Phản quy tắc 08
Lần đầu tiên Tiêu Chiến mong muốn gặp một người đến như vậy, mặc dù người kia mới rời Thụy Điển không lâu nhưng anh rất háo hức mong chờ lần gặp mặt tiếp theo.
Giáng sinh năm nay anh nghỉ khá muộn, phải dành cả ngày điều phối các công việc để bắt kịp chuyến bay đến Đan Mạch vào chiều hôm đó.
Các chặng bay ở Bắc Âu dường như đã quen với thời tiết mưa gió này, cất cánh đúng giờ và hạ cánh sớm 20 phút.
Thời gian vẫn còn sớm, anh nghĩ Vương Nhất Bác vẫn chưa đến nên sau khi lấy hành lý xong liền dựa vào ngoài cửa sân bay hút thuốc. Điện thoại của anh tắt tiếng, Vương Nhất Bác gọi cho anh mấy cuộc nhưng không hay, qua khoảng mười phút anh mới đột nhiên bị ai đó vỗ vào đầu.
Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào Vương Nhất Bác đã đứng trước mặt anh.
Hôm đó Vương Nhất Bác mặc áo khoác màu đen, hẳn là vừa từ bãi đỗ xe trên mặt đất chạy đến, trên vai áo dính ướt chút nước mưa.
"Sao không nghe điện thoại?" Vương Nhất Bác hỏi, giọng nói lành lạnh như mưa ngoài kia.
Tiêu Chiến phục hồi tinh thần, vội vàng lấy điện thoại ra xem, ba cuộc gọi nhỡ, anh thấy hơi có lỗi.
"Thật ngại quá, tôi không để ý, có phải đã để cho cậu chờ rồi không?"
"Không sao, tôi cũng vừa đến." Vương Nhất Bác tự nhiên nhận lấy hành lý trong tay Tiêu Chiến, rồi đưa ô sang cho anh, chính mình dầm mưa dẫn đường ở phía trước: "Nào, xe ở bên này."
Chiếc ô màu đen trong tay hơi nặng, Tiêu Chiến chạy gấp đuổi theo người phía trước, cầm ô lên, đem một nửa ô che cho Vương Nhất Bác.
"Cậu đi chậm một chút, đừng để bị ướt."
Từ sân bay về nội thành không quá xa, hai người không có chuyện gì để nói, Tiêu Chiến ở ghế phó lái hơi nhàm chán, đùa nghịch mấy thứ bày biện trên xe.
Đó là một con chó lắc đầu, chiếc đầu nhỏ lắc lư trái phải không ngừng, Tiêu Chiến lấy tay chạm vào, biên độ lắc lư của chó con lớn hơn một chút.
Anh thật sự không nghĩ tới một người đàn ông cứng nhắc như Vương Nhất Bác lại để đồ trang trí đáng yêu như vậy trong xe, lúc lắc cái đầu, nhìn thế nào cũng thấy không hợp với Vương Nhất Bác.
"Thứ này trông rất giống cậu." Tiêu Chiến trêu chọc, "Cậu mua mấy thứ nhỏ đáng yêu này ở đâu vậy?"
"Của bạn tặng." Vương Nhất Bác nói, "Cô ấy mua khi đi du lịch, cũng nói trông giống tôi."
"Bạn... Là người bạn tốt của cậu khi cậu đi học phải không?"
"Ừm."
"À..." Tiêu Chiến không để ý, còn đang chơi với món đồ trang trí kia, hỏi, "Anh ta còn ở Mỹ không? Tại sao anh ấy không đến Bella với anh?"
"Cô ấy trở về rồi."
"Hả?" Tiêu Chiến ngước mắt lên, hứng thú hỏi: "Anh ấy về Thụy Sĩ rồi?"
"Cô ấy đang ở Đan Mạch."
Tiêu Chiến hơi ngạc nhiên, lúc này mới hiểu vì sao ngày đó Vương Nhất Bác nhận được điện thoại của bạn bị thương xong vội vàng chạy về như vậy.
Hóa ra là một người bạn rất quan trọng.
"Tôi biết rồi, người bạn bị thương hôm trước chính là anh ta đúng không?" Tiêu Chiến hỏi, "Anh ấy thế nào rồi, có ổn không?"
"Cũng may, rơi từ thang xuống nhưng không cao lắm." Nói đến đây, Vương Nhất Bác thở dài: "Người lớn rồi cũng không làm cho người ta bớt lo lắng."
Tiêu Chiến thuộc loại người tương đối nhạy cảm, Vương Nhất Bác thuận miệng nói một câu khiến anh mơ hồ cảm thấy tình cảm của Vương Nhất Bác dành cho người bạn này hình như có chút khác biệt, nhưng anh không nghĩ nhiều cũng không hỏi nhiều, dù sao anh và Vương Nhất Bác cũng không phải là bạn bè, cùng lắm chỉ là bạn tình mà thôi.
Bọn họ đã sớm thống nhất không can dự vào cuộc sống của đối phương, Tiêu Chiến có ý thức ranh giới rất cao, sẽ không chủ động phá vỡ tầng phòng tuyến này.
Xe chạy hồi lâu, cảnh sắc ngoài cửa sổ vẫn hoang vắng như trước, mưa mùa đông đánh vào cửa sổ xe, để lại ít vệt nước.
"Đây hình như không phải là đường vào nội thành?" Tiêu Chiến hỏi, "Cậu đặt khách sạn khác à?"
"Ừm." Vương Nhất Bác gật đầu.
Xe rẽ ở biển báo tiếp theo, cuối đường là một hồ nước vắng vẻ, Vương Nhất Bác đã đặt một căn nhà nằm bên hồ, ở đây Tiêu Chiến sẽ nghỉ ngơi thoải mái hơn là ở khách sạn.
Nơi này là một căn biệt thự đơn lập, tầm nhìn rộng, xung quanh không có nhà khác, tính riêng tư rất cao.
"Không tệ." Tiêu Chiến kéo tay áo Vương Nhất Bác nhìn xung quanh, sau đó xoay người, ôm lấy cổ Vương Nhất Bác: "Ở đây chắc không rẻ, cậu tốn bao nhiêu tiền, tôi trả một nửa chi phí với cậu."
Vương Nhất Bác thuận thế giữ eo anh, ôm vào lòng:
"Không cần, chút tiền này tôi vẫn có thể bỏ ra được."
Trong kỳ nghĩ lễ Giáng sinh, việc thuê một căn nhà ở Bắc Âu rất đắt, Tiêu Chiến đoán chừng căn nhà này thuê hơn mười ngày sẽ tiêu tốn của Vương Nhất Bác ít nhất 10.000 đến 20.000 euro, thậm chí còn đắt hơn. Anh biết Vương Nhất Bác lương cao, nhưng dù sao thời kỳ đặc thù, hắn đang thiếu tiền để chạy tiếp dự án, hiện giờ còn bỏ ra khoản phí này, quả thật tốt hơn rất nhiều so với những người đồng tính không còn gì để mất.
"A~ xem ra cậu vẫn còn tiền." Tiêu Chiến trêu ghẹo nói: "Sau kỳ nghỉ Giáng sinh, cậu sẽ không vì làm tình với tôi mà ăn mì gói đó chứ?"
Vương Nhất Bác khẽ nhướng mày: "Tôi không để anh ăn mì gói là được rồi."
"Cậu tính bao nuôi tôi mấy ngày này à?"
"Tôi vẫn còn đủ tiền để bao nuôi anh."
"Tôi không cần cậu bao nuôi." Tiêu Chiến cười rộ lên, "Cậu lo cho bản thân mình đi, chỉ sợ bây giờ ở trước mặt tôi ra sức thể hiện rồi sau kỳ nghỉ cần tôi bao nuôi cậu."
"Vậy anh chịu bao nuôi tôi không?"
"Hả?" Tiêu Chiến không ngờ Vương Nhất Bác lại thuận theo lời trêu chọc của anh.
"Nếu tôi thực sự khó khăn, anh sẽ giúp tôi sao?" Vương Nhất Bác hỏi.
"Vương Nhất Bác, sao cậu có thể khó khăn được?" Tiêu Chiến nhìn người đối diện, ánh mắt lấp lánh, giọng nói nhẹ nhàng, "Chỉ cần người trên giường của cậu là tôi, cậu sẽ không bao giờ rơi vào cảnh túng thiếu."
Vương Nhất Bác nhếch khóe miệng, cười cười từ chối cho ý kiến.
Cửa sổ sát đất thông suốt toàn cảnh, trời tối dần, lại mưa, trong phòng không bật đèn, ánh sáng mờ ảo. Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác vây ở bàn ăn, dưới ánh sáng nhá nhem, một bầu không khí mập mờ vây quanh hai người họ.
"Làm không?" Vương Nhất Bác nhìn người trước mặt, thấp giọng hỏi.
"Cậu sốt ruột cái gì?" Tiêu Chiến cười khẽ, "Không cho tôi nghỉ ngơi một chút à?"
"Buổi tối lại nghỉ."
Vương Nhất Bác nói xong, ôm anh lên bàn, vùi đầu vào cổ anh mà hôn.
Tiêu Chiến rất phối hợp, chủ động cởi thắt lưng Vương Nhất Bác, nhưng dù sao anh cũng ít kinh nghiệm, mò mẫm một lúc cũng không cởi được. Một lúc lâu sau, Vương Nhất Bác vùi ở cổ anh cười, lưu lại một luồng hơi ấm áp.
Kéo dài khoảng cách một chút, Vương Nhất Bác chống hai tay lên bàn, xuyên qua lớp ánh sáng mỏng manh mà nhìn anh, mang theo ý cười thấp giọng hỏi:
"Tiêu Chiến, anh chưa từng cởi thắt lưng cho ai sao?"
Không ngờ vốn chỉ là một câu đùa nói anh vụng về nhưng Tiêu Chiến lại tỏ ra hơi xấu hổ, ánh mắt né tránh, ấp a ấp úng.
Vương Nhất Bác nhận ra điều gì đó, chậm rãi thu lại ý cười:
"Anh... Anh chưa bao giờ thật sao?"
"Chưa... Chưa mở được thì sao?" Tiêu Chiến kéo góc áo Vương Nhất Bác, bất giác nắm chặt tay, lắp bắp nói: "Cái gì cũng có lần đầu tiên mà... Để tôi."
"Lần đầu tiên..."
Vương Nhất Bác lặp đi lặp lại lời nói của Tiêu Chiến, ý cười càng sâu hơn.
Tiểu hồ ly ngày thường dục cầu bất mãn lại trong lúc vô tình ở trước mặt hắn lộ ra một bộ mặt ngây thơ thuần tình, dù nghĩ thế nào cũng thấy thú vị.
Mặt Tiêu Chiến đỏ bừng, hơi xấu hổ, cũng hơi khó xử, anh không biết nếu để Vương Nhất Bác biết mình không chỉ là lần đầu tiên cởi thắt lưng cho người khác mà ngay cả lần đầu tiên làm tình cũng là với hắn, Vương Nhất Bác sẽ nghĩ như thế nào.
Hắn chắc chắn sẽ không tin, nhưng cũng sẽ cười nhạo anh, giống như bây giờ.
"Cậu còn muốn làm nữa không?" Tiêu Chiến tỏ ra hơi nóng nảy, nói: "Cười nữa tôi không làm nữa."
"Được, không cười." Vương Nhất Bác nói không cười nhưng ý cười trên mặt vẫn không giảm, hắn đứng thẳng dậy, kéo tay Tiêu Chiến đặt lên đầu thắt lưng của hắn, "Nào, bắt đầu lần đầu tiên của anh đi."
Tiêu Chiến rũ mắt xuống, dưới sự trêu chọc của Vương Nhất Bác, hai má nóng bừng, cũng may ánh sáng trong phòng rất yếu, Vương Nhất Bác không nhìn thấy sự bối rối của anh.
Anh khẽ liếm môi, hô hấp dồn dập đi cởi thắt lưng của đối phương, bất quá chỉ là một cái thắt lưng mà thôi, bẻ nhẹ một chút là được nhưng Tiêu Chiến càng khẩn trương càng làm không tốt, một cái nút đơn giản nhưng anh không mở được.
"Sao tay anh run dữ vậy?"
Giọng nói của Vương Nhất Bác trầm thấp trên đỉnh đầu.
Tiêu Chiến ngước mắt lên định nói nhưng Vương Nhất Bác nắm lấy tay anh, chỉ anh mở khóa thắt lưng. Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn anh, nhẹ giọng nói:
"Muốn làm như vậy thì trượt nó sang phải một chút rồi nhấc nó lên, anh tự mình thử xem."
Tiêu Chiến ổn định tinh thần một chút, theo cách Vương Nhất Bác nói anh trượt sang phải, lại nâng lên, thắt lưng cởi ra.
"Rút ra." Vương Nhất Bác nói.
Tiêu Chiến làm theo lời Vương Nhất Bác, hai tay rút thắt lưng ra khỏi eo hắn, Vương Nhất Bác cầm lấy, dùng bàn tay xoa xoa đầu anh.
Rõ ràng là hắn không nói gì nhưng Tiêu Chiến dường như nghe thấy Vương Nhất Bác khen anh làm tốt. Thật sự là điên rồi, cởi thắt lưng thôi mà, có gì đâu mà khen, Tiêu Chiến thầm mắng mình suy nghĩ quá nhiều.
Một giây sau, trước khi anh lấy lại tinh thần, Vương Nhất Bác lại nắm lấy tay anh, cổ tay chồng lên nhau, dùng thắt lưng trói lại, thắt nút không thoát ra được.
"Cậu lại trói tôi." Tiêu Chiến khẽ nhíu mày, bất mãn nói, "Lần trước cậu dùng thắt lưng trói tôi, để lại dấu trên cổ tay tôi một tuần, tôi không dám mặc tay áo ngắn đó, sợ Trình Triệt và người khác nhìn thấy."
"Nửa tháng này anh đều ở đây, tôi lưu lại cái gì trên người anh cũng không ai nhìn thấy được." Vương Nhất Bác mở máy ảnh ra, điều chỉnh ánh sáng, thì thầm: "Ánh sáng này không được, tối quá."
"Vậy thì bật đèn lên."
"Không muốn bật." Vương Nhất Bác nói xong, véo cằm anh quay mặt về phía máy ảnh, "Quay như này cũng được, mờ ảo mới đẹp."
Tiêu Chiến không để ý, nhìn về phía camera chớp chớp mắt: "Cái gì cũng không thấy rõ, ai nhìn được?"
"Tôi nhìn được." Vương Nhất Bác dời máy ảnh ra, giọng nói trầm thấp.
Tiêu Chiến nâng khóe miệng lên, cách lớp quần dùng mu bàn tay chạm nhẹ vào bộ vị đang phình to bên dưới của Vương Nhất Bác, khẽ nói:
"Chỉ có cậu thấy rõ, là muốn tự mình làm một mình?"
Nhìn kìa, đuôi cáo lộ ra rồi. Vương Nhất Bác mỉm cười, ánh mắt thâm trầm. Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt mong manh nhỏ nhắn xinh đẹp của Tiêu Chiến một lúc thì kéo Tiêu Chiến dậy, trầm giọng nói:
"Đi, đến cửa sổ."
Bên cửa sổ sát đất, ánh sáng sáng hơn một chút, Vương Nhất Bác ngồi trên ghế sô pha ngửa đầu ra sau, Tiêu Chiến quỳ gối giữa hai chân hắn, dùng hai tay kéo dây quần xuống.
Kỹ thuật dùng miệng của Tiêu Chiến lần này rõ ràng thành thạo hơn rất nhiều, anh dùng rất nhiều sức, cả cái đầu nhỏ đều vùi ở giữa háng Vương Nhất Bác, tiếng chóp chép trong phòng có vẻ đặc biệt rõ ràng.
Vương Nhất Bác tiếp tục việc quay chụp, hình ảnh mơ hồ lại rất gợi tình. Khi ăn được một nửa, Vương Nhất Bác há miệng muốn bắn thì Tiêu Chiến ngừng lại đột ngột, giương đôi mắt ngấn nước nhìn người trên đỉnh đầu.
Ngoài miệng anh dính tinh dịch, ướt át và trong suốt, hai má ửng đỏ, hai tay vịn lấy thân trụ của Vương Nhất Bác, nâng khóe miệng lên nhẹ giọng nói:
"Vương Nhất Bác, tôi phát hiện bây giờ cậu không cần tôi khẩu giao cho cậu nữa, cậu chỉ cần nhìn tôi là có thể cứng rồi."
Vương Nhất Bác nhướng mày, hắn quả thật không nhận ra điều này.
Lần đầu tiên làm tình với đàn ông, hắn cần Tiêu Chiến dùng tay hắn mới có thể cứng, vậy mà hiện tại mới làm mấy lần, hắn không cần những thứ đó nữa, chỉ cần nhìn mặt người dưới thân là có thể khơi dậy ham muốn tình dục.
Vương Nhất Bác không biết sự thay đổi này có ý nghĩa gì, hắn chỉ thấy làm tình với Tiêu Chiến rất sướng, hắn có thể tạm thời buông bỏ áp lực khiến hắn không thở nổi, cái gì cũng không cần suy nghĩ, chỉ cần đi theo dục vọng nguyên thủy nhất của cơ thể mình mà không ngừng tiến vào, dùng sức nghiền nát từng chỗ trên cơ thể Tiêu Chiến.
Khi ở trên giường, tất cả mọi thứ hắn có thể kiểm soát được, la hét, cực khoái, xuất tinh ... Bất luận là cái gì, người dưới thân đều chỉ có thể nghe theo hắn.
Tình dục không phải là tình yêu, ít nhất là đối với họ.
Tình dục là một công cụ kiếm tiền, là ham muốn và là cách để giải toả mọi căng thẳng.
Vương Nhất Bác giơ tay giữ chặt cằm Tiêu Chiến, hắn dùng sức nhiều đến mức khiến Tiêu Chiến cảm thấy hơi đau.
"Cho nên anh muốn nói cái gì?"
"Cậu nói xem, cậu cảm thấy là tôi muốn nhắc nhở cậu cái gì?"
Hai mắt Tiêu Chiến sáng ngời khiêu khích, không ý thức được 'nguy hiểm' sắp đến.
Vương Nhất Bác đặt máy quay hướng về phía anh, hắn im lặng một lúc rồi nói:
"Anh cảm thấy tôi sẽ động tâm với anh."
Nghe như là một câu hỏi ngược lại mà như không phải, làm cho người ta cân nhắc không rõ ràng.
"Cậu không thể động tâm với tôi sao?" Tiêu Chiến cười rộ lên, hai má dán lên bộ phận sinh dục của Vương Nhất Bác, nói: "Vương Nhất Bác, mặc kệ cậu cứng miệng thế nào, ở đây của cậu rất thành thật. Nó thích tôi, rất thích, cậu có quản được nó không?"
Tiêu Chiến của lúc này khác hoàn toàn với chàng trai thuần khiết không biết cởi thắt lưng vừa nãy, Vương Nhất Bác thấy rõ nhưng vẫn không muốn cắt ngang, bởi vì dáng vẻ Tiêu Chiến khiêu khích hắn đặc biệt thú vị, đặc biệt xinh đẹp, khiến hắn nhịn không được muốn xem thêm một chút.
Ánh sáng mờ ảo, Tiêu Chiến không nhìn rõ ánh mắt của Vương Nhất Bác, chỉ có thể nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn, giống như có khói thuốc lượn lờ nhưng không khiến người ta phiền chán, là làn thuốc lá nhàn nhạt, bao bọc cái lạnh của mùa đông Bắc Âu.
"Tiêu Chiến, từ khi nào tôi để cho anh sinh ra ảo tưởng đó vậy?"
"... Hả?" Tiêu Chiến hơi giật mình, anh không nghĩ tới Vương Nhất Bác lại nói như vậy, theo bản năng trả lời, "Tôi chưa từng nghĩ như vậy."
"Nhưng anh đã làm vậy."
Vương Nhất Bác khàn khàn, dứt lời, không đợi Tiêu Chiến nói tiếp, hắn nắm lấy thắt lưng giữa cổ tay anh kéo anh lên, hung hăng đẩy anh xuống sô pha.
Không đau, nhưng cũng làm Tiêu Chiến choáng váng, anh còn chưa kịp phản ứng đã bị Vương Nhất Bác lấy thân đè lên, kéo cổ áo anh ra.
Tiêu Chiến nghiêng đầu, muốn lấy máy ảnh bị Vương Nhất Bác ném ở một bên nhưng tay anh bị trói nên đành bất lực.
Trong lúc bối rối, anh chỉ có thể nhắc nhở: "Vương Nhất Bác, chưa đặy máy quay."
Vương Nhất Bác không để ý lời anh, xoay người anh lại, không nói lời nào kéo quần anh xuống dưới cánh mông, còn chưa làm bất kỳ màn dạo đầu nào đã đỡ dương vật cứng rắn của mình tiến vào.
Tiêu Chiến bị động tác của Vương Nhất Bác dọa sợ, kinh hãi kêu né, cơ thể lại không có điểm tựa, thoáng cái liền bị Vương Nhất Bác kéo lại, anh cắn răng nhẫn nại cảm giác bị xé rách ở hạ thể truyền đến, lại đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, toàn thân cứng đờ.
Sau đó, anh bắt đầu giãy giụa kịch liệt, quay đầu lại hỏi người phía sau:
"Cậu đeo bao chưa?"
"Không đeo." Vương Nhất Bác trả lời anh.
Lúc nói lời này, quy đầu hắn đã chen vào huyệt khẩu của anh, Tiêu Chiến cả kinh, cố gắng thoát ra:
"Ra ngoài! Đeo bao cao su vào!"
"Không muốn đeo."
"Không được, thật sự không được!" Tiêu Chiến liều mạng lắc đầu, giọng điệu từ lo lắng chuyển thành cầu xin, "Thật sự phải mang bao, cậu đeo bao rồi hãy vào, tôi đeo cho cậu cũng được, làm ơn đó."
"Tôi không có bệnh lây qua đường tình dục." Vương Nhất Bác đỡ dương vật không nhúc nhích, không rút ra cũng không tiến vào, nhếch khóe miệng, ung dung nhìn người dưới thân sắp khóc, hỏi, "Chẳng lẽ anh có? Anh cam kết với tôi rằng anh sạch sẽ mà?"
"Tôi sạch sẽ, nhưng..." Tiêu Chiến không rõ vì sao lúc này mình còn muốn giải thích, nhưng anh cũng không biết làm sao, chỉ có thể mềm giọng tiếp tục cầu xin, cố gắng nhận được chút thương xót từ Vương Nhất Bác, "Dù sao thì chúng ta đeo bao vào rồi lại làm, được không?"
"Cũng không phải không thể." Vương Nhất Bác cười khẽ, một tay giữ lấy gáy anh, trầm giọng nói, "Nói lời dễ nghe đi."
Dễ nghe? Cái gì dễ nghe? Vật cứng rắn còn ở huyệt khẩu của anh, sự nhanh nhạy ngày thường của Tiêu Chiến không còn, không dám nhúc nhích, đầu ốc trống rỗng, chỉ có thể thăm dò hỏi:
"Cậu... Cậu muốn nghe gì?"
"Bất cứ điều gì."
Bất cứ điều gì... Lần này Tiêu Chiến thật sự không nghĩ ra gì, chỉ có thể nghĩ tới cái gì thì nói cái đó, không hề logic chút nào.
"Uh... Cậu... Cậu làm rất giỏi."
"..." Hiển nhiên, Vương Nhất Bác không hài lòng.
Tiêu Chiến gấp muốn chết, lại nói: "Cậu... Cậu rất ngay thẳng, không phải đồ đểu."
"......"
"Ừm... Cậu rất đẹp, giọng nói dễ nghe, cao ráo, dáng người cũng đẹp."
"..." Vương Nhất Bác vẫn không nói gì.
Tiêu Chiến hoàn toàn bối rối, nhất thời nghĩ không ra lời khen Vương Nhất Bác khác, kiên trì suy nghĩ một câu:
"Cậu có chim to, thể lực tốt, thao người đặc biệt sảng khoái, đặc biệt --"
"Tiêu Chiến", Vương Nhất Bác mở miệng ngắt lời anh: "Bảo anh nói lời dễ nghe, anh chỉ nghĩ được đến thế này thôi à?"
"Cậu rốt cuộc muốn nghe cái gì, cậu nói tôi biết đi, tôi sẽ nói theo ý cậu."
"Tự mình nghĩ."
Tiêu Chiến thật sự nghĩ không ra còn có cách nào khen người khác, anh gần như bỏ cuộc, quay đầu lại nhìn người phía sau, nâng ánh mắt ngập nước, kéo giọng mũi van xin:
"Nhất Bác, chồng à, tôi thật sự không nghĩ ra được, cầu xin cậu đó, sau này tôi nhất định không trêu chọc cậu nữa, thương tình tôi, cậu đeo bao cao su được không?"
Vừa dứt lời, phía sau truyền đến một tiếng hừ lạnh:
"Mẹ nó ai là chồng anh?"
Giây tiếp theo, Tiêu Chiến hét lên, anh cảm thấy hạ thể đột nhiên bị trướng đầy, người phía sau tận hết sức lực tiến vào trong anh, bên trong tiểu huyệt không còn một chỗ trống nào.
"Không phải nói để cậu đeo bao vào sao?"
Anh cau mày, nhịn đau mà lớn tiếng hỏi.
Vương Nhất Bác cười rộ lên, từ phía sau ôm chặt lấy anh, đẩy dương vật vào sâu hơn, đầy hơn.
Hơi thở đều rơi vào sau tai anh, Vương Nhất Bác trầm giọng:
"Tôi đeo."
Tiêu Chiến sửng sốt, lúc này anh mới biết mình vừa bị Vương Nhất Bác trêu chọc.
Dương vật cắm vào trong cơ thể, Tiêu Chiến đau đến không nói nên lời, cắn răng chịu đựng, đầu ngón tay nắm lấy sô pha. Phía sau, Vương Nhất Bác vùi vào gáy anh thở hổn hển, mỗi một lần đều dùng sức.
Ngoài cửa sổ, sắc trời đã hoàn toàn tối, trong phòng không còn một tia sáng nào nữa, trong bóng tối, thính giác và xúc giác của anh trở nên đặc biệt nhạy cảm, đau đớn ở hạ thể dần dần giảm đi, điểm G dưới nhiều lần chà đạp trở nên nhạy cảm hơn, anh không phân biệt được rốt cuộc tiếng thở dốc trong phòng là của ai, chỉ cảm thấy mình bị thao đến mê man, cơ thể không ngừng run rẩy.
Qua một lúc, Tiêu Chiến mới miễn cưỡng nói ra mấy chữ, hạ thể vẫn còn dính vào nhau tại nơi giao hợp, giọng nói của anh có chút khàn khàn, không còn chút sức lực:
"Vương Nhất Bác... Cậu quên quay lại rồi."
"Không quên." Vương Nhất Bác dán bên tai anh nói: "Vừa rồi quay đủ rồi."
"Cậu thật sự đeo bao rồi, không lừa tôi đúng không?"
"Lừa anh đó." Vương Nhất Bác mang theo hơi thở cười khẽ, "Không chỉ không đeo, tôi còn muốn bắn vào bên trong."
"Đồ lừa đảo." Tiêu Chiến đã không phân biệt được lời nào của Vương Nhất Bác là thật lời nào là giả, cố nén rên rỉ, nói: "Cậu bắn đi, ai không bắn vào bên trong thì là chó."
Anh làm bộ không sao, nhưng phía dưới tiểu huyệt sớm đã bán đứng anh, có lẽ vì căng thẳng, chỗ kia đang dùng sức hút lấy dương vật Vương Nhất Bác, không chừa lại chút khoảng trống nào.
"Tiêu Chiến, anh ăn không đủ sao, hút chặt quá." Ý cười của Vương Nhất Bác càng rõ ràng hơn, ở bên tai hắn khẽ thở dài, đẩy vào chỗ sâu nhất, "Bắn ở đây? Hay ở đây? Sâu hơn một chút thì sao?"
Mỗi một lần Vương Nhất Bác hỏi, vật cứng rắn kia sẽ càng sâu hơn một chút, đến cuối cùng Tiêu Chiến bị đẩy mạnh đến hai chân mềm nhũn, run rẩy.
Dâm thuỷ ở phía trước bắt đầu chảy ra, thấm ướt sô pha, anh kêu không ra tiếng, chỉ có thể rên rỉ trong cổ họng.
"Bắn rồi?" Vương Nhất Bác hỏi: "Anh cao trào bao nhiêu lần rồi?"
"......"
Thấy anh không lên tiếng, Vương Nhất Bác trực tiếp túm tóc anh: "Nói chuyện."
"Hai... lần. "
"Lớn tiếng một chút."
"Hai... Hai lần... Cực khoái hai lần."
Lúc này Vương Nhất Bác mới hài lòng với câu trả lời của anh.
Trong chốc lát, người phía sau đột nhiên cưỡi lên người anh, túm tóc sau gáy anh, buộc anh trong đêm tối ngẩng đầu lên, sau đó tăng tốc tần suất ra vào.
Tiêu Chiến vừa bắn qua, nhịn không được bị Vương Nhất Bác giày vò như vậy, nhất thời kinh hô, tiếng kêu càng lúc càng lớn, không phân biệt được rốt cuộc là sảng khoái đến rên rỉ hay là đau đến khóc.
Tư thế cưỡi từ phía sau này có thể tiến rất sâu, dương vật gần như cắm vào trong bụng, Tiêu Chiến không có đường thoát, chỉ có thể chịu tác động của giao hợp, chờ đợi bị khoái cảm cuốn đi lần nữa.
Dưới thân anh sớm đã bị tinh dịch cùng dâm thủy thấm đầy, lầy lội vô cùng, tính khí theo ma sát với sô pha cũng vừa sưng vừa đỏ.
Trong lần cao trào cuối cùng, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cùng nhau lên đỉnh, thứ anh bắn ra không còn là tinh dịch nữa mà chỉ là chút nước nhỏ giọt. Vương Nhất Bác thở dài một tiếng, nhanh chóng rút dương vật ra khỏi cơ thể anh, tháo bao cao su, túm tóc bắn từng luồng tinh dịch lên mặt anh.
Trong phòng tối tăm, Tiêu Chiến còn trong cao trào không rảnh bận tâm đến thứ trên mặt, nằm nghiêng trên sô pha thở hổn hển, Vương Nhất Bác cầm máy ảnh bên cạnh tới, bật điện thoại để lấy sáng, camera nhắm ngay mặt anh.
Sau cao trào, Tiêu Chiến mang một vẻ đẹp không nói nên lời, loại cảm giác mệt mỏi sau cuộc vui này cộng với sắc hồng trên mặt chưa phai càng thêm bổ sung cho nhau, giống như một nụ hoa chứa đầy sương, còn nghỉ ngơi nhưng đã muốn nghênh đón, làm cho người ta nhịn không được muốn đoạt lấy, chiếm cứ nơi này.
Tinh dịch màu trắng sữa treo trên đuôi lông mày, chóp mũi, khóe môi của anh, đôi mắt ươn ướt nhìn máy ảnh hỏi người phía sau ống kính:
"... Vỗ mặt tôi làm gì, kiểu gì thì cũng bị che lại mà."
"Đẹp." Vương Nhất Bác nói.
"Vậy cậu định giữ lại tự xem à?" Sóng mắt Tiêu Chiến vẫn còn tràn đầy dục vọng, hỏi người đối diện, "Trên người tôi đều là hương vị của cậu, làm sao bây giờ? Cậu có chịu trách nhiệm không?"
"Muốn tôi chịu trách nhiệm thế nào?" Vương Nhất Bác đưa cho Tiêu Chiến một tờ khăn giấy, trêu ghẹo nói: "Chuyện làm chồng anh tôi không làm được, đúng là la hét lung tung."
"Vậy tôi phải gọi sao cậu mới thích?" Tiêu Chiến cũng có hứng thú, chống người đứng dậy, đầu lưỡi khẽ liếm tinh dịch dính trên môi, nhìn vào camera nuốt xuống, nói đùa: "Em thích anh gọi sao, chồng ơi?"
Vương Nhất Bác hơi sững sờ một lúc rồi khẽ cười, giơ tay vỗ nhẹ má Tiêu Chiến:
"Anh học mấy thứ này từ ai vậy?"
"Vô sư tự thông thôi."
"Sao ở chỗ làm tôi không thấy anh thế này? Chỉ phát tình trước mặt tôi thôi à?"
"Chứ không phải chính cậu yêu cầu trong hai năm này tôi chỉ thuộc về cậu, chỉ có thể làm với cậu sao, tôi chỉ là tuân theo thoả thuận thôi."
Vương Nhất Bác không có lời nào để phản bác, chỉ cảm thấy người đàn ông xinh đẹp trước mắt này thường xuyên lộ đuôi hồ ly, vô cùng tinh quái. Thỉnh thoảng hắn phải chỉnh anh để Tiêu Chiến nhận rõ ai mới là người kiểm soát mối quan hệ này, bằng không với tính nết của Tiêu Chiến sớm muộn gì cũng sẽ bị đảo lộn.
"Quên rồi." Vương Nhất Bác thấp giọng nói.
Tiêu Chiến không nghe rõ, hỏi: "Cái gì?"
"Không có gì." Vương Nhất Bác thu hồi máy ảnh, giơ tay xoa xoa tóc anh.
"Đi tắm rửa, xong ăn cơm."
......
Khi Tiêu Chiến từ phòng tắm đi ra, trong phòng không có người, Vương Nhất Bác dựng lên một lò nướng bên hồ, trong đêm tối ngọn lửa than lóe lên ánh lửa bập bùng. Mưa mùa đông vừa tạnh, nhiệt độ bên ngoài rất thấp, Tiêu Chiến vốn đã ra khỏi cửa nhưng nhìn thấy Vương Nhất Bác chỉ mặc một chiếc áo nỉ màu xám nên quay trở về phòng lấy áo lông cho Vương Nhất Bác.
"Lạnh không?" Vương Nhất Bác hỏi anh.
"Không lạnh." Tiêu Chiến vừa xoa xoa tay vừa dậm chân, "Cánh gà nướng thêm một chút nữa đi, tôi muốn nướng cho cháy chút."
Sau bữa ăn, cả hai khoác áo lông vũ và nằm trên chiếc ghế dài trên hồ vào mùa đông để uống bia vào một đêm nhiều mây không sao, dưới gió lạnh dựa vào cồn để sưởi ấm.
"Video vừa nãy đăng rồi." Vương Nhất Bác nói.
"Hả? Chỉnh nhanh vậy sao?"
Tiêu Chiến lấy điện thoại ra xem, video không dài, khoảng ba phút, Vương Nhất Bác tranh thủ lúc anh tắm rửa chỉnh sửa đại khái rồi che mặt cho anh. Anh mở ra xem, trên màn hình chỉ có hình bóng hai người đan xen, một đoạn dài không có âm thành nào khác ngoài hơi thở xen lẫn cùng mấy lời dirty talk giữa bọn họ.
Nghe tiếng rên rỉ của chính mình trong video, Tiêu Chiến không cách nào xem hết video, vội vàng thoát ra.
"Sao không xem hết?" Vương Nhất Bác hỏi anh.
"Video của chính mình, có gì hay đâu." Giọng Tiêu Chiến rất nhỏ, không quá tự nhiên.
"Anh còn biết xấu hổ à." Vương Nhất Bác càng nhìn anh càng cảm thấy thú vị, uống một ngụm bia rồi hỏi, "Vừa rồi sao không xấu hổ đi?"
Tiêu Chiến cảm thấy mặt mình nóng bừng, anh cũng không biết vì sao khi một mình xem những video này thì không sao nhưng khi có Vương Nhất Bác bên cạnh thì anh lại rất ngượng ngùng, không nghe nổi giọng mình dù chỉ một giây.
"Lúc đó là trên giường, không giống nhau." Anh nói.
Cũng may chuông điện thoại của Vương Nhất Bác đúng lúc vang lên, anh mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Đặt điện thoại xuống, Vương Nhất Bác ngửa đầu uống hết bia, sau đó đứng dậy nói: "Công ty có chút việc, tôi qua đó một chuyến."
"Lúc này còn phải làm việc à?"
"Anh đi ngủ trước đi, không cần chờ tôi."
"Được," Tiêu Chiến cũng đứng dậy, nhỏ giọng phàn nàn, "Cường độ làm việc này của Bella các cậu có thể báo cảnh sát được rồi đó."
"Tôi tự nguyện." Vương Nhất Bác nói.
......
Đêm ở biệt thự ven hồ vô cùng yên tĩnh, Tiêu Chiến bật đèn nhỏ ấm áp trong phòng, dựa vào đầu giường đọc bình luận của mọi người trên video vừa đăng, càng xem càng muốn cười.
<Mọi người đều khen tôi đẹp, trong khi khuôn mặt tôi bị đánh mã thế này không biết họ nhìn thấy tôi đẹp ở đâu?> anh nhắn tin hỏi Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác có lẽ đang bận nên không trả lời anh liền, anh cũng không ngại, cách một chút lại gửi một tin.
<Lần sau không được vào đột ngột như vậy, đau lắm, bây giờ tôi vẫn còn đau.>
<Rất nhiều nước... Sau kỳ nghỉ, chúng ta có thể phải thay sô pha mới cho chủ nhà...>
<Cậu chắc chắn có một chút khuynh hướng S, mỗi lần đánh mông tôi lại sưng lên.>
<Của cậu bao nhiêu? 16? Hay 18? Lần nào nó cũng vào rất sâu ... Ngày mai tôi sẽ đo cho cậu.>
......
Tiêu Chiến không biết mình ngủ từ khi nào, khi tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau, anh mơ màng nhìn đồng hồ, chưa đến bảy giờ. Trời đông Copenhagen sáng rất muộn, bên ngoài trời vẫn còn tối, chiếc đèn tối màu trong phòng bật cả đêm, chăn trên người bị anh đá xuống chân.
Bên cạnh anh không có ai, Vương Nhất Bác cả đêm không trở về.
Kéo chăn lên, nằm trong giường, Tiêu Chiến không muốn dậy, híp mắt nhắn tin cho Vương Nhất Bác, tin nhắn cuối cùng trên giao diện dừng lại ở những tin nhắn tối qua anh gửi, Vương Nhất Bác vẫn không trả lời anh.
Tiêu Chiến không để ý, dù sao giữa bọn họ cũng không có cảm giác liên kết gì, ngoại trừ lên giường làm tình ra, Vương Nhất Bác đi đâu anh không quản được, mà cũng không muốn quản.
Nhưng rảnh rỗi không có việc gì nên vẫn không nhịn được, anh tiếp túc gửi tin nhắn cho hắn:
<Vẫn ở công ty à? Cậu không về ngủ sao?>
Vốn tưởng rằng Vương Nhất Bác vẫn sẽ không trả lời anh, anh vừa khoá màn hình đặt điện thoại bên gối, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ tiếp, không ngờ điện thoại rung lên một tiếng.
Vương Nhất Bác gửi tin nhắn cho anh.
<Không đo.>
Tiêu Chiến nhìn mấy chữ này, không hiểu Vương Nhất Bác đang nói cái gì. Cái gì không đo? Suy nghĩ một hồi, anh vuốt lên trên, lúc này mới hiểu Vương Nhất Bác đang trả lời tin nhắn tối hôm qua của anh.
... Thần kinh.
Anh không hiểu nổi cấu trúc thế giới tinh thần của Vương Nhất Bác.
<Cậu không quay lại à, không phải để lại tôi một mình ở đây toàn kỳ nghỉ đó chứ?> anh hỏi.
<Đang về, 10 phút nữa.>
Vương Nhất Bác trả lời anh, một lúc lâu sau, lại bổ sung thêm một tin nữa:
<Lần sau nên đánh vẫn sẽ đánh.>
Đánh cái gì? Tiêu Chiến lại kéo tin nhắn lên trên, nhìn thấy tin nhắn tối hôm qua anh nói hắn đánh mông anh, đối diện màn hình anh không biết nói gì...
.
Chưa đến mười phút sau, Vương Nhất Bác mở cửa biệt thự ra, Tiêu Chiến nghe thấy tiếng động bèn xuống giường, trên người anh chỉ mặc một chiếc áo thun dài màu trắng đủ che mông, lộ ra hai chân thon dài, sau khi nhìn thấy người đối diện, câu đầu tiên anh nói chính là:
"Vương Nhất Bác, tin nhắn của cậu thật dâm nha."
Vương Nhất Bác bước vào, ôm eo đưa anh vào lòng, dùng bàn tay to bóp thật mạnh mông anh, sau đó lắc lắc bữa sáng trong tay, nói:
"Anh ăn nó, hoặc là tôi ăn anh, tự chọn một đi."
Đôi mắt to của Tiêu Chiến chớp chớp một lúc rồi vội vàng nhận đồ ăn, từ trong vòng tay của Vương Nhất Bác nhảy ra, cụp đuôi chạy đến trước bàn ăn.
"Tôi ăn nó." Tiêu Chiến nói, "Cậu cũng ăn đi, nó ngon hơn tôi."
Vương Nhất Bác bất lực lắc đầu.
Quả nhiên cần phải chỉnh đốn, cần dùng đòn roi, bằng không sẽ bị Tiêu Chiến lật trời.
---
Weibo SEAHii_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro