Phản quy tắc 05
Tuyết rơi dày ở Thụy Điển kéo dài hơn nửa tháng, ngày Vương Nhất Bác tới, trời trong xanh.
Mùa đông ở Bắc Âu, ánh mặt trời vô cùng khan quý, tuyết trên đường đã tan rất nhiều nhưng không khí lạnh vẫn còn, mọi người mặc áo lông vũ dày nhất chạy tới chạy lui, tay đút trong túi, thở ra toàn khí trắng.
Chiều thứ Sáu, mới 2 giờ mà công ty vắng tanh không một bóng người. Tiêu Chiến cũng lẻn chuồn về nhà ngủ bù, khi mở mắt ra lần nữa thì trời đã tối.
Anh nheo mắt nhìn đồng hồ, hỏng rồi, lại đến trễ. Đầu không chải mặt không rửa, ngay cả quần áo cũng không thay, Tiêu Chiến khoác một chiếc áo lông vũ một đường chạy đến khách sạn, còn chưa vào cửa chính đã bị một giọng nói chặn lại.
"Trễ nửa tiếng."
Anh dừng bước, theo giọng nói nhìn qua, Vương Nhất Bác đang dựa vào bức tường ngoài cửa khách sạn hút thuốc.
Người nọ đứng trong bóng tối hơi có chút ánh sáng, ngón tay cầm điếu thuốc, đầu thuốc lá đỏ rực trong đêm tối vô cùng nổi bật. Hắn mặc một chiếc áo khoác North Face ngắn màu đen, đầu đội mũ len, chân mang một đôi bốt Martin bình thường nhất nhưng nhìn chân hắn có vẻ rất dài.
Ánh sáng hơi mờ mịt, Tiêu Chiến nhìn không rõ, đến gần một chút mới phát hiện Vương Nhất Bác vẫn luôn nhìn anh.
"Xin lỗi, tôi ngủ quên." Tiêu Chiến hơi xấu hổ, "Ngoài này lạnh mà cậu một mực chờ tôi à?"
Vương Nhất Bác không trả lời anh, chỉ híp mắt phun ra một vòng khói, không biết có phải sợ anh lạnh hay không, một lúc lâu sau, hắn ngậm điếu thuốc cởi mũ len trên đầu mình xuống, đội lên đầu anh, lại vô cùng tự nhiên đưa hộp thuốc lá cho anh.
"Hút một điếu không?"
"Được."
Tiêu Chiến nhận lấy, ngồi xổm xuống bên cạnh Vương Nhất Bác, vừa ngậm điếu thuốc, vừa dùng lòng bàn tay che lửa.
Bật lửa Vương Nhất Bác dùng là loại của Saint Laurent, dài và mảnh, loại đánh lửa bằng bánh xe. Tiêu Chiến rất ít khi hút thuốc, cũng chưa dùng bật lửa bánh xe, ngồi xổm bật hơn nửa ngày cũng không bật ra lửa.
Vương Nhất Bác nhìn anh một lúc mới ngồi xổm xuống, vừa phun ra khói trong miệng vừa cầm lấy bật lửa. Chỉ vừa đánh một cái, bật lửa truyền ra tiếng ma sát và tiếng quay của bánh xe, ánh lửa sáng lên, trong nháy mắt vọt lên rất cao.
Tiêu Chiến cắn điếu thuốc về phía Vương Nhất Bác, ngọn lửa chiếu sáng khuôn mặt hai người trong đêm tối, anh nhẹ nhàng hít một hơi, rốt cục thuốc cũng châm được lửa.
"Làm sao để dập ngọn lửa này?" Tiêu Chiến chỉ vào ngọn lửa đang nhảy múa trên chiếc bật lửa hỏi.
Vương Nhất Bác nhíu mày, giơ bật lửa lên trước mặt anh:
"Thổi."
"Hả?"
Tiêu Chiến giật mình, sau đó dựa theo lời của Vương Nhất Bác nhanh chóng thổi bật lửa một hơi, ánh lửa vốn đang nhảy lên múa trong nháy mắt đã tắt đi.
Anh cười: "Đơn giản vậy sao? Tôi chưa sử dụng cái này bao giờ."
"Không dễ dùng đâu." Vương Nhất Bác tiện tay cất bật lửa vào túi: "Phải tự thay dầu, phiền lắm."
"Cậu xem bộ phim "Ma nữ" chưa? Mỗi lần nữ chính nhớ nam chính, cô ấy chỉ cần thổi tắt ngọn lửa thì người yêu của cô ấy sẽ trở về bên cạnh cô."
Hiển nhiên Vương Nhất Bác chưa từng xem qua bộ phim truyền hình này, hắn không nói gì, trên mặt trước sau vô tri như một, chỉ khó hiểu nhìn Tiêu Chiến như muốn nói: Anh đang nói cái quái gì vậy.
Tiêu Chiến bĩu môi, lẩm bẩm: "Quên đi, có nói cậu cũng không hiểu."
Vương Nhất Bác cũng không có ý muốn hiểu, không hỏi nữa, hai người cùng nhau dựa vào góc tường yên lặng hút thuốc, cách rất gần, quần áo dính sát vào nhau. Nhưng áo khoác lông vũ quá dày, họ rất khó cảm nhận được nhiệt độ của đối phương, ngoại trừ hai vệt lửa đang cháy của thuốc lá, đêm mùa đông ở Thụy Điển không còn ấm áp nào khác.
"Có phải cậu không nghĩ tới tôi sẽ gửi bản thoả thuận cho cậu đúng không?" Tiêu Chiến hỏi.
"Ừm, không nghĩ tới, nhưng cũng hợp lý mà."
"Hợp lý chỗ nào?"
Vương Nhất Bác hít một hơi thuốc, giọng nói nhẹ nhàng: "Anh đã làm với tôi rồi, muốn tìm người khác thỏa mãn nhu cầu của anh cũng khó."
Tiêu Chiến không hiểu sao Vương Nhất Bác lại có thể thản nhiên nói những lời này như thế, đầu tiên là sửng sốt, sau đó không ngừng cười nhạo phản bác:
"Cậu bớt kiêu ngạo đi, chẳng lẽ tôi ở Bắc Âu này tôi không thể tìm được người khác tốt hơn cậu sao?"
"Tìm được không?" Vương Nhất Bác ngậm điếu thuốc, thản nhiên nói, "Anh có thể thử xem những người đó sẽ làm gì anh trên giường, xem anh có chịu được không?"
"Làm như cậu không giày vò tôi vậy." Tiêu Chiến nói xong, kéo khóa kéo áo lông vũ ra, kéo chiếc cổ áo ngắn màu trắng ra cho Vương Nhất Bác xem, "Cậu xem đi, một tuần rồi mà trên người tôi vẫn còn dấu cậu để lại, xuống tay không biết nặng nhẹ gì cả."
"Hối hận khi làm tình với tôi rồi sao?"
"Hối hận, đặc biệt hối hận."
"Hối hận cũng đã muộn, chúng ta đều ký rồi, bản thoả thuận đã có hiệu lực."
Vương Nhất Bác cười khẽ một tiếng, nicotine tràn ngập trong hơi thở, hắn thò đầu qua, dán vào bên tai Tiêu Chiến mở miệng, giọng điệu trầm thấp khàn khàn:
"Hai năm tới đây, cơ thể của anh chỉ thuộc về một mình tôi, chỉ có thể cho tôi thao, mấy dấu này trên người anh chỉ có càng ngày càng nhiều thôi, anh tập quen đi là vừa."
Rất mập mờ, Tiêu Chiến cảm thấy ngứa ngáy khi hơi thở ấm áp phả vào tai.
Anh nghiêng đầu nhìn về phía người bên cạnh, nhìn thẳng vào mắt đối phương, hai người mặt đối mặt, chóp mũi gần như dán vào nhau.
Trong lòng Tiêu Chiến lại có chủ ý xấu, anh nâng khóe miệng lên, mập mờ không rõ hỏi:
"Vương Nhất Bác, cậu nói thật đi, cậu cũng rất thích cơ thể của tôi, thích lên giường với tôi, mặc dù tôi là đàn ông nhưng cậu cũng có tình cảm với tôi, đúng không?"
Vương Nhất Bác không ngờ anh lại hỏi vậy, nhất thời giật mình, Tiêu Chiến nắm lấy thời cơ nắm lấy tay Vương Nhất Bác, lại tiến lên, khoảng cách càng gần, giống như sắp hôn lên đối phương.
Nhưng anh lại không hôn mà cố ý đổi hướng, đem đầu tới gần bên tai Vương Nhất Bác, môi đầy đặn ma sát vành tai Vương Nhất Bác.
"Vương Nhất Bác, cậu xem, không phải tôi nhất định cần cái thứ kia của cậu mà là cậu nhất định cần tôi trở thành bạn giường của cậu, để bị cậu chơi đùa quay video. Tôi nói rõ hơn nhé, ở Bắc Âu, cơ thể tôi, giọng rên của tôi, biểu hiện trên giường của tôi ... mọi thứ đều là tốt nhất. Tôi có thể tìm thấy vô số chim cỡ cậu trong Pub53, nhưng nếu cậu tìm thêm ba tháng nữa cũng không thể tìm được một cơ thể đẹp hơn tôi đâu."
Tiêu Chiến nói xong, ôm vai Vương Nhất Bác hé miệng cười khẽ.
Bọn họ đang ở một nơi tương đối tối trước cửa khách sạn, có cơ thể Vương Nhất Bác che chắn, Tiêu Chiến liền không kiêng nể gì mà nảy sinh tâm tư xấu xa, anh dùng đầu lưỡi liếm vành tai Vương Nhất Bác, mút vào, quấn lấy, thở ra... Dường như chưa đủ, thấy Vương Nhất Bác không phản ứng gì, anh bèn cố ý rên lên một tiếng vào tai Vương Nhất Bác.
Âm thanh rất nhỏ, chỉ có hai người mới có thể nghe thấy. Nhưng đối diện bọn họ chính là đường phố, thứ sáu là ngày mọi người ra ngoài uống rượu, người qua lại không ít.
Vương Nhất Bác chấn động, vội vàng đẩy anh ra, ấn lên tường, mắng nhẹ:
"Con mẹ nó, anh đáng phải chịu đòn."
Điếu thuốc trong tay Tiêu Chiến rơi sang một bên, hai mắt sáng ngời nhìn Vương Nhất Bác đang cau mày nghiêm túc trước mặt, nở nụ cười nói:
"Đúng vậy, tôi là Gay, bị thao không phải là chuyện bình thường sao?"
"Nơi này là ở bên đường, anh phát thao cái gì?"
"Hôn tai cậu là phát thao? Vương Nhất Bác, cậu cũng phản ứng hơi quá rồi."
Tiêu Chiến như một con hồ ly nhỏ cười giảo hoạt, vươn tay trêu chọc:
"Sẽ không bị tôi hôn mà cứng đó chứ? Nào, để tôi sờ xem có cứng không?"
Vương Nhất Bác vội vàng ngăn tay anh lại, đặt trước ngực, trầm giọng nói:
"Đừng náo, anh thật muốn tôi thao anh ở bên đường đúng không?"
"Vậy video của cậu chắc chắn sẽ hot, ngày mai ảnh trên trang nhất của báo Thụy Điển chính là hai chúng ta đang làm tình, cậu xem lãng mạn biết bao."
"Lãng mạn cái rắm." Vương Nhất Bác vươn tay đánh nhẹ vào má anh: "Đứng dậy, về phòng tắm rửa sạch sẽ cho tôi."
Tiêu Chiến đứng lên theo, vỗ vỗ tàn thuốc trên áo lông vũ: "Trước khi làm cùng tôi đi mua chút đồ ăn đi, hôm nay tôi không muốn bị đói nữa."
"Đã mua cho anh rồi." Vương Nhất Bác nói xong, túm ống tay áo anh đi vào trong.
......
Không khí ấm áp trong phòng khách sạn được điều chỉnh vừa đủ, vừa vào cửa Tiêu Chiến đã ngửi thấy mùi pizza, anh vừa cởi áo khoác lông vũ vừa vui vẻ đi vào trong lại bị Vương Nhất Bác đột nhiên túm lấy. Cửa phòng vừa khóa lại, trong chốc lát, anh lại bị Vương Nhất Bác đặt ở trên cửa.
Áo khoác dài màu đen rơi xuống bên chân hai người, sau gáy Tiêu Chiến "rầm" một tiếng đụng vào cửa, đau đến mức khiến anh nhíu mày.
"Cậu làm gì vậy?"
Anh xoa đầu ngẩng đầu lên, không ngờ lại chạm phải camera điện thoại của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến hơi choáng váng, Vương Nhất Bác cũng không cho anh thời gian phản ứng, bàn tay to đột nhiên vươn tới, kéo cổ áo anh xuống.
Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng bên trong, cổ áo lỏng lẻo, bị kéo như vậy làm cổ áo trong nháy mắt kéo đến trước ngực, lộ ra một mảnh xuân quang. Điều này như còn chưa đủ, Vương Nhất Bác vẫn còn dùng sức, kéo đến khi một chấm đỏ trước ngực lộ ra mới dừng tay.
Toàn bộ ngực phải của Tiêu Chiến đều lộ ra trong không khí.
Điện thoại vẫn đang quay, anh theo bản năng túm lấy tay Vương Nhất Bác định chống cự nhưng lúc này anh đã bị Vương Nhất Bác dùng toàn bộ cơ thể chống lên cửa, không gian cử động quá nhỏ, cau khuôn mặt nhỏ nhắn kéo kéo một hồi lâu, quần áo sắp bị kéo rách, anh cũng không thể thoát khỏi sự khống chế của Vương Nhất Bác.
"Tiêu Chiến, nhìn camera." Vương Nhất Bác siết chặt tay anh, trầm giọng nói, "Ngoan."
Trong lúc giằng co, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Chiến đỏ bừng, bất mãn hỏi:
"Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
"Anh nói xem?" Vương Nhất Bác kéo tay anh xuống dưới thân mình: "Nào, không phải muốn biết tôi có cứng hay không sao? Bây giờ tôi cho anh cơ hội, xem đi."
Tay Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác túm lấy, cách quần đen dán lên bộ phận sinh dục.
Camera điện thoại vẫn hướng về phía anh, Tiêu Chiến chưa quen, dùng sức kéo tay ra khỏi trận giam cầm của Vương Nhất Bác.
"Vương Nhất Bác, cậu biến thái vừa thôi, cất điện thoại đi, không được quay tôi."
Thấy anh quẫn bách, Vương Nhất Bác nhếch khóe miệng: "Làm sao bây giờ, anh đã ký bản thỏa thuận với một tên biến thái rồi, bây giờ hối hận cũng muộn."
Nhắc đến bản thoả thuận, Tiêu Chiến nhất thời không phản bác được, chữ là do chính mình cam tâm tình nguyện ký, bản thoả thuận là mình chủ động gửi qua đường bưu điện, hiện tại Vương Nhất Bác động tay động chân với mình, lấy điện thoại quay lại, những việc này đều không vượt quá giới hạn đã thỏa thuận giữa hai người, anh không có lý do nào để phản kháng.
.
"Không nói nữa đi? Vừa rồi ở bên ngoài không phải nói rất giỏi sao?" Vương Nhất Bác tựa hồ như thích nhìn bộ dáng đuối lý này của anh, ý cười càng sâu, hắn kéo tay anh đặt ở cổ áo, thấp giọng ra lệnh, "Tự mình kéo xuống, khoe ngực ra."
"Tôi..." Tiêu Chiến rõ ràng có chút kháng cự, nhìn ánh mắt Vương Nhất Bác do dự một hồi lâu mới nhỏ giọng thương lượng, "Vậy... vậy thì đừng quay nữa."
Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ lắc đầu từ chối yêu cầu của anh.
Dưới ánh mắt cực kỳ áp bách của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến rốt cục cũng phải thỏa hiệp, nghiêng đầu sang một bên, rũ mắt, chậm rãi kéo cổ áo mình xuống. Làn da của anh rất trắng lộ ra trong không khí ấm áp, núm vú có màu hồng nổi bật, nhìn qua vừa mê người vừa ngon miệng.
Tuy nhiên, sự chú ý của Vương Nhất Bác dường như không ở trước ngực anh mà là ở trên mặt anh.
"Quay đầu lại, nhìn tôi."
"Không phải cậu nói sẽ đánh code che mặt sao, cần gì mặt tôi."
Mặt và lỗ tai của Tiêu Chiến gần như đỏ bừng, không chịu quay đầu lại.
"Đánh code thì đánh code, bây giờ thì quay đầu lại, nhanh lên."
Giọng điệu của Vương Nhất Bác luôn lộ ra một loại không thể nghi ngờ, Tiêu Chiến không thể làm gì khác hơn là nghe lời, ngoan ngoãn quay đầu lại. Anh vẫn không quen với loại cảm giác bị camera chĩa vào, cảm thấy xấu hổ, mím môi, ánh mắt né tránh, dán mắt vào cửa không biết phải làm như thế nào.
Vương Nhất Bác cũng chỉ nhìn anh, không có ý định đưa tay chạm vào anh, một lúc lâu sau, thấy anh đỏ mặt thật sự quẫn bách, mới mở miệng nói:
"Tự mình chơi."
"Hả?"
Tiêu Chiến xuyên qua camera nhìn Vương Nhất Bác, trong mắt mang theo nghi hoặc.
Vương Nhất Bác giơ tay lên vỗ vào bộ ngực lộ ra của anh, đánh lên một cái, ngực run rẩy, chung quanh núm vú đỏ bừng lên.
"Anh tự mình chơi, nghe không hiểu?"
Tiêu Chiến lúc này mới hiểu được ý của Vương Nhất Bác, trong mắt hiện lên một tia sáng, đôi má đỏ bừng như đang nhỏ xuống, do dự hồi lâu, dựa theo ý của Vương Nhất Bác mà chậm rãi giơ tay lên, dùng ngón tay vuốt ve đầu vú của mình, đầu ngón tay đảo quanh nơi đó.
Đầu vú vốn là nơi nhạy cảm bị kích thích lại sưng lên một chút, giống như một hạt đậu đỏ đầy đặn, khẽ run rẩy trong không khí. Ánh mắt Tiêu Chiến luống cuống rơi xuống mặt đất, anh đỏ mặt, cắn chặt môi, không cho mình phát ra thanh âm.
"Ngước mắt lên, nhìn tôi." Vương Nhất Bác trầm giọng mở miệng.
Tiêu Chiến bất đắc dĩ, đành phải phối hợp nâng đôi mắt lên. Không nghĩ anh cũng biết dưới ống kính của Vương Nhất Bác mình gợi tình cỡ nào.
Cứ tưởng vậy là đủ, không ngờ Vương Nhất Bác lại yêu cầu anh: "Kêu lên."
Tiêu Chiến sửng sốt, tưởng mình nghe lầm.
Vương Nhất Bác tựa tiếu phi tiếu, cố ý làm khó anh:
"Bây giờ còn không biết kêu? Vừa rồi ở dưới lầu không phải anh rên hừ hừ bên tai tôi sao?"
Tiêu Chiến cảm thấy xấu hổ, vô thức nuốt nước bọt, đỏ mặt lắc đầu.
"Nhanh lên." Vương Nhất Bác nói.
Tiêu Chiến khẽ mở miệng, cánh môi khẽ run lên, cố gắng mấy vẫn không thể phát ra âm thanh.
Thật kỳ lạ, rõ ràng lúc mình giở trò với Vương Nhất Bác, kiểu gì anh cũng dám, nhưng khi bị Vương Nhất Bác trêu chọc thì anh lại xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ chui vào.
Không còn cách nào khác, anh chỉ có thể chịu thua Vương Nhất Bác, ngước mắt lên đáng thương nói:
"Lão Vương, tôi sai rồi. Sau này không dám trêu cậu nữa, tôi hứa đó."
"Vô dụng", Vương Nhất Bác nói, "Nhanh, kêu lên. "
Tiêu Chiến nhìn ra Vương Nhất Bác không có ý định buông tha anh, liếc mắt nhìn người đối diện một cái, dứt khoát chơi xấu.
Anh buông cổ áo mình ra, cố gắng thoát khỏi camera của Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác sao có thể để anh đắc ý, bèn kéo lấy anh lại không cho người trốn về phòng.
"Này, buông tôi ra, tôi muốn ăn." Tiêu Chiến cau mày, vẻ mặt hơi tức giận.
Vương Nhất Bác còn đang giữ lấy anh ghi hình, cười hỏi: "Anh muốn ăn như thế nào, dùng chỗ nào để ăn?"
Tiêu Chiến đưa tay ngăn cản: "Vương Nhất Bác, cậu có phải là người không vậy, tôi thật sự sắp chết vì đói rồi, đừng quay nữa."
Hai người ở huyền quan giằng co một hồi lâu, mãi đến khi điện thoại của Vương Nhất Bác hết pin, Tiêu Chiến mới có thể trốn thoát khỏi tình cảnh hiện tại.
Anh nhặt chiếc áo khoác lông vũ trên mặt đất lên, cũng không quay đầu lại ném cho Vương Nhất Bác ở phía sau, bảo Vương Nhất Bác treo lên cho anh, còn mình đi thẳng đến chỗ đồ ăn trên bàn, vừa ngâm nga hát vừa mở bao bì.
Một bữa ăn rất đơn giản, Vương Nhất Bác mua cho anh một chiếc pizza Domino, hai loại đế mỏng sốt thịt và phô mai cuộn, đều là loại anh thích ăn.
"Sao cậu biết tôi thích hai loại này?"
"Lần trước có nghe anh nói." Vương Nhất Bác thay quần áo, đi vào phòng tắm nhúng chiếc khăn ném cho anh, "Anh lau tay trước đi."
Tiêu Chiến nhận lấy lau lung tung, nhìn về phía Vương Nhất Bác, miệng cắn pizza, xoè tay ra nói:
"Đưa điện thoại tôi xem cậu quay được gì."
"Hết pin rồi, lát nữa xem."
"Ồ," Tiêu Chiến mím môi, lại cầm lấy một góc pizza khác đưa cho Vương Nhất Bác: "Cậu ăn không?"
Vương Nhất Bác lắc đầu, hắn như lần trước ngồi xuống bên cửa sổ mở máy tính, lại bận rộn với công việc: "Anh ăn đi, tôi ăn rồi."
Tên đàn ông vừa rồi còn tán tỉnh anh, chưa đến vài phút đã trầm mặt bận rộn làm việc, Vương Nhất Bác thay đổi cảm xúc quá nhanh, Tiêu Chiến nhất thời không phản ứng kịp.
"Này, sao ngay cả từ xa chạy tới đây làm tình với tôi cũng phải làm việc vậy, cậu thích tăng ca vậy à?"
Vương Nhất Bác tập trung làm việc không để ý tới anh, một lúc lâu sau mới chỉ vào ba lô trên bàn nói:
"Máy ảnh và giá đỡ ở trong ba lô, anh ăn xong thì điều chỉnh vị trí máy đi."
Tiêu Chiến nghĩ đến việc bị Vương Nhất Bác đè lên giường làm liền không ăn quá nhiều, đứng dậy đi điều chỉnh vị trí máy quay. Anh mở chiếc ba lô màu đen ra, giá đỡ và máy ảnh đều đặt ở vị trí dễ thấy nhất, sau khi anh tìm góc quay tốt, lại nhìn thấy một bản thỏa thuận trong ba lô mà trước đó anh đã gửi cho Vương Nhất Bác.
Cuối bản thoả thuận, Vương Nhất Bác đã ký rồi.
"Bản này anh giữ lấy, chúng ta mỗi người giữ một bản." Vương Nhất Bác đột nhiên lên tiếng.
Rõ ràng không nhìn anh nhưng biết hết nhất cử nhất động của anh, Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác dường như có một loại năng lực đặc biệt vậy, làm người ta sinh ra tò mò với hắn.
Bản chất con người vốn là như thế, mấy năm nay Tiêu Chiến từng gặp rất nhiều đàn ông bày tỏ tình cảm với anh, những người đó hoặc trực tiếp, hoặc nhiệt tình, hoặc đầy mục đích, ai cũng đều muốn có được anh, nhưng càng như vậy, Tiêu Chiến càng không có hứng thú.
Vương Nhất Bác thì khác, trong thế giới của Vương Nhất Bác, tất cả đều phải mở đường cho chuyện hắn nghĩ, cho dù Tiêu Chiến trần trụi đứng trước mặt hắn, hắn cũng có thể thờ ơ tập trung vào công việc của hắn, phớt lờ cả thế giới.
Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác không thích anh, thậm chí xuất phát từ xu hướng tính dục nhất định sẽ không thích anh, cũng bởi vì như vậy, anh mới trở nên tùy ý. Anh có thể làm bất cứ chuyện phóng đãng gì trước mặt Vương Nhất Bác, trần trụi, điên cuồng, không dè dặt...
Một bản thỏa thuận trước mắt, anh và Vương Nhất Bác đều an toàn.
Càng không có tình cảm, càng an toàn.
Đối với cả hai, điều này hoàn toàn đúng.
......
Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến bật cười, anh rón rén đi đến phía sau Vương Nhất Bác, khom lưng, dán vào bên tai Vương Nhất Bác: "Này, rõ ràng là đến để lên giường với tôi nhưng cậu lại chuyên tâm làm việc, có vẻ tôi rất không có mị lựcrồi."
Ánh mắt Vương Nhất Bác vẫn không rời khỏi màn hình, thản nhiên trả lời: "Anh gấp gáp muốn bị thao đến vậy sao?"
"Gấp... Cậu không vội sao?" Tiêu Chiến thả một làn hơi vào tai Vương Nhất Bác, hỏi: "Bây giờ tôi dùng miệng cho cậu được không?"
Vương Nhất Bác đã sớm nhìn thấu chút tâm tư của anh, không bị mấy lời cám dỗ của anh làm cho động đậy, thản nhiên trả lời: "Chờ tôi xong việc đã."
Ngoan ngoãn như vậy không phải là Tiêu Chiến, anh dứt khoát ngồi xổm xuống, đưa tay kéo khóa quần Vương Nhất Bác. Lần này, Vương Nhất Bác mới chịu dời lực chú ý đến anh, rũ mắt, đè tay anh lại.
"Tự mình chơi đi." Vương Nhất Bác trầm giọng nói.
Tiêu Chiến ngửa đầu, vẻ mặt vô tội:
"Cậu không muốn sao, tôi cho cậu bắn vào trong miệng, được không?"
Lúc anh nói lời này ánh mắt ngập nước, đuôi mắt nhướng lên, đầu lưỡi hơi phun ra, lộ ra một chút thịt lưỡi. Thấy Vương Nhất Bác chỉ nhìn mà không phản ứng gì, anh lại vươn đầu lưỡi ra, môi thịt chậm rãi liếm, bên môi lưu lại nước bọt, ẩm ướt, trong suốt.
Nói là quyến rũ, tuyệt đối không quá đáng.
Vương Nhất Bác nhìn động tác nhỏ của anh vẫn không nói gì. Hai người mập mờ nhìn nhau, trong phòng yên tĩnh hồi lâu.
Một lúc sau, TV trên tường đột nhiên sáng lên, sau đó là giọng nói của Vương Nhất Bác đang nói: Tiêu Chiến, nhìn camera, ngoan.
Tiêu Chiến giật mình, vội vàng đứng dậy xem, là đang phát lại đoạn video Vương Nhất Bác vừa dùng điện thoại quay, trên màn hình là hình ảnh anh nâng đôi mắt ngây thơ ngập tràn ánh nước, mặt ửng đỏ, chủ động giữ cổ áo đùa bỡn với đầu vú, vừa kiều diễm vừa gợi tình biết bao.
"Cậu... Cậu tắt đi! Không được mở nữa!"
Tiêu Chiến vội vàng giật lấy chiếc điện thoại trong tay Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác lại ngồi trên ghế ngửa ra sau, vừa cười vừa nâng tay lên rất cao. Vương Nhất Bác rất biết cách đối phó với anh, thủ đoạn của anh với hắn ngay cả gãi ngứa Vương Nhất Bác cũng không tính.
"Mau tắt đi!"
"Không đẹp sao? Anh tự xem xem ngực của anh có đẹp không?"
"Ngực tôi đẹp hay không kệ tôi, cậu tắt mau đi!"
Tiêu Chiến giữ vai Vương Nhất Bác định giật lấy điện thoại nhưng có vẻ không được nên định trực tiếp tắt TV, không ngờ vừa nhấc chân lên đã bị Vương Nhất Bác giữ eo kéo vào trong ngực.
Trời đất xoay chuyển, đợi sau khi hoàn hồn, Tiêu Chiến đã ngồi trên đùi Vương Nhất Bác, kề sát vào ngực Vương Nhất Bác. Một tư thế cực kỳ mập mờ, đủ gần để có thể thấy rõ sự lạnh lùng trong mắt Vương Nhất Bác cùng hàng mi đang rủ xuống.
"Ngoan một chút để tôi làm cho xong." Vương Nhất Bác nói.
Nhất thời lắc lư, Tiêu Chiến trong vòng tay Vương Nhất Bác lập tức an tĩnh lại.
......
"Vương Nhất Bác..."
"Ừ?"
"Cậu thật đẹp trai..." Giọng anh rất nhẹ, ngón tay chạm vào mặt mày Vương Nhất Bác, động tác vừa nhẹ vừa mềm như giọng nói của anh, anh hỏi, "Cậu có biết vì sao lần đầu tiên gặp cậu ở Pub53, tôi không uống rượu của người khác nhưng uống rượu của cậu không?"
"Vì sao?"
"Bởi vì cậu đẹp trai đó, sống mũi rất cao, lông mày rất đẹp, còn rất thơm..."
Vương Nhất Bác khẽ nhíu mày: "Anh không nghĩ tới mục đích tôi muốn tiếp cận anh sao?"
"Tôi đương nhiên biết cậu muốn ngủ với tôi nên tôi mới uống rượu của cậu đó." Tiêu Chiến nhẹ nhàng nâng khóe miệng lên, "Bởi vì tôi cũng muốn ngủ với cậu, tôi vốn tưởng rằng nhất định cậu sẽ bỏ cái gì đó vào rượu vậy mà cậu thật sự không bỏ, thật vô vị!"
Nói đến đây, Tiêu Chiến sáp đến gần hơn một chút nữa, hơi thở nhẹ nhàng phà lên mặt Vương Nhất Bác, nói:
"Vương Nhất Bác, nếu cậu xấu tính hơn một chút thì tối hôm đó đã ngủ với tôi rồi, việc gì phải gây phiền phức như bữa giờ, là có ngốc không hả?"
Yết hầu lăn lộn, ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, Vương Nhất Bác nhất thời thất thần, hắn buồn bực nói: "Tôi ngủ với anh chỉ vì tiền, không vì cái gì khác."
Tiêu Chiến thừa biết hắn sẽ nói như vậy, khẽ bĩu môi, ra vẻ tiếc nuối nói:
"Thật đáng tiếc, điều kiện tốt như vậy lại là một người không có tình thú."
"Anh còn muốn tình thú gì, tôi làm là được chứ gì."
"Thứ tôi muốn cậu không thể cho tôi được." Tiêu Chiến vòng tay ôm cổ Vương Nhất Bác, nở nụ cười giảo hoạt, giọng điệu nói chuyện giống như gãi cào vào lòng người khác: "Vương Nhất Bác, cậu có muốn suy nghĩ về xu hướng tính dục khác không? Làm trai thẳng có hạnh phúc hơn việc làm tình với tôi không?"
"Không phải là do gen quyết định sao." Vương Nhất Bác bình thản trả lời anh nhưng lại vô thức siết chặt vòng tay quanh eo anh, "Thật ngại quá, nhiễm sắc thể của tôi bình thường nên tính hướng thật đúng là không thay đổi được."
"Ai nói không thể thay đổi?" Tiêu Chiến khẽ nhướng mày, càng tươi cười hơn nói, "Trước đây cậu đã làm tình với bao nhiêu phụ nữ rồi? Mỗi lần có thể kéo dài bao lâu? Có sướng hơn khi làm với tôi không? Cho nên... không có chuyện không thể thay đổi tính hướng. Hai năm nữa sau khi bản thoả thuận này hết hiệu lực, cậu muốn chơi ai cũng đều được, tôi cam đoan với cậu, những người đó sẽ càng phóng đãng hơn tôi, càng có thể làm cho cậu sướng hơn thôi."
Vương Nhất Bác nhìn anh, ánh mắt thâm trầm, lực trên tay càng lúc càng lớn, vài giây sau hắn thấp giọng hỏi: "Thật không?"
Rõ ràng, Tiêu Chiến vẫn chưa ý thức được sự thay đổi trong thái độ của Vương Nhất Bác, anh chỉ cho rằng Vương Nhất Bác có hứng thú với những lời nói nhăng nói cuội của anh nên cười trả lời: "Đương nhiên."
"Sao mới được xem là vui vẻ?"
"Cậu muốn chơi thế nào cũng được, bất kể thế nào bọn họ cũng sẽ đều làm cho cậu vui vẻ, ahh ——"
Còn chưa dứt lời, Tiêu Chiến kinh hô một tiếng, anh chưa kịp phản ứng đã đột nhiên bị Vương Nhất Bác kéo mông ôm lấy mang lên giường ấn xuống.
Hô hấp rối loạn và nặng nề, thân thể ấm áp, mông bị bóp mạnh bạo, bàn tay to lớn chạm vào eo, độ cứng của bộ phận sinh dục càng rõ ràng giữa hai chân ... Tim Tiêu Chiến đột nhiên đập thình thịch.
Anh không hiểu tại sao mới mấy phút trước người còn chuyên tâm công việc, chỉ mới nghe vài câu nói lung tung của anh liền đột nhiên thay đổi bộ dáng, tựa như muốn đem anh ăn sạch sẽ.
"Cậu... Cậu không làm việc sao...", anh lo lắng hỏi.
Đôi ngươi màu đen của Vương Nhất Bác nhìn anh chằm chằm, giọng nói trầm thấp: "Còn anh thì sao, anh định làm thế nào để tôi vui vẻ? "
"... Hả? "
"Trước tiên cho tôi xem, có phải tôi muốn chơi như thế nào anh cũng đều đồng ý đúng không?"
---
Weibo: SEAHii_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro