Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phản quy tắc 09

Trong suốt kỳ nghỉ Giáng sinh, hai người dành phần lớn thời gian ở căn biệt thự ngoại ô đó để làm tình, tích lũy được rất nhiều video.

Phí đăng ký tài khoản được mở, trước khi kỳ nghỉ kết thúc, hai người đã nhận được khoản thanh toán đầu tiên trong tài khoản ngân hàng, nói thật, so với dự đoán trước đó của Vương Nhất Bác còn nhiều hơn. Chỉ có điều cơ thể Tiêu Chiến bị giày vò đến mức hơi khó chịu, tần suất làm tình của hai người cũng vì vậy mà chậm lại.

Biệt thự khác với khách sạn, có nhiều phòng, ban đêm khi ngủ Vương Nhất Bác sẽ chủ động ngủ ở phòng khác, ngoại trừ lúc cùng nhau làm tình, bọn họ không có chút dịu dàng dư thừa nào dành cho nhau.


Ngày cuối cùng của Tiêu Chiến ở Đan Mạch đúng vào đêm Giáng sinh, trên đường trở về sau khi ăn tối, anh hỏi Vương Nhất Bác: "Quà Giáng sinh của tôi đâu?"

Vương Nhất Bác tập trung lái xe, nghe anh nói bèn cố ý hỏi ngược lại:

"Anh vẫn muốn quà Giáng sinh à?"

Giáng sinh ở các nước phương Tây là một ngày trọng đại, Vương Nhất Bác sống ở châu Âu hơn mười năm, không thể không hiểu được nghi thức đó. Ngay cả khi giữa họ chỉ là lăn giường cùng nhau thì kỳ nghỉ này cũng không thể không tính...

Tiêu Chiến nhìn người ngồi trên ghế lái: "Không phải chứ, cậu thật sự không chuẩn bị quà cho tôi sao...?"

"Không, tại sao tôi phải mua quà cho anh?"

"Dù là đồng nghiệp thì ít nhất cũng phải nhận được một hộp sôcôla, huống chi... Chúng ta vẫn có mối quan hệ đó."

"Mối quan hệ đó là quan hệ gì?"

"Cậu nói xem," Tiêu Chiến bất mãn, "Vương Nhất Bác, tôi phát hiện cậu mỗi khi kéo quần lên thì không nhận người nữa, đặc biệt không có lương tâm."

"Nói vậy anh có chuẩn bị quà cho tôi sao?" Vương Nhất Bác cười khẽ hỏi.

"Đương nhiên, phép lịch sự đó."

Xe dừng trước biệt thự, Tiêu Chiến xuống xe đóng cửa xe, đang định một mình đi vào nhà thì bị Vương Nhất Bác mỉm cười giữ lấy cổ áo, kéo anh đến trước cốp xe.

"Lấy đồ rồi hãy vào."

"Vương Nhất Bác, cậu không có tay à, đồ của cậu thì tự mình đi mà lấy."

Vương Nhất Bác nhún vai, kéo cốp xe ra, vẻ mặt thờ ơ:

"Vậy tôi chỉ có thể vứt đi, haiza, đáng tiếc món quà tốt như vậy."

"Hả?" Tiêu Chiến sửng sốt, "Quà? Cho tôi?"

Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ cười nhìn về phía anh, chờ anh lấy quà trong cốp xe ra.

Tâm tình Tiêu Chiến trong nháy mắt từ thất vọng chuyển thành vui vẻ, khóe miệng cũng nâng lên, vui vẻ lấy quà ra, hỏi:

"Cái gì mà nặng vậy?"

"Vào nhà rồi xem."

"Là quả tạ? Hay Lego?" Tiêu Chiến mở được một nửa thì dừng lại, sắc mặt cứng đờ, ngẩng đầu hỏi Vương Nhất Bác, "Cậu... Cậu sẽ không mua cho tôi một hộp sextoy, đúng không?"

Vương Nhất Bác không ngờ mạch não của anh lại nhanh như vậy, nâng khóe miệng lên hứng thú nhìn khuôn mặt nhỏ đang tái đi của anh, nghiêng người về phía trước thì thầm vào tai anh:

"Anh thật thông minh, đoán đúng rồi đó. Kìm ngực, bộ kẹp chân, dây buộc... Tiêu Chiến, tối nay anh muốn dùng cái nào trước?"

Giấy gói hộp quà được Tiêu Chiến nắm chặt trong tay, phát ra tiếng lạo xạo. Những thứ Vương Nhất Bác nói anh chỉ thấy qua trong các GV, khi trực tiếp nói ra, trước mắt anh như hiện lên mấy hình ảnh đó, nhịp tim không khống chế được mà đập điên cuồng.

Thấy vẻ mặt bối rối của anh, Vương Nhất Bác không kìm được khóe miệng, ý cười càng sâu.

Tiêu Chiến không nói gì, tiếp tục đỏ mặt buồn bực mở hộp quà ra, giây tiếp theo, anh nhìn thứ trước mắt hít sâu một hơi, không giấu được sự kinh ngạc.

Trong hộp quà không phải mấy món sextoy, món quà Giáng sinh thật sự anh nhận được đêm nay lại là một màn hình có độ phân giải cao mà Vương Nhất Bác mua cho anh.

Anh là một họa sĩ, bình thường thứ yêu quý nhất chính là những thứ này, màn hình tốt đối với anh mà nói như là một món quá rất quý, rất hợp ý.

Trong lòng anh cũng hiểu, Vương Nhất Bác chẳng qua là dựa vào nghề nghiệp của anh mà lựa chọn một món quà thích hợp, nhưng khi nhìn đồ vật trong tay anh vẫn sẽ cảm thấy xúc động.


"Cái này rất đắt, chỉ có công ty cấp cho, bản thân tôi cũng không dám mua." Anh nói, "Cậu mua cái này cho tôi, có đắt lắm không?"

"Quà tặng phải có ích, quà vô dụng thì không có giá trị."

Suy nghĩ của Vương Nhất Bác rất thẳng thắn, theo quan điểm của hắn, tiêu chí đo lường quà tặng không phải là tình nghĩa, mà là giá trị.

Thấy Tiêu Chiến không nói gì, hắn xoè tay ra hỏi: "Của tôi đâu?"

"Cái gì?" Tiêu Chiến chớp mắt mấy cái, không kịp phản ứng.

Vương Nhất Bác giơ tay lên búng trán anh một cái:

"Quà tặng anh tôi đã đưa rồi, còn tôi thì sao? Nó đâu?"

Tiêu Chiến nhìn người trước mặt, lắp bắp nói:

"Tôi có chuẩn bị cho cậu một món quà, có lẽ ... không có giá trị lắm, cậu có còn muốn nó nữa không?"

Vương Nhất Bác nhướng mày, hỏi: "Anh chuẩn bị quà gì cho tôi?"

Tiêu Chiến hơi ngượng ngùng, quà của anh chính là chính mình mặc bộ đồ tình thú kia.

Vốn cảm thấy là chuyện rất có tình thú, nhưng không ngờ món quà của Vương Nhất Bác tặng cho anh quá đáng giá, so với chút tình thú nhỏ của anh xem ra không có giá trị gì hết.

"Dù sao nó cũng không có giá trị lắm." Anh nói, "Quên đi, để tôi tặng cậu sau nha, cậu muốn gì? Lego? Máy chơi game? Hay là..."

Tiêu Chiến hơi bối rối, anh thật sự nghĩ không ra món gì là thứ "có giá trị" mà Vương Nhất Bác nói, suy nghĩ một lúc lâu anh mới ngẩng đầu lên, chân thành hỏi người trước mặt:

"Hay là tôi phát lì xì cho cậu nhé?"

Vương Nhất Bác nhìn anh, sửng sốt hai giây, khịt mũi cười:

"Giáng sinh lì xì cho tôi, vậy Tết thì sao?"

"Không được sao... Tôi sẽ cho cậu một bao lì xì lớn hơn."

"Tôi không cần bao lì xì lớn của anh, tôi muốn món quà anh đã chuẩn bị cho tôi tối nay."

Vương Nhất Bác nói xong lại búng trán anh một cái, lần này dùng sức hơn, Tiêu Chiến bị đau nheo mắt lại, hơi rối rắm nhỏ giọng nói:

"Vậy... Vậy cậu đợi tôi."

"Được."

......


Tiêu Chiến về phòng ngủ lấy bộ đồ tình thú kia ra, mặc vào rồi có hơi hối hận, anh cảm thấy mình có vẻ không có thành ý gì hết... Anh chậm rãi từ phòng ngủ đi ra, Vương Nhất Bác đang cúi đầu nhìn điện thoại, do dự một chút, anh khẽ gọi tên người nọ.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn anh đáp lại, liếc mắt một cái, trong lòng liền chấn động.

Đêm đó Tiêu Chiến vô cùng đẹp mắt, bộ trang phục tình thú trên người hở kiểu đáng yêu, chiếc quần lót lông màu trắng che đi vùng kín phía trước nhưng để lộ toàn bộ phần mông, da thịt lộ ra trong không khí, khi sải bước, chiếc chuông treo trước ngực sẽ phát ra âm thanh leng keng.

Anh đứng cách đó mấy mét, mím môi, chắp tay sau lưng, mặt đỏ bừng, đôi mắt nheo lại không biết rơi ở điểm nào, giống như đang chờ xem xét.

Món quà... Vương Nhất Bác nhìn người trước mặt, trong lòng cười rộ lên.


"Đến đây." Vương Nhất Bác nói.

Tay Tiêu Chiến nắm thành một nắm đấm nhỏ, nhẹ nhàng di chuyển về phía trước hai bước.

"Đến gần hơn," Vương Nhất Bác nói, "Đến chỗ tôi."

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm mũi chân của mình, kiên trì tiến về phía trước, xấu hổ đến mức từ đầu đến chân đều đỏ bừng, anh dừng lại khi cách Vương Nhất Bác hai bước, ngượng ngùng không dám bước tiếp.

"Đây là món quà Giáng sinh mà anh nói à?" Vương Nhất Bác cười hỏi anh.

Tiêu Chiến xoa xoa đầu ngón tay sau lưng, nhỏ giọng nói:

"Tôi nói rồi... Món quà của tôi không có giá trị lắm."

Giọng điệu anh hơi không vừa lòng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, khẽ cắn môi dưới, qua hai giây lại nhỏ giọng nói:

"Quên đi, vẫn là mấy ngày nữa tôi tặng cậu một món quà đàng hoàng khác."

Nói xong, anh liền xoay người muốn trở về phòng ngủ thay quần áo. Nhưng chân trước của anh vừa bước đi, chân sau liền bị Vương Nhất Bác giữ lại, cả người lảo đảo dán vào ngực Vương Nhất Bác, hai người nhìn nhau vài giây, Vương Nhất Bác im lặng bế anh lên lầu, đưa lên giường trong phòng ngủ.


Vương Nhất Bác đỡ anh: "Món quà này rất tốt, tôi nhận."

"Hả? Cậu..Cậu nhận cái gì?"

"Anh à.", Vương Nhất Bác cười cười kéo chiếc quần lọt khe của anh, "Anh gói mình thành món quà tặng tôi, là ý này đúng không?"

"... Nếu cậu không thích ——"

Vương Nhất Bác ngắt lời anh: "Thích, đương nhiên thích."

Thích? Tiêu Chiến kinh ngạc nhìn người ở trên, trong bầu không khí ái muội này, anh nhất thời không phân biệt được lời trong miệng Vương Nhất Bác là thích cái gì.

Là thuận miệng nói, hay là một lời nói đùa? Tiêu Chiến không biết, anh chỉ biết nhịp tim mình lúc đó nổ vang, suy nghĩ hỗn loạn như đang trong cơn say.

Đêm đó, bọn họ đến với nhau vô cùng tự nhiên, rất hoàn hảo. Vương Nhất Bác thích anh cưỡi ở trên, anh liền ngồi trên người Vương Nhất Bác ra sức lắc nhún, mỗi lần lắc một cái, tiếng chuông trên ngực liền vang lên theo.

Sắc mặt anh đỏ bừng, mắt rủ xuống thở dốc, rên rỉ, vươn đầu lưỡi liếm môi... Mỗi cứ chỉ đều động lòng người, Vương Nhất Bác thu hết vào đáy mắt, giơ tay lên, đưa hai ngón tay vào miệng chơi đùa với cái lưỡi ướt át của anh.

Tiêu Chiến qua ống kính mồ hôi đầm đìa nhiễm đầy tình dục, Vương Nhất Bác nhìn hình ảnh trên màn hình máy ảnh mà nhất thời mất tập trung.


"Tiêu Chiến, trước mặt anh có người đàn ông nào khen anh xinh đẹp chưa?"

Hồn của Tiêu Chiến đang lơ lửng trên mây, ưm a nói không rõ ràng, đứt quãng trả lời: "Rất... Rất nhiều... Rất nhiều người."

"Mấy người?" Vương Nhất Bác nhịn không được hỏi, "Làm tình với Gay và tôi, có gì khác nhau không?"

Tiêu Chiến nào biết có gì khác nhau, người đàn ông đầu tiên anh cưỡi chính là Vương Nhất Bác, tên đàn ông tuy thân thể rất thành thật nhưng miệng vô cùng cứng rắn, bất luận như thế nào cũng không chịu thay đổi tính hướng.

Anh trả lời một cách tuỳ tiện: "... Không... Không có gì khác nhau hết."

"Không khác nhau?"

Vương Nhất Bác cao giọng, vỗ mạnh vào tính khí mẫn cảm trước người anh, Tiêu Chiến lập tức siết chặt mông, tiếng rên rỉ đều bị nghẹn lại trong cổ họng, toàn thân run rẩy.

Vương Nhất Bác không cho phép anh dừng lại, một tay kìm eo anh đè xuống như muốn nhét cả túi bìu vào tiểu huyệt của anh, Tiêu Chiến không thể cử động, Vương Nhất Bác liền trực tiếp ưỡn lưng, lên xuống với tần suất cao, âm thanh ba ba hoà cùng tiếng chuông quanh quẩn trong phòng vô cùng khiêu dâm và kiều diễm.

Anh gần như hét lên, hai tay vung vẩy không có điểm tựa trong không khí, anh muốn Vương Nhất Bác chậm một chút nhưng nói không thành lời, mắt trợn trắng lộ ra hơn phân nửa, không biết mình đang nói cái gì.


"Có khác không?" Vương Nhất Bác lại hỏi.

"Ah ah... Có... Có." Tiêu Chiến bị thao đến choáng váng, phía trước từng luồng dâm thủy bắn ra, hỗn loạn đáp lại, "Làm với cậu thì sướng hơn..."

Nghe được câu trả lời của anh, tốc độ ra vào của Vương Nhất Bác càng nhanh hơn, hắn vỗ mạnh vào mông anh, để lại một vệt đỏ ngầu.

"Có thừa nhận mình lẳng lơ không? Có hay không?"

Tiêu Chiến ban đầu không chịu nói, cuối cùng bị thao đến không có cách nào suy nghĩ, kéo tay Vương Nhất Bác xoa xoa đầu ngực đang sưng lên của mình, đáp lại trong tiếng rên rỉ:

"... Thừa nhận... Tôi thừa nhận... Ah ah ah... Bắn cho tôi, bắn vào."

"Mẹ kiếp."

Vương Nhất Bác chửi thề, hắn buông máy ảnh xuống thực hiện cú nước rút cuối cùng, nửa phút sau, theo tiếng thở dốc của Vương Nhất Bác, trước mắt Tiêu Chiến xẹt qua một luồng áng sáng trắng, há miệng không phát ra tiếng, cùng Vương Nhất Bác đạt cao trào.

Tinh dịch trong bao cao su đầy đến mức không thể chứa được, dịch ruột tiết ra từ tiểu huyệt theo dương vật của Vương Nhất Bác chảy ra, tiểu huyệt của Tiêu Chiến bị thao đến sưng đỏ, bị kéo căng thành một cái miệng tròn nhỏ, đóng mở trong không khí.


Vương Nhất Bác xuống giường, đứng bên giường kiểm tra hình ảnh trong máy ảnh, Tiêu Chiến tê liệt ở giữa giường lớn, thân thể cuộn lại một chỗ, thở từng ngụm một, anh một mình chịu đựng cảm giác mất mát cực lớn từ trạng thái cực kỳ thân mật, hormone không thể điều chỉnh một cách nhanh chóng.

Cảm giác mất mát này thật choáng ngợp, lúc này anh cần Vương Nhất Bác trấn an đơn giản, một nụ hôn, một cái ôm, hoặc là chỉ ngồi ở bên cạnh xoa đầu anh mà thôi.

Nhưng Tiêu Chiến đều không có được những thứ này, giữa anh và Vương Nhất Bác chỉ có tình dục không có tình yêu, Vương Nhất Bác không cần làm những chuyện này với anh, anh cũng không có lý do gì để yêu cầu Vương Nhất Bác cho anh những thứ này.

Tiêu Chiến chỉ có thể nhắm mắt lại cố gắng bình ổn chính mình, cuộn mình cùng một chỗ, cho mình thêm một chút cảm giác an toàn.


"Giáng sinh vui vẻ." Anh thì thầm với người bên giường.

Vương Nhất Bác ngước mắt lên nhìn chằm chằm anh vài giây rồi đóng nắp máy ảnh lại.

"Ngày mai anh về Thụy Điển à?"

Tiêu Chiến vừa làm xong, không còn bao nhiêu sức lực, yếu ớt trả lời: "Ừm, chuyến bay sáng mai."

"Giao thừa có hẹn gì không, nếu không có thì đến Copenhagen gặp tôi đi." Vương Nhất Bác đưa điện thoại cho Tiêu Chiến: "Người hâm mộ để lại bình luận nói muốn xem chúng ta xuất hiện trong dịp Tết."

Đêm giao ở thừa châu Âu cũng không kém phần quan trọng so với đêm Giáng sinh, cùng nhau đón giao thừa đều là những người quan trọng, tuy rằng Vương Nhất Bác nói lý do hai người ở cùng nhau đêm giao thừa là vì quay video nhưng trong lòng anh vẫn khó tránh khỏi sinh ra những nghi vấn cùng chờ mong.

Cậu rủ tôi cùng đón năm mới chỉ để làm tình à? Thật sự không có gì khác?

Nhưng Tiêu Chiến lại không thể hỏi, anh đè nén ý nghĩ nguy hiểm này, tự nhủ cần phải tỉnh táo khi đối mặt với Vương Nhất Bác.

"Đêm giao thừa..." Anh chống người lên hỏi người bên giường, "Ý cậu là... Chúng ta cùng nhau đón giao thừa à?"

"Ừm, nếu anh có thời gian."

"Ừ," Tiêu Chiến trả lời, sau đó hỏi, "Bình thường ở Copenhagen đón giao thừa như thế nào? Có hoạt động gì không?"

"Bắc Âu ở đâu cũng như nhau thôi, ăn tối, xem pháo hoa lúc 0 giờ, rồi đến quán bar."

"Vậy còn chúng ta? Cũng như vậy sao?"

"Bỏ qua bước cuối, chúng ta xem pháo hoa xong trực tiếp trở về khách sạn." Vương Nhất Bác hỏi: "Anh thấy thế nào?"

Tiêu Chiến gật đầu: "Được, theo cậu."

......


Ngày hôm sau, Tiêu Chiến mang màn hình Vương Nhất Bác tặng về nhà, ngoài miệng anh không nói gì nhưng trong lòng rất vui vẻ, vui vẻ đặt bảo bối mới ở vị trí tốt nhất rồi chụp ảnh gửi cho Vương Nhất Bác để cảm ơn nhưng thực chất là tò mò xem Vương Nhất Bác đang làm gì.

<Đang làm gì đó, nhìn xem tôi đã cài đặt màn hình rồi này.>

Một lát sau, Vương Nhất Bác trả lời:

<Đang chỉnh sửa video, màn hình mới sử dụng thế nào?>

Tiêu Chiến nằm sấp trên giường bắt chéo chân, gõ một đoạn chữ dài trên điện thoại, lại sợ mình trông quá nhiệt tình nên xóa đi, cuối cùng chỉ trả lời hai chữ:

<Không tệ.>

Nhắn xong tin này, đúng như dự đoán, Vương Nhất Bác không trả lời anh nữa.

Đây là lần đầu tiên anh và Vương Nhất Bác nói về chuyện khác ngoài chuyện làm tình, tổng cộng có ba tin, không hơn không kém.

Ngoài ra, họ không có chủ đề nào khác để nói.

Tiêu Chiến buồn bực ném điện thoại lên đầu giường, để có thể đón giao thừa thật tốt, anh vội vàng đứng dậy xử lý công việc sau kỳ nghỉ.

Mấy ngày xa nhau, hai người từ đường giao nhau biến thành đường song song, không có tin nhắn hay lời chào hỏi, Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác cập nhật video mới quay của bọn họ trên tài khoản, số liệu tốt bất ngờ, số lượng đăng ký tăng gấp bội.

Nhưng trong hộp tin nhắn, cuộc trò chuyện của họ vẫn dừng lại ở ngày anh vừa trở về Thụy Điển, Vương Nhất Bác cũng không chủ động liên lạc với anh.

Nếu là trước đây, Tiêu Chiến nhất định sẽ chủ động nhắn tin cho Vương Nhất Bác, trêu chọc trạng thái tư thế của hai người trong video, lại nhắn thêm một chút mập mờ không rõ ràng. Nhưng lúc này đây không biết vì cái gì, anh nhìn chằm chằm vào cái tên Vương Nhất Bác, một chữ cũng không gõ ra.

Thôi quên đi, chủ động quá sẽ khiến mình mất giá.


Kéo xuống sâu hơn trong phần bình luận của tài khoản, bình luận được để lại nhiều nhất là: Rất chân thật, họ như thể là một cặp đôi thực sự đang làm tình với nhau.

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm màn hình cười nhạo, cái gì là cặp đôi thật, chỉ là thỏa thuận làm tình, công vẫn là một tên đàn ông thẳng.

Anh âm thầm tạo một tài khoản với một cái tên tuỳ ý, không có ảnh đại diện, phẫn nộ để lại bình luận dưới video: Hai người này vừa nhìn đã thấy không hề thích nhau, chỉ hùng hục làm mà không quan tâm đến cảm xúc của bạn thụ, ghét nhất là loại đàn ông xấu xa này!

Sau khi gõ chữ và nhấn gửi, Tiêu Chiến nhìn bình luận của mình, hất cằm lên, giống như vừa đạt được thắng lợi tinh thần gì đó và dần lấy lại bình tĩnh.

Đáng tiếc chưa đầy một phút sau, anh đã bị bình luận oanh tạc, điện thoại ong ong không ngừng, những người hâm mộ thích video của bọn họ nói anh căn bản không hiểu tình yêu, mắng anh vô cùng tàn nhẫn.

【Mày bị điếc à, không nghe thấy người ta nói chuyện như đôi tình nhân trên giường sao, như vậy chưa đủ sao?】

【Mày biết cái quái gì, không thấy tiểu hồ ly của chúng ta rất sướng sao? Công càng mạnh thụ càng sướng, mày có biết không vậy? 】

【Chúng ta không cần để ý loại người như hắn, loại người không câu được đàn ông không được thao nên ghen tị với tiểu hồ ly của chúng ta vì có một người chồng tốt. 】


Tôi không có! Tôi không có! Tiêu Chiến nhìn chằm chằm từng bình luận trên điện thoại, tức giận lăn lộn trên giường. Cuộc trò chuyện nào? Vương Nhất Bác có nói thích anh không? Đó chỉ là lời nói lúc trên giường thôi, tên đàn ông thối nào khi cầm chim mình cũng có thể nói ra, vậy thì sao tính được?

Còn nói anh rất sướng, đúng, đúng là rất sướng, nhưng đau cũng là thật mà! Có 0 nào chịu được bị thao mạnh bạo vậy không! Ai có thể làm chủ cho anh đây!

Nói anh không được thao? Vậy người đàn ông bị thao trong video là ai! Anh chàng tội nghiệp bị Vương Nhất Bác đè dưới thân hung hăng chà xát rốt cuộc là ai?

Còn nói anh có một người chồng tốt? Cái rắm! Nhảm nhí! Tiêu Chiến ngửa mặt lên trời thở dài, anh rất muốn đem câu nói "Mẹ kiếp ai là chồng anh" của Vương Nhất Bác cho những người này xem, tên trai thẳng không cách nào bẻ cong! Càng không có khả năng làm chồng mấy người đồng tính!

Nói anh ghen tị, nói anh không được thao? Ahhhhhh! Tiêu Chiến tức giận đến đấm ngực, anh không chỉ không được thao mà còn có thể muốn lúc nào được lúc nấy, thậm chí đến đêm giao thừa cũng thao!


Tiêu Chiến tức giận ngồi bên giường bình tĩnh lại, ngực phập phồng lên xuống, không hết tức giận, anh chụp màn hình gửi cho Vương Nhất Bác, giận dữ nhắn:

<Cậu xem họ nói gì về tôi! Tôi sẽ không làm nữa!!!>

Vương Nhất Bác ngạc nhiên khi nhận được tin nhắn của Tiêu Chiến, sau khi xem kỹ những lời Tiêu Chiến dùng acc clone để đánh giá mình, bất đắc dĩ cười khẽ, trả lời Tiêu Chiến bằng đúng lời bình luận của anh:

<Chà, tôi không quan tâm cảm xúc của anh, ghét tên đàn ông xấu như tôi.>

Tiêu Chiến xấu hổ bĩu môi, trả lời: <... Tôi chỉ tuỳ tiện viết ra thôi.>

Sau khi gửi tin nhắn đi, Tiêu Chiến nhìn chằm chằm hộp tin nhắn, đợi rất lâu cũng không thấy Vương Nhất Bác trả lời, đang định tắt điện thoại thì lại bị một đống người lạ oanh tạc trả lời, điện thoại vang lên không ngừng nghỉ.

Anh cắn răng, chuẩn bị mở trang chủ đại chiến, lúc này vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy phần giới thiệu của trang chủ, anh hoàn toàn choáng váng và mất hết bình tĩnh.

Trong thời gian không trả lời tin nhắn của anh, Vương Nhất Bác chưa thương lượng với anh đã thay đổi hồ sơ tài khoản của họ thành:

---Tài khoản cặp đôi, đã kết hôn.

Cặp đôi, đã kết hôn ... Tiêu Chiến trợn mắt há hốc mồm.


<Vương Nhất Bác, phần giới thiệu hồ sơ là sao vậy?>

Ngay khi tin nhắn vừa được gửi đi, Vương Nhất Bác gọi đến, Tiêu Chiến hơi run, không biết phải làm sao.

"... Sao?" Anh nói.

"Ngày mai anh bay chuyến mấy giờ? Tôi đặt chỗ ăn tối lúc tám giờ, đừng đến muộn quá."

Tiêu Chiến hơi ngạc nhiên, sau đó hỏi: "Cậu nói cho tôi biết chuyện hồ sơ là sao?"

"Như anh thấy." Vương Nhất Bác bật cười: "Đổi thành như vậy không tốt sao?"

"Là cặp đôi lại còn đã kết hôn, Vương Nhất Bác, cậu có biết cậu đang chiếm tiện nghi của tôi không?"

"Tôi chiếm tiện nghi của anh ... Không phải anh gọi tôi là chồng sao?" Vương Nhất Bác tiếp tục trêu anh, hỏi ngược lại, "Tôi đâu chỉ chiếm tiện nghi của anh, chỗ nào trên người anh tôi chưa có được?"

Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác làm cho nghẹn đến không nói nên lời, chỉ có thể chấp nhận, nhỏ giọng nói: "Tùy cậu, cặp đôi thì cặp đôi, kết hôn thì kết hôn, dù sao cũng chỉ có hai năm, đều là giả."

......


Đêm giao thừa ở Copenhagen, thành phố náo nhiệt hơn bình thường, người Bắc Âu chú ý đến cảm giác nghi lễ năm mới, hầu hết sẽ rất chỉn chu để tham dự bữa tối. Tiêu Chiến mặc âu phục đen đến, Vương Nhất Bác cũng vậy, hai người đứng cạnh nhau trông rất bắt mắt.

Lần này họ hẹn gặp nhau ở bãi đậu xe sân bay, khi Tiêu Chiến đẩy vali bước ra, Vương Nhất Bác đang dựa vào cửa xe hút thuốc.

Vào một ngày gió lạnh mùa đông ở Đan Mạch, âu phục của Vương Nhất Bác vô cùng mỏng manh, hắn cúi đầu hút thuốc, lông mày khẽ nhíu lại, các đốt ngón tay cầm điếu thuốc lập loè, run rẩy trong gió lạnh.

Vương Nhất Bác dường như trời sinh rất thích hợp với vùng đất Bắc Âu này, thân ảnh gầy gò trong gió lạnh mùa đông nhìn rất tiêu sái và cô độc.

Tiêu Chiến nhìn thấy từ xa liền chậm bước chân. Anh nhìn người trước mặt, hình ảnh chồng chéo với Vương Nhất Bác lần đầu tiên nhìn thấy ở Pub53, khi đó làm sao Tiêu Chiến cũng sẽ không nghĩ đến ngày sau mình sẽ cùng người đàn ông này trải qua rất nhiều lần yêu, càng sẽ không nghĩ đến chuyện giữa bọn họ sẽ xảy ra như vậy.

"Này!" Tiêu Chiến mỉm cười giơ tay lên chào hỏi, "Chờ tôi bao lâu rồi?"

Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, phun ra một làn khói trắng: "Không lâu lắm." Sau đó tự nhiên tiếp nhận hành lý trong tay Tiêu Chiến, "Lên xe đi."


Đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến hẹn hò vào đêm giao thừa, rất khó không coi trọng nó.

Xe dừng lại gần Quảng trường Tòa thị chính, nhà hàng Vương Nhất Bác đặt là một nhà hàng được xếp hạng Michelin 3 năm liền, bên ngoài toàn bộ đều bằng cửa kính sát đát, cửa vào có nhân viên dẫn dắt, khoảng cách giữa các bàn khá xa, tính riêng tư rất cao.

Khi họ đi vào, nhà hàng đang phát bản nhạc piano bài "Love theme", đèn chính không bật, toàn bộ nhà hàng được chiếu sáng bằng đèn bàn và ánh nến, rất có phong cách.

"Mùi thơm của nhà hàng này thật dễ ngửi, hình như tôi đã ngửi thấy ở đâu đó rồi."

Đi theo nhân viên phục vụ, Tiêu Chiến nhỏ giọng nói với Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cười cười, nâng ống tay áo của mình đặt ở chóp mũi Tiêu Chiến:

"Đương nhiên là anh đã ngửi thấy rồi."

Tiêu Chiến khẽ ngửi, lúc này mới phát hiện mùi nước hoa của Vương Nhất Bác cùng với mùi hương của nhà hàng này là cùng một loại, chỉ có một cái nhẹ hơn, một cái đậm hơn.

Chẳng trách anh cảm thấy dễ ngửi, bởi vì anh đã vô số lần được bao bọc dưới mùi hương này mà triền miên với Vương Nhất Bác, anh mỗi lần trần trụi, phóng đãng, xem thường thế gian đều đi cùng với mùi hương này.

Sau khi ngồi xuống, anh đang định hỏi nhãn hiệu nước hoa của Vương Nhất Bác, dự định sau khi trở về Thụy Điển sẽ mua cho mình một chai, lời còn chưa hỏi đã bị một giọng nữ nhẹ nhàng cắt ngang.


"... Nhất Bác?"

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cùng quay đầu nhìn về phía giọng nói kia, cô gái ngồi ở bàn cách đó vài mét, mặc một chiếc váy nhẹ nhàng dài qua đầu gối, mái tóc dài thẳng mềm mượt, khuôn mặt tươi cười vô cùng linh động.

Tiêu Chiến nhớ rõ cô, là người đứng đầu dự án game của Bella, Hạ Thương.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến gặp Hạ Thương ngoài giờ làm việc, anh không ngờ cái tên này sau này sẽ xuất hiện nhiều lần trong đời anh.

Rõ ràng cả Vương Nhất Bác và Hạ Thương đều không nghĩ đến sẽ gặp nhau ở chỗ này.


"Sao cậu lại ở đây?"

Vương Nhất Bác nhìn lướt qua người bạn đối diện Hạ Thương, đứng dậy đi đến bắt tay.

Tiêu Chiến cũng đi qua chào hỏi Hạ Thương, bốn người trò chuyện trong chốc lát, được sự đồng ý của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác mời hai cô gái cùng bọn họ ghép thành một bàn.

Vốn dĩ "buổi hẹn hò" đêm giao thừa ban đầu của hai người cứ như vậy bất ngờ biến thành bốn người, trong lòng Tiêu Chiến có chút tiếc nuối không thể giải thích được.

Anh không nói nhiều trước mặt người lạ, dường như lại biến thành người đàn ông xinh đẹp không thích nói chuyện ngồi trong góc của Pub53, Vương Nhất Bác thì khác, trước mặt Hạ Thương, Vương Nhất Bác chủ động hơn rất nhiều.

Tiêu Chiến không ngờ Vương Nhất Bác cũng sẽ chủ động tìm đề tài với người khác, sẽ nói chuyện phiếm qua lại với người khác, sẽ cười vui vẻ, sẽ cắt bít tết thành từng miếng nhỏ đưa cho Hạ Thương.


Đêm nay Vương Nhất Bác hoàn toàn khác với Vương Nhất Bác mà anh quen biết trước đó, dù là ở trong quán bar hay ở trên giường, hay là mỗi một khoảnh khắc bình thường ở cùng nhau, Vương Nhất Bác chưa bao giờ có trạng thái như tối nay.

Tiêu Chiến nhạy cảm nắm bắt được, Vương Nhất Bác và Hạ Thương dường như không có sự mập mờ giữa nam và nữ, nhưng lại có một loại cảm giác quan hệ không phải bạn bè bình thường với nhau, loại cảm giác mà anh và Vương Nhất Bác dù đã lên giường bao nhiêu lần cũng không thể thay thế được.

Vương Nhất Bác và Hạ Thương nói nhiều chủ đề khác nhau, công việc, cuộc sống, gia đình... Ngược lại, Vương Nhất Bác và anh chỉ có tình dục là chủ đề duy nhất, giữa bọn họ có thể nói chuyện, ngoại trừ chuyện làm tình thì không còn gì khác.

Tiếng nhạc piano trong nhà hàng lặp đi lặp lại, giữa ánh nến, Tiêu Chiến nhìn người đàn ông đối diện, trong lòng có loại cảm giác khác thường không rõ ràng.

Có vẻ như đó là sự chua xót, ghen tị, lại dường như không phải. Chính anh cũng không nói rõ đó là loại cảm giác gì, bởi vì anh chưa bao giờ trải qua cảm xúc dao động như vậy với bất kỳ người đàn ông nào ngoại trừ Vương Nhất Bác.

Mặc dù anh biết mối quan hệ giữa mình và Vương Nhất Bác chỉ là sự ràng buộc thông qua một bản thỏa thuận, nhưng giờ phút này, Tiêu Chiến mặc âu phục lịch lãm đang ngồi trong nhà hàng cao cấp, cảm thấy mình không vui lắm.


Hạ Thương chú ý tới anh ở một bên không ăn gì, cẩn thận hỏi:

"Anh Tiêu không ăn à? Không hợp khẩu vị sao?"

"À.. Tôi..."

"Anh ấy hơi kén ăn." Vương Nhất Bác nói với Hạ Thương, lại nhìn về phía anh, hỏi, "Có cần gọi nhân viên phục vụ đổi món ăn chính của anh thành cá hồi không?"

Tiêu Chiến không biết đang tranh giành với ai, dùng dao cắt thịt bò trên đĩa, trầm giọng trả lời: "Không cần."

Vương Nhất Bác nhìn anh cắt thịt bò trên đĩa, bất đắc dĩ giơ tay lên nói: "Để tôi."

"Không cần." Tiêu Chiến không nhìn người đối diện, chỉ nhìn chằm chằm phần thịt bò trên đĩa, nói: "Tôi tự làm được."

Vương Nhất Bác nhướng mày, hắn không nhận ra sự thay đổi tâm lý của Tiêu Chiến, chỉ nghĩ rằng Tiêu Chiến thật sự không cần hắn giúp.


Tiêu Chiến lặng lẽ ăn xong một bữa, Hạ Thương rất nhiệt tình, sẽ tạo đề tài cho anh, anh chỉ lúng túng đáp lại vài câu rồi không nói gì nữa. Khi ăn đến món tráng miệng, anh đứng dậy rời khỏi bàn ăn, ra ngoài nhà hàng hút thuốc nhưng khi sờ túi mới biết mình quên mang theo bật lửa.

Tiêu Chiến thả tay cầm điếu thuốc, chỉ có thể dựa vào góc tường bên ngoài nhà hàng ngẩn người ở đó. Một cơn mưa mùa đông nhẹ rơi ở Copenhagen, như sương mù bồng bềnh trên bầu trời, bám trên má làm người ta cảm thấy ngứa ngáy.

Khi đó Tiêu Chiến chưa nhận ra được mình là đang ghen, cũng không nhận ra được mình đã vượt qua giới hạn trong mối quan hệ với Vương Nhất Bác.


Điện thoại rung lên, Vương Nhất Bác nhắn tin cho anh hỏi: <Đâu rồi?>

Tiêu Chiến nhìn lướt qua, không muốn trả lời, cất điện thoại vào túi, nhưng chưa đầy nửa phút, anh lại lấy ra, gõ từng chữ:

<Hút thuốc ở cửa.>

Trên phố người đi bộ tụ tập càng đông, các cặp tình nhân tay trong tay, dưới cơn mưa mùa đông, có người cầm ô, có người ca hát, và có những người yêu nhau hôn nhau. Mười một giờ, chỉ còn một tiếng nữa là thời khắc tiếng chuông giao thừa vang lên lúc 0 giờ, pháo hoa đã rải rác bắn lên trên bầu trời, anh ngẩng đầu nhìn nơi rực rỡ kia, không nói nên lời khẽ thở dài.

Một lúc lâu sau, anh lại gõ mấy chữ, do dự một lúc rồi nhấn gửi.

Giữa cơn mưa phùn và pháo hoa, Tiêu Chiến nói:

<Vương Nhất Bác, Đan Mạch đang mưa.>








-----

SEAHii_ Weibo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bjyx#seahii