Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12






Đã qua lập Thu, nhưng nhiệt độ ở Chi trấn cũng không giảm đi bao nhiêu, mưa lại ngày càng nhiều. Những ngày trời mưa không thể ra khỏi cửa, Tiêu Chiến vốn cũng đã quen, chỉ là Vương Nhất Bác bị sự buồn chán làm cho sắp hỏng luôn rồi, thỉnh thoảng lại trách móc chán ghét ngày mưa vài câu. Trời mưa không thể chạy xe, chỉ có thể ngoan ngoãn bung dù đi bộ đến, cũng không thể cùng Tiêu Chiến ra ngoài tản bộ, dẫn anh đi xem bên dưới con đê nước đã bao phủ đến nửa thân cây liễu.

Thật vất vả mới chờ được một ngày nắng ráo, thời tiết cũng không quá nóng, Vương Nhất Bác gối đầu trên chân Tiêu Chiến, nằm một lát rốt cuộc không thể nằm yên, nhìn tiết trời rất đẹp bên ngoài, nói: "Hôm nay ra ngoài đi dạo chút nhé?"

"Không đi." Tiêu Chiến không chút nghĩ ngợi đã từ chối: "Hôm nay anh có việc."

"Việc gì vậy?" Vương Nhất Bác ngồi dậy hỏi.

Tiêu Chiến lật một trang sách trong tay, cố ý không nhìn Vương Nhất Bác, cũng không biết đang suy nghĩ gì, nhịn cười nói: "Không có gì.

Lại là 'Không có gì', tuy rằng đã rất lâu rồi Tiêu Chiến không dùng ba chữ vô dụng này để qua loa lấy lệ với cậu, nhưng Vương Nhất Bác nghe xong vẫn thật không vui, không nói đạo lý rút cuốn sách trong tay Tiêu Chiến ra, lại cù lét anh, nhất định muốn hỏi cho ra đáp án. Tiêu Chiến bị cậu cuốn lấy chỉ có thể vừa cười vừa trốn, hai người ngã trái ngã phải lăn lộn trên thảm, hơn nửa ngày Tiêu Chiến mới ôm bụng xin tha: "Tha cho anh đi, Vương lão sư. Đợi chút, đợi thêm chút em sẽ biết."

Bởi vì Tiêu Chiến miệng kín như cái hũ nút, cả buổi chiều Vương Nhất Bác vẫn luôn suy đoán xem cái chuyện thần thần bí bí kia là gì. Mãi cho đến chập choạng tối, xa xa dưới lầu vọng đến tiếng động cơ nổ vang, sau đó dừng lại trong sân nhà Tiêu Chiến. Lúc này Tiêu Chiến mới vỗ vỗ gương mặt đầy vẻ nghi ngờ của Vương Nhất Bác, nói: "Mau ra ngoài nhìn xem đi."

Vương Nhất Bác nhảy vọt xuống giường, dép lê cũng không kịp xỏ đã đẩy cửa kính phòng Tiêu Chiến ra, để chân trần chạy ra ban công, vừa nhìn thoáng xuống bên dưới gần như muốn nhảy dựng lên, mắt miệng trợn tròn không thể khép lại được, hết nhìn Tiêu Chiến lại quay qua nhìn xuống chiếc Yamaha uy phong lẫm liệt dưới lầu kia. Đó là một chiếc xe mà con lừa điện của cậu hoàn toàn không thể so sánh, là một chiếc xe đua chân chính, thân xe màu xanh lam phun in chân màu xanh lá cây, dưới ánh chiều tà chưa hoàn toàn tan biến tỏa ra hào quang mới toanh, ngay cả tiếng động cơ rền vang vừa rồi nghe cũng chẳng khác nào tiếng sấm rền. Trước kia Vương Nhất Bác chỉ từng trông thấy loại xe này trên những tờ tạp chí đua xe, không nghĩ tới ở ngoài đời trông nó còn ngầu hơn gấp mấy lần, Vương Nhất Bác đứng lặng trên ban công ngơ ngác nhìn, tựa như nhìn mãi cũng không đủ.

Tuy Tiêu Chiến không nhìn rõ vẻ mặt của Vương Nhất Bác, nhưng nhìn bóng dáng này của cậu cũng đủ biết cậu thích thú đến mức nào, vì thế khẽ cười, nói: "Xem ra anh tặng đúng quà rồi ha?"

"Gì cơ?" Vương Nhất Bác nghe tiếng quay đầu nhìn lại, hiển nhiên còn chưa hiểu ý của Tiêu Chiến.

"Anh nói, món quà sinh nhật anh tặng cho em này, em hẳn là hài lòng rồi ha?"

Vương Nhất Bác nhếch miệng, lại chớp chớp mắt hai cái, như còn chưa hiểu được chiếc xe đua này là thuộc về mình, đến cuối cùng khi đã phục hồi tinh thần rồi, cậu lập tức lui ra sau hai bước, mở to hai mắt không ngừng lặp lại: "Thật sao? Thật hay giả vậy?"

Tiêu Chiến cũng không nói lời nào, chỉ cười cười nhìn Vương Nhất Bác phấn khích chạy đến ôm chặt lấy mình, sau đó lại xỏ dép lê vội vội vàng vàng chạy xuống lầu ôm lấy chiếc motor mới của mình. Tiêu Chiến di chuyển xe lăn đến ban công nhìn Vương Nhất Bác. Cậu sải bước lên chiếc xe giữ chặt hai tay lái, lại quay đầu nhìn bàn đạp cùng ống xả, sau đó lại ngồi xổm xuống quan sát lốp xe kỹ càng, vòng vài vòng quanh thân xe, mới ngửa đầu nhìn Tiêu Chiến ngây ngô cười.

Vương Nhất Bác lại ba bước thành hai chạy lên lầu, ngồi thụp xuống trước mặt Tiêu Chiến, gác cằm lên đầu gối anh nhìn anh, quả thật vui mừng đến không thể thốt nên lời. Món quà này quá quý giá, nhưng cậu lại thật sự quá thích, cho nên miệng lưỡi vụng về, không biết nên nói cảm ơn thế nào, mới không khiến bản thân có vẻ quá thoải mái an tâm mà đón nhận món quà này. Nhưng Tiêu Chiến căn bản không cần Vương Nhất Bác cảm ơn, anh chỉ cần trông thấy Vương Nhất Bác vui vẻ như vậy, đã cảm thấy món quà này thật sự rất đáng giá rồi. Tiêu Chiến vươn tay vuốt vuốt lại mái tóc tán loạn của Vương Nhất Bác, hỏi: "Thích không?"

"Thích." Vương Nhất Bác hôn lên lòng bàn tay Tiêu Chiến, nói: "Cực kỳ cực kỳ thích."

"Vậy thì tốt rồi." Tiêu Chiến cười cười, có chút ngượng ngùng nói: "Anh cũng không hiểu về xe đua lắm, là người khác chọn giúp. Có điều màu sắc là anh chọn, không giống chiếc xe màu bạc kia của em lắm, nhưng có màu xanh lục là màu mà em thích, hẳn là... hẳn là không chọn sai đâu ha..."

"Không có." Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, nhìn đến Tiêu Chiến đỏ bừng cả mặt mới nói: "Cảm ơn anh!"



Kỳ thực, món quà này anh định tặng vào đúng ngày, nhưng trước sinh nhật hai ngày Vương Nhất Bác đã cùng bạn bè khởi hành đi Vân Nam, sẽ không đón sinh nhật ở Chi trấn, cho nên Tiêu Chiến dứt khoát tặng sớm không tặng muộn, một tuần trước khi Vương Nhất Bác xuất phát mới tiết lộ kinh hỉ này.

Tuy cuộc hẹn này đã được thực hiện với bạn bè từ trước, hơn nữa Vương Nhất Bác vốn cũng rất chờ mong chuyến du lịch lần này, nhưng giờ bỗng có chút không muốn đi, thở dài dán mặt lên đầu gối lạnh căm căm của Tiêu Chiến: "Sớm biết như vậy đã không chọn đi lúc này."

"Ây da." Tiêu Chiến xoa xoa mái đầu bù xù của cậu: "Du lịch mừng tốt nghiệp chỉ có một lần, phải vui vẻ mới được."

Vương Nhất Bác ngẩng mặt nhìn lên, chiếc cằm nhòn nhòn chọc vào xương Tiêu Chiến, ở tư thế này không dễ nói chuyện, cậu chỉ có thể mơ hồ không rõ mà lầm bầm: "Nếu anh có thể cùng đi với em, em mới vui vẻ được."

Vốn tưởng Tiêu Chiến không nghe rõ, không ngờ anh lại có thể nghe được, lại còn thật sự hỏi ngược lại cậu: "Em rất muốn anh cùng đi sao?"

"Đương nhiên muốn!" Vương Nhất Bác lập tức tinh thần tràn đầy, vút một cái ngồi thẳng tắp dậy, nói: "Cùng anh ngắm núi tuyết, chính là món quà sinh nhật mà em mong muốn nhất."

Tiêu Chiến nhìn ánh mắt trông mong của Vương Nhất Bác, bắt đầu suy xét có phải bản thân đối với Vương Nhất Bác hoàn toàn không có chút nguyên tắc nào hay không. Tất cả những yêu cầu của Vương Nhất Bác anh đều chỉ muốn nói 'Được', muốn đi xem phim, muốn đi tản bộ, chạy xe hóng gió, đi đến bến sông nhỏ nghịch nước... hết thảy đều được Tiêu Chiến đáp ứng, ngay cả loại chuyện đi Vân Nam thoạt nghe cực kỳ hoang đường này, Tiêu Chiến vậy mà cũng thật sự do dự một chút, không hề trực tiếp từ chối, suy nghĩ thật lâu mới nói: "Vậy... Cần hỏi ý kiến bác sĩ Cố một chút."

Vương Nhất Bác ngây ngô cười, lại hỏi: "Thật vậy sao? Nếu bác sĩ Cố nói có thể đi, anh sẽ đi cùng em sao?"

"Ừm..." Tiêu Chiến không dám hứa quá chắc chắn: "Có thể còn phải hỏi ý kiến mẹ anh nữa."

Vương Nhất Bác hệt như một tiểu binh nhận được mệnh lệnh, cực kỳ tích cực bày tỏ cậu lập tức sẽ gọi điện thoại cho bác sĩ Cố. Nhận được điện thoại xong, bác sĩ Cố rõ ràng hơi sửng sốt, theo lý thuyết điều kiện thân thể của Tiêu Chiến hiện giờ có thể đi, tuy cao nguyên là địa hình tương đối đặc thù, nhưng anh cũng không có biến chứng huyết áp, chức năng tim phổi cũng đều hoàn chỉnh, nếu nhất định muốn đi cũng không phải không thể. Điện thoại mở loa ngoài đặt giữa Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, nghe xong câu trả lời của bác sĩ Cố, hai người nhìn nhau một chút, Vương Nhất Bác xác nhận lại một lần nữa: "Thật sao ạ?"

"Có điều cần phải đặc biệt cẩn thận, ngồi xe lăn đi đến một nơi xa xôi như vậy không phải chuyện đơn giản. Nếu các cậu cần, tôi có thể liệt kê một số điều cần chú ý, lát nữa sẽ gửi qua máy tính cho các cậu."

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến cười thật tươi, nói: "Vậy cảm ơn bác sĩ Cố!"

"Không cần cảm ơn." Bác sĩ Cố khách sáo một chút, lại đùa: "Tiêu Chiến trả thêm phí tăng ca cho tôi là được."

Cúp điện thoại xong, Vương Nhất Bác càng thêm phấn khích vui mừng, cứ như thể ngay ngày mai cậu sẽ cùng Tiêu Chiến đi ngắm núi tuyết vậy, nhưng Tiêu Chiến lại nhíu nhíu mày, không cách nào hoàn toàn vui vẻ mà hùa theo Vương Nhất Bác cùng chờ mong chuyến du lịch lần này. Chưa nói việc mang theo anh chẳng khác nào mang theo một kiện hành lý lớn đặc biệt, ngay cả vé máy bay và phòng khách sạn có lẽ cũng cần phải đặt lại, hơn nữa đây còn là chuyến du lịch mừng tốt nghiệp của cậu cùng Vương Tông Khôn và Cảnh Thịnh, cho dù Vương Nhất Bác không ngại phiền, chỉ sợ hai người họ chưa chắc đã nguyện ý.

Về những điểm này, Vương Nhất Bác vỗ ngực nói chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Từ đây đến ngày khởi hành vẫn còn thời gian một tuần, hiện giờ đổi vé máy bay và phòng khách sạn vẫn còn kịp, phía Cảnh Thịnh và Vương Tông Khôn cậu sẽ đi trưng cầu ý kiến, chẳng qua không cần phải nghĩ cũng biết, hai người họ tuy có chút cẩu thả, nhưng tâm tư hoàn toàn đơn thuần giống như Vương Nhất Bác, huống chi có thêm hai người, trên đường cũng sẽ giúp chăm sóc Tiêu Chiến tốt hơn.

Tiêu Chiến bị những lời thuyết phục của Vương Nhất Bác khiến cho tâm tình dao động, lý trí nói với anh suốt mười năm qua anh chưa từng chân chính 'đi' du lịch lần nào, cho dù có rời nhà đi xa cũng là được người nhà mang theo, đi đến nơi mà họ chọn và cho rằng có tác dụng giúp Tiêu Chiến phục hồi sống một thời gian, sau đó vẫn không hề có chút khởi sắc y như cũ, cho nên chuyến du lịch lần này với anh mà nói, có quá nhiều những nhân tố bất ngờ chưa thể lường trước. Nhưng về mặt tình cảm, chỉ có một lý do, vì Vương Nhất Bác muốn, cho dù đây đã định trước là một chuyến du lịch không quá thuận lợi.

Không để Vương Nhất Bác phải chờ đợi quá lâu, Tiêu Chiến cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, nhìn dáng vẻ vui sướng của Vương Nhất Bác, anh cũng nhịn không được mà bắt đầu chờ mong chuyến đi xa lần này.

Vân Nam, Tiêu Chiến đã từng biết đến nhờ những cuốn sách và những bộ phim điện ảnh, nhưng thực sự muốn đi lại là tâm trạng hoàn toàn khác biệt. Bọn họ có lẽ sẽ đến tham quan Nhĩ Hải trước, ba người Vương Nhất Bác có thể cưỡi ngựa quanh hồ; sau đó đến Đại Lý, nơi đó có rất nhiều du khách với những sợi tơ đủ màu trên tóc, bán các đủ loại trái cây mà bọn họ chưa từng thấy trước đó; buổi tối ở thành cổ Lệ Giang sẽ rất xinh đẹp, những kiến trúc cổ chằng chịt được điểm trang bằng những ngọn đèn, tuy lúc đến gần sẽ phát hiện nếu không phải cửa hàng đặc sản thì cũng là một sân khấu hát những khúc dân ca thời nhà Thanh, nhưng cũng chẳng vấn đề gì, từ xa nhìn lại, trông nó vẫn rất đẹp. Cũng có lẽ ngay từ khoảnh khắc bọn họ vừa hạ cánh xuống đất đã bị phản ứng cao nguyên khiến cho đầu óc choáng váng; có lẽ sẽ bị những 'thương nhân' lòng dạ hiểm độc lừa gạt, không thể không bỏ tiền ra mua một 'tác phẩm nghệ thuật' không thể thưởng thức nổi; cũng có khả năng Tiêu Chiến căn bản không thể lên núi tuyết, chỉ có thể ngồi ở trạm dừng chân dành cho du khách nghỉ ngơi dưới chân núi uống một ly café vừa đắt vừa khó uống và chờ đợi. Nhưng những thứ này hoàn toàn không liên quan gì, chuyến du lịch này không cần phải hoàn hảo, ngay cả khi có rất nhiều khả năng sẽ nảy sinh những điều tồi tệ và những chuyện xui xẻo, Tiêu Chiến đều đã dự đoán trước, chẳng qua không vấn đề gì, đây chính là một phần của chuyến du lịch, là chuyện mà anh và Vương Nhất Bác cùng nhau trải qua.

Đối với chuyện Tiêu Chiến rốt cuộc chịu chủ động đưa ra ý kiến muốn đi ra ngoài lần này, mẹ Tiêu Chiến đồng ý hoàn toàn, lập tức nói bà sẽ sắp xếp lại vé máy bay và khách sạn cho cả bốn người họ, vé máy bay cũng đổi thành khoang hạng nhất, khách sạn cũnh nhất định phải tốt nhất, quan trọng là không có bất kỳ trở ngại hay bất tiện nào, nếu cần, bà còn có thể bố trí một chuyến chuyên cơ chở bốn người họ cùng đi.

Tiêu Chiến nghe mẹ mình nói không ngừng ở bên kia điện thoại, như thể bà còn hưng phấn với lần đi chơi này hơn cả anh, nhịn không được mà cắt ngang lời bà: "Không cần đâu, Nhất Bác sẽ sắp xếp."

"Chỉ là dù sao Nhất Bác cũng còn nhỏ." Mẹ Tiêu Chiến không phải không tin tưởng Vương Nhất Bác, chỉ là dù sao cậu cũng chỉ mới mười bảy tuổi, hơn nữa đưa Tiêu Chiến đi xa nhà không phải chuyện đơn giản, bà lo lắng Vương Nhất Bác khó tránh khỏi sẽ không suy xét chu toàn tất cả mọi thứ.

"Không sao đâu." Tiêu Chiến nghe thế cũng chỉ trả lời rất nhẹ nhàng, chẳng có chút lo lắng nào: "Em ấy sẽ rất cẩn thận."




Trên thực tế, Vương Nhất Bác cũng thật sự cực kỳ siêu siêu dụng tâm mà lập lại kế hoạch lộ trình cho chuyến du lịch lần này, khác hoàn toàn với những địa điểm mà lần trước ba người họ đã quyết định sẽ đến, cậu cần xác nhận những nơi này là nơi mà Tiêu Chiến có thể đến. Cũng may phần lớn thắng cảnh đều không hạn chế xe lăn ra vào, chỉ có duy nhất núi tuyết là không cách nào lên, tuy rằng có cáp treo, nhưng cậu xem không ít ảnh chụp đều có bậc thang, hơn nữa độ cao so với mặt biển cũng lên đến mấy ngàn mét, vẫn đừng nên đưa anh lên thì hơn. Nhưng cũng không vấn đề gì, cậu có thể cùng Tiêu Chiến ngắm những lam nguyệt cốc ở xa xa khắp nơi dưới chân núi, sau đó bảo Cảnh Thịnh và Vương Tông Khôn lên trên chụp nhiều ảnh hơn chút.

Bác sĩ Cố gửi những lời dặn dò cậu cũng nghiêm túc xem, thuốc men thường ngày Tiêu Chiến phải uống dì Trân cũng giúp cậu chuẩn bị ổn thỏa, liều lượng và số lần Tiêu Chiến tự mình biết, Vương Nhất Bác chỉ cần nhắc nhở anh là được. Quan trọng nhất là không thể để Tiêu Chiến nhiễm lạnh bị cảm phát sốt, nếu không tình hình sẽ phức tạp hơn rất nhiều so với lần trước. Còn thêm một số chuyện khác, Vương Nhất Bác đều ghi nhớ trong lòng.

Buổi tối trước ngày khởi hành, Vương Nhất Bác xác nhận hành trình lại một lần, không biết là vì khẩn trương hay hạnh phúc mà cậu không ngủ được, lăn tới lăn lui trên giường, lại ngồi dậy nhìn chằm chằm bức ảnh núi tuyết Kilimanjaro dán trên tường, nhớ đến lần đầu tiên cậu và Tiêu Chiến gặp mặt không mấy vui vẻ chính là bởi vì nó. Cậu bỗng rất nhớ Tiêu Chiến, hai người chỉ mới không gặp một ngày, là do Vương Nhất Bác bị bà ngoại kéo vào bệnh viện thị trấn thăm bệnh trưởng bối. Vương Nhất Bác đoán Tiêu Chiến hẳn là còn chưa ngủ, vì thế tìm điện thoại đặt ở đầu giường, gọi cho anh.

"Sao còn chưa ngủ vậy?" Điện thoại kết nối, giọng Tiêu Chiến vang lên thật nhẹ, Vương Nhất Bác vừa nghe đã nhoẻn miệng cười.

"Em ngủ không được." Vương Nhất Bác thành thật nói, lại hỏi Tiêu Chiến: "Anh ngủ rồi sao?"

"Không có." Tiêu Chiến lại khẽ cười: "Sao em cứ như học sinh tiểu học thế, trước ngày đi chơi là không ngủ được."

Vương Nhất Bác ngã xuống gối, tìm một tư thế thoải mái nói: "Anh mới là học sinh tiểu học."

"Ò, anh quên mất, sau khi từ Vân Nam trở về em đã thành niên rồi nha."

"Ừm." Vương Nhất Bác đặt một bàn tay lên ngực, cảm thấy tuổi mười tám đến tựa như một giấc mộng, có một chiếc xe đua thật sự, còn có thể cùng người mình thích đi chuyến du lịch mừng tốt nghiệp. Cậu cười ngây ngô một tiếng, nói: "Đây chính là sinh nhất tuyệt vời nhất trên đời."

"Chỉ như này đã xem là tuyệt vời rồi?" Tiêu Chiến cười cười, cảm thấy Vương Nhất Bác thật giống một đứa trẻ rất dễ thỏa mãn.

"Ừm, đặc biệt tuyệt vời." Bởi vì quá tuyệt vời, Vương Nhất Bác thậm chí còn cảm thấy có chút áy náy: "Em còn chưa có quà gì tặng cho anh."

Ngoại trừ hai lần hẹn hò không quá thành công, Vương Nhất Bác cẩn thận nghĩ lại, dường như cậu quả thật chưa tặng cho Tiêu Chiến thứ gì cả. Nhưng Tiêu Chiến nói: "Tặng rồi nha, sao lại chưa tặng."

"Cái gì cơ?"

"Viên đá màu lam dưới đáy sông Vang Thủy."

Vương Nhất Bác vốn tưởng rằng mình thật sự đã tặng, chỉ là đã quên, còn chờ mong mà hỏi Tiêu Chiến là thứ gì, kết quả lại chỉ là một viên đá, càng thêm chán nản.

"Này thì tính gì chứ."

"Sao lại không tính?" Tiêu Chiến nghe thấy còn rất không phục: "Dù sao anh cũng rất thích."

"Được rồi."

Vương Nhất Bác bĩu môi, hệt như buộc phải nhận thua khi thi đấu 'Quà ai tặng tốt hơn' vậy, mãi cho đến khi sắp cúp điện thoại mới bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, lại có chút đắc ý nói: "Không đúng, em cũng có món quà phải tặng cho anh, có điều còn chưa đến lúc."

Tiêu Chiến đang mân mê viên đá kia của Vương Nhất Bác, bị những lời này của cậu gợi lên lòng hiếu kỳ, hỏi: "Là gì vậy?"

"Không nói cho anh biết, trễ một chút anh sẽ biết thôi." Cậu cố ý úp úp mở mở chọc Tiêu Chiến, sau đó còn ngắt ngang câu hỏi của Tiêu Chiến, nói thẳng: "Được rồi, ngủ ngon."

Tiêu Chiến còn chưa kịp phản ứng lại, điện thoại đã treo máy, anh nhìn di động ngẩn người một lát, thật hết cách với Vương Nhất Bác, đành chỉ cười cười, thả viên đá trong tay lên tủ đầu giường, sau đó nhỏ giọng nói: "Ngủ ngon."




Vé máy bay họ đặt vào buổi chiều, vì sân bay cách Chi trấn 2-3 giờ ngồi xe, hơn nữa phải đến trước một khoảng thời gian làm thủ tục, cho nên sáng sớm cả nhóm đã khởi hành xuất phát đi sân bay. Chú Từ là người chở cả nhóm ra sân bay, chiếc SUV mở thêm hàng ghế cuối, Cảnh Thịnh và Vương Tông Khôn ngồi ở sau cùng, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ngồi phía trước. Cảnh Thịnh vừa lên xe đã bắt đầu ríu ra ríu rít, vịn lên lưng ghế phía trước của Tiêu Chiến nói: "Cũng may anh cho bọn em cùng đi, nếu không bọn em còn phải đổi mấy chuyến xe bus mới tới được sân bay."

Tiêu Chiến tâm tình không tệ, cũng nói đùa với cậu ta: "Ngồi xe anh cũng phải mua vé."

Cảnh Thịnh ồn ào nói anh keo kiệt, một lúc sau mới chịu dựa về sau.

Vương Nhất Bác không nói chuyện, chỉ là vẫn luôn ngây ngây ngô ngô cười, duỗi tay đến khẽ nắm lấy tay Tiêu Chiến bóp nhẹ. Tiêu Chiến vừa bị nắm tay thì chột dạ liếc nhìn ra hàng ghế sau một cái, Cảnh Thịnh thần kinh thô ngược lại chẳng phát hiện điều gì không ổn, chỉ có Vương Tông Khôn nhìn thoáng qua hai bàn tay của hai người, rất nhanh lại rời mắt ra ngoài cửa sổ, Tiêu Chiến cũng vội vàng rút tay lại.

Nửa đầu đoạn đường mấy người còn hứng thù bừng bừng, nhưng vừa lên cao tốc liền bắt đầu mệt rã rời. Đặc biệt là Vương Nhất Bác, tối hôm qua hưng phấn đến cả đêm không ngủ được, xe vừa bắt đầu chạy êm ru cậu đã chìm vào giấc ngủ, hai người ngồi ở hàng ghế sau cũng mỗi người dựa vào thành xe ngủ cả rồi. Trái lại Tiêu Chiến không tài nào ngủ được, không biết là bởi vì tâm trạng khẩn trương hay mong chờ, anh chưa từng nghĩ sẽ tham gia một hành trình, một chuyến du lịch cùng người yêu hay cùng bạn bè. Trong lòng ẩn giấu chút lo lắng, phảng phất như trời cao cũng sẽ không rộng lượng như vậy với anh. Một cuộc điện thoại của bác sĩ Cố gọi tới lúc đang trên đường đi càng khiến nỗi lo lắng bất an của anh âm thầm tăng thêm.

Điện thoại vừa reo Tiêu Chiến đã lập tức nhận cuộc gọi, chỉ sợ sẽ đánh thức Vương Nhất Bác, thậm chí còn chưa kịp nhìn kỹ người gọi là ai, nhận rồi mới biết đó là bác sĩ Cố.

Bác sĩ Cố cũng không nói gì, chỉ hỏi Tiêu Chiến: "Các cậu đã xuất phát rồi sao?"

"Ừm, sắp đến sân bay rồi." Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác ôm cánh tay ngồi trên ghế ngủ ngon lành, hạ giọng hỏi: "Làm sao vậy, có chuyện gì sao?"

"À, cũng không có gì." Bác sĩ Cố nghe thấy đầu bên kia điện thoại thật yên lặng, giọng anh nói cũng không lớn, không nghe ra cảm xúc gì: "Chỉ là bổn phận làm bác sĩ, muốn nhắc nhở cậu phải chú ý an toàn, nếu gặp phải phản ứng cao nguyên phải lập tức đến bệnh viện, tuyệt đối không được cứng đầu."

Cho dù bác sĩ Cố làm ra vẻ hết sức tự nhiên, nhưng Tiêu Chiến vẫn có thể nghe ra cuộc điện thoại này của anh gọi tới, tuyệt đối không phải chỉ để nhắc nhở đơn giản như vậy. Cố Ngụy không phải người thích nói những lời vô nghĩa, không cần thiết phải cố ý gọi một cuộc điện thoại như thế này, hơn nữa còn dùng ba chữ qua loa 'Không có gì' để trình bày, là ba chữ mà Tiêu Chiến quá quen thuộc. Nhưng anh cũng không muốn, hoặc là không dám truy hỏi quá mức, như thể đạt được sự ăn ý ngầm mà không nói ra với Cố Ngụy, bất kể chuyện này quan trọng đến mức nào, chờ anh từ Vân Nam quay về rồi nói sau.

"Đã biết, khi nào về rồi em sẽ gọi lại cho anh sau."

"Ừm, được." Cố Ngụy phun ra một hơi thật dài, lại lập tức cười một chút, nói: "Du lịch vui vẻ."

Tiêu Chiến 'Ừm' một tiếng đáp lại, như thể không còn lời gì để nói với bác sĩ Cố nên lặp lại lời anh, lại như thể thật sự đang tự mình chúc phúc cho chính mình, nhỏ giọng nói: "Du lịch vui vẻ."

Lúc chú Từ dừng xe ở sân bay, còn khoảng hai tiếng nữa chuyến bay mới cất cánh, Vương Nhất Bác đột ngột tỉnh dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, lại vội vàng đập hai tên ở hàng ghế sau, vội vội vàng vàng xuống xe ngay lập tức, chỉ sợ sẽ trễ chuyến bay. Cậu đã tra qua trên mạng rồi, đi máy bay rất phiền phức, đặc biệt là Tiêu Chiến muốn qua cổng kiểm soát an ninh còn mất nhiều thời gian hơn so với người khác, khiến Vương Nhất Bác lo lắng không kịp giờ.

Cũng may hết thảy cũng xem như thuận lợi, bọn họ check in xong thì đi làm thủ tục gửi hành lý, Vương Nhất Bác và hai người bọn Cảnh Thịnh xác nhận một lần, hành lý nào gửi hành lý nào xách tay, nếu không đến lúc đó lại phiền phức. Cảnh Thịnh nghe xong lỗ tai cũng muốn mọc kén luôn, đưa vé máy bay và giấy chứng nhận đặt lên quầy làm thủ tục, quay đầu lại nói với Vương Nhất Bác: "Nói cả vạn lần rồi đấy. Yên tâm đi, nhất định không có đồ gì bị cấm cả."

Cảnh Thịnh và Vương Tông Khôn rất nhanh đã làm xong thủ tục gửi hành lý, hành lý của hai người họ không nhiều lắm, ngại phiền liền trực tiếp bỏ chung vào một chiếc rương. Rương của Vương Nhất Bác cũng không lớn, bên trong chỉ có vài bộ quần áo, nhưng thật ra bởi vì vẫn còn không gian, cậu lại nhét thêm một đôi giày. Chỉ có hành lý của Tiêu Chiến hơi nhiều một chút, sợ Vương Nhất Bác xử lý không hết, cho nên chú Từ cũng đi cùng bọn họ vào trong, đợi bọn họ lên máy bay rồi mới quay về.

Hành lý của Tiêu Chiến qua kiểm tra cũng không có vấn đề gì, chỉ là lúc trả giấy chứng nhận, nhân viên công tác ở quầy nhìn anh một cái, mặt không cảm xúc nhắc nhở: "Tiên sinh, xe lăn của ngài cũng cần phải gửi hành lý."

Tiêu Chiến ngẩn người, anh không phải không biết điều này, chỉ là đã quên mất còn có chuyện như vậy, có thể là bởi vì xe lăn vẫn luôn đồng hành với mình, cho nên có đôi khi anh đã quên mất hóa ra nó không phải là một bộ phận trên cơ thể anh. Nhưng Vương Nhất Bác hiển nhiên chưa từng nghe thấy quy định như vậy, cau mày có chút khó hiểu, hỏi: "Tức là sao vậy, xe lăn không thể lên máy bay sao?"

"Đúng vậy." Nhân viên ngồi trên quầy vẫn không có biểu tình gì, chỉ nhả cho cậu hai chữ, không giải thích nguyên nhân cũng không đưa ra biện pháp giải quyết.

Vương Nhất Bác không thể hiểu nổi, vừa định hỏi vậy người ngồi xe lăn phải làm sao để lên máy bay, chẳng lẽ lúc nào cũng phải có người ôm đi sao? Vậy nếu một mình ra ngoài thì người ngồi xe lăn phải làm thế nào?

Tiêu Chiến khẽ kéo góc áo cậu lại, ngẩng đầu mềm mại cười nói với nhân viên kia: "Không sao đâu, vậy phiền bạn đặt giúp tôi một chiếc xe lăn trên mặt đất và trong cabin."

Tiêu Chiến nói xong lại nhìn Vương Nhất Bác cười cười, tựa như đang trấn an cậu.

Nhân viên công tác ngồi trong quầy gõ máy tính một hồi, dùng giọng nói bằng phẳng hệt như đồng phục trên người hắn nói: "Chào ngài, xe lăn mặt đất cần phải đặt trước khi máy bay khởi hành 48 giờ, xe lăn cabin cần đặt trước 72 giờ. Chúng tôi ở đây không tra ra được ký lục đặt trước của ngài."

Đã đến thế này thì Tiêu Chiến cũng không biết phải làm thế nào, trước giờ anh chưa từng tự mình xử lý những thứ liên quan đến thủ tục như này, cho nên không biết còn có quy định chi tiết như vậy.

Vương Nhất Bác cũng có chút sốt ruột, hỏi nhân viên quầy thủ tục: "Thật ngại quá, chúng tôi không biết có yêu cầu phải đặt trước như vậy, nhưng hiện giờ đặt thì có thể chứ ạ? Tình hình của chúng tôi có chút đặc biệt, nếu cần phải trả thêm tiền cũng có thể."

Thanh niên trẻ tuổi mặc đồng phục đứng trong quầy khẽ cười, nhưng nụ cười chẳng chút thân thiện, cứ như là đã quá quen với những tình huống như thế này rồi vậy: "Tất cả những dịch vụ phục vụ cho người tàn tật ở sân bay đều miễn phí."

Ý tứ chính là, tuy rằng miễn phí, nhưng nếu không đặt trước, thì không thể dùng chính là không thể dùng.

Vương Nhất Bác còn đang muốn nghĩ cách, nhưng những người xếp hàng phía sau đã không đủ kiên nhẫn nữa mà lên tiếng thúc giục, liên tiếp ngó tới nhìn bọn họ ở phía trước. Tiêu Chiến kéo kéo Vương Nhất Bác, nhỏ giọng nói: "Chúng ta sang bên cạnh trước đi, rồi nghĩ cách tiếp."

Vương Nhất Bác nhìn ra sau, cũng không có cách nào, chỉ đành đẩy Tiêu Chiến ra chỗ khác trước, Nhưng cậu vẫn không thể nghĩ ra, vì cái gì xe lăn lại không được phép mang lên máy bay. Cậu đã thấy có rất nhiều điều cần chú ý khi lên máy bay, nhưng không có hãng hàng không nào từng thêm xe lăn vào danh sách không được mang lên máy bay, như thấy đây là chuyện mọi người buộc phải biết, không cần ai phải nhắc nhở.

Nhưng đối với Vương Nhất Bác mà nói, xe lăn và mắt kính hoàn toàn không có gì khác biệt, người cận thị cần đeo kính, đương nhiên người không thể tự mình đi lại cần phải ngồi xe lăn – ai mà nghĩ đến mắt kính cũng sẽ bị yêu cầu gửi hành lý đâu?

Không chỉ Vương Nhất Bác sốt ruột, ngay cả Cảnh Thịnh và Vương Tông Khôn cũng không ngừng tìm cách, bọn họ nói không có xe lăn cũng không sao, cùng lắm thì cả ba người thay nhau cõng anh, cũng lên được đến máy bay rồi.

Có một nhân viên công tác khác của sân bay đi tới, đại khái là thấy dáng vẻ hết đường xoay sở của bọn họ, đơn giản trò chuyện hỏi han dăm câu sau đó bày tỏ có thể sắp xếp để bọn họ ôm anh lên máy bay, nói xong lại hỏi một câu: "Là hoàn toàn không thể đi được sao?"

"Đúng vậy, không thể." Vương Nhất Bác có chút sốt ruột trả lời.

Trong suốt quá trình này Tiêu Chiến vẫn luôn không nói gì, cho đến khi vị nhân viên công tác mập mạp kia tránh ra đi sắp xếp, Tiêu Chiến mới kéo kéo Vương Nhất Bác, nhỏ giọng nói: "Nhất Bác, em lại đây một chút."

Bọn họ đi không xa lắm, đến một khoảng cách mà Cảnh Thịnh và Vương Tông Khôn không thể nghe thấy thì dừng lại. Tiêu Chiến ngồi trên xe lăn, im lặng không lên tiếng, mà Vương Nhất Bác vẫn còn đang lo lắng không thể bắt kịp chuyến bay mà nóng lòng, thời gian máy bay cất cánh chỉ còn chưa đến một tiếng, không biết hiện giờ đi gửi xe lăn có còn kịp không.

Giọng nói cực kỳ bình tĩnh của Tiêu Chiến cắt ngang những lo âu của Vương Nhất Bác, anh nhẹ giọng nói: "Hay là bỏ đi."

"Sao cơ?" Vương Nhất Bác quay qua nhìn anh, không hiểu ý Tiêu Chiến là gì.

Tiêu Chiến nhìn cậu, ánh mắt và giọng nói đều rất bình thường: "Hay là anh không đi nữa, em cùng đi với bọn Cảnh Thịnh là được rồi."

"Không được." Vương Nhất Bác không hề nghĩ ngợi đã lập tức cự tuyệt: "Thật sự không được thì chúng ta đổi chuyến khác, chậm lại ba ngày cũng không sao, bây em đã nhớ trước tiên phải..."

"Đừng."

Vương Nhất Bác còn chưa dứt lời Tiêu Chiến đã cắt ngang, anh lắc lắc đầu, nói: "Nếu đổi vé máy bay, vậy khách sạn và những thứ khác cũng đều phải đặt lại lần nữa, quá phiền phức."

Vương Nhất Bác thật sự có chút nôn nóng, ngồi sụp xuống trước mặt Tiêu Chiến nói: "Vậy để Cảnh Thịnh và Vương Tông Khôn đi trước, em ở lại cùng anh đi chậm lại hai ngày."

Tiêu Chiến miễn cưỡng cười thật tươi, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ khó xử: "Vẫn nên bỏ đi."

Cho dù có đổi lại vé máy bay, lên lại lịch trình cho chuyến đi, vậy cũng sẽ không giống tâm trạng của anh trước khi xuất phát ba tiếng trước. Tiêu Chiến hiểu rất rõ, có một số thứ không cách nào thay đổi. Nhưng Vương Nhất Bác rất kiên trì, không cách nào chấp nhận chuyện đã đồng ý cùng nhau đi du lịch, lại bởi vì những chuyện như thế này mà để Tiêu Chiến rời khỏi, cũng ảo não bản thân làm sao lúc chuẩn bị vẫn không đủ cẩn thận, khiến cho chuyến đi của bọn họ ngay từ đầu đã không thuận lợi rồi. Cậu thậm chí còn muốn hủy bỏ chuyến du lịch lần này, chờ về sau cậu và Tiêu Chiến hai người cùng nhau đi một chuyến, bất kể thế nào cậu cũng không thể bỏ lại Tiêu Chiến một mình sau đó vui vẻ mà đi Vân Nam cùng bạn bè.

Nhưng Vương Nhất Bác càng kiên trì, Tiêu Chiến càng im lặng, như thể người bám trụ trên chiếc xe lăn này không chỉ có mình anh, mà cón cả Vương Nhất Bác nữa. Cho dù Vương Nhất Bác không cảm thấy như vậy, nhưng anh quả thật cũng đã biến thành tay nải của Vương Nhất Bác rồi, đây là điều anh không muốn nhất. Vương Nhất Bác phải đi, phải vui vẻ dứt khoát mà đi, như thế Tiêu Chiến mới có thể nhẹ lòng được.

Kỳ thật nếu nhất định phải nghĩ theo cách này, vậy đây cũng không phải vấn đề gì không thể giải quyết, giống như họ từng nói, cho dù bế Tiêu Chiến lên máy bay cũng được, chẳng phải chuyện gì khó khăn cả, nhưng nó cũng chân chân thật thật nhắc nhở Tiêu Chiến, có một số thứ có lẽ đã định sẵn anh không thể có được, có thể cùng Vương Nhất Bác an phận ở một góc nhỏ trong trấn, anh nên cảm thấy thỏa mãn mới đúng. Giống như một món đồ đã bị thu rồi vốn không nên có, ngược lại sẽ trở nên nhẹ nhàng hơn. Vì thế anh nói: "Thôi bỏ đi, Nhất Bác."

Loa phát thanh sân bay bắt đầu thông báo nhắc nhở những hành khách trên chuyến bay của bọn họ đến cổng đăng ký, Cảnh Thịnh và Vương Tông Khôn cũng không chạy đến thúc giục, nhưng thỉnh thoảng cũng nhìn qua hướng bọn họ, cũng bắt đầu lo lắng sẽ bị trễ chuyến bay này.

"Đi thôi, anh đưa em đến cửa an ninh, sau đó chú Từ sẽ đưa anh về Chi trấn." Tiêu Chiến cười cười, khẽ vỗ lên mu bàn tay cậu, nụ cười rất chân thành.

Lúc qua của kiểm tra an ninh, Vương Nhất Bác liên tục quay đầu ngoái lại nhìn, mỗi lần cậu quay đầu lại, Tiêu Chiến đều vẫy vẫy tay với cậu, mãi cho đến khi cậu hoàn toàn biến mất sau cánh cửa kiểm tra an ninh, Tiêu Chiến mới buông tay xuống, không có biểu tình gì ngồi im ở đó. Không có vui vẻ, cũng không có ai oán, phảng phất như rơi vào khoảng trống cảm xúc.

Loa phát thanh sân bay đọc tên anh, nhắc nhở Tiêu Chiến chuyến bay của anh lập tức sẽ cất cánh. Không biết lặp lại đến lần thứ mấy, tên anh rốt cuộc không vang lên trong loa phát thanh nữa, Tiêu Chiến mới quay đầu nói với chú Từ: "Chúng ta đi thôi."

.TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bjyx