Phản quy tắc 02.1
Dự báo thời tiết cho biết Stockholm sẽ có tuyết rơi vào tối Chủ nhật.
Tiêu Chiến thức dậy nhìn bầu trời âm u ngoài cửa sổ, tự hỏi tối nay Vương Nhất Bác có đến hay không.
Anh vừa ăn sáng vừa đọc báo buổi sáng hôm đó, trang nhất tờ báo đưa tin về những chuyện liên quan đến Pub53. Anh giật mình, tốc độ cắn chiếc bánh sừng bò chậm lại, đọc chậm rãi: ngày hôm trước tại Pub53 đã xảy ra một vụ hiếp dâm, nạn nhân là một người đàn ông bị đánh thuốc mê và bị cưỡng hiếp tập thể.
Đọc tin tức mà trong lòng Tiêu Chiến cảm thấy sợ hãi, anh biết nếu lúc trước anh nhận rượu của bất kỳ ai trong quán bar đó, chỉ sợ người trên trang nhất tờ báo lúc này chính là mình.
<Cậu có biết chuyện này không?>
Tiêu Chiến cầm điện thoại chụp ảnh tờ báo gửi cho Vương Nhất Bác.
Khoảng mười phút sau, điện thoại nhảy ra tin nhắn Vương Nhất Bác trả lời:
<Truyền thông Đan Mạch đã đưa tin hôm qua.>
<May mà cậu không phải là kẻ biến thái, nếu không nhân vật chính của tin tức hôm nay chính là tôi rồi.>
<Đừng uống rượu người khác đưa tới.>
Vương Nhất Bác trả lời anh, tin nhắn vừa gửi đến, ngay sau đó lại bổ sung thêm một câu:
<Không phải lúc nào cũng gặp được người như tôi đâu.>
Tiêu Chiến xem hai tin nhắn gửi đến, theo bản năng từ chóp mũi khẽ hừ một tiếng, anh chưa từng gặp người nào tự mãn như Vương Nhất Bác.
Nhưng Vương Nhất Bác nói cũng không sai, vòng tròn loạn như vậy, thật sự không dễ dàng gặp được một người không dùng thủ đoạn như hắn.
Trong lúc suy nghĩ, điện thoại lại rung lên, là Vương Nhất Bác gửi địa chỉ khách sạn tối nay, nội dung tin nhắn cũng có trang web chính thức của khách sạn, Tiêu Chiến bấm vào là có thể thấy.
<Đến dưới sảnh khách sạn thì gọi cho tôi, tôi sẽ đón anh.>
<Được.>
Tiêu Chiến trả lời.
<Đêm nay Thụy Điển có thể có tuyết, chú ý an toàn trên đường.>
<Ừm.>
......
Dự báo thời tiết rất chính xác, trời vừa tối, Stockholm nổi lên một trận tuyết lớn.
Thời gian thực hiện dự án ngắn, Tiêu Chiến tạm thời bị gọi đến công ty bận rộn cả ngày, cơm tối còn chưa kịp ăn, đến khi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đường phố trong thành phố đã bị tuyết bao phủ.
"Tôi đi trước, còn lại ngày mai nói sau."
Tiêu Chiến xách áo khoác chạy ra ngoài, còn thiếu mười phút nữa là đến chín giờ, chỉ sợ anh sẽ đến trễ.
"Này, anhTiêu, không cùng nhau ăn tối rồi hãy về?" Bạn tốt Trình Triệt ở phía sau gọi ngược lại.
"Không được rồi, mọi người ăn đi, lần sau tôi mời!"
Tiêu Chiến đi gấp gáp, giọng nói cùng bóng người biến mất vào lúc cửa thang máy đóng lại.
......
Chín giờ rưỡi tối, theo tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, Vương Nhất Bác từ trước máy tính ngẩng đầu lên.
Vừa mở cửa ra, hơi lạnh ập vào mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Chiến đỏ bừng, ánh mắt lóe lên ánh nước, ở cửa phòng dồn dập thở hổn hển. Chắc chắn là anh đã gặp phải tuyết lớn, tóc ướt sũng, trên vai áo khoác màu đen còn có mấy bông tuyết.
Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến bên ngoài Pub53, rất khác với lúc ở quán bar, dường như thiếu đi tầng tầng lớp lớp phòng hộ, sẽ thêm vài phần nhanh nhẹn và sống động.
"Xin lỗi, tôi vừa xong việc, để cậu chờ lâu." Tiêu Chiến nói.
Vương Nhất Bác cũng không để ý, nghiêng người giữ cửa cho anh đi vào.
Tiêu Chiến cởi áo khoác ra treo lên, còn đang thở dốc, động tác hơi chậm chạp, hỏi:
"Cậu đến lúc mấy giờ? Đã đợi tôi lâu chưa?"
"Không lâu lắm, tôi cũng có việc vẫn còn đang làm."
Lúc này Vương Nhất Bác mới chú ý đến vết bẩn trên tay áo sơ mi của Tiêu Chiến, hắn tập trung nhìn, dưới ống tay áo, bên trong cổ tay Tiêu Chiến rất đỏ, dường như có máu chảy ra.
"Tay anh bị sao vậy?"
"A..." Tiêu Chiến không để ý lắm, cầm khăn giấy lau lung tung, "Đường hơi trơn nên không cẩn thận ngã một cái thôi, chuyện nhỏ."
"... Ừm. "
Dù sao Vương Nhất Bác cũng là trai thẳng, không có nhiều tâm tư để ý người đồng giới, nghe Tiêu Chiến nói như thế hắn cũng không quan tâm nữa.
Hắn chắc là đã tắm rửa, chỉ mặc một chiếc áo thun T shirt trắng đơn giản, tóc hơi ướt được vuốt ra phía sau, lộ ra vầng trán bằng phẳng, sạch sẽ và tùy ý.
Ngoài cửa sổ tuyết đang rơi, trong phòng khách sạn rất yên tĩnh, hai người đều biết mục đích của lần gặp mặt này là gì, trong yên lặng hai người nhìn nhau, bầu không khí có chút vi diệu khó tả.
"Làm sao anh lên được đây, không cần dùng thẻ phòng quẹt thang máy sao?"
Vương Nhất Bác bình tĩnh lên tiếng, phá vỡ bầu không khí đang đóng băng.
"Tình cờ có một khách cũng ở tầng này nên tôi theo lên." Tiêu Chiến nói, "Vậy... Tôi đi tắm nhé, cậu còn bận sao?"
"Được, không vội."
......
Tắm rửa mất chút thời gian, khi Tiêu Chiến từ phòng tắm đi ra, Vương Nhất Bác vẫn đang bận làm việc trước bàn, anh không quấy rầy, nằm trên sô pha ngắm tuyết rơi bên ngoài cửa sổ sát đất, thoáng nhìn thấy hộp bao cao su đặt trên bàn trà, có lẽ là Vương Nhất Bác mang tới.
Anh hơi chán nên rướng người cầm hộp bao cao su lên xem, vốn chỉ là cầm xem chơi, lại thấy kích thước ghi rõ trên hộp bèn mím môi cười.
Kích cỡ: Cỡ lớn... Fuck! Tiêu Chiến nghĩ thầm, quả nhiên hàng họ chính là mặt mũi của đàn ông, bất luận như thế nào, bao cao su thì nhất định phải mua cỡ lớn nhất.
Lúc anh cười, ánh mắt vô tình chạm phải người đang làm việc trước cửa sổ sát đất. Vương Nhất Bác không biết từ khi nào đã đóng máy tính lại, lúc này đang yên lặng nhìn anh.
Tiêu Chiến hơi giật mình, vội vàng thu lại nụ cười trên mặt, bối rối hỏi:
"Cậu... Cậu nhìn tôi làm gì?"
Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ giơ cằm về phía anh, Tiêu Chiến theo ý của Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn, trái tim căng thẳng.
Chiếc áo choàng tắm màu trắng trên người anh không biết từ khi nào đã mở ra hơn phân nửa, đầu vai trắng như tuyết lộ ra trong không khí, đầu vú phấn hồng hơi đứng thẳng, dáng vẻ nửa kín nửa hở thật sự quá mê người.
Tiêu Chiến vội vàng ngồi thẳng người, kéo cổ áo tắm lên, thắt chặt lại. Nhưng do động tác của anh quá luống cuống làm rơi hộp bao cao su trong tay xuống đất, vừa lúc rơi vào tầm mắt của cả hai người.
Anh có chút xấu hổ, mặt đỏ tai hồng, dựa vào sô pha không nói gì.
Khoảng cách giữa hai người là hơn phân nửa căn phòng, trong không gian im lặng nhìn nhau, Tiêu Chiến bỗng nổi lên cảm giác, môi khô khốc, theo bản năng khẽ liếm một cái, hỏi: "Cậu xong chưa?"
"Ừm."
Vương Nhất Bác không nói gì, sắc mặt không hề dao động, chỉ đột nhiên đứng dậy đi về phía anh, vừa đi vừa tùy ý cởi chiếc áo T shirt trên người ra.
Trên người hắn chỉ còn lại chiếc quần đùi nỉ màu xám, cơ thể hoàn toàn lộ ra ngoài không khí: cánh tay rắn chắc, bờ vai rộng, cơ bắp rõ ràng và cơ bụng trơn tru... Mạnh mẽ, cao lớn và cường tráng.
Tiêu Chiến kinh ngạc nhìn, Vương Nhất Bác đi thẳng đến trước người anh, sau đó đứng yên, khom lưng nhặt hộp bao cao su lên.
Khoảng cách giữa bọn họ cực kỳ vi diệu, anh quỳ trên sô pha, Vương Nhất Bác đang đứng trước mặt anh, quần đùi nỉ màu xám rất mỏng, vừa vặn lộ ra độ cong nhô lên của hạ thân, nơi đó gần như áp sát vào mặt anh, nhìn như vô tình lại vô cùng thú vị.
Tiêu Chiến ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt Vương Nhất Bác đang rũ mắt nhìn mình.
Cả hai đều không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chắm vào mắt đối phương dưới ánh đèn sáng ngời của khách sạn, không biết nhìn nhau bao lâu, Tiêu Chiến đột nhiên kéo tay Vương Nhất Bác, kéo đến bên miệng mình.
Anh vươn chiếc lưỡi nhỏ liếm ngón tay Vương Nhất Bác, rất nhẹ, vừa liếm vừa câu nhẹ, ánh mắt chưa từng rời đi, vẫn ngẩng ngửa đầu nhìn lên người trên đỉnh đầu.
Tiêu Chiến buông thả hành vi của mình, anh làm càn hơn một chút, nửa bên vai để trần, áo choàng tắm nửa mặc nửa cởi, liếm đến cuối cùng làm động tác ấp úng.
Cái miệng nhỏ ấm áp ngậm lấy ngón tay Vương Nhất Bác, ngậm cả ngón tay rồi chậm rãi nhả ra, đầu lưỡi mang theo nước bọt phác họa xương ngón tay nhô ra... Còn chưa đủ, khi động tác lớn hơn sẽ phát ra âm thành ọc ọc, Tiêu Chiến vẫn còn muốn ngậm, mô phỏng động tác làm tình bằng miệng.
Tiêu Chiến bình thường không chủ động, hôm nay tùy ý như thế, nói trắng ra, hoàn toàn do Vương Nhất Bác là trai thẳng nên anh cố ý.
Thay vì nói là quyến rũ, chi bằng nói anh nổi lên tâm tư xấu xa, muốn nhìn Vương Nhất Bác quẫn bách mà thôi.
Nhưng Vương Nhất Bác đã sớm nhìn thấu chút tâm tư này của anh, không hề động lòng trước các hành động khiêu khích của anh, ngược lại nhân lúc anh thở dốc đột nhiên trở tay bóp chặt chiếc cổ mảnh khảnh của anh, buộc anh ngẩng đầu lên cao hơn.
"Lần cuối cùng làm là khi nào?" Vương Nhất Bác trầm giọng hỏi.
"... Hả?"
Tiêu Chiến sửng sốt, không biết nên trả lời như thế nào, anh cũng không thể nói mình còn là một xử nam, bình thường chỉ tự mình làm phía trước, tiểu huyệt phía sau chưa từng bị ai khai phá.
Nói ra, có hơi mất mặt.
"Cậu hỏi cái này làm gì?" Anh hỏi.
"Biết xem anh có sạch sẽ hay không, tôi không muốn bị lây bệnh."
"Tôi sạch sẽ hay không, cậu còn không biết sao?"
Giọng nói của Tiêu Chiến nhẹ nhàng, đuôi mắt xinh đẹp khẽ treo lên, ý tứ khó hiểu bị anh nói ra miệng, tăng thêm rất nhiều mơ hồ:
"Cậu chọn tôi từ quán bar, không phải là bởi vì cậu cảm thấy tôi rất sạch sẽ sao?"
Anh vừa nói vừa giơ tay lên, cách chiếc quần đùi nỉ bàn tay bao bọc lấy tính khí của Vương Nhất Bác.
Quả thật là trai thẳng, nếu đổi lại là 1, đối mặt với sự tán tỉnh vừa rồi của anh, lúc này đã sớm sung huyết khó nhịn rồi, nhưng chỗ kia của Vương Nhất Bác vẫn chưa cương cứng, không khác gì bình thường .
Nhưng... kích thước thực sự không nhỏ.
Anh vẫn bị Vương Nhất Bác giữ đầu, hai mắt chỉ có thể nhìn lên, nhưng lá gan của anh rất lớn, động tác trên tay càng lúc càng không có quy củ.
"Khôn vặt."
Giọng Vương Nhất Bác rất thấp, nhưng cũng không ngăn cản động tác của Tiêu Chiến, hắn nhìn chằm chằm Tiêu Chiến trong chốc lát, sau đó, bàn tay to kìm trên cổ anh đột nhiên dùng sức.
Tiêu Chiến theo sức lực của Vương Nhất Bác nghiêng về phía sau, đến khi lấy lại tinh thần đã bị Vương Nhất Bác áp đảo ở góc sô pha.
Hai chân của anh bị Vương Nhất Bác gập lên thành hình chữ M theo cách đơn giản và thô lỗ, áo choàng tắm trên người vốn đã lỏng lẻo, lúc này càng mở rộng ra, thân trên lộ ra gần hết bờ vai, hạ thể hoàn toàn trần trụi dưới ánh mắt của Vương Nhất Bác, không một mảnh vải.
Tiến triển hiển nhiên ngoài dự đoán của Tiêu Chiến, anh kinh hô một tiếng, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tia hoảng sợ, theo bản năng đè lại cổ tay Vương Nhất Bác, từ chối hành động tiếp theo.
Sắc mặt Vương Nhất Bác vẫn không thay đổi, chỉ ngước mắt nhìn anh một cái, thản nhiên hỏi:
"Không mở rộng? Vậy làm sao để vào?"
Sự thật, không khuếch trương quả thật rất khó để vào.
Tiêu Chiến chỉ cảm thấy cổ họng vô cùng khô khốc, nuốt nước bọt thế nào cũng vô dụng, một lúc lâu sau, anh buông tay đang đè lên cổ tay Vương Nhất Bác, đồng ý cho hành động tiếp theo của Vương Nhất Bác.
Đau quá... Anh rõ ràng cảm giác được đầu ngón tay lạnh lẽo của Vương Nhất Bác đang ấn vào huyệt khẩu của mình. Hôm nay anh quên mang theo bôi trơn, Vương Nhất Bác chỉ có thể khai phá một cách khô khốc như vậy, ngón tay thăm dò vào trong, mới cắm vào một đốt ngón tay, anh liền nhíu mày khó chịu.
"Cảm giác thế nào?" Vương Nhất Bác vừa tiếp tục xâm nhập, vừa hỏi anh.
"Rất... Rất chướng, rất đau."
Hô hấp Tiêu Chiến trở nên hỗn loạn, đầu ngón tay túm chặt một góc quần của Vương Nhất Bác, khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại, giống như đang bị người ta bắt nạt.
Vương Nhất Bác vẫn không dừng lại, sau khi đưa cả ngón tay vào, ngón tay thử xoa nếp gấp của thành huyệt.
Trên tay Vương Nhất Bác có vết chai do thường ngày tập thể dục để lại, ngón tay đi vào càng sâu, lúc này quấy động ở trong tiểu huyệt nhạy cảm mềm mại, Tiêu Chiến vừa đau vừa tê dại, cho đến khi Vương Nhất Bác đem toàn bộ hai ngón tay vào khu vực nhạy cảm của anh, đầu ngón tay chạm đến điểm mẫn cảm yếu ớt nhất, Tiêu Chiến đột nhiên hét ra tiếng, dưới thắt lưng co giật, run rẩy không ngừng.
Anh theo bản năng vặn người muốn thoát nhưng Vương Nhất Bác đã giữ chặt tay anh kéo trở về, hung hăng đè anh ở dưới thân.
Ngón tay với các khớp xương rõ ràng lại cắm vào thân thể anh, lúc này động tác lớn hơn một chút, hai ngón tay cùng nhau dọc theo thành ruột cọ xát quấy nhiễu, Tiêu Chiến chịu không nổi, trong cổ họng cố nén phát ra tiếng rên rỉ, chiếc eo mảnh khảnh càng vặn vẹo, huyệt khẩu càng mở ra một phần, thân thể càng run rẩy khó nhịn.
Một phen lăn qua lăn lại, tiểu huyệt vốn khô khốc chảy ra dịch ruột trong suốt, theo khe hở của đùi anh rơi xuống sô pha. Lúc này Vương Nhất Bác mới rút ngón tay ra, đầu ngón tay kéo ra một sợi chỉ bạc.
Hắn trầm giọng nói: "Sắp được rồi."
Gương mặt trắng nõn của Tiêu Chiến đã sớm ửng đỏ, mồ hôi lấm tấm trên trán dưới ánh đèn của khách sạn, anh cố gắng điều hoà hơi thở, cái miệng nhỏ nhắn dính nước bọt khẽ mở ra, bộ ngực trắng như tuyết phập phồng theo từng nhịp thở, đầu vú mẫn cảm dựng đứng trong không khí...
Còn chưa chính thức bắt đầu làm, anh tựa như mất đi mấy phần tỉnh táo rồi.
Không đợi anh phục hồi tinh thần, Vương Nhất Bác liền đứng lên, gần như dùng một tay nhấc anh lên, ôm ngang anh lên giường.
Tiêu Chiến ngồi thẩn thờ ở mép chiếc giường king bed của khách sạn, áo choàng tắm màu trắng mặc như không mặc, Vương Nhất Bác bình thản trả lời tin nhắn công việc, sau đó buông điện thoại xuống, xoay người đi tới trước người anh, kéo bàn tay nhỏ bé của anh bao lấy tính khí của mình lần nữa.
Tiêu Chiến ngửa đầu nhìn người trước mặt, trong mắt lộ vẻ chưa hiểu rõ.
"Làm cho tốt." Vương Nhất Bác nói.
Tiêu Chiến hiểu ý của Vương Nhất Bác, hơi liếm môi, hai tay túm lấy hai bên chiếc quần đùi nỉ màu xám, ngập ngừng cởi nó với quần lót xuống.
Chiếc quần đùi rộng màu xám theo cặp đùi rắn chắc của Vương Nhất Bác trượt xuống sàn, nhưng quần lót hơi chật, mắc lại ở đầu gối.
Không còn quần áo, cuối cùng Tiêu Chiến cũng thấy rõ tính khí của Vương Nhất Bác. Người này ngoài miệng nói mình là trai thẳng, nhưng tính khí của hắn đã cứng, tuy rằng chưa hoàn toàn sung huyết và trướng lớn nhưng kích thước này cũng đủ để Tiêu Chiến hít sâu một hơi.
Vương Nhất Bác rũ mắt nhìn anh, thu hết nét biến hóa trên gương mặt anh vào mắt, nhếch miệng cười khẽ: "Vừa rồi anh cười cái gì?"
Tiêu Chiến sửng sốt, anh ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Vương Nhất Bác, mất một lúc mới hiểu được ý của Vương Nhất Bác —— vừa rồi anh cầm hộp bao cao su âm thầm chế giễu Vương Nhất Bác chọn bao cao su cỡ lớn nhất, tất cả đều bị Vương Nhất Bác nhìn thấy.
"Hả? Vừa nãy anh cười cái gì?"
Thấy anh chần chừ, Vương Nhất Bác lại hỏi.
Biết rõ còn hỏi... Tiêu Chiến đỏ mặt xấu hổ.
"Không có gì." Anh híp mắt, không trả lời câu hỏi của Vương Nhất Bác, giơ tay cầm lấy tính khí của Vương Nhất Bác, chậm rãi lên xuống: "Lực này có được không?"
"Ừm."
"Vậy... Tôi làm cho cậu như thế này, cậu thấy sao?"
"Anh nói xem." Vương Nhất Bác khẽ nhướng mày.
Theo bàn tay vuốt ve của Tiêu Chiến, tính khí của Vương Nhất Bác rõ ràng càng lớn hơn một vòng. Trong lòng anh có chút trống rỗng, tự hỏi không biết phía dưới mình có thể chấp nhận toàn bộ cự vật của Vương Nhất Bác ăn vào hay không.
"Lớn quá..." Anh nhỏ giọng: "Còn nói mình thẳng, vậy mà lại có cảm giác với tôi."
"Tôi thẳng, nhưng tôi cũng không phải không cứng được."
"Dẻo mồm."
"Xít... Làm nghiêm túc đi." Vương Nhất Bác nói xong, dùng bàn tay to lớn túm lấy tóc sau đầu Tiêu Chiến, anh đau đớn kêu lên một tiếng, cau mày trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác cười nửa miệng nói, "Còn sức trừng người à, lát nữa sẽ cho anh khóc."
Tiêu Chiến mím môi, di chuyển bàn tay nhỏ bé dọc theo tính khí của Vương Nhất Bác, ngón tay bịt mã mắt vuốt ve xoa tròn. Chơi đùa một lúc, Vương Nhất Bác ngửa đầu, phát ra hơi thở trầm thấp, tính khí rốt cục cũng sung huyết đến mức tối đa, vừa cứng vừa dài.
"Còn phải làm sao? Tôi mỏi tay rồi." Tiêu Chiến hỏi.
"Yếu đuối." Vương Nhất Bác trầm giọng nói.
"Mỏi...thật mà."
Tiêu Chiến ngoài miệng nói như vậy nhưng tay cũng không buông, tay trái vịn vào phần đùi rắn chắc của Vương Nhất Bác, cơ thể hơi tiến lên, tay phải nhẹ nhàng đùa nghịch túi bìu.
Khoảng cách quá gần, góc độ quá mập mờ, từ góc nhìn của Vương Nhất Bác, chỉ cần tay hắn hơi dùng sức là có thể vùi cả khuôn mặt Tiêu Chiến vào.
Hắn thậm chí có thể tưởng tượng Tiêu Chiến há cái miệng nhỏ nhắn nuốt chửng toàn bộ tính khí của hắn, một bên ra sức hít vào, một bên còn muốn nâng ánh mắt ngập nước nhìn hắn, thậm chí còn có thể cười với hắn, cái lưỡi nhỏ ấm áp quấn lấy thân trụ của hắn, mài mài cọ cọ, cổ họng chống vào mã mắt của hắn, mút cho đến khi tinh dịch chứa đầy khoang miệng...
Nói thật, dưới khoái cảm cực lớn, Vương Nhất Bác quả thật muốn làm như vậy, bàn tay to của hắn đã đặt ở sau gáy Tiêu Chiến, chỉ cần hắn muốn, Tiêu Chiến vô lực chống đỡ.
Nhưng bàn tay vốn đã dùng sức ở thời khắc cuối cùng liền ngưng lại, chỉ vì hắn đột nhiên nhớ lại tin nhắn Tiêu Chiến gửi cho hắn một tuần trước.
<Không chấp nhận quan hệ bằng miệng.>
"Không dùng miệng?" Vương Nhất Bác đột nhiên hỏi.
Dứt lời, động tác trên tay Tiêu Chiến đột nhiên dừng lại, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn người trên đỉnh đầu, một bên lắc đầu từ chối, một bên thu tay về, thân thể cọ vào bên trong giường lớn.
Rõ ràng là không muốn.
Vương Nhất Bác vẫn chưa ép anh, hai người giằng co một hồi lâu, Vương Nhất Bác đột nhiên đè khóe miệng cười, nghiêng người đặt Tiêu Chiến dưới thân.
"Được, phía trên không dùng thì dùng phía dưới."
Hắn nói mà không có bất kỳ nụ hôn an ủi nào, trực tiếp tách chân Tiêu Chiến ra, tay nắm tính khí, quy đầu thẳng chạm vào huyệt khẩu hơi mở ra của Tiêu Chiến. Tiêu Chiến hơi hoảng sợ, tay đặt bên hông Vương Nhất Bác, dùng sức từ chối.
Hiển nhiên, Vương Nhất Bác chỉ dọa anh, bởi vì hắn chỉ cầm tính khí cọ vào huyệt khẩu, hơi khẽ đẩy vào trong một chút rồi nhanh chóng lấy ra, chưa hề tiến vào.
Hắn rũ mắt cười khẽ, thưởng thức vẻ mặt bối rối của người dưới thân.
Tiêu Chiến ý thức được, mình lại bị Vương Nhất Bác trêu chọc.
"Lưu manh."
Anh khẽ chửi một tiếng, túm lấy cánh tay, trở tay đè Vương Nhất Bác dưới thân, nhẹ nhàng siết chặc nắm tay trên ngực Vương Nhất Bác.
"Anh sợ cái gì?" Vương Nhất Bác biết rõ vẫn cố ý hỏi.
"Cậu nghĩ gì vậy, nếu cứ vậy mà cắm vào, tôi đau chịu sao nổi?"
"Tính tình cũng nóng nhỉ."
Vương Nhất Bác tựa đầu vào gối, nhìn người đang cưỡi trên người mình: anh ấy đang khẽ cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, áo choàng tắm trên người mặc như không mặc, đường cong bờ mông đầy đặn đều lộ ra trong tầm mắt, dương vật phía trước sớm đã dựng đứng, đang phấn hồng đối diện với mình.
Hắn cảm thấy mình đã chọn đúng người, vốn dĩ hắn còn hoài nghi chuyện mình làm video khiêu dâm, hiện giờ nhìn thấy tư thái uyển chuyển của Tiêu Chiến, chút nghi ngờ cuối cùng này cũng tan biến. Hắn lấy góc nhìn của một trai thẳng cảm thấy Tiêu Chiến rất mê người, nếu Tiêu Chiến đồng ý hợp tác với hắn, video của bọn họ nhất định sẽ có thị trường riêng.
Tiền, có thể kiếm được.
"Bao đâu?" Tiêu Chiến hỏi.
Vương Nhất Bác đưa tay lấy cái hộp bị ném sang một bên đưa cho người trên người. Khi Tiêu Chiến tháo hộp bao cao su ra, bàn tay to của hắn cầm lấy dương vật dựng đứng trước người Tiêu Chiến, chậm rãi đùa bỡn xem như giết thời gian.
Tiêu Chiến không rảnh để ý tới Vương Nhất Bác, chuyên tâm mở hộp bao cao su, nhưng cái túi nhỏ hình vuông kia như muốn chống lại anh, xé thế nào cũng không được.
Loay hoay một hồi, anh không còn kiên nhẫn, khẽ cau mày ném bao cao su lên ngực Vương Nhất Bác: "Cậu tự mở đi."
Vương Nhất Bác nhếch khóe miệng, ngón tay khẽ bấm bao cao su ra, thản nhiên nói: "Há miệng."
"Hả?" Tiêu Chiến có chút hoang mang.
"Há miệng." Vương Nhất Bác lặp lại.
Tiêu Chiến không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn theo ý của Vương Nhất Bác hơi mở miệng. Sau đó, trước khi anh kịp phản ứng, Vương Nhất Bác đã nhét một góc bao vào miệng anh.
"Cắn đi." Vương Nhất Bác nói. Thấy Tiêu Chiến không có phản ứng, tay trái hắn dùng sức vỗ mông Tiêu Chiến một cái, mang theo tiếng da thịt vang lên, hắn lặp lại: "Cắn."
Tiêu Chiến theo bản năng phản ứng lại, dùng răng cắn bao bên ngoài, sau đó, tay Vương Nhất Bác hơi đẩy ra ngoài, phát ra tiếng sột soạt, bao cao su bị xé rách bên môi Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến ngơ ngác nhìn Vương Nhất Bác, vài giây sau, sau khi anh phục hồi tinh thần, vội vàng giật lấy chiếc bao cao su trong tay Vương Nhất Bác.
"Để tôi."
Vương Nhất Bác cười: "Sao, sợ tôi giở trò à?"
"Cậu lưu manh quá, không đáng tin."
Tiêu Chiến rũ mắt, tính khí thô kệch của Vương Nhất Bác đang đặt ở khe sau mông của mình, lần đầu tiên đeo bao cao su cho một người đàn ông khác, anh có chút vụng về, trên người toát ra một tầng mồ hôi mỏng, ngược lại Vương Nhất Bác rất kiên nhẫn, không thúc giục, mặc cho tay Tiêu Chiến tùy ý ở trên tính khí của mình.
Tay hắn cũng không nhàn rỗi, đại khái là cảm thấy mông Tiêu Chiến quá mềm, không ngừng vuốt ve, còn dùng lực rất lớn, chỉ chốc lát sau, cánh mông vốn trắng như tuyết đã bị hắn nặn ra dấu ngón tay màu đỏ.
Tiêu Chiến thử nhiều lần mới miễn cưỡng đeo vào, chiếc bao cao su cỡ lớn nhất bọc dương vật của Vương Nhất Bác. Anh thở ra một hơi, quay đầu lại, không ngờ bắt gặp ánh mắt Vương Nhất Bác đang nhìn mình chằm chằm.
"Cậu nhìn tôi làm gì?"
"Còn sợ nhìn?" Khóe miệng Vương Nhất Bác lại đè xuống, bộ dạng tựa tiếu phi tiếu, trượt cánh tay xuống đỡ mông Tiêu Chiến: "Ngồi vào đi."
Tiêu Chiến ngồi hai chân để hai bên người Vương Nhất Bác, quỳ xuống, quay đầu, đỡ tính khí đỏ thẫm thăm dò huyệt khẩu của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro