ngoài cửa thăm dò hỏi.
Tiêu Chiến cuộn người trong chăn, anh nghe rõ giọng nói ngoài cửa, bèn thấp giọng lẩm bẩm: "Cửa không khoá không phải để cho cậu vào sao? Thật phiền phức!"
Vương Nhất Bác cũng là người nhạy cảm, thấy cửa không khoá, trong lòng có lẽ đã biết, sau khi bước vào liền ngồi xuống đầu giường Tiêu Chiến, nhẹ giọng hỏi:
"Giận thật à?"
Tiêu Chiến dùng sức xoay người, quay lưng về phía Vương Nhất Bác, không lên tiếng, Vương Nhất Bác kéo anh lại nhưng anh cũng không phản ứng.
"Anh không nói gì thì tôi sẽ đi đó." Vương Nhất Bác đứng dậy, giả vờ rời đi: "Tôi đi thật đó."
Đúng như dự đoán, Tiêu Chiến thật sự nắm lấy tay hắn. Nhưng Tiêu Chiến vẫn không muốn nói chuyện, chỉ nắm tay hắn, tức giận nhìn hắn.
Giận hắn nhưng không muốn hắn rời đi.
Dọc theo cánh tay của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác chú ý đến những vết roi sưng đỏ trên người Tiêu Chiến, ở đầu giường, hộp Panadol đã mở ra, trên vỉ thuốc mất đi hai viên, có lẽ Tiêu Chiến uống để giảm đau.
Trong quá trình huấn luyện vừa rồi, hắn vẫn chưa làm chủ sức mạnh của mình được tốt, đòn tấn công của hắn quá nặng.
Vương Nhất Bác thở dài, ngồi trở lại bên cạnh Tiêu Chiến, nhẹ nhàng vén chăn trên người Tiêu Chiến, thứ đập vào mắt hắn là một loạt các vết sưng đỏ, sâu có nông có.
Vừa rồi nó không nghiêm trọng thế này.
"Đau không?" Vương Nhất Bác hỏi.
Tiêu Chiến mím môi, khẽ lắc đầu.
Rõ ràng là đau, đau đến mức phải uống thuốc giảm đau, rõ ràng là đang tức giận nhưng vẫn lắc đầu, không muốn Vương Nhất Bác lo lắng.
Vương Nhất Bác thở dài, ôm anh vào lòng, vuốt ve mái tóc của anh, nhẹ nhàng nói: "Ngủ đi."
Tiêu Chiến quả thật hơi mệt, mặc dù tắm nước lạnh nhưng toàn thân vẫn nóng bừng, choáng váng, buồn ngủ.
Vương Nhất Bác xoa trán anh, anh dường như ngửi thấy thoang thoảng mùi của hỗn hợp tuyết tùng và nhân sâm. Anh cảm thấy thoải mái, phần lớn cơn giận đã tiêu tan, chỉ còn lại cảm giác an toàn quấn lấy anh.
Bên cạnh Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến ngủ rất nhanh và thoải mái. Thấy anh đã ngủ, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng tắt đèn rồi rời đi, sợ anh bị sốt nên thỉnh thoảng vào phòng sờ trán anh.
Sau nửa đêm, Tiêu Chiến dường như gặp ác mộng, thần kinh quá căng thẳng, lông mày nhíu lại, phát ra âm thanh hừ hừ, Vương Nhất Bác ở bên cạnh anh một lúc nhưng cảm thấy vẫn không khá hơn.
Ba giờ sáng, ở Stockholm mọi thứ đều yên tĩnh, Vương Nhất Bác nhìn người đang cau mày trên giường, hắn do dự một lúc rồi kéo chăn ra nằm xuống cạnh Tiêu Chiến, ôm anh vào lòng.
"Đừng sợ, tôi ở đây." Vương Nhất Bác nhẹ nhàng ghé vào tai anh dỗ dành.
Cuối cùng Tiêu Chiến cũng thư giãn và ngủ một giấc ngon lành.
Tám giờ sáng, chuông báo thức vang lên, anh tỉnh dậy trong vòng tay Vương Nhất Bác, vẻ mặt bối rối, nhanh chóng vỗ nhẹ cho Vương Nhất Bác tỉnh lại.
"Cậu...sao cậu lại ôm tôi!"
Vừa mới tỉnh dậy, Vương Nhất Bác híp mắt, lười biếng trả lời:
"Làm cũng làm rồi, ôm thì có chuyện gì?"
"Cậu buông tôi ra."
"Không buông."
"Mau buông ra, tôi còn phải đi làm." Tiêu Chiến nói: "Tôi không muốn gây sự với cậu."
"Nằm một lát đi." Vương Nhất Bác từ phía sau ôm anh chặt hơn, tựa cằm lên đầu anh: "Lát nữa chúng ta cùng nhau đi."
"Cùng nhau? Đi đâu?"
"Công ty anh."
Tiêu Chiến không biết về chuyện hợp tác, anh càng thêm bối rối, nói: "Cậu không cần đưa tôi đi, công ty của tôi cách đây không xa."
"Không phải đưa anh đi." Vương Nhất Bác nhắm mắt cười: "Soluppgång có hứng thú với dự án của tôi, tôi đến để bàn chuyện hợp tác."
"Hợp tác..." Tiêu Chiến chớp chớp mắt: "Sao tôi lại không biết?"
"Có rất nhiều chuyện anh không biết."
"Vậy...Cậu sợ mất sức nên hôm qua không làm tình với tôi đúng không?" Tiêu Chiến ngơ ngác hỏi.
"Đương nhiên là không." Vương Nhất Bác cười lớn, thanh quản rung lên phát ra âm thanh dễ chịu, cố ý hỏi: "Anh có biết tại sao tối hôm qua tôi không làm tình với anh không?"
Tiêu Chiến lắc đầu.
Vương Nhất Bác phà hơi thở ấm áp vào tai Tiêu Chiến, nhỏ giọng nói: "Bởi vì...tôi cố ý."
"Vương Nhất Bác!" Tiêu Chiến hét lên: "Đồ khốn kiếp!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro