Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phản quy tắc 03

Copenhagen hôm nay lạnh.

Sau buổi bàn giao tối qua, Trình Triệt tạm thời bị công ty gọi về, không thể ở lại Đan Mạch lâu hơn. Tiêu Chiến vốn định trở về cùng, nhưng khi anh vừa ra khỏi tòa nhà của công ty Bella đã bị Vương Nhất Bác gọi lại.

"Không ở lại ăn tối sao?"

Bước chân Tiêu Chiến dừng lại, anh không muốn quay người, trả lời:

"Không, công ty còn có việc."

"Vậy... Lần trước cùng nhau lăn lộn cả đêm cũng không thể ăn cùng nhau bữa cơm, không ngờ lần này lại có cơ hội."

Vương Nhất Bác mang theo ý cười, giọng điệu nhàn nhạt, lời nói ra lại không rõ ràng, dễ khiến người ta hiểu lầm.

Tiêu Chiến vội vàng giải thích với Trình Triệt bên cạnh:

"À... Cái đó... Lần trước tôi có uống rượu cùng với cậu ta."

Uống rượu? Uống cả đêm sao? Khi nói ra những lời này, ngay cả chính anh cũng cảm thấy vô lý. Vương Nhất Bác ở bên cạnh không nói lời nào nhìn anh bịa chuyện, anh bị nhìn chằm chằm đến phát sợ, sợ hắn ta lại nói ra những lời mập mờ không rõ trước mặt Trình Triệt.

Cũng may Trình Triệt không nghĩ theo hướng khác, chỉ phàn nàn với Tiêu Chiến:

"Hèn gì, khó trách mấy đêm trước cậu bỏ đi trước, thì ra là tìm bạn tốt khác uống rượu."

Tiêu Chiến cười khó xử, trong lòng thầm mắng Vương Nhất Bác mấy trăm lần, anh bối rối đẩy Trình Triệt nhanh chóng rời đi nhưng vừa bước một chân, cổ áo bị một đôi bàn tay to túm lấy, cả người anh bị kéo trở về.

"Ở lại ăn tối, nói chuyện hợp tác."

Vương Nhất Bác thì thầm bên tai anh, chỉ có hai người bọn họ nghe được.

"Không được, tôi thật sự phải đón chuyến bay ——"

Không đợi Tiêu Chiến nói xong, Vương Nhất Bác đột nhiên lên tiếng:

"Tôi đột nhiên nhớ tới đêm đó chúng ta ngoại trừ uống rượu còn ——"

Tiêu Chiến giật mình, vội vàng đưa tay che miệng Vương Nhất Bác lại, cả người anh như muốn treo trên người Vương Nhất Bác, giả vờ cười thoải mái nói với Trình Triệt:

"Anh về trước đi, tôi và Nhất Bác còn có một số việc phải làm."

"Hả?"

Trình Triệt không rõ nguyên nhân, cậu không biết trong thời gian chưa đến nửa phút này đã xảy ra chuyện gì lại khiến Tiêu Chiến đột ngột thay đổi ý định, muốn ở lại.

"Không cần lo lắng cho tôi, ngày mai tôi về." Tiêu Chiến nói.

Trình Triệt nhìn anh, lại nhìn Vương Nhất Bác, mơ hồ hỏi: "Có cần tôi giúp đỡ gì không?"

"Không không không không, không cần." Tiêu Chiến khoát tay áo: "Tôi có thể giải quyết."

Vương Nhất Bác đút hai tay vào túi quần, cố nén cười, yên lặng nhìn bộ dáng luống cuống của Tiêu Chiến.

"Được, vậy tôi đi trước, có vấn đề gì tùy thời liên hệ ha."


......


Nụ cười xấu hổ của Tiêu Chiến đông cứng trên mặt, sau khi nhìn Trình Triệt rời đi, anh túm lấy Vương Nhất đánh một cái rất mạnh.

"Cậu uy hiếp tôi hả?"

Vương Nhất Bác vung tay: "Anh nói gì vậy? Mời ăn tối là uy hiếp sao?"

Tiêu Chiến nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu không tốt lắm.

"Tôi đã nói rồi, đối với đề nghị của cậu tôi không có hứng thú, đừng làm phiền tôi nữa."

Vương Nhất Bác vốn cười khẽ nhìn anh, nhưng sau khi nghe anh nói những lời này, đột nhiên đè nén ý cười, sắc mặt nghiêm túc:

"Làm phiền?... Tiêu Chiến, có phải anh chưa từng thấy cái gì gọi là làm phiền thực sự đúng không?"

Thấy Vương Nhất Bác đột nhiên thay đổi sắc mặt, Tiêu Chiến nhất thời nghẹn lại, muốn kiếm cớ nhanh chóng rời đi, không ngờ Vương Nhất Bác lại hành động trước, kéo anh lên xe.

"Đi đâu?"

"Quán bar."

"Không phải ăn tối sao, đi đến đó làm gì?"

"Lấy đồ."

Tiêu Chiến gật gật đầu ở ghế phó lái, không hỏi nhiều nữa.

Xe dừng trước cửa Pub53, Vương Nhất Bác di chuyển rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã trở về, trong tay cầm một chai rượu. Tiêu Chiến nhận lấy rượu, đó là chai Balvenie Vương Nhất Bác mời anh uống lần trước.

"Rượu này có gì đặc biệt mà phải chạy đến lấy?"

"Hương vị ngon." Vương Nhất Bác nói, "Tôi thấy anh không thích các loại rượu khác."

Tiêu Chiến sửng sốt, anh không ngờ Vương Nhất Bác lại quan sát anh tỉ mỉ như vậy, ngay cả chuyện anh cảm thấy rượu cay cũng có thể nhìn ra.

Mùa đông ở Đan Mạch gió rất lớn, ngoài cửa sổ xe mưa lất phất rơi, Vương Nhất Bác hỏi Tiêu Chiến muốn ăn gì, Tiêu Chiến ôm rượu trong lòng, suy nghĩ một chút rồi nghiêng đầu hỏi người ngồi ở ghế lái:

"Tối nay có muốn tôi ở lại không?"

Thấy anh hỏi như vậy, Vương Nhất Bác hơi nhướng mày, hỏi ngược lại: "Anh còn muốn đi sao?"

Tiêu Chiến hơi ngẩn ra, sau đó cười rộ lên: "Lần trước tôi nói, không hợp tác cũng có thể hẹn làm tình, là ai nói tôi bớt mơ tưởng?"

"Giữ anh ở lại chính là muốn làm tình với anh?" Vương Nhất Bác bất đắc dĩ cười cười: "Trong đầu anh không phải mỗi ngày đều nghĩ đến mấy chuyện này chứ?"

"Bình thường không có..." Tiêu Chiến nhìn người bên cạnh, không chút xấu hổ, nói: "Nhưng khi thấy cậu, cũng chỉ có thể nhớ tới những chuyện này. Mục đích của cậu không phải là để tôi cam tâm tình nguyện lên giường với cậu và quay video sao?"

Tiêu Chiến nói rất có lý, mục đích họ đến với nhau cũng chỉ là vì thể xác của đối phương mà thôi, Vương Nhất Bác không phản bác.

"Được rồi, mau nghĩ xem muốn ăn gì?."

"Muốn ăn pizza, muốn ăn khoai tây chiên, muốn ăn cánh gà."

"Hả?" Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn người ngồi bên ghế phó lái: "Chỉ ăn mấy món này?"

Tiêu Chiến gật đầu: "Ừm, ngày mưa ăn đồ ăn vặt là vui nhất."

"Ngược lại anh không kén chọn."


.....





Đêm mùa đông ở Copenhagen, trời tối sớm.

Khách sạn này nằm ở ngoại ô thành phố, rất cao, phòng cũng không quá lớn, ngoài cửa sổ sát đất không có toà nhà cao tầng nào khác, trong tầm mắt chỉ có mưa giăng bao phủ.

Hai người bọn họ ngồi trên sàn bên cửa sổ, bày thức ăn ở trước mặt, Tiêu Chiến không thèm ăn lắm, chỉ cắn một góc nhỏ pizza.

Vương Nhất Bác rót rượu đưa cho anh, anh đang muốn uống thì bị đè tay lại. Tiêu Chiến bối rối nhìn người đối diện, không biết hắn muốn gì.

"Xem qua nội dung bản thoả thuận rồi hẵng uống." Vương Nhất Bác nói với anh.

Anh đầy nghi ngờ cầm lấy, sau khi đọc rõ nội dung giấy trắng chữ đen, anh đột nhiên giật mình, ngay cả động tác lật xem cũng chậm lại.

Đó là một bản thỏa thuận hợp tác giữa bọn họ, Vương Nhất Bác nhất định đã tận tâm chuẩn bị, nội dung rất rõ ràng, anh không nhìn ra bất kỳ lỗi nào.

"Cả hai bên không được can thiệp hoặc làm phiền cuộc sống của nhau; Không được tiết lộ vấn đề hợp tác cho người khác; Thời hạn hợp đồng là hai năm, không được chấm dứt hợp đồng trước thời hạn vì bất kỳ lý do cá nhân nào, người vi phạm phải thực hiện bồi thường kinh tế cho bên kia; Hai bên cam kết ghi hình ít nhất một lần một tuần, tôn trọng sự quan hệ tình dục của nhau và không ép buộc; Không được quan hệ tình dục với người khác trong thời hạn hợp đồng...".

Tiêu Chiến đọc từng chữ một, nửa chừng đột nhiên ngẩng đầu hỏi:

"Thỏa thuận này thật sự có hiệu lực pháp lý sao?"

"Không nhất thiết." Vương Nhất Bác thành thật trả lời: "Chỉ là để phòng ngừa sau này xảy ra tranh cãi thôi, có tác dụng hay không, phần lớn phụ thuộc vào lương tâm."

"Lương tâm..." Tiêu Chiến nghẹn lại, anh lại hỏi: "Lần trước không phải tôi nói tôi sẽ không hợp tác với cậu sao, hợp đồng này cậu chuẩn bị từ khi nào vậy? Nhiều trang thế này."

"Lần trước làm xong thì chuẩn bị."

"... Hả?"

"Tôi suy nghĩ rồi, tôi đã mất quá nhiều thời gian để chọn anh, bây giờ tìm người khác sẽ không kịp nữa. Nếu hôm nay anh không đến Đan Mạch, tôi định cuối tuần này sẽ đến Thụy Điển."

"Cậu có đi tìm tôi, tôi cũng sẽ không đồng ý."

Tiêu Chiến bĩu môi, ném bản thoản thuận cho người đối diện.

"Tôi đồng ý chuyện lên giường với cậu, nhưng hợp tác vẫn là quên đi, điều kiện của cậu tốt như vậy, tìm một người thích hợp nhất định rất dễ dàng."

"Không dễ đâu, tôi tìm mấy tháng, cũng chỉ tìm được mỗi anh."

Vương Nhất Bác nói xong, nắm lấy tay Tiêu Chiến, trịnh trọng nhét bản thoả thuận vào tay anh, giọng điệu bình tĩnh nhưng nghiêm túc:

"Hôm nay tôi đến không phải để anh suy nghĩ, tôi đến để anh ký tên."

Tiêu Chiến cảm thấy đầu óc có chút mông lung, sững sờ nhìn đối phương, phản ứng một hồi lâu, như nghe được một chuyện cười gì đó, bỗng dưng nở nụ cười, cười đến run bả vai:

"Sao, cậu còn muốn ép tôi ký tên?"

Anh cười đến khóe mắt ướt đẫm, Vương Nhất Bác chỉ yên lặng nhìn anh, không buông tay, cũng không nói gì.

Cười đủ rồi, Tiêu Chiến điều chỉnh hô hấp một chút, nhìn người đối diện, trêu chọc nói:

"Nếu cậu thực sự muốn buộc tôi đồng ý, có hai cách. Cách thứ nhất, chuốc say tôi, tửu lượng của tôi không tốt, chỉcần cậu làm tôi say, cậu muốn làm gì thì làm. Bất quá hôm nay chỉ có một chai Balvenie, chắc chắn tôi sẽ không say. Cách thứ hai, chính là..."

Nói đến đây, Tiêu Chiến đột nhiên cọ đến bên cạnh Vương Nhất Bác, anh cố ý dán vào tai Vương Nhất Bác, dùng giọng điệu gằn từng chữ nhẹ giọng nói:

"Chính là, bây giờ hung hăng thao tôi, thao đến khi tôi cầu xin tha thứ, không thể không cầm bút ký tên."

Nói đến đây, Tiêu Chiến mím môi cười rộ lên, anh và Vương Nhất Bác kéo ra một chút khoảng cách, giọng nói cũng phóng đại một chút:

"Chỉ tiếc cách này cũng không thực hiện được, bởi vì con người cậu, bản thân không có hứng thú với đàn ông, nếu tôi không giúp cậu, cậu đối với tôi cũng không cứng được."

Tiêu Chiến nói xong, xem như đã đánh bại Vương Nhất Bác, đuôi mắt tràn đầy đắc ý, anh cầm lấy pizza trước mặt cắn mạnh một cái, nhìn người đối diện, trên mặt bày ra nụ cười phóng đãng tuỳ ý mà phô trương.





Vương Nhất Bác chỉ lặng lẽ nhìn anh, vài giây sau, đột nhiên giơ tay lên giữ chặt gáy anh.

Tiêu Chiến không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy bản thân như bị một sức mạnh to lớn ôm lấy, trong lúc hoảng hốt bị Vương Nhất Bác gắt gao ấn vào trong ngực. Mặt anh vùi vào ngực Vương Nhất Bác, muốn tránh cũng không thoát được.

"Á... Cậu đang làm gì vậy?"

Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm thấp của Vương Nhất Bác, hỏi anh: "Anh vừa nói cái gì?"

"Trong phòng chỉ có hai người chúng ta, tôi nói cái gì cậu nghe không rõ sao? Cậu buông tôi ra."

Lời anh vừa dứt, Vương Nhất Bác đột nhiên túm lấy cổ áo sau của anh, dùng sức dễ dàng kéo anh lên giường, chờ anh hồi phục tinh thần, người nọ đã đè lên.

"Muốn xem tôi có cứng không không?" Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến hiển nhiên không ngờ Vương Nhất Bác lại làm như vậy, anh đột nhiên nghẹn lời, lắp bắp nói:

"Cậu... cậu là trai thẳng, cậu tìm cảm giác thành tựu gì trên người tôi?"

Vương Nhất Bác đè anh dưới thân, hơi thở đều đều lên gò má anh:

"Không phải chính anh nói sao, chỉ cần tôi có thể thực hiện một trong hai cách này, anh có thể ký tên."

"Tôi... Tôi có nói vậy sao?"

"Nếu anh không nhớ rõ, tôi sẽ lặp lại cho anh nghe một lần nữa?"

Vương Nhất Bác cúi người, dán đôi môi mỏng vào tai anh, chậm rãi lặp lại những gì anh vừa nói:

"Anh nói, muốn anh ký tên chính là bây giờ dùng sức thao anh, thao đến khi anh cầu xin tha thứ, thao đến khi anh không thể không ký tên. Tôi nghĩ rằng cách này rất tốt, anh thấy sao?"

Tim Tiêu Chiến đập mạnh, tinh thần bối rối, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Trong gang tấc, chỉ có hơi thở đan xen cùng nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng lên.

Một lúc lâu sau, Vương Nhất Bác đột nhiên nói: "Không nói gì thì xem như anh đồng ý."

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Tiêu Chiến không kịp phản ứng, khi hồi phục tinh thần thì nút áo sơ mi của anh đã bị kéo ra hơn phân nửa, Vương Nhất Bác vùi đầu vào cổ anh, môi lạnh từ cổ khẽ lướt đến làn da trắng nõn trước ngực.

Thật ra khi theo Vương Nhất Bác vào khách sạn, anh đã chuẩn bị sẵn sàng tối nay để lên giường, nhưng anh không ngờ mọi thứ lại diễn ra vừa nhanh vừa đột ngột như vậy.

"Này, tôi nói đùa mà." Vương Nhất Bác khiến anh vừa đau vừa ngứa, anh khẽ cau mày, muốn trốn cũng không tránh được, chỉ có thể dùng tay cầm đầu Vương Nhất Bác, bối rối nói: "Cậu đừng coi là thật, vừa rồi tôi chỉ là... Á... Đừng cắn, đau."

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn anh: "Anh nói đùa nhưng tôi không xem đó là đùa."

"Không... Không phải, nếu cậu muốn làm cũng được, chúng ta đi tắm đã, sau đó ——"

"Không cần." Vương Nhất Bác ngắt lời anh, trong tiếng kêu của anh, hắn kéo mạnh quần anh xuống, từ trên cao nhìn xuống nói, "Lui lại, nằm sấp xuống."

Tiêu Chiến bị liên tiếp các hành động cưỡng bức của Vương Nhất Bác làm cho đầu óc choáng váng, lúc này Vương Nhất Bác vừa nhìn chằm chằm anh vừa cởi thắt lưng, hắn ý thức được sự tình vượt quá mong đợi của hắn.

Không mở rộng, không bao cao su, không có chất bôi trơn, Vương Nhất Bác đã lên kế hoạch thao anh trong tình huống như vậy.

"Cứ vậy ... Cứ vậy mà làm sao? Tôi sẽ đau chết mất."

Vương Nhất Bác cũng không có ý định muốn thương tiếc dáng vẻ của anh, chỉ giơ tay rút cả thắt lưng ra, không nói một lời trói hai tay anh lại, mặc cho anh giãy dụa thế nào cũng không dừng lại, hai tay kéo mắt cá chân anh, ép buộc anh xoay người quỳ trên giường, lại hung hăng ấn mạnh eo của anh xuống, ép buộc anh vểnh mông lên cao.

Tiêu Chiến tránh không thoát, trong lúc bối rối chỉ có thể hét lên:

"Vương Nhất Bác, trong bản thỏa thuận của cậu không phải quy định phải tôn trọng bạn tình không ép buộc sao? Giấy trắng mực đen ở đó, cậu đang vi phạm quy tắc!"

Đáng tiếc, lời này đối với Vương Nhất Bác không có lực công kích gì, Vương Nhất Bác chỉ cười khẽ một tiếng, chậm rãi nói:

"Hình như anh quên anh còn chưa ký nó, nó chưa có hiệu lực."

Tiêu Chiến sợ đau, muốn chạy trốn, lại bị Vương Nhất Bác kéo trở về. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng đồ vật phía dưới của Vương Nhất Bác có thể cứng mà không cần anh dùng tay nữa, dương vật to lớn kia đang áp vào lỗ huyệt của anh, chỉ cần Vương Nhất Bác hơi dùng sức một chút là có thể cắm vào một cách chính xác.

Cứ theo tình hình hiện tại nhất định anh sẽ bị đau, cũng may Vương Nhất Bác làm tốt, Tiêu Chiến nhắm mắt định chấp nhận, chỉ mong chút khoái cảm tình dục có thể nhanh chóng lấn át nỗi đau của hạ thân.

May thay ngay lúc này, điện thoại di động của Vương Nhất Bác đột nhiên vang lên.

Điện thoại vang lên một lúc lâu, Vương Nhất Bác mới dừng động tác trong tay, cúi đầu nhìn, một lúc lâu sau mới đứng dậy nhận điện thoại. Tiêu Chiến trên giường thở phào nhẹ nhõm như được đại xá, cơ thể trần truồng nằm xụi lơ trên giường lớn của khách sạn.


Cửa sổ sát đất của khách sạn phản chiếu bóng người nọ, Tiêu Chiến nhìn từ phía sau có thể thấy tính khí của Vương Nhất Bác vẫn đang cương cứng, anh vừa lo sợ vừa bĩu môi kéo thắt lưng giữa hai cổ tay.

"Alo, Hạ Thương." Vương Nhất Bác đưa lưng về phía Tiêu Chiến, một tay đặt bên hông, giọng nói trầm thấp: "Có chuyện gì vậy?"

Không biết người trong điện thoại nói gì với Vương Nhất Bác, hắn đứng ở đó trầm mặc nửa phút nghe điện thoại, sau đó trả lời:

"Vấn đề này tôi sẽ giải quyết, cô cố gắng kéo dài thời gian."

Buông điện thoại xuống, Vương Nhất Bác không quay lại làm nữa, hắn châm một điếu thuốc cho vào miệng, mở laptop, ngồi trên ghế sô pha bên cửa sổ bận rộn giải quyết công việc.

Tiêu Chiến nằm nghiêng trên giường nhìn người bên cửa sổ một lúc sau đó ngồi dậy:

"Không ngờ có người còn bận rộn hơn mình."

Vương Nhất Bác không nhìn anh, vừa bận rộn vừa trả lời: "Xin lỗi, tôi tạm thời có việc, anh ngủ trước đi."

"Mặt đổi sắc nhanh ghê." Tiêu Chiến nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thật sự đúng là có loại đàn ông đã cởi quần còn nghĩ đến công việc."

"Anh nói gì tôi tôi đều nghe hết đó." Vương Nhất Bác ngước mắt nhìn anh, khẽ nói: "Cẩn thận lời nói."

Tiêu Chiến hừ nhẹ một tiếng, trong lòng anh biết rõ, với tình huống này của Vương Nhất Bác, đêm nay có lẽ không tiếp tục làm được nữa.

Với suy nghĩ tự tin đó, anh táo bạo đứng lên, trần truồng xuống khỏi giường, ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác, giơ hai bàn tay bị Vương Nhất Bác dùng thắt lưng buộc lại, cầm lấy tính khí vừa mới mềm kia.

Động tác đột ngột khiến Vương Nhất Bác như đứng hình, Tiêu Chiến lại dùng đôi mắt vô tội nhìn hắn, tay lại càng lúc càng không kiềm chế, bao bọc chỗ đó chơi đùa.

Vương Nhất Bác khẽ nhíu mày, chỗ vốn không còn cảm giác được bàn tay nhỏ bé của Tiêu Chiến chạm vào lại đứng thẳng dậy khiến lòng hắn ngứa ngáy khó nhịn.

Hắn đè cổ tay Tiêu Chiến lại, thấp giọng quát: "Buông ra, tôi còn có việc phải làm."

"Cậu bận phần cậu, tôi cũng không làm phiền cậu." Tiêu Chiến chớp chớp mắt, nhẹ giọng thì thầm: "Cậu xem nó đặc biệt thích tôi, không muốn tôi buông tay nè."

"Đừng náo." Vương Nhất Bác kéo đôi tay nhỏ kia ra: "Tự mình trở về ngủ đi, tôi có thể bận đến khuya, không làm được đâu."

"Vậy cậu tháo thắt lưng ra cho tôi." Tiêu Chiến giơ tay lên, đưa đến trước mặt Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ thở dài, giúp anh tháo thắt lưng ra.


Tiêu Chiến vốn là da thịt mềm mại, lần đầu tiên bị người ta dùng thắt lưng trói tay, hơn nữa Vương Nhất Bác dùng lực lớn, lúc này trên cổ tay anh đã xuất hiện vết đỏ. Anh không quay về giường, ở bên cạnh nhàm chán nhìn chằm chằm màn hình máy tính của Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác cũng không có tâm tư quản anh, chỉ cần anh không quấy rầy hắn, hắn cũng tùy ý anh muốn làm gì thì làm.

Nhưng Tiêu Chiến cũng không hiền, lại muốn nhìn xem Vương Nhất Bác có thể vì công việc mà nhịn xuống ham muốn tình dục hay không, anh ngồi yên không lâu, đúng lúc có một cuộc điện thoại gọi cho Vương Nhất Bác, thừa lúc hắn nhận điện thoại, anh trực tiếp quỳ xuống trước người Vương Nhất Bác, ôm lấy đùi Vương Nhất Bác một lần nữa thò tay vào.

"Xít..."

Vương Nhất Bác cả kinh, không thể nói gì, chỉ có thể vừa tiếp tục nghe điện thoại vừa kéo cổ tay Tiêu Chiến.

Bàn tay hắn lớn hơn một chút, một tay có thể gập hai cổ tay lại với nhau, Tiêu Chiến không còn cách nào khác, lại khó chịu loại cảm giác bị Vương Nhất Bác áp chế, dứt khoát trong lòng hoành hành, một không làm hai không nghỉ, trực tiếp cúi người mở miệng nhỏ khẩu giao cho Vương Nhất Bác.

Lần này Vương Nhất Bác hoàn toàn ngây cả người, hắn không ngờ Tiêu Chiến lại cùng hắn giằng co đến mức này, rõ ràng lần trước còn nghiêm túc nói không đồng ý dùng miệng, hắn còn hỏi có thể dùng miệng hay không còn lắc đầu như đánh trống, lần này chỉ vì đùa bỡn hắn mà lại chủ động mở miệng ngậm vào.

Hiển nhiên, Tiêu Chiến rất xa lạ với phương thức làm tình này, hai tay anh bị giữ chặt, không cách nào đỡ lấy thân trụ của Vương Nhất Bác, chỉ có thể nghiêng người về phía trước nghênh hợp với vật sưng tấy kia, đầu tiên anh vươn lưỡi nhỏ ra liếm, đầu lưỡi xoay quanh quy đầu, sau đó lướt đến thân trụ khẽ liếm mút, sau đó cố đem cả cây nuốt vào.

Nhưng dương vật của Vương Nhất Bác quá lớn, lúc này lại cương cứng hơn rất nhiều, anh thật sự nuốt không nổi, chỉ có thể nuốt từng chút một, còn lại hơn phân nửa.

Vương Nhất Bác thật sự không còn cách nào khác, đành vừa phải giả vờ bình tĩnh tự nhiên trả lời điện thoại vừa phải chịu đựng khoái cảm tập kích.

Người dưới thân ngước đôi mắt ngập nước lên vừa nhìn hắn vừa hớp một ngụm khí, trong cổ họng đè lại thanh âm nhỏ giọng rên nhẹ, chọc cho cả người hắn khô nóng, dục hỏa thiêu đốt, nhiều lần không nghe rõ đồng nghiệp trong điện thoại đang nói cái gì, còn muốn người ta lặp lại lần nữa.

"Đm, anh nứng à!"

Thật vất vả mới cúp điện thoại, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng mắng ra tiếng.

Hắn dang rộng chân ra một chút, để cho Tiêu Chiến có thể dễ dàng quỳ gối ở giữa hai chân hắn, sau đó, hắn ngửa đầu tựa lưng vào ghế sô pha, trong ấp úng của Tiêu Chiến phát ra vài tiếng thở hổn hển, hắn không thỏa mãn, giơ tay lên giữ chặt gáy Tiêu Chiến, hơi dùng sức ấn đầu Tiêu Chiến xuống, quy đầu trực tiếp đâm vào sâu trong cổ họng ấm áp của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cũng phối hợp, vừa cười nhẹ, vừa bị Vương Nhất Bác đè nuốt sâu vào, mỗi lần đều đâm rất sâu.

Dương vật hắn quá to quá dài, anh há miệng quá lâu, nhiều lần bị ho khan, cho đến khi hàm đau nhức dữ dội, Vương Nhất Bác vẫn chưa bắn, Tiêu Chiến vừa dùng tay đùa bỡn túi bìu của Vương Nhất Bác, vừa dùng miệng quấn lấy lỗ nhỏ mẫn cảm, sau vài lần dùng sức mút, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng không nhịn được, rút dương vật ra, bắn hết lên khuôn mặt dâm đãng của anh.

Má, chóp mũi, môi, lông mi... Hầu như mỗi nơi đều dính chất lỏng màu trắng sữa nhưng Tiêu Chiến không hề khó chịu, ngược lại còn nhìn Vương Nhất Bác cười khúc khích.

Đuôi mắt treo lơ lửng, đôi mắt long lanh ánh nước, thần sắc tình dục kia giống như là đang âm thầm khiêu khích Vương Nhất Bác, mặc dù im lặng nhưng giống như đang nói: Trai thẳng thì sao, cũng bị miệng tôi làm cho giao nộp vũ khí thôi đúng không?

Thật sự là hồ ly tinh, lúc này Vương Nhất Bác chỉ có một ý nghĩ này.

Hắn cảm thấy Tiêu Chiến khi cởi quần áo và Tiêu Chiến khi mặc quần áo hoàn toàn là hai người khác nhau, bất luận là ở Pub53 hay ở phòng họp công ty, Tiêu Chiến mặc âu phục đều có khí chất lạnh lùng khó gần, đây cũng là nguyên nhân hắn chọn Tiêu Chiến ở quán bar.

Hắn cảm thấy Tiêu Chiến xinh đẹp, thân thể sạch sẽ, trên giường thị giác mỹ cảm sẽ cao hơn. Nhưng hắn như thế nào cũng không nghĩ tới người này sau khi cởi quần áo lại là một tiểu hồ ly, sẽ vẫy đuôi phát thao với hắn, chọc cho hắn trong đầu đều là thịt dục tình sắc, nhưng Tiêu Chiến còn muốn bày ra một bộ dáng thanh cao, trêu chọc hắn, xem hắn chỉ là tìm vui.

Thực sự khiến người khác phát điên.

Vương Nhất Bác không thể không thừa nhận, Tiêu Chiến trần trụi so với bình thường càng thêm mê người, nhất là giờ phút này ở trước mặt hắn ngước mắt nở nụ cười khiêu khích, làm cho hắn rất muốn liều lĩnh tiến vào cơ thể đó, đổ mồ hôi, va chạm, rên hét, cho đến sáng.

So với ham muốn tình dục, cuộc giằng co âm thầm này càng giống như dục vọng thắng bại giữa đàn ông với nhau, giống như không ai thuyết phục được ai thì cũng không tính là kẻ chiến thắng.

Dâm đãng và ngây thơ.


Tin nhắn công việc oanh tạc không ngừng, điện thoại liên tục rung, màn hình sáng lên cũng không kịp tối đi.

Dương vật của Vương Nhất Bác vẫn dựng đứng, không có ý muốn mềm, Tiêu Chiến còn cười trước mặt hắn, chắc chắn tối nay hắn sẽ bận rộn giải quyết công việc không có cách nào thao anh.

Vương Nhất Bác nhìn ra tâm tư nhỏ của Tiêu Chiến nhưng cũng không thể làm gì được.

Hắn nặng nề thở ra một hơi, mở miệng, thanh âm khàn khàn:

"Không náo nữa, đi ngủ đi, đừng quấy rầy tôi."

Nụ cười của Tiêu Chiến càng sâu nhưng mím môi cố nén, anh biết đêm nay Vương Nhất Bác thật sự có việc phải làm, liền thu tay lại, ngoan ngoãn đứng dậy đi về giường.

Lúc này Vương Nhất Bác mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng hắn rất rõ ràng nếu Tiêu Chiến thật sự không chịu buông tha, chỉ sợ hắn cũng không thể kiềm chế được. Cũng may Đan Mạch mùa đông ngày ngắn đêm dài, trời sáng rất muộn, tranh thủ giải quyết xong việc thì hắn có thể có thời gian giải quyết người trên giường.

Tiêu Chiến không buồn ngủ, anh nằm nghiêng, thoáng thấy bản thoả thuận nằm rải rác trên mặt sàn, nhìn chằm chằm ngây ngốc hồi lâu.

Lời Vương Nhất Bác nói cũng không phải hoàn toàn vô lý, anh thiếu bạn tình, Vương Nhất Bác thiếu tiền để duy trì dự án, bất luận nhìn thế nào thì việc hợp tác đối với hai người mà nói đều là chuyện đôi bên cùng có lợi.

Nhìn người đang vùi đầu làm việc bên cửa sổ sát đất, Tiêu Chiến mơ hồ cảm thấy có chút động lòng với đề nghị hợp tác, anh biết muốn tìm một người bạn tình phù hợp không phải là chuyện dễ dàng, mà lúc này, người đàn ông trước mặt anh rõ ràng là bạn tình thích hợp nhất.

Thẳng thắn, sống tốt, ít chuyện, mấu chốt vẫn là một trai thẳng không cần dây dưa đến chuyện tình cảm, điều này cũng có nghĩa là sau này bọn họ sẽ không có khả năng dây dưa không rõ... Tiêu Chiến bỗng nhiên cảm thấy, chuyện hợp tác cũng không phải không thể suy nghĩ.

Dù sao, với anh thì cơ thể Vương Nhất Bác có sức hấp dẫn chết người.


"Này, Vương Nhất Bác, cậu có thẻ định cư ở Đan Mạch chưa?" Trong tĩnh mịch, Tiêu Chiến nhẹ giọng hỏi.

"......" Vương Nhất Bác không trả lời anh.

Anh hỏi thêm: "Tại sao cậu đến Bắc Âu?"

Vương Nhất Bác vẫn không trả lời anh.

Tiêu Chiến không ngại, tiếp tục tự lẩm bẩm:

"Tôi đã có thẻ định cư vĩnh viễn ở Thụy Điển vào năm ngoái, Bắc Âu rất phù hợp với tôi, mức lương cao, không cần giao tiếp xã hội, không có mối quan hệ phức tạp ... Quan trọng nhất, ở đây hôn nhân đồng giới là hợp pháp. Thôi bỏ đi, nói với cậu chuyện này cậu cũng không hiểu, dù sao tôi cảm thấy nơi này tự do hơn, cho nên đã ở lại."

Nói xong, anh hỏi: "Còn cậu, tại sao cậu ở đây? Cậu không cảm thấy cô đơn sao?"

Dứt lời, cuối cùng Vương Nhất Bác cũng ngước mắt lên nhìn anh, có thể là cảm thấy anh nói quá nhiều quấy rầy hắn.

"Tiêu Chiến."

"Ừ?"

"Im lặng và ngủ đi!"

"Ồ... chán quá."

Tiêu Chiến bĩu môi, vùi đầu vào trong chăn.


Bắc Âu cô đơn, cho dù là Stockholm hay Copenhagen, mùa đông vừa mưa gió vừa lạnh cóng. Lúc trước, Tiêu Chiến đến Bắc Âu là vì tự do, mà bây giờ, so với tự do, có lẽ anh càng cần nhiệt độ sưởi ấm cơ thể hơn.

Anh biết, Vương Nhất Bác có thể cho anh phần nhiệt độ này.





SEAHii_ Weibo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bjyx#seahii