Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11



Giữa cơn mưa lớn cậu đưa Tiêu Chiến về trên đê, vừa đến cửa dì Trân lập tức bung dù chạy tới đón, thấy bọn họ ướt sũng lại lập tức vội vàng xoay người đi lấy khăn lông.

"Các con lau khô người trước đã, ai da, để dì chạy đi lấy quần áo khô cho các con. Nhất Bác, con cũng mặc tạm quần áo của Chiến Chiến đi nha."

"Vâng, cảm ơn dì Trân." Vương Nhất Bác lập tức ôm Tiêu Chiến đi lên lầu, vào tận trong phòng anh rồi mới nhẹ nhàng buông anh ra, cúi đầu lau tóc cho anh.

Dì Trân mang quần áo vào nói giúp Tiêu Chiến thay, Vương Nhất Bác cũng trực tiếp đón lấy tự mình làm. Lúc thay quần áo, Tiêu Chiến ngoan ngoãn duỗi thẳng tay, ngực và bụng đều chỉ giống như một lát mỏng, chui đầu qua khỏi cổ áo xong tóc cũng rối loạn, ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác cười cười. Vương Nhất Bác cũng cười, tiếp tục lau tóc cho anh, cảm thấy gương mặt nhỏ của Tiêu Chiến được bao bọc trong chiếc khăn trắng thật sự quá đẹp, ánh đèn ấm áp của phòng tắm chiếu rọi khiến gương mặt anh phát sáng. Ngắm một lúc lại nhớ đến lần trước bị Tiêu Chiến tránh khỏi nụ hôn sau khi gặp mưa, Vương Nhất Bác ôm mặt Tiêu Chiến như muốn trả thù, hôn một cái thật mạnh lên môi anh, hôn xong còn nhướng nhướng mày, chẳng khác nào một đứa trẻ ấu trĩ đang khoe khoang chiến thắng trong một trò chơi nào đó.

Tiêu Chiến không né tránh, chỉ cười đẩy cánh tay Vương Nhất Bác ra một chút, giục cậu mau thay quần áo ướt ra. Cơn mưa mùa Hè rất nhanh đã tạnh, tuy Vương Nhất Bác còn muốn ở lại thêm một lát, nhưng sợ bà ngoại chờ lâu lại lo lắng, lúc đi quần áo ướt cũng quên mang theo, để lại một chiếc áo thun màu xanh đậm trên bồn rửa tay trong phòng tắm nhà Tiêu Chiến. Giặt sạch phơi khô rồi được treo trong tủ quần áo tất cả đều là màu trắng, xám của Tiêu Chiến, trông thật bắt mắt. Tiêu Chiến nghĩ Vương Nhất Bác dường như có đủ kiểu quần áo với đủ thứ sắc màu, nhưng bất kể màu sắc nào mặc trên người cậu cũng đều rất phù hợp, giống như mùa Hè thì phải có những gam màu tươi sáng và ấm áp vậy.

Tiêu Chiến khẽ cười, nghĩ xem ngày mai Vương Nhất Bác sẽ mặc quần áo màu gì đến, bỗng nhiên nghĩ đến nếu Vương Nhất Bác mặc một chiếc sơ mi màu hồng nhạt hẳn là trông rất thích mắt, có điều, Vương Nhất Bác nhất định sẽ phản đối. Tiêu Chiến cứ như vậy ngồi tưởng tượng một mình, không hề phát hiện nụ cười trên môi mãi vẫn chưa tắt.

Trước giờ đi ngủ Vương Nhất Bác gọi điện thoại cho Tiêu Chiến, cậu nằm trên giường hỏi Tiêu Chiến: "Hôm nay chơi vui không?"

"Rất vui." Giọng Tiêu Chiến có hơi nghèn nghẹt, anh hắng hắng giọng, nói: "Ngày mai chúng ta sẽ đi đâu nữa?"

"Ừm... Ngày mai sao." Vương Nhất Bác trở mình trên giường, suy nghĩ thật lâu cũng chưa thể nghĩ ra được nơi nào để đi, ngây ngô cười nói: "Em cũng không biết nữa, cứ đợi đi."

Cậu nghe Tiêu Chiến ở đầu bên kia điện thoại cũng khẽ cười: "Được, vậy đợi xem."



Buổi sáng hôm sau Vương Nhất Bác dậy hơi trễ, gần mười giờ mới nhàn nhã cưỡi xe đến cửa nhà Tiêu Chiến, trên đường còn gặp lão bá ở bưu cục gọi lại lấy thư mang đi. Chi trấn nhỏ như vậy, người trong trấn gần như đều biết nhau, sau lần đầu tiên Vương Nhất Bác lấy thư giúp Tiêu Chiến ở bưu cục, lão bá đã nhớ cậu rồi, ông đưa phong thư cho Vương Nhất Bác, nói: "Lần này đã để mấy ngày rồi, sao mãi không chịu đến lấy thế?"

Vương Nhất Bác lật lại xem qua một cái, xác nhận đây quả thật là thư của Tiêu Chiến, đều là tiếng Anh giống phong thư lần trước, nhưng chỉ có đúng một từ cậu biết – SWISS. Vương Nhất Bác nhận thư, thầm nghĩ thư này hẳn là hồi âm từ Thụy Sĩ, không biết bên trong viết cái gì, nói không chừng cón có ảnh chụp con ngựa trắng kia của Tiêu Chiến, đợi đến nhà Tiêu Chiến rồi hai người họ cùng mở ra xem đi.

Lúc con lừa điện nhỏ của Vương Nhất Bác dừng trước cửa nhà Tiêu Chiến, đón cậu không phải dì Trân và một ly nước ngọt có ga lớn, mà là một cánh cổng đóng chặt. Vương Nhất Bác giơ tay xem đồng hồ, hơn mười rưỡi, bất kể thế nào cũng không thể là chưa có ai rời giường được, nhưng nếu muốn ra khỏi nhà, Tiêu Chiến nhất định sẽ nói cho cậu biết. Nỗi bất an âm ỉ trong lòng, Vương Nhất Bác lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Chiến, sau một hồi không có người trả lời, nỗi bất an này ngày càng dày thêm. Vương Nhất Bác lập tức quay đầu về nhà, chạy về phòng lấy tấm danh thiếp của bác sĩ Cố từ trong ngăn kéo ra, gọi dãy số ghi bên trên.

"Ai vậy?" Điện thoại đổ chuông rất lâu mới có người nhận, giọng bác sĩ Cố nghe qua có chút mệt mỏi.

"Bác sĩ Cố, em là Vương Nhất Bác." Không đợi đầu dây bên kia kịp đáp lại, cậu đã vội vàng nói: "Em không tìm thấy Tiêu Chiến, trong nhà anh ấy cũng không có ai. Có phải anh ấy đang ở chỗ anh không?"

"Ừm, phải." Bác sĩ Cố cả đêm không ngủ, dựa vào lưng ghế văn phòng ngủ gật, giờ phút này vẫn chưa thực sự tỉnh táo. Anh day day mi tâm, nói: "Đêm qua cậu ấy phát sốt, tình huống tương đối nghiêm trọng, lúc rạng sáng mới đưa tới đây. Dì Trân cũng rất sợ hãi, chắc là đã quên nói cho cậu."

"Tương đối nghiêm trọng?" Vương Nhất Bác siết chặt điện thoại, hai đầu lông mày nhíu chặt.

Bác sĩ Cố không biết nên giải thích với cậu nhóc này thế nào, đại khái chính là người nằm trên giường lâu năm, phần lớn đều có nguy cơ mắc bệnh viêm phổi và tràn dịch màng phổi, hơn nữa thể chất của Tiêu Chiến so với người bình thường vốn yếu ớt, chỉ cần một cơn cảm mạo nhỏ thông thường đối với anh mà nói đều rất nguy hiểm, mà nếu đã sốt thì bất kỳ lúc nào cũng có thể dẫn đến viêm phổi. Nhưng chưa đợi bác sĩ Cố giải thích xong, Vương Nhất Bác đã nói "Cảm ơn" rồi vội vội vàng vàng cúp điện thoại.

Chi trấn không có taxi, Vương Nhất Bác đổi xe mấy lần mới đến được nội thành, đến khi cậu chạy đến được bệnh viện cũng đã là buổi chiều, mùi chất khử trùng đặc trưng của bệnh viện lập tức vây quanh cậu. Chẳng qua Vương Nhất Bác không rảnh bận tâm những thứ này, cậu theo chỉ dẫn của bác sĩ Cố lúc nói chuyện điện thoại trên xe chạy thẳng đến thang máy lên lầu. Bác sĩ Cố đã đứng ở hành lang khu nhập viện chờ cậu, vừa nhìn thấy Vương Nhất Bác thì búng ngón tay một cái, hất đầu sang bên trái nói: "Cậu ấy ở bên này."

Vương Nhất Bác theo sau bác sĩ Cố xuyên qua hành lang thật dài của bệnh viện, nghe bác sĩ Cố vừa đi vừa nói: "Cậu ấy là không cẩn thận bị cảm lạnh nên mới phát sốt, cả đêm qua vẫn không hạ nhiệt, lại mơ mơ màng màng nói ngực đau, khiến tôi sợ chết khiếp, còn tưởng rằng đã chuyển sang viêm phổi rồi."

"Vậy bây giờ thế nào rồi ạ?" Vương Nhất Bác rảo bước theo anh, biến thành đi song song với bác sĩ Cố, hơi thở không đều: "Bây giờ đã bớt chưa ạ? Không phải viêm phổi chứ ạ?"

Bác sĩ Cố dừng lại trước một cánh cửa phòng bệnh, cách cửa kính nhìn thoáng qua bên trong, như trút được gánh nặng khẽ cười một tiếng: "Rất may là không phải."

Vương Nhất Bác xuyên qua ô cửa kính nho nhỏ nhìn Tiêu Chiến. Sắc mặt Tiêu Chiến tái nhợt, cơ hồ muốn hòa làm một với ga trải giường, nằm trên gối, mặt nạ dưỡng khí che khuất nửa khuôn mặt nhỏ nhắn của anh, anh nằm đó, yếu ớt tựa như một món đồ sứ mỏng manh.

Bác sĩ Cố vỗ vỗ vai Vương Nhất Bác nhắc nhở cậu: "Vào đi, cậu có thể vào trong được."

Tiêu Chiến thoạt nhìn ngủ rất sâu, mặt nạ dưỡng khí bị một lớp hơi nước bám quanh. Vương Nhất Bác nhẹ tay nhẹ chân khẽ vặn tay nắm cửa, chỉ sợ mình sẽ đánh thức anh, nhưng Tiêu Chiến vẫn luôn nhắm chặt hai mắt, đôi hàng lông mi dày mịn khép chặt hai mí mắt, ngay cả khi Vương Nhất Bác ngồi xuống mép giường cầm tay anh lên, Tiêu Chiến cũng không hề mở mắt ra.

Vương Nhất Bác đặt tay Tiêu Chiến trong tay mình, lúc hai người ở cạnh nhau, Vương Nhất Bác vẫn luôn thích nghịch tay Tiêu Chiến, nho nhỏ, xinh xinh, mềm mại, thỉnh thoảng sẽ dùng sức nắm chặt tay cậu. Đôi tay này hiện giờ một cái thực ngoan ngoãn nằm trong tay Vương Nhất Bác, cái còn lại đang cắm kim truyền dịch, những chiếc ống trong suốt thon dài mềm mại quấn một vòng, được dán bằng băng dính y tế trên mu bàn tay Tiêu Chiến. Ngón cái của Vương Nhất Bác khe khẽ vuốt ve tay Tiêu Chiến, nhớ đến ngày hôm qua đưa Tiêu Chiến đi chơi ở Vang Thủy hết một buổi trưa, trên đường về nhà còn để anh bị mắc mưa, gục đầu xuống nói: "Thực xin lỗi!"

Tiêu Chiến vẫn an an tĩnh tĩnh nằm đó ngủ, không trách cậu, cũng không cười híp mắt nói: "Không có việc gì a, Vương Nhất Bác."



Ban đêm trời lại đổ mưa rất lớn, Tiêu Chiến mơ mơ màng màng ngủ, cảm thấy cả người đều rất nóng, nghe thấy dì Trân gọi tên mình, nhưng không biết có phải đang nằm mơ hay không, sau đó lại nghe thấy tiếng bác sĩ Cố cũng tới. Cơn đau trong ngực khiến anh ngủ cũng không an ổn, tiếng mưa rơi ồn ào tựa như tiếng nước chảy ở sông Vang Thủy, xen lẫn tiếng nói chuyện, tiếng cãi cọ ầm ĩ, không biết kéo dài bao lâu mới yên tĩnh lại. Cho đến khi cảm giác đau đớn nóng rát trong lồng ngực dần biến mất, Tiêu Chiến mới mông lung nhìn thấy Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác vậy mà thật sự mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt, tròng bên ngoài chiếc áo thun trắng, đang ngồi trên một chiếc mô tô lớn, một chân chống đất, cực ngầu.

Tiêu Chiến còn đang cảm thấy lạ vì sao Vương Nhất Bác lại đã đổi một chiếc xe thần khí như vậy, giây tiếp theo đã thấy một bản thân khác đang chạy lại phía Vương Nhất Bác, bước chân nhẹ nhàng linh hoạt. Tiêu Chiến khỏe mạnh kia một phát nhảy phốc lên ngồi sau xe máy của Vương Nhất Bác, tiếng động cơ nổ vang, bọn họ chạy như bay về hướng xa. Mà Tiêu Chiến vẫn luôn đứng tại chỗ, như thể một người thứ ba, trầm mặc mà bàng quan với hết thảy.

Tiêu Chiến cảm thấy mình đã ngủ thật lâu, nhưng lúc mở mắt ra trời vẫn rất tối, dường như còn chưa sáng hoàn toàn. Anh muốn lên tiếng, lại phát hiện giọng nói đã khàn đặc, tay phải cũng đã tê rần, nghiêng đầu nhìn sang mới trông thấy Vương Nhất Bác đang ghé vào mép giường, chôn mặt giữa hai cánh tay, chỉ chừa cho anh một cái đầu bù xù. Tiêu Chiến giật giật cổ tay, Vương Nhất Bác lập tức nhận ra, lập tức ngẩng đầu lên, cau mày nói: "Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi."

Tiêu Chiến còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, hai mắt he hé, thong thả chớp chớp, ngơ ngác như đang nói mớ: "Không mặc áo màu hồng nhạt sao?"

Vương Nhất Bác cúi người xuống, dán đến bên cạnh Tiêu Chiến nói: "Nói mê nói sảng cái gì thế?"

"Gỡ xuống giúp anh được không?" Tiêu Chiến giơ tay chỉ mặt nạ dưỡng khí, giọng nghèn ngẹt nói: "Khát quá."

Vương Nhất Bác rót cho anh một ly nước ấm, cắm một chiếc ống hút vào ly đưa đến bên miệng Tiêu Chiến, Tiêu Chiến uống vài ngụm thì dừng lại, hỏi Vương Nhất Bác: "Bây giờ mấy giờ rồi? Dì Trân đâu?"

"Sắp tám giờ rồi." Vương Nhất Bác đặt chiếc ly xuống, lại rót một ly đầy khác cho Tiêu Chiến, lúc ngồi xuống mới nói: "Dì Trân về nhà lấy quần áo tắm rửa."

"Ò." Tiêu Chiến nằm trên giường nhìn trần phòng bệnh một lát, cơn sốt cao khiến anh có chút trì độn, dường như lúc này mới nhận ra, nói: "Anh lại vào viện rồi."

"Ừm." Vương Nhất Bác ngồi xuống bên cạnh anh, một lần nữa cầm lấy tay Tiêu Chiến, nói: "Thực xin lỗi, em không nên đưa anh ra ngoài chơi bời như vậy."

"Nói cái gì thế." Tiêu Chiến hữu khí vô lực, nhưng vẫn dùng ngón tay gãi gãi lòng bàn tay Vương Nhất Bác, nói: "Cảm ơn em đã dẫn anh ra ngoài chơi bời."

Thấy Vương Nhất Bác vẫn rũ mi, Tiêu Chiến vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, nói: "Muốn lên đây không?"

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn anh, vẫn chỉ ngồi im không nhúc nhích. Tiêu Chiến tựa hồ nhìn thấu tâm tư cậu, có chút mệt mỏi cười nói: "Giường bệnh phòng VIP rất rộng."

Thế này Vương Nhất Bác mới chịu bò lên, chậm rãi nâng nửa người Tiêu Chiến nhích qua một chút, cố gắng không đụng đến kim tiêm trên mu bàn tay anh, nhẹ nhàng vây anh vào vòng tay. Người Tiêu Chiến nóng hừng hực, trước kia thân nhiệt anh chưa từng cao như vậy bao giờ, Vương Nhất Bác luôn nói ôm anh giống như đang ôm một khối băng mềm mại, thân nhiệt cao như vậy hình như lại khiến mùi hương cơ thể trên người Tiêu Chiến càng thêm thơm ngào ngạt. Vương Nhất Bác dán lên sau tai anh ngửi ngửi, nhỏ giọng nói: "Tiêu Chiến, hôm nay em thật sự rất sợ hãi."

Tiêu Chiến không tiếng động cười cười, thầm nghĩ, nói ra ngay cả bản thân anh cũng không tin nổi, lần này anh cũng rất sợ. Biến chứng là tác dụng phụ của tổn thương cột sống, Tiêu Chiến cũng biến thành khách quen của bệnh viện, cho dù đã từng có rất nhiều tình huống còn hung hiểm hơn rất nhiều so với lần này, nhưng chỉ có lần này Tiêu Chiến mới thật sự cảm thấy sợ hãi.

"Ừm, anh cũng vậy." Anh cảm nhận bàn tay Vương Nhất Bác khẽ vuốt vuốt lên tóc mình, Tiêu Chiến rất thoải mái nhắm mắt lại, nói: "Anh còn tưởng rằng kiếp sau mới có thể gặp lại em được."

Động tác trên tay Vương Nhất Bác dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chiến, nói: "Đừng nói bậy."

Tiêu Chiến vẫn nhắm chặt hai mắt, ở trong lòng Vương Nhất Bác khẽ bật cười, dáng vẻ thật giống một con mèo nhỏ.

"Vương Nhất Bác, nếu thật sự có kiếp sau, em muốn biến thành cái gì?"

"Giờ anh còn có tinh thần nói chuyện hả?" Vương Nhất Bác không để ý đến câu hỏi của anh.

Tiêu Chiến mở mắt ra, ngước lên nhìn Vương Nhất Bác, dáng vẻ cau mày có chút kiều khí: "Trả lời anh đi."

"Không biết." Vương Nhất Bác không hề thích câu hỏi này chút nào, nhưng ánh mắt Tiêu Chiến mềm như bông mà quấn lấy cậu không buông, khiến cậu đành phải thở dài nói: "Vậy mèo đi."

"Mèo cũng khá tốt."

Vương Nhất Bác lại hỏi Tiêu Chiến: "Còn anh thì sao?"

"Ừm..." Tiêu Chiến suy nghĩ một hồi lâu, tựa như rất khó đưa ra lựa chọn, chọn kỹ rồi lại đưa ra một đáp án không đâu vào đâu: "Kiếp sau anh muốn làm một chiếc áo sơ mi hoa, một chiếc tay cầm máy game, hoặc là một cuốn truyện tranh."

Vương Nhất Bác không nặng không nhẹ chọc chọc vào eo anh, nói anh lại nói hươu nói vượn. Tiêu Chiến cũng lười giải thích với cậu, tìm một vị trí thoải mái trong lòng Vương Nhất Bác nói: "Vương Nhất Bác, anh chỉ là bị bệnh, em làm gì mà phải nhỏ giọng nói chuyện với anh như thế?"

Vương Nhất Bác cũng không tự phát hiện ra lúc nói chuyện giọng mình vẫn luôn rất nhẹ, nhẹ đến mức nếu trong phòng bệnh có người thứ ba, thì cũng chỉ hai người họ mới có thể nghe thấy. Cậu có chút ngượng ngùng hít hít mũi, nói: "Em quen rồi, lúc còn nhỏ bị bệnh bà ngoại cũng thường nói chuyện với em như vậy."

"Ò." Giọng Tiêu Chiến nghe như lại muốn ngủ rồi: "Vậy bà ngoại còn làm gì nữa?"

Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút: "Hát ru."

"Vậy em cũng hát ru cho anh nghe đi, Vương Nhất Bác."

"Em không."

"Xin em đấy." Tiêu Chiến túm tay áo Vương Nhất Bác nói.

Vương Nhất Bác thở dài, lại khẽ cười, thầm nghĩ làm sao mà người cả đời bệnh còn biết phát cáu. Cậu hắng hắng giọng, có chút ngượng ngùng nói: "Vậy em... Hát cho anh nghe bài hát mà lúc em còn nhỏ bà ngoại hay hát nhé."

Cậu bắt chước cách dỗ một em bé nhỏ, khe khẽ cách chăn vỗ về lên lưng Tiêu Chiến, nhẹ giọng hát.

'Xa xa nơi chân trời, hoa ban đang nở rộ.

Mỗi một đóa hoa, đều là dáng vẻ em vướng bận.

Để nó nở khắp con đường đợi anh về.

Dường như em, cũng chưa bao giờ rời xa anh.'



Lần này Tiêu Chiến không ở lại bệnh viện lâu, một mặt là bởi vì anh không thích mùi bệnh viện, mặt khác là vì Vương Nhất Bác cũng không thể ở mãi bệnh viện được. Tiêu Chiến phải thuyết phục rất lâu cậu mới chịu trở về Chi trấn, lúc đi còn có chút rầu rĩ không vui, nhỏ giọng nói: "Ba em vốn dĩ bảo em đến chăm sóc anh mà."

Tiêu Chiến đành phải đưa ra tấm lá chắn là bà ngoại, Vương Nhất Bác mới chịu về nhà.

Hôm ấy trước khi đi, bác sĩ Cố có đến kiểm tra phòng bệnh, Tiêu Chiến ngồi trên xe lăn chờ dì Trân làm thủ tục, nghe thấy giọng bác sĩ Cố liền đẩy xe tới, nhìn qua tâm tình không tồi. Bác sĩ Cố bước đến giường bệnh của anh ngồi xuống, hơi hất cằm nói: "Không nói 'tái kiến' với cậu nữa đâu, hai ta tái kiến chẳng phải chuyện gì tốt."

Tiêu Chiến bật cười, không đáp lời, lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bác sĩ Cố nhìn anh, luôn cảm thấy lần này Tiêu Chiến không khác gì những người bệnh nặng mới khỏi, đều chán ghét bệnh viện, đều vội vã muốn về nhà, càng quan trọng hơn là, đều là thần sắc nhẹ nhõm sau khi sống sót qua tai nạn.

Bọn họ ở cùng nhau một lát, cũng không nói quá nhiều, lúc bác sĩ Cố đứng dậy rời đi, mới gọi anh một tiếng.

"Tiêu Chiến." Bác sĩ Cố rút tay từ trong túi áo blouse ra, dừng lại trên vai Tiêu Chiến vài giây: "Kỳ thật sợ chết là chuyện tốt."

"Đã biết." Tiêu Chiến cười cười, cũng vỗ một cái lên cánh tay anh: "Sẽ tận lực bớt gặp anh lại."

Mãi cho đến khi dì Trân quay lại đưa Tiêu Chiến đi, bác sĩ Cố mới chậm chạp rời khỏi phòng bệnh, vừa đi đến bàn y tá đã gặp phải một thực tập sinh, hoang mang rối loạn cầm một xấp tài liệu nhỏ chạy đến: "Bác sĩ Cố, báo cáo giám định chứng minh tổn thương cột sống và tinh thần trên bàn làm việc của anh không phải là của bệnh nhân giường số ba sao? Hình như anh quên mang theo, tôi thấy người đã đi rồi!"

Bác sĩ Cố nhận lấy, ngón tay vân vê méo trang giấy, không chú ý lật qua lật lại hai lần, mỉm cười nói: "Bỏ đi, xem ra cậu ấy sẽ không dùng đến nữa đâu..."



Lần này ngồi xe, Tiêu Chiến hiếm có khi không ngủ, vẫn luôn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong xe thật sự buồn chán, anh kéo kính cửa sổ xuống một chút để thông gió. Dì Trân thấy thế lấy chiếc chăn mỏng trên đùi anh ra, nói: "Lần đầu tiên thấy con mở cửa sổ, không phải sợ nóng sao?"

"Dạ?" Tiêu Chiến quay đầu lại, sửng sốt một chút mới cười nói: "Không có gì, chỉ là... hóng gió cũng khá tốt."

Tài xế thấy Tiêu Chiến không ngủ, cũng hỏi một câu có thể mở nhạc lên không, hỏi xong còn ngượng ngùng cười cười: "Chạy lâu trên đường, sợ sẽ ngủ gật."

"Mở đi chú Từ, về sau cứ trực tiếp mở là được rồi, không cần hỏi ý con."

Tiêu Chiến nói xong lại quay ra nhìn ngoài cửa sổ, gió thổi khiến tóc anh có chút lộn xộn. Chú Từ mở không ít những bài hát cũ, Tiêu Chiến vậy mà cũng hát theo, thỉnh thoảng ngân nga vài câu. Chú Từ nghe thấy Tiêu Chiến ngân nga thì cũng cao hứng ngân nga theo, giọng hát tuy không hay, nhưng lại rất tình cảm, khiến dì Trân và Tiêu Chiến ở ghế sau nghe xong cũng trộm cười. Tiêu Chiến vừa cười vừa nghĩ, trước giờ anh không hề biết trên chiếc xe này của mình có nhiều ca khúc cũ đến vậy, càng không biết chú Từ đã lái xe cho mình năm sáu năm lại yêu âm nhạc đến thế. Có lẽ là vì chiếu cố anh ở ghế sau luôn ngủ, phần lớn thời gian trong xe đều yên tĩnh, chưa từng náo nhiệt như bây giờ.

Lúc xe chạy về đến cửa nhà, chú Từ tựa như còn chưa đã thèm, nhưng Tiêu Chiến lại không thể chờ thêm được nữa, anh chẳng cần nghĩ cũng biết Vương Nhất Bác nhất định là đang ngồi ngốc ở cửa chờ mình rồi. Quả nhiên, xe còn chưa kịp dừng hẳn, đã thấy Vương Nhất Bác chạy tới.

Cửa vừa mở ra cậu đã trông thấy Tiêu Chiến, miệng ngoác đến tận mang tai, nhưng trong xe còn có dì Trân, vì thế Vương Nhất Bác cũng chỉ có thể cố gắng đè nén sự vui sướng và hưng phấn xuống, ít nhất đừng để người khác thấy được. Tiêu Chiến thấy cậu như vậy chỉ muốn cười, cảm thấy cậu thật giống một chú cún nhỏ kích động đến mức muốn xoay mòng mòng tại chỗ, nhưng cũng chỉ có thể ngồi im chờ cún nhỏ.

Mãi cho đến khi về đến phòng Tiêu Chiến, lúc chỉ còn lại hai người bọn họ, Vương Nhất Bác rốt cuộc mới có thể ôm chặt Tiêu Chiến trong lòng, mái tóc mềm mại xõa tung cọ tới cọ lui bên tai Tiêu Chiến, thật ngứa.

"Chờ anh lâu không?" Tiêu Chiến khẽ xoa xoa gáy cậu.

Vương Nhất Bác buông anh ra, nói: "Không quá lâu, chỉ mới một lúc thôi." Nói thì nói như thế. Nhưng Tiêu Chiến rõ ràng trông thấy trán cậu đã đầy mồ hôi, tóc cũng ướt nhẹp một mảng, dán trên trán cậu. Tiêu Chiến vươn tay vuốt tóc cậu ra sau, để lộ cái trán trắng như tuyết, chẳng khác nào một đứa trẻ. Rút một tờ khăn giấy lau mồ hôi cho cậu, mắng cậu ngốc: "Cứ ở nhà chờ anh là được rồi."

Vương Nhất Bác lắc đầu, nhìn anh ngây ngô cười.

Tiêu Chiến vỗ vỗ cậu: "Em chờ anh một chút, anh muốn đi tắm một cái, vừa mới từ bệnh viện về."

"Được, em ôm anh đi."



Lúc đặt Tiêu Chiến vào trong phòng tắm, Vương Nhất Bác lại quấn lấy anh làm loạn một lúc, hôn đến cả mặt cả cổ Tiêu Chiến đều đỏ bừng, chỉ có thể dùng bàn tay chống lên ngực Vương Nhất Bác quay mặt đi, giống như né tránh nụ hôn của cún nhỏ. Lúc thoáng thấy hạ thân của Vương Nhất Bác, mặt Tiêu Chiến lại càng đỏ hơn nữa, hệt như bị dẫm phải đuôi mà lớn tiếng gọi cậu.

"Vương Nhất Bác!"

"Làm sao?" Đầu sỏ gây tội cúi đầu nhìn anh, căn bản không hề có chút hối hận nào.

Bàn tay Tiêu Chiến đặt trên ngực cậu càng dùng sức, cũng không thèm nhìn cậu, ngượng ngùng nói: "Em làm sao... ây da. Đi ra ngoài đi ra ngoài!"

Sau đó Vương Nhất Bác bị đuổi ra ngoài, lúc đi còn bày ra vẻ mặt vô tội, bị Tiêu Chiến trừng mắt nhìn chằm chằm mới cảm thấy thỏa mãn, thành thành thật thật ngồi trên giường, giảm nhiệt độ điều hòa, dùng cách thức vật lý hạ hỏa.

Tiêu Chiến đại khái cũng chẳng thích mùi của bệnh viện, lần này tắm rửa rất lâu, lúc sau ở trong phòng tắm khẽ vang lên tiếng ngân nga. Vương Nhất Bác nghe thấy thì bật cười, cũng không lên tiếng cắt ngang anh, cứ như vậy cách một cánh cửa nghe anh hát, nghe lâu rồi cũng ngân nga theo, chẳng qua Vương Nhất Bác không biết tên bài hát này, chỉ biết giai điệu và thuộc vài câu. Đến khi tiếng nước bên trong dừng lại, Tiêu Chiến ở bên trong gọi cậu, Vương Nhất Bác vừa định bước vào, Tiêu Chiến lại nói: "Hình như anh quên lấy áo rồi, em tùy tiện lấy cho anh một cái đi, trong tủ quần áo ấy."

"Ò, được."

Vương Nhất Bác mở cánh tủ quần áo ra, liền trông thấy chiếc áo thun của mình ở trong đó, ở giữa đám quần áo chỉ có hai màu xám trắng của Tiêu Chiến thật sự nổi bật, cậu khẽ cười một tiếng, không chút do dự chọn chiếc áo này. Lúc đi vào, Tiêu Chiến đang nghiêng đầu lau tóc, trông thấy chiếc áo trên tay Vương Nhất Bác thì ngẩn người, có chút ngượng ngùng nói: "Sao lại lấy cái này vậy?"

"Không thích à?"

Tiêu Chiến liếc cậu một cái thật sắc, không chờ Vương Nhất Bác nói tiếp câu thứ hai đã đón lấy tròng vào người, mặc vào rồi mới phát hiện, áo của Vương Nhất Bác vậy mà con rộng hơn của anh một chút. Tuy dáng người Tiêu Chiến rất cao, nhưng khung xương lại khá nhỏ, bờ vai hẹp hơn Vương Nhất Bác không ít, Vương Nhất Bác mặc đường nối bờ vai vừa vặn, anh mặc lại rơi xuống cánh tay, có điều dáng vẻ lùng thùng trông cũng thật đáng yêu. Vương Nhất Bác rất vừa lòng, cười hắc hắc nói:

"Phong cách bạn trai."

"Ngốc." Tiêu Chiến cười nói cậu.

Vương Nhất Bác không thèm để ý, ngân nga giai điệu vừa học được rồi ôm Tiêu Chiến lên, lúc lau tóc cho Tiêu Chiến cũng ngân nga mãi, đến tận khi lau xong rồi vẫn không dừng, hát đi hát lại cũng chỉ có duy nhất một câu. Đoán chừng ngay cả bản thân Vương Nhất Bác cũng không phát hiện ra, khi Tiêu Chiến cười hỏi cậu làm sao cứ hát mãi câu này, Vương Nhất Bác mới phản ứng lại, dừng động tác trong tay, nói: "Hả? Em có sao?" Suy nghĩ một chút lại ngây ngốc tiếp: "Hình như vậy nha."

Tiêu Chiến khẽ cười, nói:

"Em là sâu tai đi."

"Sâu gì?" Vương Nhất Bác vừa nghe thấy 'sâu' đã theo bản năng giơ tay vỗ vỗ sờ sờ lên tai, ngũ quan nhăn nhó, cứ như thể có con sâu nào đó thật sự chui vào trong tai vậy.

Tiêu Chiến thấy cậu vừa buồn cười vừa đáng yêu, cũng không đành lòng chọc cậu thêm, giải thích: "Sâu tai. Chính là nói trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại một đoạn nhạc, hệt như bị một con sâu chui vào."

Khuôn mặt nhăn nhó của Vương Nhất Bác cuối cùng cũng thả lỏng một chút, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vì cái gì nhất định phải là sâu chứ..."

Thế nhưng điều này cũng nhắc Vương Nhất Bác nhớ đến một chuyện, cậu vẫn luôn cảm thấy, bản thân phải nhớ mang thứ gì đó cho Tiêu Chiến, nhưng vừa trông thấy anh đã bay lên mây luôn rồi, quên cả đưa cho anh, lại chỉ mơ mơ hồ hồ cảm thấy có một chuyện như vậy, giờ mới nhớ ra lá thư mấy hôm trước lấy từ bưu điện còn chưa đưa cho anh. Vương Nhất Bác nói một câu: "Anh chờ chút" liền thở hồng hộc chạy xuống lầu, lấy trong cốp xe máy ra một phong thư lớn dã quăn mép, trước khi đưa cho Tiêu Chiến còn cẩn thận làm phẳng các góc.

Tâm trạng Tiêu Chiến vốn giống như chơi xích đu, vừa trông thấy túi giấy trong tay Vương Nhất Bác bỗng nhiên dừng lại giữa không trung, phảng phất như bị sự trống rỗng nhấn nút tạm dừng. Anh nhận phong thư từ tay Vương Nhất Bác, nhìn Vương Nhất Bác vẻ mặt chờ mong giục anh mau mở thư ra xem đi, khóe miệng còn giắt ý cười. Cũng may anh cười đủ thuần thục, Vương Nhất Bác không thể nhìn ra điều gì bất thường.

Trang giấy mỏng nhẹ bỗng trở nên vô cùng sắc bén, trở nên nặng trĩu, biến thành một lưỡi đao đen tuyền treo lơ lửng giữa đỉnh đầu anh. Dưới cái nhìn chăm chú của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến chậm chạp xé phong thư ra, như thể đang mở ra phán quyết dành cho mình, góc trang giấy A4 lộ ra, Tiêu Chiến không thể nói vì sao mình lại khẩn trương, là lại lần nữa trông thấy một phản hồi khiến anh thất vọng sao? Hay là vào lúc anh vừa mới nếm được chút tư vị ngọt ngào lại cho anh một đòn cảnh cáo? Rốt cuộc là mong chờ đáp án nào, ngay cả bản thân Tiêu Chiến cũng không rõ ràng lắm, anh ôm tâm tình tung một đồng xu lên, rút trang giấy kia ra.

"Thế nào?" Vương Nhất Bác cúi người hỏi: "Ngựa nhỏ nói gần đây nó thế nào rồi?"

Kỳ thật khoảnh khắc trước khi kết quả bày ra trước mắt, trong lòng anh cũng chờ mong một đáp án, Tiêu Chiến nhận được đáp án này, thở ra một hơi thật dài, ngẩng đầu cười với Vương Nhất Bác, nói: "Nó nói nó rất tốt, hết thảy đều tốt."

Vương Nhất Bác nghiêng đầu ngó trái ngó phải, chỉ là vẫn xem không hiểu, chẳng qua Tiêu Chiến nói vậy hẳn là đúng rồi, vì thế cậu cũng cười nói: "Thế thì tốt rồi."

Tiêu Chiến trải trang giấy kia trên đùi mình, di chuyển xe lăn tới trước cánh cửa kính trước ban công phòng anh, hỏi Vương Nhất Bác có thể giúp anh mở ra không.

Vương Nhất Bác nhìn sắc trời âm u, nói: "Lát nữa có thể sẽ có mưa."

"Không việc gì, hít thở không khí một chút."

Cửa kính sát trần bị mở ra, cơn gió mang hơi ẩm từ trên đê thổi tới khiến tấm rèm tung bay, cho thấy mưa sắp tới rồi. Vương Nhất Bác đứng cùng Tiêu Chiến ở ban công, cùng nhau nhìn đám mây đen như muốn đè nặng mặt sông ở phía xa, đợi cơn mua mùa Hạ này trút xuống.

Trong không khí ngột ngạt nặng nề, Tiêu Chiến bỗng cất tiếng: "Chờ có thời gian, chúng ta cùng đi xem hòa nhạc nhé?"

"Vâng?"

Vương Nhất Bác không biết là nghe không rõ hay chưa kịp phản ứng lại, nhưng Tiêu Chiến cũng không giải thích thêm, nói tiếp: "Chính là ban nhạc 'sâu tai' mà em hát, anh rất muốn xem concert của bọn họ."

"Được." Vương Nhất Bác không chút suy nghĩ đã đồng ý, như thể hết thảy những khó khăn sẽ gặp phải khi đưa Tiêu Chiến ra ngoài đều không nằm trong phạm vi suy xét của cậu. Cậu hỏi lại: "Khi nào vậy?"

"Chưa biết nữa." Tiêu Chiến mỉm cười, có chút tinh nghịch lại ngại ngùng, tựa như đang cười rõ ràng bản thân anh là người đưa ra lời mời hẹn hò, vậy mà ngay cả ngày cụ thể cũng không xác định được. Chẳng qua ngày nào cũng không quan trọng, Tiêu Chiến khẽ nhướng mày nói: "Khi nào bọn họ tổ chức concert, khi đó chúng ta liền đi thôi."

Nếu ngày mai bắt đầu, vậy ngay ngày mai sẽ đi; nếu mùa Đông mới bắt đầu, vậy mùa Đông rồi đi; nếu chờ thật lâu thật lâu đều không có, vậy cứ cùng nhau tiếp tục chờ thật lâu thật lâu.

Tiếng sầm ầm ì lăn qua trên đầu, gió lại đột ngột ngừng thổi, Vương Nhất Bác yên lặng một lát mới trả lời anh: "Được thôi, em còn chưa từng xem một buổi hòa nhạc nào đâu."

"Anh cũng chưa từng." Tiêu Chiến đầy cõi lòng mong chờ, nói: "Vậy đây chuyện đầu tiền chúng ta đều chưa từng làm."

"Ừm, cho nên phải cùng nhau làm."

Mưa lớn trút xuống cùng những lời cậu nói, vừa lớn vừa dày, từng giọt từng giọt nện xuống mặt đất, hắt vào ban công làm ướt tờ giấy đặt trên đùi Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác không thích ngày mưa, mưa làm mọi thứ trở nên ẩm ướt ngượng ngùng, không thể chạy xe, cũng không thể đi ra ngoài chơi. Nhưng Tiêu Chiến có vẻ lại rất thích, anh đẩy xe lăn dịch lên phía trước một chút, vươn tay đón mưa. Vương Nhất Bác cũng theo anh vươn tay tới, lúc rút tay lại mới nhìn những hạt ngọc trong tay ngây ngô cười.

Tiêu Chiến cúi đầu, gấp trang thư vưới kết quả đã nhận được vô số lần kia thành một chiếc máy bay giấy, phi vào trong màn mưa dày nặng.

Vương Nhất Bác nhìn anh, không biết vì sao, luôn có dự cảm những hình ảnh này cũng sẽ trở thành 'sâu tai' của mình, sẽ mãi mãi lưu lại trong đầu cậu không thể xóa nhòa.


.TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bjyx