|Chương 2|
3.
Khi về đến dưới lầu, nội tâm Tiêu Chiến quả thực có chút không yên.
Anh đi đến trước hộp thư cạnh thang máy.
Lúc trước nhận được thư nặc danh, Tiêu Chiến dần dần đã dưỡng thành thói quen chiều nào về nhà cũng thuận tiện xem xét hộp thư, vậy nên có thể xác định rằng, có thể ngày hôm qua không nhận được thư, nhưng không có nghĩa là hôm nay cũng thế...
Tiêu Chiến hít sâu một hơi, lập tức mở ra hộp thư.
Nhưng điều làm anh kinh ngạc là, trong hộp thư lại trống rỗng không có bất cứ vật gì, anh thậm chí còn thò cả tay vào trong, không thể tin được là lại không có gì.
Kỳ quái...
Tiêu Chiến đều đã chuẩn bị tốt, chỉ cần nơi này có thư liền lập tức liên hệ đến quản lí để mở camera, không nghĩ tới trong hộp thư cái gì cũng không có. Cái này đối với anh vốn nên được xem là chuyện tốt, ít nhất anh cũng chỉ cần phiền não một chút với cái tên nặc danh này, nhưng biết là vì cái gì, Tiêu Chiến bỗng dưng lại cảm thấy lo sợ bất an.
Loại bất an này vẫn tiếp tục đến tận giữa trưa hôm sau.
"Tiểu Tiêu!" Bả vai Tiêu Chiến bị vỗ nhẹ, đem anh từ trong luồng suy nghĩ miên man hồi phục lại tinh thần, "Nghĩ gì mà xuất thần như vậy?"
"A? Chị Dư." Tiêu Chiến từ chỗ ngồi đứng lên, sờ sờ tóc, "Thực xin lỗi, mải nghĩ quá không có nghe được gì, chị lặp lại lần nữa được không?"
"Ài, không có việc gì, gần đây không phải có một quán lẩu mới mở gần công ty sao, hôm nay vừa vặn đúng thứ sáu, mọi người có muốn tụ tập một bữa không?" Chị Dư là lãnh đạo trực tiếp của Tiêu Chiến, tính cách thẳng thắn lại hào sảng, làm việc dứt khoát nhanh nhẹn, cùng các cấp dưới đều có quan hệ hòa hợp, cũng vô cùng chiếu cố Tiêu Chiến, bình thường có thời gian đều sẽ cùng những đồng nghiệp khác đi ăn cơm.
"Tiểu An nói ông chủ Tứ Xuyên vừa mở một hàng lẩu, hương vị cũng không tệ đâu." Chị Dư nâng cằm, hướng Tiêu Chiến, người đang ngồi ở bàn làm việc cạnh Tiểu An, "Thế nào?"
"Được, em cũng đã lâu rồi chưa có ăn lẩu." Tiêu Chiến người gật gât đầu, cấp trên mời đi liên hoan, không đi thì cũng không có đạo lý, huống hồ tối qua Tiêu Chiến thức suốt đêm để hoàn thành xong bản thiết kế, lâu như vậy, cũng nên thả lỏng một chút.
Đối với những sự việc bên ngoài kia, dù sao cũng không có manh mối gì, chi bằng cứ đi ăn trước, giải trừ bớt lo lắng đang dồn nén.
"Cứ như vậy đi, à, đúng rồi," Chị Dư đột nhiên nhớ tới cái gì, thấp giọng nói với Tiêu Chiến, "Nguyên Nguyên bên Phòng nhân sự cũng sẽ tới đó." Sau đó hướng ánh mắt tới Tiêu Chiến, kiểu "Em hiểu mà", rồi xoay người xuống lầu ăn cơm trưa.
Nghe thấy cái tên này, Tiêu Chiến âm thầm thở dài một hơi, chị Dư vô cùng thân thiện, năng lực làm việc cũng rất mạnh, điểm duy nhất không ổn chính là vô cùng bát quái, đặc biệt là mấy việc chung thân đại sự của cấp dưới.
Từ khi biết Nguyên Nguyên của Bộ nhân sự thích Tiêu Chiến, vẫn liền âm thầm đứng đằng sau cả hai mà giật dây. Lễ tình nhân năm nay, Nguyên Nguyên còn mua cả chocolate, vô cùng có dũng khí hướng Tiêu Chiến nói rõ. Tuy rằng lúc ấy, Tiêu Chiến đối với ngụ ý của cô ấy đều uyển chuyển từ chối, nhưng qua nhiều tháng rồi, có vẻ cô tiểu thư Bộ nhân sự này vẫn chưa có ý định buông tha, điều này làm cho Tiêu Chiến trong lòng có chút phiền não, bởi vì anh cũng không nghĩ đến việc ở trong nơi công sở, nói chuyện tình cảm lưu luyến này nọ, hơn nữa anh thật sự đối với Nguyên Nguyên không có chút tình cảm nào.
Tiêu Chiến kéo ra ngăn bàn làm việc bên trái, bên trong là một gói hạt cà phê được đóng gói vô cùng đẹp mắt, là mấy ngày trước Nguyên Nguyên thừa cơ lúc anh không ở đó liền để lại, làm Tiêu Chiến lại đau đầu một phen, nghĩ làm sao để có thể khéo léo mà trả về cho cô ấy.
Từ từ, hạt café? Starbucks?
Tiêu Chiến vỗ vỗ đầu, sẽ không phải là... Ngày hôm qua, kỳ thực đồ uống là do Nguyên Nguyên tặng đi?
4.
Ra khỏi ga tàu điện ngầm, Tiêu Chiến vẫn còn có chút choáng, thời điểm liên hoan mọi người đều uống bia, đến phiên Tiêu Chiến cũng không thể cự tuyệt, liền đứng dậy uống một ly.
Thân thể Tiêu Chiến tửu lượng không cao, hồi còn đại học đi liên hoan, mọi người đều uống một cốc lại một cốc bia, chỉ có mình Tiêu Chiến là trên mặt bàn đặt một ly nước trái cây hoặc là sữa chua, một mình yên lặng uống. Nhưng xưa khác giờ khác, Tiêu Chiến đi làm, xã giao một phần cũng không thể thiếu, cho nên tối thiểu* cũng phải uống được một chút, nếu còn hơi thì có thể uống được mấy chén rượu, nhưng đến lượt bia, chỉ một lúc sau là đã say, nhận thức còn bắt đầu không rõ ràng.
*多多少少 (duoduoshaoshao): ít nhiều, nhiều hoặc ít
Nhưng tốt xấu gì, Tiêu Chiến vẫn có thể từ tàu điện ngầm đi ra, anh nhớ lúc ăn lẩu còn cố ý hỏi Nguyên Nguyên, tối qua Starbucks kia có phải do cô mua không, nhưng Nguyên Nguyên lại lắc đầu, chính là bộ dáng hoàn toàn không biết chuyện này.
Nếu không phải Nguyên Nguyên đặt bên ngoài cho anh, lại nghĩ tới việc ban đầu, rốt cục là ai đã đặt cho anh, mà người này với người lúc trước gửi thư nặc danh cho anh, liệu có phải là cùng một người không?
Tiêu Chiến vừa nghĩ, vừa ngửa đầu uống một ngụm nước mận, sau đó vặn nắp, chuẩn bị để lại vào trong ba lô.
Dưới chân hơi tê, liền ngay lập tức không báo trước mà ngã sõng soài trên mặt đất bằng phẳng, cả thân hình bổ nhào xuống.
"Tê..."
Tiêu Chiến dang hai tay cử động cơ thể, một lần nữa đứng dậy, lúc cất chai nước anh đã chuyển ba lô ra phía trước nên lúc ngã cũng như là có đệm chắn, chỉ là tay không cẩn thận đã bị mấy hòn đá trên đường cào xước. Chai nước mận lăn qua một bên, đập thẳng vào thúng rác công cộng gần đó, nắp chai văng ra, nước mận chảy ra lênh láng.
"Đúng là xúi quẩy..." Tiêu Chiến nhìn tay mình, may mắn là bị thương tay trái, trong lòng bàn tay có chút nhiều những vết máu nhỏ, cũng không tính là rất nghiêm trọng.
Tiêu Chiến nhẹ nhàng phủi hết mấy mấy mẩu đá vụn trên tay mình, lại rút ra một bao khăn giấy xử lí hết chỗ đồ uống trên mặt đất, trực tiếp đem chỗ nước còn thừa vứt vào thùng rác.
Xong xuôi đâu ra đó, Tiêu Chiến mới đi tới thang máy ở tầng trệt, anh từ thang máy đi ra được vài bước, nhưng chưa đi đến được cửa nhà, liền dừng lại.
Bởi vì anh phát hiện trên tay nắm cửa nhà, treo một túi đồ gì đó.
Tiêu Chiến bước nhanh đến trước cửa nhà, gỡ túi nilon xuống liền phát hiện ra, bên trong có một chai nước khử trùng cùng mấy miếng dán không thấm nước.
TBC.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro