Chương 24
Hạ Lâm đưa hai người an toàn trở về biệt thự Tĩnh An, Ngụy Nhược Lai dỗ dành Thái Đinh xong thì xuống lầu, thần kinh căng thẳng vẫn khiến thái dương anh đau nhức, anh rút ra một điếu thuốc từ hộp thuốc lá trên bàn, bật diêm và châm lửa, những ngón tay cầm điếu thuốc vẫn run rẩy như thể còn đang sợ hãi.
Sau khi hít mạnh hai hơi, anh mới bình tĩnh dặn dò Hạ Lâm việc cần làm tiếp theo. Việc đầu tiên sau khi rời biệt thự Tĩnh An là phải ngay lập tức mời một bác sĩ khoa chỉnh hình đến khám cho Thái Đinh, xem vai trái của cậu có bị nghiêm trọng gì không, việc thứ hai là nhờ Hạ Lâm mang những tài liệu đã ký đến trụ sở chính của ngân hàng.
Sau đó, dưới ánh mắt vừa lo lắng vừa tò mò của Hạ Lâm nhìn về phía tầng hai, anh thành thật nói: "Cậu ấy là người của tôi, đợi đến khi cậu ấy cảm thấy khá hơn rồi sẽ quyết định có nên nói cho cậu biết hay không."
Hạ Lâm há hốc miệng, kinh ngạc không nói nên lời, là bạn bè quen biết Ngụy Nhược Lai nhiều năm, cậu ta biết tính cách và cách làm việc của Ngụy Nhược Lai. Sau khi nghe câu này, cậu biết chắc chắn đó là sự thật, còn những bí mật phía sau khác, cậu ta chỉ có thể chờ Thái Đinh quyết định có muốn nói cho cậu ta hay không.
Hạ Lâm cảm thấy có lẽ mình cần một điếu thuốc vào lúc này, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể rời khỏi căn biệt thự số 133 trong sự kinh ngạc và không thể tin nổi.
Sau khi hút xong một điếu thuốc, bác sĩ cũng vừa đến.
Trên đường Chùa Tĩnh An có một nhà thuốc đông y, vị bác sĩ này khá giỏi trong việc điều trị các bệnh xương khớp. Đến nơi, ông kiểm tra vai trái của Thái Đinh, ấn một vài huyệt đạo để xác nhận, rồi quay sang báo với Ngụy Nhược Lai rằng không có vấn đề gì nghiêm trọng, những ngày tới không nên làm việc nặng hay nâng vật nặng, chỉ cần xoa rượu thuốc mỗi ngày.
Ngụy Nhược Lai đứng bên cạnh nghe bác sĩ dặn dò, cảm thấy yên tâm, rồi tự mình đưa bác sĩ xuống lầu.
Trở lại phòng, Thái Đinh đang nằm đắp chiếc chăn mỏng, không biết đang nghĩ gì, khi thấy anh quay lại thì liền ngồi dậy, đôi mắt đỏ hoe nhìn anh như vẫn chưa hoàn hồn.
Ngụy Nhược Lai im lặng ngồi ở bên giường, mở rộng hai tay, ngay lập tức Thái Đinh lao vào lòng anh, tựa như muốn tìm sự an ủi, cả người rúc trong vòng tay của Ngụy Nhược Lai.
Ôm nhau thật lâu trong im lặng, Thái Đinh Thái mới lên tiếng, giọng khàn khàn: "Ngụy Nhược Lai."
"Ừm."
"Hôm nay em không có bốc đồng, em nghĩ ông ấy sẽ không làm gì em, cũng biết anh sẽ đến cứu em ngay lập tức, nhưng em vẫn mạo hiểm, anh có giận không." Cậu dùng câu trần thuật, biết Ngụy Nhược Lai coi trọng cậu, cậu chủ động nhận sai, hy vọng đối phương đừng lo lắng, cố gắng dùng giọng điệu mềm mỏng.
"Anh không giận em, em không sao là tốt rồi."
Ngụy Nhược Lai sờ lên tóc cậu, hôn nhẹ lên trán cậu, sau đó là chóp mũi và môi, ôm hôn một lúc mới chịu buông ra.
Ngón tay cái lướt qua bờ môi của Thái Đinh, lại hôn một cái: "Hôm nay em làm rất tốt."
"Anh cũng vậy." Thái Đinh nghiêng mặt, môi chạm nhẹ vào mu bàn tay Ngụy Nhược Lai: "Cảm ơn anh đã đến cứu em."
Ánh hoàng hôn khiến mọi thứ trở nên mơ màng, sau cú sốc và một buổi chiều vất vả, Thái Đinh mới dần được an ủi chìm vào giấc ngủ. Ngụy Nhược Lai ngồi bên giường lặng lẽ một lúc lâu, tư thế gần như không thay đổi.
Đêm dần buông xuống, ánh sáng trong phòng không quá rõ ràng, Ngụy Nhược Lai nghĩ về mọi chuyện đã xảy ra, anh là người muốn bảo vệ Thái Đinh nhất, nhưng Thái Đinh cũng thật sự vì anh mà lâm vào tình huống nguy hiểm.
Nếu như trước ngày hôm nay, anh thật sự vẫn ích kỷ muốn Thái Đinh ở mãi bên mình thì sau sự việc ngày hôm nay, anh buộc phải đối mặt với sự thật bấy lâu anh không dám thừa nhận, dù là năm 1935 hay 1936, anh không nên vây khốn Thái Đinh ở thời đại và môi trường anh đang sống.
Thái Đinh không thuộc về nơi này.
Phong kiến, mê tín, những câu chuyện kỳ quái, những luận điệu vô lý, tất cả đã không còn quan trọng, chỉ cần tìm được cách để Thái Đinh quay lại năm 2023, Ngụy Nhược Lai nghĩ nghĩ, anh sẽ làm bất cứ điều gì.
Ngủ một giấc đến khi trời tối, Thái Đinh mơ màng tỉnh lại, tay trái cử động không còn đau nữa, chỉ còn hơi mỏi, lòng bàn tay còn chút ẩm ướt, là do Ngụy Nhược Lai đã nắm tay cậu suốt nửa buổi chiều.
"Dậy rồi à?"
"Sao anh cứ ngồi đây mãi vậy." Thái Đinh hỏi, giọng có phần lười biếng, pha chút cười: "Ngốc quá, sao anh không nằm xuống ngủ với em."
"Sợ đánh thức em, dậy rồi thì xuống lầu ăn chút đi, anh có nấu cháo." Ngụy Nhược Lai mỉm cười bật đèn đầu giường.
Anh không giỏi nấu nướng, chỉ biết nấu những món đơn giản như cháo và đồ ăn phụ, Thái Đinh ăn rất ngon miệng, vẻ mặt hài lòng.
Cửa phòng mở, gió đêm nhè nhẹ thổi vào từ đầu ngõ không đủ xua tan cái nóng giữa mùa hè oi bức, dù chỉ húp mấy ngụm cháo nóng cũng đã đầy mồ hôi trên trán.
Ngụy Nhược Lai ngồi với cậu ăn xong bữa tối, không biết lấy đâu ra chiếc quạt hương bồ quạt cho Thái Đinh, hai người lặng lẽ ngồi trong khu vườn nhỏ yên tĩnh.
Trong khu Tô Giới, chỉ cần không phải là vũ trường hay nhà hàng Tây thì còn lại hầu như vào ban đêm sẽ có vẻ yên tĩnh hơn.
Thái Đinh chợt nhớ đến câu "Trộm chút thời gian yên tĩnh giữa cuộc đời vội vã". Ngày hôm nay càng kịch tính và căng thẳng, càng thêm bình yên lại càng có cảm giác như họ đã trộm được một khoảnh khắc quý giá.
Uống hết tách trà, Thái Đinh đột nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt Ngụy Nhược Lai, tự nhiên ngồi lên đùi anh, mặt đối mặt. Ngụy Nhược Lai liếc nhìn cậu, mỉm cười hỏi hắn: "Có chuyện gì muốn nói à?"
Thái Đinh nghĩ mình chẳng thể nào tránh khỏi ánh mắt của Ngụy Nhược Lai, vì thế gật đầu, nhỏ giọng kể về cuộc gặp gỡ ngày hôm nay tại biệt thự nhà họ Thẩm, rồi kể về việc Bộ trưởng Thẩm đã điều tra về thân phận của cậu, cậu nhíu mày, trông có vẻ bối rối và lúng túng.
"Không sao đâu, ông ta sẽ không làm gì em đâu." Ngụy Nhược Lai vỗ nhẹ vào lưng cậu an ủi, tay còn lại vẫn thong thả phe phẩy chiếc quạt hương bồ.
Một lúc sau, Ngụy Nhược Lai chợt nhớ đến khuôn mặt muôn màu muôn vẻ của Hạ Lâm lúc rời đi, khẽ cười, thành thật nói với Thái Đinh: "Chắc là Tiểu Hạ bối rối lắm, cậu ấy thân với em hơn anh, em có muốn nói sự thật với cậu ấy không thì tùy em quyết định."
Nghĩ vậy, Thái Đinh mới giật mình đỏ mặt, hôm nay cậu và Ngụy Nhược Lai nắm tay nhau, ôm nhau trước mặt người ngoài, nếu không phải do lúc đó gặp cú sốc quá lớn, có lẽ cậu còn định hôn Ngụy Nhược Lai ngay trước mặt Hạ Lâm.
Cậu cảm thấy tiêu rồi, sự xấu hổ muộn màng của ngày hôm nay khiến cậu hoàn toàn mất lý trí và dũng cảm mà mình có ở biệt thự nhà họ Thẩm. Cậu ngượng ngùng vùi đầu vào vai Ngụy Nhược Lai, khó chịu ảo não gõ hai cái: "Em sợ cậu ấy sẽ không chấp nhận được."
Ngụy Nhược Lai khịt mũi, như đang trêu chọc nói: "Em hẹn hò với anh, em sợ cậu ấy không chấp nhận cái gì?"
"Nếu cậu ấy không thể tiếp nhận, sẽ làm khó sau lưng anh." Thái Đinh cố ý nói như vậy.
"Tiểu Hạ không phải loại người như vậy."
"Em biết chứ." Thái Đinh tinh nghịch nhéo eo Ngụy Nhược Lai: "Em đùa thôi, anh lại nghiêm túc rồi."
Những mảng xanh trong khoảng sân nhỏ số 133 của Biệt thự Tĩnh An đầy sức sống, có lẽ vào thời điểm này năm sau sẽ mọc lan dọc theo tường, tạo thành một vùng xanh tươi tốt. Ngụy Nhược Lai nhìn chăm chú một lúc rồi bỗng nghĩ đến lời của Thái Đinh vừa nói, dù Bộ trưởng Thẩm biết Thái Đinh không phải là con trai thực sự của nhà họ Thái, nhưng hiện tại ông ta không còn là mối đe dọa đối với họ, nhưng Thái Đinh sống ở thời đại này dưới một thân phận khác, vậy anh nên làm thế nào mới phải?
Thái Đinh không biết Ngụy Nhược Lai đang im lặng suy nghĩ chuyện gì, cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ cảm thấy không khí bên ngoài vẫn oi, cậu rời khỏi người Ngụy Nhược Lai, đi thẳng vào trong nhà, tắm một phát cho mát.
Ngụy Nhược Lai lo cho vai trái của cậu, liền theo cậu vào phòng tắm, mặt không đổi sắc mà cởi quần áo cho cậu, Thái Đinh cố gắng kiềm chế xấu hổ, ngoan ngoãn để anh xử lý.
Chỉ là thời tiết càng lúc càng nóng, nước lạnh xối xuống khiến cậu rùng mình, Ngụy Nhược Lai dùng khăn lau mặt cho cậu, cậu đột nhiên nắm lấy cổ tay Ngụy Nhược Lai, do dự nhìn đối phương hồi lâu, cậu đang trần như nhộng, Ngụy Nhược Lai vẫn giả vờ thờ ơ.
Dường như đoán được những lời chưa nói của cậu, Ngụy Nhược Lai mỉm cười nắm tay Thái Đinh, giọng điệu thân mật kèm theo dỗ dành nói: "Sợ tay em bị kéo căng."
"Không đau nữa, chỉ mỏi thôi." Thái Đinh hiếm khi chủ động, dịu dàng tiến lại gần, hôn lên môi Ngụy Nhược Lai một cái, sau đó vươn đầu lưỡi ướt mềm liếm cánh môi đối phương, đôi tay chủ động cởi bỏ quần áo trên người Ngụy Nhược Lai, áo vest, áo sơ mi, cà vạt, quần tây, rơi xuống sàn gạch ướt đẫm nước.
Ngụy Nhược Lai hít một hơi thật sâu, ném chiếc khăn đi, giữ chặt gáy Thái Đinh hôn đáp lại, bàn tay vuốt ve dọc theo vòng eo thon thả của Thái Đinh, vỗ về ngực đối phương, xoa nắn viên nhũ trước ngực Thái Đinh, nhào nặn đến đỏ bừng.
Hô hấp của Thái Đinh dần dồn dập, run rẩy trong tay Ngụy Nhược Lai, cảm thấy như bị bỏng từ đầu đến chân, nước lạnh xối đến cũng không dập được, hai người dán chặt vào nhau, hôn đến hơi thở đan xen. Sau khi tắm xong, Thái Đinh vẫn thở dốc một lúc, Ngụy Nhược Lai dễ dàng bế về phòng ngủ, ngã xuống chiếc giường hai người ngày đêm ngủ cùng nhau.
Ngụy Nhược Lai chống nửa người trên, kéo tay Thái Đinh sờ vào dương vật cực kỳ cứng rắn và nóng bỏng của mình, Thái Đinh rụt vai, nuốt nước miếng đánh bạo giật giật lên xuống, vẫn nghi ngờ với kích cỡ thế này sao có thể tiến vào cơ thể mình.
Sau khi cầm và di chuyển vài cái, Ngụy Nhược Lai hít một hơi thật sâu, lấy mấy lọ kem dưỡng da ở dưới đèn ngủ, quả thật không thầy dạy cũng biết, tự mình lấy ra một chút, làm nóng trong lòng bàn tay cho đến khi kem trong tay dính hơn, tiếp theo cúi đầu hôn Thái Đinh, đưa tay xuống dưới giúp Thái Đinh bôi trơn.
Nụ hôn phân tán sự chú ý, Thái Đinh cố gắng bỏ qua cảm giác khó chịu và kỳ lạ sau khi ngón tay tiến vào, cậu cảm thấy cơ thể mình càng lúc càng nóng, có thể cảm nhận rõ ràng những động tác không ngừng xâm nhập và thăm dò bên trong cơ thể mình, trong miệng ngâm nga thanh âm được Ngụy Nhược Lai hôn.
Ngụy Nhược Lai thử chạm vào một chỗ nào đó, toàn bộ hạ thân của Thái Đinh co rút, tiếng rên rỉ càng mỏng manh, cậu cảm thấy Ngụy Nhược Lai có thể lại dùng lực mạnh hơn, tiến vào sâu hơn.
Thịt mềm ướt nóng mở ra hơi đỏ, gắt gao bọc chặt ngón tay Ngụy Nhược Lai, anh rút ngón tay ra, xoa xoa chất lỏng dính dính trên bụng Thái Đinh, Thái Đinh ngơ ngác nhìn anh đến ngây người, Ngụy Nhược Lai mỉm cười, không chút do dự ấn vào phần thịt mềm ở eo, đỉnh dương vật chạm vào cửa động ướt mềm, từ từ đẩy vào trong.
Ngụy Nhược Lai chỉ mới tiến vào phần trên đã bị hút chặt, anh chậm rãi dừng lại, thấy Thái Đinh đang cau mày mím môi, khóe mắt ướt đỏ, vì thế cúi đầu hôn lên má Thái Đinh, hỏi: "Đau hửm?"
"Đau, nhưng anh có thể tiếp tục." Thái Đinh không khỏi cúi đầu, dùng một tư thế không quá thoải mái nhìn nơi hai người đang giao hợp, Ngụy Nhược Lai chưa tiến vào bao nhiêu, cậu hít sâu một hơi, trong lòng tự nhủ phải thả lỏng, đôi mắt ướt nhìn Ngụy Nhược Lai, giọng nói rất nhẹ nhàng và nghiêm túc: "Anh vào luôn đi."
Chỉ hơi đau một chút, nhiều hơn là cảm giác tê trướng, được lấp đầy hoàn toàn, có lẽ là do cơ thể Thái Đinh quá nhạy cảm, Ngụy Nhược Lai thử di chuyển mấy cái nhưng Thái Đinh lại không chịu được, bắn ra một dòng tinh dịch.
Dường như không ngờ Thái Đinh lại nhạy cảm như vậy, cả hai đều sững sờ trong giây lát, sau khi hiểu ra chuyện gì vừa xảy ra, mặt Thái Đinh càng đỏ hơn như sắp khóc, hơi cáu kỉnh: "Của anh lớn quá, em không biết..."
Không biết cái gì, cậu lắp bắp không nói được, nhưng Ngụy Nhược Lai vuốt ve cậu rất nhẹ nhàng, giống như đang an ủi, dùng ngón tay cái xoa phần đầu, nhưng sau đó lại thốt lên những lời không mấy thiện lương: "Nhạy cảm quá, nhanh hơn chút nữa thì như thế nào nữa?"
"Em không biết."
Thái Đinh muốn ngăn cản Ngụy Nhược Lai, nhưng không có tác dụng, lần nữa Ngụy Nhược Lai nhanh chóng đỉnh vào, càng lúc càng nhanh, đỉnh đến mức cả người cậu không ngừng bị đẩy lên đầu giường, được Ngụy Nhược Lai dùng sức ấn xương hông ngồi xuống, Thái Đinh bật khóc, bắp chân run rẩy.
Toàn thân cậu đã đẫm mồ hôi, Ngụy Nhược Lai đỉnh cậu đến choáng váng cả đầu óc.
Thái Đinh nhịn không được muốn khép hai chân lại, khoái cảm khủng khiếp như đang tích tụ sẽ nổ tung bất cứ lúc nào. Ngụy Nhược Lai không có ý tốt, đỡ cậu ngồi dậy, dùng tay ấn thật mạnh mông thịt cậu xuống, dương vật của anh trực tiếp đỉnh đến chỗ sâu nhất, Thái Đinh quỳ xuống không kịp, run rẩy đến mức không thể trốn thoát, sức của Ngụy Nhược Lai rất lớn, vây cậu lại, không cho cậu trốn đi.
Ngụy Nhược Lai ôm Thái Đinh, răng khẽ cắn viên nhũ chín mọng trên ngực Thái Đinh, còn dùng lưỡi trêu đùa chúng, rất kiên nhẫn, một tay anh loát động dương vật của Thái Đinh nhanh hơn. Khoái cảm trên dưới khiến đầu óc Thái Đinh trống rỗng, bị Ngụy Nhược Lai vây lại chịch rất nhiều, hai tay cậu ôm chặt lấy cổ Ngụy Nhược Lai, bụng dưới co giật đến mức tiếng kêu của cậu khàn hơn.
Trong phòng ngủ chỉ còn tiếng thở dốc đan xen của hai người, da thịt trần trụi nóng bỏng dán vào nhau, ôm lấy nhau.
Một bên giường bị xáo trộn, nhưng Ngụy Nhược Lai vẫn tiếp tục tấn công như một con dã thú không được cho ăn, hai tay ôm Thái Đinh, thì thầm bên tai: "Ôm chặt."
Thái Đinh bị chịch cho choáng váng, chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời, ôm cổ Ngụy Nhược Lai, ngay sau đó, cảm giác như trời đất quay cuồng, cả người được Ngụy Nhược Lai bế từ chiếc giường đang rối tung rối mù sang đặt lên chiếc bàn gỗ.
Cửa sổ ban công và rèm cửa đều đóng chặt, chỉ thấy mơ hồ một vệt ánh trăng.
Lưng Thái Đinh nặng nề bị ép vào tường, được Ngụy Nhược Lai ôm ngồi xuống chiếc bàn gỗ nhỏ nơi ngày thường anh làm việc, giấy tờ trên bàn bị cuốn đi một cách bừa bộn.
Ngụy Nhược Lai mãnh liệt hôn lên môi, má và cổ Thái Đinh, nụ hôn khiến Thái Đinh không ngừng thở dốc, cậu ngửa đầu tiếp nhận tất cả những gì mà Ngụy Nhược Lai mang đến, cảm giác tê dại từ dưới cơ thể dâng lên, đôi chân mịn màng vô thức ôm lấy eo của Ngụy Nhược Lai, tựa như đang mời gọi đối phương yên tâm tiếp tục tiến vào.
Hôm nay trong lòng cậu có quá nhiều hoảng sợ, xảy ra chuyện ngày hôm nay, cậu đã biết sợ, cậu từng cho rằng mình đến từ một thời đại mới, tất cả những lo lắng của cậu đều thuộc về thời đại đó, hiện giờ cả tâm trí và cơ thể đều bị mắc kẹt lại đây, trói buộc với Ngụy Nhược Lai.
Cậu tự trách mình vì hôm nay đã đoán sai một bước, suýt chút nữa gây ra rắc rối, cậu sợ mình sẽ xảy ra chuyện gì, bởi vì Ngụy Nhược Lai cũng sẽ lo lắng, cậu không nỡ để Ngụy Nhược Lai vì cậu mà phải sợ hãi.
Nụ hôn hòa với những giọt nước mắt nóng hổi, hai cơ thể trần trụi giao triền nhau nhưng đều cảm thấy vẫn không đủ, vai trái của Thái Đinh vẫn còn hơi đau, nhưng lực ôm của Ngụy Nhược Lai không nhẹ chút nào, như sợ bị mất đi vậy.
Hậu huyệt vẫn còn ướt mềm sau khi nghiền phá một lần, Ngụy Nhược Lai ấn vào khe hẹp đẩy toàn bộ dương vật đi vào, Thái Đinh căng thẳng, mu bàn chân đột nhiên run lên, hai chân theo bản năng kẹp chặt, dương vật vừa mới xuất tinh run rẩy ngóc đầu, cọ vào bụng Ngụy Nhược Lai, để lại một vệt dính nhớp.
"Nhẹ thôi, anh nhẹ một chút..." Thái Đinh cảm thấy miệng khô lưỡi khô, vẻ xin tha biến thành vẻ nũng nịu, cắn vào tai Ngụy Nhược Lai.
Dương vật to khủng bố của anh nhanh chóng ra vào trong cơ thể cậu, mỗi lần ra vào đều đỉnh đến điểm sâu nhất, ngày thường Ngụy Nhược Lai không nói nhiều, hôm nay cũng chỉ biết cày cấy như trâu, Thái Đinh biết trong người anh có lửa muốn phát tiết, cậu tiếp tục chịu đựng, muốn Ngụy Nhược Lai không cần cảm thấy có lỗi với mình.
Nếu trong tình yêu chỉ còn lại áy náy thì quá mệt mỏi, cậu run rẩy vì bị đỉnh, đôi tay ấn mạnh vào lưng Ngụy Nhược Lai để lại dấu, cậu bất chấp mà rên rỉ, lần nào cũng nói với Ngụy Nhược Lai: "Anh đừng có giận, em không trách anh."
Ngụy Nhược Lai nhéo cằm Thái Đinh, quấn lấy môi lưỡi của cậu, mô phỏng động tác quan hệ mà không ngừng thâm nhập, cho đến khi Thái Đinh không còn nói được một câu hoàn chỉnh, dương vật đã chạm đến điểm sâu nhất, anh mới dừng lại, chỉ là hôn môi nhưng hôn đến động tình.
Chứa đựng đồ vật của Ngụy Nhược Lai, xúc cảm quá rõ ràng, cậu chậm rãi chớp mắt, đưa lưỡi ra ngoài, thở hổn hển gọi: "Ngụy Nhược Lai."
Ngụy Nhược Lai vuốt ve mặt cậu, giống như ngắm nhìn bao nhiêu cũng không đủ, cuối cùng đáp lại cậu: "Ừm."
"Anh nói chuyện với em đi, đừng tự giận bản thân nữa."
"Được." Ngụy Nhược Lai mềm lòng, hôn lên mi mắt đỏ bừng vì khóc của Thái Đinh.
"Em muốn nói chuyện với anh, anh đừng tự trách mình."
"Được."
"Mỗi lần anh cử động, em thấy khó chịu."
"Em không thoải mái chỗ nào?" Ngụy Nhược Lai cau mày, như cho rằng Thái Đinh thật sự khó chịu, đang định từ từ rút ra, một tay sờ làn da mềm mại phần bên trong đùi non của Thái Đinh để bẻ nó sang một bên.
Thái Đinh siết chặt hai chân rồi kẹp lại lần nữa, mặt vừa đỏ vừa nóng, giọng nhỏ như muỗi giải thích: "Không, không phải, không phải ý đó, em muốn anh ở bên trong em, anh, anh nhanh lên."
Ngụy Nhược Lai ngừng nói, nhìn cậu, ôm đầu gối Thái Đinh vào tay, không nói một lời nhanh chóng đỉnh vào.
Anh trở nên thô bạo và không kiềm chế nữa, bởi vì sự dung túng và mời gọi không chút dè dặt của Thái Đinh, đỉnh đến chiếc bàn gỗ dưới chân phát ra tiếng kêu cọt kẹt.
"Sâu, sâu quá, sâu quá." Thái Đinh yếu ớt hạ tay xuống, ấn vào phần bụng dưới nơi đang hút vật kia, vòng eo gầy mỏng như có thể dễ dàng cảm nhận được Ngụy Nhược Lai đang ra vào phập phồng trong cơ thể mình, giọng nói dần bị vỡ thành từng mảnh: "Sâu quá đi."
Ngụy Nhược Lai dường như không nghe cậu nói gì, vừa động vừa hôn cậu, lúc thì hôn môi, lúc thì cắn vào vành tai cậu. Thái Đinh cảm thấy chân cậu đau như bị chuột rút, bụng dưới cũng đau, đầu dương vật của cậu cũng đau nên khóc hơi nhiều, lặng lẽ khóc, nước mắt cứ rơi không ngừng.
Ngụy Nhược Lai đã xuất tinh một lần, bây giờ lại phát tiết, dương vật to lớn nóng bỏng di chuyển ra vào lỗ thịt mềm càng nhanh. Chiếc bàn gỗ nhỏ va vào tường, không thể chịu đựng được sự giao hợp không kiểm soát của hai người, bắt đầu lung lay.
"Chờ, chờ chút, chờ chút, cái bàn..." Thái Đinh ngẩng đầu thở dốc, mơ hồ cảm giác chiếc bàn nhỏ phía dưới như đang rung lắc dữ dội, cậu khẩn trương đột nhiên hút đồ vật kia vào trong cơ thể, gọi Ngụy Nhược Lai: "Chồng, chờ một chút."
Ngụy Nhược Lai không dừng lại, thở hổn hển, thấp giọng hỏi: "Sao?"
"Cái bàn, cái bàn có vẻ không ổn."
Ngụy Nhược Lai sắp xuất tinh, thấy đôi mắt Thái Đinh sưng đỏ vì khóc, anh mềm lòng bế cậu lên, đi đến chỗ giường tương đối sạch, dương vật còn ở bên trong Thái Đinh, thúc mạnh và nhanh, Thái Đinh lại lên đỉnh và xuất tinh, toàn thân bủn rủn không còn gì.
Cùng lúc đó, bên tai vang lên một tiếng rầm, Thái Đinh giật mình, ôm chặt lấy Ngụy Nhược Lai.
Chiếc bàn nhỏ vô tội mới được sử dụng chưa đến nửa năm đã gãy tan tác đổ xuống mặt đất.
Ngụy Nhược Lai làm hồi lâu, cuối cùng nhìn vẻ mặt bối rối của Thái Đinh sau cao trào, nắm lấy tay Thái Đinh, nhẹ nhàng và dịu dàng gọi tên thân mật của Thái Đinh, Minh Châu, sau đó bắn toàn bộ vào trong cơ thể Thái Đinh.
"Minh Châu, Minh Châu, viên minh châu trong lòng."
tbc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro