Chương 17-18
Mở hãng giấy là việc nhỏ, qua mấy ngày thì cũng xong toàn bộ quy trình.
Cùng Tiến Hội là một tổ chức phi chính phủ nhưng nhân sự của tổ chức ngầm được đào tạo bài bản, công việc trao đổi tiền giấy diễn ra suôn sẻ.
Thái Đinh chịu trách nhiệm đổi tiền theo từng đợt, sau đó chuyển số tiền hợp pháp hiện tại cho những người phụ trách khác nhau và đóng thành từng đợt trên thân hoặc dưới đáy hành lý, dùng nhiều biện pháp khác nhau để vận chuyển chúng từ nơi địch chiếm đóng đến hậu phương để giải quyết vấn đề trao đổi vật tư quân dụng.
Mọi chuyện đầu này đang diễn ra thuận lợi, nhưng mặt khác, loạn trong giặc ngoài lại không có dấu hiệu thuyên giảm.
Chủ tịch Lữ của Ngân hàng Quốc gia Bến Thượng Hải bị bắt và bị buộc tội thực hiện các giao dịch với người Nhật, lợi dụng chức vụ để biển thủ tiền mặt từ ngân hàng, sau đó đổi với người Nhật lấy bạc. Sau khi thu lợi bất chính thì lão ta bù tiền mặt vào ngân hàng. Với chiêu trò làm không cần vốn này, lão ta đã kiếm được lợi nhuận lên tới 200.000 nhân dân tệ.
200.000 nhân dân tệ vào năm 1936 là một số tiền khổng lồ. Ngụy Nhược Lai không ngờ Chỉ tịch Lữ ngày thường trông bàng quan với thiên hạ lại có thể làm ra một việc bán nước đáng xấu hổ như vậy.
Tình trạng hỗn loạn khiến mọi người hoảng sợ. Trong ngân hàng từ trên xuống dưới đều tự kiểm tra, những ai đang có ý tưởng đều tự chủ động bóp chết nó trước khi hình thành. Trong tình hình hiện tại, giao dịch với người Nhật đều là Hán gian.
Cuộc khủng hoảng quốc gia nghiêm trọng chưa từng có, người dân khắp cả nước phát động phong trào chống Nhật cứu nước, số phận của Chủ tịch Lữ như thế nào không ai biết.
Hoạt động kinh doanh ngân hàng khác với hoạt động kinh doanh thương mại thông thường. Đương nhiên, những nhân viên mới vào ngân hàng là những người chịu nhiều thiệt thòi, rất nhiều trong số họ là sinh viên đi du học về hoặc sinh viên các trường đại học danh tiếng mới đến làm việc tại ngân hàng, bắt đầu từ cấp độ cơ bản nhất, và khi đến tuổi thâm niên, đãi ngộ của họ mới tăng theo tỷ lệ nhất định.
Chủ tịch Lữ không còn là nhân viên cấp thấp nhưng lão ta vẫn bị lòng tham chi phối. Người khác cũng chỉ có thể cảm thán một câu rằng lão ta đáng bị như vậy.
Ngụy Nhược Lai trời sinh là một nhân viên ngân hàng. Sinh viên đại học có lẽ phải mất nhiều năm mới có được kiến thức chuyên môn. Trong khi anh còn trẻ đã trở thành người viết giáo án cho sinh viên học tập.
Trong những năm đầy biến động, Ngụy Nhược Lai tình cờ nắm bắt được cơ hội quan trọng là việc phong tỏa tiền mặt ở Vũ Hán, bãi bỏ thay đổi nhân dân tệ và cải cách tiền tệ hợp pháp. Ngân hàng Quốc gia Bến Thượng Hải là thế giới mới của anh, anh được người thầy Thẩm Đồ Nam của mình đề bạt, từ một nhân viên ngân hàng bình thường trở thành Trưởng phòng Ngụy hiện nay, giờ lại đường ai nấy đi với Thẩm Đồ Nam vì lý tưởng khác nhau. Sự kiêu ngạo trong xương cốt anh ngày càng lớn mạnh, anh dũng cảm, mưu lược và có tham vọng muốn ngồi vào vị trí Chủ tịch Ngân hàng Quốc gia Bến Thượng Hải, anh ngủ đông nhiều năm, từng bước mở đường cho chính mình.
Chỉ là anh không ngờ con đường này lại đến nhanh như vậy, ngay khi sự việc của Chủ tịch Lữ lộ ra, Ngân hàng Quốc gia Bến Thượng Hải sẽ sớm bầu ra chủ tịch mới.
Vì vậy, Ngụy Nhược Lai lại bận rộn, ban ngày đi sớm, buổi tối đến tận giờ giới nghiêm mới về, thỉnh thoảng có hôm cả đêm không về.
Một buổi sáng, Ngụy Nhược Lai thay bộ đồ công sở thường ngày, sau khi rửa mặt xong chuẩn bị ra ngoài thì đột nhiên Thái Đinh chặn anh lại, hỏi lịch trình bận rộn của anh có liên quan đến việc bắt giữ Chủ tịch Lữ hay không, Ngụy Nhược Lai đáp đúng.
Thái Đinh không rảnh lo nghĩ đến lời thề cậu không thích Ngụy Nhược Lai, cậu nói với Ngụy Nhược Lai một cách nghiêm túc: "Cậu tuyệt đối không được dính líu đến chuyện của Chủ tịch Lữ, nếu ông ta bị buộc tội là Hán gian, thì thần tiên cũng không cứu được cậu đâu."
Ngụy Nhược Lai đứng trước cổng sắt của sân, gió buổi sáng thổi nhẹ, bức tường gạch đỏ được ánh nắng ban mai chiếu rọi, Thái Đinh đang mặc bộ đồ ngủ còn chưa kịp thay ra ở nhà, nhìn anh dưới ánh mặt trời.
Cảnh tượng này thật bình thường nhưng cũng quá ấm áp, Ngụy Nhược Lai bàng hoàng nghĩ, giống như một người vợ mới cưới dặn dò người chồng trước khi ra ngoài, buổi sáng ôm chồng tạm biệt, chiều tối trở về lại ôm lần nữa.
Không biết con nhà ai trong ngõ sáng sớm đã lật bát, leng keng vài tiếng, Thái Đinh cau mày như không vui, lo lắng đến gần Ngụy Nhược Lai: "Rốt cuộc cậu có nghe tôi nói không hả? Đừng xen vào việc của người khác, dù cho Chủ tịch Lữ phải gánh chịu hậu quả như thế nào, cậu không được nhúng tay vào."
Thái Đinh như lửa sém lông mày mà cẩn thận dặn dò, khiến Ngụy Nhược Lai mềm lòng hơn một chút.
Kể từ ngày Thái Đinh nói rõ với anh, đã rất nhiều ngày bọn họ không thân thiết với nhau như vậy.
Thậm chí Ngụy Nhược Lai còn nhàn nhã suy nghĩ, muốn nhìn kỹ người trước mặt, đếm lông mi của cậu, nhưng ngày đó đã cắt đứt đường lui của mình, tạm thời không thể làm được gì.
Một lát sau, Ngụy Nhược Lai nhẹ nhàng mỉm cười gật đầu: "Yên tâm, không phải bận vì chuyện của chủ tịch Lữ, mà phải xử lý một số việc liên quan đến nhiệm vụ của mình thôi."
"Thật?"
"Ừm, thật."
"Tốt nhất là cậu không được gạt tôi." Thái Đinh hoài nghi nhìn Ngụy Nhược Lai hồi lâu, nhưng không thấy chút chột dạ nào từ đối phương nên yên tâm hơn một chút, nhưng cậu vẫn nói thêm một câu nữa: "Vậy cậu ngoéo tay với tôi đi."
"Là sao?" Ngụy Nhược Lai bối rối.
"Này cũng không biết hả? Không lẽ ở thời của bọn tôi mới có?" Thái Đinh đưa ngón út ra, một tay khác bắt lấy tay Ngụy Nhược Lai, bảo đối phương làm tương tự, sau đó móc vào nhau: "Như vầy nè, ngoéo tay, đóng dấu, cậu phải giữ lời, ai nói xạo là chó."
Bây giờ cậu quyết định không đặt gánh nặng tâm lý lên Ngụy Nhược Lai nữa, khả năng điều chỉnh bản thân của Thái Đinh thật đáng kinh ngạc, giống như công nghệ máy tính của thế kỷ mới, những ký ức mà cậu không thích lưu giữ có thể bị xóa sạch chỉ bằng một cú nhấp chuột.
Cũng như trước khi biết mình thích Ngụy Nhược Lai, hai người vẫn vui vẻ ở chung.
Ngụy Nhược Lai cúi đầu nhìn ngón tay hai người đan chặt nhau, đáp được rồi đến ngân hàng, suốt dọc đường chỉ nghĩ đến cảm xúc lòng ngón tay mềm mại của Thái Đinh.
Ngân hàng Trung ương, một trong bốn ngân hàng lớn, cuối năm ngoái Giám đốc Thẩm đã lợi dụng cải cách tiền tệ hợp pháp để trở thành Chủ tịch, Bộ trưởng Bộ Tài chính Thẩm, là cha của Thẩm Đồ Nam nên việc bổ nhiệm anh ta càng thuận buồm xuôi gió.
Hôm nay Ngụy Nhược Lai đã kiểm tra một tài khoản, buổi chiều theo dõi việc thành lập Văn phòng Chấp nhận Hối phiếu của Ngân hàng Thượng Hải, chủ yếu xử lý việc chấp nhận và chiết khấu các hối phiếu liên ngân hàng, hối phiếu chấp nhận ngân hàng, hối phiếu chấp nhận thương mại và hối phiếu chấp nhận bởi tổ chức chấp nhận (*), điều lệ rườm rà, những người phụ trách quan trọng đều có liên quan trong đó.
(*)承兑所承兑汇票 - hối phiếu đã được chấp nhận bởi tổ chức chấp nhận. Đây là một loại công cụ tài chính được sử dụng trong giao dịch thương mại:
承兑 (Chấp nhận): Là hành động một bên (thường là ngân hàng hoặc tổ chức tài chính) đồng ý thanh toán số tiền ghi trên hối phiếu vào một thời điểm nhất định trong tương lai.
汇票 (Hối phiếu): Là chứng từ mà người phát hành yêu cầu người trả tiền (người nhận hối phiếu) thanh toán một khoản tiền nhất định trong một thời gian cụ thể.
承兑所承兑汇票, thường chỉ hối phiếu mà một tổ chức (ví dụ: ngân hàng) đã xác nhận sẽ thanh toán đúng hạn. Điều này làm tăng độ tin cậy và giá trị của hối phiếu trong giao dịch.
Thẩm Đồ Nam là một trong số họ. Chiều tối, khi công việc kết thúc, Thẩm Đồ Nam đang chuẩn bị rời khỏi văn phòng chấp nhận mới thành lập, khi \ đi ngang qua Ngụy Nhược Lai thì dừng lại, đưa ra lời mời.
"Ngày mai nhà tôi có tổ chức tiệc thọ cho cha tôi, không biết Cận Chân đã nói với cậu chưa, nhớ đến tham gia."
Thầy trò hiện giờ có bất hòa thì vẫn duy trì phong độ quân tử, đặc biệt là Thẩm Đồ Nam gần đây mới biết Ngụy Nhược Lai có ý định được bầu làm Chủ tịch Ngân hàng Quốc gia, trong thâm tâm anh ta thật ra cũng không xem là chuyện lớn. Tưởng trời sinh đa nghi, nếu chủ tịch của bốn ngân hàng lớn đang âm mưu chống lại gia đình họ Thẩm, sợ rằng họng súng sẽ nhắm vào gia đình họ Thẩm, có Ngụy Nhược Lai chắn ngang một chân, cũng không tính là chuyện xấu.
"Tôi sẽ tham gia, đi thong thả Chủ tịch Thẩm." Ngụy Nhược Lai đứng thẳng, nói lời tiễn người, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, không cúi mình dù chỉ một tấc.
Trở lại biệt thự Tĩnh An, ánh hoàng hôn lúc chiều tà ánh đỏ nửa bầu trời, trong ngõ có tiếng người gọi bọn trẻ về nhà, Ngụy Nhược Lai ngồi yên lặng trong nhà một lúc lâu, rõ ràng bên ngoài náo nhiệt như vậy, nhưng trong nhà vắng Thái Đinh, anh lại cảm thấy yên tĩnh đến mức làm người ta tương tư, yên lặng quá không thể ngồi lâu được.
Cuối cùng anh đứng dậy, rời nhà, đi về phía cửa hàng giấy.
Mặc dù cửa hàng giấy mở ra để phục vụ công tác ngầm của tổ chức đảng nhưng Thái Đinh rất thích thú, cậu có công việc kinh doanh độc lập, luôn có tinh thần tốt, vui vẻ khi tiếp xúc với khách hàng.
Ngụy Nhược Lai đứng ở đối diện bên kia đường, nhìn vào trong cửa hàng, xe buýt số 2 Hoa Thương đi ngang qua, bánh xe lăn trên mặt đất khiến bụi bay mù mịt, Ngụy Nhược Lai thấy Thái Đinh đang đứng trong quầy nói chuyện với khách hàng, vị khách này như đang muốn đặt hàng, sau đó chồng tiền đặt cọc, Thái Đinh viết hóa đơn cho khách hàng, nhìn theo khách hàng rời khỏi cửa hàng.
Vừa tiễn khách hàng xong, cậu ngẩng đầu lên, trong nháy mắt đã trông thấy Ngụy Nhược Lai ở phía đối diện, Thái Đinh cảm thấy tim mình lúc đó đập nhanh hơn vài nhịp, không biết vì sao, rõ ràng là cách nhau khá xa, hai người lại giống như có thể nhìn rõ trong mắt nhau, im lặng mà nhìn nhau.
Trên phố nhộn nhịp người qua lại, trời dần tối, các cửa hàng lân cận đều đang đóng cửa, tiếng động lớn đến mức khiến Thái Đinh cuối cùng cũng hoàn hồn.
Cậu hoảng hốt vội vàng quay người đi vào trong cửa hàng, dọn dẹp chuẩn bị đóng cửa thì Ngụy Nhược Lai đã đi qua đường, lặng lẽ giúp cậu đóng cánh cửa lưới sắt nặng nề, giống như đã ăn ý từ rất lâu, chuyện gì cũng phối hợp với nhau rất khéo léo.
Cả hai đều không đề cập đến việc tối nay sẽ ăn gì, cứ thế đi về phía quán hoành thánh của chú Tống, người quen cũ vừa nhìn thấy đã chạy lại tiếp đón bọn họ ngồi xuống, hỏi sao lâu nay không thấy họ đến.
"Bận quá, không có thời gian." Thái Đinh cười nói với đối phương.
"Hôm nay có muốn thử món mì Dương Xuân không? Không bán, là quán tự làm để ăn, các cậu cũng thử nhé?"
"Cám ơn chú Tống." Thái Đinh nở nụ cười thu hút, nói cảm ơn xong thì cùng Ngụy Nhược Lai ngồi xuống.
"Bây giờ cậu còn thân với chú Tống hơn tôi." Ngụy Nhược Lai nói đùa, giọng trầm thấp như đang thì thầm.
Thái Đinh chống cằm ngơ ngác, không trả lời anh.
Một lúc sau, mì Dương Xuân được bưng ra, là món mì trắng trong nước dùng trong màu xanh biếc, mùi thơm khiến người ta đặc biệt muốn ăn, Thái Đinh không khách sáo cầm đũa gắp gọn mì Dương Xuân, cắn một miếng rồi húp một miếng nước dùng, thật ấm bụng, cậu phồng miệng khen, nói đùa rằng tay nghề này nhất định phải truyền lại cho Tiểu Hồ, sau này trở thành một quán ăn có tuổi đời hàng trăm năm, mọi người sẽ xếp hàng đến ăn.
Chú Tống được cậu khen rất vui vẻ, đi vào trong bưng ra một đĩa dưa muối nhỏ.
Ngụy Nhược Lai cũng lắc đầu cười.
Anh suy nghĩ, quyết định không nói cho Thái Đinh về bữa tiệc của nhà họ Thẩm. Một số người trong bữa tiệc hôm đó nếu không phải kiểu miệng thì cười mà dao găm giấu sau lưng thì cũng là khẩu phật tâm xà, anh biết rõ hơn ai hết, chỉ cần có một chút khả năng không an toàn, anh đều không muốn để Thái Đinh gặp nguy hiểm.
Ngày tiệc mừng thọ của Bộ trưởng Thẩm, Ngụy Nhược Lai đi một mình bước vào biệt thự của nhà họ Thẩm, vô cùng náo nhiệt, người của Thương hội, người của ngân hàng và một số thành viên của Hội đồng Tô Giới cũng có mặt ở đó, bữa tiệc còn có chơi nhạc jazz.
Thẩm Cận Chân thực sự không thích những dịp như thế này, trốn cả ngày, buổi tối không thể không về nhà, sau khi chào hỏi cha và anh trai, liền đi thẳng đến chỗ Ngụy Nhược Lai.
"Sao Thái Đinh không đi cùng anh?"
"Không thích hợp, cậu ấy còn nhỏ."
Thẩm Cận Chân hơi sửng sốt, sau đó che miệng cười nói: "Nghe lời anh thì hơi kỳ lạ nha, cậu ấy cũng mười chín tuổi rồi, nhỏ gì nữa? Anh nhất định phải dẫn cậu ấy ra ngoài nhiều hơn."
"Cô xem trong số những người ở đây, cậu ấy có thể làm bạn được với ai?" Ngụy Nhược Lai nhấp một ngụm rượu ngoại, mặt không đổi sắc: "Huống hồ thế giới cậu ấy từng thấy không chừng còn lớn hơn của chúng ta."
Nghe vậy, Thẩm Cận Chân như trầm tư nhìn chằm chằm Ngụy Nhược Lai một hồi, sau đó thong thả lên tiếng, bày tỏ sự nghi ngờ: "Thật kỳ lạ, mỗi lần nhắc tới Tiểu Thái Đinh, đều, nói thế nào nhỉ, đều rất che chở cho cậu ấy, không đúng, là che chở vô cùng, anh cũng đừng lúc nào cũng đối xử với cậu ấy như một đứa trẻ hay một đứa em trai, có thể làm bạn hay không, cậu ấy là một người có chừng mực, sẽ biết phán đoán."
Lời của Thẩm Cận Chân quả nhiên có lý, Ngụy Nhược Lai không hề chột da, anh không xem Thái Đinh như con nít hay đứa em trai, mà anh đã xem Thái Đinh là người trong lòng, là viên ngọc trai trong lòng bàn tay, cho nên mới che chở đối phương mọi lúc.
Bữa tiệc đã diễn ra được một lúc, Thẩm Đồ Nam đang bận uống rượu nói chuyện với những người thuộc tầng lớp thượng lưu, Ngụy Nhược Lai và Thẩm Tấn thực sự bầu bạn cùng nhau, không muốn liên quan đến đó.
Hai người nhỏ giọng trò chuyện với nhau, không biết Bộ trưởng Thẩm đến gần từ lúc nào.
"Nhược Lai, mấy ngày không gặp rồi, công việc ở ngân hàng vẫn thuận lợi nhỉ?"
"Phiền Bộ trưởng Thẩm quan tâm, mọi chuyện đều thuận lợi."
Bộ trưởng Thẩm làm ra vẻ mặt hiền từ, liếc nhìn con gái Thẩm Cận Chân: "Hôm nay là tiệc mừng thọ của ta, ta cũng muốn nhân ngày tốt thế này hỏi cậu, cậu và Cận Chân khi nào mới để người lớn gặp nhau?"
Thẩm Cận Chân lập tức cau mày, rõ ràng cô đã nói với cha mình rằng cô không có ý tứ gì với Ngụy Nhược Lai, lại nhắc đến trong dịp như thế này, thật khiến cho cô khó xử.
Nhưng nhìn Ngụy Nhược Lai thì không biết anh có tức giận hay không, chỉ lịch sự trả lời: "Cô Thẩm và tôi là bạn tốt của nhau, giống như với Hạ Lâm, con trai của Hội trưởng Hạ. Ông hỏi tôi như vậy sẽ khiến mọi người hiểu lầm, sau này làm sao cô Thẩm có thể tìm được người mình thương?"
Lời này của anh, hoàn hảo đến mức không thể tìm ra sai sót nào.
Bộ trưởng Thẩm lại nói: "Nghe nói gần đây cậu đang chuẩn bị cho cuộc lựa chọn và bổ nhiệm làm chủ tịch Ngân hàng Bến Thượng Hải. Thanh niên có chí khí là điều tốt, cậu cũng biết, việc lựa chọn và bổ nhiệm chủ tịch còn có một số nhân viên ngân hàng đi du học về, cạnh tranh không ít, cậu dù sao cũng từng là học trò của Đồ Nam, sau này nếu cậu và Cận Chân thành hôn thì càng vui mừng gấp bội, đến lúc đó ai dám không để mặt mũi cho con rể của nhà họ Thẩm chứ?"
Công khai nói về chuyện tốt của cuộc hôn nhân, nhưng lại ngầm muốn dùng việc này để kiềm chế Ngụy Nhược Lai. Cho dù chủ tịch tiếp theo của Ngân hàng Bến Thượng Hải có phải là Ngụy Nhược Lai hay không, đến lúc đó thành hôn với Thẩm Cận Chân, vẫn là vật trong tay của nhà họ Thẩm, nếu Tưởng muốn làm gì nhà họ Thẩm, thì Ngụy Nhược Lai có thể trở thành vật tế thần.
Suy cho cùng, bộ trưởng Thẩm còn toan tính nhiều hơn cả Thẩm Đồ Nam, từng câu từng chữ đều tính trong tay, dường như chẳng sợ Ngụy Nhược Lai nghe ra được ý tứ của ông ta.
Ngụy Nhược Lai sao có thể không nghe ra, anh chỉ là cười cười như đang trào phúng.
"Cha!" Thẩm Cận Chân tức giận, cảm thấy khó xử.
Trước khi âm thanh này thu hút sự chú ý của người khác, giây tiếp theo, một âm thanh giòn tan của ly rượu rơi xuống sàn gạch gây ra một náo động nhỏ.
Nhìn lên, trên bộ âu phục đắt tiền của Bộ trưởng Thẩm có một vết rượu.
Thẩm Cận Chân cũng bị dọa giật mình, sau khi thấy rõ người đến, cô càng cảm thấy khó tin hơn. Sắc mặt Ngụy Nhược Lai vốn bình tĩnh cả đêm đột nhiên trở nên lạnh lùng.
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi bị trẹo chân, tôi cũng giật mình, thực sự xin lỗi." Thái Đinh đắc ý nhướng mày nhìn Hạ Lâm bên cạnh, tiếp tục cường điệu: "Đều là lỗi của tôi, hồi nhỏ tôi bị chó dí ngã nên bị ảnh hưởng tâm lý, chỉ cần nghe thấy tiếng chó sủa là tôi rất sợ, vừa rồi không biết tiếng chó sủa ở đâu, làm tôi sợ quá không đứng vững nên lỡ tay đánh rơi rượu, thực sự xin lỗi."
Hạ Lâm sửng sốt hồi lâu mới hiểu ra ẩn ý trong lời nói của Thái Đinh, cậu ta nhịn cười, liếc nhìn Bộ trưởng Thẩm lúc này sắc mặt đã chuyển sang màu gan lợn, sắp nổi cơn tam bành, Thẩm Cận Chân bước ra nói trước: "Hạ Lâm, sao hai người đến muộn vậy, không sao, không sao, cũng không phải cố ý, cứ để phục vụ dọn dẹp, hai người nhanh đi thay quần áo sạch đi."
Nói xong thì quay sang bộ trưởng Thẩm nói: "Cha, cha cũng đi thay quần áo trước đi ạ, kẻo khách khứa mất nhã hứng."
Trong bữa tiệc bắt đầu có tiếng người xì xào, bộ trưởng Thẩm treo mặt, tức giận mắng: "Thật lố bịch!" sau đó đi thẳng lên tầng hai.
Khi Hạ Lâm tình cờ đi ngang qua cửa hàng giấy, thấy Thái Đinh vẫn còn ở đó, nên mới nhiều chuyện hỏi sao Ngụy Nhược Lai không dẫn cậu đến biệt thự nhà họ Thẩm.
Sau khi hỏi thăm, Thái Đinh mới biết hôm nay có tiệc mừng thọ ở nhà họ Thẩm, Ngụy Nhược Lai đi một mình không dẫn cậu theo, đột nhiên nổi giận trong lòng, ban đầu cậu không chịu đi cùng nhưng Hạ Lâm cảm thấy chỉ là một buổi tiệc mừng thọ nên rủ Thái Đinh đi cùng, thuyết phục mãi cậu mới chịu nghe theo lời cậu ta.
Kết quả vừa bước vào biệt thự của nhà họ Thẩm thì nghe Bộ trưởng Thẩm nói mấy lời đó với Ngụy Nhược Lai, Ngụy Nhược Lai có thể giữ bình tĩnh, nhưng Thái Đinh thì không, cậu không thể nghe người khác nói lời không tốt về Ngụy Nhược Lai, nói trước mặt không được, nói sau lưng càng không được, ai nói cũng không được.
Lúc này mới xảy ra cảnh tượng vừa kịch tính vừa buồn cười như vậy, sau khi Thái Đinh được Hạ Lâm đưa ra khỏi nhà họ Thẩm, cậu mới muộn màng tỉnh ngộ, như chưa hết kinh ngạc, hỏi Hạ Lâm: "Vừa rồi Ngụy Nhược Lai trông thế nào?"
"Cái gì thế nào?" Hạ Lâm hỏi.
"Có tức giận không?"
Hạ Lâm vỗ đầu nói: "Tôi đúng là hồ đồ, nếu anh Nhược Lai biết tôi đưa cậu đến đây gây ra chuyện vừa rồi, hai chúng ta nhất định sẽ bị mắng."
Thái Đinh cảm thấy hơi áy náy: "Xin lỗi nha, là tôi liên lụy cậu."
"Bỏ đi, ồn ào quá." Hạ Lâm lắc đầu: "Tôi đưa cậu về trước."
Thái Đinh biết hôm nay cậu hơi kích động nên ngoan ngoãn đồng ý, rời đi trong lưu luyến, liếc nhìn biệt thự nhà họ Thẩm mấy lần, không biết tiếp theo Ngụy Nhược Lai sẽ ứng phó thế nào.
Sau khi Hạ Lâm đưa Thái Đinh về nhà, cậu ta bảo cậu yên ổn ở nhà đợi Ngụy Nhược Lai về tính sổ, Thái Đinh liên tục gật đầu, nhìn Hạ Lâm rời đi, Thái Đinh thở dài thườn thượt, không thật sự muốn về nhà, cậu hơi chán, nghĩ nghĩ một chút, vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới đến giờ giới nghiêm, vì thế cuốc bộ đến tiệm ăn của chú Tống.
Chú Tống đang bận việc, Tiểu Hổ đang ngồi chồm hổm dưới đất chơi một mình, chú Tống trông thấy Thái Đinh, thở dài hỏi sao có mỗi cháu đến thế, muốn chú làm cho bát hoành thánh không.
"Hôm nay cậu ấy nhiều việc, cháu không ăn đâu, cháu mới ăn xong, chỉ ghé qua chơi với Tiểu Hổ chút thôi ạ."
"Được được được, chú thấy cháu cũng y chang Tiểu Hổ, mấy đứa nhóc đang tuổi ăn tuổi lớn."
Ngọn đèn dầu dưới mái hiên không quá sáng, Tiểu Hổ cầm cây roi nguệch ngoạc trên mặt đất, gọi anh Thái Đinh một cách trẻ con.
Một lớn một nhỏ lại bắt đầu trò chuyện, Thái Đinh nói cậu đang gặp rắc rối, Tiểu Hổ hỏi cậu: "Anh ơi, gặp rắc rối là gì ạ?"
Thái Đinh cười chua chát, đổi chủ đề, hỏi Tiểu Hổ có muốn nghe chuyện ngày xửa ngày xưa không, Tiểu Hổ ném cây roi, rất ngoan mà cười nói em muốn nghe.
Vì thế Thái Đinh ôm Tiểu Hổ ngồi xuống băng ghế, bắt đầu kể Tiểu Hổ nghe chuyện về tivi và máy tính trong tương lai, đường sắt cao tốc là gì, nói mọi người đều có thể đi máy bay to ơi là to, nói rất nhiều, Tiểu Hổ nghe như truyện cổ Ngàn lẻ một đêm, nghe một lúc thì buồn ngủ, chú Tống vội đến bế Tiểu Hồ đi ngủ.
Thái Đinh an tĩnh lại, lại thấy hơi chán nản. Nói lâu như vậy, có lẽ Ngụy Nhược Lai đã trở về biệt thự Tĩnh An rồi, cậu đứng dậy phủi quần chuẩn bị về nhà, xoay người thì thấy Ngụy Nhược Lai từ trên xe của Thẩm Cận Chân bước xuống, theo sau là Thẩm Cận Chân.
Suốt bữa tiệc, Ngụy Nhược Lai đều lơ đãng, kiên nhẫn giao thiệp cả một đêm, không dám vội vàng đi theo Thái Đinh. Khi buổi tiệc sắp hết, anh mới hỏi Thẩm Cận Chân có thể giúp anh một việc, ra ngoài cùng anh được không, để tránh bị người khác nghi ngờ.
Thẩm Cận Chân cũng lo lắng cho Thái Đinh nên không cần suy nghĩ liền đồng ý, nhờ tài xế chở bọn họ đến biệt thự Tĩnh An nhưng không thấy người ở nhà, Ngụy Nhược Lai không muốn tỏ ra bản thân đang lo lắng, suốt chặng đường vẫn giữ vẻ mặt trầm lặng, tương đối bình tĩnh, nhờ tài xế đưa anh qua nhà họ Hạ, có lẽ Thái Đinh đã theo Hạ Lâm về nhà họ Hạ cũng không chừng.
Nhưng khi đến nhà họ Hạ, Hạ Lâm nói cậu ta đã đưa Thái Đinh trở lại ngay khi rời khỏi nhà họ Thẩm, không có lý nào cậu không có ở nhà được.
Ngụy Nhược Lai hít một hơi thật sâu, ép mình phải bình tĩnh, suy nghĩ Thái Đinh sẽ đi đâu, chợt nhớ ra Thái Đinh thích đến tiệm ăn của chú Tống chơi với con của chú Tống.
Cơn bực tức cuối cùng cũng thả lỏng khi anh nhìn thấy Thái Đinh. Thẩm Cận Chân như thể nhìn thấy Ngụy Nhược Lai đang kìm nén lo lắng, cuối cùng cũng tìm thấy Thái Đinh, cô sợ Ngụy Nhược Lai sẽ đánh người nên ấn cánh tay Ngụy Nhược Lai, nhỏ giọng nói: "Anh đừng mắng cậu ấy, tối nay cũng vì bảo vệ anh nên mới ra mặt, đừng làm người ta sợ."
Ngụy Nhược Lai đứng yên tại chỗ im lặng, nhưng Thái Đinh lại cứng đờ, từ góc độ của cậu, ban đêm ánh sáng không tốt, Ngụy Nhược Lai và Thẩm Cận Chân rất thân thiết, lòng Thái Đinh bấn loạn, nhớ lại những lời Bộ trưởng Thẩm đã nói tối nay, nói cho cùng thì Thẩm Cận Chân và Ngụy Nhược Lai quả thực là một cặp trai tài gái sắc, còn có thể trợ giúp cho sự nghiệp của Ngụy Nhược Lai, lúc này cậu cảm thấy bản thân như khổ sở sắp chết rồi, cái gì không thích, cái gì giữ khoảng cách chứ, đều là tự lừa dối chính mình, căn bản cậu không làm được.
Chỉ cần nhìn thấy Ngụy Nhược Lai thân mật với người khác, cậu liền khó chịu, cả người đều khó chịu, khó chịu nhất là trái tim.
Mà vẻ mặt của Ngụy Nhược Lai nghiêm túc đến đáng sợ, anh duy trì phép lịch sự nói cảm ơn Thẩm Cận Chân, để Thẩm Cận Chân về trước.
"Hay để tôi kêu tài xế đưa hai người về trước nhé?"
"Không cần đâu, đã phiền cô lắm rồi. Tôi và Thái Đinh đi bộ về rất gần."
"Vậy được, hai người nhớ không được cãi nhau đó."
Thẩm Cận Chân cẩn thận dặn tới dặn lui, nhận được câu trả lời khẳng định từ Ngụy Nhược Lai rồi mới lên xe rời đi.
Khi Ngụy Nhược Lai đến gần, Thái Đinh vô thức lùi ra sau một bước, cuống quít cúi đầu, giống như cậu làm sai chuyện gì, lại không muốn Ngụy Nhược Lai trông thấy đôi mắt đỏ hoe của mình, càng không muốn Ngụy Nhược Lai biết tất cả những lời cậu nói không thích anh trước đây đều là nói dối.
"Trốn cái gì?" Ngụy Nhược Lai không bỏ qua cho cậu, thanh âm rõ ràng lạnh lùng.
Thái Đinh không nói chuyện, đối phương tiến một bước, cậu sẽ lùi thêm một bước.
Cho đến khi Ngụy Nhược Lai bước một bước lớn, dùng sức nắm lấy cổ tay cậu, suýt chút nữa bóp chặt cổ tay gầy gò của Thái Đinh, Ngụy Nhược Lai chỉ nói hai chữ, nghe như mệnh lệnh: "Về nhà."
Thái Đinh hoàn toàn không thể thoát khỏi, cậu càng giãy dụa, Ngụy Nhược Lai càng siết chặt tay, cậu chỉ có thể thôi chống cự, một đường lảo đảo bị Ngụy Nhược Lai lôi kéo về nhà. Ngay khi cửa vừa mới đóng lại, anh đưa thẳng người lên sảnh ở tầng một, vây người giữa bàn ăn và chính mình.
Người bị cạnh bàn ăn cạ vào, Thái Đinh bị đau kêu lên, mí mắt run rẩy.
Ngụy Nhược Lai gần như nghiến răng nghiến lợi hỏi cậu: "Rốt cuộc tối nay cậu làm cái gì vậy?"
Thái Đinh mím chặt môi, nhìn chằm chằm Ngụy Nhược Lai.
Ngụy Nhược Lai: "Nói."
"Tôi không muốn nghe tên Bộ trưởng Thẩm chó má đó coi thường cậu! Lão ta dựa vào cái gì mà nói cậu như vậy? Lão là cái thá gì chứ?"
"Chuyện này liên quan gì tới cậu?"
Ngụy Nhược Lai chặn Thái Đinh bằng một câu hỏi nói không nên lời, liên quan gì tới cậu mà cậu phải ra mặt thay Ngụy Nhược Lai như thế, nghĩ Ngụy Nhược Lai có ý như vậy, lồng ngực Thái Đinh vô cùng đau đớn, nhất thời không nhịn được, rơi nước mắt.
Qua đôi mắt mờ lệ, môi Thái Đinh khẽ run rẩy, cậu muốn tiếp tục chịu đựng, nhưng sự thật chứng minh cậu không có bản lĩnh đó.
Cuối cùng cậu cũng không kìm được nước mắt, không thèm cố kỵ, thừa nhận trong mất mát: "Tôi không muốn nghe người khác mắng cậu, cũng không muốn nhìn thấy cậu thân thiết với người khác, Thẩm Cận Chân là người tốt cũng không được, cậu không thích tôi can thiệp vào chuyện của cậu, tôi càng muốn can thiệp."
Ngụy Nhược Lai im lặng nghe cậu nói, cũng không nói ra tâm trạng anh khủng hoảng thế nào trong tối nay khi đi tìm Thái Đinh, sợ không tìm được Thái Đinh, sợ rằng Thái Đinh xảy ra chuyện, sợ đến cuối cùng, điều anh sợ nhất chính là anh chưa kịp nói mình thích Thái Đinh, cũng không bảo vệ được Thái Đinh.
Ngụy Nhược Lai không tức giận, chỉ sợ hãi, anh nhịn xuống, đưa tay chạm lên mặt Thái Đinh, nhưng bị Thái Đinh né tránh.
Thái Đinh cảm thấy giờ phút này mình hoàn toàn giống như một con cừu non bị đưa vào ngõ cụt, mất đi khả năng phòng thủ, mất đi cả bình tĩnh và nguyên tắc, quyết tâm không chịu chết, nói: "Ngụy Nhược Lai, bây giờ cậu chỉ cần trả lời tôi, rốt cuộc cậu có thích tôi hay không? Nếu câu trả lời của cậu vẫn như cũ, xem tôi là đứa em trai, là bạn bè, là tri kỷ thì dẹp đi, tôi không cần, từ nay về sau, đường cậu cậu đi đường tôi tôi đi, không liên quan gì nữa cả, tôi cũng sẽ..."
Ngụy Nhược Lai không còn quan tâm phải kiềm chế hay bình tĩnh nữa, không quan tâm đến sự chia ly chưa xảy ra, không quan tâm đến sự phi lý của thời gian và không gian, anh đều không cần có quan hệ gì với Thái Đinh.
Ngụy Nhược Lai ấn vào sau gáy Thái Đinh, không thể chờ đợi mà nghiêm túc hôn xuống, chặn lại toàn bộ lời còn dang dở của Thái Đinh về việc cắt đứt quan hệ, gần như mất khống chế.
tbc.
Vừa lòng mấy bà rồi nhé =]]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro