Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phản quy tắc 02.2

Tiêu Chiến ngồi hai chân để hai bên người Vương Nhất Bác, quỳ xuống, quay đầu, đỡ tính khí đỏ thẫm thăm dò huyệt khẩu của mình.

Kích thước quả thật quá lớn, mặc dù đã được khuếch trương trước nhưng lúc đưa vật kia vào vẫn hơi khó khăn, hạ thân hơi đau, Tiêu Chiến nhíu mày cố nén, cái huyệt nhỏ mới miễn cưỡng hút quy đầu của Vương Nhất Bác vào.

Còn chưa vào sâu, chỉ là lần này Vương Nhất Bác đã cảm nhận được một loại khoái cảm trước nay chưa từng có. Hắn thở hổn hển, bàn tay to đè lên hông Tiêu Chiến ấn xuống, muốn người trên thân động tác nhanh hơn một chút. Tiêu Chiến đau dữ dội, anh chỉ dám thăm dò đưa vào từng chút một, mồ hôi trượt xuống theo mang tai, rơi xuống chiếc bụng rắn chắc của Vương Nhất Bác.

Cuối cùng sau khi vào được một nửa, Tiêu Chiến thật sự quá đau, bụng Vương Nhất Bác bị anh cào ra mấy vết, anh cau mày không chịu đi sâu vào trong nữa, trong đầu chỉ nghĩ: Đau quá, quên đi, không làm nữa.

Vương Nhất Bác có lẽ nhìn ra anh muốn chạy nên trầm giọng nói: "Tiếp tục đi."

Tiêu Chiến lại không để ý, thậm chí hơi hơi nâng mông lên, muốn thoát xuống, Vương Nhất Bác làm sao có thể đểanh như ý, trực tiếp dùng hai tay kẹp lấy hông anh, đột nhiên dùng lực đè xuống, trong nhất thời, toàn bộ tính khí cứng rắn được đưa vào tiểu huyệt của Tiêu Chiến, hắn chưa dừng lại, khẽ nâng hạ thể hướng chỗ nghênh hợp vớiTiêu Chiến, đem dương vật đỉnh đến điểm sâu nhất.

"Ah——!.

Cùng với đó là tiếng thét chói tai không thể khống chế của Tiêu Chiến, anh gồng cứng eo, hai tay đặt trước bụng Vương Nhất Bác, không dám nhúc nhích, trên mặt hiện ra vẻ kinh hãi, ngay cả hơi thở cũng hổn hển phát run.

"Con mẹ nó ——a ——"

Không đợi anh chửi xong, Vương Nhất Bác đột nhiên lại nâng anh lên, tính khí theo động tác của hai người rút ra, cơ thể Tiêu Chiến bị hắn dùng sức ngã ra phía sau, cổ ngửa ra độ cong vô cùng đẹp mắt.

"Anh làm sao vậy? Hả?" Trong lúc thúc hông, Vương Nhất Bác vừa bóp eo vừa hỏi anh.

Tiêu Chiến run rẩy, hai tay đưa ra sau chống lên đùi Vương Nhất Bác, không nói nên lời:

"Cậu chậm... chậm lại, đau quá."

Vương Nhất Bác khẽ cười, theo ý anh dừng động tác:

"Được, vậy anh động đi."

Tiêu Chiến run rẩy thở dốc, quỳ gối trên người Vương Nhất Bác chậm rãi lắc lư.

Tự mình khống chế lực so với Vương Nhất Bác rõ ràng thoải mái hơn một chút, mỗi lần anh chỉ cho vào một nửa, dần dần từ trong đau đớn tìm ra một chút khoái cảm, lông mày nhíu chặt dần dần giãn ra, tiếng thở dốc cũng mềm nhũn, giống như chỉ đang hừ hừ nơi chóp mũi, chiếc eo lay động ra giai điệu đầy tình sắc.

Vương Nhất Bác đều theo anh, bàn tay to nắm trên tính khí dựng thẳng trước đầu hắn. Không biết có phải do được Vương Nhất Bác chơi đùa hay không mà nơi đó hơi sưng đỏ, ẩm ướt, rỉ ra tia nước.

Chuyển động lắc lư một hồi lâu, Tiêu Chiến mới chậm rãi dừng lại, anh hơi mệt, híp mắt hỏi: "Còn phải động bao lâu nữa? "

"Mệt rồi sao?"

"Eo mỏi quá, chỉ có cậu thoải mái."

Vương Nhất Bác cười khẽ, thở ra hơi thở nặng nề, sau đó hắn đột nhiên thu lại ý cười, hai tay vòng quanh eo Tiêu Chiến ôm anh vào trong ngực, thân dưới khẽ nâng lên, đẩy vào rất nhanh.

Eo Tiêu Chiến vừa mềm vừa nhỏ, lúc này thân thể như tan ra, như bị rút hết xương, hoàn toàn dán vào trong ngực Vương Nhất Bác.

Động tác của Vương Nhất Bác rất mạnh, thoáng cái đem tính khí cứng rắn đẩy vào chỗ sâu nhất, túi bìu đập vào lỗ sưng đỏ, ba ba vang lên. Tiêu Chiến bị thao đến thất thần, dán vào tai Vương Nhất Bác ừ ừ a a rên, tính khí phía trước dán lên bụng Vương Nhất Bác ma sát qua lại, từng luồng nước chảy ra ngoài.

Cuối cùng, anh bị thao đến sắp thở không nổi, Vương Nhất Bác mới bình tĩnh lại, ôm eo anh ngồi dậy, ôm anh tiếp tục làm.

Hai người mặt đối mặt, anh vòng tay qua cổ Vương Nhất Bác, thân thể bị xóc nát, ống tay áo choàng tắm trượt đến cổ tay, toàn bộ thân thể đều bại lộ ra ngoài.

Vương Nhất Bác chịu không nổi nữa, theo bản năng cắn đầu vú cao vút trước ngực anh. Nơi đó của Tiêu Chiến rất mẫn cảm, trong nháy mắt được lưỡi nóng ẩm bao bọc, anh hoàn toàn mất đi giọng nói trong vòng tay Vương Nhất Bác, thân thể kịch liệt run rẩy.

Vương Nhất Bác thuận thế đè Tiêu Chiến xuống dưới thân, tiếp tục chu du trên ngực anh cho đến khi hai chỗ nhỏ đáng thương kia bị mút đến sưng đỏ, Vương Nhất Bác mới lưu luyến buông ra.

Hắn rất khoẻ, lúc làm tình lại càng không có nửa phần thương tiếc, bàn tay to giữ chặt chân Tiêu Chiến, mở rộng hết cỡ rồi lại một lần nữa đem đồ vật của mình đưa vào.

Tiêu Chiến đau đớn kêu lên, Vương Nhất Bác cũng không quản, ngược lại tốc độ càng ngày càng nhanh, nhấp vào nhả ra, thao đến khi Tiêu Chiến mất hồn, không còn sức kêu đau mới thôi.

Tuyết ở Stockholm càng lúc càng lớn, trong phòng mở nhiệt độ rất cao, hai người làm kịch liệt, nước bọt, dịch cơ thể và mồ hôi đan xen với nhau.

Tiêu Chiến lần đầu nếm thử trái cấm cũng cảm nhận được niềm vui của ái tình, loại cảm giác bị một người khống chế, cảm xúc theo dục vọng dâng trào, là thứ mà dù có tự làm bao nhiêu lần cũng không thể sánh được.

Vương Nhất Bác cũng vậy, hắn cảm thấy mình giống như bị bỏ bùa, bản thân vốn không hề có hứng thú với đàn ông, nhưng khi đối mặt với thân thể cùng thần thái gợi tình của Tiêu Chiến, hắn không khống chế được chỉ muốn tiếp tục làm.

"Đồng ý hợp tác với tôi."

Giữa các lần đâm vào, Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm người dưới thân, trầm giọng nói.

Không phải thỉnh cầu, cũng không phải đàm phán, Tiêu Chiến nhìn vẻ mặt của Vương Nhất Bác, rõ ràng cảm giác được lời nói của Vương Nhất Bác là "yêu cầu" không thể phản bác.

"Không." Tiêu Chiến thở dốc: "Tại sao tôi phải đồng ý?"

Vương Nhất Bác hừ nhẹ một tiếng, cũng không ngừng động tác tiến vào thân thể Tiêu Chiến:

"Lần này tôi làm với anh, chính là cho anh một cơ hội thử sai, cảm giác trải nghiệm của anh bây giờ không phải rất tốt sao?"

"Cho tôi cơ hội..." Sắc mặt Tiêu Chiến ửng hồng, vòng tay ôm cổ Vương Nhất Bác cười khẽ, vừa rên rỉ vừa nói bên tai Vương Nhất Bác: "Ưm... A... Cậu... Sao cậu không nghĩ là tôi đã cho cậu một cơ hội để ngủ với tôi? Cảm giác trải nghiệm hiện tại của cậu không tệ."

Hồ ly tinh. Vương Nhất Bác nhìn đuôi mắt của người dưới thân, trong đầu liền nghĩ đến ba chữ này.

"Được, nếu cảm giác trải nghiệm này không tệ, vậy thì đạt thành hợp tác."

"Làm gì có đạo lý này, lúc này đưa ra yêu cầu, quá tiểu nhân rồi."

Tiêu Chiến không chịu, cố ý dùng sức kẹp chặt tiểu huyệt.

"Xít..." Vương Nhất Bác thiếu chút nữa bị hành động đột ngột của Tiêu Chiến làm cho giao nộp vũ khí, hắn dùng lực đánh vào mông Tiêu Chiến một cái để trút giận, nói: "Nếu tôi tiểu nhân, ngày đó ở quán bar đã thao anh rồi, còn để anh ở đây mặc cả với tôi sao?"

"... Hôm đó cậu cũng không cứng được." Tiêu Chiến nhỏ giọng thì thầm.

"Cái gì?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Không có gì."

Vương Nhất Bác đột nhiên đứng dậy, nắm lấy cổ chân Tiêu Chiến nhanh chóng đâm vào, mỗi lần đều đâm vào chỗ sâu nhất:

"Mở mắt ra, tự mình nhìn xem tôi có cứng không?"

"Ah... Aha... Cậu chậm, chậm lại."

Tiêu Chiến có chút hối hận vì cùng Vương Nhất Bác nói chuyện, nhưng hối hận hơi muộn, lúc này toàn thân anh đều bị Vương Nhất Bác khống chế, hoàn toàn trốn không thoát.

"Đồng ý hay không?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Không... hứa."

Anh càng từ chối, Vương Nhất Bác thao càng tàn nhẫn, giống như thật sự muốn đem anh ăn sạch sẽ, điểm G bị quy đầu to lớn đè ép, bụng dưới bị dương vật của Vương Nhất Bác đẩy ra độ cong, Tiêu Chiến vốn đang ở bên bờ cao trào, Vương Nhất Bác còn muốn dùng tay ấn bụng anh, anh hét lên muốn trốn nhưng lại bị kéo trở về, càng thao càng sâu.

Sau đó, anh thậm chí không nghe được Vương Nhất Bác nói gì, cũng không nghe được tiếng kêu dâm loạn của mình, anh bị thao đến choáng váng, lộ ra hơn phân nửa mắt trắng, chỉ có thể cảm nhận được thân thể của mình trong tay Vương Nhất Bác không khống chế được kịch liệt run rẩy, tính khí dựng thẳng phía trước không ngừng chảy ra chất lỏng, dịch ruột phía sau cũng theo Vương Nhất Bác nghiền ép không ngừng tiết ra, ga trải giường bị ướt một mảng lớn.

Anh cảm giác được mình đang ở trong cao trào, cảm giác được Vương Nhất Bác rút dương vật ra khỏi cơ thể mình, trong bao cao su chứa đầy tinh dịch, bao cao su bị Vương Nhất Bác thắt thành một nút thắt ném vào ngực anh, sau đó Vương Nhất Bác lại thay một bao mới, tiến vào cơ thể anh.

Cực khoái run rẩy hết lần này đến lần khác, trong tiếng thở hổn hển của Vương Nhất Bác hoà với tiếng kêu dâm mỹ của anh, dịch cơ thể đan xen, mồ hôi dung hợp, thân thể triền miên...

Đêm đó, Vương Nhất Bác kéo anh lăn qua lăn lại đến tận khuya, chờ anh tỉnh lại, bao cao su chứa đầy tinh dịch vương vãi khắp người, Vương Nhất Bác đã tắm rửa xong, đang cúi đầu đứng ở bên giường cầm điện thoại trả lời tin nhắn công việc.

"Sướng không?"

Thấy anh đã tỉnh, Vương Nhất Bác đặt điện thoại xuống, rũ mắt hỏi.

"Ừm." Tiêu Chiến bị thao đến nói không nên lời, chỉ có thể phát ra mấy từ đơn âm tiết.

"Bao cao su không đủ dùng, nếu không còn có thể làm nữa." Vương Nhất Bác cúi người, bàn tay to vỗ vỗ mông anh: "Dậy, đi tắm đi."

"Mệt."

"Anh mà cứ trần truồng nằm trước mặt tôi là tôi làm tiếp."

"Không... Không, không." Tiêu Chiến hoảng hốt, vội vàng chống người xuống giường, chưa từng nghĩ bị thao đến hai chân mềm nhũn, cả người bất ngờ ngã xuống thảm khách sạn.

Vương Nhất Bác sửng sốt, một lúc lâu sau, hắn cười ra tiếng.

"Còn cười, đều do cậu." Tiêu Chiến nhíu mày, đây là lần thứ hai anh ngã trong hôm nay, đau quá.

"Ai biết anh thiếu thao như vậy."

Vương Nhất Bác vừa nói vừa bước tới ôm lấy anh đưa vào phòng tắm.


......


Tuyết vẫn còn, đêm khuya trên đường phố Stockholm không có người, tuyết rơi càng lúc càng dày.

Lúc Tiêu Chiến tắm rửa ra đã gần ba giờ sáng, mí mắt dán vào nhau, chui người vào trong chăn, tựa như một giây sau sẽ ngủ thiếp đi.

Vương Nhất Bác vẫn còn ở trước bàn làm việc, vừa hút thuốc vừa trả lời email công việc. Nửa người trên để trần, trước ngực, xương quai xanh, đầu vai đều là vết răng của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nằm nghiêng, nhìn hắn một lúc rồi nhẹ giọng nói:

"Vương Nhất Bác, tôi biết dự án của cậu."

Vương Nhất Bác hơi ngạc nhiên, sau đó dời ánh mắt ra khỏi màn hình máy tính, ánh mắt rơi lên người trên giường, hắn không nói gì nhưng ánh mắt như đang hỏi Tiêu Chiến: Sao anh biết?

"Chúng ta cũng được xem như đồng nghiệp, tôi phụ trách thực hiện các bản vẽ gốc." Tiêu Chiến hỏi: "Cậu muốn hợp tác với tôi để kiếm tiền, là bởi vì cậu muốn tự mình cùng đội ngũ tiếp tục thực hiện dự án đó, đúng không?"

Vương Nhất Bác không trả lời, chỉ cau mày rít một hơi thuốc thật sâu, búng tàn thuốc vào gạt gàn, ánh sáng từ màn hình máy tính phản chiếu lên mặt hắn, càng lộ rõ vẻ buồn sầu.

"Cậu biết đó, việc này cần một khoản tiền rất lớn, chỉ dựa vào thu nhập từ việc làm video sex, thật sự có thể giúp duy trì hoạt động của cả đoàn đội cậu không?"

Vương Nhất Bác nặng nề thở ra một hơi: "Có thể, chỉ cần tạo tài khoản."

"Nhưng..."

"Không có nhưng", Vương Nhất Bác ngắt lời anh: "Nếu anh đồng ý hợp tác với tôi, tôi nhất định có thể làm được. Tiêu Chiến, tôi hy vọng anh nghiêm túc xem xét vấn đề này, anh thiếu bạn tình, tôi thiếu tiền, hợp tác của chúng ta là win-win."

"Tôi không có hứng thú." Tiêu Chiến thẳng thừng từ chối Vương Nhất Bác: "Đúng là tôi thiếu bạn tình, nhưng tôi không muốn đem chuyện riêng tư trên giường của mình cho mọi người xem."

"Tôi sẽ đánh mã khuôn mặt anh, không thấy được."

"Vậy tôi cũng không có hứng thú." Tiêu Chiến vùi đầu vào trong chăn, giọng nghèn nghẹn: "Hôm nay tôi gọi cậu tới, cũng chỉ là muốn cùng cậu tình một đêm thôi, lúc trước nói sẽ cân nhắc hợp tác với cậu là lừa cậu, cậu chắc cũng hiểu rõ mà, vì sao còn tới?"

Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ ngồi một mình bên cửa sổ nhả từng vòng khói, phía sau hắn là tuyết bay đầy trời Stockholm, trước mắt là dự định và tương lai không hề thấy ánh sáng.

Chừng mười phút sau, hắn bỏ mẩu thuốc hút xong vào trong gạt tàn, giơ tay đóng màn hình máy tính lại.

Hắn tắt đèn, căn phòng chìm trong bóng đêm tĩnh mịch, nguồn sáng duy nhất trong phòng là ánh sáng yếu ớt chiếu vào từ ngoài cửa sổ. Vương Nhất Bác nằm xuống phía bên kia giường, hai người mặc dù đắp chung một cái chăn nhưng cách nhau rất xa.

Hắn vốn tưởng rằng Tiêu Chiến đã ngủ rồi, không ngờ trong một mảnh yên lặng ấy, người bên cạnh lại cất giọng, rất nhẹ nhàng hỏi hắn:

"Cậu còn chưa trả lời tôi, cậu biết rõ cho dù tôi lên giường với cậu cũng sẽ không đồng ý hợp tác, vì sao vẫn tới đây?"

"Nếu lần làm tình này có thể thay đổi suy nghĩ của anh thì cũng đáng giá mà." Vương Nhất Bác nói.

"Nhưng cậu cũng thấy rồi đó, cậu không thể thay đổi được suy nghĩ của tôi."

"Vậy tôi sẽ tìm người khác."

"Dự án đó quan trọng vậy sao?" Tiêu Chiến nói xong, lại vội vàng giải thích: " Tôi...Tôi không có ý gì khác, chỉ là tò mò, vị trí của cậu cao, mức lương cũng cao, hoàn toàn có thể mang theo nhóm để làm dự án mới, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều."

Vương Nhất Bác cũng thẳng thắn, hắn nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, trầm giọng nói:

"Dự án này tôi và nhóm của tôi đã theo suốt sáu năm, biết bao nhiêu tâm huyết, không thể cứ như vậy mà xem như không có gì. Lúc đầu tôi đến Bắc Âu định cư, chính là vì có thể tiếp tục phát triển game này ở đây, tôi không thể đi chệch ý định ban đầu."

Tiêu Chiến nằm nghiêng nhìn người bên cạnh, ánh sáng có hạn, anh chỉ có thể nhìn rõ đường nét nghiêng trên khuôn mặt của Vương Nhất Bác, vẫn sắc bén và lạnh lùng như lần đầu tiên gặp hắn ở Pub53. Anh khó có thể tưởng tượng được người đàn ông với một khuôn mặt cấm dục như vậy lại điên cuồng đè anh ở dưới thân mà tiến vào thân thể anh.

Đó là vì ham muốn, là sự thôi thúc tình dục, cũng là sự thôi thúc của đồng tiền.

Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến theo bản năng hơi thở khẽ cười ra tiếng, anh trêu chọc nói:

"Tại sao trong miệng của cậu, ngay cả làm tình cũng trở thành một thứ thiêng liêng?"

Vương Nhất Bác phớt lờ anh, chỉ hỏi: "Thật sự không nghĩ đến việc hợp tác với tôi sao?"

"Không nghĩ đến, nhưng... cậu quả thật là làm rất tốt, nếu sau này cậu còn muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi."

"Bớt mơ tưởng." Vương Nhất Bác hừ lạnh một tiếng: "Ngủ đi."


.....

Khi Tiêu Chiến tỉnh lại, tuyết rơi cả đêm đã ngừng, bên cạnh giường đã trống rỗng, Vương Nhất Bác đã bắt chuyến bay sớm nhất trở về Copenhagen.

Bọn họ hình như thật sự chỉ là quan hệ tình một đêm, gặp mặt thì làm tình, ngủ, tỉnh lại thì chia tay, ngay cả một lời tạm biệt cũng chưa kịp nói.

Trên con đường ngoài cửa sổ, xe xúc tuyết đang vội vàng mở đường, người đi bộ đút hai tay vào túi vùi đầu đi về phía trước, để lại phía sau một làn hơi trắng xoá. Tiêu Chiến dựa vào chiếc bàn bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng, tay cầm một ly ca cao nóng, trên đôi chân bóng loáng tràn đầy dấu vết tình yêu.

Trong lòng anh rất rõ, anh và người đàn ông tên Vương Nhất Bác kia có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Mặc dù một vài giờ trước, người đàn ông đó đã đi vào cơ thể của anh, ôm chặt anh và trao đổi dịch thể với anh.



Một lát sau, điện thoại bên cạnh rung lên, Tiêu Chiến cầm lên xem, là tin nhắn của bạn tốt Trình Triệt:

<Tin hành lang, kế hoạch lại được cấp trên thông qua, có thể tất cả công việc lại phải bắt đầu lại từ đầu.>

Mẹ nó, Tiêu Chiến thầm mắng, cuộc sống chết tiệt này, ngoại trừ làm tình thì không có chuyện nào thuận buồm xuôi gió.

<Thay đổi, thay đổi và thay đổi, nếu cứ tiếp tục chắc tôi sẽ phát điên mất.>

Chỉ chốc lát sau, Trình Triệt trả lời:

<Nghe nói công ty muốn hợp tác với Bella ở Đan Mạch, toàn bộ dự án sẽ thay đổi đáng kể.>

Bella... Tiêu Chiến nhìn mấy chữ này hơi giật mình, đây không phải là công ty của Vương Nhất Bác sao? Công ty của mình sẽ hợp tác với Bella trong một dự án mới? Thật đúng là tin tức lớn.

<Tin tức có chính xác không?> anh hỏi.

<Bao chính xác, nghe nói Bella quay vòng vốn khó khăn, dự án trọng điểm ban đầu bị thu hồi, dự án mới chính là Trưởng dự án muốn hợp tác với chúng ta.>

Trưởng dự án... Có phải là Vương Nhất Bác không? Hay Bella đã giao dự án mới cho người khác? Tiêu Chiến nhíu mày suy nghĩ tình huống hiện tại, nghĩ đến đau đầu, đầu óc rối bời.

Anh lắc đầu cho mình tỉnh táo một chút, dù sao chuyện của Vương Nhất Bác cũng không liên quan gì đến anh, anh nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng.

Suy nghĩ đang rối loạn, tin nhắn của Trình Triệt lại hiện ra:

<Đúng rồi lão Tiêu, thứ tư này tôi sẽ đến Copenhagen để kết nối với Bella, anh có muốn đi cùng không? Tuần này Stockholm sẽ có tuyết, chán lắm, tốt hơn là đi với tôi đến Đan Mạch để uống vài ly nhỉ.>

Cũng được, cả ngày tuyết rơi quả thật rất nhàm chán, cả tháng nay anh vẫn ở Thụy Điển bận rộn công việc, cũng nên ra ngoài giải sầu.

<Được, đi thì đi.> Tiêu Chiến trả lời.


......


Tiêu Chiến cảm thấy mọi việc như sự sắp xếp của định mệnh.

Anh dù có trăm tính ngàn tính cũng không nghĩ tới, người liên lạc với Trình Triệt thực sự là Vương Nhất Bác. Khi anh mặc vest ngồi trong phòng họp của Bella, giả vờ trao đổi danh thiếp với nhau, anh lúng túng muốn chết.

Rõ ràng, Vương Nhất Bác cũng không nghĩ tới lần thứ hai gặp lại Tiêu Chiến lại trong một dịp trang trọng như vậy.

"Vị này là Tiêu Chiến, họa sĩ chính của công ty chúng tôi, các dự án trọng điểm của công ty chúng tôi đều qua tay anh ấy." Trình Triệt giới thiệu.

Tiêu Chiến nở nụ cười xấu hổ.

"Chúng tôi đã gặp qua, đêm hôm trước." Vương Nhất Bác đột nhiên nói.

Dứt lời, Tiêu Chiến giật mình, hít một hơi lạnh.

Anh không biết Vương Nhất Bác đang phát điên gì lại đột nhiên nhắc tới lần gặp mặt cuối cùng của họ ở nơi làm việc nghiêm túc này. Lần cuối cùng họ gặp nhau là làm gì, là làm tình điên cuồng... không có gì khác.

"Thì ra hai người quen biết nhau sao?" Hạ Thương ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác cười nói: "Quả nhiên là vòng tròn nhỏ, rốt cuộc tất cả mọi người đều là bạn bè của nhau."

Hạ Thương là lãnh đạo của Bella, quyền nói chuyện cao, đã làm vài IP lớn, tuy rằng bằng tuổi nhưng Vương Nhất Bác cũng coi như là đàn em của cô.

"À... Chúng tôi... thực sự... có quen biết... " Tiêu Chiến lúng túng trả lời.

Anh vừa nói xong, Vương Nhất Bác liền tiếp lời: "Không chỉ quen biết, mà còn rất quen thuộc, đặc biệt, quen thuộc."

Vương Nhất Bác cố ý nói rất chậm, âm tiết lại nhấn rất mạnh, Tiêu Chiến nhìn khóe miệng người đối diện khẽ nâng lên, biết mình bị người nọ cố ý đùa bỡn, rồi lại không có biện pháp, chỉ có thể khó khăn nuốt nước miếng, cười khó coi.

Sự quen thuộc mà Vương Nhất Bác nói, có lẽ có nghĩa là tùy ý tiến vào thân thể anh, nhìn sạch hết thảy mọi thứ về anh.

"Không nghĩ tới còn có tầng quan hệ này, nếu đều là bạn, chúng ta càng dễ đàm phán." Hạ Thương cười nói.

"Đúng, vậy chúng ta liền đi thẳng vào vấn đề, không nói những lời khách sáo nữa." Trình Triệt cũng mở miệng.

Mọi người trong phòng họp đều rất vui vẻ, đối với sự hợp tác lần này của hai bên đều có kỳ vọng rất lớn. Lần đầu tiên Tiêu Chiến thật sự cảm nhận được vòng tròn trò chơi ở Bắc Âu nhỏ đến mức nào, mọi người cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp, ý nghĩ ban đầu của anh khi làm tình xong liền tạm biệt, hiện giờ xem ra hoàn toàn là ý tưởng khác thường.

Hơn một tiếng đồng hồ, trong cuộc trao đổi này Tiêu Chiến không nghe lọt một lời nào, anh nhìn sườn mặt Vương Nhất Bác đang ở ngay đối diện mình, trong đầu đều là những chuyện dâm dục trên giường của hai người.

Mãi đến khi Vương Nhất Bác gọi tên anh, Trình Triệt ở dưới bàn đẩy anh, anh mới phục hồi  lại tinh thần.

"Tiêu Chiến nghĩ như thế nào?" Người đối diện mỉm cười hỏi anh ta.

"Tôi... Tôi nghĩ rằng ý tưởng của mọi người rất tốt." Anh trả lời trong sự bối rối.

Vừa dứt lời, Vương Nhất Bác ngay sau đó lại hỏi: "Xem ra anh cũng rất mong chúng ta hợp tác, đúng không?"

Tiêu Chiến nghẹn lời, nhìn biểu cảm tựa tiếu phi tiếu của người đối diện, anh nhất thời không phân biệt được "hợp tác" trong miệng Vương Nhất Bác rốt cuộc là hợp tác trên giường hay là hợp tác trong công việc.

Lỗ tai anh nóng dữ dội, vành tai đỏ như muốn nhỏ máu, tim đập dữ dội, lời nói kẹt ở giữa cổ họng, không biết nên trả lời như thế nào.

Trình Triệt đẩy anh, thấp giọng nhắc nhở: "Cậu nói gì đi..."

Anh có thể nói gì, người đối diện ung dung nhìn anh, rõ ràng chính là cố ý làm cho anh bối rối.

Trong lòng Tiêu Chiến thầm mắng Vương Nhất Bác là một tên điên.

Trình Triệt thấy anh vẫn im lặng, vội vàng hỗ trợ nói:

"Hợp tác tốt, hợp tác thật tốt, hai nhà chúng ta hợp tác, tương lai thị trường của lục địa nhất định là của chúng ta."

"Đúng vậy, hợp tác đương nhiên tốt." Vương Nhất Bác khẽ nhếch khóe miệng.

Mọi người không biết hắn muốn nói cái gì, nhưng cũng đều đáp ứng: "Đúng, đương nhiên tốt."

"Anh Tiêu nghĩ như thế nào?" Vương Nhất Bác vẫn chưa định buông tha cho anh: "Cũng cảm thấy hợp tác tốt đúng không?"

Trốn không thoát, Tiêu Chiến trong lòng tan nát, mở miệng trả lời:

"Được, tôi cũng rất mong có thể hợp tác với quý công ty."

Vừa nói, ánh mắt anh như dao cắt lên người đối diện. Vương Nhất Bác vẫn không né tránh, ngược lại ý cười càng sâu hơn:

"Thật trùng hợp, tôi cũng rất mong được hợp tác với anh."

Tôi rất mong được hợp tác với anh ... Tiêu Chiến đương nhiên nghe hiểu được hàm ý của Vương Nhất Bác.

Mọi người đang bàn chuyện công việc, nhưng Vương Nhất Bác lại nói với anh về mấy chuyện tình ái, xác thịt ở trước mắt bao người, phòng họp nhiều người nhưng chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe hiểu đối phương đang nói gì, Tiêu Chiến bị trêu chọc đến đỏ mặt, không thở nổi.

Trong lòng anh rất rối loạn.





SEAHii_ Weibo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bjyx#seahii