Chương 14
Trước đây, đường Tây Nam Kinh không gọi là Đường Tây Nam Kinh mà là đường Chùa Tĩnh An. Rất lâu trước đây, người ta xây dựng các tòa nhà, căn hộ và vườn ở Thượng Chỉ Giác. Sau này, tên gọi của các bất động sản trở nên đa dạng hơn, nào loan nào đình, khu chung cư,... loại nào cũng có.
Trước đây, Ngụy Nhược Lai không biết những điều mới mẻ này, tất cả đều là sau khi gặp Thái Đinh mới biết.
Trước đây anh không biết Thái Đinh, một người không thuộc về thời đại này, sẽ dễ dàng đảo loạn tâm trí anh như vậy, khiến anh lúc nào cũng nghĩ đến, trời lạnh sợ người bị cóng, về muộn sợ người bị đói, xa khỏi tầm mắt thì sợ người gặp nguy hiểm.
Từng chuyện từng chuyện, chuyện nào cũng đặt Thái Đinh lên đầu quả tim.
Nhưng trước nay anh chưa bao giờ nghĩ đến tình yêu, anh chỉ xem Thái Đinh như là đứa em thân thiết, là tri kỉ, là bạn tốt của mình, chưa nghĩ đến trường hợp hôm nay, Thái Đinh vừa bướng bỉnh vừa rụt rè nhìn anh, nói hết suy nghĩ của mình ra, thích, yêu mến, tất cả đều được kể qua đôi mắt xinh đẹp như viên ngọc trai ấy.
Câu hỏi "Nếu là vì tôi thích cậu thì sao?" đó khiến Ngụy Nhược Lai bị sốc rất lâu, cái miệng bình thường hay nghịch ngợm trêu chọc người ta, bây giờ lại không nói được một lời.
Bầu không khí bế tắc. Một người thì mặc kệ tất cả, một người thì vòng vo, cả hai đều không tỉnh táo.
Tiếng bước chân của cảnh sát tuần tra ở phía xa ngày càng gần, khi còn cách hai người khoảng mười mét thì quát lên về phía họ: "Hai vị bên đó, sắp đến giờ giới nghiêm rồi, không được ở lại bên ngoài nữa."
Tiếng quát đầy vẻ ta đây, vừa quát vừa đi tới, khiến hai người hoàn hồn lại, Ngụy Nhược Lai gật đầu với đám cảnh sát, khi đến gần hơn, một tên cảnh sát nhận ra anh, thái độ cũng khách khí hơn nhiều: "Trưởng phòng Ngụy, hóa ra là anh, sắp đến giờ giới nghiêm rồi, anh xem nên về nhà sớm nhé".
"Ừm, tản bộ xong rồi, đang chuẩn bị về."
"Được được, anh đi thong thả."
Mấy tên cảnh sát tiếp tục đi tuần tra trên phố, Ngụy Nhược Lai lại nhìn Thái Đinh, đối phương vẫn không né tránh, rất nghiêm túc nhìn anh, như muốn nhấn mạnh những lời cậu nói lúc này không phải là nhất thời nông nổi, cũng không phải đầu óc không tỉnh táo.
Anh im lặng một lúc mới nói với Thái Đinh: "Về đi."
"Cậu còn chưa trả lời tôi." Thái Đinh như bị đóng đinh tại chỗ, bất động, nhìn rất kiên trì.
"Về nhà trước đã, sắp đến giờ giới nghiêm rồi." Ngụy Nhược Lai đau đầu, cố gắng khắc chế cảm xúc của mình, đưa tay nắm lấy cổ tay Thái Đinh, muốn đưa người về nhà trước.
Tính khí cứng đầu của Thái Đinh đã lâu không thấy, ở nhà cậu chọc tức cha mẹ như thế này là khi còn học tiểu học không chịu đến Cung thiếu niên để học thêm.
Lần trước là bị Ngụy Nhược Lai nghi ngờ mà uy hiếp, vậy bây giờ là vì sao, là vì Ngụy Nhược Lai nhắm mắt làm ngơ trước lời thú nhận mà cậu đã lấy hết can đảm để bày tỏ.
Nếu hôm nay không nhận được câu trả lời, sau này cậu sẽ không đủ dũng khí để nói thích anh lần thứ hai, tình cảm vốn dĩ là lẫn nhau.
Một mình cậu cứ yêu thầm, từ thu sang đông, sau Tết là mùa xuân sắp đến.
Nếu Ngụy Nhược Lai thích hắn, vậy thì bọn họ là tâm đầu ý hợp, có thể nương tựa vào nhau, sống cùng nhau, nằm chung giường là điều đương nhiên, thật thoải mái.
Nếu Ngụy Nhược Lai trả lời không thích cậu, vậy sau này cậu sẽ ngại những hành động thân mật với Ngụy Nhược Lai, chăn riêng, giường riêng, thậm chí viên kẹo mứt lê giấu trong tay cậu cũng không thể cầm một cách vô tư.
Thái Đinh bướng bỉnh dùng tay còn lại bẻ tay Ngụy Nhược Lai ra, nhìn thẳng vào Ngụy Nhược Lai hỏi: "Cậu không hiểu ý tôi, hay là không muốn trả lời?"
Sống đến từng tuổi này, Ngụy Nhược Lai không cảm thấy khó khăn khi không được các lão già ở Công ty Lập Tín đối xử tử tế, không thấy khó khăn khi viết sách về kế toán ngân hàng, cũng không thấy khó khăn khi làm việc trong ngân hàng và đấu trí với người thầy Thẩm Đồ Nam, lại bị một vố đau ở chỗ Thái Đinh, anh phải trả lời Thái Đinh thế nào đây? Anh chưa từng nghĩ đến trường hợp này.
Anh là người có chuyện sẽ nói thẳng, nhưng với người trước mặt là Thái Đinh, anh lại không thể thốt nên lời.
"Tôi hiểu rồi." Thấy anh cứ im lặng, trái tim đang treo lơ lửng của Thái Đinh dường như bớt nóng hơn, sự im lặng của Ngụy Nhược Lai giống như một gáo nước lạnh dội lên đầu cậu.
Có lẽ cậu đã đoán được ý của Ngụy Nhược Lai. Ngụy Nhược Lai đối xử tử tế với cậu cũng giống như quan tâm đến những người vô gia cư, cùng lắm thì bọn họ chỉ là những người bạn có cùng quan niệm sống mà thôi.
Ngụy Nhược Lai không trực tiếp trả lời, chẳng khác nào cho cậu một đường lui, cho cậu chút mặt mũi.
Cũng đúng, ai có thể từ chối một cô gái trẻ có gia thế tốt, ngoại hình đẹp, tính cách tốt, mọi thứ đều tốt ở giây trước, rồi giây sau lại có tình cảm với một người lai lịch không rõ đến từ thế kỷ 21 chứ? Ở thời đại mới, tình cảm giữa hai người con trai với nhau vẫn còn những chỉ trích, huống chi là bây giờ.
Thái Đinh chua xót đến mức dưới chân như nặng ngàn cân, dường như mỗi bước đi đều khó khăn, cậu nói với Ngụy Nhược Lai cậu hiểu rồi, lại nói cậu không cần phải khó xử, lẽ ra tôi không nên ảo tưởng quá nhiều, tôi sẽ không khiến cậu phải bối rối.
Ngụy Nhược Lai cau mày không vui: "Cậu hiểu cái gì chứ? Thái Đinh, vừa rồi tôi hơi nóng nảy với cậu là lỗi của tôi, cậu thích tôi, tôi cũng thích cậu, tôi vẫn luôn xem cậu như em trai, lo chuyện ăn ở cho cậu là vì xem cậu như người trong nhà."
Anh thở dài nói tiếp: "Tính ra cậu cũng mới mười chín tuổi, còn rất nhỏ nên dễ hiểu sai ý."
Thái Đinh mím môi, sửng sốt, ý Ngụy Nhược Lai là anh đối xử tốt với cậu là vì xem cậu như mấy đứa em trong nhà, muốn cậu đừng dễ hiểu sai ý, rõ ràng là từ chối cậu.
Phải rồi, Thái Đinh nghĩ, người thông minh đều hiểu được sự thật, chỉ có cậu để sự yêu mến che mờ mắt.
"Được rồi, tôi hiểu rồi."
Đây là lần thứ hai Thái Đinh nói hiểu rồi trong tối nay, vẻ mặt sau mỗi lần như vậy càng cô đơn hơn. Ngụy Nhược Lai thấy thế, lòng rối như tơ, muốn kiên nhẫn dỗ dành cậu, nhưng chỉ có thể nhìn, không muốn Thái Đinh lại hiểu lầm.
Ngụy Nhược Lai nói: "Ừm, về nhà đi."
Hai người cứ vậy một trước một sau trở về nhà, trời lạnh cóng, mùi pháo trong không khí vẫn còn thoang thoảng, hầu hết các cửa hàng đều đóng cửa, đường đi hơi tối tăm.
Trên đường trở về, hai tay Thái Đinh đút vào túi áo khoác, nắm chặt viên kẹo mứt lê cộm lên trong lòng bàn tay. Rõ ràng là một đêm đông lạnh, kẹo mứt lê bị cậu bóp hơi tan chảy, lớp đường dinh dính tràn ra khỏi giấy bóng kính.
Kẹo lê có thể làm lòng bàn tay ấm lên, nhưng con tim của Ngụy Nhược Lai, Thái Đinh không dám chạm vào, cũng không dám đến gần. Một người lý trí như vậy, cậu không thể sưởi ấm được.
Buổi tối khi đi ngủ, Thái Đinh tách hai chiếc chăn vốn được xếp chồng lên nhau ra, bản thân lấy chiếc chăn cũ mỏng, quay mặt vào tường, cả người gần như dán sát vào vách tường lạnh lẽo.
Ngụy Nhược Lai vẫn còn đọc sách ở phòng khách, mãi đến canh ba mới đặt sách xuống, một canh giờ chỉ đọc được ba trang, mắt nhìn nhưng không vào được trong đầu.
Đầu óc anh đêm nay đều là sự bất thường của Thái Đinh, hai người cãi vã một chút, ánh mắt đỏ hoe nói thích anh rồi lo lắng sợ hãi bảo anh không cần khó xử, sau khi về nhà thì không nhìn anh nữa.
Những ngày này mỗi tối trước đi ngủ, Thái Đinh đều sẽ chủ động kéo anh lên giường sớm, kể cho anh nghe những điều thú vị sẽ xảy ra trong tương lai, đủ loại tin tức và những sáng tạo khoa học công nghệ thú vị.
Đêm nay không có bước này, bên tai thanh tịnh hơn rất nhiều, nhưng Ngụy Nhược Lai không thấy thư giãn chút nào.
Anh nhìn căn phòng tối om, mơ hồ thấy hình dáng một người đang nằm trên giường.
Anh có tình cảm gì với Thái Đinh, trước ngày hôm nay anh chưa từng nghiêm túc nghĩ đến, trong hơn một canh giờ này, tâm trí anh hoàn toàn không nằm trong những trang sách, không thể phủ nhận rằng anh đã thực sự tự hỏi về mối quan hệ giữa anh và Thái Đinh.
Anh bảo vệ Thái Đinh, chăm sóc Thái Đinh là sự thích đơn thuần, không trộn lẫn bất kỳ cảm xúc nào liên quan đến tình yêu trong đó. Ngụy Nhược Lai không có kinh nghiệm xử lý tình huống này, nếu đối phương là Thẩm Cận Chân, có lẽ anh đã nói rõ ràng chuyện này.
Anh và Thái Đinh không phải là người cùng một thế giới, đây là sự thật không thể thay đổi.
Sau khi khép lại trang sách, Ngụy Nhược Lai vào phòng, thấy Thái Đinh đang ngủ ở phía trong cùng, chăn cũ không ấm, Thái Đinh gần như co rúm lại thành một quả bóng nhỏ, quay lưng về phía anh.
Ngụy Nhược Lai cảm thấy bực bội, nằm ngửa trên giường, mắt thao láo không ngủ được, trong bóng đêm, anh nhìn chằm chằm lên trần nhà hồi lâu, cuối cùng chịu thua, nhấc góc chăn dày đắp lên trên chiếc chăn cũ cho Thái Đinh.
Thái Đinh nào đã ngủ, nhưng không nhúc nhích, nhận ra Ngụy Nhược Lai đắp thêm chăn cho cậu, cậu càng cảm thấy tủi thân, tốt xấu gì cũng để Ngụy Nhược Lai làm một người như anh nói, xem cậu là đứa em trai, là một thành viên trong gia đình, nhưng cậu nào thèm chút tình thân này chứ?
Một đêm hai người, khó mà ngủ được.
Những ngày sau đó vẫn như bình thường, nên đi ngân hàng thì đi ngân hàng, chỉ là bên cạnh ít tiếng nói cười, làm gì cũng đều rất chừng mực.
Ví dụ như lúc Thái Đinh ngồi ở yên sau xe đạp của Ngụy Nhược Lai, cậu sẽ cố ý đặt bàn tay lạnh lẽo của mình lên sau gáy Ngụy Nhược Lai, cười cố ý chơi xấu, Ngụy Nhược Lai chỉ biết hết cách để mặc cậu, thờ ơ mà đe dọa lấy một câu, hai người lộn xộn một lúc sẽ cùng nhau quăng xe. Sau đó, Thái Đinh mới an phận mà nắm lấy áo khoác ngừng gây rối.
Thời điểm đó, ngành sản xuất không có cái gọi là nghỉ Tết nguyên đán, chỉ được hai ba ngày thì phải quay lại làm việc.
Hôm nay đi ra ngoài, Thái Đinh lúng túng đứng cạnh xe đạp, đợi Ngụy Nhược Lai gọi cậu, cậu mới ngồi lên, hai tay giữ thành ghế xe đạp, nhẹ giọng nói: "Tôi ngồi rồi. "
Ngụy Nhược Lai không nói rõ được trong lòng mình lúc này đang có cảm giác gì, chỉ cảm thấy không quen mà thôi.
Xe đạp đi trên đường gập ghềnh, hai tay Thái Đinh nắm lấy mép yên, mặc cho gió đông lạnh cóng.
Đi qua một đoạn mặt đường thiếu lưới đá, hơi gập ghềnh một chút, Thái Đinh hoảng hốt, hai tay từ mép yên túm lấy hai bên áo khoác của Ngụy Nhược Lai. Sự ăn ý hình thành trong thời gian dài khiến Ngụy Nhược Lai dưới tình thế cấp bách, một tay giữ vững ghi đông, một tay giữ lấy tay Thái Đinh đang nắm lấy áo khoác mình, chạm đến tay đối phương lạnh như bị ngâm trong nước đá..
Ngụy Nhược Lai cau mày, muốn đút tay đối phương vào túi áo khoác, nhưng đối phương nhanh chóng rút lại, tránh anh như tránh thú dữ.
Trong tình huống như vậy, Ngụy Nhược Lai nghĩ rằng sau một thời gian thì Thái Đinh sẽ trở lại bình thường, nào ngờ Thái Đinh rất quyết tâm giữ khoảng cách với anh.
Tình cờ những ngày đó, Cùng Tiến Hội Thượng Hải nhận được một bức điện bí mật từ Trung ương Đảng, trong đó sắp xếp một lãnh đạo quan trọng trực tiếp đến Thượng Hải để chịu trách nhiệm đổi một khoản quyên góp bằng đô la Mỹ của Quốc tế Cộng sản thành tiền hợp pháp của chính phủ thời điểm đó, sau đó, tìm cách vận chuyển chúng đến Tây An để đổi lấy vật tư quân dụng mà bộ đội ở nhiều nơi khan hiếm và tiến hành chuyển giao càng sớm càng tốt.
Ngụy Nhược Lai, với tư cách là người đứng đầu phụ trách Cùng Tiến Hội của Liên đoàn Dân chủ Thượng Hải và cũng là nhân viên ngân hàng đang phụ trách công tác tài chính bí mật của Trung ương Đảng ở Thượng Hải, người đóng vai trò rất quan trọng trong toàn bộ hoạt động, làm vỏ bọc cho hoạt động.
Anh và Thái Đinh đã nhiều ngày rồi không ngồi lại nói chuyện với nhau, trong lần cùng bàn bạc cho lần hành động này cùng các đồng chí của Cùng Tiến Hội, Thái Đinh chưa thảo luận trước với anh, cậu đưa ra ý kiến trong lúc bàn bạc.
Khi mọi người đang nghĩ cách triển khai hành động này một cách suôn sẻ trước mắt của Tưởng và quân Nhật, Thái Đinh ngồi cách anh ba người, theo thói quen liếc nhìn anh rồi nhanh chóng quay đi, không nhanh không chậm nói: "Tôi có một đề xuất, mọi người có thể nghe xem."
Ngoại trừ Ngụy Nhược Lai, người đầu tiên nhìn cậu là Hạ Lâm, Hạ Lâm vừa nghi hoặc vừa không quá tin tưởng cậu, buột miệng hỏi: "Cậu có đề xuất gì?"
"Anh để cậu ấy nói xong đã." Thẩm Cận Chân không hài lòng, trừng mắt nhìn Hạ Lâm, sau đó lại nhìn Thái Đinh, thân mật nhẹ nhàng: "Cậu nói đi, mọi người sẽ cùng nhau thảo luận."
Chỉ có Ngụy Nhược Lai là người duy nhất không lên tiếng, nhưng cũng không ngăn cản.
Thái Đinh bèn cẩn thận trình bày suy nghĩ của mình: "Ban đầu, nhà họ Thái trở về Trung Quốc để kinh doanh ở Thượng Hải, chúng tôi có một ít vốn, nếu được, tôi muốn làm chủ, số tiền này sẽ được dùng để mở một hãng giấy trên đường Chùa Tĩnh An, hiện tại sản lượng và nhu cầu giấy ở Thượng Hải rất lớn nên khi chọn ngành nghề kinh doanh này sẽ không gây ra bất kỳ nghi ngờ nào. Đến lúc đó, lợi dụng nhu cầu kinh doanh của mình để đến sàn giao dịch đổi lấy tiền hợp pháp, sau đó các anh lại nghĩ cách để chuyển đi."
Trong mắt người ngoài, Thái Đinh không chỉ là em họ xa của Ngụy Nhược Lai mà còn là người con trai duy nhất còn sống của gia đình họ Thái, doanh nhân Hoa kiều ở Nam Dương, Thái Đinh quyết định sử dụng tiền của nhà họ Thái như thế nào, sẽ không có ai nghi ngờ, chưa kể số tiền này cuối cùng cũng được sử dụng cho tổ chức.
Hạ Lâm sửng sốt trong nháy mắt, há miệng ngạc nhiên, cậu ta không ngờ Thái Đinh lại có nhiều ý tưởng hơn đa số bọn họ.
Chỉ có Ngụy Nhược Lai, sau khi nghe được kế hoạch của Thái Đinh, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc. Còn chưa kịp nói gì, Thẩm Cận Chân đã hỏi lo lắng trước cả anh, nói: "Nhưng như vậy có lẽ sẽ có nguy hiểm, nếu bị theo dõi, khả năng rất khó để thoát thân."
"Sẽ không đâu, chị Cận Chân, tôi có chừng mực, hơn nữa đây là biện pháp tốt nhất trước mắt rồi, không phải sao?"
Thẩm Cận Chân bị hỏi lại, không lường trước được, quay sang nhìn Ngụy Nhược Lai.
"Nhược Lai, anh thấy thế nào?"
"Để tôi suy nghĩ, tôi cũng là vừa mới biết được kế hoạch của cậu ấy." Ngụy Nhược Lai đáp lại Thẩm Cận Chân, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào Thái Đinh.
Tuy nhiên, đối phương không giống như trước, cậu quay mặt đi, kiên trì nói: "Đây là biện pháp tốt nhất rồi, hơn nữa số tiền này ngay từ đầu không phải của tôi, mặc dù là tôi tự ý quyết, Thái..." Thái Đinh nói đến đây, kịp thời dừng lại, sửa lại lời đang nói: "Cha mẹ tôi cũng sẽ ủng hộ tôi, vì nước vì đại nghĩa, nếu là họ, tôi tin họ cũng sẽ làm như vậy."
Số tiền này ngay từ đầu không phải của cậu là ý gì? Những người khác không biết, nhưng Ngụy Nhược Lai lại biết rất rõ.
Anh cũng biết rất rõ, chuyện đến bây giờ, anh và Thái Đinh dường như đã đi vào ngõ cụt. Giả vờ như đêm giao thừa đó không xảy ra chuyện gì, cũng không thể cứ thế cho qua, mà chỉ tạo ra một bức tường cao hơn ngăn cách giữa họ.
Việc mở hãng giấy đồng nghĩa với việc Thái Đinh không cần phải đi theo anh mọi lúc mọi nơi nữa, cũng sẽ không đến ngân hàng làm việc cùng anh mỗi ngày.
Thái Đinh ở thời đại này, cũng có thể không cần phải có anh.
Lẽ ra hôm qua anh đã nhờ một khách hàng thường xuyên đến ngân hàng hỏi thăm, hẹn hôm nay đến khu biệt thự Tĩnh An để xem vài căn, anh vẫn nhớ những gì mình đã nói với Thái Đinh vào đêm giao thừa, huống hồ mối quan hệ hiện tại của họ lại lâm vào khó xử, anh không thể ngủ chung giường nữa, anh sợ Thái Đinh sẽ cảm thấy không thoải mái.
Mỗi đêm cậu gần như dán sát vào tường mà ngủ, Ngụy Nhược Lai nghĩ tới nghĩ lui, vì lý do công việc mà hoãn lịch xem nhà mấy ngày, nên tạm thời gác lại.
Sau khi rời khỏi căn cứ bí mật của Cùng Tiến Hội, Thái Đinh đi theo Ngụy Nhược Lai. Cậu biết Ngụy Nhược Lai nhất định sẽ hỏi cậu nên đã chuẩn bị tinh thần, chờ đợi.
Nhưng đợi cả một đường, Ngụy Nhược Lai cũng chưa hỏi, chỉ khi đến gần đường Chùa Tĩnh An mới nói: "Khoan về nhà, chúng ta đến khu biệt thự Tĩnh An xem đi, lần trước không phải cậu nói muốn sống ở đó sao, nếu hôm nay tìm được căn phù hợp thì hai ngày nữa dọn sang."
Thái Đinh đột nhiên dừng lại, khó hiểu nhìn Ngụy Nhược Lai.
"Không cần đâu, bây giờ tôi đang sống tốt ở bên nhà kia."
"Tốt chỗ nào? Tốt đến mức cậu dán vào tường ngủ hả?" Ngụy Nhược Lai quả thật hết cách với người trước mặt, anh không thể chịu được việc Thái Đinh cứ thận trọng như thế, nói chuyện thì đúng mực, không nói những lời thân thiết nữa, nghĩ đi nghĩ lại, lời nói của cậu đều có vẻ không vui: "Tìm một nhà có hai phòng, như vậy thì cậu không cần phải tìm mọi cách tránh tôi nữa."
Suy cho cùng, anh vẫn không nỡ rời xa căn nhà nhỏ cũ vô cùng lạnh lẽo vào mùa đông đó, nhưng bây giờ đã là mùa xuân, ban đêm vẫn lạnh, Ngụy Nhược Lai nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nỡ để Thái Đinh đi theo mình chịu khổ như vậy.
Lẽ ra là những lời ấm áp như khi nói ra lại thay đổi, như cố tình đối nghịch, muốn phân rõ ranh giới với cậu, không chấp nhận sự yêu thích của cậu, nên sau này sẽ không ngủ chung giường với cậu nữa. Thái Đinh cố nén chịu sự chua chát, lần nữa bị kẻ ác độc Ngụy Nhược Lai rắc muối vào tim.
Cậu nghèn nghẹt đáp: "Chuyển thì chuyển."
Khu biệt thự Tĩnh An là khu dân cư kiểu mới lớn nhất ở Thượng Hải, kết hợp các căn một phòng và hai phòng, một toà có sáu hộ. Cuối cùng, cả hai đã chọn một căn hai phòng, một sân, một sảnh, một sân sau và gian phụ, phòng ngủ chính hướng nam có ánh sáng rất tốt, hoàn toàn khác biệt với tòa nhà nhỏ ở Nam thị.
Sau khi chọn xong, Ngụy Nhược Lai không nói hai lời đưa ra quyết định, thương thảo xong thì đồng ý ngày hôm sau sẽ ký và đóng trước một số vàng rồi dọn vào.
Đồ đạc của hai người đều không nhiều, ngày chuyển nhà chỉ cần nửa ngày, Ngụy Nhược Lai để phòng ngủ chính phía nam cho Thái Đinh, Thái Đinh không còn cách nào khác đành phải từ chối.
Việc lớn chuyển nhà cuối cùng cũng đã hoàn thành, Ngụy Nhược Lai cũng suy nghĩ cặn kẽ mấy đêm liền, đêm đầu tiên ở biệt thự Tĩnh An, anh gọi Thái Đinh đang chuẩn bị vào phòng ngủ lại.
"Hôm đó cậu nói cậu muốn mở hãng giấy, là nghiêm túc hay chỉ để trút giận tôi?"
"Tại sao tôi phải trút giận lên cậu?" Thái Đinh dùng giọng điệu bình tĩnh, lý trí: "Về lý do, ngày hôm đó tôi đã nói rất rõ ràng, hãng giấy là một vỏ bọc tốt, cậu yên tâm đi, không phải vì tôi trút giận cậu, tôi biết rõ tôi đang làm cái gì."
"Nhưng tôi không yên tâm." Ngụy Nhược Lai nói thẳng.
Thái Đinh ngơ ngác một lúc, thiếu chút nữa tự mình đa tình, gượng cười nói: "Có gì đâu mà không yên tâm, tôi mười chín tuổi rồi, làm việc có chừng mực, hơn nữa cậu quên rồi sao? Tôi đến từ thời đại nào chứ? Tôi làm những việc này chắc chắn hơn cậu, cho nên không cần lo, tôi sẽ không làm hỏng chuyện đâu."
"Ý tôi không phải vậy, tôi là lo cho cậu." Kể từ khi Thái Đinh nói xong chuyện này, trong lòng Ngụy Nhược Lai vẫn luôn căng chặt, không tốt cũng chẳng xấu, lo lắng là thật, bực bội cũng là thật.
Anh hy vọng Thái Đinh có thể giống như trước, sẵn sàng nói với anh bất cứ điều gì, sẽ kiếm chuyện một cách vô hại, thỉnh thoảng sẽ nhõng nhẽo như một đứa trẻ.
Nhưng bây giờ giống như anh không biết dùng thân phận gì để giữ những điều này lại.
"Vậy thì càng không cần phải lo lắng, cậu nghĩ đi, tôi đến đây vì một tai nạn bất ngờ, nói không chừng, lỡ như lại xảy ra chuyện gì với tôi, tôi đột nhiên quay trở lại năm 2023, không phải cả làng đều vui sao?"
Cơ thể Ngụy Nhược Lai hơi cứng lại, giờ phút này anh cảm thấy anh hơi ích kỷ. Anh hy vọng Thái Đinh sẽ không quay trở lại năm 2023, hy vọng mọi chuyện vẫn như cũ, hy vọng Thái Đinh không cần giống như bậy giờ, giống như việc rời xa Ngụy Nhược Lai là một sự giải thoát tốt.
"Thái Đinh." Ngụy Nhược Lai gọi tên Thái Đinh.
Thái Đinh giơ tay nắm lấy vạt áo, giọng rất nhẹ: "Tôi buồn ngủ quá, tôi muốn ngủ." Cậu tỏ ra từ chối thảo luận mấy chuyện lo lắng linh tinh với Ngụy Nhược Lai nữa, bởi vì cậu không muốn hiểu sai ý lần nữa.
tbc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro